Bộ chưởng pháp này của Kiều Ảnh, tên gọi là Thiên La Địa Võng, một chưởng cùng một chưởng trong đó có liên quan: Hơn mười chưởng xuất ra, liền hình thành ở trên không một vùng kín không có kẽ hở, cho dù là người giỏi tránh né thượng thừa ở trong vùng không gian này cũng vô dụng!

Kiều Ảnh tuy rằng có thể dựa vào "Tuệ nhãn" nhìn được chính xác nơi Quân Mạc Tà đang đứng nhưng cô cảm giác được, độn thuật của tên tiểu tử này có phần hơn cả dị nhân tộc, không chỉ hơn mà còn hơn rất nhiều, càng khó có thể đoán được.

Dị tộc nhân sau khi thi triển độn thuật, trong mắt mình nhìn thấy rõ ràng một thân người chân thực! Nhưng tên tiểu tử này sau khi thi triển độn thuật, chính mình nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy được một bóng người lờ mờ mà thôi!

Nếu như muốn dùng không gian kỹ xảo có uy lực cường đại này, cũng cần phải tốn một khoản thời gian. Mà tiểu tử này tính cảnh giác thật sự quá cao, tin rằng chỉ cần mình khẽ động, hắn liền lập tức thừa dịp sơ hở này mà đào thoát, một kẻ giỏi khinh công, chính mình tuy rằng công lực vượt xa nhưng vẫn có phần không theo kịp, hắn lại còn am hiểu độn thuật, một khi tùy ý đi, chính mình chưa chắc có thể giữ hắn lại được.

Suy nghĩ tốt nhất, chính là tiến hành phương pháp ôn thủy nấu ếch, dùng thiên la địa võng chưởng, loại công phu bề ngoài có vể ôn hòa dày đặc, chậm rãi để cho hắn buông lơi cảnh giác, đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ, có muốn động cũng không động được, muốn chạy trốn thì đã trễ…

Thiên La Địa Võng chưởng pháp, chính là một vị tiền bối vì độn thuật của dị nhân tộc mà sáng tạo ra một bộ công pháp đặc thù, trong một lúc tức giận chưởng chưởng tương liên, có thể bao vây vị trí dị nhân tộc, kể cả ẩn thân biệt tích, đó cũng là dựa vào điều kiện khí cơ dẫn dắt, đánh vào địch nhân bị vây bên trong.

Nhưng mà loại chưởng pháp này yêu cầu cơ bản về huyền lực thật sự quá cao, cho dù là Thánh Hoàng, nếu muốn vận dụng Thiên La Địa Võng chưởng pháp mà nói, toàn bộ huyền lực nhiều lắm cũng chỉ đủ dùng trong một lần! Hơn nữa sau khi sử bụng, bởi vì kiệt sức, thông thường đều cùng địch nhân đồng quy vu tận, chẳng khác gì là một mạng đổi một mạng! Nhưng giờ phút này, Thiên La Địa Võng chưởng pháp ở dưới tay Kiều Ảnh, bằng vào căn cơ huyền lực thâm hậu tới cực điểm, đúng là hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh, không thấy một chút nào là quá sức, hết sức thuận lợi, thành thục!

Khóe miệng Kiều Ảnh lộ ra nụ cười lạnh, bàn tay trắng tuyết như ngọc tung chưởng, nhẹ nhàng bâng quơ vạch ra từng đạo hư tuyến, hơn nữa còn lưu lại một chưởng ảnh trắng như tuyết, kình lực khổng lồ kia, cứ như vậy chậm rãi dừng lại ở giữa không trung… Ngưng tụ… Dần dần hướng về trung tâm…

- Cô nương, cô rốt cục có mệt không vậy? Cô làm như vậy chính là hao phí công lực. Nếu mệt thì cô uống trước một ngụm nước đi? Quân Mạc Tà một bên thoải mái né tránh, một bên nói không kiên nể gì.

Hắn đã nhìn ra, đối thủ trước mắt này, tuy rằng công lực thâm hậu đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng căn bản lại không biết vận dụng, một chưởng lại một chưởng đều đánh vào chổ trống, cứ chiến đấu như vậy làm sao tiêu diệt được địch nhân? Hơn nữa, người này tự nhận là một lão tiền bối sống hơn nghìn năm nhưng tâm tình so với một tiểu cô nương còn muốn trong sáng hơn, lại dễ dàng bị chọc giận…

Cho nên Quân Mạc Tà miệng lưỡi ba tấc không nát miệng lại phát huy công dụng… Sớm chọc giận cô ta, sau đó chính mình tìm thời cơ nhanh chóng chạy trốn. Bằng không, phía sau cứ có một vị lão yêu quái đi theo, còn có thể nhìn thấu được Âm Dương Độn của mình…Loại cảm giác này thật là đáng sợ!

Kiều Ảnh hừ lạnh một tiếng, động tác trong nháy mắt gia tăng thêm, nhưng vẫn không đánh trúng người!

Quân Mạc Tà ngửa người một cái, tránh thoát một chưởng, đang muốn mở miệng tiếp tục trêu chọc, nhưng ngay lúc đó bất ngờ phát hiện, không khí từ phía trong nháy mắt trở thành thực thể… Cảm giác này, giống như là trên trời dưới đất đều trở thành bức tường ngăn cách, đem chính mình vây ở giữa, tuy rằng không giống với Thiên Địa Tù Lung trực tiếp cấm cố, nhưng cũng có cùng một loại cảm giác là không gian cầm cố đặc biệt, hỏng bét rồi….

Quân đại thiếu gia miễn cưỡng né tránh thêm hai chưởng nữa, cuối cùng hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích…

Kiều Ảnh rốt cục dừng tay, ngửa mặt cười lạnh:

- Quân Mạc Tà, Thiên La Địa Võng chưởng pháp của ta thế nào? Thật sự không tệ phải không? Ngươi không phải lúc nãy miệng lưỡi lợi hại lắm sao? Tiếp tục nói thêm hai ba câu nghe một chút a.

- Quả thật không tệ! Không thể tưởng tượng loại chưởng pháp rắm thối này lại phù hợp với nữ nhân như thế, lại còn lợi hại nữa….

Quân Mạc Tà toàn thân bị giam lại trên không trung, tuy giận điên người nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, ngả ngớn nói:

- Tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì thi triển một công pháp cùng loại với Thiên Địa Tù Lung hay sao, đúng là chịu khó a?

- Ngươi nói không sai, đây quả thật là cùng một dạng với Thiên Địa Tù Lung, đều mang ý tứ trăm sông đổ về một biển! Nhưng tù lung này lại hoàn toàn do huyền lực tạo thành, không có sử dụng đến nửa điểm thiên địa chi lực! Loại công pháp này, vốn đặc biệt nghiên cứu để đối phó với bọn quái vật dị tộc tinh thông ẩn thân thuật! Quân Mạc Tà ngươi hiện tại cũng được hưởng đãi ngộ tương đương với Chí Tôn Thiên Nhẫn của bọn dị tộc! Ngươi cũng có thể cảm thấy tự hào rồi!

- Không cần! Không cần đem ta đánh đồng với bọn chúng! Tự hào cái gì?

Quân Mạc Tà giận dữ nói:

- Cô, nữ nhân này thật sự đáng giận! Lại cả gan dám đụng đến kiêng kị lớn nhất trong lòng ta!

- Mạo phạm, thì làm sao nào?

Kiều Ảnh hừ một tiếng, trên mặt rốt cục hiện lên thần sắc muốn nhanh chóng được trút giận, thân ảnh nhẹ nhàng bay lên, ngọc chưởng giơ cao, hung hắng hướng về phía Quân Mạc Tà mà đánh tới, giữa chừng nói:

- Ngươi không phải là có thể chạy trốn sao? Sao không tiếp tục chạy trốn đi?

Quân Mạc Tà nhìn thấy bàn tay của cô, trong mắt không có chút biểu cảm nào.

Ở thời điểm khi đánh đến gương mặt, Kiều Ảnh có một chút do dự ngoài ý muốn, nói:

- Chỉ cần ngươi đáp ứng quay về giải thích với mọi người hiểu lầm này, ta liền có thể đáp ứng không đánh ngươi. Hơn nữa sau đó, liền thả ngươi ra, cho ngươi an toàn trở về, như thế nào?

- Không thể!

Quân Mạc Tà trừng mắt nói:

- Thà chết cũng không khuất phục!

- Nhưng ta thật sự không muốn thương tổn ngươi! Ta trước giờ tay chưa từng dính máu tươi, trừ bỏ dị nhân tộc, ta không muốn thương tổn bất cứ sinh linh nào của Huyền Huyền đại lục!

Kiều Ảnh cắn môi, nói:

- Các ngươi không có thâm cừu đại hận với nhau, hơn nữa vừa rồi ngươi cũng nói bọn họ đều là anh hùng trong Đoạt thiên chi chiến… Mà ngươi hiển nhiên cực kì chán ghét dị nhân tộc… Mọi người vì sao không thể cùng nhau hợp tác đây? Chúng ta đoàn kết với nhau, bảo vệ người đời không tốt sao? Coi như sau này không ai nhớ rõ chúng ta, nhưng chúng ta cuối cùng cũng góp một phần sức lực cho đại lục này! Quân Mạc Tà, ngươi nghĩ một chút xem. Ta lấy lấy danh hiệu Tuệ Nhãn La Sát phát thệ, chỉ cần ngươi chấp nhận, ta tất nhiên bảo đảm tính mạng ngươi an toàn, cho ngươi toàn thân trở về! Tam Đại Thánh Địa, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người nào dám đứng ra ngăn cản!

Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi nhận lời, ngay cả lúc vừa rồi ngươi đắc tội ta, ta cũng có thể bỏ qua, coi như không có chuyện gì phát sinh, thế nào?

Nói xong, cô gắt gao nhìn chằm chằm Quân Mạc Tà, trong ánh mắt lộ vẻ mong chờ. Dị nhân tộc vốn am hiểu ẩn thân độn thuật, nếu lần này bên mình có thể xuất hiện một cao thủ đột thuật hơn hẳn bọn hắn, đối với Đoạt thiên chi chiến, quả là đại phúc!

Cho nên, Kiều Ảnh có thói quen sớm lấy đại cục làm trọng, vẫn quyết định hết sức cố gắng, thuyết phục Quân Mạc Tà cả tà quy chính!

- Cô thật sự quá vĩ đại, nhưng cũng quá sức ngây thơ rồi!

Quân Mạc Tà có chút cảm thán, nữ nhân trước mắt này, rõ ràng một lòng một dạ vì Đoạt Thiên chi chiến, toàn tâm toàn ý vì thiên hạ nhân sinh, hoàn toàn không vì công danh lợi lộc, có thể nói là khiến người ta khâm phục! Đúng là giống như Mai Tuyết Yên ngày trước, thậm chí còn có phần cực đoan hơn!

Nhưng bên trong Tam Đại Thanh Địa…. người như thế này được bao nhiêu?

- Nếu mọi người đều giống như cô, trên đời này căn bản không có cái gọi là Đoạt Thiên chi chiến

Quân Mạc Tà thản nhiên nói:

- Danh hiệu anh hùng cũng không phải một đặc quyền, một lý do, bảo vệ thiên hạ muôn dân, cũng không phải là cái cớ có thể tùy ý giết người! Đoạt Thiên chi chiến, càng không phải là một tràng danh lợi… Đáng tiếc, người Tam Đại Thánh Địa tuy rằng cũng xem Đoạt Thiên chi chiến là trách nhiệm lớn nhất, nhưng lớn nhất, lại là ham muốn đen tối của cá nhân bọn hắn, tàn sát vô tội, tàn bạo vô lương, Quân Mạc Tà ta tuy rằng cũng không phải là một người tốt đẹp gì, cũng nguyện hết sức vì Đoạt Thiên chi chiến, nhưng bất kể như thế nào cũng khinh thường không bắt tay với bọn chúng!

Kiều Ảnh sắc mặt tức thì trầm xuống, cô nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt chậm rãi xuất hiện một vẻ thương xót, chậm rãi nói:

- Việc đã đến nước này, ta không còn cách nào khác, ta không thể bởi vì tán thưởng ngươi mà ngồi nhìn bốn thế lực lớn tan rã, thứ cho ta đắc tội!

Chưởng của nàng hóa thành trảo, nhằm hướng ngực Quân Mạc Tà chộp tới.

Quân Mạc Tà cười ha ha, trên mặt hiện ra vài phần dịu dàng, nói:

- Cô và nàng ta, thật sự giống nhau a! Lời cô vừa nói… ta nhận ra được, hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng. Cho nên… ta cũng sẽ không khiến cô quá mức khó chịu… Cáo từ!

Thân ảnh hắn chợt lóe, đang bị bao vây trong lồng thiên la địa lõng được hình thành một cách hoàn hảo từ huyền lực tinh thuần, hắn đột nhiên biệt tung biệt tích!

Kiều Ảnh chấn động, vội vàng thi triển tuệ nhãn lần thứ hai, xem xét kĩ càng xung quanh, nhưng mà khắp nơi vắng vẻ, hoàn toàn không có một bóng người; Quân Mạc Tà giống như chân chính tiêu thất vào hư không… Kiều Ảnh rõ ràng trông thấy, lần này Quân đại thiếu gia rõ ràng không thi triển độn thuật, mà vẫn hoàn toàn biến mất một cách thần bí!

Rốt cuộc đây là công phu gì thế?

Hơn nữa, còn có một đều quái lạ, chính là mỗi lần thi triển tuệ nhãn nơi thế tục, nàng đều trông thấy vô số quỹ hồn lưu lạc, nhưng lúc này ở đây, không thấy một chút gì cả, chỉ thấy chung quang tứ phía sương mù dày đặc!

Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ quỷ hồn ở thế gian này cũng hoàn toàn tiêu thất sao? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta không khỏi thoải mái…

Tuy rằng huyền công của nàng ta cao cường, trên đời hiếm có, hơn nữa có thể nhìn thấy hết thảy mọi tai họa, nhưng trong lòng nàng vẫn là một nữ nhân! Chỉ cần là nữ nhân, tuyệt đại đa số trên đời này, đối với "những thứ đó" sẽ cảm thấy căng thẳng, sợ hãi… Nếu có thể từ nay về sau không nhìn thấy chúng nữa, Kiều Ảnh cảm thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều. Dù thế nào tâm hồn vẫn dựa trên tinh thần là chủ yếu…

Kiều Ảnh đang đắn đo, tuệ nhãn lại phát hiện trên không trung có rất nhiều bóng người cùng hướng về phía này bay đến, mỗi người sắc mặt hờ hững, có người không có đầu, có người không có thân, không có đầy đủ tứ chi, cứ như vậy ở trên không trung chậm rãi bay qua …

- A!

Kiều Ảnh kêu lên một tiếng kinh hoàng, vội vàng giải trừ tuệ nhãn, thân ảnh chớp động, cực kỳ sợ hãi hướng về Cúc Hoa thành bay đi…

Sau một trận tưng bừng không vui vẻ gì, Tam Đại Thánh Địa đối với Phiêu Miểu Huyễn Phủ chỉ còn lại địch ý, trong lòng tam đại Thánh Hoàng cũng toàn là tức khí, sau khi trở về, ba người lập tức dùng bồ câu đưa tin, thông tri lên cao tầng của Thánh địa! Sau đó tập hợp mọi người lại, tuyên bố việc này.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện