Một trăm đồng không được sao? Dương Tử Mi trả giá.

- Ba trăm đồng chắc giá, thiếu một đồng cũng không bán! 

Bởi vì vừa rồi ông chủ không lừa được tiền của Dương Tử Mi nên có chút căm tức. Bức tranh này là do ông ta nhặt được trong đống rác không hề đáng giá tiền, bức tranh này do một tranh sĩ vẻ khá ẩu, nó căn bản chỉ là bức tranh giả mà thôi. Vì thế, ông ta mới cố ý cuốn lên để khơi gợi sự tò mò của khách hàng, không trả tiền thì ông ta không cho mở, lừa được ai thì hay người đó.  

- Lỡ mà mua trúng thứ không đáng tiền thì tôi lỗ nặng rồi!

Dương Tử Mi cố ý thở dài một hơi, cô làm bộ như tùy tiện cầm lấy pho tượng phật rồi nói: 

- Thứ này chắc không đáng giá tiền đâu nhỉ, ba trăm đồng để mua bức tranh kia thì đáng giá nhưng ông có thể tặng kèm thứ này cho tôi không? Tôi mang về lừa em trai tôi, nói với nó đây là đồ cổ.

Pho tượng Phật bằng đồng đúng là không đáng giá tiền, ông chủ dùng một đồng là mua được nó rồi.

- Được rồi, cầm đi cầm đi! Hôm nay gặp một cô gái khôn khéo như cô đúng là mệt lớn mà! 

Ông chủ cửa hàng giả bộ đau lòng nhưng trong tâm ông ta đã vui mới mức hát vang rồi. Hôm nay ông ta có thể kiếm được ba trăm đồng cũng coi như là thu hoạch không nhỏ rồi.

Dương Tử Mi đưa ba trăm đồng cho ông ta, cầm lấy bức tranh cuộn và pho tượng phật bằng đồng trong tay, nở một nụ cười giảo hoạt với ông chủ.

- Đúng đó! Hôm nay chắc chắn ông sẽ mệt lớn đấy, ông cứ chờ mà hộc máu đi! 

- Cô nói thế là có ý gì?

Khi ông chủ phun nước miếng ma sát xem có phải là tiền thật hay không thì quay qua hỏi.

- Không có ý gì cả! Ha ha... 

Dương Tử Mi cười to.

- Với lại... đại thúc à, dùng mê huyễn dược trong phố đồ cổ là rất không có đạo đức nghề nghiệp nhé. Sớm muộn gì cũng có người kiện ông khiến ông mất luôn cái quần cho coi.

Nói xong câu đó, cô mặc kệ biểu cảm đầy phấn khích trên mặt ông chủ kia sau khi bị vạch trần âm mưu rời đi luôn. Thu hai đồ vật kia vào trong không gian trữ vật, cô tiếp tục đi tìm thứ giá rẻ khác. 

Quả thật không hổ là chợ đồ cổ đứng số một, số hai toàn quốc. Dương Tử Mi lại may mắn nhặt thêm được một cái bát men sứ triều Thanh. Màu của men sứ đã chuyển sang xanh đậm, trong giới đồ cổ gọi loại sứ này là "Sứ nguyên thủy". Nó lấy đất sét làm phôi, được thiêu ở nhiệt độ 1.100 tới 1.200 độ, phần ngoài dưới nhiệt độ cực cao sẽ kết hợp với lớp vỏ ngoài tạo thành chất men pha lê rất chắc chắn, chất vỏ cứng rắn lại bóng loáng, tính hút ẩm thấp, gõ tay vào thì phát ra tiếng kim loại. Bởi vì cách làm khá nguyên thủy nên mới được gọi là “Sứ nguyên thủy” hoặc là “Sứ xanh nguyên thủy”. Hình dáng gồm có tôn, đậu, quán, úng, bát đẳng.

Dương Tử Mi mua được bát sứ men xanh này thì vui vẻ muốn chết, có lẽ sắp tới cô sẽ không cần lo âu về chuyện tiền nong nữa. Cô tiếp tục đi dạo, khi cô nghe thấy giọng rao hàng thanh thúy của một cô bé thì lập tức quay đầu lại nhìn…

Ánh mắt cô chăm chú vào cô bé đó. Cô bé kia khoảng mười hai tuổi, gương mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen bóng, mái tóc dài đen nhánh có chút rối xõa trên vai. Trên người cô bé mặc một chiếc váy hơi nhỏ màu trắng trông có chút cũ, điều hấp dẫn ánh mắt Dương Tử Mi không phải là vẻ ngoài xinh xắn của cô bé mà là thẻ bài gỗ đào trên cổ cô bé kia. 

Trên chỗ bày hàng trước mặt cô bé có bày một vài món hàng mô phỏng hỗn tạp, phía sau có đặt một cái bàn, trên bàn có một quyển sách giáo khoa và bài tập số học lớp sáu. Cô bé kia rao một chút mà không thấy có ai tới xem thì ngồi xuống đằng sau chiếc bàn nhỏ cầm bút làm bài tập, khi có khách đi qua cô bé lại lập tức ngẩng đầu lên rao hàng. Khi thấy người ta không có hứng thú gì với hàng hóa của mình thì đôi mắt của cô bé có chút ủ rũ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Nhìn cô bé như thế, Dương Tử Mi có chút đau lòng, phảng phất như thấy kiếp trước của chính mình, lúc đó cô cũng phải bôn ba vì sinh kế dù tuổi còn nhỏ. Nhưng điều cô tò mò là vì sao cô bé này lại có thẻ bài gỗ đào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện