Tiêu Cường tiến đến cười ngượng nói với Dương Tử Mi:
- Cô Dương, giờ chỉ biết trông cậy vào cô thôi.
Dương Tử Mi đứng im.
Cô không phải là người nhỏ nhen, hẹp hòi nhưng cô cũng chẳng phải là người không biết tỏ thái độ.
Lúc nãy Mộ Dung phu nhân còn muốn đuổi cô đi, nhưng giờ thì lại muốn nhờ cô giúp đỡ. Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như thế?
Thấy cô đứng im không làm gì, người lớn tuổi và hiểu sự đời như Mộ Dung phu nhân kia cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao cô không nhúc nhích gì. Nghĩ đến thái độ cũng như những lời nói lúc nãy bà nói với cô nên sắc mặt bà cũng thoáng chút bối rối, ngại ngùng.
- Cô Dương, cô là do ông chủ mời đến, phu nhân không biết, mong cô đừng trách. Hi vọng cô có thể nể tình quen biết với ông chủ mà giúp ông ấy một lần. Khi ông chủ tỉnh lại nhất định sẽ rất biết ơn cô.
Tiêu Cường thấy tình cảnh khó xử bèn vội giải thích.
Mộ Dung phu nhân không biết Dương Tử Mi có bản lĩnh gì nên dĩ nhiên đến giờ bà vẫn không thể hạ mình cầu xin cô giúp đỡ.
- Không cần cám ơn đâu, giúp người khác là chuyện cần làm, huống hồ tôi còn nhận được số tiền mà tôi cần nhận.
Nếu như không phải mặt Mộ Dung Vân Thanh càng ngày càng đen và cần nhanh chóng trừ tà, nếu không khó mà bảo toàn tính mạng thì Dương Tử Mi cũng quyết chờ cho đến khi Mộ Dung phu nhân lên tiếng nhờ vả cô.
- Chỉ cần có thể cứu con trai tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.
Mộ Dung phu nhân lên tiếng nói.
Dương Tử Mi khẽ cười. Cô không sợ bị quỵt tiền. Là một thầy tướng số thật sự, cô có rất nhiều cách khiến người khác phải tuân thủ thỏa thuận của hai bên.
Đoạn, Dương Tử Mi tiến vào phòng và bảo Tiêu Cường đứng bên ngoài chờ. Sau khi bước vào phòng, cô đóng cửa lại...
Từ khe hỡ nhỏ giữa hai cánh cửa, Tiêu Cường chăm chú nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Dương Tử Mi đang không ngừng dùng tay vẽ gì đó lên không trung, vừa vẽ vừa niệm chú. Tuy đứng bên ngoài nhưng Tiêu Cường vẫn cảm nhận được không khí trong phòng có gì đó rất bất thường, cứ như là đêm trước khi có bão lớn ập đến vậy...
Trong mắt những người không hiểu chuyện, họ sẽ cảm thấy hành động của Dương Tiểu Mi hiện tại là đang giả vờ nhưng thật ra là cô đang dùng nguyên khí của mình để chiến đấu với các âm hồn kia.
Mấy âm hồn nọ oán khí nặng, lại rất tạp nham, nên cô phải tốn rất nhiều nguyên khí mới có thể thu được hết oán khí và sát khí do chúng mang theo, sau đó biến chúng thành những âm hồn không còn khả năng tấn công người khác và quỳ phục dưới chân cô.
- Thiên linh linh, địa linh linh, hỡi các âm hồn, oán khí, vong hồn, ngạ quỷ... hãy nghe lệnh ta, mau chóng quay về nơi dành riêng cho các ngươi và hãy mau chóng siêu thoát...
Niệm chú xong, Dương Tử Mi lại đưa tay vẽ bùa lên không trung, sau đó dùng phép để đưa những âm hồn đó trở về nơi thuộc về chúng...
Lúc này, mặt Mộ Dung Vân Thanh cũng ngày càng sáng lên, vẻ u ám trước đó không còn nữa. Mộ Dung Vân Thanh thở hắt ra một cái và ngồi phịch xuống ghế. Căn phòng của anh giờ đây bốn bề lộn xộn, quần áo thì rách tả tơi, còn thân thể anh thì đờ đẫn, mệt mỏi vô cùng.
Mệt mỏi, yếu ớt là điều đương nhiên, bởi vì anh đã chiến đấu với các âm hồn kia cả ngày trời. Nếu đổi lại là người khác thì đã kiệt sức và mất mạng từ lâu rồi.
- Cô Dương, giờ chỉ biết trông cậy vào cô thôi.
Dương Tử Mi đứng im.
Cô không phải là người nhỏ nhen, hẹp hòi nhưng cô cũng chẳng phải là người không biết tỏ thái độ.
Lúc nãy Mộ Dung phu nhân còn muốn đuổi cô đi, nhưng giờ thì lại muốn nhờ cô giúp đỡ. Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như thế?
Thấy cô đứng im không làm gì, người lớn tuổi và hiểu sự đời như Mộ Dung phu nhân kia cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao cô không nhúc nhích gì. Nghĩ đến thái độ cũng như những lời nói lúc nãy bà nói với cô nên sắc mặt bà cũng thoáng chút bối rối, ngại ngùng.
- Cô Dương, cô là do ông chủ mời đến, phu nhân không biết, mong cô đừng trách. Hi vọng cô có thể nể tình quen biết với ông chủ mà giúp ông ấy một lần. Khi ông chủ tỉnh lại nhất định sẽ rất biết ơn cô.
Tiêu Cường thấy tình cảnh khó xử bèn vội giải thích.
Mộ Dung phu nhân không biết Dương Tử Mi có bản lĩnh gì nên dĩ nhiên đến giờ bà vẫn không thể hạ mình cầu xin cô giúp đỡ.
- Không cần cám ơn đâu, giúp người khác là chuyện cần làm, huống hồ tôi còn nhận được số tiền mà tôi cần nhận.
Nếu như không phải mặt Mộ Dung Vân Thanh càng ngày càng đen và cần nhanh chóng trừ tà, nếu không khó mà bảo toàn tính mạng thì Dương Tử Mi cũng quyết chờ cho đến khi Mộ Dung phu nhân lên tiếng nhờ vả cô.
- Chỉ cần có thể cứu con trai tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.
Mộ Dung phu nhân lên tiếng nói.
Dương Tử Mi khẽ cười. Cô không sợ bị quỵt tiền. Là một thầy tướng số thật sự, cô có rất nhiều cách khiến người khác phải tuân thủ thỏa thuận của hai bên.
Đoạn, Dương Tử Mi tiến vào phòng và bảo Tiêu Cường đứng bên ngoài chờ. Sau khi bước vào phòng, cô đóng cửa lại...
Từ khe hỡ nhỏ giữa hai cánh cửa, Tiêu Cường chăm chú nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Dương Tử Mi đang không ngừng dùng tay vẽ gì đó lên không trung, vừa vẽ vừa niệm chú. Tuy đứng bên ngoài nhưng Tiêu Cường vẫn cảm nhận được không khí trong phòng có gì đó rất bất thường, cứ như là đêm trước khi có bão lớn ập đến vậy...
Trong mắt những người không hiểu chuyện, họ sẽ cảm thấy hành động của Dương Tiểu Mi hiện tại là đang giả vờ nhưng thật ra là cô đang dùng nguyên khí của mình để chiến đấu với các âm hồn kia.
Mấy âm hồn nọ oán khí nặng, lại rất tạp nham, nên cô phải tốn rất nhiều nguyên khí mới có thể thu được hết oán khí và sát khí do chúng mang theo, sau đó biến chúng thành những âm hồn không còn khả năng tấn công người khác và quỳ phục dưới chân cô.
- Thiên linh linh, địa linh linh, hỡi các âm hồn, oán khí, vong hồn, ngạ quỷ... hãy nghe lệnh ta, mau chóng quay về nơi dành riêng cho các ngươi và hãy mau chóng siêu thoát...
Niệm chú xong, Dương Tử Mi lại đưa tay vẽ bùa lên không trung, sau đó dùng phép để đưa những âm hồn đó trở về nơi thuộc về chúng...
Lúc này, mặt Mộ Dung Vân Thanh cũng ngày càng sáng lên, vẻ u ám trước đó không còn nữa. Mộ Dung Vân Thanh thở hắt ra một cái và ngồi phịch xuống ghế. Căn phòng của anh giờ đây bốn bề lộn xộn, quần áo thì rách tả tơi, còn thân thể anh thì đờ đẫn, mệt mỏi vô cùng.
Mệt mỏi, yếu ớt là điều đương nhiên, bởi vì anh đã chiến đấu với các âm hồn kia cả ngày trời. Nếu đổi lại là người khác thì đã kiệt sức và mất mạng từ lâu rồi.
Danh sách chương