Quân Mạc Tà dường như không có việc gì vỗ vỗ bụi đất trên người, lắc lắc mông ngồi xuống trên ghế. Chút thương tổn ấy với hắn mà nói thì thật sự là không đáng nhắc đến. Chỉ cần dùng Khai Thiên Tạo Hóa Công vận hành một chu thiên liền thành không có chuyện gì. Dù sao Quản Thanh Hàn cũng không thực sự xuống tay tàn nhẫn!
Đột nhiên cảm giác phía đối diện có chút khác thường, hắn vừa ngẩng đầu mới phát hiện tam thúc của mình, vị Đại tướng quân đã tung hoành sa trường này đang có ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Không! Hẳn là ánh mắt vô cùng kinh hoàng đang nhìn mình; sâu trong ánh mắt tràn đầy sự dò xét, thậm chí còn bao hàm một vẻ sợ hãi, một nỗi kinh ngạc, một niềm kính sợ!
"Ngươi rốt cuộc... Làm sao mà được như vậy?" Quân Vô Ý vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt như chim ưng soi mói nhìn hắn: "Ai dạy ngươi? Ai có bản lĩnh như vậy, có phải là cao thủ Chí Tôn Thần Huyền trong truyền thuyết không?!"
Quân Mạc Tà ngẩn ra, lập tức hiểu được, đột nhiên cười ha hả. Một lúc lâu sau mới giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Muốn luyện thành gan nghĩa dũng thì phải có tâm giết người!" Quân Mạc Tà cười hắc hắc: "Tam thúc thực sự là muốn hỏi không biết rốt cuộc điệt nhi đã giết bao nhiêu người để có được cảnh giới như vừa rồi?"
Nhìn thần sắc của Quân Vô Ý là Quân Mạc Tà biết vị tam thúc này của mình đã khéo léo khám phá ra được cái gì đó. Bản năng phản ứng của mình dù lúc đó đã cố ức chế, nhưng dấu hiệu hẳn là vẫn có. Có lẽ Quản Thanh Hàn vì ở trong cuộc hay do thực lực còn bị hạn chế nên khó có thể cảm thấy, nhưng Quân Vô Ý đâu phải loại hạ đẳng? Thân là Địa Huyền cao thủ, là chiến tướng tung hoành trăm trận, lại đứng ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn kẻ u mê trong cuộc thì làm sao không thể nhìn ra sự thật? Quân Vô Ý hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Mạc Tà, chiến trường giết địch, lấy tánh mạng của kẻ địch chính là việc không thể chối bỏ; Nhưng ngươi chưa bao giờ dấn thân vào quân đội, lại có thể luyện một thân công phu giết người như vậy, đến tột cùng là luyện tập như thế nào? Đạt đến cảnh giới như vậy nếu không có giết một số lượng người lớn thì không có khả năng tu thành, chẳng lẽ ngươi..."
Giọng của Quân Vô Ý có chút run rẩy lại thêm phần tức giận: "Ngươi nhiều năm ở đế đô... Chẳng lẽ ngươi dùng sinh mệnh dân chúng bình dân để luyện thành?"
"Tam thúc cũng là người biết rõ chuyện chém giết mà sao lại nói như người ngoài cuộc vậy! Bản lĩnh giết người nhất định cứ phải thông qua giết người mới luyện thành sao" Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Kỳ thật chỉ cần người ta có thể thật sự quen thuộc, hiểu biết các chỗ xương cốt, các chỗ đốt ngón tay trên thân thể thì tự nhiên cũng sẽ biết."
Hắn chớp mắt, nói: " Thân thể con người, không phân nam nữ đều có hai trăm lẻ sáu đoạn xương cốt. Nói cách khác là cũng có hai trăm lẻ sáu chỗ các khớp xương! Cơ thể con người từ đùi trở lên không kể trước sau, phải trái, trên dưới đều tồn tại những vị trí yếu huyệt mà tại đó có thể một đòn là dồn người đó vào cái chết! Mà cho dù là chiêu thức dạng gì, chỉ cần đánh ra thì nhất định sẽ có một bộ vị của hắn lộ ra sơ hở!"
"Nếu muốn động thủ thì tất nhiên sẽ vận động xương cốt, lợi dụng các đốt khớp xương. Mà chịu lực lớn nhất chính là các bộ phận được sử dụng này vào thời điểm đó, bộ phận không sử dụng chính là chỗ sơ hở, đủ là sơ hở trí mạng! Đến khi ngươi tìm được sơ hở rồi, như vậy cả phần hắn đang ở sử dụng kia cũng thành sơ hở! Sau khi hoàn toàn hiểu xong thì việc tìm vị trí có lợi của mình đấu với vị trí bất lợi của người quả là dễ dàng! Lúc trước điệt nhi đã nói với gia gia, Tà nhi sẽ không đánh nhau, là thực sự toàn tâm toàn ý nói thành thật. Hôm nay nếu điệt nhi toàn lực phản kích thì không biết vừa rồi tẩu tẩu sẽ chết bao nhiêu lần, ít nhất một trăm lần! Không biết tam thúc có nhìn thấy như vậy hay không!"
Quân Mạc Tà khép mắt, nhe hàm răng trắng bóng: "Không thể không thừa nhận là điệt nhi đã tập thành bản năng, cứ ra tay thì nhất định chỉ nhằm vào vị trí như vậy, vị trí một đòn là mất mạng! Điều này cũng không phải kỳ quái như vậy chứ? Ở trên đời này, người hiểu rõ nhất về thân thể con chính là thầy thuốc. Nhưng chắc tam thúc chưa bao giờ từng gặp loại thầy thuốc giết rất nhiều người để học cách cứu người?!"
Quân Vô Ý ngơ ngẩn, cả giận nói: "Ngươi là cưỡng từ đoạt lí (già mồm cãi cố)!"
Quân Mạc Tà thở dài, nói: "Kỳ thật tam thúc phải hiểu rõ là từ nhỏ đến lớn tam thúc cơ bản đã nhìn thấy điệt nhi lớn lên. Trong hai năm vừa rồi dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng tổ chức tình báo Quân gia với Tà nhi thì mỗi ngày đi nơi nào, mỗi một canh giờ làm cái gì, đều có bản ghi chép kể lại. Hừ, thậm chí đến cả thời điểm điệt nhi vùi hoa dập liễu cũng có bản ghi chép thời gian dài ngắn, nữ tử là ai. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ nàng kia gia đình xuất thân mười tám đời tổ tông cũng đều điều tra tường tận. Tam thúc, chẳng lẽ người cho rằng điệt nhi thật sự có bản lĩnh âm thầm lặng lẽ giết người? Phỏng đoán như vậy thật sự là thực hoang đường, đúng không?!"
Quân Vô Ý không biết nên khóc hay cười, nghẹn họng nhìn trân trối!
"Chẳng lẽ thật sự là có sát thủ bậc vương giả bẩm sinh?" Quân Vô Ý trừng mắt đột nhiên cảm giác trong đầu thực là hỗn loạn. Chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của mình khiến cho vị chiến tướng dày dạn này không khỏi lạc vào mê cung ….
Quân Mạc Tà âm thầm lau mồ hôi lạnh, ngấm ngầm thở phào thật dài. Mịa nó, đến tắc thở mất. Chém gió cho lọt lỗ tai vị tam thúc này thật sự là khó khăn quá!
"Nhưng còn ngươi, làm sao lại cảm thấy hứng thú đối với việc giết người vớ vỉn như vậy? Mà tài nghệ của ngươi sao lại cao như thế! Với thân phận của ngươi... Cũng quá..." Quân Vô Ý vẫn không có buông tha cho mà tiếp tục truy vấn.
"Tam thúc, Quân Mạc Tà từ khi đi vào thế giới này, còn chưa từng có giết qua bất cứ người nào đâu." Sâu trong mắt Quân Mạc Tà thoáng qua vẻ buồn chán cùng với khát vọng; Hắn nhún vai giơ tay, vẻ mặt chân thành và thành khẩn. Dáng điệu như vậy thật sự là rất rõ ràng. Bất luận kẻ nào vừa thấy đều đã lập tức biết là lời của hắn tuyệt đối là lời nói thật, là nói từ đáy lòng!
Lời như vậy cũng đúng là lời nói thật! Có điều kẻ là Quân Mạc Tà thốt ra từ trong miệng ở câu nói "Quân Mạc Tà đi vào thế giới này" lại có ý là chỉ Quân Tà đích thực được gia tộc này tiếp nhận. Còn mình chỉ là Quân Mạc Tà giả danh. Tính đi tính lại thì chỉ là một chút công phu mà thôi.
Về phần kẻ mấy ngày trước đây giết tên sát thủ kia thì đó là tên Quân Tà -vua của các đại sát thủ giết, cũng không phải là Quân Mạc Tà ta. Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau hắc hắc...
Đúng lúc này, Khả Nhi im lặng đi tới, hành lễ, nói: "Tam lão gia, thiếu gia; ngoài cửa có người cầu kiến Tam lão gia, nói là có việc gấp cần bẩm báo." Nói xong, liếc mắt nhìn bùn đất trên người Quân Mạc Tà thì tiểu la lỵ có chút đau lòng: thiếu gia đáng thương, lại bị ngược đãi. Gần đây thiếu gia hòa ái rất nhiều, thật sự không đáng chịu sự ngược đãi này!
Quân Mạc Tà vội vàng nói: "Mau cho hắn vào đây!"
Cuối cùng thì cũng kẻ giải vây cho, lại tới rất đúng lúc.
Không bao lâu, một tráng sĩ áo xanh chững chạc đi đến. Bước chân vững chắc, ánh mắt lợi hại, khuôn mặt bình tĩnh, Quân Mạc Tà đánh giá một chút, thầm nghĩ người này có dáng dấp là một nhân tài, không sai không sai.
"Tướng quân, đã tra ra người đi mua Cửu Diệp thảo."
"Là ai?" Quân Vô Ý và Quân Mạc Tà đồng thời lên tiếng hỏi.
" Là … đại thiếu gia của Đường gia, Đường Nguyên." Người nọ giương mắt nhìn Quân Mạc Tà liếc mắt một cái, có chút đề phòng mà nói ra.
"Đường Nguyên?!" Quân Mạc Tà kêu lên khó tin: " Tên mập này mua Cửu Diệp thảo làm gì nhỉ?? Là trong Đường phủ có người cần đến vị thuốc này sao?"
"Cái này... Thuộc hạ tạm thời không biết."
Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà hai chú cháu nhìn nhau, đều không nói gì. Người nọ biết điều lui xuống, im lặng biến mất
"Không phải là... Tiết lộ tin đồn đó chứ?" Quân Vô Ý trầm tư.
"Khẳng định sẽ không phải!" Quân Mạc Tà thập phần khẳng định trả lời, đảo mắt lại cau mày: "Bất quá tên mập này vì cái gì mà cần mua Cửu Diệp thảo? Lại còn sử dụng vị thuốc này rất trùng hợp, việc này quả nhiên là phải cân nhắc đó" Suy nghĩ một hồi rồi hắn ngẩng đầu lên nói: "Tam thúc, điệt nhi nhớ người từng nói qua, lần này phát hiện được ba gốc Cửu Diệp thảo?"
"Không sai!"
"Một khi đã như vậy thì ở trong tay Đường mập so với ở trong tay người khác sẽ có nhiều hơn. Điệt nhi nghĩ biện pháp khiến cho hắn phải nhả ra hai gốc mới được! Chuyện này giao cho điệt nhi!" Quân Mạc Tà nói chắc chắn. Đường mập đánh bạc thua mất bội ngọc cùng với bội kiếm đều còn ở trong tay mình. Nếu mà mình mở miệng cùng hắn đổi hai gốc dược thảo, cam đoan tên mập này so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn! Xem như cho tên mập này chút tiện nghi!
"Cũng tốt." Quân Vô Ý nhàn nhạt cười nhìn xuống chân mình, trong ánh mắt lộ ra một tia kích động. Còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, Phần Kinh hà!
< rất="" nhiều="" bằng="" hữu="" đưa="" ra,="" quân="" mạc="" tà="" đã="" giết="" người.="" điểm="" này="" là="" ta="" sơ="" sót,="" ha="" hả,="" hiện="" tại="" sửa="" đổi="" lại="" đây,="" có="" lẽ="" có="" chút="" vô="" cùng="" nhân="" ý,="" mọi="" người="" thông="" cảm="" một="" chút="" cáp="" cáp.="" cám="" ơn="" các="" ngươi,="" về="" sau="" có="" cái="" gì="" sai="" lầm,="" thỉnh="" đúng="" lúc="" vạch.="" vì="" chúng="" ta="" tà="" quân,="" mọi="" người="" liền="" vất="" vả="" một="" chút="" a,="" ha="" hả.="">
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Đột nhiên cảm giác phía đối diện có chút khác thường, hắn vừa ngẩng đầu mới phát hiện tam thúc của mình, vị Đại tướng quân đã tung hoành sa trường này đang có ánh mắt vô cùng khiếp sợ. Không! Hẳn là ánh mắt vô cùng kinh hoàng đang nhìn mình; sâu trong ánh mắt tràn đầy sự dò xét, thậm chí còn bao hàm một vẻ sợ hãi, một nỗi kinh ngạc, một niềm kính sợ!
"Ngươi rốt cuộc... Làm sao mà được như vậy?" Quân Vô Ý vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt như chim ưng soi mói nhìn hắn: "Ai dạy ngươi? Ai có bản lĩnh như vậy, có phải là cao thủ Chí Tôn Thần Huyền trong truyền thuyết không?!"
Quân Mạc Tà ngẩn ra, lập tức hiểu được, đột nhiên cười ha hả. Một lúc lâu sau mới giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
"Muốn luyện thành gan nghĩa dũng thì phải có tâm giết người!" Quân Mạc Tà cười hắc hắc: "Tam thúc thực sự là muốn hỏi không biết rốt cuộc điệt nhi đã giết bao nhiêu người để có được cảnh giới như vừa rồi?"
Nhìn thần sắc của Quân Vô Ý là Quân Mạc Tà biết vị tam thúc này của mình đã khéo léo khám phá ra được cái gì đó. Bản năng phản ứng của mình dù lúc đó đã cố ức chế, nhưng dấu hiệu hẳn là vẫn có. Có lẽ Quản Thanh Hàn vì ở trong cuộc hay do thực lực còn bị hạn chế nên khó có thể cảm thấy, nhưng Quân Vô Ý đâu phải loại hạ đẳng? Thân là Địa Huyền cao thủ, là chiến tướng tung hoành trăm trận, lại đứng ngoài cuộc nên tỉnh táo hơn kẻ u mê trong cuộc thì làm sao không thể nhìn ra sự thật? Quân Vô Ý hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Mạc Tà, chiến trường giết địch, lấy tánh mạng của kẻ địch chính là việc không thể chối bỏ; Nhưng ngươi chưa bao giờ dấn thân vào quân đội, lại có thể luyện một thân công phu giết người như vậy, đến tột cùng là luyện tập như thế nào? Đạt đến cảnh giới như vậy nếu không có giết một số lượng người lớn thì không có khả năng tu thành, chẳng lẽ ngươi..."
Giọng của Quân Vô Ý có chút run rẩy lại thêm phần tức giận: "Ngươi nhiều năm ở đế đô... Chẳng lẽ ngươi dùng sinh mệnh dân chúng bình dân để luyện thành?"
"Tam thúc cũng là người biết rõ chuyện chém giết mà sao lại nói như người ngoài cuộc vậy! Bản lĩnh giết người nhất định cứ phải thông qua giết người mới luyện thành sao" Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Kỳ thật chỉ cần người ta có thể thật sự quen thuộc, hiểu biết các chỗ xương cốt, các chỗ đốt ngón tay trên thân thể thì tự nhiên cũng sẽ biết."
Hắn chớp mắt, nói: " Thân thể con người, không phân nam nữ đều có hai trăm lẻ sáu đoạn xương cốt. Nói cách khác là cũng có hai trăm lẻ sáu chỗ các khớp xương! Cơ thể con người từ đùi trở lên không kể trước sau, phải trái, trên dưới đều tồn tại những vị trí yếu huyệt mà tại đó có thể một đòn là dồn người đó vào cái chết! Mà cho dù là chiêu thức dạng gì, chỉ cần đánh ra thì nhất định sẽ có một bộ vị của hắn lộ ra sơ hở!"
"Nếu muốn động thủ thì tất nhiên sẽ vận động xương cốt, lợi dụng các đốt khớp xương. Mà chịu lực lớn nhất chính là các bộ phận được sử dụng này vào thời điểm đó, bộ phận không sử dụng chính là chỗ sơ hở, đủ là sơ hở trí mạng! Đến khi ngươi tìm được sơ hở rồi, như vậy cả phần hắn đang ở sử dụng kia cũng thành sơ hở! Sau khi hoàn toàn hiểu xong thì việc tìm vị trí có lợi của mình đấu với vị trí bất lợi của người quả là dễ dàng! Lúc trước điệt nhi đã nói với gia gia, Tà nhi sẽ không đánh nhau, là thực sự toàn tâm toàn ý nói thành thật. Hôm nay nếu điệt nhi toàn lực phản kích thì không biết vừa rồi tẩu tẩu sẽ chết bao nhiêu lần, ít nhất một trăm lần! Không biết tam thúc có nhìn thấy như vậy hay không!"
Quân Mạc Tà khép mắt, nhe hàm răng trắng bóng: "Không thể không thừa nhận là điệt nhi đã tập thành bản năng, cứ ra tay thì nhất định chỉ nhằm vào vị trí như vậy, vị trí một đòn là mất mạng! Điều này cũng không phải kỳ quái như vậy chứ? Ở trên đời này, người hiểu rõ nhất về thân thể con chính là thầy thuốc. Nhưng chắc tam thúc chưa bao giờ từng gặp loại thầy thuốc giết rất nhiều người để học cách cứu người?!"
Quân Vô Ý ngơ ngẩn, cả giận nói: "Ngươi là cưỡng từ đoạt lí (già mồm cãi cố)!"
Quân Mạc Tà thở dài, nói: "Kỳ thật tam thúc phải hiểu rõ là từ nhỏ đến lớn tam thúc cơ bản đã nhìn thấy điệt nhi lớn lên. Trong hai năm vừa rồi dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng tổ chức tình báo Quân gia với Tà nhi thì mỗi ngày đi nơi nào, mỗi một canh giờ làm cái gì, đều có bản ghi chép kể lại. Hừ, thậm chí đến cả thời điểm điệt nhi vùi hoa dập liễu cũng có bản ghi chép thời gian dài ngắn, nữ tử là ai. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ nàng kia gia đình xuất thân mười tám đời tổ tông cũng đều điều tra tường tận. Tam thúc, chẳng lẽ người cho rằng điệt nhi thật sự có bản lĩnh âm thầm lặng lẽ giết người? Phỏng đoán như vậy thật sự là thực hoang đường, đúng không?!"
Quân Vô Ý không biết nên khóc hay cười, nghẹn họng nhìn trân trối!
"Chẳng lẽ thật sự là có sát thủ bậc vương giả bẩm sinh?" Quân Vô Ý trừng mắt đột nhiên cảm giác trong đầu thực là hỗn loạn. Chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của mình khiến cho vị chiến tướng dày dạn này không khỏi lạc vào mê cung ….
Quân Mạc Tà âm thầm lau mồ hôi lạnh, ngấm ngầm thở phào thật dài. Mịa nó, đến tắc thở mất. Chém gió cho lọt lỗ tai vị tam thúc này thật sự là khó khăn quá!
"Nhưng còn ngươi, làm sao lại cảm thấy hứng thú đối với việc giết người vớ vỉn như vậy? Mà tài nghệ của ngươi sao lại cao như thế! Với thân phận của ngươi... Cũng quá..." Quân Vô Ý vẫn không có buông tha cho mà tiếp tục truy vấn.
"Tam thúc, Quân Mạc Tà từ khi đi vào thế giới này, còn chưa từng có giết qua bất cứ người nào đâu." Sâu trong mắt Quân Mạc Tà thoáng qua vẻ buồn chán cùng với khát vọng; Hắn nhún vai giơ tay, vẻ mặt chân thành và thành khẩn. Dáng điệu như vậy thật sự là rất rõ ràng. Bất luận kẻ nào vừa thấy đều đã lập tức biết là lời của hắn tuyệt đối là lời nói thật, là nói từ đáy lòng!
Lời như vậy cũng đúng là lời nói thật! Có điều kẻ là Quân Mạc Tà thốt ra từ trong miệng ở câu nói "Quân Mạc Tà đi vào thế giới này" lại có ý là chỉ Quân Tà đích thực được gia tộc này tiếp nhận. Còn mình chỉ là Quân Mạc Tà giả danh. Tính đi tính lại thì chỉ là một chút công phu mà thôi.
Về phần kẻ mấy ngày trước đây giết tên sát thủ kia thì đó là tên Quân Tà -vua của các đại sát thủ giết, cũng không phải là Quân Mạc Tà ta. Đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau hắc hắc...
Đúng lúc này, Khả Nhi im lặng đi tới, hành lễ, nói: "Tam lão gia, thiếu gia; ngoài cửa có người cầu kiến Tam lão gia, nói là có việc gấp cần bẩm báo." Nói xong, liếc mắt nhìn bùn đất trên người Quân Mạc Tà thì tiểu la lỵ có chút đau lòng: thiếu gia đáng thương, lại bị ngược đãi. Gần đây thiếu gia hòa ái rất nhiều, thật sự không đáng chịu sự ngược đãi này!
Quân Mạc Tà vội vàng nói: "Mau cho hắn vào đây!"
Cuối cùng thì cũng kẻ giải vây cho, lại tới rất đúng lúc.
Không bao lâu, một tráng sĩ áo xanh chững chạc đi đến. Bước chân vững chắc, ánh mắt lợi hại, khuôn mặt bình tĩnh, Quân Mạc Tà đánh giá một chút, thầm nghĩ người này có dáng dấp là một nhân tài, không sai không sai.
"Tướng quân, đã tra ra người đi mua Cửu Diệp thảo."
"Là ai?" Quân Vô Ý và Quân Mạc Tà đồng thời lên tiếng hỏi.
" Là … đại thiếu gia của Đường gia, Đường Nguyên." Người nọ giương mắt nhìn Quân Mạc Tà liếc mắt một cái, có chút đề phòng mà nói ra.
"Đường Nguyên?!" Quân Mạc Tà kêu lên khó tin: " Tên mập này mua Cửu Diệp thảo làm gì nhỉ?? Là trong Đường phủ có người cần đến vị thuốc này sao?"
"Cái này... Thuộc hạ tạm thời không biết."
Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà hai chú cháu nhìn nhau, đều không nói gì. Người nọ biết điều lui xuống, im lặng biến mất
"Không phải là... Tiết lộ tin đồn đó chứ?" Quân Vô Ý trầm tư.
"Khẳng định sẽ không phải!" Quân Mạc Tà thập phần khẳng định trả lời, đảo mắt lại cau mày: "Bất quá tên mập này vì cái gì mà cần mua Cửu Diệp thảo? Lại còn sử dụng vị thuốc này rất trùng hợp, việc này quả nhiên là phải cân nhắc đó" Suy nghĩ một hồi rồi hắn ngẩng đầu lên nói: "Tam thúc, điệt nhi nhớ người từng nói qua, lần này phát hiện được ba gốc Cửu Diệp thảo?"
"Không sai!"
"Một khi đã như vậy thì ở trong tay Đường mập so với ở trong tay người khác sẽ có nhiều hơn. Điệt nhi nghĩ biện pháp khiến cho hắn phải nhả ra hai gốc mới được! Chuyện này giao cho điệt nhi!" Quân Mạc Tà nói chắc chắn. Đường mập đánh bạc thua mất bội ngọc cùng với bội kiếm đều còn ở trong tay mình. Nếu mà mình mở miệng cùng hắn đổi hai gốc dược thảo, cam đoan tên mập này so với con thỏ chạy trốn còn nhanh hơn! Xem như cho tên mập này chút tiện nghi!
"Cũng tốt." Quân Vô Ý nhàn nhạt cười nhìn xuống chân mình, trong ánh mắt lộ ra một tia kích động. Còn thiếu một vị thuốc cuối cùng, Phần Kinh hà!
< rất="" nhiều="" bằng="" hữu="" đưa="" ra,="" quân="" mạc="" tà="" đã="" giết="" người.="" điểm="" này="" là="" ta="" sơ="" sót,="" ha="" hả,="" hiện="" tại="" sửa="" đổi="" lại="" đây,="" có="" lẽ="" có="" chút="" vô="" cùng="" nhân="" ý,="" mọi="" người="" thông="" cảm="" một="" chút="" cáp="" cáp.="" cám="" ơn="" các="" ngươi,="" về="" sau="" có="" cái="" gì="" sai="" lầm,="" thỉnh="" đúng="" lúc="" vạch.="" vì="" chúng="" ta="" tà="" quân,="" mọi="" người="" liền="" vất="" vả="" một="" chút="" a,="" ha="" hả.="">
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Danh sách chương