Tô Kiềm phóng xe như bay, cũng may chỗ anh ở là vùng ngoại thành, dọc đường thưa thớt, lái xe nhanh cũng không có vấn đề gì. Dương Thiếu Quân ở phía sau nhấn ga đuổi theo, nhưng không kịp, lòng nóng như lửa đốt, một tay lái xe, tay kia cầm điện thoại gọi cho Tô Kiềm.
Lúc hắn gọi tới, đầu dây bên kia —— có tiếng máy bận.
Xa xôi ngàn dặm, cách Tây Á và Địa Trung Hải, Tô Duy vừa dùng trà chiều xong, cùng Lộ Tiêu ngồi trong quán cà phê, đúng lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh không nhanh không chậm cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, ồ một tiếng: “Anh cả?”
Qua vài giây, anh nhận điện thoại.
Thanh âm Tô Kiềm vô cùng run rẩy: “A Duy, A Duy, là em sao?”
Tô Duy không khỏi kinh ngạc, ngồi thẳng người lên hỏi: “Anh? Anh làm sao vậy?”
Tô Kiềm lên giọng, giống như dùng sức hét: “Trả lời anh, Tô Duy, thật sự là em sao?”
Tô Duy càng hoảng sợ hơn, chần chừ hai giây: “Là em đây. Anh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu. Đến lúc Tô Duy nhịn không được định cất tiếng hỏi lần nữa, đột nhiên anh nghe thấy tiếng Tô Kiềm nức nở nói: “A Duy, cứu anh, em đến cứu anh đi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Kiềm dùng giọng nói như vậy với anh, anh nắm chặt điện thoại, khẩn trương bảo: “Anh bình tĩnh một chút, đã xảy ra chuyện gì rồi, từ từ nói cho em nghe.”
Tô Kiềm ở đầu dây bên kia nhỏ giọng khóc nức nở.
Lộ Tiêu ngồi phía đối diện, thấy sắc mặt Tô Duy khẽ thay đổi thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Tô Duy nhìn cậu lắc đầu, đưa tay lên miệng làm động tác “suỵt”, hít một hơi thật sâu, hỏi anh trai mình: “Anh, nói cho em nghe, anh đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Hay anh không tiện nói ra? Có người đang tấn công anh sao?” Trước đó, vì Tô Kiềm sợ làm Tô Duy lo lắng nên không nói chuyện mình từng bị tấn công.
Anh nghe thấy giọng nói đầy tuyệt vọng của Tô Kiềm: “A Duy, em mau đến cứu anh, mọi người đều là giả, tất cả đều là giả, em nhanh tới cứu anh ——” Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, Tô Duy sợ đến nỗi suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Anh nhanh chóng đứng lên, khẩn trương hướng điện thoại gọi, nhưng không có ai đáp lại lời anh. Điện thoại bị cúp máy.
Dương Thiếu Quân hít một hơi lạnh, vội vã phanh xe, trong nháy mắt chỉ cảm thấy chân tay lạnh lẽo. Tô Kiềm không khống chế được tay lái, xe đâm thẳng vào thân cây, cú đụng rất lớn, đầu xe bị đụng tới biến dạng. Hắn vội vã xuống xe mà đi tới chiếc Bentley, chỉ thấy túi khí đã nhanh chóng bật ra. Hắn nhào tới, liều mạng kéo cửa xe, thấy Tô Kiềm chỉ ngất đi mới khẽ thở phào.
Hắn mở cửa xe, ôm Tô Kiềm ra ngoài, nhanh chóng gọi xe cứu thương.
Lúc Tô Di và mọi người chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Dương Thiếu Quân đang lặng lẽ đứng trong hành lang, hắn dựa vào tường, không ngừng gảy chiếc bật lửa zippo trong tay. Tô Tạ Tích là người đi lên đầu tiên, khẩn trương hỏi hắn: “Thế nào rồi?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Bác sĩ vẫn còn đang kiểm tra —— chắc không có chuyện gì đâu, xương không bị làm sao, có lẽ bị chấn động não một chút.”
Tô Tạ Nguyên ngã xuống băng ghế, hồn bay phách lạc mà lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được chứ?”
Dương Thiếu Quân quay sang hỏi Tô Di: “Cậu đã nói gì với anh ấy? Sao anh ấy đột nhiên lao ra mà phóng xe đi?”
Mặt Tô Di trắng bệnh: “Em không biết, em chưa kịp nói gì. Em, em vừa mới đi vào, anh ấy nhìn thấy em thì biến sắc. Anh trai em đột nhiên hét to lên một tiếng, đẩy em mà xông ra ngoài..”
Dương Thiếu Quân nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng brừ brừ ở đâu đây, căng tai nghe một lúc, hỏi Tô Di: “Điện thoại của cậu rung à?”
Tô Di vội vã lấy điện thoại ra kiểm tra, ngạc nhiên: “Nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy…” Rồi lớn giọng: “Anh hai?” Tô Tạ Nguyên nặng nề thở dài: “Sao đúng lúc này nó lại gọi tới? Đừng nói chuyện của Tô Kiềm cho nó biết.”
Tô Di gật đầu, đi tới bên cạnh nghe điện thoại.
Qua mấy phút sau Tô Di mới trở về, sắc mặt càng thêm trắng bệnh. Dương Thiếu Quân là người đầu tiên phát hiện ra, hắn rùng mình, mơ hồ đoán được điều gì đấy: “Tô Duy nói gì với cậu?”
Môi Tô Di run run, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ban nãy anh cả gọi cho anh hai. Anh cả nói anh hai mau đến cứu anh ấy. Còn nói..” Cậu cắn môi: “Nói ‘tất cả mọi người đều là giả’.”
Dương Thiếu Quân dựa sát vào tường, hắn nhắm mắt, đầu vô cùng hỗn loạn.
Nếu như người nhà họ Tô thoạt đầu còn ôm nghi ngờ với bệnh tình của Tô Kiềm, thì hiện tại, bọn họ đã tin Tô Kiềm thực sự xảy ra chuyện.
Tô Tạ Tích đi qua đi lại, sau đó nắm tay nện vào tường, bực tức nói: “Sao có thể? Ngay cả chúng ta mà nó cũng không nhận ra? Chị gái thân thiết của nó,” chị quay sang chỉ Tô Di: “Đứa em trai nó thương, nó, nó nghĩ tất cả đều là giả sao?”
Tô Tạ Nguyên hỏi Tô Di: “Em nói với Tô Duy thế nào?”
Tô Di lắc đầu: “Em không biết nói thế nào, mới nói anh cả đã ổn rồi, nhưng sau này phải giải thích lại lần nữa.”
Mọi người đều trầm mặc.
Một lát sau, lão Lư hay tin lật đật chạy tới, thấy chị em nhà họ Tô đều có mặt ở đây thì nhanh chóng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tô Kiềm thế nào rồi?”
Dương Thiếu Quân giới thiệu Lư tiên sinh với người nhà họ Tô. Vì trước đây từng theo Tô Duy gặp qua vị tiên sinh này rồi, nên Tô Di tiến lên trước, khổ sở cúi đầu: “Chú Lư”, cậu kể chuyện của Tô Kiềm lại một lần nữa.
Không lâu sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra: “Đều ổn cả, không có chuyện gì lớn, não bị chấn động cường độ nhẹ, những thứ khác thì hoàn toàn bình thường. Mọi người có thể vào thăm rồi.”
Thế nhưng mọi người chỉ đưa mắt nhìn nhau, lúc này không ai dám vào gặp Tô Kiềm.
Lư tiên sinh giậm chân: “Không ngờ bệnh lại nặng như vậy. Ôi! Ôi!”
Tô Tạ Tích hỏi ông: “Bác sĩ Lư, em ấy nghĩ chúng cháu đều là giả, muốn hại em ấy, bây giờ phải làm sao?”
Lư tiên sinh nói: “Hôm nay Tô Kiềm đột nhiên không khống chế được, có lẽ là vì gặp mấy đứa —— là người thân nhất của cậu ta. Quan hệ càng thân thì kích thích cậu ta phải chịu lại càng lớn. Mọi người thử nghĩ một chút, nếu có một ngày mọi người phát hiện ra bố mẹ, anh chị em đều đã bị hoán đổi, liệu trong lòng có chịu được không?”
Tô Di cúi thấp đầu. Cậu biết Tô Kiềm là người để ý đến cậu và Tô Duy nhất.
Lư tiên sinh nói tiếp: “Trước đây tôi cũng từng xem qua tài liệu vài trường hợp tương tự. Nguyên nhân hình thành hội chứng Capgras, rất có thể là vùng não bộ khống chế thị giác bị tổn thương, gây cản trở tới việc nhận diện người khác —— đương nhiên chỉ nhiêu đấy thì chưa đủ, như trường hợp của Tô Kiềm, cậu ta cho rằng mọi người ở bên cạnh muốn hại cậu ấy, có lẽ do bị một cái khác kích thích, sinh ra một loạt huyễn tưởng. Nhưng có điều này cần nói rõ, chỉ khi người bệnh mặt đối mặt với mọi người mới có ảo giác này. Tôi thấy có một trường hợp bệnh nhân bị bịt mắt, chỉ nghe được giọng nói của mọi người, ảo giác này sẽ biến mất.”
Tô Tạ Tích nhíu mày: “Ý chú là, chúng ta nên che mắt em ấy?”
Dương Thiếu Quân đột nhiên cất giọng nói: “Hiện tại anh ấy bị như vậy, đến người thân cũng không thể tới gần.. Tạm thời không cho anh nhìn thấy, đây cũng được xem là một cách..”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía hắn.
Dương Thiếu Quân gác qua một bên, buồn bực nói: “Mấy người là người thân của anh ấy, tự quyết đi.”
Trầm mặc thật lâu, Tô Tạ Tích lên tiếng: “Vậy thử xem thế nào.”
Tối muộn, ai cũng không dám vào xem Tô Kiềm.
Tề Vĩnh Húc chờ đến tối mới thấy Dương Thiếu Quân, vốn muốn oán giận một phen, nhưng khi trông thấy sắc mặt Dương Thiếu Quân thì lại im bặt. Anh đưa xét nghiệm từng dược phẩm trong tay cho Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân hỏi: “Nếu uống nhiều amphetamine thì sẽ như thế nào?”
Tề Vĩnh Húc nhún vai: “Chất có hại, ông nói xem? Sẽ gây cảm giác hưng phấn, gây nghiện, thậm chí còn sinh ảo giác.” Anh vừa nói vừa quan sát, hỏi: “Ông bảo tôi điều tra cái này… Có phải liên quan đến anh Tô Duy không?”
Dương Thiếu Quân chần chừ một lúc, lắc đầu: “Chuyện này hơi phức tạp, ông không cần phải biết.”
Tề Vĩnh Húc bĩu môi: “Này, tôi lén giám định cho ông đó, bận rộn suốt cả ngày, giám định ra nhiều chất có hại như thế mà ông còn muốn giữ bí mật, ông cũng ghê gớm nhỉ?” Nói xong lại thấy vẻ mặt Dương Thiếu Quân có chút do dự, anh đành cười cười vỗ vai hắn: “Thân ái, tôi chỉ đùa chút thôi, tôi còn muốn sống thêm hai năm, mấy cái bí mật này tôi không biết là tốt nhất.” Nói rồi dừng lại, “Tôi chỉ muốn bảo, nếu ông có gì phiền não thì cứ đến tìm tôi mà trút.”
Dương Thiếu Quân mỉm cười: “Cảm ơn, người anh em.”
Không biết vì sao, lúc này Dương Thiếu Quân lại nghĩ, mình có Tề Vĩnh Húc để kể, vậy Tô Kiềm thì sao? Ba tháng ở bên nhau, anh ấy chưa từng tâm sự với hắn, cũng không thấy anh kể phiền não với ai. Không phải anh không có phiền não, ngồi vào vị trí kia, sướng nhiều hơn so với người khác, những cũng phải lo lắng hơn nhiều người khác. Tô Tạ Nguyên từng nói, từ nhỏ Tô Kiềm đã như vậy, không báo tin xấu, chỉ kể tin vui, đau đớn khó chịu cũng không cho ai biết, khó trách lần này lại tức nước vỡ bờ, đây là nước lũ đã tích suốt ba mươi năm qua sao? Dọc đường trở về, Dương Thiếu Quân không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc ai đã đổi thuốc của Tô Kiềm? Ai muốn hại anh? Tô Kiềm bình sinh đối nhân xử thế không tốt, người đắc tội hẳn rất nhiều đi.
-o-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Có nhiều người phản ánh nửa chương trên là vô vị, vừa lúc tôi cũng đang kẹt, vậy nên tạm dừng một chút, để nghĩ xem nên điều chỉnh kết cấu nội dung như nào.
Lúc hắn gọi tới, đầu dây bên kia —— có tiếng máy bận.
Xa xôi ngàn dặm, cách Tây Á và Địa Trung Hải, Tô Duy vừa dùng trà chiều xong, cùng Lộ Tiêu ngồi trong quán cà phê, đúng lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh không nhanh không chậm cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, ồ một tiếng: “Anh cả?”
Qua vài giây, anh nhận điện thoại.
Thanh âm Tô Kiềm vô cùng run rẩy: “A Duy, A Duy, là em sao?”
Tô Duy không khỏi kinh ngạc, ngồi thẳng người lên hỏi: “Anh? Anh làm sao vậy?”
Tô Kiềm lên giọng, giống như dùng sức hét: “Trả lời anh, Tô Duy, thật sự là em sao?”
Tô Duy càng hoảng sợ hơn, chần chừ hai giây: “Là em đây. Anh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu. Đến lúc Tô Duy nhịn không được định cất tiếng hỏi lần nữa, đột nhiên anh nghe thấy tiếng Tô Kiềm nức nở nói: “A Duy, cứu anh, em đến cứu anh đi.”
Đây là lần đầu tiên Tô Kiềm dùng giọng nói như vậy với anh, anh nắm chặt điện thoại, khẩn trương bảo: “Anh bình tĩnh một chút, đã xảy ra chuyện gì rồi, từ từ nói cho em nghe.”
Tô Kiềm ở đầu dây bên kia nhỏ giọng khóc nức nở.
Lộ Tiêu ngồi phía đối diện, thấy sắc mặt Tô Duy khẽ thay đổi thì nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
Tô Duy nhìn cậu lắc đầu, đưa tay lên miệng làm động tác “suỵt”, hít một hơi thật sâu, hỏi anh trai mình: “Anh, nói cho em nghe, anh đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Hay anh không tiện nói ra? Có người đang tấn công anh sao?” Trước đó, vì Tô Kiềm sợ làm Tô Duy lo lắng nên không nói chuyện mình từng bị tấn công.
Anh nghe thấy giọng nói đầy tuyệt vọng của Tô Kiềm: “A Duy, em mau đến cứu anh, mọi người đều là giả, tất cả đều là giả, em nhanh tới cứu anh ——” Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, Tô Duy sợ đến nỗi suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Anh nhanh chóng đứng lên, khẩn trương hướng điện thoại gọi, nhưng không có ai đáp lại lời anh. Điện thoại bị cúp máy.
Dương Thiếu Quân hít một hơi lạnh, vội vã phanh xe, trong nháy mắt chỉ cảm thấy chân tay lạnh lẽo. Tô Kiềm không khống chế được tay lái, xe đâm thẳng vào thân cây, cú đụng rất lớn, đầu xe bị đụng tới biến dạng. Hắn vội vã xuống xe mà đi tới chiếc Bentley, chỉ thấy túi khí đã nhanh chóng bật ra. Hắn nhào tới, liều mạng kéo cửa xe, thấy Tô Kiềm chỉ ngất đi mới khẽ thở phào.
Hắn mở cửa xe, ôm Tô Kiềm ra ngoài, nhanh chóng gọi xe cứu thương.
Lúc Tô Di và mọi người chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Dương Thiếu Quân đang lặng lẽ đứng trong hành lang, hắn dựa vào tường, không ngừng gảy chiếc bật lửa zippo trong tay. Tô Tạ Tích là người đi lên đầu tiên, khẩn trương hỏi hắn: “Thế nào rồi?”
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Bác sĩ vẫn còn đang kiểm tra —— chắc không có chuyện gì đâu, xương không bị làm sao, có lẽ bị chấn động não một chút.”
Tô Tạ Nguyên ngã xuống băng ghế, hồn bay phách lạc mà lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được chứ?”
Dương Thiếu Quân quay sang hỏi Tô Di: “Cậu đã nói gì với anh ấy? Sao anh ấy đột nhiên lao ra mà phóng xe đi?”
Mặt Tô Di trắng bệnh: “Em không biết, em chưa kịp nói gì. Em, em vừa mới đi vào, anh ấy nhìn thấy em thì biến sắc. Anh trai em đột nhiên hét to lên một tiếng, đẩy em mà xông ra ngoài..”
Dương Thiếu Quân nhíu mày, đột nhiên nghe thấy tiếng brừ brừ ở đâu đây, căng tai nghe một lúc, hỏi Tô Di: “Điện thoại của cậu rung à?”
Tô Di vội vã lấy điện thoại ra kiểm tra, ngạc nhiên: “Nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy…” Rồi lớn giọng: “Anh hai?” Tô Tạ Nguyên nặng nề thở dài: “Sao đúng lúc này nó lại gọi tới? Đừng nói chuyện của Tô Kiềm cho nó biết.”
Tô Di gật đầu, đi tới bên cạnh nghe điện thoại.
Qua mấy phút sau Tô Di mới trở về, sắc mặt càng thêm trắng bệnh. Dương Thiếu Quân là người đầu tiên phát hiện ra, hắn rùng mình, mơ hồ đoán được điều gì đấy: “Tô Duy nói gì với cậu?”
Môi Tô Di run run, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ban nãy anh cả gọi cho anh hai. Anh cả nói anh hai mau đến cứu anh ấy. Còn nói..” Cậu cắn môi: “Nói ‘tất cả mọi người đều là giả’.”
Dương Thiếu Quân dựa sát vào tường, hắn nhắm mắt, đầu vô cùng hỗn loạn.
Nếu như người nhà họ Tô thoạt đầu còn ôm nghi ngờ với bệnh tình của Tô Kiềm, thì hiện tại, bọn họ đã tin Tô Kiềm thực sự xảy ra chuyện.
Tô Tạ Tích đi qua đi lại, sau đó nắm tay nện vào tường, bực tức nói: “Sao có thể? Ngay cả chúng ta mà nó cũng không nhận ra? Chị gái thân thiết của nó,” chị quay sang chỉ Tô Di: “Đứa em trai nó thương, nó, nó nghĩ tất cả đều là giả sao?”
Tô Tạ Nguyên hỏi Tô Di: “Em nói với Tô Duy thế nào?”
Tô Di lắc đầu: “Em không biết nói thế nào, mới nói anh cả đã ổn rồi, nhưng sau này phải giải thích lại lần nữa.”
Mọi người đều trầm mặc.
Một lát sau, lão Lư hay tin lật đật chạy tới, thấy chị em nhà họ Tô đều có mặt ở đây thì nhanh chóng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tô Kiềm thế nào rồi?”
Dương Thiếu Quân giới thiệu Lư tiên sinh với người nhà họ Tô. Vì trước đây từng theo Tô Duy gặp qua vị tiên sinh này rồi, nên Tô Di tiến lên trước, khổ sở cúi đầu: “Chú Lư”, cậu kể chuyện của Tô Kiềm lại một lần nữa.
Không lâu sau, bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra: “Đều ổn cả, không có chuyện gì lớn, não bị chấn động cường độ nhẹ, những thứ khác thì hoàn toàn bình thường. Mọi người có thể vào thăm rồi.”
Thế nhưng mọi người chỉ đưa mắt nhìn nhau, lúc này không ai dám vào gặp Tô Kiềm.
Lư tiên sinh giậm chân: “Không ngờ bệnh lại nặng như vậy. Ôi! Ôi!”
Tô Tạ Tích hỏi ông: “Bác sĩ Lư, em ấy nghĩ chúng cháu đều là giả, muốn hại em ấy, bây giờ phải làm sao?”
Lư tiên sinh nói: “Hôm nay Tô Kiềm đột nhiên không khống chế được, có lẽ là vì gặp mấy đứa —— là người thân nhất của cậu ta. Quan hệ càng thân thì kích thích cậu ta phải chịu lại càng lớn. Mọi người thử nghĩ một chút, nếu có một ngày mọi người phát hiện ra bố mẹ, anh chị em đều đã bị hoán đổi, liệu trong lòng có chịu được không?”
Tô Di cúi thấp đầu. Cậu biết Tô Kiềm là người để ý đến cậu và Tô Duy nhất.
Lư tiên sinh nói tiếp: “Trước đây tôi cũng từng xem qua tài liệu vài trường hợp tương tự. Nguyên nhân hình thành hội chứng Capgras, rất có thể là vùng não bộ khống chế thị giác bị tổn thương, gây cản trở tới việc nhận diện người khác —— đương nhiên chỉ nhiêu đấy thì chưa đủ, như trường hợp của Tô Kiềm, cậu ta cho rằng mọi người ở bên cạnh muốn hại cậu ấy, có lẽ do bị một cái khác kích thích, sinh ra một loạt huyễn tưởng. Nhưng có điều này cần nói rõ, chỉ khi người bệnh mặt đối mặt với mọi người mới có ảo giác này. Tôi thấy có một trường hợp bệnh nhân bị bịt mắt, chỉ nghe được giọng nói của mọi người, ảo giác này sẽ biến mất.”
Tô Tạ Tích nhíu mày: “Ý chú là, chúng ta nên che mắt em ấy?”
Dương Thiếu Quân đột nhiên cất giọng nói: “Hiện tại anh ấy bị như vậy, đến người thân cũng không thể tới gần.. Tạm thời không cho anh nhìn thấy, đây cũng được xem là một cách..”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía hắn.
Dương Thiếu Quân gác qua một bên, buồn bực nói: “Mấy người là người thân của anh ấy, tự quyết đi.”
Trầm mặc thật lâu, Tô Tạ Tích lên tiếng: “Vậy thử xem thế nào.”
Tối muộn, ai cũng không dám vào xem Tô Kiềm.
Tề Vĩnh Húc chờ đến tối mới thấy Dương Thiếu Quân, vốn muốn oán giận một phen, nhưng khi trông thấy sắc mặt Dương Thiếu Quân thì lại im bặt. Anh đưa xét nghiệm từng dược phẩm trong tay cho Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân hỏi: “Nếu uống nhiều amphetamine thì sẽ như thế nào?”
Tề Vĩnh Húc nhún vai: “Chất có hại, ông nói xem? Sẽ gây cảm giác hưng phấn, gây nghiện, thậm chí còn sinh ảo giác.” Anh vừa nói vừa quan sát, hỏi: “Ông bảo tôi điều tra cái này… Có phải liên quan đến anh Tô Duy không?”
Dương Thiếu Quân chần chừ một lúc, lắc đầu: “Chuyện này hơi phức tạp, ông không cần phải biết.”
Tề Vĩnh Húc bĩu môi: “Này, tôi lén giám định cho ông đó, bận rộn suốt cả ngày, giám định ra nhiều chất có hại như thế mà ông còn muốn giữ bí mật, ông cũng ghê gớm nhỉ?” Nói xong lại thấy vẻ mặt Dương Thiếu Quân có chút do dự, anh đành cười cười vỗ vai hắn: “Thân ái, tôi chỉ đùa chút thôi, tôi còn muốn sống thêm hai năm, mấy cái bí mật này tôi không biết là tốt nhất.” Nói rồi dừng lại, “Tôi chỉ muốn bảo, nếu ông có gì phiền não thì cứ đến tìm tôi mà trút.”
Dương Thiếu Quân mỉm cười: “Cảm ơn, người anh em.”
Không biết vì sao, lúc này Dương Thiếu Quân lại nghĩ, mình có Tề Vĩnh Húc để kể, vậy Tô Kiềm thì sao? Ba tháng ở bên nhau, anh ấy chưa từng tâm sự với hắn, cũng không thấy anh kể phiền não với ai. Không phải anh không có phiền não, ngồi vào vị trí kia, sướng nhiều hơn so với người khác, những cũng phải lo lắng hơn nhiều người khác. Tô Tạ Nguyên từng nói, từ nhỏ Tô Kiềm đã như vậy, không báo tin xấu, chỉ kể tin vui, đau đớn khó chịu cũng không cho ai biết, khó trách lần này lại tức nước vỡ bờ, đây là nước lũ đã tích suốt ba mươi năm qua sao? Dọc đường trở về, Dương Thiếu Quân không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc ai đã đổi thuốc của Tô Kiềm? Ai muốn hại anh? Tô Kiềm bình sinh đối nhân xử thế không tốt, người đắc tội hẳn rất nhiều đi.
-o-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Có nhiều người phản ánh nửa chương trên là vô vị, vừa lúc tôi cũng đang kẹt, vậy nên tạm dừng một chút, để nghĩ xem nên điều chỉnh kết cấu nội dung như nào.
Danh sách chương