Dương Tử Mi đột nhiên nhớ lại mười năm trước, lúc còn trong bệnh viện, Tống Huyền đã nói với cô là:
Lúc đó, cô có cảm giác mình như là vợ của Tống Huyền vậy.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua thôi. Trước giờ cô biết Tống Huyền không thuộc về cô. Cô cũng chỉ xem anh như một người thầy, một người anh thân thiết chứ không có tình yêu nam nữ với anh. Thế nên, cô đã sớm buông tay để anh trở về với mối nhân duyên vốn thuộc về anh kia.
Sau khi gác máy, Dương Tử Mi lấy đồng tiền Kim Thác Đao trong hộp ra.
- Mỹ nhân tặng ta Kim Thác Đao, ta biết lấy gì để báo đáp đây!
Dương Tử Mi bất giác đọc câu thơ mà trước đây Tống Huyền đã đọc cho cô nghe. Vừa đọc cô vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng, cô độc của Long Trục Thiên, nghĩ đến hình ảnh anh đòi cô tặng quà chẳng khác một đứa trẻ là bao.
Hình ảnh của hai người này lần lượt xuất hiện trong đầu khiến cô cảm thấy bấn loạn. Càng nghĩ càng rối nên cô chỉ biết thở dài và để đồng tiền kia trở lại vào hộp. Đang định chuẩn bị lên sân thượng luyện công thì bỗng nhiên cô nghe tiếng chuông cửa vang lên.
- Ai vậy?
Cả nhà cô đều đã đi ngủ, giờ bị tiếng chuông cửa đánh thức nên Dương Thanh có chút bực dọc trở dậy mở cửa.
Một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước cửa, anh ta hớt hải hỏi:
- Xin hỏi, cô Dương Tử Mi có ở nhà không?
Nghe có người tìm, Dương Tử Mi vội vàng chạy ra và nhìn người đàn ông nọ với vẻ nghi hoặc.
- Cô là cô Dương sao? Mời cô mau theo tôi, Mộ Dung Vân Thanh hiện đang rất nguy hiểm.
Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi, người đàn ông nọ vội nói.
- Mộ Dung Vân Thanh là ai? Gặp chuyện nguy hiểm thì tìm con gái tôi làm gì?
Dương Thanh đứng chắn trước mặt Dương Tử Mi, vẻ cảnh giác. Đoạn, ông nói tiếp:
- Hơn nữa, giờ cũng khuya vậy rồi, nó là con gái, có thể giúp được gì chứ?
- Tôi cũng không rõ. Ông Dương, Mộ Dung Vân Thanh là ông chủ của Ngọc Thạch Hiên. Anh ta vừa bị trúng tà nên mới bảo tôi đến tìm cô Dương đây. Mong cô Dương nể tình quen biết mà cứu anh ta.
Người đàn ông nọ nói.
- Được rồi, anh chờ tôi một chút.
Không cần bấm tay Dương Tử Mi cũng biết là Mộ Dung Vân Thanh đã bị trúng tà và nhớ lại lời cảnh báo của cô nên mới cho người đến tìm cô.
Dù sao thì cô và Mộ Dung Vân Thanh cũng xem như là quen biết nhau. Nên cô không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.
- Con à, để cha đi với con.
Dương Thanh vội vàng nói.
- Cha, buổi tối nhiều sương, cha đừng lo, một mình con cũng được rồi. Nếu cha đi theo cũng không giúp được gì đâu.
Dương Tử Mi ngăn không cho Dương Thanh theo. Đoạn, cô vội vã rời khỏi nhà.
Đến Ngọc Thạch Hiên, Dương Tử Mi được người dẫn vào chỗ ở của Mộ Dung Vân Thanh.
- Cút, các người cút hết đi!!!
Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng của Mộ Dung Vân Thanh hét lên cùng nhiều tiếng đồ đạc bị đập vỡ.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn vào trong, cô chỉ thấy một luồng âm sát khí màu đen đang lờn vờn trong phòng của Mộ Dung Vân Thanh. Thậm chí, rất nhiều luồng âm sát khí bên ngoài cũng đang không ngừng đổ dồn về đó, cứ như là trong phòng có vật gì đó hút lấy chúng vậy.
Dương Tử Mi vội vàng lấy ra bảy đồng tiền cổ mà cô mang theo trên người và nhanh chóng bày thành Thất Tinh Đáng Sát Trận xung quanh nơi ở của Mộ Dung Vân Thanh. Tiếp đến cô dùng tay vẽ bùa để chặn các luồng âm sát khí bên ngoài vào.
Lúc đó, cô có cảm giác mình như là vợ của Tống Huyền vậy.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ thoáng qua thôi. Trước giờ cô biết Tống Huyền không thuộc về cô. Cô cũng chỉ xem anh như một người thầy, một người anh thân thiết chứ không có tình yêu nam nữ với anh. Thế nên, cô đã sớm buông tay để anh trở về với mối nhân duyên vốn thuộc về anh kia.
Sau khi gác máy, Dương Tử Mi lấy đồng tiền Kim Thác Đao trong hộp ra.
- Mỹ nhân tặng ta Kim Thác Đao, ta biết lấy gì để báo đáp đây!
Dương Tử Mi bất giác đọc câu thơ mà trước đây Tống Huyền đã đọc cho cô nghe. Vừa đọc cô vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng, cô độc của Long Trục Thiên, nghĩ đến hình ảnh anh đòi cô tặng quà chẳng khác một đứa trẻ là bao.
Hình ảnh của hai người này lần lượt xuất hiện trong đầu khiến cô cảm thấy bấn loạn. Càng nghĩ càng rối nên cô chỉ biết thở dài và để đồng tiền kia trở lại vào hộp. Đang định chuẩn bị lên sân thượng luyện công thì bỗng nhiên cô nghe tiếng chuông cửa vang lên.
- Ai vậy?
Cả nhà cô đều đã đi ngủ, giờ bị tiếng chuông cửa đánh thức nên Dương Thanh có chút bực dọc trở dậy mở cửa.
Một người đàn ông lạ mặt đang đứng trước cửa, anh ta hớt hải hỏi:
- Xin hỏi, cô Dương Tử Mi có ở nhà không?
Nghe có người tìm, Dương Tử Mi vội vàng chạy ra và nhìn người đàn ông nọ với vẻ nghi hoặc.
- Cô là cô Dương sao? Mời cô mau theo tôi, Mộ Dung Vân Thanh hiện đang rất nguy hiểm.
Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi, người đàn ông nọ vội nói.
- Mộ Dung Vân Thanh là ai? Gặp chuyện nguy hiểm thì tìm con gái tôi làm gì?
Dương Thanh đứng chắn trước mặt Dương Tử Mi, vẻ cảnh giác. Đoạn, ông nói tiếp:
- Hơn nữa, giờ cũng khuya vậy rồi, nó là con gái, có thể giúp được gì chứ?
- Tôi cũng không rõ. Ông Dương, Mộ Dung Vân Thanh là ông chủ của Ngọc Thạch Hiên. Anh ta vừa bị trúng tà nên mới bảo tôi đến tìm cô Dương đây. Mong cô Dương nể tình quen biết mà cứu anh ta.
Người đàn ông nọ nói.
- Được rồi, anh chờ tôi một chút.
Không cần bấm tay Dương Tử Mi cũng biết là Mộ Dung Vân Thanh đã bị trúng tà và nhớ lại lời cảnh báo của cô nên mới cho người đến tìm cô.
Dù sao thì cô và Mộ Dung Vân Thanh cũng xem như là quen biết nhau. Nên cô không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được.
- Con à, để cha đi với con.
Dương Thanh vội vàng nói.
- Cha, buổi tối nhiều sương, cha đừng lo, một mình con cũng được rồi. Nếu cha đi theo cũng không giúp được gì đâu.
Dương Tử Mi ngăn không cho Dương Thanh theo. Đoạn, cô vội vã rời khỏi nhà.
Đến Ngọc Thạch Hiên, Dương Tử Mi được người dẫn vào chỗ ở của Mộ Dung Vân Thanh.
- Cút, các người cút hết đi!!!
Còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng của Mộ Dung Vân Thanh hét lên cùng nhiều tiếng đồ đạc bị đập vỡ.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn vào trong, cô chỉ thấy một luồng âm sát khí màu đen đang lờn vờn trong phòng của Mộ Dung Vân Thanh. Thậm chí, rất nhiều luồng âm sát khí bên ngoài cũng đang không ngừng đổ dồn về đó, cứ như là trong phòng có vật gì đó hút lấy chúng vậy.
Dương Tử Mi vội vàng lấy ra bảy đồng tiền cổ mà cô mang theo trên người và nhanh chóng bày thành Thất Tinh Đáng Sát Trận xung quanh nơi ở của Mộ Dung Vân Thanh. Tiếp đến cô dùng tay vẽ bùa để chặn các luồng âm sát khí bên ngoài vào.
Danh sách chương