Tối hôm qua Trình Vũ Phỉ không ngủ được ngon giấc, An Diệc Thành đem cô giày vò lặp đi lặp lại trên giường, dùng các loại phương thức, làm cho cô phải hét lên muốn anh, mặc kệ là đối với chuyện này cô có vui vẻ hay không vẫn bị anh dày vò không thể không cầu xin sự tha thứ, anh muốn cô thỏa mãn anh, mặc kệ cô có đồng ý hay không.
Cho đến cuối cùng, Trình Vũ Phỉ không hiểu được do anh bỗng nhiên lương thiện buông tha cho cô, hay do âm thanh của mình quá mức chói tai, nhưng cô toàn thân bủn rủn không chịu được, nhưng vẫn không ngất đi, thậm chí choáng váng đầu kịch liệt, làm thế nào cũng ngủ không được.
Cô ngừng suy nghĩ của mình lại, nhưng vẫn không thể tập trung xử lý công việc, mấy chữ cái trên màn hình máy vi tính kia, biến thành từng con nòng nọc nhỏ, thậm chí còn chuyển động, cô tự hỏi mình có nên đi xin phép nghỉ không, loại trạng thái này của cô không làm được bất kỳ chuyện gì. Cuối cùng khi cô quyết định đi nhờ người làm giúp thì chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra.
Chỉ là Trình Vũ Phỉ cảm thấy rất buồn cười cô lại xem mình như khách xem kịch để xem trò cười này, bởi vì người tới là Bạch Khinh Nhu, bước vào lập tức la hét gọi Trình Vũ Phỉ ra ngoài, dám làm không dám chịu, núp ở chỗ nào. Trình Vũ Phỉ tựa vào một bên, nhìn chằm chằm bóng dáng của Bạch Khinh Nhu, cảm giác như mình đang tham gia vào trò cười đầy khoa trương lại giả tạo này.
Bạch Khinh Nhu ở đây gào thét, làm cho Trình Vũ Phỉ phải đi ra ngoài, Trình Vũ Phỉ đứng một nơi đúng lúc có thể nhìn thấy Bạch Khinh Nhu, nhưng Bạch Khinh Nhu lại không thể nhìn thấy cô. Bạch Khinh Nhu gây rối một lúc, kéo đến rất nhiều khán giả, bắt đầu không chút kiêng nể gì mắng lên, trước mắng Trình Vũ Phỉ không biết nhục nhã, ghê tởm, quyến rũ đàn ông có vợ, loại phụ nữ này nên róc xương lóc thịt, phá hoại gia đình người khác. . . . . .
Vốn tất cả mọi người đang xem kịch hay, sau khi nghe Bạch Khinh Nhu mắng chửi người, vài người liền nhìn về phía Trình Vũ Phỉ, đối với người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác, mặc dù người đứng xem không thể mắng chửi được gì, nhưng muốn giúp vợ chính thức người ta không phải là không thể. Trình Vũ Phỉ không khỏi khẽ cười, cái thế giới này luôn có một số người như vậy, nghe một chút chuyện, lập tức liền nhận định người khác phạm tội, cho dù là sai, cũng chỉ sẽ trách tội người khác không thể kiềm chế được, cũng không nghĩ lại hành động của mình.
Khi Trình Vũ Phỉ đi ra, Bạch Khinh Nhu nhìn thấy cô lập tức chạy tới, muốn đem Trình Vũ Phỉ xé rách thành mấy múi. Trong khi Bạch Khinh Nhu đang chạy tới Trình Vũ Phỉ thuận tay cầm bình hoa bên cạnh, ôm vào trong tay, mắt thẳng tắp nhìn về phía Bạch Khinh Nhu.
Từ nhỏ cô đã có cách sống người không phạm ta, ta không phạm người, thậm chí còn có tính thỏa hiệp với người khác, cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng cuộc sống dạy cho cô một đạo lý, rất nhiều chuyện, nếu như mình lùi một bước, người khác sẽ tiến một bước, cho đến khi bức mình đến không đường lui.
"Phu nhân Lê phu nhân không phải chưa nghe thấy tội phỉ báng chứ?" hôm nay thân thể cô không tốt, cho nên cũng không còn tính nhẫn nại đối với người này, rõ ràng biết rằng làm ầm ĩ lớn sẽ không tốt, nhưng vẫn không nhịn được, "Công khai phỉ báng như vậy, là sợ không có nhân chứng chứng minh tội của cô sao?"
Bạch Khinh Nhu nhìn bình hoa trong tay Trình Vũ Phỉ , cũng không có ý định đến gần, "Cô cho rằng tôi đang hù dọa sao? Dám quyến rũ chồng tôi sao lại không dám thừa nhận? A, cô còn muốn có mặt mũi à, tôi nhổ vào, muốn mặt mũi còn làm chuyện không biết xấu hổ như vậy."
Trình Vũ Phỉ cười cười mỉa mai, "Tùy cô, muốn mắng cứ mắng đi, cô cứ tiếp tục, tốt nhất làm cho nhiều người nghe hơn đi, để cho tất cả mọi người biết chông cô vì sao không cần cô nữa”.
“cô ……..” Lúc này Bạch Kinh Nhu cũng nhịn không được vọt tới.
Trình Vũ Phỉ trược tiếp ném bình hoa vỡ thành nhiều mảnh vụn dưới chân Bạch Kinh Nhu, tiếng ầm đột nhiên vang lên. Bạch Kinh Nhu sửng sốt một giây bỗng khóc lên.
Trình Vũ Phỉ nhìn Bạch Kinh Nhu lập tức lấy điện thoại đi động ra gọi an ninh, nhường cho người có trách nhiệm xử lí, hơn nữa những người này có tới đây gây rối cũng không biết tới xử lý.
Bạch Kinh Nhu khóc đến đau lòng, ngồi dưới đất vừa khóc vừa nói: “cô bây giờ đã hài lòng chưa, anh ấy muốn ly hôn với tôi ……. Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm rồi, tại sao cô vẫn không bỏ qua cho tôi ……”
đã có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ Trình Vũ Phỉ rồi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô. Mà lúc này, lãnh đạo của cô cũng đi ra, thấy trường hợp này, gọi người đưa Bạch Kinh Nhu đến phòng tiếp khách, nói chuyên với Bạch Kinh Nhu một lúc, mới gọi người đưa Bạch Kinh Nhu rời đi.
Chưa được bao lâu, thì Trình Vũ Phỉ bị mời đến văn phòng.
cô cũng biết mình hơi kích động một chút, dù sao cũng bởi vì mình, mói gây ra trò cười này cho nên cô bày tỏ áy náy trước, sau mới giải thích mình không phá hoại gia đình nhà người khác. Vị lãnh đạo trẻ tuổi này chỉ nói mấy câu, cũng không nói thêm gì, nhưng Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy lo lắng, thái độ của cấp trên như vậy, giống như vẫn trách cứ mình, dù sao gây ồn ào lớn như vậy, đối với danh dự công ty cũng bị ảnh hưởng.
Hôm nay thật là đủ xui xẻo rồi, cô nghĩ.
Mà khi cô rời công ty không được bao lâu, lại nhận được điện thoại của Lê Hồng Diệu, anh ta nhận lỗi với cô, cũng tình nguyện gặp lãnh đạo của cô để giải thích rõ rang.
Trình Vũ Phỉ nghe Lê Hồng Diệu nói, không khỏi cảm thấy phiền, “Tại sao anh muốn ly hôn?” không đợi đối phương trả lời cô trực tiếp thốt lên: “Anh và vợ anh xứng đôi như vậy, ly hôn rồi biết tìm đâu người thích hợp như vậy, một đôi hiếm gặp.” nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Đàn ông luôn tự cho mình đúng, phụ nữ cũng không khá hơn chút nào.
Trình Vũ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy phiền não, có lẽ là choáng váng đầu, thân thể cũng không tiện, làm cho cả người cô tinh thần sa sút.
Mà khi cô đi lang thang một lát, lại nhận được điện thoại của An Diệc Thành, thật là ghét cái gì tới cái đó, hôm nay chắc chắn là ngày không may của cô.
An Diệc Thành để cô đứng tại chỗ chờ anh, cũng không hỏi cô thời gian làm việc sao không ở công ty, có lẽ anh hoàn toàn không quan tâm, cái anh muốn là cô nghe theo mệnh lệnh của anh, về phần cô nghĩ như thế nào, hoàn toàn không quan trọng.
cô quên mất bản thân bao lâu, hình như cũng chưa lâu, sau khi anh dừng xe lại, cô bước đến ngồi vào chỗ, từ đầu tới đuôi không có bất kì thái độ gì.
Chỉ là anh lái xe tốc độ ngày càng nhanh, cho đến khi cô cuối cung nắm chặt chỗ ngồi mình, cô không chịu đựng nổi tốc độ như vậy, nhìn chằm chằm vào anh, cũng không nói gì.
An Diệc Thành đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười: “đã học được cách làm người khác thay đổi sắc mặt, thật có tiến bộ”
Hai tay Trình Vũ Phỉ siết chặt, hàm răng cắn vào môi, vẫn không nói một lời, chịu đựng tốc độ của anh làm cho dạ dày cô không ngừng đảo lộn.
Trải qua một lúc lâu, khi cô chịu đựng không nổi nữa thì An Diệc Thành cuối cùng cũng dừng xe lại, gần như cùng lúc đó, cô đẩy cửa ra lập tức xuống xe, không ngừng nôn ở ven đường.
Sau một lúc, cô xử lý tốt mình mới lên xe lại.
“Thời gian là bao lâu?” cô nhẹ nhàng nói những lời này, còn nở nụ cười: “dù sao cũng nên cho một thời hạn chứ?”
An Diệc Thành nhìn cô, cũng không nói chuyện.
cô đã hơi nóng nảy, “ Anh đã cứu em trai tôi, tôi nên báo đáp anh, chỏ là cho một thời hạn đi, bao lâu?” thấy anh không nói lời nào cô cười lên “Cũng không phải là muốn tôi cả đời chứ?”
Sắc mặt anh càng ngày càng trầm, Trình Vũ Phỉ quan sát anh, “ý của tôi là . . . . . thanh xuân của người phụ nữ cũng không được bao lâu, xung không thể để cho tôi đến khi hoa tàn bướm ít mới đuổi đi chứ, định một kì hạn, đối với chúng ta đều . . . . .” tốt.
An Diệc Thành khởi động xe, nhanh chóng lái xe ra ngoài, rồi lại hung ác đạp thắng xe, cơ thể cô bởi vì quán tính bổ nhào tới trước. Xe chạy một lúc lâu mới dừng hẳn, thế nhưng dán sát mặt mình vào mặt cô, quan sát cô hồi lâu, “cô muốn rời đi tôi như vậy?” nói xong anh lập tức trở lại vị trí của mình, cũng không nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe, “Tôi không cho cô được như ý.”
Cho đến cuối cùng, Trình Vũ Phỉ không hiểu được do anh bỗng nhiên lương thiện buông tha cho cô, hay do âm thanh của mình quá mức chói tai, nhưng cô toàn thân bủn rủn không chịu được, nhưng vẫn không ngất đi, thậm chí choáng váng đầu kịch liệt, làm thế nào cũng ngủ không được.
Cô ngừng suy nghĩ của mình lại, nhưng vẫn không thể tập trung xử lý công việc, mấy chữ cái trên màn hình máy vi tính kia, biến thành từng con nòng nọc nhỏ, thậm chí còn chuyển động, cô tự hỏi mình có nên đi xin phép nghỉ không, loại trạng thái này của cô không làm được bất kỳ chuyện gì. Cuối cùng khi cô quyết định đi nhờ người làm giúp thì chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra.
Chỉ là Trình Vũ Phỉ cảm thấy rất buồn cười cô lại xem mình như khách xem kịch để xem trò cười này, bởi vì người tới là Bạch Khinh Nhu, bước vào lập tức la hét gọi Trình Vũ Phỉ ra ngoài, dám làm không dám chịu, núp ở chỗ nào. Trình Vũ Phỉ tựa vào một bên, nhìn chằm chằm bóng dáng của Bạch Khinh Nhu, cảm giác như mình đang tham gia vào trò cười đầy khoa trương lại giả tạo này.
Bạch Khinh Nhu ở đây gào thét, làm cho Trình Vũ Phỉ phải đi ra ngoài, Trình Vũ Phỉ đứng một nơi đúng lúc có thể nhìn thấy Bạch Khinh Nhu, nhưng Bạch Khinh Nhu lại không thể nhìn thấy cô. Bạch Khinh Nhu gây rối một lúc, kéo đến rất nhiều khán giả, bắt đầu không chút kiêng nể gì mắng lên, trước mắng Trình Vũ Phỉ không biết nhục nhã, ghê tởm, quyến rũ đàn ông có vợ, loại phụ nữ này nên róc xương lóc thịt, phá hoại gia đình người khác. . . . . .
Vốn tất cả mọi người đang xem kịch hay, sau khi nghe Bạch Khinh Nhu mắng chửi người, vài người liền nhìn về phía Trình Vũ Phỉ, đối với người thứ ba phá hoại gia đình nhà người khác, mặc dù người đứng xem không thể mắng chửi được gì, nhưng muốn giúp vợ chính thức người ta không phải là không thể. Trình Vũ Phỉ không khỏi khẽ cười, cái thế giới này luôn có một số người như vậy, nghe một chút chuyện, lập tức liền nhận định người khác phạm tội, cho dù là sai, cũng chỉ sẽ trách tội người khác không thể kiềm chế được, cũng không nghĩ lại hành động của mình.
Khi Trình Vũ Phỉ đi ra, Bạch Khinh Nhu nhìn thấy cô lập tức chạy tới, muốn đem Trình Vũ Phỉ xé rách thành mấy múi. Trong khi Bạch Khinh Nhu đang chạy tới Trình Vũ Phỉ thuận tay cầm bình hoa bên cạnh, ôm vào trong tay, mắt thẳng tắp nhìn về phía Bạch Khinh Nhu.
Từ nhỏ cô đã có cách sống người không phạm ta, ta không phạm người, thậm chí còn có tính thỏa hiệp với người khác, cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng cuộc sống dạy cho cô một đạo lý, rất nhiều chuyện, nếu như mình lùi một bước, người khác sẽ tiến một bước, cho đến khi bức mình đến không đường lui.
"Phu nhân Lê phu nhân không phải chưa nghe thấy tội phỉ báng chứ?" hôm nay thân thể cô không tốt, cho nên cũng không còn tính nhẫn nại đối với người này, rõ ràng biết rằng làm ầm ĩ lớn sẽ không tốt, nhưng vẫn không nhịn được, "Công khai phỉ báng như vậy, là sợ không có nhân chứng chứng minh tội của cô sao?"
Bạch Khinh Nhu nhìn bình hoa trong tay Trình Vũ Phỉ , cũng không có ý định đến gần, "Cô cho rằng tôi đang hù dọa sao? Dám quyến rũ chồng tôi sao lại không dám thừa nhận? A, cô còn muốn có mặt mũi à, tôi nhổ vào, muốn mặt mũi còn làm chuyện không biết xấu hổ như vậy."
Trình Vũ Phỉ cười cười mỉa mai, "Tùy cô, muốn mắng cứ mắng đi, cô cứ tiếp tục, tốt nhất làm cho nhiều người nghe hơn đi, để cho tất cả mọi người biết chông cô vì sao không cần cô nữa”.
“cô ……..” Lúc này Bạch Kinh Nhu cũng nhịn không được vọt tới.
Trình Vũ Phỉ trược tiếp ném bình hoa vỡ thành nhiều mảnh vụn dưới chân Bạch Kinh Nhu, tiếng ầm đột nhiên vang lên. Bạch Kinh Nhu sửng sốt một giây bỗng khóc lên.
Trình Vũ Phỉ nhìn Bạch Kinh Nhu lập tức lấy điện thoại đi động ra gọi an ninh, nhường cho người có trách nhiệm xử lí, hơn nữa những người này có tới đây gây rối cũng không biết tới xử lý.
Bạch Kinh Nhu khóc đến đau lòng, ngồi dưới đất vừa khóc vừa nói: “cô bây giờ đã hài lòng chưa, anh ấy muốn ly hôn với tôi ……. Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm rồi, tại sao cô vẫn không bỏ qua cho tôi ……”
đã có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ Trình Vũ Phỉ rồi, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô. Mà lúc này, lãnh đạo của cô cũng đi ra, thấy trường hợp này, gọi người đưa Bạch Kinh Nhu đến phòng tiếp khách, nói chuyên với Bạch Kinh Nhu một lúc, mới gọi người đưa Bạch Kinh Nhu rời đi.
Chưa được bao lâu, thì Trình Vũ Phỉ bị mời đến văn phòng.
cô cũng biết mình hơi kích động một chút, dù sao cũng bởi vì mình, mói gây ra trò cười này cho nên cô bày tỏ áy náy trước, sau mới giải thích mình không phá hoại gia đình nhà người khác. Vị lãnh đạo trẻ tuổi này chỉ nói mấy câu, cũng không nói thêm gì, nhưng Trình Vũ Phỉ lại cảm thấy lo lắng, thái độ của cấp trên như vậy, giống như vẫn trách cứ mình, dù sao gây ồn ào lớn như vậy, đối với danh dự công ty cũng bị ảnh hưởng.
Hôm nay thật là đủ xui xẻo rồi, cô nghĩ.
Mà khi cô rời công ty không được bao lâu, lại nhận được điện thoại của Lê Hồng Diệu, anh ta nhận lỗi với cô, cũng tình nguyện gặp lãnh đạo của cô để giải thích rõ rang.
Trình Vũ Phỉ nghe Lê Hồng Diệu nói, không khỏi cảm thấy phiền, “Tại sao anh muốn ly hôn?” không đợi đối phương trả lời cô trực tiếp thốt lên: “Anh và vợ anh xứng đôi như vậy, ly hôn rồi biết tìm đâu người thích hợp như vậy, một đôi hiếm gặp.” nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Đàn ông luôn tự cho mình đúng, phụ nữ cũng không khá hơn chút nào.
Trình Vũ Phỉ bỗng nhiên cảm thấy phiền não, có lẽ là choáng váng đầu, thân thể cũng không tiện, làm cho cả người cô tinh thần sa sút.
Mà khi cô đi lang thang một lát, lại nhận được điện thoại của An Diệc Thành, thật là ghét cái gì tới cái đó, hôm nay chắc chắn là ngày không may của cô.
An Diệc Thành để cô đứng tại chỗ chờ anh, cũng không hỏi cô thời gian làm việc sao không ở công ty, có lẽ anh hoàn toàn không quan tâm, cái anh muốn là cô nghe theo mệnh lệnh của anh, về phần cô nghĩ như thế nào, hoàn toàn không quan trọng.
cô quên mất bản thân bao lâu, hình như cũng chưa lâu, sau khi anh dừng xe lại, cô bước đến ngồi vào chỗ, từ đầu tới đuôi không có bất kì thái độ gì.
Chỉ là anh lái xe tốc độ ngày càng nhanh, cho đến khi cô cuối cung nắm chặt chỗ ngồi mình, cô không chịu đựng nổi tốc độ như vậy, nhìn chằm chằm vào anh, cũng không nói gì.
An Diệc Thành đánh giá cô từ trên xuống dưới, nở nụ cười: “đã học được cách làm người khác thay đổi sắc mặt, thật có tiến bộ”
Hai tay Trình Vũ Phỉ siết chặt, hàm răng cắn vào môi, vẫn không nói một lời, chịu đựng tốc độ của anh làm cho dạ dày cô không ngừng đảo lộn.
Trải qua một lúc lâu, khi cô chịu đựng không nổi nữa thì An Diệc Thành cuối cùng cũng dừng xe lại, gần như cùng lúc đó, cô đẩy cửa ra lập tức xuống xe, không ngừng nôn ở ven đường.
Sau một lúc, cô xử lý tốt mình mới lên xe lại.
“Thời gian là bao lâu?” cô nhẹ nhàng nói những lời này, còn nở nụ cười: “dù sao cũng nên cho một thời hạn chứ?”
An Diệc Thành nhìn cô, cũng không nói chuyện.
cô đã hơi nóng nảy, “ Anh đã cứu em trai tôi, tôi nên báo đáp anh, chỏ là cho một thời hạn đi, bao lâu?” thấy anh không nói lời nào cô cười lên “Cũng không phải là muốn tôi cả đời chứ?”
Sắc mặt anh càng ngày càng trầm, Trình Vũ Phỉ quan sát anh, “ý của tôi là . . . . . thanh xuân của người phụ nữ cũng không được bao lâu, xung không thể để cho tôi đến khi hoa tàn bướm ít mới đuổi đi chứ, định một kì hạn, đối với chúng ta đều . . . . .” tốt.
An Diệc Thành khởi động xe, nhanh chóng lái xe ra ngoài, rồi lại hung ác đạp thắng xe, cơ thể cô bởi vì quán tính bổ nhào tới trước. Xe chạy một lúc lâu mới dừng hẳn, thế nhưng dán sát mặt mình vào mặt cô, quan sát cô hồi lâu, “cô muốn rời đi tôi như vậy?” nói xong anh lập tức trở lại vị trí của mình, cũng không nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe, “Tôi không cho cô được như ý.”
Danh sách chương