An Thạch hoảng sợ nhìn con gái của mình.
Mất mặt, xấu hổ là chuyện nhỏ, đắc tội phu nhân Sakurai thì không phải là chuyện dễ giải quyết đâu.
Sắc mặt thản nhiên của phu nhân Sakurai biến đổi. Sắc mặt bà ấy trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua An Đông Ny.
An Đông Ny còn không biết mình đã phạm sai lầm lớn tới mức nào mà vẫn kêu to hướng về sân khấu:
- Bố ơi, con mặc kệ! Con nhất định phải mua được viên Giọt Nắng kia, nếu không con sẽ chết cho bố coi. Tôi ra ba trăm mười triệu.
Thân hình vững chãi của An Thạch lung lay.
Ba trăm mười triệu đã vượt qua con số dự đoán cho viên kim cương này, huống chi người con gái ông ta đọ giá chính là phu nhân Sakurai.
An Thạch không thể để mặc con gái mình như vậy, ông ta vôi vàng gọi điện cho An Đông Dương để cậu ta mang An Đông Ny ra ngoài.
Nhưng lúc này phu nhân Sakurai đã ngừng kêu giá.
- Ba trăm mười triệu, lần một! - Ba trăm mười triệu, lần hai!
- Ba trăm mười triệu, lần ba!
Đấu giá viên cầm búa gõ xuống.
- Thành giao! Chúc mừng tiểu thư An Đông Ny đã có được viên Giọt Nắng xinh đẹp nhất này!
An Đông Ny thắng lợi nên hoan hô:
- Tôi biết ngay mà! Giọt Nắng này chắc chắn sẽ thuộc về tôi! Tôi chính là chủ nhân của nó! Nó được tạo ra là dành cho tôi! Bà dám tranh với tôi sao, đúng là không biết lượng sức mình!
Sắc mặt phu nhân Sakurai trầm hẳn.
Dương Tử Mi ngồi cách bà không xa cũng cảm thấy được sát khí phát ra từ trên người vị phu nhân cao quý kia, không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.
An Đông Ny đáng thương.
Dương Tử Mi âm thầm thở dài trong lòng.
Mặt An Thạch xám như tro tàn, kêu An Đông Dương nhanh chóng mang An Đông Ny đi khỏi nơi này. Còn ông ta thì nhanh chóng cầm hộp đựng Giọt Nắng đi tới trước mặt phu nhân Sakurai, ông ta cung kính nói:
- Xin phu nhân thứ lỗi, đầu óc con gái tôi không tốt lắm nên nó không hiểu chuyện. Đây xem như là bồi thường của tôi đối với phu nhân, mong phu nhân nhận cho!
Phu nhân Sakurai không cử động, ánh mắt bà ấy càng thêm tối hừ lạnh:
- Xin lỗi ngài, tôi sẽ không nhận bất cứ lễ vật bồi thường nào đâu!
Tay An Thạch cầm chiếc hộp hơi run rẩy, trái tim chìm xuống đáy cốc.
Xem ra phu nhân Sakurai không chịu tha thứ cho con gái của ông ta rồi.
- Xin lỗi phu nhân, con dại cái mang. Con gái tôi không hiểu chuyện, nếu bà muốn trách cứ thì cứ đổ hết lên người tôi được không ạ? - An Thạch đau khổ cầu xin.
Đường đường là đại gia số một Quảng Nguyên mà An Thạch lại phải ăn nói khép nép vì đứa con gái không hiểu chuyện của mình, Dương Tử Mi không khỏi có chút cảm thán tình thương của cha mẹ trong thiên hạ. Cô nhớ lại cảnh ngày đó cha mẹ dùng lực yếu ớt của mình để bảo vệ cô.
- Chú An… - Dương Tử Mi nhẹ giọng kêu một tiếng.
An Thạch ngẩng đầu nhìn cô.
Dương Tử Mi liếc Sadako một cái.
An Thạch lập tức hiểu ý của Dương Tử Mi, ông ta đúng là lão hồ ly mà.
Trước đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy phu nhân Sakurai không ai bì nổi lại ăn nói khép nép, mang bộ dạng vô cùng tôn kính trước mặt Sadako.
Vì vậy, ông ta lập tức cầm Giọt Nắng đi tới trước mặt Sadako rồi trình lên:
- Tiểu thư Sadako, mong cô hãy cứu đứa con gái không hiểu chuyện của tôi. Cô hãy giúp tôi nói vài câu để phu nhân Sakurai đừng tức giận nữa.
Sadako nhìn thoáng qua Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi gật đầu với cô ấy.
Sadako lập tức hiểu ý cô, nhận lấy Giọt Nắng rồi quay qua nói với phu nhân Sakurai:
- Bà hãy quên chuyện vừa rồi đi! Không cần phải so đo với một đứa trẻ không hiểu chuyện!
Nói xong, cô ấy cầm Giọt Nắng đưa cho phu nhân Sakurai, trong giọng nói cô ấy mang theo tia mệnh lệnh không cho phép người khác nghi ngờ:
- Bà hãy nhận thứ này rồi xóa bỏ chuyện vừa rồi đi! Nếu không chính là bà không cho tôi thể diện đấy!
Mất mặt, xấu hổ là chuyện nhỏ, đắc tội phu nhân Sakurai thì không phải là chuyện dễ giải quyết đâu.
Sắc mặt thản nhiên của phu nhân Sakurai biến đổi. Sắc mặt bà ấy trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua An Đông Ny.
An Đông Ny còn không biết mình đã phạm sai lầm lớn tới mức nào mà vẫn kêu to hướng về sân khấu:
- Bố ơi, con mặc kệ! Con nhất định phải mua được viên Giọt Nắng kia, nếu không con sẽ chết cho bố coi. Tôi ra ba trăm mười triệu.
Thân hình vững chãi của An Thạch lung lay.
Ba trăm mười triệu đã vượt qua con số dự đoán cho viên kim cương này, huống chi người con gái ông ta đọ giá chính là phu nhân Sakurai.
An Thạch không thể để mặc con gái mình như vậy, ông ta vôi vàng gọi điện cho An Đông Dương để cậu ta mang An Đông Ny ra ngoài.
Nhưng lúc này phu nhân Sakurai đã ngừng kêu giá.
- Ba trăm mười triệu, lần một! - Ba trăm mười triệu, lần hai!
- Ba trăm mười triệu, lần ba!
Đấu giá viên cầm búa gõ xuống.
- Thành giao! Chúc mừng tiểu thư An Đông Ny đã có được viên Giọt Nắng xinh đẹp nhất này!
An Đông Ny thắng lợi nên hoan hô:
- Tôi biết ngay mà! Giọt Nắng này chắc chắn sẽ thuộc về tôi! Tôi chính là chủ nhân của nó! Nó được tạo ra là dành cho tôi! Bà dám tranh với tôi sao, đúng là không biết lượng sức mình!
Sắc mặt phu nhân Sakurai trầm hẳn.
Dương Tử Mi ngồi cách bà không xa cũng cảm thấy được sát khí phát ra từ trên người vị phu nhân cao quý kia, không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống.
An Đông Ny đáng thương.
Dương Tử Mi âm thầm thở dài trong lòng.
Mặt An Thạch xám như tro tàn, kêu An Đông Dương nhanh chóng mang An Đông Ny đi khỏi nơi này. Còn ông ta thì nhanh chóng cầm hộp đựng Giọt Nắng đi tới trước mặt phu nhân Sakurai, ông ta cung kính nói:
- Xin phu nhân thứ lỗi, đầu óc con gái tôi không tốt lắm nên nó không hiểu chuyện. Đây xem như là bồi thường của tôi đối với phu nhân, mong phu nhân nhận cho!
Phu nhân Sakurai không cử động, ánh mắt bà ấy càng thêm tối hừ lạnh:
- Xin lỗi ngài, tôi sẽ không nhận bất cứ lễ vật bồi thường nào đâu!
Tay An Thạch cầm chiếc hộp hơi run rẩy, trái tim chìm xuống đáy cốc.
Xem ra phu nhân Sakurai không chịu tha thứ cho con gái của ông ta rồi.
- Xin lỗi phu nhân, con dại cái mang. Con gái tôi không hiểu chuyện, nếu bà muốn trách cứ thì cứ đổ hết lên người tôi được không ạ? - An Thạch đau khổ cầu xin.
Đường đường là đại gia số một Quảng Nguyên mà An Thạch lại phải ăn nói khép nép vì đứa con gái không hiểu chuyện của mình, Dương Tử Mi không khỏi có chút cảm thán tình thương của cha mẹ trong thiên hạ. Cô nhớ lại cảnh ngày đó cha mẹ dùng lực yếu ớt của mình để bảo vệ cô.
- Chú An… - Dương Tử Mi nhẹ giọng kêu một tiếng.
An Thạch ngẩng đầu nhìn cô.
Dương Tử Mi liếc Sadako một cái.
An Thạch lập tức hiểu ý của Dương Tử Mi, ông ta đúng là lão hồ ly mà.
Trước đó, ông ta đã tận mắt nhìn thấy phu nhân Sakurai không ai bì nổi lại ăn nói khép nép, mang bộ dạng vô cùng tôn kính trước mặt Sadako.
Vì vậy, ông ta lập tức cầm Giọt Nắng đi tới trước mặt Sadako rồi trình lên:
- Tiểu thư Sadako, mong cô hãy cứu đứa con gái không hiểu chuyện của tôi. Cô hãy giúp tôi nói vài câu để phu nhân Sakurai đừng tức giận nữa.
Sadako nhìn thoáng qua Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi gật đầu với cô ấy.
Sadako lập tức hiểu ý cô, nhận lấy Giọt Nắng rồi quay qua nói với phu nhân Sakurai:
- Bà hãy quên chuyện vừa rồi đi! Không cần phải so đo với một đứa trẻ không hiểu chuyện!
Nói xong, cô ấy cầm Giọt Nắng đưa cho phu nhân Sakurai, trong giọng nói cô ấy mang theo tia mệnh lệnh không cho phép người khác nghi ngờ:
- Bà hãy nhận thứ này rồi xóa bỏ chuyện vừa rồi đi! Nếu không chính là bà không cho tôi thể diện đấy!
Danh sách chương