Vì muốn để Chu Khiết Oánh tràn đầy hi vọng, sau đó ngã xuống sẽ thảm bại hơn nên Dương Tử Mi đã chọn khối đá thô không có ngọc trong năm khối đá thô còn lại để cắt.
Đương nhiên, cũng để tránh cho con nhãi này nghi ngờ cô có khả năng đặc biệt.
Khối thứ năm cả hai người đều đổ thua.
Chu Khiết Oánh thở nhẹ một hơi, cảm thấy mình thắng là cái chắc lại bắt đầu châm chọc khiêu khích.
- Người nào đó đừng tưởng rằng mới cắt ra được một khối phỉ thuý là có thể hoà với tôi. Còn ba khối nữa cơ đấy, cứ cho ba khối đá rẻ tiền kia có ngọc thì có thể so sánh với "Kim ti lục phỉ" và "Phỉ thúy đỏ" của tôi sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa, chờ mà đưa cho tôi hai trăm triệu đi! - Ha ha...
Dương Tử Mi bật cười, không thèm lắm lời tranh cãi với cô ta làm gì, đỡ tốn nước bọt dù sao người phải hộc máu cũng không phải là cô mà là chính cô ta.
Dương Tử Mi lấy khối đá thô đầu tiên cô chọn cho Tăng Thiên Hoa đưa cho người ta đặt lên bàn giải thạch.
Ánh sáng phát ra từ khối đá thô này hơi đặc biệt, có thể là loại thanh du nhưng kích thước chắc không nhỏ vì diện tích ánh sáng phát ra của ngọc không hề nhỏ.
Dương Tử Mi dùng tay cẩn thận cảm nhận một chút cảm giác từ khối phỉ thuý truyền đến, chọn một vị trí tốt, bắt đầu cắt xuống.
Tư thế và động tác khi cắt của cô rất ấn tượng và thanh thoát, mọi người thấy mình như đang thưởng thức biểu diễn nghệ thuật vậy, ánh mắt không tự chủ được đều dừng lại trên người cô, ngược lại không ai chú ý lắm đến sự tình bên phía Chu Khiết Oánh.
Cắt được bốn nhát thì một mảnh ánh sáng màu xanh sáng bóng lộ ra ngoài.
- Có ngọc! Có ngọc!
Tăng Thiên Hoa vui mừng hét lên, quên luôn chuyện phải giả vờ bình tĩnh.
- Thật sự lại có ngọc! Khối thứ hai có ngọc rồi!
Những người khác cũng kêu lên, sau đó nhìn về phía Chu Khiết Oánh phát hiện đá thô đã bị cắt ra hơn một nửa mà không thấy một tý màu xanh của ngọc nào.
Mấy người đặt cược cho Chu Khiết Oánh bắt đầu không bình tĩnh nổi, căng thẳng nhìn khối phỉ thuý trên tay Dương Tử Mi được hoàn toàn giải ra ngoài.
Khối phỉ thuý được cắt ra có hình dạng thô dài như cẳng chân, đặt vào trong chậu nước rửa qua một lần thì có màu xanh mượt. Đặt trong bàn tay trắng nõn của Dương Tử Mi càng thêm thanh u thanh nhã hơn, khiến cho người ta yêu thích.
- Nữu Nữu, đưa cho ông xem!
Tăng Thiên Hoa đón lấy khối phỉ thuý, ngón tay sờ đi sờ lại trên mặt ngọc, trên mặt hiện rõ sự yêu thích.
Cả đời ông chơi đổ thạch, chưa từng đổ ra khối phỉ thuý nào to như vậy, dù nó chỉ là loại thanh du.
Nhìn thấy khối phỉ thuý này lớn như vậy, sắc mặt Chu Khiết Oánh chùng xuống.
Chuyên gia giám định tuyên bố, khối đá thô này có giá khoảng sáu trăm vạn.
Trong lòng cô ta càng hoảng loạn hơn.
Tổng giá trị ba khối đá thô của cô là khoảng một nghìn ba trăm vạn.
Mà hiện tại hai khối đá thô của Tăng Thiên Hoa đã là chín trăm vạn, chỉ kém cô ta bốn trăm vạn.
Còn lại ba khối đá thô, nếu khối đá thô kia của Tăng Thiên Hoa không bị nấm mốc ăn mất mà có thể tách nấm ra khỏi ngọc thì đó chính là một khối phỉ thuý cực phẩm thuộc loại băng, giá trị không thể tính nổi.
Trong lòng cô ta bắt đầu hoảng loạn, âm thầm cầu nguyện trong ba khối đá thô còn lại của mình có thể giải ra phỉ thuý cực phẩm để chiến thắng Dương Tử Mi.
Những người đặt cược cho cô ta cũng bắt đầu thấy hối hận.
Còn về phía người làm nhà cái tổ chức ván đánh cược bên ngoài kia, đã cảm thấy sụp đổ rồi.
Ông ta đi về phía Chu Khiết Oánh, hung tợn uy hiếp nói:
- Chu tiểu thư, tôi đặt hết hi vọng lên người cô rồi đó. Đừng khiến tôi thua sạch đến cả tiền vốn cũng không còn!
- Tôi nhất định sẽ không thua!
Chu Khiết Oánh cắn chặt răng nói:
- Tôi nhất định phải khiến họ thua đến cả tiền vốn cũng không còn!
- Tốt nhất là như vậy! Nếu không…
Ánh mắt gã nhìn vào bộ ngực vì kích động mà phập phồng lên xuống của Chu Khiết Oánh.
- Cô phải trở thành người phụ nữ của tôi!
- Cút!
Chu Khiết Oánh giận dữ chửi bới.
- Không đến lượt cái thứ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga như ông!
Đương nhiên, cũng để tránh cho con nhãi này nghi ngờ cô có khả năng đặc biệt.
Khối thứ năm cả hai người đều đổ thua.
Chu Khiết Oánh thở nhẹ một hơi, cảm thấy mình thắng là cái chắc lại bắt đầu châm chọc khiêu khích.
- Người nào đó đừng tưởng rằng mới cắt ra được một khối phỉ thuý là có thể hoà với tôi. Còn ba khối nữa cơ đấy, cứ cho ba khối đá rẻ tiền kia có ngọc thì có thể so sánh với "Kim ti lục phỉ" và "Phỉ thúy đỏ" của tôi sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa, chờ mà đưa cho tôi hai trăm triệu đi! - Ha ha...
Dương Tử Mi bật cười, không thèm lắm lời tranh cãi với cô ta làm gì, đỡ tốn nước bọt dù sao người phải hộc máu cũng không phải là cô mà là chính cô ta.
Dương Tử Mi lấy khối đá thô đầu tiên cô chọn cho Tăng Thiên Hoa đưa cho người ta đặt lên bàn giải thạch.
Ánh sáng phát ra từ khối đá thô này hơi đặc biệt, có thể là loại thanh du nhưng kích thước chắc không nhỏ vì diện tích ánh sáng phát ra của ngọc không hề nhỏ.
Dương Tử Mi dùng tay cẩn thận cảm nhận một chút cảm giác từ khối phỉ thuý truyền đến, chọn một vị trí tốt, bắt đầu cắt xuống.
Tư thế và động tác khi cắt của cô rất ấn tượng và thanh thoát, mọi người thấy mình như đang thưởng thức biểu diễn nghệ thuật vậy, ánh mắt không tự chủ được đều dừng lại trên người cô, ngược lại không ai chú ý lắm đến sự tình bên phía Chu Khiết Oánh.
Cắt được bốn nhát thì một mảnh ánh sáng màu xanh sáng bóng lộ ra ngoài.
- Có ngọc! Có ngọc!
Tăng Thiên Hoa vui mừng hét lên, quên luôn chuyện phải giả vờ bình tĩnh.
- Thật sự lại có ngọc! Khối thứ hai có ngọc rồi!
Những người khác cũng kêu lên, sau đó nhìn về phía Chu Khiết Oánh phát hiện đá thô đã bị cắt ra hơn một nửa mà không thấy một tý màu xanh của ngọc nào.
Mấy người đặt cược cho Chu Khiết Oánh bắt đầu không bình tĩnh nổi, căng thẳng nhìn khối phỉ thuý trên tay Dương Tử Mi được hoàn toàn giải ra ngoài.
Khối phỉ thuý được cắt ra có hình dạng thô dài như cẳng chân, đặt vào trong chậu nước rửa qua một lần thì có màu xanh mượt. Đặt trong bàn tay trắng nõn của Dương Tử Mi càng thêm thanh u thanh nhã hơn, khiến cho người ta yêu thích.
- Nữu Nữu, đưa cho ông xem!
Tăng Thiên Hoa đón lấy khối phỉ thuý, ngón tay sờ đi sờ lại trên mặt ngọc, trên mặt hiện rõ sự yêu thích.
Cả đời ông chơi đổ thạch, chưa từng đổ ra khối phỉ thuý nào to như vậy, dù nó chỉ là loại thanh du.
Nhìn thấy khối phỉ thuý này lớn như vậy, sắc mặt Chu Khiết Oánh chùng xuống.
Chuyên gia giám định tuyên bố, khối đá thô này có giá khoảng sáu trăm vạn.
Trong lòng cô ta càng hoảng loạn hơn.
Tổng giá trị ba khối đá thô của cô là khoảng một nghìn ba trăm vạn.
Mà hiện tại hai khối đá thô của Tăng Thiên Hoa đã là chín trăm vạn, chỉ kém cô ta bốn trăm vạn.
Còn lại ba khối đá thô, nếu khối đá thô kia của Tăng Thiên Hoa không bị nấm mốc ăn mất mà có thể tách nấm ra khỏi ngọc thì đó chính là một khối phỉ thuý cực phẩm thuộc loại băng, giá trị không thể tính nổi.
Trong lòng cô ta bắt đầu hoảng loạn, âm thầm cầu nguyện trong ba khối đá thô còn lại của mình có thể giải ra phỉ thuý cực phẩm để chiến thắng Dương Tử Mi.
Những người đặt cược cho cô ta cũng bắt đầu thấy hối hận.
Còn về phía người làm nhà cái tổ chức ván đánh cược bên ngoài kia, đã cảm thấy sụp đổ rồi.
Ông ta đi về phía Chu Khiết Oánh, hung tợn uy hiếp nói:
- Chu tiểu thư, tôi đặt hết hi vọng lên người cô rồi đó. Đừng khiến tôi thua sạch đến cả tiền vốn cũng không còn!
- Tôi nhất định sẽ không thua!
Chu Khiết Oánh cắn chặt răng nói:
- Tôi nhất định phải khiến họ thua đến cả tiền vốn cũng không còn!
- Tốt nhất là như vậy! Nếu không…
Ánh mắt gã nhìn vào bộ ngực vì kích động mà phập phồng lên xuống của Chu Khiết Oánh.
- Cô phải trở thành người phụ nữ của tôi!
- Cút!
Chu Khiết Oánh giận dữ chửi bới.
- Không đến lượt cái thứ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga như ông!
Danh sách chương