- Con bé này!
Bà nội cô phì cười.
Còn Dương Bách, ông nội cô thì chỉ ho khan một tiếng.
Dương Tử Mi cười vui vẻ và quay về chỗ ngồi. Cô ăn vội bữa sáng và chuẩn bị đưa Tử Hi đi học.
Dương Thanh cũng đi theo hai chị em, lo lắng nói:
- Con à, một tháng tốn bốn ngàn để ông bà nội tham gia câu lạc bộ, đúng là chẳng khác nào đốt tiền. Cha sợ nhà ta lo không nổi.
- Cha, cha đừng lo. Tất cả chi phí con sẽ lo hết. Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đều có khách đến nhờ con xem phong thủy, cho nên chắc cũng không đến nỗi thiếu thốn đâu.
Dương Tử Mi an ủi cha cô nói.
Sắc mặt Dương Thanh cũng trở nên nghiêm nghị hơn, ông nói:
- Con à, tuy nhà ta thiếu thốn nhưng cha vẫn mong là con sẽ không làm thầy bói gì đó, vậy không hay. Hơn nữa, chuyện tiết lộ thiên cơ, thay đổi vận số như thế nếu làm quá nhiều thì cuối cùng người gánh họa là mình thôi. Cha hi vọng con có thể lớn lên bình thường như các cô gái khác hoặc con có thể theo Tống Huyền học về đồ cổ cũng được.
- Cha yên tâm đi, con sẽ biết cách bảo vệ mình mà.
Thấy cha quan tâm mình như vậy, Dương Tử Mi rất cảm động.
- Ôi...
Dương Thanh biết là cô sẽ không nghe lời ông nên ông chỉ biết thở dài một cái.
Dương Tử Mi nắm tay dẫn Dương Tử Hi đến trường. Sau khi thấy cô bé nhảy chân sáo vui vẻ vào trường xong, cô mới quay người đi về hướng trường trung học Nam Thành, nơi cô đang theo học.
Sau lưng cô, một chiếc xe màu đen đang đậu bên lề đường cách đó không xa. Một đôi mắt nọ đang nhìn cô rời khỏi. Người này sau đó xuống xe và đi vào trường.
Dương Tử Mi vừa đến cổng trường thì nghe có tiếng chuông xe đạp vang lên phía sau.
Mẫn Cương trong trang phục màu trắng cùng chiếc xe đạp màu đỏ dừng ngay trước mặt cô. Vừa dừng xe xong, Mẫn Cương nhìn cô nở nụ cười thật tươi.
Những tia nắng sáng chiếu rọi vào mái tóc bồng bềnh của Mẫn Cương, ánh nắng cũng khiến cho nụ cười của Mẫn Cương trở nên ấm áp và thân thiện một cách khác thường khiến Dương Tử Mi bất giác nghĩ ngay đến một vị hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.
Đúng rồi, kiếp trước, Mẫn Cương chính là vị hoàng tử mà cô rất muốn được tiếp cận nhưng lại không thể tiếp cận được.
Giờ, Mẫn Cương vẫn không khác gì hoàng tử. Chỉ là, cô bây giờ đã không còn là cô gái bói toán thân phận thấp hèn như kiếp trước nữa.
- Tử Mi, lên xe đi, tớ chở cậu.
Mẫn Cương nhìn cô kỳ vọng nói.
Câu nói của Long Trục Thiên ngày hôm đó cứ như bùa chú bám lấy cô thế nên cô cũng chỉ biết lắc đầu từ chối nói:
- Không cần đâu, cám ơn cậu, tớ đi bộ vào là được rồi.
- Tuy đã đến cổng nhưng còn cách phòng học rất xa.
Thấy cô từ chối, Mẫn Cương thoáng buồn nhưng vẫn cố gắng thuyết phục.
- Tớ thích đi bộ hơn.
Dương Tử Mi vẫn kiên quyết từ chối.
Lúc này, rất nhiều nữ sinh vốn để ý Mẫn Cương cũng đã tụm lại đứng nhìn. Thấy Mẫn Cương bình thường kiêu ngạo, không để ý gì đến họ kia giờ lại đang chủ động đối đãi tốt với Dương Tử Mi, lại còn bảo cô lên xe để chở nên họ cũng bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ và ganh tỵ.
- Cô ta là ai vậy?
Có người bắt đầu thì thầm hỏi.
- Chính là con nhỏ mà lần trước xảy ra vụ scandal kia đó. Nghe nói là hôm đó nó giúp bạn kia châm cứu.
- Ai mà biết được chứ? Nó mới chỉ mấy tuổi thôi, làm sao mà biết châm cứu chứ?
- Không biết, tớ cũng không dám nói bậy đâu. Lần trước mấy đứa nói bậy cứ như bị trúng tà vậy. Lưỡi cứ như là bị ma quỷ gì đó kéo ra, ghê lắm.
Bà nội cô phì cười.
Còn Dương Bách, ông nội cô thì chỉ ho khan một tiếng.
Dương Tử Mi cười vui vẻ và quay về chỗ ngồi. Cô ăn vội bữa sáng và chuẩn bị đưa Tử Hi đi học.
Dương Thanh cũng đi theo hai chị em, lo lắng nói:
- Con à, một tháng tốn bốn ngàn để ông bà nội tham gia câu lạc bộ, đúng là chẳng khác nào đốt tiền. Cha sợ nhà ta lo không nổi.
- Cha, cha đừng lo. Tất cả chi phí con sẽ lo hết. Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đều có khách đến nhờ con xem phong thủy, cho nên chắc cũng không đến nỗi thiếu thốn đâu.
Dương Tử Mi an ủi cha cô nói.
Sắc mặt Dương Thanh cũng trở nên nghiêm nghị hơn, ông nói:
- Con à, tuy nhà ta thiếu thốn nhưng cha vẫn mong là con sẽ không làm thầy bói gì đó, vậy không hay. Hơn nữa, chuyện tiết lộ thiên cơ, thay đổi vận số như thế nếu làm quá nhiều thì cuối cùng người gánh họa là mình thôi. Cha hi vọng con có thể lớn lên bình thường như các cô gái khác hoặc con có thể theo Tống Huyền học về đồ cổ cũng được.
- Cha yên tâm đi, con sẽ biết cách bảo vệ mình mà.
Thấy cha quan tâm mình như vậy, Dương Tử Mi rất cảm động.
- Ôi...
Dương Thanh biết là cô sẽ không nghe lời ông nên ông chỉ biết thở dài một cái.
Dương Tử Mi nắm tay dẫn Dương Tử Hi đến trường. Sau khi thấy cô bé nhảy chân sáo vui vẻ vào trường xong, cô mới quay người đi về hướng trường trung học Nam Thành, nơi cô đang theo học.
Sau lưng cô, một chiếc xe màu đen đang đậu bên lề đường cách đó không xa. Một đôi mắt nọ đang nhìn cô rời khỏi. Người này sau đó xuống xe và đi vào trường.
Dương Tử Mi vừa đến cổng trường thì nghe có tiếng chuông xe đạp vang lên phía sau.
Mẫn Cương trong trang phục màu trắng cùng chiếc xe đạp màu đỏ dừng ngay trước mặt cô. Vừa dừng xe xong, Mẫn Cương nhìn cô nở nụ cười thật tươi.
Những tia nắng sáng chiếu rọi vào mái tóc bồng bềnh của Mẫn Cương, ánh nắng cũng khiến cho nụ cười của Mẫn Cương trở nên ấm áp và thân thiện một cách khác thường khiến Dương Tử Mi bất giác nghĩ ngay đến một vị hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.
Đúng rồi, kiếp trước, Mẫn Cương chính là vị hoàng tử mà cô rất muốn được tiếp cận nhưng lại không thể tiếp cận được.
Giờ, Mẫn Cương vẫn không khác gì hoàng tử. Chỉ là, cô bây giờ đã không còn là cô gái bói toán thân phận thấp hèn như kiếp trước nữa.
- Tử Mi, lên xe đi, tớ chở cậu.
Mẫn Cương nhìn cô kỳ vọng nói.
Câu nói của Long Trục Thiên ngày hôm đó cứ như bùa chú bám lấy cô thế nên cô cũng chỉ biết lắc đầu từ chối nói:
- Không cần đâu, cám ơn cậu, tớ đi bộ vào là được rồi.
- Tuy đã đến cổng nhưng còn cách phòng học rất xa.
Thấy cô từ chối, Mẫn Cương thoáng buồn nhưng vẫn cố gắng thuyết phục.
- Tớ thích đi bộ hơn.
Dương Tử Mi vẫn kiên quyết từ chối.
Lúc này, rất nhiều nữ sinh vốn để ý Mẫn Cương cũng đã tụm lại đứng nhìn. Thấy Mẫn Cương bình thường kiêu ngạo, không để ý gì đến họ kia giờ lại đang chủ động đối đãi tốt với Dương Tử Mi, lại còn bảo cô lên xe để chở nên họ cũng bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ và ganh tỵ.
- Cô ta là ai vậy?
Có người bắt đầu thì thầm hỏi.
- Chính là con nhỏ mà lần trước xảy ra vụ scandal kia đó. Nghe nói là hôm đó nó giúp bạn kia châm cứu.
- Ai mà biết được chứ? Nó mới chỉ mấy tuổi thôi, làm sao mà biết châm cứu chứ?
- Không biết, tớ cũng không dám nói bậy đâu. Lần trước mấy đứa nói bậy cứ như bị trúng tà vậy. Lưỡi cứ như là bị ma quỷ gì đó kéo ra, ghê lắm.
Danh sách chương