“ Tiểu nha đầu, ngươi mau tỉnh” Lăng Vân Trúc đang nghỉ ngơi thì bị người lay gọi. Cô vừa mới mở mắt, một cái bản mặt cực soái dán ngay gần mặt mình. Hot boy từ đâu nhảy ra thể này? Cô xuyên lại rồi sao? “ Ngươi là ai?

“ Ha ha, tiểu nha đầu, mới vừa nãy còn nói chuyện với ta, còn đưa ta thuốc giải độc, ngươi biết ta là ai chưa?” Soái ca cười vui vẻ.

“ Uy, ngươi là sư phụ của Lãnh Thần Phong?” Lăng Vân Trúc há hốc miệng, sự thật này thật quá kinh người đi. Rõ ràng ông ta khi nãy còn râu trắng tóc bạc phơ, cô mới chỉ chợp mắt chút xíu, như thế nào đã biến thành nam nhân anh tuấn rồi?

“ Chính là ta” Âu Dương Thần cười đắc ý “Ta có luyện một loại trú nhan thuật, bởi vậy hình dáng bên ngoài luôn giữ tuổi đôi mươi. Lúc trước ngươi nhìn là bộ dáng thật, bởi ta bị trúng độc nên hiện nguyên hình thôi”.

“Hừ, loại trú nhan thuật này ngươi luyện làm cái gì? Để lừa tình sao? Đã bao cô nương nghiêng ngả trước ngươi rồi?” Lăng Vân Trúc bĩu môi. Lão nhân chết bầm, bộ dáng của hắn sao có thể suất đến vậy, với Lãnh Thần Phong chẳng khác gì huynh đệ, suýt nữa khiến cô động tâm rồi.

“Ha ha, cũng có vài trăm” Âu Dương Thần sờ mũi cười gượng. Nha đầu này sao có thể hiểu hắn như thế chứ? “ Mà ngươi gọi ta là Thần ca đi, đừng gọi là lão đầu, gia rất mất mặt”.

“Chính bởi ngươi là một lão già, ta mới gọi như vậy” Lăng Vân Trúc làm cái mặt quỷ, trong lòng liền vô cùng vui vẻ. Lâu rồi bản thân chưa có tâm trạng tốt như vậy.

Âu Dương Thần đen mặt. Được rồi, được rồi, hắn đại nam nhân không chấp tiểu nha đầu, chỉ cần nghĩ tiểu nha đầu còn nhỏ nói linh tinh là được, hắn nhịn (>”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện