- Ngoan, còn sớm, em ngủ thêm tí nữa đi.

Long Trục Thiên hài lòng vươn tay ôm chặt cô hơn, cằm để lên đỉnh đầu thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của cô. Lúc này đây, anh đang cảm thấy rất yên bình.

Mười năm trước, từ lúc gặp được Dương Tử Mi, mỗi lần được ở gần cô, anh đều cảm thấy rất thoải mái và quyến luyến.

Dương Tử Mi bị anh ôm chặt nhưng lại không dám động đậy và cũng không dám lên tiếng kháng cự.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của hai người. Một bình thản, một gấp gáp.

Hơi thở bình thản kia là của Long Trục Thiên, còn hơi thở gấp gáp là của Dương Tử Mi.

Không thể phủ nhận rằng, vòng tay của anh rất ấm áp, rất dễ chịu. Đôi tay anh đang ôm chặt lấy cô kia vô cùng rắn chắc và cũng rất kích thích cảm quan của một cô gái trưởng thành như cô.

Không lâu sau, tiếng thở đều đặn khi ngủ của Long Trục Thiên lại vang lên.

Dương Tử Mi chỉ biết cười đau khổ.



Cô định đẩy tay anh ra.

Nhưng không cách nào đẩy ra được. Cánh tay của anh cứ ghì chặt lấy cô không rời.



Vì không cách nào gỡ tay anh ra được nên cô chỉ biết tự an ủi bằng cách nghĩ là cho phép bản thân mình có cơ hội lợi dụng anh chàng đẹp trai vậy.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì mọi người đều nghĩ là Long Trục Thiên thuộc dạng trâu già gặm cỏ non. Nhưng trên thực tế, kiếp trước Dương Tử Mi hai mươi tám tuổi, cộng thêm mười lăm tuổi của kiếp này thì giờ cô đã bốn mươi ba tuổi. Giờ có một anh chàng đẹp trai hai mươi lăm tuổi bên cạnh thế này, nghĩ đi nghĩ lại thì trâu già gặm cỏ non kia chính là cô mới đúng.

Nghĩ đến đây, tim cô cũng yên bình trở lại. Sau đó, cô yên tâm cuộn mình trong lòng anh, nhắm mắt ngủ tiếp.

- Cháu gái à, dậy đi học thôi! Đã sáu giờ rưỡi rồi, sao hôm nay lại thức trễ vậy? Có phải là bị bệnh rồi không?

Bà nội cô đang gõ cửa gọi.

Dương Tử Mi chợt tỉnh giấc. Cô lật đật mở mắt và thấy bên cạnh mình chỉ là chiếc giường trống không, còn Long Trục Thiên thì đã biến mất từ lúc nào.



- Nội ơi, con dậy liền đây. Tối qua ngủ trễ nên con dậy trễ chút, không sao ạ.

Dương Tử Mi vừa trả lời vừa ngồi dậy nhìn ra cửa sổ.

Một chiếc Hummer màu đen đang chầm chậm rời khỏi và mất hút ở góc đường.



Dương Tử Mi càm ràm một câu, sau đó lật đật thay đồ ra khỏi phòng. Lúc này, mọi người đều đã ngồi vào bàn và đang chờ cô ra để ăn sáng.

- Chị à, mau ngồi xuống đi. Hôm nay chị phải đưa em đi học đấy.

Dương Tử Hi thấy cô liền vẫy tay cười tươi nói.

- Được rồi!

Dương Tử Mi ngồi cạnh em gái mình.

- Chị, đây là trứng gà.

Dương Tử Hi tận tay đưa quả trứng gà đã bóc vỏ sẵn cho cô.

- Cám ơn Tử Hi.

Dương Tử Mi đưa tay nhận quả trứng. Thấy gương mặt dễ thương của em gái mình, cô liền hôn một cái.

- Chị, đây là sữa em cho chị!

Dương Tử Vân, em trai cô, đưa ly sữa đang uống sang.

- Chị, em cho chị bánh mì!

Dương Tử Lôi, đứa em trai song sinh khác cũng đưa bánh mì của nó cho cô. Đôi mắt to, đen láy nhìn cô kỳ vọng.

Dương Tử Mi đứng dậy, lần lượt hôn lên má hai đứa em trai của mình, nói:

- Chị thương các em nhất!

Mấy chị em bật cười vui vẻ.

Người lớn trong nhà thấy chị em tình cảm khắng khít như vậy nên cũng vui lây.

Đối với Dương Tử Mi mà nói thì niềm hạnh phúc hiện tại đến không dễ dàng gì. Thế nên cô luôn trân trọng nó.





Dương Tử Mi thầm nghĩ.

- Con à, hôm qua cha đã đi xem một cái tiệm nhỏ. Cha muốn mua lại cái tiệm đó để mẹ con mở tiệm bánh. Con thấy sao?

Dương Thanh lên tiếng hỏi. Tuy ông vẫn gọi cô như cách mà ông gọi cô lúc còn nhỏ nhưng giờ ông cũng đã xem cô như người lớn, vì dù gì thì tiền cần dùng cũng là tiền do cô kiếm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện