Khóc một hồi, Nhược Lâm cũng dần nguôi ngoa. Vô Tà thấy thế liền lên tiếng-“Nhược Lâm, ta chuẩn bị khu độc, nàng yên tĩnh ngồi một chút.”
-“Được.”-Nhược Lâm trở nên đầy nhu thuận, yên tĩnh ngồi xuống, ánh mắt nhìn Vô Tà đầy vẻ yêu thương. Điều này khiến hắn cảm thấy khá nhột vì hắn dùng kế để thu được mỹ nhân tâm.
-“Ta bắt đầu đây.”-Vô Tà nói một câu ra hiệu, tiểu kỳ từ trong tay hắn vung ra kết thành trận pháp, tứ phẩm trận pháp Khu Độc trận.
Quá trình diễn ra cũng không quá lâu, độc trong người Nhược Lâm liền dễ dàng bị bức ra thu vào trong một bình ngọc được Vô Tà cất giữ, loại độc này nếu dùng để nuôi độc hỏa trong người Tiểu Y Tiên liền rất tốt nên cần được lưu giữ lại.
-“Này Vô Tà, sao ta thấy đâu có đả động gì đến năng lực của đạo đâu?”-Nhược Lâm cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, nàng tuy lương thiện nhưng đâu có đến nỗi quá ngốc.
-“Ồ thế à, ta vẫn nhập đạo đó chứ.”-Vô Tà quay mặt đi.
-“Nói dối, rõ ràng mắt anh không có đỏ lên.”-Nhược Lâm truy đến cùng-“Khoan đã, đừng nói là đây là trong kế hoạch của anh đấy nhá. Anh là không thể tin tưởng được.”
-“Thế nếu trong kế hoạch của ta thì sao nào?”-Vô Tà mạnh mẽ ôm Nhược Lâm vào lòng.
-“Còn sao nữa, dù sao em đã nói thật lòng ra rồi. Chỉ mong đoạn thời gian cuối này liền thật tốt?”-Nhược Lâm tuy hơi ngại ngùng nhưng vẫn không giãy khỏi người hắn.
-“Đoạn thời gian cuối cùng?”
-“Không thể nói cho anh biết được, nhưng thời gian của em không còn nhiều.”-Nhược Lâm nháy mắt một cái nói.
-“Em không nói cũng được.”-Vô Tà cũng không ép Nhược Lâm phải nói ra.
-“Đêm nay em ở đây được chứ? Thanh Nhi tỷ, Diễm tỷ và Tuyết tỷ không phiền chứ?”-Nhược Lâm quay về phía ba cô gái kia mà nói.
-“Tất nhiên là được rồi.”-Các nàng cũng không có bất cứ ý kiến gì mà cùng lúc gật đầu như thể đã bàn bạc với nhau trước đó.
-“Các em nói chuyện với nhau đi, ta đi củng cố lại sát đạo của mình.”-Vô Tà buông Nhược Lâm trong lòng ra tiến vào phòng riêng của hắn, Sát đạo là mới ngộ hắn muốn kiểm soát được, hôm nay là nhờ các cô gái đứng đó hắn mới có thể mạnh mẽ khống chế lại ý muốn giết chóc nhưng nếu vậy là chưa đủ vì không phải lúc nào các cô gái cũng ở cạnh hắn nên hắn muốn nhờ vào ký ức liền có thể khống chế sát niệm.
...
...
...
Đêm đến.
Vô Tà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, đang say giấc liền cảm nhận được có người leo lên hắn. Hai người có khả năng là Thanh Nhi và Nhược Lâm, nhưng mùi hương liền không phải là Thanh Nhi nên hắn cũng không dám tin điều hắn kết luận, người leo lên người hắn chính là Nhược Lâm. Vô Tà không dám tin vì tình tiết diễn ra quá nhanh đi, chưa gì đã đến bước cuối cùng này rồi. Vô Tà muốn bật dậy nhưng cơ thể liền nặng như đeo trì, toàn thân không thể động đậy.
‘Là Nhược Lâm áp chế mình!’-Vô Tà nghĩ ngay đến việc Nhược Lâm dùng Hiền Nhân trạng thái để áp chế hắn, đây có lẽ là một loại năng lực của nàng.
-“Em không muốn ký ức tươi đẹp này mất đi theo thời gian khi mà anh không còn yêu em nữa.”-Nhược Lâm thì thầm nói nhỏ bên tai Vô Tà-“Xin lỗi vì em quá gấp gáp!”
Vô Tà không ngờ hai cái lần đầu tiên của hai cô gái đều là hắn bị đẩy ngược, hắn muốn khóc trong lòng luôn, muốn gì nữa là trong lòng hắn rỉ máu luôn rồi, đường đường là nam nhân lại bị đẩy ngược.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, lúc này hắn liền hiểu tại sao Nhược Lâm từng nói qua nàng không còn bao nhiêu thời gian, thọ mệnh đấu khí của nàng đang điên cuồng chảy qua người Vô Tà. Nhược Lâm yếu dần đi nên áp chế trên người Vô Tà cũng dần biến mất.
-“Không muốn tách ra!”-Nhược Lâm ôm chặt hắn không muốn tách rời.
-“Yên tâm ta biết, chỉ là ta không muốn thụ động trong lần đầu tiên của nàng thôi.”-Vô Tà bật ngược lại về thế chủ động-“Nếu chỉ là chuyện này thì ta dễ dàng giải quyết, mạnh mẽ ta rồi lại muốn chạy trốn là không được đâu.”
Theo mẫu thân nàng kể năm đó do phụ thân nàng thực lực mạnh mẽ nên có thể nghịch thiên cải biến dòng chảy nhưng thứ đổi lại chính là thọ mệnh của hắn, mất tất cả thọ mệnh mới chỉ đổi lại mười mấy năm ngắn ngủi cho mẫu thân nàng mà thôi. Nhược Lâm không ngờ Vô Tà thực lực mới chỉ Đấu Sư liền có khả năng nghịch thiên như thế, nhưng một Đấu Sư liền có bao nhiêu thọ mệnh cơ chứ, nàng không muốn hắn cứ thế mà già yếu chết đi.
-“Không muốn! Anh mau buông ra em không muốn anh chết!”-Nhược Lâm hét lên nhưng Vô Tà vẫn mặc kệ, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của nàng.
-“Đứa ngốc này, sống chết gì ở đây cơ chứ.”-Vô Tà gõ nhẹ lên đầu của Nhược Lâm-“Cứ yên tĩnh mà tận hưởng, sáng mai ta sẽ cùng em thức dậy, ta hứa!”
Hắn cảm nhận được thọ mệnh đang điên cuồng chảy lại người Nhược Lâm, nhưng mất đi thọ mệnh đối với người thọ mệnh đạt vô hạn như hắn là điều quá vô nghĩa.
...
...
...
Nhược Lâm bật dậy cảnh tượng điên cuồng hôm qua chạy qua đầu nàng khiến nàng đỏ bừng mặt, nàng không ngờ mình lại điên cuồng như thế, chợt nhớ đến người nằm cạnh mình, nàng vội vã vén chiếc chăn lên. Khuôn mặt thiếu niên yên tĩnh ngủ, còn chảy cả nước miếng khiến nàng yên lòng, thì ra Vô Tà không hề lừa nàng, hắn và nàng đều không sao cả, nàng còn có cảm giác mình trẻ ra thêm mấy tuổi nữa.
Nàng nổi lên một ý nghĩ nghịch ngợm mà lấy đuôi tóc mình quẹt qua quẹt lại mũi của Vô Tà. Cảm thấy ngứa mũi, theo bản năng Vô Tà vung tay muốn phủi đi, nhưng phủi mãi không hết khiến hắn mơ màng tỉnh dậy. Bắt ngay được tận mắt, Nhược Lâm mặt đầy tiếu dung đang lấy lọng tóc mà trêu chọc hắn.
-“Đây là nàng đánh thức một con dã thú đó!”-Vô Tà chồm dậy đè Nhược Lâm xuống giường.
-“Đừng mà, hôm qua vẫn còn đau!”-Nhược Lâm lập tức nói, hôm qua nàng dù sao cũng là lần đầu mà.
-“Chán vậy.”-Vô Tà chán nản nói, tiểu đệ đệ tuy không muốn nhưng cũng đành phải xìu xuống.
-“Nếu chỉ một lần thì được mà.”-Nhược Lâm không nỡ làm Vô Tà thất vọng.
-“Thôi bỏ đi.”-Vô Tà cũng không ép Nhược Lâm, thời gian còn nhiều mà, hắn cũng đâu phải dạng t*ng trùng thượng não, nghĩ đến đây hắn bỗng thấy mình chính là dạng này gặp mỹ nữ giống liền tán tỉnh.
-“Mà thể chất của em là chuyện gì vậy? Nếu ta là người bình thường liền chết trẻ rồi.”-Vô Tà không nghĩ nữa mà tập chung vào vấn đều của Nhược Lâm.
-“Là do thể chất của em. Theo mẫu thân em kể lại nữ tử thuộc gia tộc em đều mang thể chất này, nếu là nam tử thì tốc độ tu luyện nhanh chóng, ngược lại nếu là nữ tử liền là lô đỉnh sau lần đầu tiên liền bị hút hết thọ nguyên lẫn đấu khí.”-Nhược Lâm ánh mắt đầy sót thương cho số phận gia tộc, thoáng thương cảm một chút Nhược Lâm lại tiếp tục-“Lão tổ trong một lần đột nhập vào động phủ cường giả cổ, lúc trở về thọ nguyên liền tiêu hao hết chỉ kịp nói hai câu cuối thế này liền tọa hóa ‘Gia tộc ta liền diệt vong! Ta là có lỗi!’ kể từ đó hậu nhân không thể hạ sinh một nam tử nào mà tất cả đều là nữ nhân. Mẫu thân em là nhờ lang quân của nàng mạnh mẽ nghịch chuyển nhưng sau như anh biết, cái giá đánh đổi là thọ nguyên của hắn để mẫu thân em sống thêm mười mấy năm.”
-“Thử làm thêm nháy xem thể chất em còn không, chứ nếu cứ thế này thực lực của em liền không thể thăng tiến.”-Vô Tà trầm ngâm nói, nếu mỗi lần hắn đều hút hết đấu khí của Nhược Lâm thế này liền không tốt.
-“Dạ.”-Nhược Lâm đỏ mặt, giấu khuôn mặt vào ngực Vô Tà.
...
...
-“Vậy là thể chất của em liền chỉ có tác dụng một lần rồi kết thúc.”-Vô Tà không cảm nhận thấy thể chất của Nhược Lâm được kích hoạt.
-“Vậy thì tốt quá.”-Nhược Lâm dù sao cũng không muốn bản thân yếu đuối khi ở cạnh Vô Tà.
-“Em nghỉ ngơi đi, ta kiếm chút dược liệu luyện em vài loại đan dược để hồi phục thực lực lại.”-Vô Tà rời giường vươn vai mấy cái, ăn mặc lại đàng hoàng vì hắn tính ra bên ngoài mua đồ.
Lúc Vô Tà rời khỏi phòng, Nhược Lâm kéo chăn che mặt lại khuôn mặt nàng lúc này liền đỏ bừng, lúc vừa rồi có hắn trong phòng nên nàng cố che giấu nhưng bây giờ chỉ có mình nàng liền cảm giác vô cùng xấu hổ, nàng không ngờ mình có cái gan leo lên giường Vô Tà rồi còn chủ động nữa chứ.
-“Hắn có nghĩ mình là đồ phụ nữ không biết xấu hổ không ta?”-Nhược Lâm lẩm bẩm nói một mình.
-“Không đâu.”-Một giọng nói trả lời nàng.
-“A, thật sao?”-Nhược Lâm nghe vậy liền nhẹ lòng rồi phát hiện ra Cơ Diễm đang đứng trước mặt cười cười-“A, sao Diễm tỷ vào đây được, cửa không có mở mà.”
-“Ta là linh hồn mà.”-Cơ Diễm nhún vai nói.
-“Sao tỷ biết Vô Tà hắn không nghĩ vậy?”
-“Biết chứ sao không, ở chung nhiều liền biết tính hắn thôi. Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ mà thôi.”
-“Là gì?”
-“Lần sau nhất quyết không để bị đè ngược như vậy, nam nhân là phải đè lần đầu chứ không thể để bị đè.”-Cơ Diễm cười nói-“Thanh Nhi cũng là đè hắn lần đầu, điều đó khiến hắn đau lòng không thôi.”
-“Được.”-Nhược Lâm trở nên đầy nhu thuận, yên tĩnh ngồi xuống, ánh mắt nhìn Vô Tà đầy vẻ yêu thương. Điều này khiến hắn cảm thấy khá nhột vì hắn dùng kế để thu được mỹ nhân tâm.
-“Ta bắt đầu đây.”-Vô Tà nói một câu ra hiệu, tiểu kỳ từ trong tay hắn vung ra kết thành trận pháp, tứ phẩm trận pháp Khu Độc trận.
Quá trình diễn ra cũng không quá lâu, độc trong người Nhược Lâm liền dễ dàng bị bức ra thu vào trong một bình ngọc được Vô Tà cất giữ, loại độc này nếu dùng để nuôi độc hỏa trong người Tiểu Y Tiên liền rất tốt nên cần được lưu giữ lại.
-“Này Vô Tà, sao ta thấy đâu có đả động gì đến năng lực của đạo đâu?”-Nhược Lâm cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, nàng tuy lương thiện nhưng đâu có đến nỗi quá ngốc.
-“Ồ thế à, ta vẫn nhập đạo đó chứ.”-Vô Tà quay mặt đi.
-“Nói dối, rõ ràng mắt anh không có đỏ lên.”-Nhược Lâm truy đến cùng-“Khoan đã, đừng nói là đây là trong kế hoạch của anh đấy nhá. Anh là không thể tin tưởng được.”
-“Thế nếu trong kế hoạch của ta thì sao nào?”-Vô Tà mạnh mẽ ôm Nhược Lâm vào lòng.
-“Còn sao nữa, dù sao em đã nói thật lòng ra rồi. Chỉ mong đoạn thời gian cuối này liền thật tốt?”-Nhược Lâm tuy hơi ngại ngùng nhưng vẫn không giãy khỏi người hắn.
-“Đoạn thời gian cuối cùng?”
-“Không thể nói cho anh biết được, nhưng thời gian của em không còn nhiều.”-Nhược Lâm nháy mắt một cái nói.
-“Em không nói cũng được.”-Vô Tà cũng không ép Nhược Lâm phải nói ra.
-“Đêm nay em ở đây được chứ? Thanh Nhi tỷ, Diễm tỷ và Tuyết tỷ không phiền chứ?”-Nhược Lâm quay về phía ba cô gái kia mà nói.
-“Tất nhiên là được rồi.”-Các nàng cũng không có bất cứ ý kiến gì mà cùng lúc gật đầu như thể đã bàn bạc với nhau trước đó.
-“Các em nói chuyện với nhau đi, ta đi củng cố lại sát đạo của mình.”-Vô Tà buông Nhược Lâm trong lòng ra tiến vào phòng riêng của hắn, Sát đạo là mới ngộ hắn muốn kiểm soát được, hôm nay là nhờ các cô gái đứng đó hắn mới có thể mạnh mẽ khống chế lại ý muốn giết chóc nhưng nếu vậy là chưa đủ vì không phải lúc nào các cô gái cũng ở cạnh hắn nên hắn muốn nhờ vào ký ức liền có thể khống chế sát niệm.
...
...
...
Đêm đến.
Vô Tà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, đang say giấc liền cảm nhận được có người leo lên hắn. Hai người có khả năng là Thanh Nhi và Nhược Lâm, nhưng mùi hương liền không phải là Thanh Nhi nên hắn cũng không dám tin điều hắn kết luận, người leo lên người hắn chính là Nhược Lâm. Vô Tà không dám tin vì tình tiết diễn ra quá nhanh đi, chưa gì đã đến bước cuối cùng này rồi. Vô Tà muốn bật dậy nhưng cơ thể liền nặng như đeo trì, toàn thân không thể động đậy.
‘Là Nhược Lâm áp chế mình!’-Vô Tà nghĩ ngay đến việc Nhược Lâm dùng Hiền Nhân trạng thái để áp chế hắn, đây có lẽ là một loại năng lực của nàng.
-“Em không muốn ký ức tươi đẹp này mất đi theo thời gian khi mà anh không còn yêu em nữa.”-Nhược Lâm thì thầm nói nhỏ bên tai Vô Tà-“Xin lỗi vì em quá gấp gáp!”
Vô Tà không ngờ hai cái lần đầu tiên của hai cô gái đều là hắn bị đẩy ngược, hắn muốn khóc trong lòng luôn, muốn gì nữa là trong lòng hắn rỉ máu luôn rồi, đường đường là nam nhân lại bị đẩy ngược.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, lúc này hắn liền hiểu tại sao Nhược Lâm từng nói qua nàng không còn bao nhiêu thời gian, thọ mệnh đấu khí của nàng đang điên cuồng chảy qua người Vô Tà. Nhược Lâm yếu dần đi nên áp chế trên người Vô Tà cũng dần biến mất.
-“Không muốn tách ra!”-Nhược Lâm ôm chặt hắn không muốn tách rời.
-“Yên tâm ta biết, chỉ là ta không muốn thụ động trong lần đầu tiên của nàng thôi.”-Vô Tà bật ngược lại về thế chủ động-“Nếu chỉ là chuyện này thì ta dễ dàng giải quyết, mạnh mẽ ta rồi lại muốn chạy trốn là không được đâu.”
Theo mẫu thân nàng kể năm đó do phụ thân nàng thực lực mạnh mẽ nên có thể nghịch thiên cải biến dòng chảy nhưng thứ đổi lại chính là thọ mệnh của hắn, mất tất cả thọ mệnh mới chỉ đổi lại mười mấy năm ngắn ngủi cho mẫu thân nàng mà thôi. Nhược Lâm không ngờ Vô Tà thực lực mới chỉ Đấu Sư liền có khả năng nghịch thiên như thế, nhưng một Đấu Sư liền có bao nhiêu thọ mệnh cơ chứ, nàng không muốn hắn cứ thế mà già yếu chết đi.
-“Không muốn! Anh mau buông ra em không muốn anh chết!”-Nhược Lâm hét lên nhưng Vô Tà vẫn mặc kệ, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của nàng.
-“Đứa ngốc này, sống chết gì ở đây cơ chứ.”-Vô Tà gõ nhẹ lên đầu của Nhược Lâm-“Cứ yên tĩnh mà tận hưởng, sáng mai ta sẽ cùng em thức dậy, ta hứa!”
Hắn cảm nhận được thọ mệnh đang điên cuồng chảy lại người Nhược Lâm, nhưng mất đi thọ mệnh đối với người thọ mệnh đạt vô hạn như hắn là điều quá vô nghĩa.
...
...
...
Nhược Lâm bật dậy cảnh tượng điên cuồng hôm qua chạy qua đầu nàng khiến nàng đỏ bừng mặt, nàng không ngờ mình lại điên cuồng như thế, chợt nhớ đến người nằm cạnh mình, nàng vội vã vén chiếc chăn lên. Khuôn mặt thiếu niên yên tĩnh ngủ, còn chảy cả nước miếng khiến nàng yên lòng, thì ra Vô Tà không hề lừa nàng, hắn và nàng đều không sao cả, nàng còn có cảm giác mình trẻ ra thêm mấy tuổi nữa.
Nàng nổi lên một ý nghĩ nghịch ngợm mà lấy đuôi tóc mình quẹt qua quẹt lại mũi của Vô Tà. Cảm thấy ngứa mũi, theo bản năng Vô Tà vung tay muốn phủi đi, nhưng phủi mãi không hết khiến hắn mơ màng tỉnh dậy. Bắt ngay được tận mắt, Nhược Lâm mặt đầy tiếu dung đang lấy lọng tóc mà trêu chọc hắn.
-“Đây là nàng đánh thức một con dã thú đó!”-Vô Tà chồm dậy đè Nhược Lâm xuống giường.
-“Đừng mà, hôm qua vẫn còn đau!”-Nhược Lâm lập tức nói, hôm qua nàng dù sao cũng là lần đầu mà.
-“Chán vậy.”-Vô Tà chán nản nói, tiểu đệ đệ tuy không muốn nhưng cũng đành phải xìu xuống.
-“Nếu chỉ một lần thì được mà.”-Nhược Lâm không nỡ làm Vô Tà thất vọng.
-“Thôi bỏ đi.”-Vô Tà cũng không ép Nhược Lâm, thời gian còn nhiều mà, hắn cũng đâu phải dạng t*ng trùng thượng não, nghĩ đến đây hắn bỗng thấy mình chính là dạng này gặp mỹ nữ giống liền tán tỉnh.
-“Mà thể chất của em là chuyện gì vậy? Nếu ta là người bình thường liền chết trẻ rồi.”-Vô Tà không nghĩ nữa mà tập chung vào vấn đều của Nhược Lâm.
-“Là do thể chất của em. Theo mẫu thân em kể lại nữ tử thuộc gia tộc em đều mang thể chất này, nếu là nam tử thì tốc độ tu luyện nhanh chóng, ngược lại nếu là nữ tử liền là lô đỉnh sau lần đầu tiên liền bị hút hết thọ nguyên lẫn đấu khí.”-Nhược Lâm ánh mắt đầy sót thương cho số phận gia tộc, thoáng thương cảm một chút Nhược Lâm lại tiếp tục-“Lão tổ trong một lần đột nhập vào động phủ cường giả cổ, lúc trở về thọ nguyên liền tiêu hao hết chỉ kịp nói hai câu cuối thế này liền tọa hóa ‘Gia tộc ta liền diệt vong! Ta là có lỗi!’ kể từ đó hậu nhân không thể hạ sinh một nam tử nào mà tất cả đều là nữ nhân. Mẫu thân em là nhờ lang quân của nàng mạnh mẽ nghịch chuyển nhưng sau như anh biết, cái giá đánh đổi là thọ nguyên của hắn để mẫu thân em sống thêm mười mấy năm.”
-“Thử làm thêm nháy xem thể chất em còn không, chứ nếu cứ thế này thực lực của em liền không thể thăng tiến.”-Vô Tà trầm ngâm nói, nếu mỗi lần hắn đều hút hết đấu khí của Nhược Lâm thế này liền không tốt.
-“Dạ.”-Nhược Lâm đỏ mặt, giấu khuôn mặt vào ngực Vô Tà.
...
...
-“Vậy là thể chất của em liền chỉ có tác dụng một lần rồi kết thúc.”-Vô Tà không cảm nhận thấy thể chất của Nhược Lâm được kích hoạt.
-“Vậy thì tốt quá.”-Nhược Lâm dù sao cũng không muốn bản thân yếu đuối khi ở cạnh Vô Tà.
-“Em nghỉ ngơi đi, ta kiếm chút dược liệu luyện em vài loại đan dược để hồi phục thực lực lại.”-Vô Tà rời giường vươn vai mấy cái, ăn mặc lại đàng hoàng vì hắn tính ra bên ngoài mua đồ.
Lúc Vô Tà rời khỏi phòng, Nhược Lâm kéo chăn che mặt lại khuôn mặt nàng lúc này liền đỏ bừng, lúc vừa rồi có hắn trong phòng nên nàng cố che giấu nhưng bây giờ chỉ có mình nàng liền cảm giác vô cùng xấu hổ, nàng không ngờ mình có cái gan leo lên giường Vô Tà rồi còn chủ động nữa chứ.
-“Hắn có nghĩ mình là đồ phụ nữ không biết xấu hổ không ta?”-Nhược Lâm lẩm bẩm nói một mình.
-“Không đâu.”-Một giọng nói trả lời nàng.
-“A, thật sao?”-Nhược Lâm nghe vậy liền nhẹ lòng rồi phát hiện ra Cơ Diễm đang đứng trước mặt cười cười-“A, sao Diễm tỷ vào đây được, cửa không có mở mà.”
-“Ta là linh hồn mà.”-Cơ Diễm nhún vai nói.
-“Sao tỷ biết Vô Tà hắn không nghĩ vậy?”
-“Biết chứ sao không, ở chung nhiều liền biết tính hắn thôi. Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ mà thôi.”
-“Là gì?”
-“Lần sau nhất quyết không để bị đè ngược như vậy, nam nhân là phải đè lần đầu chứ không thể để bị đè.”-Cơ Diễm cười nói-“Thanh Nhi cũng là đè hắn lần đầu, điều đó khiến hắn đau lòng không thôi.”
Danh sách chương