- Ông chủ Cao, ngọc hay đá quý không giống như than của anh đâu. Không phải càng to thì càng nhiều tiền đâu. Đây là phỉ thúy Đế Vương, là một loại phỉ thúy cực kỳ quý hiếm. Bình thường nếu chỉ được thấy thôi đã là diễm phúc lắm rồi. Dù có tiền cũng không dễ gì mua được đâu. Tuy nó nhỏ như thế nhưng ít nhất cũng trị giá mười đến hai mươi triệu đấy, đúng không ông chủ Mộ Dung?
Lý Đại Thành nói lớn.
Mộ Dung Vân Thanh gật đầu.
- Mười... hai mươi triệu sao?
Cao Hữu Tài kinh ngạc nhìn viên phỉ thúy nhỏ nhắn mà Dương Tử Mi đang cầm kia. Ông ta không thể tin được là nó đáng giá mười đến hai mươi triệu.
Tài sản của ông cũng chỉ có một trăm triệu. Số tiền mười đến hai mươi triệu kia ông phải cực khổ bao lâu mới kiếm được, hơn nữa quá trình kiếm được số tiền như vậy cũng chứa đựng bao nhiêu sự mạo hiểm.
- Mười lăm triệu!
Lý Đại Thành lập tức ra giá. Ông ta định mua viên phỉ thúy Đế Vương kia về để làm thành một miếng ngọc Quan Âm gia truyền của nhà mình.
Nghe đến giá mười lăm triệu kia, nhiều người bắt đầu nổi lòng tham và muốn giành lấy viên phỉ thúy trên tay Dương Tử Mi.
- Mười sáu triệu.
Có người trả giá cao hơn.
- Mười bảy triệu.
- Hai mươi triệu.
Mộ Dung Vân Thanh cuối cùng cũng ra giá.
Những người còn lại thở mạnh một cái.
Đây quả nhiên là một cái giá trên trời!
Họ thầm nghĩ tại sao bản thân mình lại không may mắn được như thế?
Hai mươi triệu là cái giá mà có khả năng mua được viên phỉ thúy kia, hơn nữa còn là giá do Mộ Dung Vân Thanh đưa ra nên những người còn lại cũng không dám ra giá tiếp. Hiện tại, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cũng không ngờ là viên phỉ thúy nhỏ xíu như vậy lại có giá cao như thế...
Chỉ là, cô rất có tình cảm với viên phỉ thúy này. Khi cầm nó trên tay, cô cảm giác được rằng nguyên khí của cô như có thể tương thông với nó, một cảm giác vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Đây chính là thứ có thể làm thành một pháp khí may mắn. Cho nên có nhiều tiền cỡ nào cũng khó mà mua được.
Tuy cô cũng cần tiền nhưng hiện tại vẫn không phải là thiếu thốn lắm. Huống hồ, lúc nãy cô lại cược được một triệu đồng.
Tiền không có có thể kiếm, nhưng phỉ thúy một khi bán ra rồi thì khó mà tìm lại được.
Nghĩ thế nên cô cười nói:
- Xin lỗi, ông chủ Mộ Dung, viên phỉ thúy này tôi không bán. Tôi muốn giữ lại nó cho riêng mình.
Thấy cô từ chối, đám đông lại xì xầm tiếp.
Hơn nữa, thần thái của cô cũng vô cùng bình thản, ánh mắt kiên định, hoàn toàn không có chút gì gọi là quá vui mừng khi là chủ nhân sở hữu viên phỉ thúy Đế Vương kia. Thần thái đó của cô cứ như là thần thái của một người đã nhìn thấu hết tất cả mọi sự giàu sang, phú quý trên đời vậy.
- Vậy tôi cũng không giành lấy bảo bối của cô Dương, không bắt buộc cô phải bán nó nữa!
Tuy rất muốn mua viên phỉ thúy đó, nhưng đối với Mộ Dung Vân Thanh mà nói, có một thứ còn thu hút hơn viên phỉ thúy kia nhiều, đó chính là Dương Tử Mi.
- Cám ơn anh!
Nói xong, Dương Tử Mi bỏ viên phỉ thúy kia vào túi quần của mình.
Mọi người thấy cô tùy tiện để viên phỉ thúy đắt tiền như thế vào túi quần nên cũng cảm thấy khó chấp nhận.
Nếu là họ thì họ sẽ mua ngay một chiếc hộp xinh đẹp, cẩn thận để viên phỉ thúy đó vào rồi đem cất vào két sắt.
Tuy nhiên, giờ viên phỉ thúy kia là của Dương Tử Mi chứ không phải của họ, nên cô muốn sao thì cũng kệ cô. Họ dù có thấy khó chịu thì cũng chẳng làm gì được.
Thấy cô chỉ bỏ ra có năm trăm đồng mà lại tách được một viên phỉ thúy giá hai mươi triệu, Cao Hữu Tài đưa mắt nhìn xuống viên đá thô mình mua với giá một triệu đồng kia. Ông ta tin là viên đá của ông nhất định là có phỉ thúy bên trong. Nếu vậy thì chắc chắn ông sẽ giàu to.
Thế nên, lúc này đây, ông ta đang rất muốn được tách nó ra.
Nhưng còn ba người nữa mới đến lượt ông.
- Này, các anh có thể nhường cho tôi tách trước không? Nếu được, tôi sẽ trả các anh mỗi người một ngàn xem như là phí nhường chỗ.
Cao Hữu Tài nói.
Những người khác quay sang liếc ông ta một cái.
Những người hôm nay có thể đến đây đa số đều là những người có chức, có quyền, có tiền cả chứ không phải là thị dân tầm thường. Cao Hữu Tài ra giá một ngàn làm điều kiện nhường chỗ, đó chẳng khác nào hạ thấp họ.
- Ông chủ Cao à, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau. Tôi thấy tốt nhất là anh đem một ngàn đó phát cho các công nhân đào hầm than của anh đi.
Hoàng Minh cười chế giễu nói.
- Đúng đó, nếu Lý Đại Thành tôi có thiếu một ngàn đó thì hôm nay đã không đến đây rồi.
Thấy mọi người đều bất bình, Cao Hữu Tài cười lạnh lùng nói:
- Không nhường thì thôi. Trước sau gì tôi cũng sẽ có được phỉ thúy, nên cũng chẳng gấp làm gì, hừ.
Lại một trận cười chế nhạo vang lên.
Lý Đại Thành nói lớn.
Mộ Dung Vân Thanh gật đầu.
- Mười... hai mươi triệu sao?
Cao Hữu Tài kinh ngạc nhìn viên phỉ thúy nhỏ nhắn mà Dương Tử Mi đang cầm kia. Ông ta không thể tin được là nó đáng giá mười đến hai mươi triệu.
Tài sản của ông cũng chỉ có một trăm triệu. Số tiền mười đến hai mươi triệu kia ông phải cực khổ bao lâu mới kiếm được, hơn nữa quá trình kiếm được số tiền như vậy cũng chứa đựng bao nhiêu sự mạo hiểm.
- Mười lăm triệu!
Lý Đại Thành lập tức ra giá. Ông ta định mua viên phỉ thúy Đế Vương kia về để làm thành một miếng ngọc Quan Âm gia truyền của nhà mình.
Nghe đến giá mười lăm triệu kia, nhiều người bắt đầu nổi lòng tham và muốn giành lấy viên phỉ thúy trên tay Dương Tử Mi.
- Mười sáu triệu.
Có người trả giá cao hơn.
- Mười bảy triệu.
- Hai mươi triệu.
Mộ Dung Vân Thanh cuối cùng cũng ra giá.
Những người còn lại thở mạnh một cái.
Đây quả nhiên là một cái giá trên trời!
Họ thầm nghĩ tại sao bản thân mình lại không may mắn được như thế?
Hai mươi triệu là cái giá mà có khả năng mua được viên phỉ thúy kia, hơn nữa còn là giá do Mộ Dung Vân Thanh đưa ra nên những người còn lại cũng không dám ra giá tiếp. Hiện tại, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cũng không ngờ là viên phỉ thúy nhỏ xíu như vậy lại có giá cao như thế...
Chỉ là, cô rất có tình cảm với viên phỉ thúy này. Khi cầm nó trên tay, cô cảm giác được rằng nguyên khí của cô như có thể tương thông với nó, một cảm giác vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Đây chính là thứ có thể làm thành một pháp khí may mắn. Cho nên có nhiều tiền cỡ nào cũng khó mà mua được.
Tuy cô cũng cần tiền nhưng hiện tại vẫn không phải là thiếu thốn lắm. Huống hồ, lúc nãy cô lại cược được một triệu đồng.
Tiền không có có thể kiếm, nhưng phỉ thúy một khi bán ra rồi thì khó mà tìm lại được.
Nghĩ thế nên cô cười nói:
- Xin lỗi, ông chủ Mộ Dung, viên phỉ thúy này tôi không bán. Tôi muốn giữ lại nó cho riêng mình.
Thấy cô từ chối, đám đông lại xì xầm tiếp.
Hơn nữa, thần thái của cô cũng vô cùng bình thản, ánh mắt kiên định, hoàn toàn không có chút gì gọi là quá vui mừng khi là chủ nhân sở hữu viên phỉ thúy Đế Vương kia. Thần thái đó của cô cứ như là thần thái của một người đã nhìn thấu hết tất cả mọi sự giàu sang, phú quý trên đời vậy.
- Vậy tôi cũng không giành lấy bảo bối của cô Dương, không bắt buộc cô phải bán nó nữa!
Tuy rất muốn mua viên phỉ thúy đó, nhưng đối với Mộ Dung Vân Thanh mà nói, có một thứ còn thu hút hơn viên phỉ thúy kia nhiều, đó chính là Dương Tử Mi.
- Cám ơn anh!
Nói xong, Dương Tử Mi bỏ viên phỉ thúy kia vào túi quần của mình.
Mọi người thấy cô tùy tiện để viên phỉ thúy đắt tiền như thế vào túi quần nên cũng cảm thấy khó chấp nhận.
Nếu là họ thì họ sẽ mua ngay một chiếc hộp xinh đẹp, cẩn thận để viên phỉ thúy đó vào rồi đem cất vào két sắt.
Tuy nhiên, giờ viên phỉ thúy kia là của Dương Tử Mi chứ không phải của họ, nên cô muốn sao thì cũng kệ cô. Họ dù có thấy khó chịu thì cũng chẳng làm gì được.
Thấy cô chỉ bỏ ra có năm trăm đồng mà lại tách được một viên phỉ thúy giá hai mươi triệu, Cao Hữu Tài đưa mắt nhìn xuống viên đá thô mình mua với giá một triệu đồng kia. Ông ta tin là viên đá của ông nhất định là có phỉ thúy bên trong. Nếu vậy thì chắc chắn ông sẽ giàu to.
Thế nên, lúc này đây, ông ta đang rất muốn được tách nó ra.
Nhưng còn ba người nữa mới đến lượt ông.
- Này, các anh có thể nhường cho tôi tách trước không? Nếu được, tôi sẽ trả các anh mỗi người một ngàn xem như là phí nhường chỗ.
Cao Hữu Tài nói.
Những người khác quay sang liếc ông ta một cái.
Những người hôm nay có thể đến đây đa số đều là những người có chức, có quyền, có tiền cả chứ không phải là thị dân tầm thường. Cao Hữu Tài ra giá một ngàn làm điều kiện nhường chỗ, đó chẳng khác nào hạ thấp họ.
- Ông chủ Cao à, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau. Tôi thấy tốt nhất là anh đem một ngàn đó phát cho các công nhân đào hầm than của anh đi.
Hoàng Minh cười chế giễu nói.
- Đúng đó, nếu Lý Đại Thành tôi có thiếu một ngàn đó thì hôm nay đã không đến đây rồi.
Thấy mọi người đều bất bình, Cao Hữu Tài cười lạnh lùng nói:
- Không nhường thì thôi. Trước sau gì tôi cũng sẽ có được phỉ thúy, nên cũng chẳng gấp làm gì, hừ.
Lại một trận cười chế nhạo vang lên.
Danh sách chương