" Các vị, mà đối thi cầm chính thức bắt đầu!" Một vị cồng tử thư sinh nho nhã đứng trên bục hô lớn "Bây giờ các vị công tử mỗi người sẽ làm một bài thơ, mời"

Từng vị công tử lên đọc bài thơ của mình, đề tài thì phong phú đủ thể loại trên trời dưới đất. Lăng Vân Trúc âm thầm bĩu môi, những bài thơ này không phải không hay, chính là so với các tác phảm thơ ca cô đã học chỉ là trò muỗi. Lượt qua lượt lại cũng đến lượt cô, Lăng Vân Trúc nhếch môi cười, đọc:

" Vạn năm đường xa hóa lại gần

Thư bút anh hùng gặp mỹ nhân

Tình ý đổi trao thơ ngọt mật

Say đắm Điêu Thuyền chết Đổng gia

Làm sao biết rõ lòng người ta

Câu hay mỹ ý hẳn đâu là

Mật ngọt chết ruồi câu ngạn ngữ

Người xưa từng nói đâu sai mà.

Có lúc cách mặt tình vẫn thân

Tri âm, tri kỉ với câu vần

Khi vui, khi giận, khi buồn chán

Vậy đó thường dân với mỹ nhân

Những lúc đôi câu gieo thả vận

Người chờ người đợi cơ duyên tới

Chàng ơi... tình ấy ai cũng cần"​

" Hay, hay lắm" Vị công tử chủ trì thích ý kêu một tiếng, tiếp theo là hàng loạt tiếng tán dương. Thơ hay ý đẹp, như đang muốn kể về một câu chuyện tình yêu của anh hùng giai nhân trong truyền thuyết, không khỏi khiến cho người ta khâm phục tự đáy lòng.

Lăng Vân Trúc phải cố lắm mới không bò lăn ra cười. Cô chính là thơ không biết làng nhưng thơ của cổ nhân thì có một bụng. "Anh hùng và mỹ nhân" này chính là bài thơ cô thích nhất, bởi thế nên mới đem nó đọc ra thôi.

Hai, cũng may họ không hỏi đến Điêu Thuyền là ai, nếu không cô cũng chẳng biết giải thích ra làm sao nữa.

" Hảo, hảo, đã kết thúc phần thi của công tử, giờ chính là phần đáp lễ của các tiểu thư"

Ha ha, cuối cùng cũng tới phần Lăng Vân Trúc cô thích nhất. Mẹ của cô vốn là một nhạc sư dạy âm nhạc cổ truyền, bởi thế gần bốn mươi năm thành tựu của bà đều đem truyền lại hết cho cô. Trong các nhạc cụ truyền thống, Lăng Vân Trúc vẫn thích nhất là đàn tranh, thanh âm réo rắt tựa suối nguồn, một khi nghe xong liền bị thu hút.

Các thiên kim tiểu thư đều có một cây cầm, đến phần của người nào người nấy gảy. Lăng Vân Trúc hiếm lắm mới có dịp nghe nhạc miễn phí, không nghe thì thật uổng phí.

Đến phần thi của Hạ Xuân Kiều, nàng đem hết tâm ý cùng cảm xúc của mình vào trong cầm khúc, mong cho nam tử ấy có thể hiểu rõ, cũng chấp nhận tâm ý của nàng.

Uy, Lăng Vân Trúc đầu hắc tuyến. Hạ Xuân Kiều đây là có ý gì nha? Không phải là muốn tỏ tình với cô đó chứ? Lại đến lượt Lăng Vân Ca, Lăng Vân Trúc càng đen mặt, như thế nào nữ nhân này cũng như nhứ thế? Cô mới chính là không cần a, người ta là nữ nhân chân chính mà.

"Các tiểu thư đã đối cầm xong, vậy hiện tại hãy đi tới chỗ vị công tử bản thân cho là hợp ý đi"

Vâng, thế nhưng kết quả đối với Lăng Vân Trúc mà nói là vô cùng khủng bố. Nếu cô không nhầm thì đám nữ nhân kia đều hướng cô đi tới, trên mặt mỗi người đều tràn ngập thẹn ý.

Hừ, thẹn ý cái khỉ gió. Có mà là đám sói thèm khát con mồi a. Không được, cô phải tìm cách trốn. Thế nhưng đằng sau là đám công tử đang nhìn cô đằng đằng sát khí, bởi vậy cô muốn tiến không được mà lùi không xong.

Đám nữ nhân vây quanh Lăng Vân Trúc, người nào người ấy đều mắt sáng như sao, đối với cô si luyến cùng cực, xuất ra mọi lời bày tỏ tình ý, đã vậy còn tranh thủ ăn đậu hũ của cô.

Lăng Vân Trúc vô cùng khó chịu, thật muốn nháy mắt ném các nàng bay xa, nhưng như thế sẽ làm kinh động tới lão phụ hoàng, như thế công sức nằng bỏ trốn đều đổ sông đổ bể hết, nhưng nếu để yên, chỉ sợ thân phận của cô cũng sẽ nhanh bị lộ tẩy.

"Tránh ra, tránh ra đi, Tuyền Cơ huynh chính là chỉ có ý với ta, các người đừng có si tâm vọng tưởng" Hạ Xuân Kiều không biết từ đâu chen vào khoác tay cô, ánh mắt tóe lửa nhìn đám nữ nhân xung quanh.

"Hạ Xuân Kiều, ngươi mới là si tâm vong tưởng" Một nữ nhân lam y nói "Vân công tử chưa hề nói thích ngươi, hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu, làm sao có thể?"

"Đúng, đúng" Đám nữ nhân còn lại cũng gật đầu hưởng ứng

"Ngươi thì biết cái gì, chúng ta là vừa gặp đã yêu, ngươi không được như ta, cho nên ganh tị phải không?" Hạ Xuân Kiều mặt xấu tới cực điểm, bất chấp hình tượng khuê các tiểu thư chống nạnh đốp chát lại lam y nữ tử kia.

Lăng Vân Trúc giật mình. Nữ nhân này hóa ra lại đanh đá như vậy, nam nhân nào mà lỡ rước nàng về thì khổ tận mạng a. Lựa lúc mọi người đang rơi sự chú ý lên người Hạ Xuân Kiều, Lăng Vân Trúc dùng ẩn thân thuật chuồn êm.

"Biểu muội a, đây chỉ là người nghĩ vậy, nhưng người ta thì không nha. Ngươi xem, người ta chạy mất rồi kìa" Lăng Vân Ca đứng bên ngoài mỉa mai nói. Nàng còn lâu mới cùng đám nữ nhân ngu ngốc này đôi co tranh giành, nàng còn không hiểu nam nhân nghĩ gì hay sao? Bởi thế nàng từ đầu luôn chỉ dõi theo động tĩnh của Vân Tuyền Cơ, cho nên khi người đó biến mất nàng cũng nhìn thấy. Cũng tốt, nhờ vậy mà nàng có thể biết được Vân Tuyền Cơ tuyệt đối không có ý gì với Hạ Xuân Kiều.

Lời Lăng Vân Ca vừa thốt ra liền khiến mọi người chú ý tới, người này từ khi nào đã biết mất rồi? Thật là kì lạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện