Đương nhiên, Thịnh Bảo đường không phải ai muốn vào là vào! Cho dù là thương nhân nhất đẳng, con ông cháu cha, danh nổi như cồn thì trước khi bước vào cũng phải xem lại túi mình có đủ nặng hay không. Nếu không đủ tiền thì chính là tự mình bêu xấu mình, ngay lập tức có thể nổi danh thiên hạ kiểu khác.
Mà nơi có thể mang đến vô số niềm vui đén bất ngờ - Thịnh Bảo đường lại có lai lịch rất thần bí khó lường. Trước giờ không có ai biết, ông chủ đứng sau Thịnh Bảo đường là ai, cũng không có ai biết rốt cuộc Thịnh Bảo đường thuộc về gia tộc hoặc thế lực thần bí nào.
Từ khi Thiên Hương thành xuất hiện thì đã tồn tại Thịnh Bảo Đường; trải qua nhiều lần chiến hỏa, vô số triều đại hưng suy, không biết bao nhiêu đế vương hóa thành bụi đất, sớm đã bị vùi lấp dưới đống tro tàn lịch sử. Nhưng Thịnh Bảo Đường thủy chung vẫn không thay đổi, vẫn đồ sộ sừng sững, thậm chí …phát triển không ngừng!
Phàm là người muốn động chạm Thịnh Bảo Đường, vô luận là quyền quý trong triều đình, hay là phú ông một phương, hoặc cao thủ võ lâm hắc bạch lưỡng đạo, giờ này đã thành một nắm xương trắng, không ai ngoại lệ!
Cho dù là cậu ấm các đại thế gia trong Thiên Hương thành, một khi đến Thịnh Bảo Đường thì đều phải thành thành thật thật. Nơi này trước kia Quân Mạc Tà rất chi là không thích, nhưng hiện tại lại trở thành nơi tốt nhất đối với Quân Mạc Tà!
Nếu châm một mồi lửa phóng hỏa nơi này thì sao? Như vậy sẽ rất là kích thích đây! Bên trong chiếc kiệu đang đi dọc ven đường, Quân Mạc Tà đang ôm chiếc gối mềm mại suy nghĩ những chuyện rất là "hay ho". Các cậu ấm nhà quan, khi dễ dân thường thì chả tính là gì, chỉ làm cho người khác khinh bỉ mình thôi! Phải chơi trội, đập ruồi trên đầu ông ba mươi, vậy mới gọi là kích thích cơ!
Ngày nào cũng đấu đá với bọn tép riu, cho dù thắng hết bọn đó thì cũng chỉ là con tép bạc đất mà thôi.
Phải gây ra phiền toái lớn, đụng tới đối thủ mạnh. Chơi như vậy mới vui, mới thú vị, mới kích thích, mới đã ghiền!
Thịnh Bảo Đường, uh uh, ách, địa phương không tệ, ha ha. Bất quá có hơi khó chơi nha, tạm thời để đó đi. Chờ lão tử thực lực cường đại rồi lại đến chơi một chút.
Quân đại sát thủ vô luận kiếp trước kiếp này đều to gan lớn mật, có gì mà hắn không dám làm. Thịnh Bảo Đường cho dù địa vị độc tôn, trong mắt hắn thủy chung cũng chỉ là một phòng đấu giá mà thôi, hắn thừa sức đại náo thiên cung mà!
Vì cùng đường với Quân Mạc Tà, Đường Nguyên cố ý cưỡi một con ngựa cao lớn đi bên cạnh chiếc kiệu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói vài câu. Khi sắp đến Thịnh Bảo đường, Đường mập mạp đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, vuốt cằm nói: " Tam thiếu gia, ngươi nói xem hai người chúng ta một người cưỡi ngựa một người ngồi kiệu, ta cảm thấy giống như là tân lang đón tân nương thế nào ấy? Tam thiếu gia, nếu không ngươi theo ta luôn đi!"
" Lăn đi chỗ khác! Ngươi đi chết đi, gớm chết được!" Quân Mạc Tà trở mình nôn khan một ngụm, "phạch" một tiếng buông xuống rèm kiệu xuống, mặc kệ bên ngoài tiếng cười ầm ĩ vang lên.
Vừa tới Thịnh Bảo đường, con ngựa cưỡi của Đường Nguyên đã xùi bọt mép. Kỳ thật con ngựa này tuyệt đối là nhất đẳng lương câu, nhưng vì Đường mập mạp có trọng lượng hơi ít nên nó mới như vậy thôi.
Quân Mạc Tà mang vẻ mặt bệnh hoạn xuống kiệu, liền hít một ngụm khí lạnh.
Thịnh Bảo đường này cũng …lớn quá thể? Đâu chính là "Phòng đấu giá" trong truyền thuyết? Cũng phô trương quá đáng?
Ở bất kì quốc gia nào, chỉ cần là thành thị thuộc quốc gia, trừ quân doanh ra thì không có ai, địa phương nào dám xây dựng kiến trúc lớn hơn cả hoàng cung. Chuyện này đúng là quá mức phạm húy, cùng với việc đại nghịch bất đạo, mưu đồ hành thích là tội lớn không thể tha!
Nhưng Thịnh Bảo đường cố tình vi phạm!
Nhìn Thịnh Bảo đường trước mắt, Quân Mạc Tà thấy so với hoàng cung trong kí ức còn lớn hơn! Cũng hoa lệ hoành tráng hơn nhiều! Nhưng mà đối với điểm này, hoàng gia tựa hồ không thèm để ý, ngược lại có có chút tự hào. Chính là điểm này, đã đủ để Quân Mạc Tà miên man bất định. Quân Mạc Tà thầm nghĩ, xem ra Thiên Hương thành hoàng thất biết bối cảnh Thịnh Bảo đường.
Bất quá Thịnh Bảo đường cũng cấp cho Thiên Hương hoàng thất mặt mũi, dành lô thuê bao lớn nhất bên trong cho Thiên Hương hoàng thất. Vô luận có người đến hay không, lô thuê bao này vĩnh viễn không có ai ngồi. Các quốc gia khác cũng có lô thuê bao riêng, chẳng qua hơi nhỏ một chút.
Về phần các đại thế gia của Thiên Hương thành, cũng đều có lô thuê bao riêng, bất quá định kì phải trả một con số lớn cho khoản gọi là "phí bao phòng", vậy mà chưa hề có thế gia nào làm trái quy củ đặc thù này. Về phần mấy lô thuê bao cao cấp còn lại đều đã có người đặt chỗ, bởi vì ngoài lô thuê bao cao cấp ra chỉ còn chỗ ngồi ở đại sảnh. Nếu đệ tử danh gia vọng tộc mà ngồi ở đại sảnh, coi như đã đánh mất thân phận của bản thân!
Cho nên, lô thuê bao của Thịnh Bảo đường đã sớm trở thành một loại dấu hiệu thể hiện thân phận riêng.
Rất ít trường hợp có người mới nổi mà có thể kiếm được lô thuê bao.
Mặt khác, biểu hiện bên ngoài của Thịnh Bảo đường tựa hồ chỉ là điên cuồng vì tiền. Đối với các việc chính sự khác một chút cũng không có hứng thú, càng chưa hỏi qua chuyện gì. Nhưng nếu có đào phạm hoặc tương đương trốn vào Thịnh Bảo đường, nghĩ rằng có thể trốn thoát thì đã hoàn toàn sai lầm. Thịnh Bảo đường sẽ bắt ngay và giao nộp ra, như vậy lại tiết kiệm thời gian cho triều đình, đỡ phải tốn thời gian truy bắt. Không cần biết người kia có phạm tội hay không, mục đích như thế nào, trốn vào Thịnh Bảo đường mưu đồ gây rối cũng đã đủ tội rồi!
Quân Mạc Tà khép mắt, nhìn đại môn Thịnh Bảo đường. Quân tam thiếu gia tuy chưa từng đi đến nơi này, nhưng cũng biết là tuy Thịnh Bảo đường ngày nào cũng có đấu giá, tuy nhiên hàng xịn chân chính chỉ có ở đấu giá hàng tháng.
Mà hôm nay, rất đúng lúc là ngày này.
Tới giờ này không khí buổi tinh phẩm đấu giá hội đã rất nóng rồi.
Kì quái nhất là những vật phẩm đấu giá ở Thịnh Bảo đường. Cơ hồ không một ai biết lai lịch của chúng, cũng không ai biết được Thịnh Bảo đường có thu mua hoặc nhận cầm đồ, tất cả vật phẩm đấu giá như là chính Thịnh Bảo đường xuất ra, điểm này càng làm cho cái sự thần bí càng thần bí hơn.
Đường mập mạp tỏ vẻ đã lui tới vài lần, quay đầu chào đón, Quân Mạc Tà cũng vội vàng đi theo, tám gã thị vệ bên cạnh hắn trừ một gã đang đợi thu ngân ghi phiếu, bảy người còn lại đều nối đuôi theo hắn vào.
Quân Mạc Tà đang đi bình thường đột nhiên nhíu mày!
Thịnh Bảo đường này quả thật không đơn giản đây?
Vừa bước vào đại môn, trước sau liền có năm sáu cổ thần niệm quét qua người hắn một lần, cơ hồ là đi hai bước, co chân một lần sẽ bị kiểm tra một lần! Điều này làm cho Quân Mạc Tà trong lòng sinh ra cảnh giác! Theo hắn đoán, những người này mỗi người đều có tu vi không dưới Ngọc phẩm Huyền khí!
Nhưng còn nội đường của Thịnh Bảo đường kiểm tra thì sao.
Phía sau Quân Mạc Tà, có hai tên tùy tùng đi tới, trên người mang theo một tầng sát khí ____chính là hương vị này! Quân Mạc Tà đã quá quen thuộc, dĩ nhiên không thể nhận sai! Hơn nữa hai tên tùy tùng này đang trong tư thế phòng bị cao độ, giống như là đang trên chiến trường. Cho nên hắn kết luận, hai tùy tùng này tuyệt đối không phải bằng hữu.
Bọn họ đã từng gặp qua mình, ít nhất là một lần.
Đi lên lầu mấy bước đã thấy lô thuê bao của Đường gia. Quân Mạc Tà vừa chạm vào tay vịn cầu thang cả người giả vờ lảo đảo đứng không vững, mượn cơ hội quay lại sau lưng thoáng nhìn, chỉ thấy sáu gã hắc y nhân đi về phía bên kia, ba người một nhóm, đi vào hai lô thuê bao. Trong đó một cái có thêu một đóa uất kim hương vàng lấp lánh; Cái kia thì có một đóa tuyết liên hoa trắng nõn thêu trên nền vải đen.
Giờ này trong đại sảnh đã kín chỗ, nhưng mà họ đều ngồi yên vị, giống như rất hòa hợp với nhau. Một đám bồi bàn luân phiên bưng chén đĩa lên, dù người tham gia đấu giá rất đông, nhưng bồi bàn lại làm rất êm. Dù sao, họ cảm giác được họ không có tư cách giương oai ở đây.
Tiến vào lô thuê bao, Quân Mạc Tà quan sát lô thuê bao của Quân gia. Một đóa Huyết Lan Hoa cực đại dữ tợn nở trên nền tuyết trắng, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Từ khi Quân gia có lô thuê bao này tới nay, ra vào không quá ba lượt. Không biết Quân lão gia nghĩ thế nào, trước giờ vẫn đóng tiền thuê bao, thực sự là cấp mặt mũi cho Thịnh Bảo đường.
" Hai lô thuê bao kia là của nhà nào?" Quân Mạc Tà không biết là cố ý hay vô ý chỉ lô thuê bao mà hai tên Hắc Y nhân đi vào, hỏi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Mà nơi có thể mang đến vô số niềm vui đén bất ngờ - Thịnh Bảo đường lại có lai lịch rất thần bí khó lường. Trước giờ không có ai biết, ông chủ đứng sau Thịnh Bảo đường là ai, cũng không có ai biết rốt cuộc Thịnh Bảo đường thuộc về gia tộc hoặc thế lực thần bí nào.
Từ khi Thiên Hương thành xuất hiện thì đã tồn tại Thịnh Bảo Đường; trải qua nhiều lần chiến hỏa, vô số triều đại hưng suy, không biết bao nhiêu đế vương hóa thành bụi đất, sớm đã bị vùi lấp dưới đống tro tàn lịch sử. Nhưng Thịnh Bảo Đường thủy chung vẫn không thay đổi, vẫn đồ sộ sừng sững, thậm chí …phát triển không ngừng!
Phàm là người muốn động chạm Thịnh Bảo Đường, vô luận là quyền quý trong triều đình, hay là phú ông một phương, hoặc cao thủ võ lâm hắc bạch lưỡng đạo, giờ này đã thành một nắm xương trắng, không ai ngoại lệ!
Cho dù là cậu ấm các đại thế gia trong Thiên Hương thành, một khi đến Thịnh Bảo Đường thì đều phải thành thành thật thật. Nơi này trước kia Quân Mạc Tà rất chi là không thích, nhưng hiện tại lại trở thành nơi tốt nhất đối với Quân Mạc Tà!
Nếu châm một mồi lửa phóng hỏa nơi này thì sao? Như vậy sẽ rất là kích thích đây! Bên trong chiếc kiệu đang đi dọc ven đường, Quân Mạc Tà đang ôm chiếc gối mềm mại suy nghĩ những chuyện rất là "hay ho". Các cậu ấm nhà quan, khi dễ dân thường thì chả tính là gì, chỉ làm cho người khác khinh bỉ mình thôi! Phải chơi trội, đập ruồi trên đầu ông ba mươi, vậy mới gọi là kích thích cơ!
Ngày nào cũng đấu đá với bọn tép riu, cho dù thắng hết bọn đó thì cũng chỉ là con tép bạc đất mà thôi.
Phải gây ra phiền toái lớn, đụng tới đối thủ mạnh. Chơi như vậy mới vui, mới thú vị, mới kích thích, mới đã ghiền!
Thịnh Bảo Đường, uh uh, ách, địa phương không tệ, ha ha. Bất quá có hơi khó chơi nha, tạm thời để đó đi. Chờ lão tử thực lực cường đại rồi lại đến chơi một chút.
Quân đại sát thủ vô luận kiếp trước kiếp này đều to gan lớn mật, có gì mà hắn không dám làm. Thịnh Bảo Đường cho dù địa vị độc tôn, trong mắt hắn thủy chung cũng chỉ là một phòng đấu giá mà thôi, hắn thừa sức đại náo thiên cung mà!
Vì cùng đường với Quân Mạc Tà, Đường Nguyên cố ý cưỡi một con ngựa cao lớn đi bên cạnh chiếc kiệu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói vài câu. Khi sắp đến Thịnh Bảo đường, Đường mập mạp đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, vuốt cằm nói: " Tam thiếu gia, ngươi nói xem hai người chúng ta một người cưỡi ngựa một người ngồi kiệu, ta cảm thấy giống như là tân lang đón tân nương thế nào ấy? Tam thiếu gia, nếu không ngươi theo ta luôn đi!"
" Lăn đi chỗ khác! Ngươi đi chết đi, gớm chết được!" Quân Mạc Tà trở mình nôn khan một ngụm, "phạch" một tiếng buông xuống rèm kiệu xuống, mặc kệ bên ngoài tiếng cười ầm ĩ vang lên.
Vừa tới Thịnh Bảo đường, con ngựa cưỡi của Đường Nguyên đã xùi bọt mép. Kỳ thật con ngựa này tuyệt đối là nhất đẳng lương câu, nhưng vì Đường mập mạp có trọng lượng hơi ít nên nó mới như vậy thôi.
Quân Mạc Tà mang vẻ mặt bệnh hoạn xuống kiệu, liền hít một ngụm khí lạnh.
Thịnh Bảo đường này cũng …lớn quá thể? Đâu chính là "Phòng đấu giá" trong truyền thuyết? Cũng phô trương quá đáng?
Ở bất kì quốc gia nào, chỉ cần là thành thị thuộc quốc gia, trừ quân doanh ra thì không có ai, địa phương nào dám xây dựng kiến trúc lớn hơn cả hoàng cung. Chuyện này đúng là quá mức phạm húy, cùng với việc đại nghịch bất đạo, mưu đồ hành thích là tội lớn không thể tha!
Nhưng Thịnh Bảo đường cố tình vi phạm!
Nhìn Thịnh Bảo đường trước mắt, Quân Mạc Tà thấy so với hoàng cung trong kí ức còn lớn hơn! Cũng hoa lệ hoành tráng hơn nhiều! Nhưng mà đối với điểm này, hoàng gia tựa hồ không thèm để ý, ngược lại có có chút tự hào. Chính là điểm này, đã đủ để Quân Mạc Tà miên man bất định. Quân Mạc Tà thầm nghĩ, xem ra Thiên Hương thành hoàng thất biết bối cảnh Thịnh Bảo đường.
Bất quá Thịnh Bảo đường cũng cấp cho Thiên Hương hoàng thất mặt mũi, dành lô thuê bao lớn nhất bên trong cho Thiên Hương hoàng thất. Vô luận có người đến hay không, lô thuê bao này vĩnh viễn không có ai ngồi. Các quốc gia khác cũng có lô thuê bao riêng, chẳng qua hơi nhỏ một chút.
Về phần các đại thế gia của Thiên Hương thành, cũng đều có lô thuê bao riêng, bất quá định kì phải trả một con số lớn cho khoản gọi là "phí bao phòng", vậy mà chưa hề có thế gia nào làm trái quy củ đặc thù này. Về phần mấy lô thuê bao cao cấp còn lại đều đã có người đặt chỗ, bởi vì ngoài lô thuê bao cao cấp ra chỉ còn chỗ ngồi ở đại sảnh. Nếu đệ tử danh gia vọng tộc mà ngồi ở đại sảnh, coi như đã đánh mất thân phận của bản thân!
Cho nên, lô thuê bao của Thịnh Bảo đường đã sớm trở thành một loại dấu hiệu thể hiện thân phận riêng.
Rất ít trường hợp có người mới nổi mà có thể kiếm được lô thuê bao.
Mặt khác, biểu hiện bên ngoài của Thịnh Bảo đường tựa hồ chỉ là điên cuồng vì tiền. Đối với các việc chính sự khác một chút cũng không có hứng thú, càng chưa hỏi qua chuyện gì. Nhưng nếu có đào phạm hoặc tương đương trốn vào Thịnh Bảo đường, nghĩ rằng có thể trốn thoát thì đã hoàn toàn sai lầm. Thịnh Bảo đường sẽ bắt ngay và giao nộp ra, như vậy lại tiết kiệm thời gian cho triều đình, đỡ phải tốn thời gian truy bắt. Không cần biết người kia có phạm tội hay không, mục đích như thế nào, trốn vào Thịnh Bảo đường mưu đồ gây rối cũng đã đủ tội rồi!
Quân Mạc Tà khép mắt, nhìn đại môn Thịnh Bảo đường. Quân tam thiếu gia tuy chưa từng đi đến nơi này, nhưng cũng biết là tuy Thịnh Bảo đường ngày nào cũng có đấu giá, tuy nhiên hàng xịn chân chính chỉ có ở đấu giá hàng tháng.
Mà hôm nay, rất đúng lúc là ngày này.
Tới giờ này không khí buổi tinh phẩm đấu giá hội đã rất nóng rồi.
Kì quái nhất là những vật phẩm đấu giá ở Thịnh Bảo đường. Cơ hồ không một ai biết lai lịch của chúng, cũng không ai biết được Thịnh Bảo đường có thu mua hoặc nhận cầm đồ, tất cả vật phẩm đấu giá như là chính Thịnh Bảo đường xuất ra, điểm này càng làm cho cái sự thần bí càng thần bí hơn.
Đường mập mạp tỏ vẻ đã lui tới vài lần, quay đầu chào đón, Quân Mạc Tà cũng vội vàng đi theo, tám gã thị vệ bên cạnh hắn trừ một gã đang đợi thu ngân ghi phiếu, bảy người còn lại đều nối đuôi theo hắn vào.
Quân Mạc Tà đang đi bình thường đột nhiên nhíu mày!
Thịnh Bảo đường này quả thật không đơn giản đây?
Vừa bước vào đại môn, trước sau liền có năm sáu cổ thần niệm quét qua người hắn một lần, cơ hồ là đi hai bước, co chân một lần sẽ bị kiểm tra một lần! Điều này làm cho Quân Mạc Tà trong lòng sinh ra cảnh giác! Theo hắn đoán, những người này mỗi người đều có tu vi không dưới Ngọc phẩm Huyền khí!
Nhưng còn nội đường của Thịnh Bảo đường kiểm tra thì sao.
Phía sau Quân Mạc Tà, có hai tên tùy tùng đi tới, trên người mang theo một tầng sát khí ____chính là hương vị này! Quân Mạc Tà đã quá quen thuộc, dĩ nhiên không thể nhận sai! Hơn nữa hai tên tùy tùng này đang trong tư thế phòng bị cao độ, giống như là đang trên chiến trường. Cho nên hắn kết luận, hai tùy tùng này tuyệt đối không phải bằng hữu.
Bọn họ đã từng gặp qua mình, ít nhất là một lần.
Đi lên lầu mấy bước đã thấy lô thuê bao của Đường gia. Quân Mạc Tà vừa chạm vào tay vịn cầu thang cả người giả vờ lảo đảo đứng không vững, mượn cơ hội quay lại sau lưng thoáng nhìn, chỉ thấy sáu gã hắc y nhân đi về phía bên kia, ba người một nhóm, đi vào hai lô thuê bao. Trong đó một cái có thêu một đóa uất kim hương vàng lấp lánh; Cái kia thì có một đóa tuyết liên hoa trắng nõn thêu trên nền vải đen.
Giờ này trong đại sảnh đã kín chỗ, nhưng mà họ đều ngồi yên vị, giống như rất hòa hợp với nhau. Một đám bồi bàn luân phiên bưng chén đĩa lên, dù người tham gia đấu giá rất đông, nhưng bồi bàn lại làm rất êm. Dù sao, họ cảm giác được họ không có tư cách giương oai ở đây.
Tiến vào lô thuê bao, Quân Mạc Tà quan sát lô thuê bao của Quân gia. Một đóa Huyết Lan Hoa cực đại dữ tợn nở trên nền tuyết trắng, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Từ khi Quân gia có lô thuê bao này tới nay, ra vào không quá ba lượt. Không biết Quân lão gia nghĩ thế nào, trước giờ vẫn đóng tiền thuê bao, thực sự là cấp mặt mũi cho Thịnh Bảo đường.
" Hai lô thuê bao kia là của nhà nào?" Quân Mạc Tà không biết là cố ý hay vô ý chỉ lô thuê bao mà hai tên Hắc Y nhân đi vào, hỏi.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Danh sách chương