Lăng Vân Trúc sau khi cáo từ Vu Ly thái hậu liền rời khỏi Từ Ninh Cung tìm biểu tỷ Liễu Hoàn Hoàn nhưng chưa kịp đi kiếm thì đã thấy Lãnh Thần Phong mặc triều bào đợi sẵn ở tiền môn.
“Đã bãi triều rồi sao?” Nhẩm đoán Lãnh Thần Phong đến đây hẳn có việc muốn tìm mình nên Lăng Vân Trúc tự lăn xe đến bên người hắn.
“Ân” Lãnh Thần Phong gật đầu “Mẫu phi không làm khó nàng chứ?”
“Mới không có đâu, người đối với ta tốt lắm” Lăng Vân Trúc hơi lắc đầu, miệng vẽ lên một nụ cười xinh đẹp “Phải rồi, thái hậu có vẻ rất vừa ý với biểu tỷ, không chừng ngươi sắp có chị dâu rồi a ~”
Cứ tưởng sau khi nghe chuyện Lãnh Thần Phong sẽ ngạc nhiên lắm, ai ngờ vẫn một mặt thản nhiên như cũ làm Lăng Vân Trúc có chút thất vọng, nhìn biểu cảm của hắn như thể hắn biết chuyện từ trước vậy. Khoan, không lẽ…
“Biểu tỷ của nàng cùng hoàng huynh xuất cung xem hội rồi, trước khi đi còn cho người đến báo ta một tiếng, tránh cho nàng không tìm thấy lại lo lắng” Lãnh Thần Phong thở dài. Quả nhiên hiệu suất làm việc của ảnh vệ trong cung rất tốt, tuy không thể so với Dạ Nguyệt Cung của hắn nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Còn có chuyện như vậy?” Lăng Vân Trúc há miệng kinh ngạc. Thật là nằm ngoài dự đoán của cô. Bất quá như thế cũng tốt, kế hoạch của cô vì thế mà được rút ngắn. Nghĩ đến đây cô liền hồ hởi bắt lấy tay áo của Lãnh Thân Phong, mắt híp lại thành tia giảo hoạt “Đi thôi, ta không thể ngồi yên được, ta phải đi coi họ thế nào”
“Ngoan, không cần gấp. Hội Hoa Đăng đến tối mới bắt đầu, chúng ta còn nhiều thời gian” Lãnh Thần Phong cười ôn nhu xoa đầu cô, trong mắt không tránh khỏi có tia bất đắc dĩ cùng yêu chiều. Nha đầu này bình thường chín chắn đến kinh ngạc nhưng cũng có lúc lại bốc đồng tinh nghịch đến đáng yêu, quả nhiên là bảo vật của hắn a.
.
Thời gian khai màn hội Hoa Đăng còn chưa tới mà Liễu Hoàn Hoàn chạy tung tăng khắp đường phố cũng bắt đầu thấm mệt, vừa hay tới thời điểm dùng bữa chiều, Lãnh Thần Dương liền đem nàng tới Hoàng Vị Lâu.
Hoàng Vị Lâu danh cũng như tên, những món ăn ở đây ngon miệng lạ mắt, hơn nữa hình thức phục vụ cũng khá đặc biệt, giá cả lại phải chăng, dù là dân thường hay quan lại đều ưa thích ghé tới, giống như đã đến lần một liền muốn đến lần hai, đến lần hai liền muốn đến lần ba cứ như vậy.
Nghe nói Hoàng Vị Lâu khai trương chưa lâu lắm, bất quá mới chỉ hơn một năm nhưng hễ là người trong kinh thành không ai là không biết. Lãnh Thần Dương thật ra tới đây cũng là lần đầu, biết nơi này cũng là bởi từ lời giới thiệu của quan chúng trong triều, lần này ra cung tiện thể tò mò tới xem, song song muốn tìm hiểu lão bản đứng sau tửu lâu nổi tiếng này là ai.
Liễu Hoàn Hoàn vừa bước vào Hoàng Vị Lâu thì miệng liền không khép lại nổi. Không phải nàng kinh ngạc về sự mới lạ đặc biệt của tửu lâu mà là cách bài trí sắp xếp của nó. Quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đây cách bài trí không phải giống như nhà hàng kiều tây năm sao ở hiện đại sao? Có khi nào lão bản tửu lâu này giống cô cũng là xuyên đến? “Khách quan, mời vào trong” Ra tiếp đón hai người là một nữ nhân với trang phục lolita phong cách Nhật Bản. Nói là lolita thì cũng không hẳn bởi trang phục này được tân cách theo cổ điến hóa, toàn thân vẫn kín đáo không lầm mất mĩ tục của cổ đại phương đông nhưng vẫn mang vẻ đẹp hiện đại phương tây.
Lãnh Thần Dương đối với kiểu trang phục này cũng không có quá nhiều kinh ngạc, lí do bởi hắn cũng từng nhìn thấy trang phục gần giống như vậy ở Tây Á đại lục. Tây Á đại lục là một nơi nằm cách Khải Huyền đại lục một mảnh sâm lâm. Người Tây Á cũng tôn sùng lực lượng nguyên tố tự nhiên nhưng họ lại gọi đó là ma pháp, không giống người Khải Huyền gọi là dị năng. Hơn nữa hình dáng và phong cách ăn mặc của họ so với Khải Huyền đại lục cũng rất khác biệt. Mảnh sâm lâm ngăn cách hai đại lục chính là Thú Hộ Sâm Lâm nằm ngay biên giới Lãnh Ngân quốc. Đây chủ yếu là nơi rèn luyện của đa số cường giả của cả hai đại lục. Chỉ cần xuyên qua mảnh sâm lâm này sẽ sang được địa phận của đại lục bên kia, nhưng điều đó không phải dễ dàng, Lãnh Thần Dương hắn cũng là nhờ may mắn từ nhị đệ hắn Lãnh Thần Phong mà tới được nơi đó một lần, cũng gặp được người của đại lục nọ, cũng hiểu được hóa ra ngoài đại lục mà hắn đang sống còn tồn tại một đại lục khác.
Thu hồi lại tưởng niệm về kí ức khi tại đại lục kì diệu kia, Lãnh Thần Dương mới để ý sắc mặt Liễu Hoàn Hoàn không đúng, phượng nhãn nheo lại đối nàng hỏi
“Hoàn Hoàn, nàng tốt chứ? Ta xem nàng hình như không được khỏe”
Thế nhưng nàng lại không trả lời hắn mà vội vàng bắt lấy cánh tay của nữ nhân kia, hấp tấp nói “Có thể cho ta gặp lão bản của các ngươi không?”
“A” Nữ nhân kia có lẽ hơi giật mình bởi hành động của nàng, sau lại tỏ vẻ khó xử đáp lại “Xin lỗi tiểu thư, lão bản ta trước nay không tiện gặp người, nếu tiểu thư có chuyện gì có thể nói cho ta, ta liền giúp cô chuyển lời cho y”
“Như vậy sao?” Liễu Hoàn Hoàn thất vọng cười gượng, biết mình thật sự làm khó nữ nhân nên không ép buộc nữa “Cô có giấy bút không?”
“Có, tiểu thư đợi chút” Nữ nhân gật đầu liền cho người đem giấy bút đến cho nàng, việc này cùng khiến thu hút không ít ánh mắt của khách trong lâu hướng về phía này, trong lòng đều mang theo vẻ tò mò nhìn đôi nam nữ đứng trước tiền môn của tửu lâu.
Liễu Hoàn Hoàn nhận được giấy bút thì đi đến một chiếc bàn trống gần đó, không biết viết cái gì liền gấp lại rồi đưa cho nữ nhân kia, dặn nàng ta nhất định phải đưa tờ giấy này đến tận tay vị lão bản nọ, sau đó mới theo sắp xếp của nữ nhân cùng Lãnh Thần Dương chọn một nhã gian để dùng bữa.