Hiện tại Quân Mạc Tà đang ở một nơi rất bí mật, tay cầm tách trà, thảnh thơi ngồi trên ghế. Hắn đã khôi phục lại diện mạo sẵn có, cả người thả lỏng, rỗi rãnh tiêu sái, cho dù là trời có sập xuống thì hắn cũng không đổi sắc mặt.

Trái ngược với hắn chính là thần sắc lo lắng trên mặt của Đông Phương Vấn Tình, Đông phương lão đại, cũng là cậu của đại thiếu gia nhà ta. Giờ phút này Đông Phương Vấn Tình sớm đã quên ân oán giữa mình và tên cháu rồi, trong lòng chỉ còn nỗi lo lắng. Từ lúc Quân Mạc Tà trở về, đối với quyết định của mình, lão đại Đông Phương lại thở dài không thôi, thậm chí trong mơ cũng nghĩ tới, cũng than ngắn thở dài.

- Mạc Tà, ta nghĩ tới nghĩ lui chuyện này...quá mạo hiểm. Không đáng giá. Không đáng giá!

Đông Phương Vấn Tình vô cùng đau đớn nói:

- Coi như muốn trả thù đi, coi như là đòi lại công đạo cũng không cần quyêt liệt như vậy, phải biết lượng sức. Hiện tại thế trận đã diễn ra trên diện rộng, đây chính là lấy trứng chọi đá. Cho dù là chúng ta có tính kế kỹ càng, nhưng ta thật sự lo lắng.

Lão đại Đông Phương ưu sầu đến thúi ruột, hắn mắng mình không biết bao nhiêu lần: Ngươi thật là đáng chết, đáng chết mà! Để tiểu tử Mạc Tà này đi theo Vấn Đao, Vấn Kiếm có phải tốt hơn không, không nên để hắn đi theo mình. Trừ phi hắn không muốn trả thù, nếu không thì mình phải đâm lao theo tên tiểu từ này thôi. Sinh tử của mình còn chưa biết, mà tên cháu trai của mình lại vô pháp vô thiên như vậy, sự tình này chỉ dám để trong lòng không cho người ngoài biết. Quả thật là rối rắm. Cứ đà này, cục diện đã diễn ra rộng khắp, một trận chiến sống còn là không thể nào tránh khỏi!

Mình có thể đi nói với ai đây? Nói với mẫu thân sao? Làm vậy khác nào làm cho lão thái thái từ này về sau không thể yên giấc sao? Thậm chí ngay việc mình và đứa cháu này đều phải mất mạng cũng có thể xảy ra. Còn nói với muội muội ư? Từ sau cái chết của muội phu, muội muội đã mất hết can đảm sống, nếu nói với nàng rằng đứa con còn lại đang liều mạng như chồng của nàng thì có trời mới biết muội muội có hay không lại ngã xuống lần nữa, lại hôn mê thêm mười tám năm nữa khi mà trận chiến sắp tới còn chưa biết thắng bại!

Hai người này là hai người duy nhất trên thế gian này có thể khuyên can Quân Mạc Tà nhưng đánh chết Đông Phương Vấn Tình thì hắn cũng không dám thông tri bởi vì hậu quả của việc này không ai có thể gánh vác nổi!

Cho dù là Đông Phương Vấn Kiếm và Đông Phương Vấn Đao, lão đại Đông phương không cần hỏi cũng biết phản ứng của hai người đó là gì: Tất nhiên là lông mày nhíu lại, cả người chấn động, sau đó thì mặt mày hớn hở, cười ha ha. Một người cười, một người đến nói: Cháu ta quả thật rất rốt! Không hổ là cháu của lão tử! Quả nhiên là anh hùng hảo hán! Cậu là hào kiệt, cháu dũng mãnh không kém! Nhưng hành động lớn như vậy sao lại thiếu ta được? Ngàn vạn lần không thể thiếu ta được, lão tử phải bồi tiếp cháu ta mới được, ai không để ta đi ta chơi chết người đó...

Nghĩ đến đây, Đông Phương Vấn Tình cảm thấy vô lực, cơ hồ muốn khóc. Thằng cháu này của ta thật đúng là yêu tinh chuẩn mực chuyên môn quấy phá mà. Lần này lại đem lão tử nướng trên lửa, con bà nó là con gấu, mùi vị này thật là khổ sở mà.

- Nào có mạo hiểm gì đâu? Cậu àh, người hãy thoải mái, thả lỏng tinh thần. Hãy ngồi xem cháu ngoại người đại sát tứ phương như thế nào, cứ xem đây là một màn trình diễn công phu cực kỳ phấn kích đi.

Quân Mạc Tà cười dài nói:

- Hơn nữa, tất cả mọi người đều chỉ có một mạng. Ai không sợ? Nếu không tới lúc chết thì dù nhảy xuống vực sâu vạn trượng cũng gặp kỳ ngộ thoát chết, còn nếu đến lúc chết thì cũng có thể bị sặc nước mà chết. Người không cần phải lo lắng nhiều, cái gì tới sẽ phải tới. Bà mẹ nó, làm tới thôi, sợ gì!

Lão đại Đông phương mấy ngày nay lo lắng gần chết, bây giờ nghe hắn nói suýt nữa nghẹn họng mà chết thật.

- Tên súc sinh này, sao ngươi có thể nói vậy được. Nếu lỡ tên hỗn đản nhà ngươi có gì không hay xảy ra thì bà ngoại ngươi mỗi ngày không lột da ta vài ba lần chắc mặt trời mọc từ hướng tây, còn mẹ ngươi không xem ta là kẻ thù mới là lạ. Lão tử còn bị bạn bè xa lánh. Cậu ngươi ngoài việc treo cổ tự tử thì cũng không còn đường nào khác. Ngươi, cái thằng oát con này, cái đồ hỗn trướng...

- Ai da, nói cho cùng thì người cũng đang lo lắng cho con. Người yên tâm, không có việc gì đâu. Ít nhất, người sẽ không có việc gì. Bà ngoại cũng không phải là không nói lý lẽ như người nói đâu. Con xem bà ngoại vẫn lo cho người đó thôi, không để cho người mất thể diện đâu.

Quân Mạc Tà cười híp mắt an ủi. Đông Phương Vấn Tình trừng mắt, muốn khóc quát:

- Oát con, ngươi thúi lắm, suy nghĩ cho ta? Giữ thể diện cho ta. Cậu ngươi đã hơn sáu mươi, mà năm ngày trước còn bị lão thái thái đánh trên đầu trên cổ, giữ thể diện cho ta như vậy đó, thể diện thật lớn a!

Quân Mạc Tà líu lưỡi, không thể tưởng được, cậu mình uy nghiêm như vậy mà vẫn phải bị ăn đòn như vậy. Xem ra Bà ngoại thật đúng là dũng mãnh!

Đông Phương Vấn Tình than thở một hồi, rốt cục cũng dừng lại, cắn răng nói:

- Thôi thôi thôi, ta cũng không quản nhiều như vậy. Điểm này ta cũng hiểu, dù sao lão tử cũng muốn tại Hoa Cúc thành này điên cuồng một hồi. Không phải chỉ là liều mạng bồi quân tử sao, người chết sẽ lên trời, chỉ mong có một tia hy vọng, cho dù phải nộp cái mạng già này ta cũng muốn ngươi bình an trở về. Nếu thật sự là không được thì cậu cháu ta cùng lên trời. Ta lo lắng cái rắm gì nữa, con mụ nội nó, tới đâu hay tới đó...

Mắng chán rồi, hắn ũ rũ quay trở ra đi về phòng ngủ. Xem ra lão đại Đông Phương hiểu được.

- Ai, cuối cùng cũng chịu hiểu.

Quân Mạc Tà, hai tay vuốt mũi, nói một câu rồi sau đó thân ảnh lóe lên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn đã vào bên trong Hồng Quân Tháp.

Lần thứ hai tiến vào bên trong Hồng Quân Tháp, cảm thụ thiên địa linh khí nồng hậu, Quân Mạc Tà rung động không tự chủ được hai mắt, mở to.

Trước mắt Quân đại thiếu gia, thân thể Mai Tuyết Yên nhỏ nhắn xinh xắn, trắng như tuyết, đang nằm bất động, xung quanh người không ngừng truyền ra âm thanh xương cốt kêu răng rắc, kéo dài không dứt.

Cùng lúc đó Quân Mạc Tà kinh hỉ phát hiện, trên đỉnh đầu Mai Tuyết Yên đã hình thành một cái lốc xoáy nho nhỏ, một lượng linh khí to lớn trong Hồng Quân Tháp đang điên cuồng lao đến, thông qua vùng xoáy tiến vào thân thể nhỏ xinh kia.

Đúng là hấp thụ linh khí có thể thay đổi thể chất. Hình dạng trước mắt của Mai Tuyết Yên có thể nói có chút kỳ quái. Thân thể của nàng vẫn đang nằm, vẫn là hình dạng huyền thú. Nhưng lại dùng cách hấp thu địa linh khí của nhân loại, loáng thoáng xuất hiện thân ảnh yêu điệu, một thân ảnh phong hoa tuyệt đại.

Tâm trong trời đất, ý nắm càn khôn, gặp thần giết thần, gặp quỷ chém quỷ.

Đây đúng là dấu hiệu xuất hiện của Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng hai.

Quân Mạc Tà thật không ngờ, Mai Tuyết Yên tiến cảnh nhanh chóng như vậy. Mình chỉ mới không vào có vài ngày, mà giờ đây lại gặp lúc Mai Tuyết Yên đột phá. Cái này cũng quá kinh người rồi.

Hơn nữa nhìn dạng này, quá trình đột phá cũng sắp kết thúc, sắp đại công cáo thành. Nhìn nàng hắn nghĩ tới lúc mình đột phá, quả thật không bằng. Quân Mạc Tà không khỏi than thở một tiếng. Hắn thật không ngờ, Mai Tuyết Yên sớm đã là tu vi tứ cấp Tôn Giả, cách Thánh Giả cũng chỉ có một bước mà thôi, hiện giờ lại đang tu luyện lại từ đầu, mà lại tu luyện công pháp nghịch thiên Khai Thiên Tạo Hóa Công, nếu tiến độ không mau thì thật đúng là không có thiên lý.

Mắt thấy Mai Tuyết Yên tiến bộ thuận lợi, cũng không có gì nguy hiểm, vốn đã kinh ngạc khi gặp cảnh giai nhân đột phá, nghĩ rằng nàng cũng sẽ chịu cảnh thống khổ nguy hiểm như mình khi còn ở Quân gia nhưng cuối cùng lại ko có nên hắn cũng an tâm một chút. Ngoài Tuyết Yên, cũng không còn vật gì nằm trong tầm nhìn của hắn ngoại trừ một thứ.

Vị trí mà Mai Tuyết Yên nằm trước đây chính là ở dưới Thiên Địa Linh Mạch, hiện giờ là thân thể Xà Vương đang nằm đó. Tâm tình đang vui mừng của Quân Mạc Tà nháy mắt trở nên trầm trọng. Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Xà Vương. Nhìn nàng ngủ say, hắn thở dài cúi đầu nói:

- Thiên Tầm... Ngươi... ngày đó sao phải làm vậy. Tình ý này làm sao bảo Quân Mạc Tà ta thừa nhận cho được... như thế nào báo đáp đây...

Xà Vương hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngủ say. Hơi thở vững vàng, sinh mệnh không còn nguy hiểm gì, nhưng cũng không có chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.

Quân Mạc Tà ngồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn dưới tàng cây, bên cạnh Xà Vương. Trên cây nhiều điểm tinh mang nhấp nháy rơi xuống trên người hắn và Xà Vương Thiên Tầm, tạo thành màn sương mù che trước mặt hắn, hắn hiện giờ cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

Trong lòng tựa hồ rất bình tĩnh nhưng lại có chút hỗn loạn. Muốn nghĩ lại chuyện cũ nhưng lại không được. Ở trong này, hắn có hai vị hồng nhan, một vì người nhà của hắn bị đánh đến nỗi phải quay lại hình dạng huyền thú, bây giờ vẫn đang phải cố gắng tu luyện. Một vì sự chủ quan nhất thời của hắn mà bị đánh đến nỗi bây giờ không tỉnh dậy được.

Tất cả chuyện này hết thảy cũng vì hắn mà ra.

Ở nhà còn có Độc Cô Tiểu Nghệ và Quản Thanh Hàn, ông nội và mẫu thân đang đợi hắn. Nghĩ đến cảnh mỗi ngày mọi người đều cầu nguyện cho mình, cầu nguyện mình có thể bình an trở về. Mỗi ngày đều vì an nguy của mình mà cảm thấy sốt ruột. Còn có thúc thúc và thẩm thẩm cũng đang chờ mình, giúp họ lên kế hoạch, một kế hoạch lớn giải cứu các tâm hôn trẻ nhỏ cô độc khắp thiên hạ, để cho bọn chúng có được một cuộc sống bình an.

Con người ta sống rốt cuộc là vì cái gì? Quân Mạc Tà chợt đột nhiên nhớ lại vấn đề muôn thuở này. Mình trước khi đến đây cũng không có mục tiêu nhưng hiện tại Quân Mạc Tà cơ bản có thể xác định trên đời này có rất nhiều người sống chỉ là vì bản thân mình, đơn giản vậy thôi.

Nếu mình chết đi, địch nhân sẽ thoải mái cười to nhưng thân nhân của mình sẽ vì vậy mà đau thương. Đây là trách nhiệm mà mình cần phải hiểu và cũng chính là động lực để Quân Mạc Tà phải sống.

Tâm hồn của mẫu thân, trước mắt phân hai nửa, một nửa đã đi theo phụ thân, một nửa khác vì mình mà ở lại trần thế. Tên ương ngạnh Dạ Cô Hàn vì Mộ Dung Tú Tú mà sống, cũng vì Mộ Dung Tú Tú mà chết.

Còn có thẩm thẩm Hàn Yên Dao, kiếp nầy thề nguyện mãi chờ thúc thúc của mình.

Mai Tuyết Yên và Thiên Tầm cam tâm tình nguyện hy sinh vì mình.

Mình nhất định phải làm cho những người quan tâm lo lắng cho mình được vui vẻ, thoải mái. Còn kẻ địch thì phải cho hắn viễn vĩnh chôn vùi trong bóng tối. Ai khiến các ngươi làm địch nhân của Tà Quân ta?

Quân Mạc Tà thở ra một hơi thật dài, ánh mắt chuyển từ hoang mang đến phát ra quang mang, miệng lẩm bẩm:

- Từ đây về sau, ta sẽ không tiếp tục sống vì mình, cũng không sống vì thiên hạ. Ta chỉ sống vì những người yêu thương ta mà thôi!

Sau khi suy nghĩ thông suốt, thần trí đã khôi phục lại bình thương, Quân Mạc Tà chỉnh đốn lại tư tưởng một chút, trong lòng cảm thấy thoải mái rất nhiều. Đoạt Thiên chi chiến, liên quan tương lai Huyền Huyền đại lục, dĩ nhiên là trọng yếu. Bị ngoại tộc xâm lấn, tình hình rất nguy hiểm, hậu quả lại càng nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ ta làm như vậy có đúng không, hay là...

Mặc kệ, ta quyết định như vậy là đúng. Ta đúng.

Tu thân, tề gia rồi sau đó trị quốc bình thiên hạ, nhà không vững thì thiên hạ hưng vong cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Ta tới bây giờ cũng không phải là đại hiệp gì đó. Ta cũng chỉ tốt hơn một chút so với tiểu nhân thôi. Không hơn nữa!

Có câu, quan tham buộc dân làm phản, không thể không phản. Hoặc rất nhiều người có thể vì thiên hạ muôn dân cam tâm tình nguyện hy sinh bất kể hậu quả như thế nào. Nhưng tuyệt đối không phải là Quân Mạc Tà ta. Ta có thể chết trận trong Đoạt Thiên chi chiến nhưng không thể bị người giết vì lý do Đoạt Thiên chi chiến.

Ta không sai!

Quân Mạc Tà trầm giọng nói lớn, trong lòng hắn cảm thấy sung sướng. Vừa mới nói xong, hắn cảm nhận sự khác thường bên người. Quay qua nhìn thì thấy Mai Tuyết Yên đã đình chỉ vận công, đang ở trước mặt lo lắng nhìn mình.

- Ý, ta không sao, không có việc gì đâu. Ta vừa nghĩ thông suốt một việc nên bây giờ cảm thấy rất tốt.

Quân Mạc Tà kiên định, tươi cười ôn hòa. Hắn nói mấy câu đó có chút lặp lại nhưng khẩu khí càng ngày càng kiên định.

Mai Tuyết Yên ánh mắt chớp chớp, đột nhiên chìa móng vuốt viết xuống đất:

- Cho ta đan dược.

- Đan dược?

Quân Mạc Tà chấn động. Hắn nhìn Mai Tuyết Yên thật kỹ, kinh hỉ phát hiện, Hiện tại Mai Tuyết Yên đã đạt tới trình tự bát cấp huyền thú, nàng hiện tại cần đan dược hiển nhiên là muốn đột phát để có thể đạt tới cảnh giới hóa thân thành người.

Tổng cộng chỉ vài ngày không thấy nàng, không thể tưởng được Mai Tuyết Yên có thể làm ra đột phá lớn như vậy. Tuy rằng mắt thấy Mai Tuyết Yên đột phá nhưng một đường tu luyện huyền công, càng về sau đột phá càng khó, cho dù là trùng tu cũng vậy. Trong dự liệu của Quân Mạc Tà, ít nhất cần phải có một thời gian nữa thì Mai Tuyết Yên mới đạt tới cảnh giới bát cấp huyền thú. Nhưng hiện tại nàng đã vượt qua giới hạn này, chỉ cần một tháng.

Mắt thấy Tuyết Yên lộ rõ sự kiên quyết và trong mắt có chút đau lòng, Quân Mạc Tà trong lòng chấn động, hắn chợt hiểu ra:

- Xà Vương bị thương, đối với mình là một đả kích lớn lao. Đối với Mai Tuyết Yên lại càng đả kích lớn hơn nữa. Chỉ sợ sau khi thấy Xà Vương bị thương, bị đã kích lớn như vậy, làm cho Mai Tuyết Yên luyện công ngày đêm không ngủ không nghỉ.

Nếu đổi lại là người khác, mượn đan dược mạnh mẽ để tăng thực lực không nghi ngờ gì sẽ bị tâm ma quấy nhiễu vì cảnh giới bản thân không đủ hoặc tệ hơn còn bị dược lực khổng lồ làm cho tan xương nát thịt, chết oan uổng.

Nhưng Mai Tuyết Yên lại khác, bởi vì Mai Tuyết Yên tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công và hiện đang ở trong Hồng Quân Tháp và thứ ba là Hóa Hình huyền thú chỉ cần tâm cảnh đạt tới cửu cấp là được. Mai Tuyết Yên hiện tại công lực tuy rằng còn thiếu một chút bản thân có tu vi đạt tới Tôn Giả cấp bốn. Thậm chí lần trước liều chết dùng Thánh Vương đan ngắn ngủi đột phá tu vi tới Tôn Giả cực hạn, tiếp cận Thánh Giả cảnh giới. Thứ tư, kinh mạch trong cơ thể Mai Tuyết Yên từng được giải khai. Cho nên toàn bộ chướng ngại đều đã không có gì đáng ngại nữa.

Mai Tuyết Yên hiện tại đã khôi phục đến tu vi bát cấp đỉnh phong. Nàng có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã là không dễ dàng gì. Nếu không phải đột phá Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ hai chỉ sợ Mai Tuyết Yên cũng không dám làm như vậy.

Quân Mạc Tà gật gật đầu, từ trong người lấy ra mấy khỏa đan dược để Mai Tuyết Yên ăn vào, đầu tiên là Diệp Cốt đan, sau đó là Thiên Nguyên Đan, Tụ Nguyên Đan, Thông Nguyên Đan, Vô Cực đan và Thiên Cực đan.

Mai Tuyết Yên cũng không do dự, vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công thuận lợi hóa giải dược tính của đan dược Diệp Cốt đan, sau đó dùng tiếp Thiên Nguyên Đan...

- Mạc Tà, chàng giúp ta lấy bộ quần áo lại đây, rồi ra ngoài trước đi.

Quân Mạc Tà chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc, mừng rỡ quay đầu nhìn lại chỉ thấy Mai Tuyết Yên vẫn còn nguyên dạng huyền thú nhưng đã mở miệng nói chuyện, đang trừng mắt nhìn mình, như ra lệnh.

Phải biết rằng Mai Tuyết Yên lúc này bị đánh trở về nguyên hình, quần áo đã bị hủy. Lần này không cần dùng hết kim đan, chỉ cần dùng Thông Nguyên, Tụ Nguyên và Thiên Nguyên tam đan đã có thể dễ dàng hóa hình. Vô Cực đan và Thiên Cực đan phải đợi khi Mai Tuyết Yên hóa hình xong, lấy hình thái con người sử dụng đan dược mới có công hiệu lớn nhất.

Nhưng lần trước lúc hóa thân hình người lại gặp phải tình trạng xấu hổ cho nên lần này Mai Tuyết Yên chuyện đầu tiên là muốn đuổi tên lưu manh này đi, bằng không thì hậu quả khó lường.

- Vì sao lại phải đi ra ngoài? Ta cũng không phải chưa thấy qua, chúng ta là phu thê, không cần phải khách khí như vậy chứ?

Quân Mạc Tà sờ cằm, cười một tiếng nói, ánh mắt lóe lên một chút háo sắc rồi khôi phục lại như cũ. Quân đại thiếu gia miệng lại ba hoa:

- Ngươi...Đi ngủ... Ta ngủ tiếp đây, dù sao ta cũng phải nghỉ ngơi. Mà xem ra công lực vẫn chưa đủ để hóa hình. Dục tốc bất đạt, nên cũng cố nhiều một chút sẽ tốt hơn, cũng không cần gấp gáp như vậy!

Mai Tuyết Yên có rất nhiều biện pháp đối phó Quân Mạc Tà. Câu nói đầu tiên làm cho Quân đại thiếu gia sốt ruột đứng lên.

- Nãi nãi của ta, vì chờ ngươi hóa hình lần thứ hai, ta trông mòn con mắt. Nàng bây giờ lại nói một câu không vội. Nàng không vội, nhưng ta vội a!

- Được, quần áo của nàng đây, ta sẽ đi ra ngoài. Như vậy là được rồi chứ gì!

Quân Mạc Tà bất đắc dĩ phải làm theo, lòng thầm nhủ: "Tiểu cô cô, chờ ngươi hóa thành hình người, khi đó sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại".

Quân đại thiếu gia lấy ra bộ quần áo đặt một bên rồi quay người rời khỏi Hồng Quân tháp. Nhưng lúc rời đi, hắn liếc mắt nhìn liền cảm giác một trận mê muội. Trong mắt hắn, tại gốc cây thần bý đang chiếu hào quang, bao phủ bên trong linh khí nồng đậm là thân ảnh quen thuộc, lẳng lặng đứng đó. Một đôi mắt tuyệt đẹp mang theo khát vọng và thâm tình vô hạn, còn có chút lệ quang óng ánh, không hề chớp mắt nhìn Quân Mạc Tà.

Đã lâu rồi, Mai Tuyết Yên.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện