Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tư Không thế gia và Đoan Mộc thế gia tuy rằng trúng chiêu, hiện tại đang lâm vào cục diện khó xử, tiến thoái lưỡng nan những vẫn hết lòng chống đỡ, toàn bộ cũng không có nửa điểm cầu viện Quân Mạc Tà. Còn Phong Tuyết Ngân Thành thì hướng bên ngoài thông báo toàn bộ nhân viên đều rút trở về.

Phong Tuyết Ngân Thành mặc dù đang trong giai đoạn xây dựng lại, ngay lập tức có nhiều người trở về như vậy cũng là một loại gánh nặng, nhưng cũng đồng thời gia tăng sức lao động. Vì vậy Phong Tuyết Ngân Thành cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Đông Phương Thế Gia rõ ràng là bị dồn tới sơn cùng thủy tận. Nhưng mọi người trong nhà đều thà rằng ngọc nát đá tan cũng không chịu thông tri Quân Mạc Tà.

Những biến hóa liên tiếp như thế xảy ra cũng làm cho phía Tam Đại Thánh Địa có chút tức giận, điều này làm cho Mạc Vô Đạo tự nghĩ xem ra vẫn là bức bách bọn hắn quá nhẹ. Mạc Vô Đạo đang muốn hạ lệnh tiến hành bước hành động tiếp theo thì biến cố xảy ra.

Bởi vì vừa lúc đó, Thánh Hoàng Cung nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ Phiêu Miểu Huyễn Phủ liền lập tức cử cao thủ cấp Thánh Vương, Thánh Hoàng dùng tốc độ cao nhất chạy tới Thiên Phạt sâm lâm, hợp lực với Huyễn Phủ cao thủ ngăn cản Cửu U Thập Tứ Thiếu phá vỡ phong ấn.

Ngay lúc bốn vị Thánh Vương, hai vị Thánh Hoàng của Độn Thế Tiên Cung vửa mới bước ra cửa, Mạc Vô Đạo liền chắn trước một vị Thánh Hoàng nói:

- Triển tiền bối, lần này đi Thiên Phạt sâm lâm, vãn bối muốn ngài một việc.

Mạc Vô Đạo thần sắc ôn tồn phi thường cung kính nói.

- Chuyện gì? Vị Triển tiền bối đang vội vã rời đi liền ngừng lại hỏi.

- Tiền bối lần này tiến đến Thiên Phạt chắc sẽ gặp tiểu tặc Quân Mạc Tà.

Mạc Vô Đạo mỉm cười nói:

- Thỉnh tiền bối chuyển một lời tới hắn: "Đông Phương, Đoan Mộc, Tư Không, Ngân Thành đã xong rồi"

- Đông Phương, Đoan Mộc, Tư Không, Ngân Thành đã xong rồi? Chỉ câu này thôi sao?

- Đúng vậy

- Được. Ta nhớ rồi, ta sẽ chuyển lời giúp tông chủ.

Vị Triển tiền bối nói xong nhảy vút lên biến mất trong màn trời xanh thẳm.

Mạc Vô Đạo áo bào trắng đón gió nhìn về phía chân trời trống trải, đột nhiên nở nụ cười

- Quân Mạc Tà, tiểu tặc ngươi lần này có chui vào cái động chuột cũng phải ngoan ngoãn bò ra nhận lấy cái chết đi. Giết đệ đệ của ta rồi nghĩ rằng có thể trốn làm rùa đen rút đầu, sống tạm bợ qua ngày sao? Trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như vậy. Mạc Vô Đạo ta muốn cho ngươi có biết trên đời này có những người ngươi không nên chọc đến, chọc đến chính là bồi thường tánh mạng cả nhà ngươi cũng không đủ.

Quân Mạc Tà toàn lực thi triển Âm Dương Độn pháp, không một tiếng động đi xuống bốn năm mươi trượng, liền cảm giác được tác dụng của Huyễn Phủ mê vụ đã giảm bớt.

Tiếp tục áp dụng phương pháp này, liền đi xuống thêm trăm trượng thì phát hiện mình đã thoát khỏi lớp sương mù, có thể tự nhiên quay lại.

- Xem ra Huyễn Phủ mê vụ này so với cấm chế của Cửu U đệ nhất thiểu ở Tuyết Sơn thấp hơn rất nhiều, không phải, căn bản là không thể so sánh.

Quân Mạc Tà cả người như ánh chớp, cấp tốc lao đi trong lòng đất, xuyên qua mấy trăm trượng liền cảm giác phía trước có một thứ quỷ dị đang dao động. Hơn nữa, càng đi tới càng cảm thấy xung quanh trở nên rắn chắc hơn, giống như là đi vào núi đá vậy, đất xung quanh cứng như tinh cương.

- Xem ra đây là cấm chế do Huyễn Phủ bố trí. Hoặc đây là nơi ra vào, cửa của Cửu U?

Quân Mạc Tà ngừng lại, hơi nhíu mày nghĩ.

Đúng lúc này, gần sát nơi Quân Mạc Tà đang đứng chợt vang lên một tiếng bạo rống. Tiếng rống to này lại giống như núi lửa bùng nổ, ầm ầm phun ra.

Đối mặt với tiếng rống bất thình lình này, Quân Mạc Tà cảm thấy như có tiếng nổ lớn trong đầu, vội vận lực lượng khai thiên tạo hóa tầng thứ năm bảo vệ toàn thân nhưng cũng không ngăn cản được sự xâm nhập của lượng sóng âm khủng bố này. Tức thì đầu óc choáng váng, mãi một lúc sau hắn mới hồi phục tinh thần, khi đó chỉ thấy toàn bộ tầng lớp đất đá xung quanh đều rung động kịch liệt.

- Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu trong truyền thuyết quả nhiên thật mạnh, không hổ là nhân vật truyền kỳ.

Quân Mạc Tà không khỏi hoảng sợ. Vừa rồi chỉ là một chút hò hét điên cuồng nhưng Quân Mạc Tà nghe ra trong đó ẩn chứa sự không cam lòng và phẫn nộ cùng với sự quyết liệt không chịu buông tay.

Khoảng cách với nhân vật truyện kỳ gần trong gần trong gang tấc làm cho Quân Mạc Tà đột nhiên có ý nghĩ:

- Vạn nhất sau khi hắn ra khỏi thì tình hình sẽ ra sao?

Thả Cửu U Thập Tứ Thiếu ra, chuyện này cũng xem như là con dao hai lưỡi. Nghĩ không thông sẽ dẫn đến thương người hại mình. Thậm chí là chính mình sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên sau đó lại là người khác. Đám hỗn đản Tam Đại Thánh Địa kia dĩ nhiên là đáng giận nhưng Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không giống bất cứ đại ma đầu nào từ trước tới giờ. Trước kia hắn không hại người vô tội nhưng cũng không có nghĩa là hiện tại và tương lai hắn không hại dân thường.

Tương tự như vậy, cũng không phải tất cả mọi người thọ ân sẽ báo. Sau khi được cứu ra lại xuống tay với ân nhân của mình, loại chuyện tình này nhìn đã muốn quen mắt. Quân Mạc Tà không thể không đề phòng.

Ai có thể biết được vị Cửu U Thập Tứ Thiếu này là loại người gì đây? Quân Mạc Tà yên lặng tính toán, hắn nhớ lại lá thư của Cửu U đệ nhất thiểu và lời của Mai Tuyết Yên về Cửu U Thập Tứ Thiếu lúc trước.

Vị Cửu U Thập Tứ Thiếu nếu quả thật thoát ra được, cố nhiên sẽ là tâm phúc đại họa của Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa. Nhưng kẻ này lại là duy ngã độc tộn. Hay nói một cách khác Thiên Phạt sâm lâm cũng là một trong những mục tiêu chinh phục của hắn.

Vạn nhất kẻ điên này thật sự không nói lý, thậm chí cắn trả lại chính mình thì bản thân mình tuyệt ko phải là đối thủ.

Quân Mạc Tà đang rơi vào thế khó xử. Đột nhiên vang lên câu nói của Hạc Trùng Tiêu: huyễn hoàng xuất, phong ấn phá.

Hắn như cảm thấy được ánh sáng, tìm ra được giải pháp cho tình thế hiện tại: dù có ta hay không thì phong ấn kia cuối cùng cũng bị phá, chi bằng thừa dịp này làm một người tốt, để lại cho hắn một cái nhân tình, vạn nhất có chỗ tác dụng thì tốt, nếu không thì với Âm Dương Độn pháp của mình cũng sẽ không gặp tai nạn gì, cùng lắm là lôi kéo hắn đuổi theo mình.

Nghĩ tới đây hằn rốt cuộc cũng tìm ra cái mình cần, có mục đích rồi, Quân đại thiếu rốt cục gia tăng tốc độ. Trong lòng có chút cấp bách: phải thật nhanh, nhất định phải tới trước khi tên điên kia phá phong ấn nếu không thì chuyến đi này của ta chẳng phải là trắng tay hay sao?

Mặc dù có Hồng Mông Tử Khí hỗ trợ Âm Dương Độn pháp làm hiệu suất tăng mạnh nhưng Quân Mạc Tà cũng phải mất sức của sức của chín trâu hai hổ mới chui vào được cái địa phương quỷ quái này.

- Oái.

Vừa mới đi vào Quân Mạc Tà nhịn không được thấp giọng mắng một câu.

Tại sao lạnh như thế, thật là lạnh quá đi. Ngay cả linh hồn cũng có thể bị đông cứng.

Đoán xem, đây có vẻ là một cái thông đạo chật hẹp, đen tối, sâu không biết tới đâu. Bên trong, độ lạnh so với Tuyết Sơn chỉ sợ rét hơn cả gấp mấy lần.

Từng luồng gió lạnh như những chuỗi dao găm lơi hai, mang theo dòng khí lạnh đáng sợ. Quân Mạc Tà vừa mới nghĩ tới đây đột nhiên kinh hãi phát hiện, lãnh phong hiện giờ tăng mạng, hơn nữa còn lóe ra hàn mang, như một thanh đao hiểm ác.

Đao phong vừa hẹp, vừa dài, vừa nhỏ nhưng không gì là không phá được. Càng vào sâu, tiếng gió càng lớn dần, "dao phong" xuất hiện càng ngày càng dày đặc, âm thanh phát ra như tiếng rống kinh thiên động địa.

Quân Mạc Tà không khỏi hoảng sợ.

Thời tiết quỷ quái như vậy mà Cửu U Thập Tứ Thiếu lại có thể ở trong này nhiều năm như vậy.

Đột nhiên.

- Oái. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cửu U hàn phòng cùng với Cửu U hàn đao sao lại xuất hiện nhiều như vậy. Ai đã gây ra chuyện này? Chẳng lẽ bên kia lại có vài tên tiểu tử tới đây? Bổn công tử còn chưa chết đâu. Sao lại có người tới đây chứ?

Sau đó là một tiếng gầm rú, Quân Mạc Tà rõ ràng chứng kiến một bóng người bay vọt tới với quỹ đạo vô cùng quỷ dị.

Đao phong lợi hại kia đâm vào người hắn nhưng chỉ phát ra âm thanh của kim loại va chạm với nhau, hoa lửa bắn ra tung tóe. Mà hắn thì cứ như một thoáng đã muốn biến mất khỏi tầm mắt Quân Mạc Tà hướng theo Cửu U Hàn phong lao tới.

Quân Mạc Tà lau mồ hôi lạnh.

Thực cố chấp. Đao phong dày đặc như vậy, cho dù là cường giả cấp thánh giả cũng tuyệt không dám đón đỡ nhưng người này cứ bình chân như vại mà đón lấy.

Đột nhiên có âm thanh phát ra trên mặt đất, Quân Mạc Tà nhìn lại rồi hít một ngụm hơi lạnh: Cửu U hàn đao bị gió cuốn rơi trên mặt đất, hắn thu một thanh cầm nơi tay, phát hiện ra lực đao đã hết. Thanh đao này rõ ràng thuộc vào loại siêu cường kim loại. Quân Mạc Tà phỏng chừng Cửu U hàn đao mức độ cứng rắn có thể so với đao kiếm do mình dùng Kim chi lực rèn luyện thành.

Nếu là ở Huyền Huyền đại lục, một thanh Cửu U hàn đao đều có thể xưng danh là thần binh lợi khí.

Cái khó chính là thanh đao này lại nhẹ như không.

Thanh thần binh sắc bén như vậy đâm vào người nhưng lại không gây thương tổn gì cho hắn, người này cũng thật là lợi hại, không hổ là Cửu U Thập Tứ Thiếu trong truyền thuyết. Nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ tên điên này ra cũng không có ai như vậy cả.

Bất quá đao này tuy rằng không gây tổn thương cho Cửu U Thập Tứ Thiếu chẳng lẽ lại không thể gây tổn thương cho người khác? Đây chính là bảo bối đó nha. Huống chi ta còn có thể lợi dụng Kim chi lực rèn luyện thêm một lần nữa, chỉ cần rèn được thì sẽ có kết quả vượt sức tưởng tượng, ít nhất so với mấy cái đao kiếm lúc trước thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa nơi này tài liệu nhiều như vậy, đây chính là bánh từ trên trời rơi xuống, việc tốt, việc tốt.

Quân Mạc Tà cảm thấy rất thích thú, hai tay ra sức vơ vét, một đường chạy theo hướng gió, thu nhặt Cửu U hàn đao rơi trên mặt đất, hoặc đang bay trên không trung, hoặc đang găm trên vách động, càng ở nơi ít gió, thứ này càng nhiều.

Mỗi chuôi đều có độ mịn giống nhau, mỏng nhẹ, lóe lên hàn quang, cầm trong tay liền cảm nhận một luồng lẽo dâng lên.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện