Ánh mắt mọi người đều nhìn lại phía Dương Tử Mi, bất ngờ phát hiện cô cắt khối đá thô kia ra rất lưu loát nhưng cách cắt của cô thật sự khiến người khác không dám khen.

Cô hoàn toàn xem khối đá thô kia như một tảng đá vô dụng, dùng dao cắt ngay chính giữa, Tăng Thiên Hoa thấy vậy kinh hồn táng đảm, vội vàng ngăn cô lại.

- Nữu Nữu, không thể cắt đá thô như vậy đâu... nhỡ bên trong có phỉ thúy thì sẽ bị cháu cắt hỏng hết mất! 

- Ông à, chẳng phải là nó không có phỉ thúy sao? Dương Tử Mi giả vờ tở vẻ ngây thơ vô tội nói, tiếp tục cầm dao cắt khối đá thô này thành tám mảnh.

- Ha ha... em gái không hổ danh là đứa trẻ nông thôn, khối đá thô cứng như vậy cô cũng có thể cắt ra được. Đáng tiếc trẻ con nông thôn cũng chỉ là trẻ con nông thôn, không có hiểu biết. 

Chu Khiết Oánh ở bên cạnh trào phúng nói:

- Chẳng nhẽ cô không sợ cứ cắt xuống như vậy sẽ khiến ông cô và Mộ Dung tiên sinh phá sản hết à?

- Hi hi… 

Dương Tử Mi nhe răng cười với cô ta.

- Mục đích của tôi là khiến cô và những người đặt cược cho ông phá sản. Còn về phần ông tôi và Mộ Dung tiên sinh, tôi cảm thấy không phá sản được đâu.

- Cô cho rằng cô là thần tiên à? Mà có thể lật ngược ván bài? 

Chu Khiết Oánh khinh miệt nhìn năm khối đá thô còn lại của Dương Tử Mi.

- Chỉ dựa vào năm khối đá thô vừa nhỏ vừa xấu này mà muốn thắng được tôi á? Đừng mơ mộng hão huyền nữa, mau về quê làm ruộng đi để khỏi xấu hổ mất hết mặt mũi.

- Tôi cứ thích xấu hổ mất hết mặt mũi đấy thì đã làm sao? 

Dương Tử Mi nhíu mày.

- Cô có muốn đặt cược thêm không? Một nghìn vạn thực sự quá ít!

- Đặt thêm? Cô có tiền sao? 

Chu Khiết Oánh liếc xéo cô.

- Tôi cũng muốn đặt thêm tiền, chỉ sợ cô thua rồi không có tiền trả thôi. Đến lúc đó đừng có đi bán thân để kiếm tiền đấy nhé! Chậc chậc, tôi nghĩ dù cô có bán thân cũng không bán được mấy xu đâu nhỉ? Người ta mua ngôi sao nổi tiếng một lần nhiều lắm cũng chỉ mất mấy chục vạn thôi.

- Tôi có thể cho cô ấy vay tiền! 

Mộ Dung Vân Thanh ở một bên nói.

- Mộ Dung tiên sinh, đầu óc anh bị nước vào à?

Chu Khiết Oánh thấy Mộ Dung Vân Thanh cứ liên tục giúp đỡ Dương Tử Mi thì rất tức giận, không hề khách khí nói. 

- Chu tiểu thư, đầu tôi có bị nước vào hay không thì liên quan gì đến cô?

Mộ Dung Vân Thanh thản nhiên liếc cô ta một cái, sau đó xoay mặt nhìn về phía Dương Tử Mi.

- Tử Mi, em muốn vay bao nhiêu tiền? 

- Hai trăm triệu.

Dương Tử Mi vừa nói xong, ai nấy sợ tới mức tim đập loạn sau đó đồng loạt nhao nhao cả lên.

- Hai trăm triệu? Có nhầm không vậy? Cô bé này có biết tiền là cái gì không đó? Cô ta cho đây là giấy lộn muốn có bao nhiêu cũng được sao? 

- Rõ ràng đã biết mình thua mà còn cố chống đỡ, thế mà Mộ Dung tiên sinh còn điên theo cô ta, đúng là kỳ lạ!

Tăng Thiên Hoa nghe Dương Tử Mi nói ra con số này cũng phải trợn mắt.

Cả gia tài của ông cũng chỉ có hơn một trăm triệu. 

- Nữu Nữu, đừng gây chuyện nữa! Hai trăm triệu không phải dùng để chơi đùa.

Ông vội vàng nói với Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi cười cười, xoay người lại hỏi Mộ Dung Vân Thanh. 

- Mộ Dung tiên sinh, anh có đủ tiền cho em mượn không?

- Anh không có sẵn tiền mặt, nhưng tính cả cửa hàng này và đá thô ở đây nữa thì vừa đủ hai trăm triệu cho em mượn.

Mộ Dung Vân Thanh nói. 

- Tốt lắm!

Dương Tử Mi xoay mặt về phía Chu khiết Oánh nói:

- Chu tiểu thư, hai trăm triệu này cô cược nổi không? 

Chu Khiết Oánh nghe Mộ Dung Vân Thanh nói muốn đưa toàn bộ cửa hàng đá thô này cho Dương Tử Mi vay thì tức đến nỗi mất tỉnh táo.

- Tài sản do tôi đứng tên có ba trăm căn hộ, sao lại không đặt cược nổi chứ?

- Ồ, hóa ra là đại gia nhà đất! 

Dương Tử Mi tỏ vẻ bừng tỉnh nói:

- Thảo nào mà giá nhà ở Trung Quốc chúng ta tăng nhanh như vậy! Thì ra là bị cô nắm hết trong tay rồi, thật ngưỡng mộ nha!

Chu Khiết Oánh nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của cô thì đỏ cả mặt. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện