Trần Thần kinh ngạc nói:

- Chuyện gì? Cô nương nếu không ngại hãy nói ra.

- Ta nghe nói ngươi cùng một vị thị nữ trong gia tộc.... Cũng là thị nữ mà ngươi vô cùng yêu mến, vì nàng không tiếc hết thảy hơn nữa ngươi còn vì nàng thề rằng sẽ không hai lòng. Chuyện này có đúng hay không? Triển Mộng Điệp thấp giọng nói:

- Xin hãy yên tâm, ta thật sự không có ý tứ gì khác, ta chỉ cần biết sự thật.

- Ha ha… Cho dù là thật thì sao?

Trần Thần bi thương cười ha hả:

- Chuyện này đã kết thúc rồi, hơn nữa chuyện này cũng không ai đồng ý. Cả gia tộc chỉ muốn ta thành hôn với cô. Bởi vì hôn nhân giữa ta và cô sẽ làm cho Trần gia lớn mạnh. Mà nàng lại không thể. Đem vận mệnh gia tộc ký thác vào sự kết hợp gượng ép của một nam một nữ, hai người khóc, tất cả mọi người còn lại đều cười. Cười sướng không?

- Quả thật rất sướng. Chỉ là... nếu bọn họ muốn cho chúng ta khóc thì vì sao chúng ta lại để cho họ cười? Chẳng lẽ ngươi chịu khuất phục như vậy sao?

Triển Mộng Điệp hai mắt nhìn hắn nói:

- Có thể thấy được ngươi không muốn nhận sự an bài này... mà ta cũng không muốn!

Trần Thần nhãn tình sáng lên:

- Ah, ý tứ của cô nương là?

- Chính như theo như lời người nọ vừa rồi. Ngươi sao không rời khỏi giang hồ?

Triển Mộng Điệp nghiêm trọng lộ ra một tia chấp nhất và đau xót:

- Ngươi có nữ tử mà ngươi thương yêu, mà ta Triển Mộng Điệp cũng có nam tử trong lòng, nếu đã như vậy mọi người cần gì phải miễn cưỡng đây?

- Rời khỏi giang hồ...

Trần Thần thì thào nhắc lại, hắn cũng không nói lời nào, sau một lúc lâu, trong mắt thần sắc dần dần kiên định, tựa hồ như vừa buông xuống cái gì, cả người thần thái dễ chịu, nói:

- Đây là việc sau này, Trần gia ngay cả không muốn rời khỏi cũng chỉ có thể thối lui ra khỏi mà thôi. Triển cô nương nói những lời này thật ra nhắc nhở ta, nột câu nói bừng tỉnh người trong mộng, đa ta cô nương đã chỉ điểm.

Hắn cười ha ha, thần sắc đã khôi phục như ngày xưa, tiêu sái, híp mắt cười nói:

- Triển cô nương quả nhiên là tâm tư mạnh mẽ, nhưng lại làm ta tỉnh ngộ. Nam tử có thể làm cho cô nương, người đẹp như tiên thương nhớ trong lòng thì không biết trông như thế nào? Trần mỗ có may mắn được biết tên vị đó không?

Triển Mộng Điệp sâu xa thở dài trong mắt lộ ra nét đau đớn, ảm đạm nói:

- Thân phận của hắn cũng không hơn so với thị nữ của ngươi là bao nhiêu. Hắn chỉ là người của tiểu gia tộc, hơn nữa lại không có địa vị. Chúng ta kết bạn trong một lần gặp gỡ ngoài ý muốn. Gia tộc của ta đồng dạng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Cho nên chuyện này cũng là một trong những nguyên nhân đính hôn của chúng ta.

Trần Thần trong mắt lộ ra bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ:

- Nguyên lai ta cùng với cô nương có hoàn cảnh giống nhau, cùng phải xa người mình yêu thương. Không biết người trong lòng cô nương tên gọi là gì? Là người của gia tộc nào?

Trần Thần mặc dù sắc mặt dịu dàng, ngữ khí chân thành, thậm chí đáy lòng cũng là như thế nhưng trước mặt Triển Mộng Điệp, dù sao cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa cùa mình, nếu nói là không để ý vị hôn thê của mình trong lòng có khác thì đó là lừa mình dối người dù rằng trong lòng mình cũng có người khác, đây chính là thói hư tật xấu hay xảy ra của nhân loại nói chung, dù là tâm cao khí ngạo như Trần Thần cũng có hứng thú muốn biết rốt cuộc là người nào có thể áp đảo mình đây?

- Hắn đã mất tích cho đến bây giờ. Hiện tại cũng không biết là chết hay sống.

Triển Mộng Điệp trong mắt lộ ra thần sắc thê lương, nhìn về phương xa, trên mặt nổi lên sự tưởng niệm sâu sắc. Mộng Điệp nói:

- Bách Lý gia... Bách Lý Lạc Vân!

Đêm xuống, Trần Thần trở lại Trần gia, cật lực khuyên phụ thân buông bỏ hành động lúc này nhưng Trần Khánh Thiên vẫn khăng khăng giữ nguyên ý định, ngược lại đem Trần Thần trách mắng một chút sau đó cấm túc trong nhà. Đến nửa đêm, Triển gia và Trần gia đều thả bồ câu đưa thư cầu viện. Nội dung đại để giống nhau: Đông Phương thế gia có thần bí cao thủ tương trợ, một thân tu vi sâu không lường được. Đám người Phong lão bị thua chỉ trong một chiêu. Lực lượng hiện tại không đủ đối địch, thỉnh nhanh chóng phái người đến trợ giúp.

Có Tam Đại Thánh Địa sừng sững đứng trong Huyền Huyền đại lục hơn vạn năm, thực lực cường hãn làm lá chắn, thế gian há có kẻ nào có thể chống lại? Đông Phương Thế Gia, cũng không phải ngoại lệ.

Buổi tối cùng một ngày, Quân Mạc Tà sau khi trở lại khách điếm liền tản mát thần niệm cường đại khủng bố đến cực điểm, chung quanh phạm vi công kích phàm là kẻ giám thị trinh thám, hết thảy đều bị Quân Mạc Tà quét sạch không lưu tình. Ngày hôm sau người của Trần gia liền phát hiện, hơn hai mươi người đến từ Đông Phương Thế Gia đột nhiên toàn bộ biến mất không thấy. Giống như chưa từng xuất hiện vậy. Giống như hóa thành sương khói lưu lãng trong hồng trần.

Nhưng tất cả mọi người Trần gia đều biết, người của Đông Phương thế gia vẫn còn đó, chỉ là chuyển từ sáng vào tối mà thôi.

Bọn hắn bây giờ như hoàn toàn hòa tan vào Hoa Cúc Thành, giống như một đám U Linh ẩn núp trong bóng tối, tùy thời có thể phát ra một kích đoạt mệnh. Không khí trong Hoa Cúc Thành theo việc người của Đông Phương Thế Gia biến mất trở nên nặng nề, đầy áp lực. Thậm chí không khí nặng nề còn làm người ta không dám thở, sợ há miệng thở sẽ bị sát thủ kề dao vào cổ.

Tình hình bực này quả là quỷ dị tới cực điểm.

Lúc Trần gia không để bọn họ vào mắt thì gióng trống khua chiêng mà đến, sau đó hiện lộ thực lực khiến cho Trần gia phải đề phòng và lúc này lại đột nhiên biến mất. Thủ đoạn quả thật khó lường, tình hình trước mắt cho dù đám người Đông Phương Vấn Tình thật sự rời khỏi thì từ nay về sau người Trần gia đừng hòng có giờ phút yên ổn nào. Chỉ cần Quân Mạc Tà và đám người Đông Phương Vấn Tình một ngày không chết, Trần gia sẽ có một ngày đi xuống, thảm bại thảm hại.

Một người có thể đánh bại hai Đại Tôn Giả chỉ trong một chiêu đang ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó chờ để giết mình. Cái này thật sự đáng sợ, làm cho Trần Khánh Thiên nghĩ tới không rét mà run.

Ác mộng đang phủ xuống, Trần gia ăn ngủ không yên, dù sao thì người của Đông Phương thế gia cũng làm ra động tĩnh thật là đáng sợ, thực lực quá kinh người, căn bản không phải là thế lực thế tục có thể đối kháng được.

Cả Trần gia từ trên xuống dưới chỉ cần là người có vị trí trong gia tộc đều không dám ngủ, nhất là mục tiêu lần này lại là Trần gia gia chủ, Trần Khánh Thiên... Nghĩ đến chỗ dựa vững chắc là hai Đại tôn giả thất bại trong một chiêu, ma chưởng kia tùy thời có thể đánh tới mình thì sao lại có thể không sợ?

Liên tiếp bảy ngày kế tiếp, không ngờ lại không có một điểm động tĩnh nào, cái này càng làm cho người ta thêm hoảng loạn. Hiện giờ mà nói, cả Trần gia từ trên xuống dưới đều muốn chết cho xong, ngươi nói Đông Phương Thế Gia đã có cường giả như thế trấn thủ thì sao không trực tiếp đem mục tiêu giết chết cho xong, sao lại còn treo lơ lửng như vậy?

Đừng nhìn Cúc Hoa Thành có vẻ như gió êm sóng lặng nhưng các địa phương đều liên tục có tin tức truyền đến, hơn nữa đều là những tin tức động trời.

Thì ra Trần gia đã nhận được tin tức từ Tam Đại Thánh Địa, Đông Phương Thế Gia có lẽ đã xuất ra cao thủ của gia tộc rồi, tin tức này đối với Tam Đại Thánh Địa thậm chí là Trần, Triển hai nhà không thể nghi ngờ là tin tốt lành, đúng như kế hoạch của bọn hắn lúc trước.

Nhưng trong bảy ngày này, lần lượt lại xuất hiện các tin tức. Vô luận là có hay không có cao thủ bảo hộ mục tiêu, tất cả đều không một ai may mắn thoát chết. Thích khách do Đông Phương Thế Gia phái ra hết thảy đều ám sát thành công.

Mỗi mục tiêu này, tùy tiện một người cũng có thanh danh lừng lẫy nhất phương, nhưng với thích khách do Đông Phương Thế Gia phái ra, tất cả đều biến thành tấm bia cho Đông Phương Thế Gia.

Nếu mục tiêu bị ám sát không có bảo hộ thì cũng không có gì là thần kỳ nhưng rõ ràng là có cao thủ Tam Đại Thánh Địa bảo hộ chặt chẽ nhưng không có mục tiêu nào may mắn thoát khỏi. Cái này cũng cho là được đi, cái đáng sợ hơn chính là thích khách Đông Phương Thế Gia sau khi đắc thủ đều toàn thân trở ra.

Con mồi bị giết, làm thực lực mình tổn hại, rồi lại phải trả tiền thuê sát thủ… Đây quả là ủy khuất khỏi phải bàn cãi.

Trước sau cũng bất quá chỉ hơn mười ngày, cái tên Đông Phương Thế Gia lại danh chấn thiên hạ.

Ở ẩn mười năm, một khi tái khởi, quả nhiên là nhìn khắp thiên hạ không sợ kẻ nào, thế lực thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.

Chỗ mà Đông Phương Thế Gia đến chỉ còn lại một mảnh gió tanh mưa máu.

Người ta truyền tai rằng, thích khách Đông Phương Thế Gia xuống tay gọn gàng linh hoạt đến cực điểm, thường thường là không thấy người đâu, mà mục tiêu đã mất đầu, quả thực là một kích giết chết, truyền xa ngàn dặm. Xuất quỷ nhập thần, vô hình vô ảnh, một kiếm ra tay tuyệt không quay về không.

Lúc mọi người bàn tán xôn xao thì trong trong chốn giang hồ bắt đầu nổi lên khẩu hiệu vang dội:

- Nhật xuất đông phương, duy ngã bất bại!

Khí thế mạnh mẻ bực này thật sự là cổ kim hiếm có. Thực lực hiện giờ của Đông Phương Thế Gia thật có thể xứng với tám chữ này. Bởi vì từ lúc Đông Phương Thế Gia tái khởi giang hồ tới nay chưa từng bại một lần, cũng không thất thủ lần nào.

Tin tức rung động này làm cho mọi người Trần gia trong Hoa Cúc thành đã đứng ngồi không yên nay càng thêm kinh hoàng, chỉ cách nhau một thành nhưng người của Triển gia cũng cảm thấy bất an.

Hai nhà hợp mưu tính kế Đông Phương Thế Gia nhưng hiện giờ lại rơi vào thế nửa vời, tiến thoái lưỡng nan, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào. Trước mắt Trần gia có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không cũng khó đoán, kẻ đồng mưu như Triển gia làm sao có thể may mắn thoát khỏi. Đợt chiến đấu này sớm hay muộn cũng sẽ lan tới Triển gia. Điểm này là không thể nghi ngờ.

Mà tin tức thắng lợi từ các nơi càng chứng minh rằng Đông Phương Vấn Tình lần này tự mình tới Hoa Cúc thành là hoàn toàn đáng tin cậy. Mọi người đều biết, Đông Phương Vấn Tình chính là nhân vật chủ chốt cuối cùng của Đông Phương Thế Gia, cũng là nhân vật số hai trong Đông Phương Thế Gia sau Đông Phương lão phu nhân, hiện giờ nếu hắn tự mình đi tới Hoa Cúc thành thì phải nắm chắc tuyệt đối mới có thể làm việc gióng trống khua chiêng như thế.

Mà phương hướng tin tức rung động liên tục truyền đến càng chứng minh thêm thực lực kiên cường của Đông Phương Thế Gia. Nếu không Đông Phương Thế Gia sao lại có thể để nhân vật trọng yếu như Đông Phương Vấn Tình thân lâm hiểm địa làm nhiệm vụ khi không nắm chắc thành công.

Tin tức liên tiếp như vậy hoàn toàn làm phá sản kế hoạch ban đầu của Trần gia, Triển gia và Tam Đại Thánh Địa. Đông Phương Vấn Tình tự thân xuất mã, thực sự không phải là bước đường cùng, được ăn cả ngã về không, mà là đã nắm toàn cục trong tay. Trước mắt, Đông Phương Vấn Tình im hơi lặng tiếng, bất động càng chứng minh rằng hắn đã có kế hoạch từ trước. Cũng có nghĩa là hắn tuyệt đối nắm chắc có thể ung dung giết chết Trần Khánh Thiên rồi nhẹ nhàng rời đi.

Một trận chiến mấy ngày trước Đạn Quan lâu đã chứng minh cho phán đoán lúc này, hai nhị cấp Tôn Giả đều bại trong chiêu đầu tiên, huống chi là Trần Khánh Thiên, chỉ có thực lực Thần Huyền tứ phẩm.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện