- Trên thực tế, đây cũng là vấn đề lớn mà Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng sớm đã ý thức được. Ai cũng là người hiểu chuyện. Quân Mạc Tà bất quá cũng chỉ là đem việc đó nói rõ ra mà thôi. Quan trọng là nội dụng phía sau câu chuyện nhưng Quân Mạc Tà nói đến đây thì lại không tiếp tục, hắn đá trái banh qua kẻ khác.
Hắn có thể chờ nhưng Cửu U Thập Tứ Thiếu lại không đợi được.
Cửu U Thập Tứ Thiếu tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng tâm trí cũng như bao người khác, bao nhiêu năm tích lũy cũng không ít. Hắn tự hiểu được khi phá xong phong ấn thì cao thủ bên ngoài nhiều như mây nếu để cho bọn hắn ung dung bố trí, thậm chí gia cố thêm phong ấn thì Cửu U Thập Tứ Thiếu có thể phải ở lại chỗ này thêm mấy trăm năm nữa. Đây cũng là hắn chịu không được. Nếu có thể chịu được thì hắn cũng không tốn sức đánh vào phong ấn như vậy.
- Ngươi nói không sai.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng mang theo sự không cam lòng dữ dội và hậm hực, hắn cắn răng nói thêm:
- Ngươi nói tuyệt không sai nhưng chẳng lẽ bổn công tử không biết sao? Bổn công tử mấy trăm năm trước đều rõ ràng rành mạch nhưng kẻ nói chuyện với hắn bây giờ lại không như vậy. Hắn không cam lòng. Bởi vì cách nói chuyện đều bị Quân Mạc Tà chiếm tiên cơ trước, dẫn dắt đến đề tài, hắn muốn cũng không phản bác gì được.
Đây đối với sự cao ngạo cả đời của Cửu U Thập Tứ Thiếu, kẻ tự cho mình là lão tử đệ nhất thiên hạ mà nói quả là một sự sỉ nhục trắng trợn. Cho nên hắn hậm hực, mang cảm giác bị sỉ nhục. Chính vì lúc nào cũng tự cho mình là quý tộc, mở miệng một tiếng là bổn công tử nên Cửu U Thập Tứ Thiếu mới phải mang cảm giác không cam lòng và hậm hực to lớn này.
Tên gia hỏa này rất đáng giận, mặc dù lời hắn nói đều là thật nhưng là lời thừa
- Nói không sai, lời nói của ta đối với ngươi ngay cả một điểm hữu dụng cũng không có, nhưng đối vơi Cửu U Thập Tứ Thiếu các hạ mà nói vẫn có chút dùng được.
Quân Mạc Tà lại nói. Nếu không thể đem người này dồn vào thế hạ phong thì trận đàm phán này cũng vô dụng, ước nguyện ban đầu hoàn toàn không thể thực hiện được.
Cho nên Quân Mạc Tà sau khi nói ra vấn đề lại bắt đầu khích tướng.
Cửu U Thập Tứ Thiếu tất nhiên là ủy khuất, buồn bực nhưng Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia dễ để người khác coi thường vậy sao? Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không thấy được sự tồn tại của ta. Cho dù ngươi là Cửu U Thập Tứ Thiếu thì sao chứ? Bây giờ là ta sẽ giúp ngươi chứ không phải ngươi sẽ giúp ta. Có việc phải nhờ người mà còn dám để lão tử tự mở miệng, xem lão tử chơi đùa ngươi như thế nào? Cửu U Thập Tứ Thiếu thở ồ ồ càng ngày càng cấp, ngực phập phồng càng lúc càng kịch liệt, hắn mặc dù tu luyện mấy trăm năm, tâm trí được rèn luyện rất tốt nhưng kẻ gặp hắn sau một thời gian dài lại là một tên có mồm năm miệng mười, tâm cơ trí tuệ đều không kém hơn hắn chút nào, hơn nữa còn là một tên cực đoan vô lại. Quân Mạc Tà lời lẽ sắc bén, chỉ với công phu mấy câu nói là có thể đem người chết trong quan tài có thể thức dậy huống chi là kẻ không giao tiếp với thế giới bên ngoài tới mấy trăm năm như Cửu U Thập Tứ Thiếu. Cửu U Thập Tứ Thiếu cảm giác mình như não mình đang bị thiếu máu
- Ý ngươi nói là ta không bằng một cái rắm. Ta không bằng một cái rắm phải không?
Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng lòng tràn đầy phẫn nộ không thể tiết ra, sưu một tiếng, hắn thoát khỏi không gian cầm cố chạy ra hung hăng đánh một quyền vào vách động.
Một quyền hội tụ khí lực toàn thân cùng với phẫn nộ. Uy lực một quyền này quả thực được xưng tụng là chân chính bài sơn đảo hải, thạch phá kinh thiên. Một tiếng vang lên, cả Cửu U thông đạo đều vì vậy mà rung lên, sau đó là thanh âm kéo dài suốt thông đạo, tạo thành chấn động tích lũy, nặng nề phản hồi trở lại.
Lỗ tai Quân Mạc Tà thiếu chút nữa là bị chấn điếc, nhưng khi hắn thấy tình thế không ổn liền lập tức trốn vào trong không gian trong Hồng Quân Tháp, nếu không thì hắn thật sự bị kẻ này chấn nát não mất thôi.
Quân đại thiếu trong lòng bất mãn, cho dù ngươi không bằng một cái rắm cũng không cần phải lớn tiếng nói ra như thế chứ? Xem ngươi hưng phấn như vậy, cái này cũng đáng để khoe sao? Phẩm chất của ngươi làm sao thế nhỉ?
- Ta còn không bằng một cái rắm... Ta còn không bằng một cái rắm... Như một cái rắm... Một cái rắm.
Thanh âm của Cửu U Thập Tứ Thiếu như bài sơn đảo hải, gạn đục khơi trong truyền ra ngoài. Bên ngoài, vụ sương mù hoàng toàn vô ảnh vô tung biến mất không biết từ khi nào. Mười lăm mười sáu Bạch y nhân và nhiều đại hán áo quần rách rưới đều đưa mắt nhìn nhau. Mỗi người đều có chung ý nghĩ
- Chẳng lẽ người này bị giam trong đó mấy trăm năm, bây giờ sắp ra được nên kích động đến phát điên rồi sao? Hắn còn không bằng một cái rắm, lời này có ý nghĩa gì? Đã xay ra chuyện gì sao? Nếu như ngươi thật không bằng một cái rắm thì chúng ta đáng giá như thế nào? Ngươi không bằng một cái rắm thì chúng ta bằng cái gì?
Cửu U chư thiếu quả nhiên đều là người phi thường, không thể phán xét theo lẽ thường được. Lời như vậy mà còn có thể hưng phấn kêu lớn như vậy, thật là bá đạo.
Thật lâu sau, động phủ mới an tĩnh lại lần nữa, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng thoát khỏi không gian phá toái, huyệt Thái Dương của hắn nổi đầy gân xanh.
Quân Mạc Tà tức thời vọt ra Hồng Quân Tháp ho khan một tiếng nói
- Ài, kỳ thật ta cũng không có ý như vậy. Hãy tin ta, ta cũng không có nói ngươi không bằng một cái rắm.
- Câm miệng.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thanh âm rất thấp nhưng đã tràn ngập một loại áp lực tới cực điểm như sắp bạo phát
- Ngươi còn nói hưu nói vượn thêm nữa thì cút đi cho lão tử. Lao tử không còn tâm tình càng không có hứng thú đàm phán với cái đồ hỗn trướng nhà ngươi.
- Ta đến chính là vì tương tai tươi sáng, ngươi nghe sao không hiểu tốt xấu gì hết vậy.
Quân Mạc Tà mới vừa nói câu xong, Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên ngẩng đầu trong mắt hắc quang điên cuồng, không khỏi cười khổ một tiếng
- Được, được, chúng ta vẫn là nói chuyện đứng đắn...
Hừ. Cửu U Thập Tứ Thiếu chậm rãi nắm tay rồi lại buông ra rồi lại tiếp tục nắm tay tiếp tục buông ra. Xương cốt hắn kêu lên răng rắc, hiển nhiên là trong lòng đã muốn phẫn nộ tới cực hạn.
Ngươi quả thật là giống tên lưu manh trên địa cầu quá đi. Quân Mạc Tà trong lòng đầy sự khinh bỉ, nhưng vẫn vội vàng nói tiếp
- Đương nhiên nguy cơ của ngươi cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi giảm bớt một phần ba lực cản của phong ấn để ngươi có thể thuận lợi trốn thoát, có hứng thú với giao dịch này không?
- Muốn ta làm chuyện gì? Ngươi thật sự có thể giảm bớt phong ấn lực lượng?
Cửu U Thập Tứ Thiếu thân mình chấn động một cái, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
- Điều kiện của ta rất đơn giản, sau khi ra ngoài sau khi ra ngoài không được khai chiến tại Thiên Phạt sâm lâm. Ngoài ra không được đối phó Thiên Phạt huyền thú, không được xâm phạm Thiên Phạt sâm lâm.
Quân Mạc Tà nói từng chữ từng chữ một
- Ngươi và Tam Đại Thánh Địa, Phiêu Miểu Huyễn Phủ thích đánh nhau thì cứ đánh nhau nhưng chiến trường bất luận như thế nào cũng không thể ở Thiên Phạt. Phải giữ Thiên Phạt sâm lâm này được yên tĩnh. Như thế nào? Nếu ngươi chịu đáp ứng, ta liền đem phong ấn phá đi, giúp ngươi giữ lại nhiều thể lực hơn, có nhiều cơ hội chạy thoát ra ngoài, tiêu diêu tự tại.
Cửu U Thập Tứ Thiếu rốt cục ngẩng đầu lên
- Ta vẫn chưa thắng được ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cho là...ngươi giỏi lắm sao?
Quân Mạc Tà vô lực thở dài
- Quả nhiên là kẻ điên, thời khắc này lại có thể không lo ra ngoài nhanh một chút, rời khỏi địa phương quỷ quái này mà lại muốn cùng mình tranh cường háo thắng, muốn xem ai là ngươi mạnh hơn.
- Ta không có giỏi gì lắm, nhưng khi đến đây ngươi quen thuộc hoàn cảnh Cửu U thông đạo nhất nhưng ngươi không làm gì được ta. Thậm chí ngươi tung ra hết tuyệt chiêu cũng không phát hiện được tung tích của ta? Như vậy phân lượng của ta cũng không nói lên điều gì sao? Trên thực tế ngươi thật sự có tự tin chống lại rất nhiều cao thủ Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa không hơn là đánh lại một mình ta sao?
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
- Lưu lại tên của ngươi, ta ít nhất phải biết tên của ngươi
Cửu U Thập Tứ Thiếu im lặng nửa ngày sau đó cũng chấp nhận sự thật này. Tuy rằng hắn tâm cao khí ngạo nhưng đủ tôn kính để uy hiếp cường giả như mình. Quân Mạc Tà lúc trước bày ra thủ đoạn ẩn thân thần diệu làm cho Cửu U Thập Tứ Thiếu dùng trăm phường nghìn cách cũng không tìm được. Cho nên lời nói của Quân Mạc Tà tuy rằng chói tai nhưng đều là sự thật. Kẻ ẩn nấp này quả là một đối thủ bí hiểm.
Chỉ cần là sự thật, Cửu U Thập Tứ Thiếu không phủ nhận, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng sự thật chính là sự thật, càng không thể phủ nhận.
- Ta không có tên, cho dù là trước kia có, ta cũng không nhớ rõ. Nhớ lại nhiều năm trước cùng người của Tam Đại Thánh Địa chào hỏi, ta cũng không có nói tên họ. Bởi vì ta thường nói về một gia tộc cho nên người Tam Đại Thánh Địa thường gọi ta là...
Quân Mạc Tà bỗng nhiên dừng lại một chút, miệng cười tinh quái, nhưng thanh âm vẫn trầm ổn như trước.
- Cửu Tiêu đệ nhất gia.
- Cửu Tiêu đệ nhất gia.
Cửu U Thập Tứ Thiếu miệng thì thào nhắc tới một tiếng càng ngày càng cảm thấy cái tên này không dễ nghe chút nào. Chẳng lẽ ngoài Cửu U nhất mạch còn có địa phương khác có tên kì quái này? Cửu U? Cửu Tiêu? Một trời, một đất, hoàn toàn tương phản, đây là trùng hợp hay cố ý?
Trời và đất cũng còn được đi, ta đây là đời thứ mười bốn. Ngươi lại là thứ nhất, ta lại là thứ mười bốn, ngươi là đệ nhất gia? Cái này không phải là chiếm tiện nghi của ta sao?
- Giỏi
Cửu U Thập Tứ Thiếu nổi giận gầm lên một tiếng
- Rốt cuộc tên vương bát đản nào đặt cho ngươi cái tên xấu xa vậy.
- Ta cũng không có biện pháp, sau này ta mới biết được. Tam Đại Thánh Địa sở dĩ đặt ngoại hiệu này cho là chính là chuẩn bị một ngày khi ngươi đi ra liền hướng vào ta và ngươi, gây xung đột để hai bên đánh một trận sinh tử, không phải là chỉ nhắm vào một mình ngươi thôi mà là toàn bộ Cửu U chư thiếu, chỉ cần nghe thấy tên ta liền cùng ta phát sinh xung đột.
Quân Mạc Tà ăn nói lung tung lo lắng nói:
- Mà Tam Đại Thánh Địa này dụng tâm hiểm ác, việc ta xuất hiện ở đây cũng là một nguyên nhân, về điểm này hi vọng ngươi hiểu được. Còn một điều nữa phải nói rõ. Ta không sợ cùng ngươi đối địch nhưng không muốn làm cho lũ ngụy quân tử chiếm tiện nghi, điểm này ngươi nên hiểu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Hắn có thể chờ nhưng Cửu U Thập Tứ Thiếu lại không đợi được.
Cửu U Thập Tứ Thiếu tuy rằng tính tình nóng nảy nhưng tâm trí cũng như bao người khác, bao nhiêu năm tích lũy cũng không ít. Hắn tự hiểu được khi phá xong phong ấn thì cao thủ bên ngoài nhiều như mây nếu để cho bọn hắn ung dung bố trí, thậm chí gia cố thêm phong ấn thì Cửu U Thập Tứ Thiếu có thể phải ở lại chỗ này thêm mấy trăm năm nữa. Đây cũng là hắn chịu không được. Nếu có thể chịu được thì hắn cũng không tốn sức đánh vào phong ấn như vậy.
- Ngươi nói không sai.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng mang theo sự không cam lòng dữ dội và hậm hực, hắn cắn răng nói thêm:
- Ngươi nói tuyệt không sai nhưng chẳng lẽ bổn công tử không biết sao? Bổn công tử mấy trăm năm trước đều rõ ràng rành mạch nhưng kẻ nói chuyện với hắn bây giờ lại không như vậy. Hắn không cam lòng. Bởi vì cách nói chuyện đều bị Quân Mạc Tà chiếm tiên cơ trước, dẫn dắt đến đề tài, hắn muốn cũng không phản bác gì được.
Đây đối với sự cao ngạo cả đời của Cửu U Thập Tứ Thiếu, kẻ tự cho mình là lão tử đệ nhất thiên hạ mà nói quả là một sự sỉ nhục trắng trợn. Cho nên hắn hậm hực, mang cảm giác bị sỉ nhục. Chính vì lúc nào cũng tự cho mình là quý tộc, mở miệng một tiếng là bổn công tử nên Cửu U Thập Tứ Thiếu mới phải mang cảm giác không cam lòng và hậm hực to lớn này.
Tên gia hỏa này rất đáng giận, mặc dù lời hắn nói đều là thật nhưng là lời thừa
- Nói không sai, lời nói của ta đối với ngươi ngay cả một điểm hữu dụng cũng không có, nhưng đối vơi Cửu U Thập Tứ Thiếu các hạ mà nói vẫn có chút dùng được.
Quân Mạc Tà lại nói. Nếu không thể đem người này dồn vào thế hạ phong thì trận đàm phán này cũng vô dụng, ước nguyện ban đầu hoàn toàn không thể thực hiện được.
Cho nên Quân Mạc Tà sau khi nói ra vấn đề lại bắt đầu khích tướng.
Cửu U Thập Tứ Thiếu tất nhiên là ủy khuất, buồn bực nhưng Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia dễ để người khác coi thường vậy sao? Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không thấy được sự tồn tại của ta. Cho dù ngươi là Cửu U Thập Tứ Thiếu thì sao chứ? Bây giờ là ta sẽ giúp ngươi chứ không phải ngươi sẽ giúp ta. Có việc phải nhờ người mà còn dám để lão tử tự mở miệng, xem lão tử chơi đùa ngươi như thế nào? Cửu U Thập Tứ Thiếu thở ồ ồ càng ngày càng cấp, ngực phập phồng càng lúc càng kịch liệt, hắn mặc dù tu luyện mấy trăm năm, tâm trí được rèn luyện rất tốt nhưng kẻ gặp hắn sau một thời gian dài lại là một tên có mồm năm miệng mười, tâm cơ trí tuệ đều không kém hơn hắn chút nào, hơn nữa còn là một tên cực đoan vô lại. Quân Mạc Tà lời lẽ sắc bén, chỉ với công phu mấy câu nói là có thể đem người chết trong quan tài có thể thức dậy huống chi là kẻ không giao tiếp với thế giới bên ngoài tới mấy trăm năm như Cửu U Thập Tứ Thiếu. Cửu U Thập Tứ Thiếu cảm giác mình như não mình đang bị thiếu máu
- Ý ngươi nói là ta không bằng một cái rắm. Ta không bằng một cái rắm phải không?
Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng lòng tràn đầy phẫn nộ không thể tiết ra, sưu một tiếng, hắn thoát khỏi không gian cầm cố chạy ra hung hăng đánh một quyền vào vách động.
Một quyền hội tụ khí lực toàn thân cùng với phẫn nộ. Uy lực một quyền này quả thực được xưng tụng là chân chính bài sơn đảo hải, thạch phá kinh thiên. Một tiếng vang lên, cả Cửu U thông đạo đều vì vậy mà rung lên, sau đó là thanh âm kéo dài suốt thông đạo, tạo thành chấn động tích lũy, nặng nề phản hồi trở lại.
Lỗ tai Quân Mạc Tà thiếu chút nữa là bị chấn điếc, nhưng khi hắn thấy tình thế không ổn liền lập tức trốn vào trong không gian trong Hồng Quân Tháp, nếu không thì hắn thật sự bị kẻ này chấn nát não mất thôi.
Quân đại thiếu trong lòng bất mãn, cho dù ngươi không bằng một cái rắm cũng không cần phải lớn tiếng nói ra như thế chứ? Xem ngươi hưng phấn như vậy, cái này cũng đáng để khoe sao? Phẩm chất của ngươi làm sao thế nhỉ?
- Ta còn không bằng một cái rắm... Ta còn không bằng một cái rắm... Như một cái rắm... Một cái rắm.
Thanh âm của Cửu U Thập Tứ Thiếu như bài sơn đảo hải, gạn đục khơi trong truyền ra ngoài. Bên ngoài, vụ sương mù hoàng toàn vô ảnh vô tung biến mất không biết từ khi nào. Mười lăm mười sáu Bạch y nhân và nhiều đại hán áo quần rách rưới đều đưa mắt nhìn nhau. Mỗi người đều có chung ý nghĩ
- Chẳng lẽ người này bị giam trong đó mấy trăm năm, bây giờ sắp ra được nên kích động đến phát điên rồi sao? Hắn còn không bằng một cái rắm, lời này có ý nghĩa gì? Đã xay ra chuyện gì sao? Nếu như ngươi thật không bằng một cái rắm thì chúng ta đáng giá như thế nào? Ngươi không bằng một cái rắm thì chúng ta bằng cái gì?
Cửu U chư thiếu quả nhiên đều là người phi thường, không thể phán xét theo lẽ thường được. Lời như vậy mà còn có thể hưng phấn kêu lớn như vậy, thật là bá đạo.
Thật lâu sau, động phủ mới an tĩnh lại lần nữa, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng thoát khỏi không gian phá toái, huyệt Thái Dương của hắn nổi đầy gân xanh.
Quân Mạc Tà tức thời vọt ra Hồng Quân Tháp ho khan một tiếng nói
- Ài, kỳ thật ta cũng không có ý như vậy. Hãy tin ta, ta cũng không có nói ngươi không bằng một cái rắm.
- Câm miệng.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thanh âm rất thấp nhưng đã tràn ngập một loại áp lực tới cực điểm như sắp bạo phát
- Ngươi còn nói hưu nói vượn thêm nữa thì cút đi cho lão tử. Lao tử không còn tâm tình càng không có hứng thú đàm phán với cái đồ hỗn trướng nhà ngươi.
- Ta đến chính là vì tương tai tươi sáng, ngươi nghe sao không hiểu tốt xấu gì hết vậy.
Quân Mạc Tà mới vừa nói câu xong, Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên ngẩng đầu trong mắt hắc quang điên cuồng, không khỏi cười khổ một tiếng
- Được, được, chúng ta vẫn là nói chuyện đứng đắn...
Hừ. Cửu U Thập Tứ Thiếu chậm rãi nắm tay rồi lại buông ra rồi lại tiếp tục nắm tay tiếp tục buông ra. Xương cốt hắn kêu lên răng rắc, hiển nhiên là trong lòng đã muốn phẫn nộ tới cực hạn.
Ngươi quả thật là giống tên lưu manh trên địa cầu quá đi. Quân Mạc Tà trong lòng đầy sự khinh bỉ, nhưng vẫn vội vàng nói tiếp
- Đương nhiên nguy cơ của ngươi cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi giảm bớt một phần ba lực cản của phong ấn để ngươi có thể thuận lợi trốn thoát, có hứng thú với giao dịch này không?
- Muốn ta làm chuyện gì? Ngươi thật sự có thể giảm bớt phong ấn lực lượng?
Cửu U Thập Tứ Thiếu thân mình chấn động một cái, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
- Điều kiện của ta rất đơn giản, sau khi ra ngoài sau khi ra ngoài không được khai chiến tại Thiên Phạt sâm lâm. Ngoài ra không được đối phó Thiên Phạt huyền thú, không được xâm phạm Thiên Phạt sâm lâm.
Quân Mạc Tà nói từng chữ từng chữ một
- Ngươi và Tam Đại Thánh Địa, Phiêu Miểu Huyễn Phủ thích đánh nhau thì cứ đánh nhau nhưng chiến trường bất luận như thế nào cũng không thể ở Thiên Phạt. Phải giữ Thiên Phạt sâm lâm này được yên tĩnh. Như thế nào? Nếu ngươi chịu đáp ứng, ta liền đem phong ấn phá đi, giúp ngươi giữ lại nhiều thể lực hơn, có nhiều cơ hội chạy thoát ra ngoài, tiêu diêu tự tại.
Cửu U Thập Tứ Thiếu rốt cục ngẩng đầu lên
- Ta vẫn chưa thắng được ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cho là...ngươi giỏi lắm sao?
Quân Mạc Tà vô lực thở dài
- Quả nhiên là kẻ điên, thời khắc này lại có thể không lo ra ngoài nhanh một chút, rời khỏi địa phương quỷ quái này mà lại muốn cùng mình tranh cường háo thắng, muốn xem ai là ngươi mạnh hơn.
- Ta không có giỏi gì lắm, nhưng khi đến đây ngươi quen thuộc hoàn cảnh Cửu U thông đạo nhất nhưng ngươi không làm gì được ta. Thậm chí ngươi tung ra hết tuyệt chiêu cũng không phát hiện được tung tích của ta? Như vậy phân lượng của ta cũng không nói lên điều gì sao? Trên thực tế ngươi thật sự có tự tin chống lại rất nhiều cao thủ Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa không hơn là đánh lại một mình ta sao?
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
- Lưu lại tên của ngươi, ta ít nhất phải biết tên của ngươi
Cửu U Thập Tứ Thiếu im lặng nửa ngày sau đó cũng chấp nhận sự thật này. Tuy rằng hắn tâm cao khí ngạo nhưng đủ tôn kính để uy hiếp cường giả như mình. Quân Mạc Tà lúc trước bày ra thủ đoạn ẩn thân thần diệu làm cho Cửu U Thập Tứ Thiếu dùng trăm phường nghìn cách cũng không tìm được. Cho nên lời nói của Quân Mạc Tà tuy rằng chói tai nhưng đều là sự thật. Kẻ ẩn nấp này quả là một đối thủ bí hiểm.
Chỉ cần là sự thật, Cửu U Thập Tứ Thiếu không phủ nhận, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng sự thật chính là sự thật, càng không thể phủ nhận.
- Ta không có tên, cho dù là trước kia có, ta cũng không nhớ rõ. Nhớ lại nhiều năm trước cùng người của Tam Đại Thánh Địa chào hỏi, ta cũng không có nói tên họ. Bởi vì ta thường nói về một gia tộc cho nên người Tam Đại Thánh Địa thường gọi ta là...
Quân Mạc Tà bỗng nhiên dừng lại một chút, miệng cười tinh quái, nhưng thanh âm vẫn trầm ổn như trước.
- Cửu Tiêu đệ nhất gia.
- Cửu Tiêu đệ nhất gia.
Cửu U Thập Tứ Thiếu miệng thì thào nhắc tới một tiếng càng ngày càng cảm thấy cái tên này không dễ nghe chút nào. Chẳng lẽ ngoài Cửu U nhất mạch còn có địa phương khác có tên kì quái này? Cửu U? Cửu Tiêu? Một trời, một đất, hoàn toàn tương phản, đây là trùng hợp hay cố ý?
Trời và đất cũng còn được đi, ta đây là đời thứ mười bốn. Ngươi lại là thứ nhất, ta lại là thứ mười bốn, ngươi là đệ nhất gia? Cái này không phải là chiếm tiện nghi của ta sao?
- Giỏi
Cửu U Thập Tứ Thiếu nổi giận gầm lên một tiếng
- Rốt cuộc tên vương bát đản nào đặt cho ngươi cái tên xấu xa vậy.
- Ta cũng không có biện pháp, sau này ta mới biết được. Tam Đại Thánh Địa sở dĩ đặt ngoại hiệu này cho là chính là chuẩn bị một ngày khi ngươi đi ra liền hướng vào ta và ngươi, gây xung đột để hai bên đánh một trận sinh tử, không phải là chỉ nhắm vào một mình ngươi thôi mà là toàn bộ Cửu U chư thiếu, chỉ cần nghe thấy tên ta liền cùng ta phát sinh xung đột.
Quân Mạc Tà ăn nói lung tung lo lắng nói:
- Mà Tam Đại Thánh Địa này dụng tâm hiểm ác, việc ta xuất hiện ở đây cũng là một nguyên nhân, về điểm này hi vọng ngươi hiểu được. Còn một điều nữa phải nói rõ. Ta không sợ cùng ngươi đối địch nhưng không muốn làm cho lũ ngụy quân tử chiếm tiện nghi, điểm này ngươi nên hiểu.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Danh sách chương