Trước sau chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, loại cảm giác quái dị này liền biến mất vô tung…
Quân Mạc Tà tỉnh bơ cúi đầu, nhưng trong đầu lại đem trọn quá trình vừa rồi nhanh chóng hồi tưởng lại một lần.
Người đi đường qua lại, dưới trí nhớ siêu cường của hắn, mọi người trong óc hiện qua một lần, đối chiếu với người đi đường hiện tại, lần lượt chọn lọc!
Thời gian trôi qua không lâu, người đi xa nhất, cũng chỉ bên ngoài trên dưới trăm trượng mà thôi! Hơn nữa vừa rồi nhân số tuy nhiều, tổng cộng lại cũng chỉ có khoảng mấy ngàn người! Lấy mật độ người đi lại như vậy, cũng coi như là nhiều!
Nhưng dưới thần thức dò xét thần diệu của Quân Mạc Tà, những người này hiện lên một cách rõ ràng. Sau một phen tra xét, Quân Mạc Tà đem mục tiêu tập trung lên bẩy người! Chỉ trên bẩy người này!
Bẩy người này, chính là vừa mới tiến vào trong phạm vi trên dưới trăm trượng mà thần thức của hắn dò xét!
Sau khi chọn lọc, Quân Mạc Tà rốt cục di chuyển nhẹ thân mình, chậm rãi quay trở về. Ở trước mặt hắn, có một vị thanh niên mặc hắc y không nhanh không chậm từ phía trước tiến tới, chân phải rất nhỏ hình như có chút khuyết tật, trên mặt không chút biểu tình, hai mắt đục ngầu, mí mắt phù thũng, ánh mắt rũ xuống, nhìn vào chân, cước bộ phù phiếm, tựa hồ như có một bộ dáng yếu đuối…
Nhưng tại bản năng cảm giác của Quân Mạc Tà, phát hiện người này tất nhiên có vấn đề!
Bởi vì, Quân Mạc Tà mơ hồ cảm nhận thấy một tia âm tà!
Loại cảm giác âm tà này, vừa thấy xa lạ vừa thấy quen thuộc.
Hơn nữa, trong đó còn có loại cảm xúc quái dị làm cho Quân Mạc Tà sợ hãi…
Nếu như người này chính là cao thủ, như vậy, người này nhất định đã đạt đến thần thức nội liễm, cảnh giới cao thâm Phản phác quy chân!
Loại cảm giác này, cho dù là ở trên người Thánh Hoàng, Quân Mạc Tà cũng chưa từng cảm nhận qua!
Quân Mạc Tà thầm nhủ trong lòng, phương hướng người này một đường đi tới, đúng là chỗ mà thần thức của những cao thủ Tam Đại Thánh Địa kết lại yếu nhất! Theo cước bộ của hắn chệch một chút so với phương hướng quỹ đạo, loại cảm giác này càng ngày càng hiện ra rõ ràng.
Thần niệm của cao thủ Tam Đại Thánh Địa, bao phủ toàn bộ mọi người trong thành, nhưng chỉ bỏ qua riêng người này. Bởi vì, mỗi một lần bị thần thức dò xét, người này đều trước tiên tránh được…
Thật hiển nhiên, người này cũng tự mình thả ra thần thức để thăm dò, hơn nữa còn lấy làm căn cứ để mình kết luận cuối cùng xác định phương hướng hành tẩu, mà li kì nhất chính là, rõ ràng có vị Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa ở trong này tọa trấn, nhưng cũng không phát gác ra hắn!
Loại năng lực này, ngay cả hiện tại Quân Mạc Tà muốn làm cũng làm không được!
Thậm chí, nếu không phải trong nháy mắt vừa rồi đó linh quang chợt lóe, chỉ sợ ngay cả Quân Mạc Tà cũng không nhận thấy được thần niệm người này dao động!
Người này, trong hành động nhìn uể oải, nhìn như không có chút nào đặc biệt, nhưng Quân Mạc Tà lại mẫn cảm phát hiện, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân người này, đều ở trong trạng thái buông lỏng! Hắn hiện tại lộ ra tư thế tiêu sái, chính là không…mất tí sức lực nào, phương thức nhẹ nhàng nhất. Vô luận là cái vung tay hay nhấc chân, nhìn như đơn giản tự nhiên, nhưng rơi vào trong mắt Quân Mạc Tà, mơ hồ tương tự như không bàn mà hợp ý nhau, một loại đạo lí huyền ảo…
Nhìn theo bóng lưng hắc y nhân, khóe miệng Quân Mạc Tà chợt nhếch lên, đột nhiên lộ ra một nụ cười thần bí… là hắn sao? Trong lúc Quân đại thiếu gia linh cơ nhất xúc, thời điểm mơ hồ nhận ra thân phận thần bí nhân kia, hắc y nhân kia lại đột ngột dừng thân hình lại, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Quân Mạc Tà, trong đôi mắt, tựa hồ lộ ra một tia tiếu ý, chậm rãi nói:
- Tiểu tử ngươi theo bổn công tử một đoạn đường, chẳng lẽ muốn mời ta một chén?
Quân Mạc Tà hơi sững sờ, tâm niệm vừa động, nói:
- Có gì không được chứ? Gặp nhau tức là hữu duyên, mời ngươi một chén thì đáng giá cái gì… Xin mời, xin mời, chỉ là ta không mang theo bạc, ngươi trả tiền trước, tí nữa ta trả lại cho ngươi.
Ngươi muốn chiếm tiện nghi của Quân ca, ngươi nghĩ sai rồi, bất quá nếu ta mời khách ngươi bỏ tiền thì còn được!
- Đúng là hữu duyên, quả nhiên là xảo hợp cực kì.
Hắc y nhân nhún vai một cái, nói:
- Ta cũng không mang theo bạc.
Nhưng ngay sau đó nhìn Quân Mạc Tà với ánh mắt kỳ quái:
- Cũng không biết không mang theo bạc có thể uống được rượu hay không đây?
Quân Mạc Tà học theo hắn nhún vai:
- Nếu không… chúng ta thử xem? Có lẽ có thể uống được đấy!
- Có ý tứ, có ý tứ…
Hắc y nhân ha ha cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quân Mạc Tà, nói:
- Thử xem…vậy thử xem.
- Nếu như cả hai đều không mang theo bạc, ngươi còn nói để ta để mời ngươi một chén, cái này tự nhiên để ta làm chủ đi. Mời!
Quân Mạc Tà khẳng khái nói, duỗi tay ra làm tư thế mời.
- Nguyên lai không có bạc cũng có thể làm chủ… thế đạo này thật sự đã thay đổi.
Hắc y nhân lắc lắc đầu, rất cảm khái nói.
Hai người một đường đồng hành, thản nhiên hướng về phía trước mà đi, phía trước, chính là Đạn Quan Lâu.
Cũng là chốn cũ Quân đại thiếu gia trở lại.
Hai người mặc dù chẳng khác nào vai sóng vai, tiến cùng tiến, biểu hiện thoạt nhìn làm như bình tĩnh hài hòa, nhưng mỗi một động tác của hai người tuy nhiên cũng làm ra một tư thế quái dị.
Thời điểm Quân Mạc Tà tiến lên một bước, hắc y nhân vừa vặn sau khi Quân Mạc Tà nhấc chân, lập tức nâng chân mình lên, bước về cùng một phương hướng. Hắc y nhân này ở vị trí bên tay phải Quân Mạc Tà, nhưng mỗi bước đi, vai phải Quân Mạc Tà vô tình hữu ý lại triệt thoái về phía sau một chút.
Cước bộ đi trước, bả vai lại xoay về phía sau, cái tư thế này không thể nghi ngờ là rất quái dị! Giống như có người phía sau dùng sợi dây vô hình kéo hắn lại mà hắn vẫn tiến về phía trước.
Mà hắc y nhân kia thì động tác lại ngược lại, Quân Mạc Tà mỗi khi cất bước, đều là chân hắn tiến lên trước; nhưng hắc ý nhân kia bả vai lại mơ hồ lộ ra xu thế tiến về trước, may mắn là đi cũng không nhanh, nếu không, giống như buồn bực quá trực tiếp lao đầu về phía trước. Bộ dáng rất không tự nhiên.
Tư thế hai người, đều hết sức đặc biệt; có thể khẳng định chính là, nếu như hai người vẫn tiếp tục duy trì bộ dáng trong lời nói, Quân Mạc Tà tất nhiên sẽ tự mình biến mình thành một cái bánh quai chèo (bó tay cái này. Biên: Ta cũng bó tay ^^!), đương nhiên, Quân đại thiếu gia duy trì không được sẽ chổng bốn vó lên giời, người áo đen thì cũng sẽ cắm đầu trên mặt đất, tặng một nụ hôn nồng nhiệt trên mặt đất!
Nhưng hai người vẫn duy trì tư thế cổ quái như vậy, trên mặt cư nhiên còn bảo trì bộ dáng nói cười vui vẻ, tựa hồ như vô cùng khoái chí.
Mỗi khi khoảnh khắc ánh mắt của hai người đánh sang, đối phương cơ bản khi thấy ánh mắt quét lên thân thể mình, liền đem bộ vị đó tiến lên hoặc lui lại nửa bước. Quyết định không chịu để cho ánh mắt dư quang ngắm đến vị trí tính toán!
Một đường đi tới Đạn Quan Lâu, có vẻ như thoải mái nhàn nhã của hai người, trên trán đều tuôn ra nhưng giọt mồ hôi trong suốt!
Tổng cộng chỉ trong vài chục trượng ngắn ngủi này, hai người âm thầm giao thủ, cũng đã không dưới vài trăm lần! Cơ hồ mỗi một cái nhấc chân, mỗi một cái vung tay, mỗi một lần cất bước, mỗi một lần đặt chân, đều là một lần giao phong! Tâm lực tiêu hao cực kỳ khổng lồ, có thể hiểu, so với một hồi kịch liệt đại chiến cũng không kém hơn là mấy!
Quân Mạc Tà tuy rằng thủy chung vẫn duy trì ưu thế cất bước tiến lên trước, nhưng trọng tâm thân thể hắn, từ đầu đến cuối cũng không có chắc chắn, vị tất đã chiếm được thế thượng phong, càng không nói đến ưu thế.
Cuộc chiến mạc danh kỳ diệu đối với Quân Mạc Tà mà nói, tung hoành qua hai kiếp sống cũng chưa bao giờ gặp qua biến cố khủng bố đến thế! Đại thiếu chính là trăm triệu lần thật không ngờ, ở thế giới này cư nhiên còn có người cùng tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công cùng phản ứng của mình giống nhau, hoàn toàn không rơi xuống nửa điểm hạ phong! Cho dù chính mình giương mi, đảo đôi con mắt, hắc y nhân cũng lập tức áp dụng đối sách hoàn hảo, mà hắn lập tức dấu đi bộ vị, mà Quân Mạc Tà có thể tìm cách công kích đủ khả năng lấy được hiệu quả lớn nhất!
Nhìn thấu thân phận người nọ trong lòng Quân đại thiếu gia không khỏi xuất hiện một loại cảm thán "Thịnh danh chi hạ quả nhiên tịnh vô hư sĩ" (*). Bởi vì trong lòng hắn biết rõ mình chiếm tiện nghi lớn! Hiện tại hắc y nhân này cùng mình cân sức ngang tài, nhưng bị thương nặng, thực lực cơ hồ cạn kiệt! Hơn nữa vết thương nặng này nếu đặt ở trên người thường nhân ước chùng có thể chết đến một trăm lần!
(*) Đại ý: Kẻ có danh trong thiên hạ quả nhiên không phải là danh hão (thùng rỗng).
Nhưng dưới tình huống như thế, lại có thể như cũ bất động thanh sắc kìm chân Quân Mạc Tà!
Ta hôm may thật sự là may mắn!
Tư thế hắc y nhân tiến lên dù như bị động, thực tế mà nói lại duy trì thế chủ động tuyệt đối, cả quá trình sơ hở nhỏ duy nhất chỉ là khi bắt đầu đã bị Quân Mạc Tà chiếm mất tiên cơ, nhưng tuy rơi vào tình thế xuất phát phía sau, lại thủy chung không có cùng nhau so sánh.
Tuy rằng không rơi xuống hạ phong, lại ở trong trạng thái tình thế luôn luôn bị vây có vẻ như bị động phòng ngự! Tuy rằng hai người bây giờ vẫn là cân sức ngang tài, nhưng đối với hắc y nhân luôn luôn tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu tự cao tự đại mà nói, không chỉ là vô cùng nhục nhã!
Chính mình cư nhiên bị một cái hậu sinh tiểu tử cưỡi ở trên đầu, một đường mạnh mẽ dẫm lên đầu chính mình! Mỗi thời điểm khi mình muốn cất bước lên trước, luôn bị đối phương nhấc đầu giương mi quấy rối. Hơn nữa nếu mạnh mẽ tiến lên trước như lời nói, nhưng tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thật lớn!
Con bà nó, mấy trăm năm không có đi ra ngoài, huyền công trên thế giới này tiến cảnh đúng là kinh người như vậy sao? Một cái mao đầu tiểu tử lại có thể biến thái như thế sao?
Phi, gọi hắn là mao đầu tiểu tử còn hơi lớn, người trước mắt căn bản là chưa dứt sữa, con nít chưa mọc đủ lông, thế nhưng cái con nít chưa đủ lông này vô luận là tinh thần, thần niệm hay là phản ứng, đều đạt tới toàn thân quán thể một khối tùy ý mà động, bát diện lai phong, siêu diệu cảnh giới!
Thiên thượng huyết ngục bất động nhãn,
Cửu u hận hải đạm hồi đầu!
Thử thân hóa tác thiên dữ địa,
Thử tâm linh lung nhâm tiêu du!
Đây chính là cảnh giới mà ước chừng mình tu luyện mấy trăm năm mới đạt tới a.
Nếu thế giới này nhiều tên biến thái như vậy, chính mình không còn chỗ lăn lộn trên giang hồ nữa rồi, đây cũng là điên cuồng quá đi?
Một đường ngắn ngủi hơn mười trượng hai người này đi qua, tuy rằng giao phong không tiếng động, cũng không có sử dụng nửa điểm huyền công cự lực, nhưng chỗ hung hiểm, cũng đủ để kinh tâm động phách! Nếu đổi lại là chiến nhau thật sự, nói hai người công lực tương đương, như vậy vô luận là người nào, chỉ sợ đều đã chết qua mấy trăm lần!
Có câu cách ngôn, gọi là: Vu vô thanh xử thích kinh lôi! Đoạn đường âm thầm tranh đấu này, đúng là như thế thuyết minh cho một câu nói đầy thực tế! Hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém! Tin tưởng cho dù là chỗ cực kỳ yên tĩnh đột nhiên sấm rền chớp giật, cũng không có rung động như lần tranh phong vô thanh vô tức này!
Quá trình tranh phong mặc dù diễn ra nhanh, lộ trình đã đến cuối, hai người trong nháy mắt tiến vào Đạn Quan Lâu, giao phong chấm rứt, hai người có điều cố kỵ, cũng không dây dưa nhiều, tìm một bàn trống trên lầu, mặt đối mặt ngồi xuống; Trên mặt hắc y nhân vẫn như cũ hoàn toàn không có diễn cảm bộ dạng, nhưng quần áo sau lưng rõ ràng ướt đãm một khối. Phía trước giao phong chỉ trong chốc lát, nhưng tiêu hao tâm lực cũng thật lớn.
Quân đại thiếu gia lại càng không chịu nổi, hai tay của hắn đỡ eo, rất là bất nhã xoa nhẹ hai cái, đoạn đường này luôn luôn uốn a uốn éo, Quân đại thiếu gia cơ hồ cảm thấy cực nhọc quá mà sinh bệnh…Nếu mà đoạn đường dài thêm chút nữa, cứ như thế tiếp tục, làm cho bên hông sinh ra di chứng điều đó tuyệt đối không ngạc nhiên!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Quân Mạc Tà tỉnh bơ cúi đầu, nhưng trong đầu lại đem trọn quá trình vừa rồi nhanh chóng hồi tưởng lại một lần.
Người đi đường qua lại, dưới trí nhớ siêu cường của hắn, mọi người trong óc hiện qua một lần, đối chiếu với người đi đường hiện tại, lần lượt chọn lọc!
Thời gian trôi qua không lâu, người đi xa nhất, cũng chỉ bên ngoài trên dưới trăm trượng mà thôi! Hơn nữa vừa rồi nhân số tuy nhiều, tổng cộng lại cũng chỉ có khoảng mấy ngàn người! Lấy mật độ người đi lại như vậy, cũng coi như là nhiều!
Nhưng dưới thần thức dò xét thần diệu của Quân Mạc Tà, những người này hiện lên một cách rõ ràng. Sau một phen tra xét, Quân Mạc Tà đem mục tiêu tập trung lên bẩy người! Chỉ trên bẩy người này!
Bẩy người này, chính là vừa mới tiến vào trong phạm vi trên dưới trăm trượng mà thần thức của hắn dò xét!
Sau khi chọn lọc, Quân Mạc Tà rốt cục di chuyển nhẹ thân mình, chậm rãi quay trở về. Ở trước mặt hắn, có một vị thanh niên mặc hắc y không nhanh không chậm từ phía trước tiến tới, chân phải rất nhỏ hình như có chút khuyết tật, trên mặt không chút biểu tình, hai mắt đục ngầu, mí mắt phù thũng, ánh mắt rũ xuống, nhìn vào chân, cước bộ phù phiếm, tựa hồ như có một bộ dáng yếu đuối…
Nhưng tại bản năng cảm giác của Quân Mạc Tà, phát hiện người này tất nhiên có vấn đề!
Bởi vì, Quân Mạc Tà mơ hồ cảm nhận thấy một tia âm tà!
Loại cảm giác âm tà này, vừa thấy xa lạ vừa thấy quen thuộc.
Hơn nữa, trong đó còn có loại cảm xúc quái dị làm cho Quân Mạc Tà sợ hãi…
Nếu như người này chính là cao thủ, như vậy, người này nhất định đã đạt đến thần thức nội liễm, cảnh giới cao thâm Phản phác quy chân!
Loại cảm giác này, cho dù là ở trên người Thánh Hoàng, Quân Mạc Tà cũng chưa từng cảm nhận qua!
Quân Mạc Tà thầm nhủ trong lòng, phương hướng người này một đường đi tới, đúng là chỗ mà thần thức của những cao thủ Tam Đại Thánh Địa kết lại yếu nhất! Theo cước bộ của hắn chệch một chút so với phương hướng quỹ đạo, loại cảm giác này càng ngày càng hiện ra rõ ràng.
Thần niệm của cao thủ Tam Đại Thánh Địa, bao phủ toàn bộ mọi người trong thành, nhưng chỉ bỏ qua riêng người này. Bởi vì, mỗi một lần bị thần thức dò xét, người này đều trước tiên tránh được…
Thật hiển nhiên, người này cũng tự mình thả ra thần thức để thăm dò, hơn nữa còn lấy làm căn cứ để mình kết luận cuối cùng xác định phương hướng hành tẩu, mà li kì nhất chính là, rõ ràng có vị Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa ở trong này tọa trấn, nhưng cũng không phát gác ra hắn!
Loại năng lực này, ngay cả hiện tại Quân Mạc Tà muốn làm cũng làm không được!
Thậm chí, nếu không phải trong nháy mắt vừa rồi đó linh quang chợt lóe, chỉ sợ ngay cả Quân Mạc Tà cũng không nhận thấy được thần niệm người này dao động!
Người này, trong hành động nhìn uể oải, nhìn như không có chút nào đặc biệt, nhưng Quân Mạc Tà lại mẫn cảm phát hiện, mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân người này, đều ở trong trạng thái buông lỏng! Hắn hiện tại lộ ra tư thế tiêu sái, chính là không…mất tí sức lực nào, phương thức nhẹ nhàng nhất. Vô luận là cái vung tay hay nhấc chân, nhìn như đơn giản tự nhiên, nhưng rơi vào trong mắt Quân Mạc Tà, mơ hồ tương tự như không bàn mà hợp ý nhau, một loại đạo lí huyền ảo…
Nhìn theo bóng lưng hắc y nhân, khóe miệng Quân Mạc Tà chợt nhếch lên, đột nhiên lộ ra một nụ cười thần bí… là hắn sao? Trong lúc Quân đại thiếu gia linh cơ nhất xúc, thời điểm mơ hồ nhận ra thân phận thần bí nhân kia, hắc y nhân kia lại đột ngột dừng thân hình lại, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Quân Mạc Tà, trong đôi mắt, tựa hồ lộ ra một tia tiếu ý, chậm rãi nói:
- Tiểu tử ngươi theo bổn công tử một đoạn đường, chẳng lẽ muốn mời ta một chén?
Quân Mạc Tà hơi sững sờ, tâm niệm vừa động, nói:
- Có gì không được chứ? Gặp nhau tức là hữu duyên, mời ngươi một chén thì đáng giá cái gì… Xin mời, xin mời, chỉ là ta không mang theo bạc, ngươi trả tiền trước, tí nữa ta trả lại cho ngươi.
Ngươi muốn chiếm tiện nghi của Quân ca, ngươi nghĩ sai rồi, bất quá nếu ta mời khách ngươi bỏ tiền thì còn được!
- Đúng là hữu duyên, quả nhiên là xảo hợp cực kì.
Hắc y nhân nhún vai một cái, nói:
- Ta cũng không mang theo bạc.
Nhưng ngay sau đó nhìn Quân Mạc Tà với ánh mắt kỳ quái:
- Cũng không biết không mang theo bạc có thể uống được rượu hay không đây?
Quân Mạc Tà học theo hắn nhún vai:
- Nếu không… chúng ta thử xem? Có lẽ có thể uống được đấy!
- Có ý tứ, có ý tứ…
Hắc y nhân ha ha cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quân Mạc Tà, nói:
- Thử xem…vậy thử xem.
- Nếu như cả hai đều không mang theo bạc, ngươi còn nói để ta để mời ngươi một chén, cái này tự nhiên để ta làm chủ đi. Mời!
Quân Mạc Tà khẳng khái nói, duỗi tay ra làm tư thế mời.
- Nguyên lai không có bạc cũng có thể làm chủ… thế đạo này thật sự đã thay đổi.
Hắc y nhân lắc lắc đầu, rất cảm khái nói.
Hai người một đường đồng hành, thản nhiên hướng về phía trước mà đi, phía trước, chính là Đạn Quan Lâu.
Cũng là chốn cũ Quân đại thiếu gia trở lại.
Hai người mặc dù chẳng khác nào vai sóng vai, tiến cùng tiến, biểu hiện thoạt nhìn làm như bình tĩnh hài hòa, nhưng mỗi một động tác của hai người tuy nhiên cũng làm ra một tư thế quái dị.
Thời điểm Quân Mạc Tà tiến lên một bước, hắc y nhân vừa vặn sau khi Quân Mạc Tà nhấc chân, lập tức nâng chân mình lên, bước về cùng một phương hướng. Hắc y nhân này ở vị trí bên tay phải Quân Mạc Tà, nhưng mỗi bước đi, vai phải Quân Mạc Tà vô tình hữu ý lại triệt thoái về phía sau một chút.
Cước bộ đi trước, bả vai lại xoay về phía sau, cái tư thế này không thể nghi ngờ là rất quái dị! Giống như có người phía sau dùng sợi dây vô hình kéo hắn lại mà hắn vẫn tiến về phía trước.
Mà hắc y nhân kia thì động tác lại ngược lại, Quân Mạc Tà mỗi khi cất bước, đều là chân hắn tiến lên trước; nhưng hắc ý nhân kia bả vai lại mơ hồ lộ ra xu thế tiến về trước, may mắn là đi cũng không nhanh, nếu không, giống như buồn bực quá trực tiếp lao đầu về phía trước. Bộ dáng rất không tự nhiên.
Tư thế hai người, đều hết sức đặc biệt; có thể khẳng định chính là, nếu như hai người vẫn tiếp tục duy trì bộ dáng trong lời nói, Quân Mạc Tà tất nhiên sẽ tự mình biến mình thành một cái bánh quai chèo (bó tay cái này. Biên: Ta cũng bó tay ^^!), đương nhiên, Quân đại thiếu gia duy trì không được sẽ chổng bốn vó lên giời, người áo đen thì cũng sẽ cắm đầu trên mặt đất, tặng một nụ hôn nồng nhiệt trên mặt đất!
Nhưng hai người vẫn duy trì tư thế cổ quái như vậy, trên mặt cư nhiên còn bảo trì bộ dáng nói cười vui vẻ, tựa hồ như vô cùng khoái chí.
Mỗi khi khoảnh khắc ánh mắt của hai người đánh sang, đối phương cơ bản khi thấy ánh mắt quét lên thân thể mình, liền đem bộ vị đó tiến lên hoặc lui lại nửa bước. Quyết định không chịu để cho ánh mắt dư quang ngắm đến vị trí tính toán!
Một đường đi tới Đạn Quan Lâu, có vẻ như thoải mái nhàn nhã của hai người, trên trán đều tuôn ra nhưng giọt mồ hôi trong suốt!
Tổng cộng chỉ trong vài chục trượng ngắn ngủi này, hai người âm thầm giao thủ, cũng đã không dưới vài trăm lần! Cơ hồ mỗi một cái nhấc chân, mỗi một cái vung tay, mỗi một lần cất bước, mỗi một lần đặt chân, đều là một lần giao phong! Tâm lực tiêu hao cực kỳ khổng lồ, có thể hiểu, so với một hồi kịch liệt đại chiến cũng không kém hơn là mấy!
Quân Mạc Tà tuy rằng thủy chung vẫn duy trì ưu thế cất bước tiến lên trước, nhưng trọng tâm thân thể hắn, từ đầu đến cuối cũng không có chắc chắn, vị tất đã chiếm được thế thượng phong, càng không nói đến ưu thế.
Cuộc chiến mạc danh kỳ diệu đối với Quân Mạc Tà mà nói, tung hoành qua hai kiếp sống cũng chưa bao giờ gặp qua biến cố khủng bố đến thế! Đại thiếu chính là trăm triệu lần thật không ngờ, ở thế giới này cư nhiên còn có người cùng tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công cùng phản ứng của mình giống nhau, hoàn toàn không rơi xuống nửa điểm hạ phong! Cho dù chính mình giương mi, đảo đôi con mắt, hắc y nhân cũng lập tức áp dụng đối sách hoàn hảo, mà hắn lập tức dấu đi bộ vị, mà Quân Mạc Tà có thể tìm cách công kích đủ khả năng lấy được hiệu quả lớn nhất!
Nhìn thấu thân phận người nọ trong lòng Quân đại thiếu gia không khỏi xuất hiện một loại cảm thán "Thịnh danh chi hạ quả nhiên tịnh vô hư sĩ" (*). Bởi vì trong lòng hắn biết rõ mình chiếm tiện nghi lớn! Hiện tại hắc y nhân này cùng mình cân sức ngang tài, nhưng bị thương nặng, thực lực cơ hồ cạn kiệt! Hơn nữa vết thương nặng này nếu đặt ở trên người thường nhân ước chùng có thể chết đến một trăm lần!
(*) Đại ý: Kẻ có danh trong thiên hạ quả nhiên không phải là danh hão (thùng rỗng).
Nhưng dưới tình huống như thế, lại có thể như cũ bất động thanh sắc kìm chân Quân Mạc Tà!
Ta hôm may thật sự là may mắn!
Tư thế hắc y nhân tiến lên dù như bị động, thực tế mà nói lại duy trì thế chủ động tuyệt đối, cả quá trình sơ hở nhỏ duy nhất chỉ là khi bắt đầu đã bị Quân Mạc Tà chiếm mất tiên cơ, nhưng tuy rơi vào tình thế xuất phát phía sau, lại thủy chung không có cùng nhau so sánh.
Tuy rằng không rơi xuống hạ phong, lại ở trong trạng thái tình thế luôn luôn bị vây có vẻ như bị động phòng ngự! Tuy rằng hai người bây giờ vẫn là cân sức ngang tài, nhưng đối với hắc y nhân luôn luôn tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu tự cao tự đại mà nói, không chỉ là vô cùng nhục nhã!
Chính mình cư nhiên bị một cái hậu sinh tiểu tử cưỡi ở trên đầu, một đường mạnh mẽ dẫm lên đầu chính mình! Mỗi thời điểm khi mình muốn cất bước lên trước, luôn bị đối phương nhấc đầu giương mi quấy rối. Hơn nữa nếu mạnh mẽ tiến lên trước như lời nói, nhưng tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thật lớn!
Con bà nó, mấy trăm năm không có đi ra ngoài, huyền công trên thế giới này tiến cảnh đúng là kinh người như vậy sao? Một cái mao đầu tiểu tử lại có thể biến thái như thế sao?
Phi, gọi hắn là mao đầu tiểu tử còn hơi lớn, người trước mắt căn bản là chưa dứt sữa, con nít chưa mọc đủ lông, thế nhưng cái con nít chưa đủ lông này vô luận là tinh thần, thần niệm hay là phản ứng, đều đạt tới toàn thân quán thể một khối tùy ý mà động, bát diện lai phong, siêu diệu cảnh giới!
Thiên thượng huyết ngục bất động nhãn,
Cửu u hận hải đạm hồi đầu!
Thử thân hóa tác thiên dữ địa,
Thử tâm linh lung nhâm tiêu du!
Đây chính là cảnh giới mà ước chừng mình tu luyện mấy trăm năm mới đạt tới a.
Nếu thế giới này nhiều tên biến thái như vậy, chính mình không còn chỗ lăn lộn trên giang hồ nữa rồi, đây cũng là điên cuồng quá đi?
Một đường ngắn ngủi hơn mười trượng hai người này đi qua, tuy rằng giao phong không tiếng động, cũng không có sử dụng nửa điểm huyền công cự lực, nhưng chỗ hung hiểm, cũng đủ để kinh tâm động phách! Nếu đổi lại là chiến nhau thật sự, nói hai người công lực tương đương, như vậy vô luận là người nào, chỉ sợ đều đã chết qua mấy trăm lần!
Có câu cách ngôn, gọi là: Vu vô thanh xử thích kinh lôi! Đoạn đường âm thầm tranh đấu này, đúng là như thế thuyết minh cho một câu nói đầy thực tế! Hơn nữa chỉ có hơn chứ không kém! Tin tưởng cho dù là chỗ cực kỳ yên tĩnh đột nhiên sấm rền chớp giật, cũng không có rung động như lần tranh phong vô thanh vô tức này!
Quá trình tranh phong mặc dù diễn ra nhanh, lộ trình đã đến cuối, hai người trong nháy mắt tiến vào Đạn Quan Lâu, giao phong chấm rứt, hai người có điều cố kỵ, cũng không dây dưa nhiều, tìm một bàn trống trên lầu, mặt đối mặt ngồi xuống; Trên mặt hắc y nhân vẫn như cũ hoàn toàn không có diễn cảm bộ dạng, nhưng quần áo sau lưng rõ ràng ướt đãm một khối. Phía trước giao phong chỉ trong chốc lát, nhưng tiêu hao tâm lực cũng thật lớn.
Quân đại thiếu gia lại càng không chịu nổi, hai tay của hắn đỡ eo, rất là bất nhã xoa nhẹ hai cái, đoạn đường này luôn luôn uốn a uốn éo, Quân đại thiếu gia cơ hồ cảm thấy cực nhọc quá mà sinh bệnh…Nếu mà đoạn đường dài thêm chút nữa, cứ như thế tiếp tục, làm cho bên hông sinh ra di chứng điều đó tuyệt đối không ngạc nhiên!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Danh sách chương