Lăng Vân Trúc và Lãnh Thần Phong vừa chạy tới Hoàng Vị Lâu, vừa hay thấy Liễu Hoàn Hoàn cùng một tuấn nam nhân đi ra khỏi gian phòng trên lầu hai.

Nam nhân kia Lăng Vân Trúc chưa từng thấy qua, cũng không nghĩ hắn cùng biểu tỷ quen biết từ trước, dù sao biểu tỷ đến Lãnh Ngân quốc cũng chưa được mấy ngày.

“Phong, hoàng huynh ngươi chắc còn trong phòng, ngươi lên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn ta đi theo biểu tỷ”

“Được” Lãnh Thần Phong gật đầu, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, Lăng Vân Trúc cũng sử dụng Ẩn Thân Thuật bám theo biểu tỷ.

.

“Liễu cô nương, mời ngồi” Đông Phương Tuấn đưa tay làm tư thế mời, hành động vô cùng tao nhã lịch sự, đúng chuẩn phong thái nam nhân hiện đại.

“Đa tạ” Liễu Hoàn Hoàn mỉm cười ngồi xuống, lần thứ ba anh động trong suốt, ngầm đánh giá nam nhân trước mắt.

Ban nãy nàng không để ý, bây giờ nhìn lại diện mạo của Đông Phương Tuấn thì có đôi chút ngây ngẩn. Nam nhân này thực sự quá yêu nghiệt, không phải kiểu lạnh lẽo âm u như Lãnh Thần Phong mà có chút yêu diễm tà ác không nên có nam tử, tựa như bỉ ngạn chỉ tồn tại bên bờ Vong Xuyên của địa phủ, làm cho người ta mê muội nhưng lại không dám tiếp cận. Thật đáng sợ.

Chỉ có điều Liễu Hoàn Hoàn nàng từ nam nhân trước mặt không hiểu sao cảm nhận được loại khí tức quen thuộc đến kì quái, như thể hai người trước đây đã từng gặp nhau vậy.

Đông Phương Tuấn nhìn đôi mày liễu của nàng hơi cau lại, tựa có điều đang suy nghĩ, liền đem tờ giấy mà nàng trước gửi cho hắn lên mặt bàn, hễ là người hiện đại đều có thể hiểu chữ viết bên trong: ” I KNOW WHERE YOU CAME FROM”

” Liễu cô nương, cô chắc cũng hiểu ý tứ của tôi chứ? Có vẻ chúng ta là đồng hương a?”

” Không sai, ta vốn là người Z quốc. Vậy Đông Phương công tử cũng…” Liễu Hoàn Hoàn kinh hỉ gật gật đầu, quả nhiên dự cảm của nàng chưa bao giờ sai.

“Ân, ta cũng là người Z quốc. Tiền thân của ta gọi là Trần Tuấn, từ nhỏ đã mang bệnh tim bẩm sinh, cầm cự đến 15 tuổi thì chết. Cứ nghĩ dương số đã tận, không ngừ lại tái sinh trên cơ thể Đông Phương gia Đại thiếu khi ấy mới một tuổi, mới đó đã hai mươi năm rồi” Đông Phương Tuấn thở dài, đem chuyện tưởng chừng đã chôn giữ thật sâu kể cho Liễu Hoàn Hoàn.

“Trần Tuấn?” Sao cái tên nghe quen đến như vậy? Trong kí ức của Liễu Hoàn Hoàn bỗng nhiên lờ mờ xuất hiện một bóng dáng ốm yếu nhỏ nhắn luôn luôn bám theo nàng và Tiểu Kê Nhi, được các nàng gọi cái tên Tiểu Tuấn Tuấn. Tiểu Tuấn Tuấn là cậu bé hàng xóm từ nhỏ có tật bệnh nên luôn tự bế trốn một góc trong nhà, mà nàng với Tiểu Kê Nhi hai tiểu nha đầu tính tình nghịch ngợm hoạt bát tìm đủ mọi cách mới có thể khiến hắn cùng các nàng chạy ra ngoài chơi đùa. Liễu Hoàn Hoàn còn nhớ hắn thật sự rất bám nàng, còn rất yếu đuối, mỗi lần hắn bị bắt nạt đều là nàng đứng ra giải quyết. Cho đến khoảng một hay hai năm sau đó hắn phải cùng ba mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, nàng lúc đó còn khóc nháo không cho hắn đi, phải đến khi hắn nói gì đó nàng mới ngoan ngoãn từ biệt hắn. Oa, không biết hắn nói gì với nàng nhỉ? Nàng dường như đã quên mất.

Tính sau đi, nàng phải xác định đã.

“Trước bảy tuổi có phải sống ở khu phố Lan Nam không?”

“Sao nàng biết?” Đông Phương Tuấn sửng sốt “Nàng là…”

“Tiểu Tuấn Tuấn, thật sự là huynh sao? Ta là Vân Khả Nhi a, huynh nhớ chứ? Lúc còn nhỏ huynh hay bám theo ta cùng biểu muội Vân Tuyền Cơ chơi đùa, huynh nhớ không?” Liễu Hoàn Hoàn thật sự kích động không thôi. Không chỉ là đồng hương mà còn là người quen, bảo nàng không kích động sao được? “Thật sự là nàng?” Đông Phương Tuấn cũng vô cùng kinh hỉ, đem Liễu Hoàn Hoàn oa vào lồng ngực ôm thật chặt. Ông trời quả không phụ hắn, hắn ngỡ tưởng đời này không thể gặp nàng, vậy mà hiện tại gặp được. Phải biết khi còn chữa bệnh ở nước ngoài, hắn đã mong bản thân mong chóng lành bệnh đến nhường nào, như vậy mới có thể tìm nàng – cô bé mạnh mẽ đáng yêu luôn đứng ra bảo vệ và quan tâm hắn, cùng là người hắn thầm thích bấy lâu. Nếu ông trời cho hắn cơ hội, hắn tuyệt sẽ không để mất… Một lần nữa.

Lăng Vân Trúc ở bên ngoài nghe lén khóe miệng không ngừng co rút. M*a nó, xuyên không bây giờ thịnh hành như vậy sao? Đã thế còn là người không mấy xa lạ. Ách, xem ra kế hoạch kia nàng phải thay đổi rồi. Con đường tác thành cho biểu tỷ và Lãnh đế có vẻ sẽ khó khăn hơn đây.

Mà không biết biểu tỷ còn nhớ lời hứa kia không? Nếu nhớ ra là rắc rối to a ~

Liễu Hoàn Hoàn ở trong lòng Đông Phương Tuấn hơi mất tự nhiên. A aaa, nàng đây là lần đầu tiên bị nam nhân ôm a, cho dù là người quen cũng thấy rất ngượng ngùng a ngượng ngùng. Bởi thế Liễu Hoàn Hoàn liền giãy khỏi vòng ôm của Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn vì hành động của nàng liền hơi thất vọng, bất quá chỉ để trong lòng. Hắn vẫn là từ từ a, nếu quá nhanh chỉ sợ nàng sẽ bỏ chạy mất.

“Được rồi Khả Nhi, nàng như thế nào mà bị xuyên tới? Nàng…” Trong mắt Đông Phương Tuấn bỗng dấy lên nỗi chua xót không nói nên lời. Phải biết muốn xuyên tới chắc chắn phải trải qua cái chết. Nàng đã chết thế nào? Vì cớ gì mà chết?

“Cũng không có gì” Hoàn hoàn cười nhẹ “Là khi ta bất cẩn ở Itali gặp tai nạn, thời gian cũng đã hai năm”

“Hai năm? Nàng đã ở đâu? Sao ta chưa từng gặp nàng?”

“Huynh chưa gặp ta cũng phải thôi. Hai năm qua ta luôn sống ở thương thành Phong Vân của Lăng Ngạo quốc, với thân phận là cháu gái của tri phủ Hoàng Vĩnh Uy, lần này tới Lãnh Ngân quốc cũng là lần đầu”

Thì ra là vậy. Thương thành Phong Vân không phải hắn không biết, dẫu nó cũng là thương thành nổi tiếng nhất trong lục quốc. Đông Phương gia cũng có địa điểm buôn bán ở, nhưng sự vụ này lại giao cho nhị đệ Đông Phương Nghị, nếu đổi là hắn có khi đã gặp được nàng.

“Đúng rồi Khả Nhi, nàng còn nhớ khi nàng tiễn ta ở sân bay, nàng đã hứa cái gì không?” Ta vẫn luôn nhớ nó trong lòng. Còn nàng thì sao? Liệu nàng có còn nhớ? Hay chỉ cho đó là lời hứa trẻ con mà quên mất…

“Cái đó…” Liễu Hoàn Hoàn bối rối. Chết tiệt, nhắc đến rồi nhắc đến rồi. Nàng không thể nói hắn nàng đã quên, làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện