Cả ngày hôm nay Tô Kiềm cứ có cảm giác không yên,  cứ mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đấy. Buổi chiều lúc đang họp, bụng của anh có chút khó chịu, cảm giác hơi nhói đau, không biết bị làm sao đây nữa. Anh nhanh chóng kết thúc cuộc họp, tài liệu xem không vào nên lái xe về nhà sớm.

Đến cửa biệt thự rồi, cảm giác không ổn này càng trở nên mãnh liệt hơn, không chỉ là trong suy nghĩ, mà cả người cũng có chút khó chịu. Vừa bước một chân ra khỏi xe, lại đột nhiên bất động.

Lão Mạnh đợi một lúc cũng không thấy Tô Kiềm xuống xe, ngạc nhiên gọi: “Tiên sinh?”

Tô Kiềm cau mày bước xuống, chậm rãi đi từng bước một, cửa biệt thự mỗi lúc một gần…

Có lẽ do thời tiết quá nóng, có lẽ bởi buổi trưa bận công việc nên ăn không ngon, mỗi bước một chậm rãi, cảm giác như khí lực trong người đang từ từ tan ra. Đột nhiên, mùi máu tanh xông lên, dây thần kinh trong đầu như đứt đoạn, trước mắt tối sầm lại, hai đầu gối anh quỵ xuống, anh ngã xuống mặt đất.

Lão Mạnh đi phía trước nên không để ý tình huống sau lưng, đến khi tới cửa rồi mới quay lại, chỉ thấy Tô Kiềm ngất dưới mặt đất, sắc mặt tái nhợt, bên mép còn máu đỏ sậm, lão sợ đến biến sắc, vội vã tiến đến, nhưng có một bàn tay nhanh hơn, bế Tô Kiềm lên.

“Tô Kiềm, Tô Kiềm, anh khỏe không, anh đừng làm em sợ!”

Trước mắt Tô Kiềm vốn tối đen, lại đột nhiên cảm nhận được một chút ánh sáng, anh mơ hồ thấy được một bóng người, gương mặt người kia hiện lên, sau đó lại chìm vào bóng tối.

Dương Thiếu Quân thấy bờ môi anh mấp máy như đang nói gì đó, hắn ghé xuống nghe, giọng anh rất nhỏ nhẹ, hình như là hai chữ “ảo giác”.

Lão Mạnh chạy tới: “Ai nha.. tiên sinh làm sao vậy, mau mau, mau tới bệnh viện!”

Dương Thiếu Quân như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ôm Tô Kiềm đến chiếc Buick của mình, lão Mạnh gọi giật lại: “BMWs! BMWs nhanh hơn!”

Dương Thiếu Quân đặt anh ngồi xuống xe, cả người Tô Kiềm ra đầy mồ hôi lạnh, mềm yếu vô lực tựa vào lòng Dương Thiếu Quân, một chút giãy giụa cũng không có. Dương Thiếu Quân không ngờ đợi lâu như vậy, hai người lại gặp lại nhau trong tình cảnh thế này, hắn hoang mang lo sợ, nắm chặt tay Tô Kiềm, hôn lên trán anh, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa trẻ: “Sẽ đến bệnh viện ngay thôi, không đau, không đau.”

Thật ra một chút đau Tô Kiềm cũng không cảm nhận được, nói chính xác hơn thì như mất hết mọi cảm giác. Lão Mạnh phóng xe nhanh như bay, chẳng mấy thì bệnh viện xuất hiện phía trước mặt. Lúc đến bệnh viện, Tô Kiềm hơi tỉnh lại, tim anh đập rất nhanh nhưng toàn thân lại vô lực. Cuối cùng anh cũng thấy rõ được gương mặt của Dương Thiếu Quân, mông lung mơ màng một lúc mới nhận ra tư thế này không được lịch sự, vì vậy giùng giằng muốn thoát ra. Thế nhưng toàn thân anh vô lực như vậy, Dương Thiếu Quân không cảm nhận được rằng anh đang muốn tránh né, ngược lại còn nắm chặt tay anh thì thào: “Anh đừng làm em sợ, sẽ vào viện ngay thôi, đến rồi này, cố gắng chịu thêm một chút nữa.”

Vào viện rồi, Tô Kiềm bị Dương Thiếu Quân ôm thẳng tới phòng bệnh nặng, khiến không ít người ghé mắt nhìn theo. Bác sĩ nghe lão Mạnh và Dương Thiếu Quân miêu tả tình trạng của anh xong, sau đó khám qua, xác định là xuất huyết dạ dày.

Từ cái dạo tâm lý Tô Kiềm còn bất ổn, khi đó chất lượng giấc ngủ của anh không tốt lắm, cũng để lại ít nhiều di chứng cho cơ thể, hơn nữa bởi vì thường xuyên phải đi công tác, không có người thân bên cạnh lo cho, ăn uống thành ra không có quy luật…, nói chung bởi vì nhiều nguyên nhân họp lại một chỗ, anh ngã bệnh.

Mấy bệnh này nói nguy hiểm cũng không quá nguy hiểm, không thể chết được ngay, thoạt nhìn rất dọa người, đột nhiên té xỉu thổ huyết, giống y như phim võ hiệp, khiến một người được năm tháng tôi luyện như Dương Thiếu Quân cũng bị làm cho kinh hãi. Muốn trị bệnh, không thể trị khỏi hẳn luôn, bởi vì quan hệ của Tô Kiềm với bệnh viện này tương đối tốt, nên cho anh làm một loạt xét nghiệm thân thể như chụp X quang, kiểm tra máu, xét nghiệm nước tiểu, lăn qua lăn lại chẳng mấy mà trời tối đen.

Đêm xuống, Tô Kiềm nằm trong viện. Bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện, Tô Kiềm không muốn làm người nhà lo lắng, nên không cho lão Mạnh nói với đám Tô Duy, Tô Di. Trải qua chuyện hai năm trước, nghĩ tới bệnh viện, người nhà họ Tô đều có bóng ma trong lòng, Tô Kiềm vốn không muốn ở lại, nhưng điều trị tại nhà chắc chắn không thể so sánh được với bệnh viện lớn, mấy bệnh lặt vặt còn có thể ở nhà chữa được, chứ đụng vào mấy bệnh nặng như này, chỉ đành phải chấp nhận mà nhập viện.

Dương Thiếu Quân xin ở lại chăm anh một đêm.

Lão Mạnh đưa Tô Kiềm về phòng bệnh xong, bởi bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng, nên lão về nấu cháo dinh dưỡng, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm.

Dương Thiếu Quân ngồi xuống bên giường anh, Tô Kiềm tựa vào đầu giường, bầu không khí có chút xấu hổ, không ai nói lời nào.

Vẫn là Tô Kiềm phá vỡ trầm mặc: “Cậu về từ lúc nào?”

“Hôm qua em bay về.”

“Ừ.”

“…”

Lại trầm mặc.

Một lát sau, Dương Thiếu Quân dịch dịch dịch, dịch tới bên giường, tay chậm chậm chậm, chậm rãi cầm lấy tay Tô Kiềm. Hắn cười he he nói: “Tô Kiềm, anh nhớ em không?”

Tô Kiềm lạnh lùng nhìn hắn, muốn rút tay ra nhưng không được.

Dương Thiếu Quân lại cười hì hì nhích tới: “Em nói rồi, nếu qua hai năm mà anh vẫn chưa tìm mẹ kế cho Tiểu Niên…”

Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Sao cậu biết là tôi không tìm?”

Dương Thiếu Quân sửng sốt: “Tô Tiểu Niên nói!”

Sắc mặt Tô Kiềm hơi thay đổi, trong lòng thầm mắng con trai không hiểu chuyện.

Dương Thiếu Quân lại dịch thêm chút nữa: “Có phải anh nhớ em đến nỗi ăn không ngon, nên dạ dày mới đổ máu không?”

Tô Kiềm cố nén nhịn, châm chọc bảo: “Hai năm không gặp, da mặt cảnh sát Dương dày lên không ít nhỉ.”

Dương Thiếu Quân nắm tay anh sờ lên mặt mình: “Sao có thể, anh sờ xem, chỗ nào cũng mỏng dính thế này.”

Tô Kiềm rút tay về, không nhịn được mà liếc mắt nhìn.

Dương Thiếu Quân cũng nhìn anh cười đầy vui vẻ.

Thủ tục nhập viện của Tô Kiềm do Dương Thiếu Quân làm, là một phòng bệnh cao cấp có hai giường, thế nhưng giường bên cạnh vẫn trống không. Tô Kiềm bất mãn nhìn hắn hỏi: “Sao lại chọn phòng bệnh này?” Thật ra người bị bệnh đều hiền hòa hơn bình thường rất nhiều, các góc cạnh đều không còn, nhưng anh vẫn không thích ở trong cùng một phòng với một người xa lạ.

Dương Thiếu Quân không để ý nói: “Không phải vẫn chưa có ai ở sao, một mình anh hưởng thụ không gian hai người, có gì là không tốt? Huống hồ cho dù có người vào ở, biết đâu lại là duyên phận? Nói rõ anh và người kia có duyên, không chừng lại là quý nhân đời anh nữa?”

Tô Kiềm lười tranh cãi cùng hắn, lạnh lùng nói: “Rất cảm ơn cậu đã đưa tôi tới bệnh viện, khuya lắm rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, lát nữa lão Mạnh sẽ tới chăm sóc tôi.”

Dương Thiếu Quân nắm tay anh không chịu buông: “Lão Mạnh cũng phải nghỉ ngơi chứ, vẫn cần một người thay chú ấy chăm sóc anh. Bệnh của anh không thể ở một mình được.”

Tô Kiềm tức giận nói: “Cảm ơn cậu! Sẽ có hộ tá tới!”

Dương Thiếu Quân lại dịch sát thêm chút nữa, gương mặt hắn gần như dán xuống mặt anh: “Anh thích được hộ tá chăm sóc sao?”

Tô Kiềm bị hắn ép đến nghiêng người sang một bên, anh lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu thấy mình có thể chăm sóc người khác tốt hơn hộ tá sao?”

Dương Thiếu Quân nở nụ cười: “Không, nhưng mà em giống như chú Mạnh, muốn để người nhà chăm sóc cho anh.”

Lời hắn nói làm Tô Kiềm sửng sốt trong giây lát! Giống như hai năm trước Dương Thiếu Quân nói chuyện với lão Mạnh, tử huyệt của Tô Kiềm chính là ‘người nhà’, trước đây hắn có thể mài mòn viên kim cương cứng rắn tên Tô Kiềm cũng nhờ bởi cái tử huyệt này! Cho dù là hiện tại, hai chữ này cũng vẫn đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng anh, khiến anh thất thần đến như vậy.

Buổi tối lão Mạnh đưa đồ ăn và dắt Tô Tiểu Niên đi vào viện theo, bởi vì sáng hôm sau Tô Tiểu Niên còn phải đến trường nên Tô Kiềm dặn dò con trai mấy câu rằng không được nói với bác gái và hai chú, sau đó để lão Mạnh đưa về. Dù sao Tô Tiểu Niên cũng đang học năm cuối cấp, bài vở tương đối nhiều, cậu thấy tinh thần Tô Kiềm không tệ lắm, nghĩ bệnh này không quá đáng ngại nên động viên bố mấy câu rồi theo lão Mạnh về.

Tô Tiểu Niên vừa mới đi, Tô Kiềm liền thấy Dương Thiếu Quân tựa người vào khung cửa cười cười: “Trước đây em nghe chị anh nói, anh chỉ thích kể chuyện tốt với bọn họ, không muốn nói chuyện không hay. Không ngờ bây giờ anh vẫn còn như vậy. Thật ra, người nhà không chỉ để chia vui, họ cũng có thể cùng anh gánh những chuyện phiền não. Anh chỉ nói những chuyện vui với họ, lâu dài sẽ khiến người ta lo lắng.”

Tô Kiềm hỏi ngược lại hắn: “Vậy sao lúc phẫu thuật cậu không cho mẹ biết?”

Dương Thiếu Quân không lập tức lên tiếng.

Cũng không phải vì thiếu người thân, nhưng mà mỗi một người trong gia đình lại giữ một vai trò khác nhau trong sinh mệnh. Cha mẹ là người dưỡng dục, anh chị em là người bầu bạn cùng trưởng thành, con cái mang tới niềm vui.. Ở thời điểm này, người có thể ở bên anh cùng chia vui sẻ buồn, có lẽ là một người bạn đời. Một người đặc biệt trong sinh mệnh, không có quan hệ máu mủ, nhưng lại là người thân thiết nhất.

Tô Kiềm nằm xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn ngủ, cậu về đi.”

Dương Thiếu Quân đi vào: “Em không đi.”

Tô Kiềm nói: “Tôi có thể bảo y tá đuổi cậu.”

Dương Thiếu Quân trầm mặc mấy giây, hắn ngồi xuống bên giường anh: “Để em chăm sóc anh đêm nay đi. Anh ngủ đi, sáng mai dậy là em đi rồi, em còn phải trở về cục, còn có rất nhiều chuyện phải làm, anh yên tâm đi.”

Tô Kiềm không đuổi hắn nữa, cũng không kêu y tá đuổi người, chỉ trở mình đưa lưng về phía hắn, thực sự muốn ngủ.

Qua mấy phút, đột nhiên anh cất lời: “Cậu có bật lửa không?”

Dương Thiếu Quân sửng sốt một chút, đứng lên nói: “Không có. Anh cần bật lửa để làm gì? Để em ra ngoài mua cho anh nhé?”

Tô Kiềm bảo: “Không cần. Tắt đèn, tôi muốn ngủ, cảm ơn.”

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Thiếu Quân ngồi trong bóng đêm nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh cũng có một chút, dù chỉ một chút, thích em?”

Nhịp thở anh yên tĩnh bình lặng, không trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện