Một trăm đồng? Cô đang đuổi ăn mày à? Nam nhân ăn vạ kia kéo áo người phụ nữ.
- Món đồ sứ triều Tống kia của tôi có giá trăm ngàn đấy, đó là đồ cổ đó! Tôi thấy cô đáng thương nên mới giảm còn ba ngàn cho cô, cô đưa tiền cho tôi không thì theo tôi tôi đến cục cảnh sát.
Nước mắt người phụ nữ chảy ròng ròng. Cô gắt gao ôm túi, gương mặt đầy vẻ sợ hãi cầu xin người đàn ông:
- Đại ca, cầu xin anh! Con gái tôi thật sự là rất cần được phẫu thuật, nếu không con bé sẽ chết. Cầu các người mở lòng từ bi bỏ quan cho tôi đi! Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp các người!
- Ta nhổ vào! Cái gì mà kiếp sau chứ?! Con gái cô sắp chết thì liên quan quái gì đến tôi? Mau đưa tiền đi... Bằng không thì tôi sẽ cho cô vào trong cục cảnh sát mà không thể ra đấy!
Nam nhân ăn vạ đe dọa.
- Vậy cứ đi tới cục cảnh sát đi! Xem thử ai là người ngồi mà không ra được, ngay cả tiền cứu mạng của người khác mà còn muốn chiếm, thật là vô liêm sỉ!
Vốn là Dương Tử Mi không muốn xen vào chuyện này nhưng cô thật sự không thể xem nổi nữa nên lớn tiếng nói. Nghe thấy có người lên tiếng, người phụ nữ kia hy vọng mà quay đầu ra phía sau nhìn, nhưng khi thấy người đó chỉ là một thiếu nữ nhu nhược thì tia hy vọng trong mắt lập tức ảm đạm.
Nam nhân ăn vạ hung tợn trừng mắt Dương Tử Mi.
- Mẹ mày không dạy mày là không nên xen vào chuyện người khác hả?
- Ngược lại tôi muốn hỏi là mẹ ông không dạy ông là làm người không thể vô lương tâm như thế à?
Dương Tử Mi hừ lạnh một tiếng. Nam nhân ăn vạ liếc mắt qua phía mấy tên đồng bọn của gã ta một cái, sau đó mấy người đàn ông có thân hình cao lớn, hung ác bao vây Dương Tử Mi.
- Cô bé, nếu không muốn bị chúng tao bán vào trong ổ chứa làm “gà” thì nhanh chóng cút được bao nhiêu xa thì cút đi!
- Ồ…
Dương Tử Mi cười lạnh.
- Chờ các người có bản lĩnh đó thì hẵng nói ha! Bây giờ tôi trả lại các người một câu: Nếu không muốn chết quá khó coi thì nhanh chóng cút được xa bao nhiêu thì cút đi!
- Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lớn nhỉ?! Mày tưởng mày là nữ siêu nhân xinh đẹp có sức mạnh đặc biệt bảo vệ hòa bình thế giới à?
Một người khác cười mỉa.
- Một ngón tay của tao cũng có thể chọc chết mày rồi, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin bọn tao đó!
- À…
Dương Tử Mi cười nhạo.
- Vậy mấy người thử chọc xem?
- Cô bé, nhìn bộ dạng cô xinh đẹp thế này nên bọn tôi cũng chẳng muốn so đo với cô làm gì, ít lảm nhảm rồi cút xa cho bọn tôi, nếu không thì đừng trách! Anh tôi lúc đó cũng không khách sáo nữa đâu, chúng tôi sẽ cho là cô và cô ta là một đám đấy, dám làm vỡ đồ sứ của chúng tôi thì cho các người vô nhà giam của cục cảnh sát ngồi nha!
Nam nhân kia đe dọa.
- Được đó! Chúng ta tới cục cảnh sát đi, vừa rồi ai mới nói cục trưởng là anh họ mình thế? Hình như đâu có đúng nhỉ? Cục trưởng cục cảnh sát rõ ràng là chú tôi mà!
Dương Tử Mi nháy mắt cố ý nói. Nghe cô nói như thế, sắc mặt đám người kia hơi thay đổi, chúng nhìn nhau một chút sau đó mặc kệ Dương Tử Mi mà tiếp tục ép buộc người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia nghe thấy Dương Tử Mi nói như thế, cô ta giống như ngọn cỏ tìm được nguồn nước cứu mạng, nhanh chóng trốn ra phía sau Dương Tử Mi cầu xin cô:
- Em gái, xin em hãy cứu chị, chị thật sự không có làm vỡ đồ của bọn họ đâu, là bọn họ lừa chị đó!
- Tôi biết mà!
Dương Tử Mi vỗ nhẹ bả vai của người phụ nữ, truyền một ít nguyên khí vào trong cơ thể cô ấy giúp cô ấy bình tĩnh lại.
- Cô bé, mày dám phá rối con đường phát tài của bọn tao sao?
Mấy người kia có chút kiêng kị vì vừa rồi Dương Tử Mi nói có chú là cục trưởng cục cảnh sát, bọn chúng cũng không dám làm gì cô. Nếu lỡ mà đắc tội cục trưởng cục cảnh sát thật thì bọn chúng gánh không nổi rồi, bọn chúng chỉ có thể nghĩ cách dọa Dương Tử Mi bỏ đi thôi.
- Món đồ sứ triều Tống kia của tôi có giá trăm ngàn đấy, đó là đồ cổ đó! Tôi thấy cô đáng thương nên mới giảm còn ba ngàn cho cô, cô đưa tiền cho tôi không thì theo tôi tôi đến cục cảnh sát.
Nước mắt người phụ nữ chảy ròng ròng. Cô gắt gao ôm túi, gương mặt đầy vẻ sợ hãi cầu xin người đàn ông:
- Đại ca, cầu xin anh! Con gái tôi thật sự là rất cần được phẫu thuật, nếu không con bé sẽ chết. Cầu các người mở lòng từ bi bỏ quan cho tôi đi! Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp các người!
- Ta nhổ vào! Cái gì mà kiếp sau chứ?! Con gái cô sắp chết thì liên quan quái gì đến tôi? Mau đưa tiền đi... Bằng không thì tôi sẽ cho cô vào trong cục cảnh sát mà không thể ra đấy!
Nam nhân ăn vạ đe dọa.
- Vậy cứ đi tới cục cảnh sát đi! Xem thử ai là người ngồi mà không ra được, ngay cả tiền cứu mạng của người khác mà còn muốn chiếm, thật là vô liêm sỉ!
Vốn là Dương Tử Mi không muốn xen vào chuyện này nhưng cô thật sự không thể xem nổi nữa nên lớn tiếng nói. Nghe thấy có người lên tiếng, người phụ nữ kia hy vọng mà quay đầu ra phía sau nhìn, nhưng khi thấy người đó chỉ là một thiếu nữ nhu nhược thì tia hy vọng trong mắt lập tức ảm đạm.
Nam nhân ăn vạ hung tợn trừng mắt Dương Tử Mi.
- Mẹ mày không dạy mày là không nên xen vào chuyện người khác hả?
- Ngược lại tôi muốn hỏi là mẹ ông không dạy ông là làm người không thể vô lương tâm như thế à?
Dương Tử Mi hừ lạnh một tiếng. Nam nhân ăn vạ liếc mắt qua phía mấy tên đồng bọn của gã ta một cái, sau đó mấy người đàn ông có thân hình cao lớn, hung ác bao vây Dương Tử Mi.
- Cô bé, nếu không muốn bị chúng tao bán vào trong ổ chứa làm “gà” thì nhanh chóng cút được bao nhiêu xa thì cút đi!
- Ồ…
Dương Tử Mi cười lạnh.
- Chờ các người có bản lĩnh đó thì hẵng nói ha! Bây giờ tôi trả lại các người một câu: Nếu không muốn chết quá khó coi thì nhanh chóng cút được xa bao nhiêu thì cút đi!
- Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí lớn nhỉ?! Mày tưởng mày là nữ siêu nhân xinh đẹp có sức mạnh đặc biệt bảo vệ hòa bình thế giới à?
Một người khác cười mỉa.
- Một ngón tay của tao cũng có thể chọc chết mày rồi, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin bọn tao đó!
- À…
Dương Tử Mi cười nhạo.
- Vậy mấy người thử chọc xem?
- Cô bé, nhìn bộ dạng cô xinh đẹp thế này nên bọn tôi cũng chẳng muốn so đo với cô làm gì, ít lảm nhảm rồi cút xa cho bọn tôi, nếu không thì đừng trách! Anh tôi lúc đó cũng không khách sáo nữa đâu, chúng tôi sẽ cho là cô và cô ta là một đám đấy, dám làm vỡ đồ sứ của chúng tôi thì cho các người vô nhà giam của cục cảnh sát ngồi nha!
Nam nhân kia đe dọa.
- Được đó! Chúng ta tới cục cảnh sát đi, vừa rồi ai mới nói cục trưởng là anh họ mình thế? Hình như đâu có đúng nhỉ? Cục trưởng cục cảnh sát rõ ràng là chú tôi mà!
Dương Tử Mi nháy mắt cố ý nói. Nghe cô nói như thế, sắc mặt đám người kia hơi thay đổi, chúng nhìn nhau một chút sau đó mặc kệ Dương Tử Mi mà tiếp tục ép buộc người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia nghe thấy Dương Tử Mi nói như thế, cô ta giống như ngọn cỏ tìm được nguồn nước cứu mạng, nhanh chóng trốn ra phía sau Dương Tử Mi cầu xin cô:
- Em gái, xin em hãy cứu chị, chị thật sự không có làm vỡ đồ của bọn họ đâu, là bọn họ lừa chị đó!
- Tôi biết mà!
Dương Tử Mi vỗ nhẹ bả vai của người phụ nữ, truyền một ít nguyên khí vào trong cơ thể cô ấy giúp cô ấy bình tĩnh lại.
- Cô bé, mày dám phá rối con đường phát tài của bọn tao sao?
Mấy người kia có chút kiêng kị vì vừa rồi Dương Tử Mi nói có chú là cục trưởng cục cảnh sát, bọn chúng cũng không dám làm gì cô. Nếu lỡ mà đắc tội cục trưởng cục cảnh sát thật thì bọn chúng gánh không nổi rồi, bọn chúng chỉ có thể nghĩ cách dọa Dương Tử Mi bỏ đi thôi.
Danh sách chương