Không biết chạy bao lâu, Hàn Chưởng vẫn dâng trào dục vọng cuối cùng cũng nhũn chân, tựa vào một thân cây bên cạnh thở phì phò, lại bỗng nhiên nghe được tiếng sói hú thê lương từ phía xa xa.
"A hú......" Tiếng sói hú kéo dài tạo cảm thê lương giữa trời đêm tĩnh mịch, tăng thêm phần lạnh lẽo giữa rừng rậm mênh mông.
Sợ run cả người, Hàn Chưởng nhìn về phía phát ra tiếng hú, vạn vật dưới ánh trăng u ám đều trở nên mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một con sói thật lớn cô độc đứng trên đỉnh núi, hú dài về phía mình đang đứng.
Hắn không đuổi theo.......!Hàn Chưởng không biết mình nên thấy may mắn hay là phiền muộn, nhưng nhìn cự lang cô độc hú dài dưới bầu trời đêm lại thấy không đành lòng.
Cuối cùng, Hàn Chưởng xoay người, chuyển động cơ thể hơi mệt mỏi kiên quyết đi về phía trước âm u.
Nhìn chằm chằm vào hướng Hàn Chưởng rời đi, Thụy Tư im lặng đứng đó, tiếng hú bi thương trong miệng cũng ngừng lại ngay khi Hàn Chưởng xoay người rời đi.
Cảm giác gì đó không nói lên lời, lại càng không hiểu vì sao đang yên đang lành Hàn Chưởng lại đột nhiên trở mặt.

Chỉ biết tim mình rất đau, rất đau, so với lúc phụ thân vứt bỏ hắn và mẫu thân còn đau hơn nhiều.
Như bị ong đốt vậy, nhìn bên ngoài thì chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng thực ra bên trong cơ thể đang từ từ thối rữa.
Không phải không muốn giữ y lại, cứ xông lên bắt tiểu gia hỏa kia về nhất định là có thể, nhưng bắt về xong thì sao? Có lần đầu rồi sẽ có lần hai, tiểu gia hỏa kia rốt cuộc vẫn không ở lại bên mình như lời đã hứa lúc đầu.

Hắn muốn một bầu bạn sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh, sẽ không rời bỏ mình, nhưng đến nay mới chỉ có mình Hàn Chưởng là khiến hắn sinh ra cảm giác mãnh liệt.
Bởi vì là Hàn Chưởng, cho nên hắn sẵn lòng chờ.

Cho y thời gian chấp nhận mình, cho y thời gian để một ngày nào đó sẽ cam tâm tình nguyện đứng ở bên cạnh hắn.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ dưới ánh trăng biến mất trong rừng, con ngươi Thụy Tư lóe lên, bóng sói thật lớn bỗng nhiên biến mất.
Trong chốc lát, ở lối vào rừng, một con hắc lang lớn hơn sói xám ở hiện đại một chút đột nhiên xuất hiện, im lặng nhìn vào trong rừng vài giây, hắc lang nhanh chóng ẩn nấp vào trong bóng đêm.
Hàn Chưởng bước từng bước lần mò trong bóng đêm, thi thoảng do thiếu ánh sáng nên đụng phải cái gì đó, nhưng bước chân vẫn không dừng.

Y không bước rốt cuộc Thụy Tư có đuổi theo hay không, nhưng trong lòng chỉ muốn rời đi.

Thật lòng mà nói thì Thụy Tư không phải một nam nhân tồi ------- nếu hắn thật sự là một con người.

Nhận thấy được đối với mình, hắn quả thực rất tận tâm, nhưng có tận tâm cũng vô dụng, âm dương một đôi vẫn là chân lý, mà hai bọn họ đều được tính là giống đực, đây cũng là một thực tế không thể chối cãi.
Chỉ tính vấn đề giới, hai người bọn họ đã không có khả năng, càng đừng nói tới sự khác biệt về chủng loại.
Có lẽ đây là một thế giới kỳ quái, nam nhân ở cùng với nam nhân cũng không phải vấn đề, nhưng y là một quân nhân được huấn luyện chính quy và là con người hiện đại tiếp nhận nền giáo dục chính thống, vẫn không thể chấp nhận loại chuyện phi luân thường đạo lý như vậy.
Hơn nữa nhìn hình thể của hai người, nếu thật sự ở bên nhau, y căn bản không có cơ hội áp đảo, huống hồ y cũng không cho rằng mình có đủ khả năng để tiếp nhận thứ gì đó của nam nhân kia.
Dựa theo kết quả phân tích, khả năng hai người ở bên nhau chỉ là con số 0, và để giữ vững con số 0 này, Hàn Chưởng chỉ có thể chạy trốn.

Một người đang ngủ cũng có thể sinh ra dục vọng với mình, y cũng không dám suy nghĩ nếu mình tiếp tục ở lại thì còn phát sinh chuyện gì nữa.
Hai chân tự giác chậm rãi đi về phía trước như có ý thức, đầu Hàn Chưởng cũng suy xét mọi thứ hết một lần.


Con đường về sau thế nào y cũng không rõ, nhưng ý nghĩ tuyệt đối không để một nam nhân đè đã sớm ăn sâu vào máu.
"Á!" Một tiếng rên vang lên, Hàn Chưởng đang bận nghĩ ngợi nhiều chuyện nên không để ý xung quanh, sau đó một chân vấp phải một gốc cây mọc giữa đường, tiếp đó cơ thể ngã sấp.
Nhanh chóng lấy tay chống xuống đất, Hàn Chưởng tránh được tai nạn ngoài ý muốn.

Nhìn bầu trời tối đen như trước, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Dựa vào thị lực tốt số một số hai ở hiện đại, nhưng tới thế giới này thì thị lực lại kém đến đáng thương.

Tìm được một tảng đá lớn thoạt nhìn khá sạch sẽ, vừa định nằm xuống thì phát hiện cái thứ dưới bụng bị Thụy Tự trêu chọc vẫn chưa mềm xuống.
Cảm giác khóc không ra nước mắt sinh ra từ nội tâm, nhưng cũng không thể để thứ này cứ dựng đứng mãi đúng không?
Cẩn thận tránh đi cánh tay bị quấn như cái bánh mì, Hàn Chưởng vòi tay kia vào trong quần, cẩn thận vuốt ve.
Tự mình làm chung quy vẫn không thể bằng người khác làm cho, nhưng vốn cũng đã bị trêu chọc khá lâu rồi, thứ này chỉ cần tùy tiện vuốt vài cái là đã bắn ra rất nhanh chóng.
Thoải mái thở ra một hơi, Hàn Chưởng kéo khóa quần lên, nhìn nhìn tứ phía vắng lặng, cẩn thận nằm xuống nhắm mắt lại.
Đáng thương một con sói theo sát y đang nhìn chằm chằm tất cả động tác của y, hai mắt sói lóe sáng bắn ra tứ phía, trong lòng ngứa ngáy khó chịu rồi lại không biết phải làm sao, chỉ có thể buồn bực mà cẩn thận cào bùn đất dưới chân.

Cho tới khi đào ra một cái hố có thể che lấp được nửa cơ thể của mình, lúc này mới lắc lắc đầu leo lên, đi tới một gốc cây đại thụ xung quanh bắt đầu cố gắng cọ xát.

Sợ phát ra âm thanh quá lớn sẽ đánh thức Hàn Chưởng, động tác của Thụy Tư làm cực kỳ chậm, thế cho nên cọ nửa ngày mà thứ dưới thân mới bắn ra một chút.
Vốn định thuận theo bản tính mà thoải mái hú lên một tiếng, nhưng vừa mới há miệng lại nhớ ra Hàn Chưởng nằm đó không xa, chỉ có thể dùng móng vuốt cào cào lên thân cây.

Quay đầu lại nhìn Hàn Chưởng đã ngủ, lúc này mới nhanh chóng nhảy lên một cái cây không lớn nhưng rậm rạp mà Hàn Chưởng đã tựa vào.

Nấp ở trên cây, Thụy Tư híp mắt nửa ngủ nửa thức, bảo vệ giống cái của mình ở dưới tàng cây..........
Hết chương 16.
(Vĩ): Bất đồng ngôn ngữ nó khổ vậy đấy, hai cụ cứ mỗi cụ nghĩ một kiểu khiến t rất tiền đình.

Sau này nhất quyết không lấy chồng Tây..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện