: Mì Cung Đình

Tất cả mọi người đều thả lỏng nhẹ nhõm, liền nói chiêu này của thái tử điện hạ thật là quá đẹp, quá sắc bén, chỉ đợi giơ tay chém xuống, tên phản nghịch phía trước sắp phải cúi đầu đền tội. Đây quả là công lao to lớn!

Thái tử điện hạ thần dũng thế này, tương lai nếu lên ngôi hoàng đế ắt sẽ là một đại minh quân. Anh hùng can đảm nhường này cần phải có hào khí bực nào? Chỉ có Thiên Hương ta mới có minh chúa như vậy!

Thái tử điện hạ tất nhiên sẽ đưa Thiên Hương đế quốc tới một ngày mai càng huy hoàng hơn! Thậm chí là thống nhất đại lục, diệt tuyệt chư hầu cũng không phải là việc không thể làm. Trong sát na, bên hoàng đế bệ hạ ai ai cũng nhiệt huyết sục sôi.

Thậm chí có người đã bắt đầu chuẩn bị, hít một hơi dài, tùy thời cất tiếng hô, chỉ còn đợi thái tử điện hạ một đao chém xuống, là liền lập tức cật lực hò hét. Nhị hoàng tử rõ ràng là cá nằm trên thớt, không có chỗ chạy.

Thậm chí trong mắt hoàng đế đã thoáng qua một tia hoan hỉ và một tia đau lòng.

Không ngờ đúng lúc này, dị biến phát sinh. Thiên Hương thái tử điện hạ vừa rồi còn anh vũ như thiên thần giáng trần, đột nhiên chuyển đầu nhìn chung quanh, thần tình kinh hoàng dị thường, bộ dạng như vừa tỉnh mộng, đột nhiên khóc lớn, nước mắt ròng ròng:

- Mẹ ơi, cha ơi, sao con lại ở chỗ này, hu hu hu. Đừng giết đệ nha, nhị ca, nhị ca thân yêu của đệ. Cầu xin huynh đừng giết đệ, đừng giết đệ, đệ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho huynh, đừng giết đệ mà.

Theo đó là một tiếng phẹt, thứ dịch lỏng màu vàng theo quần của thái tử điện hạ mà chảy xuống, chiến trường bỗng chốc thối điên thối đảo. Không ngờ đã sợ tới mức vãi *** vãi đái. Thật là phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị "Hoàng" hà thủy cửu thiên. ( Lấy từ bài Vọng Lư Sơn Bộc Bố của Lý Bạch. Phi lưu trực há tam thiên xích

Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên – Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây, tác giả thay chữ Ngân bằng chữ Hoàng để chỉ màu vàng mà thôi)

Nhị hoàng tử thấy hảo tam đệ của mình cưỡi ngựa phi tới, trên đường như chạy vào chỗ không người. Mình vốn muốn tránh nhưng lại không thể động đậy, trong lòng đang tuyệt vọng, đã nhắm mắt chờ chết rồi. Dù sao cũng là tam đệ của mình, đương kim thái tử đã cưỡi ngựa thế như chẻ tre xông tới trước mặt.

Nhị hoàng tử thậm chí chỉ kịp nghĩ trong lòng mạng ta xong rồi, lần này chết chắc. Bất đắc dĩ nhắm mắt chờ chết. Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn chưa thấy đao chém xuống. Lại nghe thấy tiếng kêu cứu của thái tử.

Mà đối tượng cầu cứu của hắn hình như chính là mình? Sao có thể thế được? Không phải là mình nên cầu cứu hắn sao?

Sau đó nhị hoàng tử lại nghe thấy một tiếng quái quái, giống như một tên tiêu chảy lại ăn phải đậu hũ thúi. Rồi ngửi thấy một mùi hôi thối váng đầu váng óc.

Nhị hoàng tử như năm mơ tỉnh lại mở to hai mắt, liền thấy thái tử điện hạ lúc nãy còn uy phong như thần, hiện tại không ngờ lại giống như con giun đáng thương nhất trên thế giới, vẻ mặt cầu xin nhìn mình, tuyệt vọng như sắp chết, khóc lóc không thôi. Từ đầu đến chân giống như lợn nái run rẩy, run tới mức kịch liệt. Rốt cục là việc gì đây?

Nhị hoàng tử chớp mắt, thái tử điện hạ lại lập tức bò tới, quần ướt sũng, trên đất có một dòng chảy màu vàng vàng, ngẩng mặt lên nhìn nhị hoàng tử:

- Nhị ca ơi, hu hu hu, nhị ca của đệ ơi, ngàn vạn lần đừng giêt đệ, chỉ cần huynh tha cho đệ, tiểu đệ tuyệt đối không tranh đấu với huynh nữa, đệ nguyện ý làm thân trâu ngựa cho huynh mà. Nhị ca. Bệ hạ, bệ hạ tha mạng đi.

- Bệ cái con mẹ ngươi à

Nhị hoàng tử cuối cùng cũng tỉnh lại, nhớ lại lúc trước bị thằng bỏ mẹ này làm cho sợ tới không thể động đậy, không khỏi nóng mặt, lập tức nổi giận, hét lớn như hung thần ác sát. Viu một tiếng rút ra trường kiếm mà không hề do dự chém xuống đầu thái tử điện hạ:

- Ngươi không phải là thái tử điện hạ vừa được sắc phong hay sao? Ngươi không phải trâu bò lắm sao? Ngươi vừa rồi không phải rất oai hay sao? Tới đây, sao ngươi không trâu bò nữa, ngươi tiếp tục oai phong đi.

Vừa điên cuồng gào thét, trường kiếm mang theo máu lại đưa lên, hung hăng đâm thẳng vào tim đệ đệ của mình. Lại rút ra, lại đâm vào. Liên tục mấy chục lần như vậy, thân thể thái tử đã triệt để biến thành tổ ong, đầu lâu và tứ chi bị xẻ thành từng miếng.

Nhị hoàng tử hung ác hét lớn một tiếng, đột nhiên đá một cước, đá tung thi thể lên lưng trời, cười đắc ý vô cùng:

- Tên tiểu tạp chủng ngươi. Ngươi lại dám tranh hoàng vị với ta sao? Dkm! Lão tử chỉnh chết cái đồ chó má ngươi.

Sau đó, thân thể luôn yếu ớt của nhị hoàng tử cũng mệt tới mức thở phì phò, nhưng vẫn không ngừng tay chân, hai mắt trợn tròn, thở dốc như con trâu điên!

Vô luận là địch hay ta đều ngừng đả đấu, thẫn thờ nhìn một màn này. Trong mắt ai cũng có vẻ không thể tin nổi. Khó bề tưởng tượng.

Trên đời còn có thể phát sinh việc như thế này sao?

Thần ơi. Cứu, cứu ta với, mắt ta hỏng rồi.

Loại việc mà đến cả thần tiên cũng không ngờ tới này, sao có thể xảy ra trước mắt mình. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy. Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ, thế giới này sao lại có thể điên loạn như thế này cơ chứ?

Thiên Hương hoàng đế bệ hạ cũng đồng thời tỉnh lại, toàn thân run rẩy, co rút. Mắt mở to, mồm há hốc, dường như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cứ như trước mắt hắn là một vở kịch câm. Con của mình, đứa duy nhất còn có tư cách kế thừa hoàng vị lại chết thảm dưới tay đứa con phản nghịch ngay trước mắt mình. Hơn nữa, còn là chết không toàn thây, gần như là bị lăng trì.

Hắn giật mình, lạnh run người, cuối cùng mới tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn như bị tê liệt, đột nhiên đau lòng mà hét lớn:

- Hiệt nhi. Hảo nhi tử của ta.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng phấp phới, vừa ngẩng đầu, ánh mặt trời chói mắt, đầu váng mắt hoa.

"Ọe" một tiếng nôn ra một ngụm máu. Vẻ mặt nhất thời biến thành màu vàng nhạt, sau đó nằm sụp xuống lưng ngựa.

- Bệ hạ, bệ hạ!

Thị vệ bên cạnh cũng bị dọa hét toáng lên, cuối cùng phục hồi tinh thần lại đỡ lấy hắn. Mà vị bệ hạ đáng thương này cuối cùng đã ngất đi.

Ba nhi tử, trong đó con lớn đã lên tiên, bị con thứ hai của mình đâm chết trước mắt mình ngay tại Kim Loan Điện! Hôm nay, tiểu nhi tử cũng chết trong tay ca ca của nó.

Thảm kịch cốt nhục tương tàn. Trong vòng ba ngày ngắn ngủi lại phát sinh trước mặt tới hai lần.

Dương Hoài Vũ mặc dù luôn bình tĩnh cơ trí, nhưng nói cho cùng hắn cũng vẫn là con người, loại huyết mạch tình thâm này cho dù ở trong hoàng cung vô tình cũng tồn tại.

Hắn dù sao cũng vẫn là một người cha!

Hơn nữa, lúc này hắn là một người cha, một quân chủ cùng đường mạt lộ. Một quốc vương bị chúng bạn rời xa. Đả kích như vậy, vô luận là ai cũng không thể chịu nổi. Ngự doanh một mảnh hỗn loạn, khí thế lúc trước bỗng nhiên biến mất.

Nhị hoàng tử đối diện lại vui sướng nhìn sang, ha ha cuồng tiếu nói:

- Lão già khốn đó cuối cùng cũng không xong rồi. Mau xông lên cho ta. Vô luận là ai, chỉ cần chặt đầu lão súc sinh Dương Hoài Vũ kia để trước mặt trẫm, trẫm phong hắn làm nhất đẳng công tước, phong đất vạn khoảnh ( 1 khoảnh = 6,6667 hecta). Cha truyền con nối. Thêm cả miễn tử kim bài.

Nhị hoàng tử hiện tại đã bắt đầu xưng hô là "trẫm" rồi.

Nhưng mệnh lệnh vừa xuất, lại như đổ dầu vào lửa.

Mọi người tòng quân kiếm cơm, ai lại chả muốn quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý? Con đàn cháu đống, lưu truyền muôn đời? Càng huống chi, nhị hoàng tử còn nói là nhất đẳng công tước, phong đất vạn khoảnh. Chỉ thế đã đủ làm sục sôi nhiệt huyết toàn thân rồi, khỏi phải nói tới câu đằng sau giống như sấm giật ngang trời: cha truyền con nối! Miễn tử kim bài vĩnh viễn trong nhà. Hoàn toàn điên rồi, sục sôi rồi.

Thậm chí là tướng sĩ trong ngự doanh, cũng không ít người đang nghĩ xem mình có nên nhân lúc này mà chặt cái đầu giá trị này mang tới trước mặt nhị hoàng tử không?

Dù sao, cơ hội này cả đời cũng chỉ có một lần thôi. Mình không chém thì thằng khác nó cũng chém. Nếu tiện nghi cho thằng khác không bằng tiện nghi cho chính mình.

Tư tưởng như vậy một khi xuất hiện, lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể át chế. Không ít người quay đầu, nhìn sang hướng hoàng đế, ánh mắt như dã thú, chỉ chốc lát đã như một bầy chó điên xông thẳng tới.

- Trẫm còn chưa chết. Tên nào to gán dám vọng động? Thiên Hương đế quốc có trẫm ở đây, ai dám tạo phản?

Đột nhiên một tiếng rống vang lên, hoàng đế bệ hạ không biết tỉnh lại từ lúc nào, ánh mắt như điện, khóe miệng rướm máu, lẫm liệt đứng trên lưng ngựa, hai mắt nhìn sang, vẫn uy nghiêm như cũ, kiêu ngạo như xưa.

Dưới cái uy của hắn, bĩnh sĩ chung quanh không ngờ không dám nhìn thẳng, ai ai cũng lui về sau hai bước, còn có người đao kiếm trên tay đã âm thầm hạ xuống.

Tới cả nhị hoàng tử cũng không khỏi mặt mày trắng bệch, "Đương Lang" kiếm trong tay rơi xuống đất, tay lại còn run run. Lúc phụ hoàng hắn nhìn hắn với ánh mắt sắc như đao, không ngờ nhịn không được mà ánh mắt hoảng loạn, tránh đi chỗ khác, hai chân mềm nhũn, cũng lùi lại ba bước.

- Dương Đán! Ngươi muốn giết trẫm sao?

Dương Hoài Vũ từ trên lưng ngựa từ từ nhảy xuống, chắp tay đón gió đứng thẳng, ánh mắt như ưng hung hăng nhìn vào nhi tử của mình:

- Ngươi giết đại ca ngươi! Hôm nay lại giết tam đệ ngươi! Hai đứa chúng nó đều là huynh đệ máu mủ của ngươi! Ba người các ngươi đều chung một mẹ. Chúng là tạp chủng, là súc sinh, thế ngươi là thứ gì? Hiện giờ, ngươi lại còn muốn giết trẫm? Giết phụ thân của chính ngươi? Ta là lão vương bát, lão súc sinh, thế còn ngươi? Trả lời mau!

Hắn hỏi mỗi câu liền đi thêm một bước, mà nhị hoàng tử lại thần tình hoảng loạn lùi lại một bước, mấy câu nói xong đã đi được năm bước. Nhị hoàng tử môi run run, thân thể cũng run rẩy, ánh mắt lấp lóe, thần tình hoảng loạn, vẻ biến thái hung ác lúc này giờ đã đi đằng nào không biết.

Người…này là phụ hoàng của mình mà. Cho dù hắn có thể ác tâm giết chết ca ca và đệ đệ nhưng với phụ thân thân sinh ra mình, hắn cuối cùng cũng không thể xuống tay, cũng không dám xuống tay.

- Sao? Dương Hoài Vũ, ha ha, hoàng đế bệ hạ, sao? Dương Đán không thể giết ngươi ư? Vì sao không thể? Ngươi nhiều hơn hắn một cái đầu, hay là nhiều hơn hắn một cái mạng đây?

Một tiếng nói tao nhã theo gió truyền tới, thanh âm ôn hòa, không nặng không nhẹ, khiến người ta sau khi nghe xong lại có cảm giác như gió xuân thổi tới. Cho dù đang ở trên chiến trường cũng có mấy phần khoan thai. Quân Mạc Tà! Cuối cùng tại lúc quan trọng cũng xuất hiện. Hắn một tay đạo diễn màn kịch hay này, giờ là lúc tối hậu, nếu không xuất hiện thì còn xuất hiện vào lúc nữa?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện