Tác giả: Bạch Vân Tử Y

——

Lãnh Ngân quốc nằm giáp phía Đông của Lăng Ngạo quốc, quanh năm chỉ có một mùa, thế nhưng Lãnh đế cũng rất biết tận dụng đặc điểm này mà phát triển triệt để, sau vài năm liền trở thành đại cường quốc như hiện nay.

Đoàn người Lãnh Thần Phong chỉ mất bảy ngày thì tới trước kinh thành Lãnh Ngân quốc, Lăng Vân Trúc trong xe ngựa rất an vị ngồi trên đùi Lãnh Thần Phong, ngọc thủ vươn ra vén rèm cửa sổ lên nhìn.

Kinh thành Lãnh Ngân quốc so với Lăng Ngạo quốc thật không kém chút nào a, thậm chí còn có điểm phồn hoa hơn.

Lại nhìn tới người ngồi phía sau mình, Lãnh Thần Phong lúc này hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng nhếch cao, bộ dạng này thế nhưng lại khiến cho Vân Trúc thất thần.

Người nam nhân này từ khi nào đã đi sâu vào lòng cô như vậy. Lăng Vân Trúc chưa từng yêu nên nhiều lúc không cách nào cảm xúc khác lạ luôn dâng lên trong lồng ngực mình, nhiều lần tự hỏi nhưng không có lời giải đáp, mới đầu cảm thấy thật phiền phức nhưng hiện tại thì lại nghĩ nếu thiếu đi sẽ không chịu nổi. Lăng Vân Trúc lắc đầu cười. Cô thấy mình càng ngày càng ngốc đi rồi.

“Trúc nhi a, nếu nàng còn nhìn nữa, mặt vi phu sẽ nở hoa” Lãnh Thần Phong như có như không mở mắt ra, nhu ý tràn ngập nơi khóe mắt, trong nụ cười mang theo ôn hòa sủng nịch cùng một chút vô lại.

Lăng Vân Trúc phát hiện ra mình có chút thất thố nên quay mặt đi chỗ khác, trên gò má điểm xuyết một tầng mây nhỏ. Ô a, ta thật là mất mặt mà, sao có thể thất thần mà nhìn hắn như vậy chứ? Thảo nào tên yêu nghiệt kia trong bụng đang ngầm cười giễu ta cho xem.

” Hắc, Trúc nhi đây là xấu hổ sao? Được rồi được rồi, mặt vi phu nở hoa cũng được, cho nàng nhìn ta được chứ?” Tiếu ý trong mắt hắn thêm đậm, một trảo đem mặt cô đối diện hắn.

Lăng Vân Trúc hắc tuyến nghe giọng dụ dỗ con nít của Lãnh Thần Phong, trong lòng dở khóc dở cười. Này mà để cho người Lãnh Ngân quốc nhìn bộ dáng này của hắn chắc sẽ không bị dọa sợ chạy mất a.

Vân Trúc hít sâu một hơi dài, hoa dung trong phút chốc trở thành một tảng đá lạnh, ngọc thủ vỗ cái bốp lên đầu người trước mặt, trầm giọng nói

“Yêu nghiệt chết tiệt, ngươi thu ngay cái bộ dáng lưu manh kia lại cho ta, thật khiến cho bổn cô nương nổi da gà, thà ngươi làm một Cô Lãnh Thần Vương lãnh khốc trước mặt ta còn khiến ta thoải mái hơn”

“Ai ai được rồi” Lãnh Thần Phong huy trảo bắt ngay ngọc thủ của cô chuẩn bị gõ tiếp lên đầu mình, sau đem cô vùi sâu trong ngực mình ” Cũng sắp trở thành phu thê, ta nói nàng như vậy cũng đâu có gì là sai, nàng không muốn thì thôi vậy, nhưng ta sẽ không bao giờ dùng mặt lãnh khốc vô tình đối với nàng, ta không muốn nàng tổn thương”

Lăng Vân Trúc cảm thấy như có một dòng suối ấm áp chảy qua lồng ngực. Phải rồi, một đời người không ngắn không dài, ít nhất cũng nên sống một cách hạnh phúc vui vẻ một chút, như thế bản thân cảm thấy sinh ra không cảm thấy uổng phí. Đôi khi thả lỏng một chút, dựa dẫm một chút cũng không có gì là không được.

“Gia, đã tới trước phủ” Xe ngựa ngay lúc này liền dừng lại, thuộc hạ từ bên ngoài lên tiếng hô.

Lãnh Thần Phong trước ôm Lăng Vân Trúc rồi nhảy xuống xe ngựa.

“Phong, để ta ngồi xe lăn” Vân Trúc thấy Thần Phong không có ý định thả cô xuống liền cau mày nhắc nhở.

” Không cần, ta rất tốt” Lãnh Thần Phong như cũ mỉm cười, cứ như vậy ôm cô vào phủ. Mộc Hiên Dực và Liệt Hồng Tuân khóe miệng co quắp, đang định tiến vào thì bị lão quản gia cản lại ” Hai vị công tử, vương phủ của chúng ta đang trong thời kì chỉnh tu, vương gia chuyển lời thỉnh hai vị tìm khách điếm nghỉ tam, lão nô không tiễn”

Sầm. Cổng Lãnh Vương phủ cứ như vậy đóng lại trước mặt hai người. Mộc Hiên Dực toàn thân cứng đờ, quàng vai Liệt Hồng Tuân, bộ dạng thảm thương hề hề nói

” Tiểu Tuân a Tiểu Tuân, chúng ta thật vô phúc a~ Cứ nghĩ được ở Lãnh Vương phủ sẽ được bớt đi ít tiền ăn uống sinh hoạt, ai ngờ hắn lại bỏ mặc chúng ta, thật là quá đáng mà ~”

Liệt Hồng Tuân lắc đầu cười khổ. Hắn như thế nào lại đi quen biết với tên bằng hữu dở dở ương ương này vậy a? Rất không nể mặt lách người ra khỏi cái hành động “thân thiết” của Mộc Hiên Dực, Liệt Hồng Tuân tựa tiếu phi tiếu

“Dực, hoàng huynh ngươi mà nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, hẳn sẽ nghị hoặc Dực Vương một đời đối đầu với hắn từ khi nào một thân nghèo túng, đến mức phải đi ăn nhờ ở đậu người khác đấy”

“Cho hắn nhìn, bổn vương gia một đời lãnh liệt, há để hắn cười chê mình sao?” Mộc Hiên Dực không hề bị câu nói móc của Hồng Tuân làm cho tức giận, ngược lại hoa tiếu càng thêm xán lạn, trên tay phe phẩy chiết phiến lam ngọc, ung dung tiếu sái vạn người mê.

“Bớt sàm ngôn đi, chúng ta trước đi tìm khách điếm đã” Liếc mặt người kéo đến nhìn hai người càng càng đông, Liệt Hồng Tuân thở dài, một trảo chụp lấy gáy của tên bằng hữu kéo đi tìm khách điếm.

.

Lãnh Vương phủ

“Họ đã đi chưa?” Sau khi để Lăng Vân Trúc an vị trên ghế thái sư trong sảnh đường, Lãnh Thần Phong mới mở miệng hỏi.

“Bẩm vương gia, họ đã đi rồi” Lão quản gia kính cẩn đáp lại.

“Được rồi, sắp xếp phòng ở cho Liễu cô nương, nàng là biểu tỷ của vương phi, ông biết phải làm gì rồi chứ?”

” Lão nô đã biết” Lão quản gia khẽ cúi đầu, sau hướng Liễu Hoàn Hoàn nói “Liễu cô nương, thỉnh theo ta”

” Được” Liễu Hoàn Hoàn gật đầu, mỉm cười với Vân Trúc một cái rồi đi theo lão quản gia về hướng hậu viện.

Lăng Vân Trúc nhìn bóng lưng biểu tỷ, trong đầu lóe lóe sáng, kéo kéo áo Thần Phong, gian tà cười

“Phong, hoàng huynh ngươi hiện tại hậu cung chưa có người nào phải không?”

“Đúng, sao thế?”

“Ta nghĩ, ta sắp tìm được chủ nhân cho nó rồi” Lăng Vân Trúc nháy mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện