“Nhị đệ, ngươi nói xem. Hai người kia đã lâu như vậy sao còn chưa có xuống? Sẽ không có chuyện gì chứ?” Lãnh Thần Dương một bên uống rượu một bên không kiên nhẫn hỏi nhị đệ ngồi đối diện hắn.

Đáng ra giờ này đang là giờ lâm triều, Lãnh Thần Dương không thể nào xuất hiện ở đây. Chính là cái tên này vừa nghe được hôm nay Liễu Hoàn Hoàn đến gặp Đông Phương Tuấn (trực tiếp quên rằng người ta không hề đi một mình), cộng thêm từ Lãnh Thần Phong nghe được chuyện tuổi thơ của hai người, trong lòng sốt ruột không nguôi, liền không nhịn được kéo nhị đệ đến nơi này xem thế nào.

Từ thời điểm lúc lần trước Đông Phương Tuấn xuất hiện kéo Liễu Hoàn Hoàn đi đã làm hắn không thoải mái rồi, nhưng chung quy hắn lại không làm gì được. Hắn có thích cô nương nhà người ta thì sao chứ, cũng chẳng đủ là nguyên nhân để nàng phải nghe theo hắn. Tuy nhiên, nếu ở phương diện cạnh tranh công bằng thì hắn vẫn có thể mà phải không…

“Đại huynh, thật không giống huynh bình thường a. Bỏ cả triều sự, từ lúc đến tới giờ cứ đứng ngồi không yên. Lo lắng cho cô nương người ta thế sao?” Lãnh Thần Phong vẫn như trước bình thản uống rượu. Hoàng huynh a, xem chừng thật sự thích Liễu Hoàn Hoàn rồi. Ân, cũng không tệ, vừa đúng kế hoạch của nha đầu, nha đầu mà biết được hẳn vui lắm đây.

“Không thể lo lắng sao? Ngươi biết kẻ kia không tầm thường, hai tiểu cô nương cho dù thông minh đến mấy cũng chỉ là tiểu cô nương, chả lẽ ngươi thật sự không lo cho nương tử của mình à?”

Lãnh Thần Dương trước mặt nhị đệ cũng không thèm giấu tâm tư nữa. Nam nhân Lãnh gia dù trong hoàn cảnh nào cũng phải dũng cảm đối mặt, nếu đến chuyện tình cảm cũng không thẳng thắn được thì đâu xứng thuộc dòng họ đế vương? “Đệ mới không lo” Lãnh Thần Phong đắc ý cười “Người Đông Phương Tuấn thích là Liễu Hoàn Hoàn, chứ đâu phải là Trúc nhi của đệ. Lo lắng cũng bằng thừa thôi”

“Hừ, ai biết được chứ. Nam nhân kia bị từ chối sẽ không thể chuyển đối tượng sao? Lăng công chúa của đệ là xinh đẹp tài giỏi như thế, đến cả Liệt Hồng Tuần và Mộc Hiên Dực cũng siêu lòng trước nàng, ngươi chắc Đông Phương Tuấn sẽ không có khả năng sao?” Lãnh Thần Dương hừ lạnh. Đừng tưởng hắn không biết vài ngày gần đây hai người kia thường xuyên ghé thăm Lãnh vương phủ, mục đích không ngoài muốn diện kiến vương phi nhà người ta, còn mặt dày lấy lí do mới đến còn lạ nước lạ cái, muốn nàng ta có thể bớt chút thời gian cùng dạo phố làm quen đường xá. Tưởng tượng đến cái mặt đen xì của nhị đệ khi chứng kiến cảnh tượng đó làm Lãnh Thần Dương vốn bực bội liền thoải mái hẳn.

Không nhắc đến thì thôi, quả nhiên cái mặt của Lãnh Thần Phong liền trầm xuống. Đáng nhẽ ra lúc khởi hành hắn không nên cho hai tên kia đi cùng mới phải. Liệt Hồng Tuần và Mộc Hiên Dực làm gì có nơi nào chưa đi qua chứ. Cái kinh thành Lãnh Ngân quốc này hai tên đó ghé không dưới mười lần rồi, làm gì có chuyện “lạ nước lạ cái”. Cũng may nha đầu đang giả liệt chân nên không tiện đi lại, nếu không hắn quả thật lo lắng cô sẽ bị hai tên kia kéo đi mất.

~~~~~~~~~~

Tại phòng chữ Thiên, lầu hai, Hoàng Vị Lâu

“Hai muội hôm nay ghé thăm tửu lâu của ta, không thể cứ đứng nói chuyện như vậy chứ. Nào, mau ngồi xuống đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện” Đông Phương Tuấn tiên phong ngồi xuống trước, tay hơi phất ra hiệu cho thuộc hạ bên ngoài.

Nếu Liễu Hoàn Hoàn và Lăng Vân Trúc còn không ngồi xuống thì quả thật không nể mặt Đông Phương Tuấn rồi.

Căn phòng này được trang trí theo kiểu Nhật, bàn ăn khá thấp nhưng rộng rãi, xung quanh được xếp những tấm đệm được thêu hoa rất tinh xảo, đến tường phòng cũng được bao bởi giấy hoa và gỗ đàn hương, Đông Phương Tuấn này công nhận thật biết trang trí.

Đông Phương Tuấn mày hơi nhướng nhìn Liễu Hoàn Hoàn đỡ Lăng Vân Trúc ra khỏi xe lăn. Hắn cũng nghe qua Thập tứ công chúa Lăng Ngạo quốc bị liệt hai chân từ nhỏ, hoàng đế Lăng quốc không ít lần mời danh y khắp chốn về hoàng cung để tìm cách chữa cho cô nhưng đều bất lực. Chính là vừa rồi hắn phát hiện có điểm không hợp lí.

Hắn từ nhỏ bị tim bẩm sinh cho nên đặc biệt lưu tâm đến y học. Y học Trung Hoa hắn cũng đã đều học qua. Y học Trung Hoa đặc biệt là thuật châm cứu cổ truyền thật sự rất kì diệu, hắn từng chứng kiến không ít người có thể khải tử hồi sinh nhờ vào nó. Nếu hắn nhìn không lầm thì chân Lăng Vân Trúc đã từng được chữa trị qua, không lí nào mà hiện tại chân cô còn chưa khỏi được.

“Tiểu Khê Nhi, ta nghe nói chân muội đã liệt lâu năm, tìm danh y khắp nơi mà chữa không khỏi. Ta trước kia có học một chút thuật châm cứu, biết đâu có thể cải thiện được bệnh tình của muội?”

“Ách, không cần đâu” Lăng Vân Trúc như cũ thản nhiên từ chối “Muội cũng biết châm cứu mà, nhưng nó không có tác dụng với chân muội. Đôi chân này thật sự vô phương rồi”

“Đúng đó, ta nhớ trước kia biểu muội có học Đông Y mà, còn giành được bằng khen nữa. Nếu muội ấy nói không thể chữa thì quả thực là vô phương rồi” Liễu Hoàn Hoàn ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo. Chuyện chân biểu muội đã không sao là chuyện bí mật, không nói cho Đông Phương Tuấn vẫn hơn.

“Cũng không phải không thể” Thế mà Đông Phương Tuấn lại không chịu buông tha “Hai muội chắc không biết thế giới này dị năng Thủy có khả năng trị liệu chứ? Ta có quen một vị bằng hữu rất rành chuyện này, vừa hay ngày mai hắn cũng sẽ tới đây. Nếu có thể chúng ta cùng hẹn gặp hắn, để hắn xem bệnh cho muội, được không?”

“Chuyện này…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện