Buông Vô Tình Đạo? Mới gặp mà nói thế à?
Đường Thời quay đầu lại nhìn lướt, xung quanh bao bọc trong mây mù, sau khi tiến vào cảnh vật chẳng hề giống nhau.
Không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong.
Nhưng có một điểm rất khả nghi, Đường Thời sờ sờ cằm mình, lại vươn tay mình ra nhìn nhìn.
“Ngươi có thấy ta không?”
Đường Thời được Thang Nhai và Chương Huyết Trần còn đang ở trong nghị sự yểm hộ, thi triển thuật ẩn thân tiến vào, cũng không phải tự bản thân hắn đi vào, cho nên nói vậy, chắc không ai thấy Đường Thời. Nhưng tại sao Thị Phi lại nói vậy với hắn?
Y vẫn còn mở mắt, mới rồi Đường Thời còn nhìn thấy kim quang nơi đồng tử của y.
Đồng tử Liên Hoa, bên trong có cánh hoa sen, Đường Thời rất quen thuộc, người này chính là Thị Phi không thể nghi ngờ.
Bàn tay hắn huơ qua huơ lại trước mắt y, Thị Phi nhắm hai mắt lại, ấn đường khẽ nhíu lại, tựa hồ đang nhẫn nhịn.
“Vì sao lại vào?”
“Hỏi lạ thật đấy, ta tới hỏi ngươi một vài chuyện.” Đường Thời rất thành thật trả lời.
Bây giờ hắn đã không thấy rõ tình hình bên ngoài, nên dứt khoát không nhìn nữa.
Trận pháp Càn Khôn này tự hình thành nên trời đất, người trong trận pháp không nhìn thấy tình huống bên ngoài trận pháp. Trận Ngũ hành Bát quái cũng không phải muốn phá là phá, Đương Thời tuy không quá rành nhưng cái này là trận pháp Đạo môn, vậy chẳng lẽ Thị Phi không thể phá được ư?
Hắn nhìn ấn đường của Thị Phi, chỉ cảm thấy vết thương trên người y khá nặng.
“Ngươi không sao chứ?”
Chỉ vài vết thương con con thôi, nhưng đã bị người ta hạ cấm chế trên người.
Thị Phi không biết người xuống tay với mình là ai, tu vi đối phương trác tuyệt, y không thể sánh bằng. Nếu không phải Tiểu Tự Tại Thiên hiện không người, kỳ thực sẽ không để một mình Thị Phi xử lý. Nhưng tất cả chuyện gặp phải bây giờ đã nằm trong dự đoán của y, Thị Phi đã loáng thoáng đoán được ai động tay động chân sau lưng, nhưng cho dù biết là hắn, thì người bên cạnh có thể làm sao đây?
Y nhìn thấy Đường Thời, cũng nhờ đôi mắt liên hoa này.
“Không việc gì. Ngơi ra ngoài đi, tự có người tới cứu ta.”
Ngươi còn đuổi người đấy à?
Đường Thời cười lạnh, chợt nghĩ chắc chắn Thị Phi có thể nhìn ra mưu đồ của hắn. Dù sao đôi mắt của người này, có thể xem như hỏa nhãn kim tinh, mắt người thường không thể so sánh được. Lúc hắn tới, y vừa mở mắt ra, ánh mắt vừa chuyển qua, có lẽ vì cái này chăng? Nhưng hắn bật cười, nghe bên ngoài vẫn im ắng, truyền âm nói: “Hòa thượng, ngài thật sự là tự đa tình, ta nói rồi, không phải tới cứu ngươi, chỉ đến hỏi ngươi một chút thôi.”
Thành ngữ tiếng Hoa – Hỏa nhãn kim tinh 火眼金睛 (có thể phân biệt thật giả, thiện ác)
Thuở xa xưa, có một tảng đá trên đỉnh núi đã hấp thụ linh khí của Đất Trời, từ đó sinh ra một con khỉ gọi là Thạch Hầu. Thạch Hầu có thể nói từ khi mới sinh, nó uống nước từ suối khi khát và ăn hoa quả khi đói. Khi nó còn nhỏ, nó rong chơi mỗi ngày thật vui vẻ và vô tư.
Một ngày nọ, nó bỗng nhận ra một vài người bạn khỉ đang dần già đi. Một số khác thì bệnh và qua đời. Nó cảm thấy rất buồn, và quyết định đi tìm Đạo để trở nên bất tử, mãi mãi không phải chịu khổ của trần gian.
Được sư phụ đặt cho cái tên Tôn Ngộ Không, nó tu luyện tinh tấn và cuối cùng đắc đạo với 72 phép thần thông. Một trong số đó là “Hỏa nhãn kim tinh” – chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt, đâu là con người.
Thực ra, Đường Thời vừa mới đi vào, còn chưa biết phải ra ngoài thế nào đây.
Rốt cuộc biện pháp của Thang Nhai và Chương Huyết Trần có thể nghĩ ra là gì, Đường Thời còn không rõ lắm.
Thị Phi im lặng thật lâu, sát khí trong ngực và bụng y vẫn âm ỉ chưa tan.
Trong mắt y hiện lên tia đỏ ửng, hai mắt bị kim quang che lấp, bởi vì y nhắm mắt nên Đường Thời cũng không nhìn rõ. Thấy Thị Phi không trả lời mình, còn tưởng hắn đã chọt trúng y, hắn sờ sờ mũi, chỉ ngồi xổm trước mặt y: “Được rồi, ta đùa đấy, hòa thượng đừng loạn nữa, mau nói cho ta biết, chuyện của Doãn Xuy Tuyết là thế nào?”
Thị Phi hơi mím môi, đợi khi đè hết sát khí tuôn lên nơi mắt, mới từ từ giương mắt —— không biết ai mới là kẻ gây náo loạn đây
Y chỉ nói: “Đông, chuyển khảm vị, ba bước, biến càn thành khôn, lấy thủ quyết Thái Cực Tam Thanh để mở cửa sinh mà ra.”
“……”
Đường Thời ngây người, hắn quay đầu, nhìn về phía đông trận pháp, nơi này toàn sương khói, chẳng thấy rõ thứu gì, chỉ mơ hồ thấy trận pháp dưới chân hắn thôi.
Hòa thượng này bị điên rồi hả?
Hắn không nhịn được nhíu mày, nói với y: “Ngươi đã biết phương pháp phá trận, sao vẫn còn ở chỗ này? Hiện tại mọi người đều vì ngươi mà tất tả ——”
Vốn còn tính nói lố hơn nữa, nhưng nhìn Thị Phi rũ mắt, hắn bỗng không nói nên lời.
Không biết tại sao, nhưng cảm thấy nói vậy có hơi tổn thương.
Đường Thời dừng một chút, lại nói: “Ngươi không đi à?”
“…” Ngón tay Thị Phi lần hạt châu, khẽ lắc đầu, “Ta không thể đi.”
Nếu y rời đi, cục diện bên kia của đối phương sao mà thành đây? Những người này tính toán lẫn nhau, y đoán thủ pháp gieo sát khí trên người y không phải do Đông Nhàn có sẵn, hẳn là người sau lưng Đông Nhàn. Ở mười hai các ngoại hoang này gần như đối nghịch với Đông Nhàn, mà giờ Đông Nhàn còn muốn náo loạn lớn đến vậy, nếu không có âm mưu mới là lạ.
Nhưng bây giờ, y thấy Đường Thời tới đây chợt hiểu âm mưu này rốt cuộc là gì.
Cho nên y nói, Đường Thời hãy buông Vô Tình Đạo.
Chỉ là, Đường Thời hiện tại, sao biết được đây?
Thị Phi đè vị đắng trong miệng, lại nói: “Ta gặp Doãn Xuy Tuyết trên đường, sau khi nói chuyện với hắn vài câu thì không đi theo, lúc quay đầu đã cảm thấy có chuyện không hay, hắn đã bị hại. Đây là đoạn kiếm hắn giao cho ta, nói có lẽ ngươi thích, cho nên đưa cho ngươi.”
Chỉ là một đoạn kiếm.
Đoạn kiếm của Xuy Tuyết Kiếm.
Đầu ngón tay Thị Phi chợt lóe sáng, kiếm lập tức xuất hiện trong tay Thi Phi. Nhưng kiếm và mũi kiếm đã tách rồi, vết gãy cũng không ngay ngắn, nhưng vẫn rất sắc bén, chắc bị người dùng lực lớn bẻ gãy. Đường Thời nhìn đoạn kiếm này, trong đầu hiện ra hình ảnh —— trong nháy mắt Doãn Xuy Tuyết xuất kiếm, ngón tay kia cũng phóng như daim cắt đứt Xuy Tuyết Kiếm, sau đó gập một cái, nhẹ nhàng như mây bay gió thổi,
Chuôi kiếm vẫn còn trên tay Doãn Xuy Tuyết, nhưng mũi kiếm của đoạn kiếm đã ở giữa ngón tay đối thủ, sau đó nhẹ nhàng bắn vào thân thể Doãn Xuy Tuyết. Kiếm khí sắc bén cắt nát tất cả kinh mạch, đi thẳng một đường, Nguyên Anh cũng đang khiếp sợ chạy thoát…
Sau ánh sao vụt tắt, chỉ còn sự im lặng chết chóc.
Đối thủ của Doãn Xuy Tuyết có tu vi rất cao.
Đường Thời hiển nhiên rất thích thanh kiếm này, lúc trước hắn rất không muốn trả nó cho Doãn Xuy Tuyết.
Đây dù sao cũng là thanh kiếm do Đường Thời nhặt về từ dưới giếng đầm đen sau núi Hạo Nhiên, tuy rằng hắn biết nó không thuộc về mình, nhưng một thanh kiếm tuyệt thế như vậy, thật sự không phải là kiếm bình thường có thể làm được.
Một chút khí hạo nhiên, gió thổi nhanh ngàn dặm..
Hồi đấy hắn chẳng để ý tới, nhưng bây giờ nghĩ lại, Xuy Tuyết Kiếm xuất chiêu cũng xem như là Doãn Xuy Tuyết.
Mặc dù vô số người trong thiên hạ cảm thấy hắn ác, nhưng hắn cảm thấy, người này vẫn được xem như là người lương thiện
“Thiện ác do tâm, tựa ác mà không phải ác.”
Doãn Xuy Tuyết này, mang niềm khổ gì đây?
Hắn nhân đoạn kiếm này từ tay Thị Phi, Đường Thơi im lặng thật lâu, không lên tiếng.
Bên ngoài đột nhiên nổ vang, toàn bộ trận pháp dao động.
Lúc trước ở bên ngoài, Đường Thời từng nói, trong trận pháp không nghe cũng không thấy gì hết, nhưng bây giờ——
Một cỗ linh lực kịch liệt dao động truyền tới, Đường Thời và Thị Phi đều có thể cảm giác được.
Hắn nhìn Thị Phi bỗng dùng một tay siết chặt chuỗi châu kia, cơ hồ muốn bóp nát viên phật châu kia, tay kia nâng lên đè lại vị trí ba tấc trên đan điền của y, ngón tay chuyển thành màu xanh trắng do dùng sức quá độ.
Đường Thời nhíu mày theo bản năng, hắn đưa tay ấn bả vai y, đồng thời để linh lực tiến vào thân thể Thị Phi dò xét, nhưng trong mắt bị hoảng sợ.
Linh lực trong thân thể Thị Phi đặc biệt hỗn tạp, có một cỗ sức mạnh vô cùng bá đạo khó chơi chiếm giữ trong thân thể y, không xua đi nổi, linh lực Đường Thời cảm giác được lực lượng này, cơ hồ bị đông cứng.
Giờ phút này, Đường Thời ớn lạnh, khó thu tay lại.
Hắn gần như không thể rụt tay về, nếu Thị Phi không dùng thần thông búng ngón tay hắn ra xa, e rằng toàn bộ linh lực trên người hắn đã bị Thị Phi rút đi. Các ngón tay của hắn đã bị đóng băng và hầu như không thể cử động. Trong mắt Đường Thời thoáng hiện lên vài phần hoảng sở, chỉ muốn rút tay về.
Thị Phi dường như do dự một lát, vươn tay mình về phía hắn nói: “Một lời khó nói hết, ngồi xuống.”
Ấn sát này hung ác cực kỳ, Đường Thời vừa rồi không cẩn thận, e đã bị sát khí xâm nhập, y bảo hắn ngồi xuống chỉ vì muốn áp chế sát khí cho hắn thôi.
Thị Phi cũng vừa mới nghĩ ra phương pháp này đây thôi, mặc dù không trị hết phần gốc rễ, nhưng cũng đủ để áp chế sát khí trong cơ thể Đường Thời.
Lúc đầu Đường Thời cũng không hiểu, nhưng khi hắn tiếp xúc với ánh mắt Thị Phi đã rõ hơn vài phần.
Hắn ngồi xuống, Thị Phi mở bàn tay mình đưa về phía hắn, Đường Thời hơi giật mình, rồi mới vươn tay mình qua.
Lòng bàn tay Thi Phi hương lên, lòng bàn tay Đường Thời hướng xuống, nửa bàn tay đặt chung một chỗ. Phật lực tỏa ra từ bàn tay Thị Phi, chậm rãi tiến vào lòng bàn tay Đường Thời, ngón tay mới bị đông lạnh đến xanh trắng, bắt đầu dần dần lưu thông máu.
Máu tươi mơ hồ kia chảy qua huyết mạch của Đường Thời. Hắn có cảm giác râm ran ở đầu ngón tay, giống như bị điện giật, hắn mím môi, ngón tay không khỏi run rẩy, đụng như có như không vào giữa lòng bàn tay Thị Phi, hắn run một chút rồi ổn định lại.
Bàn tay Thị Phi di chuyển xuống, sau đó kết ấn, sau đó ấn kết ấy rơi vào lòng bàn tay y, một đóa sen vàng nở rộ từ đầu ngón tay y rồi tu nhỏ lại, hóa thành một dấu ấn, khắc vào lòng bàn tay Đường Thời, một sát na sau biến mất không hay.
Làm xong tất cả, ngón tay Thị Phi lại càng xanh trắng.
Y từ từ thu tay mình về, khép trong ống tay áo, ánh mắt Đường Thời di chuyển theo ngón tay y, bỗng nhếch môi: “Ngươi giúp ta, ta cũng không tới giúp ngươi. Cứ luôn không cần báo đáp, khó trách Phật tu các ngươi có kết cục như bây giờ.”
Đường Thời là người lấy lợi ích làm đầu, mặc dù hắn thích bầu không khí như Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng không thể tránh khỏi bản thân Đường Thời là một gã đánh thuê, Có lợi thì làm, không thì biến. Mỗi lựa chọn hắn đưa ra, đều phải suy xét đến mình hoặc người có liên quan tới mình, lợi ích là trên hết. Đối với chuyện bất lợi thì ít khi ngẫm lại, nhưng lựa chọn của Thị Phi thì thường xuyên trái ngược với hắn.
Từ góc độ này mà nói, Đường Thời nhìn Thị Phi thật sự không vừa mắt tí nào.
Nhưng có đôi khi Đường Thời ngẫm lại, cảm thấy cuộc sống Thị Phi như vậy cũng rất có cảm giác, tự ngược … Không ngừng tự ngược đãi, chưa bao giờ có một ngày muốn mình sống thoải mái.
—— Không đúng, có lẽ tên này cảm thấy mình rất vui vẻ chứ nhể?
Môi Thị Phi có vài phần xanh tím, nhắm mắt lại, nói: “Tử Phi Ngư.”
Câu chuyện điển tích về “Từ Phi Ngư”: Trong cuốn “Thu Thuỷ”, Trang Tử có nói về chú cá thứ 2, tên là Thúc, là cá ở sông Hào Hà. Một hôm, Trang Tử và Huệ Tử đi lên trên cầu Hào Thuỷ. Trang Tử nói: “Ông xem những chú cá Thúc kia bơi lội dưới nước mới vui vẻ làm sao.”
Huệ Tử lại nói: “Ông không phải là cá, sao biết rằng cá vui hay không?” Trang Tử lập tức đáp rằng: “Ông cũng đâu phải là tôi, sao lại biết tôi không biết về niềm vui của cá?”
Cuộc sống như một vở kịch, chúng ta không ở trong khúc nhạc của người khác sao có thể biết người vui buồn của họ. Niềm vui của cá là tự do bơi lội trong dòng nước, niềm vui của con người là được sinh trưởng tự nhiên trong cõi thế gian.
Trong trí huệ của Trang Tử, cảnh giới thứ hai của đời người là: Đừng lo phiền vì bình luận của người khác, hãy chọn cách sống mình thích.
Đường Thời suýt chút nữa cười lạnh khi nghe lời này, hắn rũ mắt nhìn bàn tay mình, duỗi ngón tay ra rồi nắm chặt, tựa hồ đang co giãn nó xem sao, nhưng hơi nheo mắt lại quét qua Thị Phi nói: “Ngươi thích chết thế nào thì cứ việc chết thế đi, nhưng ta và Doãn Xuy Tuyết còn có cá cược, hắn nợ ta một lời hứa còn chưa hoàn thành. Bây giờ hắn chết, còn ta phải truy tìm hung thủ. Huống chi Chương tầng chủ của Nghịch Các và Thang tiên sinh Tàng Các đều cảm thấy kỳ lạ, tốt nhất ngươi nên kể mấy chuyện ngươi gặp phải cho ta đi.”
Nói cho cùng, Đường Thời thật sự tới điều tra sự tình.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị tới cứu Thị Phi, nhưng nhìn vẻ mặt muốn tìm đường chết này của y, rõ ràng biết cửa sinh của trận bát quái và lối ra thế mà còn ở trong này. Một mặt Đường Thời biết Thị Phi không ngốc, nhưng cũng đã hết hy vọng, y sẽ không tự để mình vào thế không đặng đừng, huống chi y còn có chuyện lớn hơn phải làm, chết ở chỗ này đúng là chẳng lời lãi gì. Mặt khác, hắn cảm thấy tâm thí Thị Phi vẫn vững vàng, rơi vào tình cảnh như hôm nay mà mặt không đổi sắc.
Y có kế hoạch của mình, Đường Thời cũng theo y vậy.
Chỉ là hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình—— đợi lát nữa đi ra ngoài, còn phải cho Thang Nhai và Chương Huyết Trần một lời giải thích.
Đường Thời hỏi cụ thể chuyện Thị Phi trải qua lúc đó.
Chuyện này thật ra rất tẻ nhạt, đơn giản là Thị Phi vừa cầm kiếm lên, vừa vặn có người tới ngăn cản y, không muốn y đi, phía sau thậm chí xuất hiện một người thần bị đánh sát ấn trên người y, gân như lập tức đã làm cho Thị Phi không có lực phản kháng. Huống chi Phật môn không đánh nhau, cũng không ham giết, cho nên dù bọn họ không ra tay nặng, Thị Phi cũng sẽ không hạ độc thủ.
Sau đó Thị Phi lập tức bị nhốt vào trận pháp này.
Như vậy nghi vấn lớn nhất, chính là ai ra tay.
Đường Thời đang cố gắng suy đoán, nhưng Thị Phi đã nói thẳng câu trả lời cho hắn: “Đông Nhàn đại sĩ. ”
Da đầu hắn tê dại, còn phải hỏi lại, dưới chân lại rung chuyển, không ngừng có linh lực dao động xuyên qua. Đường Thời đoán chuyện không hay rồi, hắn đứng dậy muốn ra ngoài xem, không ngờ Thị Phi mở đôi mắt mang kim quang kia, đưa tay đè hắn, nói: “Bọn họ không nhìn thấy ngươi, ngồi xuống trước, bên ngoài nguy hiểm.”
Ưu điểm của trận pháp bát quái này chính là có tác dụng phòng hộ, ngồi ở bên trong tỷ lệ bị làm hại rất nhỏ.
Thị Phi thậm chí còn để Đường Thời ngồi bên trong, có lẽ đã biết bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi.
Ngón tay xanh trắng của y quơ trước mắt Đường Thời, sau đó nói: “Thuật pháp này, ta đã dạy ngươi rồi.”
Đường Thời nhớ kỹ, rồi bắt thủ quyết kia, trong mắt ánh lên chút kim quang, sau đó bỗng thấy rõ tình huống bên ngoài.
“Ngươi vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài?”
Tất nhiên là không.
Nhưng Thị Phi không trả lời, y không thể nói cho Đường Thời biết, bởi vì sát khí ăn mòn, cho nên y chỉ có thể dựa vào đồng tử Liên Hoa để nhìn vật. Y chỉ giả vờ như thể không sao, thông qua khe hở rất nhỏ của trận pháp và mức độ ảnh hưởng để suy đoán khoảng cách công kích của bọn họ bao xa.
Bên ngoài, tình hình đã loạn cào cào, đêm đã buông, nhưng chẳng hiểu sao người chia thành hai phái, lao vào chỏi nhau.
Thang Nhai đánh Thanh Viễn đạo nhân, Chương Huyết Trần thì đang đánh nhau với một gã tu sĩ tầng thứ tám của Đạo các.
Ngươi tới ta lui, linh quang bay vèo vèo, sát khí lạnh thấu xương.
Bọn họ ở trong phòng đang nói chuyện hòa hảo, còn tên Chương Huyết Trần cứ luôn mồm luôn miệng, không muốn ở chỗ Đạo Các mấy người đấu võ mồm. Lời qua tiếng lại, còn chưa được dăm câu, một lát sau Chương Huyết Trần đã nóng máu.
Người bên kia Đạo Các đúng là cao thủ chuyền bóng, nói qua nói lại một hòi cũng chỉ có một ý—— nếu Thị Phi chứng minh mình không giết người, thì phải đưa ra được chứng cứ, không đưa ra được thì nhất định là do Thị Phi ra tay.
Mà xuất phát điểm của bọn Thang Nhai là hoàn toàn khác. Lúc Thang Nhai tính toán với họ, chỉ cần không có chứng cứ Thị Phi giết người, Thị Phi không giết người, cho nên Đạo Các nhất định phải thả người.
Về điểm này, sự khác biệt giữa hai bên rất lớn.
Trên cơ bản Đạo Các là mục tiêu của mọi người, mọi người không muốn thảo luận với Đạo Các. Chương Huyết Trần vừa nói xong đã tức nổ phổi, chỉ sợ trì hoãn việc của Đường Thời, còn ép buộc mình, sau đó để Thang Nhai tiếp tục, còn hắn lao vào cấu xé đối phương.
Dù sao đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, huông hồ bọn họ mới đàm phán được một nửa, thì bên ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Các chủ Đạo Các là Hư Đạo Huyền vẫn còn ở đây, chỉ là tầng thứ tu vi của người nếu không bế quan thì chỉ có bế quan—— rất đơn giản, một câu, bình thường đều đang bế quan.
Loại cấp bậc này đều là nhân vật cấp bậc huyền thoại, sẽ không xuất hiện.
Nhưng lúc đó, Hư Đạo Huyền lại đi ra từ tầng thứ mười, đứng ở đỉnh chóp cao nhất của tòa nhà hình tròn, chắp tay sau lưng nói: “Nếu Bắc lão và pháp sư Minh Luân đã
Rồi trong bóng đêm vang lên một tiếng cười rất nhạt nhẽo tang thương: “Ta đã già rồi, lúc trước các ngươi chỉ mới là tu sĩ Nguyên Anh, Xuất Khiếu nho nhỏ, bây giờ hầu hết đã trở thành bá chủ một phương. Lão phu già rồi, không dọa người nữa. Nhưng nếu ngươi đã nhận ra ta, chắc đã đoán được chủ ý của ta rồi.”
Người nói chuyện chính là Bắc Tạng lão nhân ở Bồng Lai Tây Hải.
Chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, Bắc Tạng không muốn hiện thân.
Lão chính là tán tu ở Bồng Lai, bình thường không muốn đặt chân vào đây, nhưng lúc này đây ngay cả Thị Phi cũng liên lụy, tu sĩ Bồng Lại không nhịn nổi.
Đông Hải Tây Hải kỳ thật chỉ các nhau có bất quá chỉ cách nhau bởi Bán Luân Nguyệt. Đông Hải Tội Uyên chính là Bán Luân Nguyệt, thật ra cách nhau rất gần, giữa hai nơi đông tây chính là quan hệ cùng vinh cùng nhục, vừa kiềm chế lẫn nhau. Bắc Tạng không thể trơ mắt nhìn Tôi Uyên ở Đông Hải xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn phải xem bản lĩnh Thị Phi đến đâu. Một người mang ý nghĩa lớn lao như vậy nhưng cứ lần này đến lần khác có người ngăn cản Thị Phi cứu Đông Hải và Tây Hải.
Nói cách khác, có người ước Bồng Lai Tiên Đảo, Tiểu Tự Tại Thiên, thậm chí là Thiên Chuẩn Phù Đảo xảy ra chuyện.
Cho nên lúc này, Bắc Tạng không thể ngồi yên.
Tại sao pháp sư Minh Luân đến đây thì chưa rõ, nhưng có điều khẳng định, hắn tới đây là để phá đám.
Hiện tại người đã hiện thân rồi, nói vài câu là lao vào chiến luôn.
Toàn bộ Đạo Các bỗng nhiên tràn ngập hào quang biến ảo, trong bóng tối, các lầu cao hình tròn của Đạo Các tóe ra linh quang chập chờn, quang ảnh biến ảo, ở trong bóng tối, trong đạo các vòng tròn cao lầu lóe ra từng chút linh quang, đồng thời bắt đầu một trận hỗn chiến.
Hư Đạo Huyền kia cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, ra tay với Bắc Tạng, có thể xem như kinh thiên động địa, hai người trong nháy mắt đã đánh ra xa.
Đường Thời ở đây không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy vô số linh quang chiếu rọi toàn bộ Đạo Các, không biết bao nhiêu người đang đánh nhau.
Vô số tu sĩ trong Đạo Các túa ra, mười tầng trên cùng của tòa nhà, càng gần phía dưới càng nhiều người, theo lý mà nói mấy người này hằn là trực tiếp nhào vào tham gia cuộc chiến. Nhưng nay còn không phân nổi đâu là địch đâu là bạn thì đúng là ra tay tẩn quá nhiều người ngoài, đối tượng cần đánh cũng rất nhiều, nếu không phân biệt nổi, thì đánh kiểu gì? Lỡ đâu đánh phải người mình thì sao?
Còn chưa kể, đúng là có tên ngu thế đấy.
Tuy rằng Đường Thời không nghe thấy, nhưng cũng nhìn ra được mấy phần.
Hắn ngồi tại chỗ, chỉ điều tức một lát, đã thấy cảnh tượng hề hước kia.
Trong tầng thứ bảy Đạo Các có người không hiểu chuyện lắm, nhìn thấy Ma tu bên Ngục Các có người đang đánh với Nghịch Các, liên xông lên giúp người Nghịch Các tẩn Ngục Các. Ma tu Ngục Các này tên là Tu Viễn, vốn nghĩ bọn họ đến đục nước béo cò, lúc này phải phát huy bản lĩnh quấy rối của mình, ra sức khuấy nước cho đục. Nào ngờ đang đấu hăng say với Chương Huyết Trần, vui sướng đầm đìa, bỗng nhiên có một con tôm nhỏ đi lên, liền đánh hắn, khiên Tu Viễn buồn bực: Mẹ nó, tên ngu này chui đâu ra vậy?
Đạo các?!
Tu Viễn sửng sốt một chút, “Ủa dậu mòe, cái con mịe ngươi đánh ai đấy?!”
Ở trong mắt người bình thường, Ma tu và Đạo tu chính là nước sông không phạm nước cống.
Nghịch Các bên này xử Đạo Các thế nào không quan trọng, dù sao cũng là một trong tám các của Đạo tu, nhưng mà Đạo tu đánh Ma tu, thì cũng có thể trợ giúp Đạo tu, cho nên gã tu sĩ tầng bảy này trực tiếp xông lên đánh Ma tu.
Bên kia Chương Huyết Trần bị nhiều người vây công, lúc này suýt nữa nằm trên đất cười bò.
Thật sự con mẹ nó đánh tốt đến mức Đạo Các sắp khóc rồi kìa.
Tu Viễn đáng thương, hiếm khi mà khuấy được cái vũng nước bẩn này một lần, lại vi phạm ý nguyện vốn có của mình đánh Nghịch Các trợ giúp Đạo Các, vậy mà còn không biết ơn. Địu cả lò nhà ngươi, khốn nạn, có biết đạo lý là gì không vậy?
Đệt mịe người, ngươi không để ta giúp, việc đéo gì ta phải giúp ngươi?
Trong nháy mắt, Tu Viễn không làm —— địu, ông đách làm nữa!
Lập tức, Tu Viễn vung ma đao lên, hung hăng nên vào đùi mình, quát về tu sĩ kia, “Địu mợ ngươi đánh ai!”
“Cái đám Ma tu mất nết kia, đừng có tầm bậy!” Tu sĩ Đạo Các này còn chưa kịp hiểu, chỉ cho rằng đối phương đang tức giận bọn Đạo tu bên này lòi ra thêm một trợ thủ, mọi người đều bu xem trận chiến, còn quang minh nghiêm chính phun ra câu vậy nữa chứ.
Nào ngờ, chính câu này đã khiến Tu Viễn hoàn toàn bùng nổ.
Tính tình của đám Ma tu vốn đặc biệt tùy ý, mặc kệ lúc trước ngươi có kế hoạch gì, chọc đến ta, trước tiên ta tẩn ngươi đã, quan tâm đ*o lý là cái đéo gì? Ông đây chính là đạo lý!
Phang Đạo Các đã rồi tính sau!
Một đao “xoèn xoẹt”, lúc ánh Đao xuất hiện mang theo sát khí nồng đậm, khiến người ta sởn tóc gáy.
Đủ loại linh quang đan xen hội tụ rồi phân tán, tiếng quát mắng không dứt bên tai, toàn bộ Đạo Các đã loạn.
“Giết!”
“Bên kia!”
“Ngươi dám ra tay với ta!”
“Ngươi là người bên kia?”
“Đệt mẹ, ngươi quan tâm ông đây người bên nào làm giề, ngươi ở bên nào?”
“Mẹ kiếp, rốt cuộc phải đánh thế nào đây?”
“Quản mẹ nó ở bên nào, tóm được bên nào thì xúc tên đó!”
Thị Phi đột nhiên nhướng mắt, tia máu đỏ sẫm dưới mắt tản ra, vị trí người trước mặt mình đã trống không, vừa nãy Đường Thời đã đi ra ngoài theo vị trí mà y dặn lúc trước.
Bây giờ, Đường Thời đang vui vẻ khuấy nước.
Hắn bây giờ cũng là tu vi Xuất Khiếu kỳ, chỉ tùy tiện biến ra một bộ quần áo tu sĩ Đạo Các, rồi trà trộn và đám người hô loạn xạ.
“Ngươi không phải là Nghịch Các sao? Nghịch Các đánh với Đạo Các chúng ta! Các anh em, đánh hắn!”
“Mẹ, ông đây không phải là Nghịch Các, ông là Đạo Các!”
Đường Thời vừa nghe, lập tức phun nguyên xô máu chó vào người này, mắng:: “Vừa rồi ta mới thấy ngươi lột quần áo đệ tử Đạo Các chúng ta xuống, còn dám ngụy biện?! Ngươi nhìn chữ ‘Nghịch’ trên tay áo trái của ngươi, sao lại thành Đạo Các rồi?!”
Lúc Đường Thời giơ ngón tay sang, chữ đã theo ánh sáng ngón tay hắn, lặng lẽ khắc trên ống tay áo người nọ, mọi người vừa nhìn, vậy mà được à? Còn bị người Nghịch Các trà trộn vào, bà mịe nó, Đạo Các còn cần mặt mũi không vậy? Đậu phụng, mật mặt cũng không thể mất thế được!
** hắn đi!
Đường Thời vung tay, mọi người đồng loạt xông lên.
Chen chúc trong đám người, Đường Thời phất tay đánh ngất xỉu tên ngốc kia, rồi hắn lại chạy đi tẩn người khác, chỉ vào người khác nói hắn là tế, thêm hai tên Tần Khê và Thành Thư hợp lực lên phá, chỉ chốc lát sau tình huống đã hoàn toàn thay đổi.
Toàn bộ mười tầng Đạo Các loạn thành cái chợ, mấy vị tu sĩ đại năng đang đánh hăng hái sung sức, nào ngờ nhìn thấy phía dưới đang loạn cào cào, đánh đến mức khó hiểu, sau đó có cảm giác xấu hổ không diễn giải nổi.
Em gái ngươi á, Đạo Các nói đánh là đánh, ngay cả người nhà mình mà cũng đánh được!
Lặng lẽ đâm lén vào đao, Đường Thời bơi ra từ đám người thấy Tần Khê cũng đang mặc quần áo Đạo Các, đi sang bày biểu tình “Anh em tốt, ta hiểu mà”, vỗ vỗ ngực Tần Khê, vẻ mặt cực kỳ đê tiện, hắn quay lại vỗ tay với Thành Thư phát.
Đứng trong bóng tối, nhìn người ta đã náo loạn bởi vì chiêu khích tướng nho nhỏ, Đường Thời sờ sờ mũi mình: “Có phải quá đơn giản rồi không nhỉ?”
Tần Khê lắc đầu: “Vừa rồi ngươi không để ý đấy chí, mấy người này vừa nghe ngươi khích tướng đã ra tay với người mình luôn rồi, ta nghĩ chắc nhân cơ hội báo thủ thôi, dù sao cũng chẳng biết ai ra tay nên lúc này xuống tay thì sẽ quy kết do bị xúi giục thôi. Thứ nhất, đây là thời điểm báo thù; thứ hai, mặc dù có người cảm thấy có gì đó không ổn, ngươi nhìn xem ——”
“Điều này không đúng! Mọi người bình tĩnh một chút, ta không phải Ma tu cũng không phải Nghịch Các!”
“Ngươi không phải sao? Vậy trên tay áo ngươi là thứ gì? Ta là gì? Ta thấy ngươi sai sai rồi á!”
“Nếu ngươi không phải, thì cứ bắt trước tính sau, mau đưa tay chịu trói!”
“Lắm lời với hắn thế làm gì, đánh trước nói sau!”
“Đúng rồi!”
“Thật sự là mẹ nó không nói đạo lý! Muốn đánh thì đánh, sợ đách gì các ngươi!”
Vậy nên, hỗn chiến bắt đầu.
Nội chiến bỗng bắt đầu, cả trong lẫn ngoài, chỉ bắt đầu từ một người.
Mỗi một tu sĩ hẳn đều có bạn bè, xét từ Đường Thời mà ra, nếu có người đánh Tần Khê thì Đường Thời khẳng định sẽ giúp Tần Khê tẩn người đó. Lúc này ngươi đánh ta tẩn thì cũng phải có người mới lao vào múc nhau được, vì thế quy mô của trận này lớn y như quả cầu tuyết.
Tần Khê buông tay, nghe thấy bên kia đã kéo bè kết phái ra giúp.
Đường Thời cười, đây đúng là hiệu ứng bươm bướm.
Hắn sờ sờ mũi mình, nhìn Đạo Các đã rối thành một cục.
Trên trời dưới đất đánh thành một cục, gần đang đánh, xa xa đang đánh, còn mẹ nó đánh đến không lưu tình, cho dù là đồng môn cũng xuống tay luôn.
Ma tu và Yêu tu không hề có miếng nào cảm tình với Dạo tu, lúc này đúng là thừa dịp hỏa hoạn mà hôi của. Dù sao các tu sĩ đang đấu với Đạo Các thì toàn là hai người bên Nghịch Các và Tàng Các, còn loại ngoại trừ người đang đánh Đạo Các, thì mấy người khác chỉ có thể đứng nhìn.
Mà Chúc Phi kia chỉ đứng ở dưới cùng, nhìn cả người Chương Huyết Trần thấm đầy máu, còn Thang Nhai lại đột nhiên rút ra một cây roi dài màu xanh bạc, nắm trong tay, xem ra là muốn xử gọn rồi.
Nàng nắm mái tóc đỏ lửa của mình, vẻ mặt cũng rực như lửa, hơi mím môi, thầm nghĩ mấy tên Tàng Các này đúng là cơ hội. Giương mắt nhìn Thị Phi ngồi ở giữa, nàng hỏi một gã thanh niên tu sĩ Âm Các đứng ở bên cạnh mình, “Thiên Tình, ngươi có chắc mình có thể cứu được y không?”
Thanh niên tên Thiên Tình kia chính là tu sĩ Âm Các, hắn lắc đầu: “Trong cơ thể y có sát khí, ta nghe nói Thị Phi tinh thông tất cả trận pháp của đại lục Linh Xu, tuy trận pháp này huyền nhiệm. Nhưng hắn không ngăn được y. Y không thể động đậy, có khi là vì sát ấn trong cơ thể y. Ta thấy thủ pháp này không thích hợp cho lắm.”
Thủ pháp trồng ấn có gì không đúng à?
Chúc Phi vẫn muốn cứu Thị Phi ra, hiện tại ngay cả người của Bồng Lai Tây Hải cũng đã tham dự vào —— bên tai bỗng nhiên vẳng lại tiếng nổ vang, nhấc mắt đã thấy toàn bộ lầu trên cùng Đạo Các nổ tung,vòng quay sắc vàng tỏa ra, lúc chuyển động từ từ hạ xuống, áp lực kinh người.
Phía trên kim luân kia có một hòa thượng, chính là pháp sư Minh Luân.
Nhưng khiến người ta hoảng sợ chính là, ánh sáng của vòng quay này từ từ hạ xuống, trong vòng quay, giống như một lưỡi dao bén lẹm cắt qua khe hở tầng lầu, máu trong cơ thể vô sổ người bắn ra, vốn tỏa ánh thần quang, sau khi nhiễm máu tươi đỏ rói thì đã thêm vài phần yêu dị!
Giờ phút này, không mấy người có thể ngồi yên.
Đường Thời đang đứng ở tầng hai, da đầu hắn cũng tê rần, không ngờ pháp sư Minh Luân lại giết người!
Tất cả mọi người đều quên mất, hắn không phải là hòa thượng, hắn chính là tán tu Bồng Lai!
Lúc này hắn có thể giết người, đã không phải phá giới, hắn có thân Phật nhưng không có tâm Phật.
Đường Thời âm thầm kinh hãi, mắt thấy pháp luận kia dần dần áp lực đến dưới lòng đất, vô số người lại sắp gặp nạn, hắn nhìn xuống, bỗng phát hiện Thị Phi trong mắt không thích hợp, “Đệt mợ!”
Nếu Thị Phi đã biết vị trí cửa sinh, lúc này vẫn không động đậy, ánh đỏ nơi mắt y giống như đã động sát niệm.
Trong cơ thể Thị Phi có âm hàn sát khí, chính là thứ do người cấy vào cơ thể y, muốn mê hoặc y.
Lúc này y ngửi thấy vô số máu tươi, trên trụ lớn nhất đã rơi đầy máu của các tu sĩ Đạo Các, vòng xoay màu vàng từng bước áp dưới đất, kim quang nhuộm đỏ, trong vẻ thần thánh lại mang theo cảm giác nhìn xuống chúng sinh —— chính là cảm giác như vậy, phương thức tu luyện cao cao tại thượng.
Đây là Phật tu xuất thế, cho dù nhìn ngàn vạn người mất mạng, cũng thờ ơ!
Pháp sư Minh Luân tu Phật khác hoàn toàn với Thị Phi.
Cho tới giờ Thị Phi còn không phân biệt rõ được Đại Thừa và Tiểu Thừa.
Phật chính là Phật, phân cái gì mà Đại thừa với Tiểu thừa?
Trong mắt y xẹt qua vài phần do dự và chật vật, ánh đỏ kia đột nhiên giăng kín.
Trong thân thể đều là sát khí, máu tươi chung quanh đang dụ dỗ y —— khát vọng chảy trong mạch máu, khát vọng phá giới, cùng…giết chóc.
Bàn tay y vốn hơi mở ra, chậm rãi thu lại, hai mắt bắt đầu mờ mịt bởi tia máu.
Không biết vì sao, sát khí trong thân thể bắt đầu trong cơ thể lại bùng lên dữ dội.
Xa xa, một bóng xanh đã xét xuống, trong lúc quần áo đang tung bay, người đã đến trước mặt y, Thị Phi hơi cúi đầu, tay vươn ra nhanh như chớp, bóp cổ Đường Thời.
—— Đường Thời cũng không ngờ Thị Phi lại làm vậy.
Hắn tạm thời không giãy dụa, chỉ nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía Thị Phi.
Đôi mắt Liên Hoa trong mắt Thị Phi chợt sáng lên một cánh, còn lại là màu đỏ vàng quỷ dị, môi mím chặt vẫn xanh tím như cũ.
Đường Thời hiểu ngay, thì ra người vu oan hãm hại y đang ở chỗ này chờ người!
Nếu Thị Phi mở sát giới ngay tại đây, sao có thể chứng minh mình trong sạch?
Đường Thời giơ tay lên, kéo bàn tay Thị Phi ra, chỉ nhìn chăm chăm đôi mắt kia của y, dùng sức —— bật ra!
Thị Phi nhíu mày, dưới ánh sáng tối đan xen, sát khí và Phật quang bắt đầu trào dâng, sau đó lại bao trùm sắc máu.
Giống như có người nói trong lòng y, vì sao Phật tu phải độ người? Trả giá nhiều như vậy, trên đời này có người đến độ các ngươi không? Vô số cao tăng Tiểu Tự Tại Thiên đều đã hóa thành xương khô, thế nhân đã từng biết…
Chưa từng biết.
“Hòa thượng ——”
Có ai đó đang gọi y.
Một tay Thị Phi bỗng đặt trên đất, y cảm thấy mình đã xảy ra vấn đề, giữa tim và phổi nóng sực, vừa lạnh vừa nóng, trong mảnh âm hàn thì mang theo nóng giẫy…
Đường Thời nhìn y thật lâu, bộ dáng này của Thị Phi, nhìn thật sự khiến người ta khó chịu, nên hắn giơ tay lên cho y một cái tát.
Đường Thời quay đầu lại nhìn lướt, xung quanh bao bọc trong mây mù, sau khi tiến vào cảnh vật chẳng hề giống nhau.
Không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong.
Nhưng có một điểm rất khả nghi, Đường Thời sờ sờ cằm mình, lại vươn tay mình ra nhìn nhìn.
“Ngươi có thấy ta không?”
Đường Thời được Thang Nhai và Chương Huyết Trần còn đang ở trong nghị sự yểm hộ, thi triển thuật ẩn thân tiến vào, cũng không phải tự bản thân hắn đi vào, cho nên nói vậy, chắc không ai thấy Đường Thời. Nhưng tại sao Thị Phi lại nói vậy với hắn?
Y vẫn còn mở mắt, mới rồi Đường Thời còn nhìn thấy kim quang nơi đồng tử của y.
Đồng tử Liên Hoa, bên trong có cánh hoa sen, Đường Thời rất quen thuộc, người này chính là Thị Phi không thể nghi ngờ.
Bàn tay hắn huơ qua huơ lại trước mắt y, Thị Phi nhắm hai mắt lại, ấn đường khẽ nhíu lại, tựa hồ đang nhẫn nhịn.
“Vì sao lại vào?”
“Hỏi lạ thật đấy, ta tới hỏi ngươi một vài chuyện.” Đường Thời rất thành thật trả lời.
Bây giờ hắn đã không thấy rõ tình hình bên ngoài, nên dứt khoát không nhìn nữa.
Trận pháp Càn Khôn này tự hình thành nên trời đất, người trong trận pháp không nhìn thấy tình huống bên ngoài trận pháp. Trận Ngũ hành Bát quái cũng không phải muốn phá là phá, Đương Thời tuy không quá rành nhưng cái này là trận pháp Đạo môn, vậy chẳng lẽ Thị Phi không thể phá được ư?
Hắn nhìn ấn đường của Thị Phi, chỉ cảm thấy vết thương trên người y khá nặng.
“Ngươi không sao chứ?”
Chỉ vài vết thương con con thôi, nhưng đã bị người ta hạ cấm chế trên người.
Thị Phi không biết người xuống tay với mình là ai, tu vi đối phương trác tuyệt, y không thể sánh bằng. Nếu không phải Tiểu Tự Tại Thiên hiện không người, kỳ thực sẽ không để một mình Thị Phi xử lý. Nhưng tất cả chuyện gặp phải bây giờ đã nằm trong dự đoán của y, Thị Phi đã loáng thoáng đoán được ai động tay động chân sau lưng, nhưng cho dù biết là hắn, thì người bên cạnh có thể làm sao đây?
Y nhìn thấy Đường Thời, cũng nhờ đôi mắt liên hoa này.
“Không việc gì. Ngơi ra ngoài đi, tự có người tới cứu ta.”
Ngươi còn đuổi người đấy à?
Đường Thời cười lạnh, chợt nghĩ chắc chắn Thị Phi có thể nhìn ra mưu đồ của hắn. Dù sao đôi mắt của người này, có thể xem như hỏa nhãn kim tinh, mắt người thường không thể so sánh được. Lúc hắn tới, y vừa mở mắt ra, ánh mắt vừa chuyển qua, có lẽ vì cái này chăng? Nhưng hắn bật cười, nghe bên ngoài vẫn im ắng, truyền âm nói: “Hòa thượng, ngài thật sự là tự đa tình, ta nói rồi, không phải tới cứu ngươi, chỉ đến hỏi ngươi một chút thôi.”
Thành ngữ tiếng Hoa – Hỏa nhãn kim tinh 火眼金睛 (có thể phân biệt thật giả, thiện ác)
Thuở xa xưa, có một tảng đá trên đỉnh núi đã hấp thụ linh khí của Đất Trời, từ đó sinh ra một con khỉ gọi là Thạch Hầu. Thạch Hầu có thể nói từ khi mới sinh, nó uống nước từ suối khi khát và ăn hoa quả khi đói. Khi nó còn nhỏ, nó rong chơi mỗi ngày thật vui vẻ và vô tư.
Một ngày nọ, nó bỗng nhận ra một vài người bạn khỉ đang dần già đi. Một số khác thì bệnh và qua đời. Nó cảm thấy rất buồn, và quyết định đi tìm Đạo để trở nên bất tử, mãi mãi không phải chịu khổ của trần gian.
Được sư phụ đặt cho cái tên Tôn Ngộ Không, nó tu luyện tinh tấn và cuối cùng đắc đạo với 72 phép thần thông. Một trong số đó là “Hỏa nhãn kim tinh” – chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt, đâu là con người.
Thực ra, Đường Thời vừa mới đi vào, còn chưa biết phải ra ngoài thế nào đây.
Rốt cuộc biện pháp của Thang Nhai và Chương Huyết Trần có thể nghĩ ra là gì, Đường Thời còn không rõ lắm.
Thị Phi im lặng thật lâu, sát khí trong ngực và bụng y vẫn âm ỉ chưa tan.
Trong mắt y hiện lên tia đỏ ửng, hai mắt bị kim quang che lấp, bởi vì y nhắm mắt nên Đường Thời cũng không nhìn rõ. Thấy Thị Phi không trả lời mình, còn tưởng hắn đã chọt trúng y, hắn sờ sờ mũi, chỉ ngồi xổm trước mặt y: “Được rồi, ta đùa đấy, hòa thượng đừng loạn nữa, mau nói cho ta biết, chuyện của Doãn Xuy Tuyết là thế nào?”
Thị Phi hơi mím môi, đợi khi đè hết sát khí tuôn lên nơi mắt, mới từ từ giương mắt —— không biết ai mới là kẻ gây náo loạn đây
Y chỉ nói: “Đông, chuyển khảm vị, ba bước, biến càn thành khôn, lấy thủ quyết Thái Cực Tam Thanh để mở cửa sinh mà ra.”
“……”
Đường Thời ngây người, hắn quay đầu, nhìn về phía đông trận pháp, nơi này toàn sương khói, chẳng thấy rõ thứu gì, chỉ mơ hồ thấy trận pháp dưới chân hắn thôi.
Hòa thượng này bị điên rồi hả?
Hắn không nhịn được nhíu mày, nói với y: “Ngươi đã biết phương pháp phá trận, sao vẫn còn ở chỗ này? Hiện tại mọi người đều vì ngươi mà tất tả ——”
Vốn còn tính nói lố hơn nữa, nhưng nhìn Thị Phi rũ mắt, hắn bỗng không nói nên lời.
Không biết tại sao, nhưng cảm thấy nói vậy có hơi tổn thương.
Đường Thời dừng một chút, lại nói: “Ngươi không đi à?”
“…” Ngón tay Thị Phi lần hạt châu, khẽ lắc đầu, “Ta không thể đi.”
Nếu y rời đi, cục diện bên kia của đối phương sao mà thành đây? Những người này tính toán lẫn nhau, y đoán thủ pháp gieo sát khí trên người y không phải do Đông Nhàn có sẵn, hẳn là người sau lưng Đông Nhàn. Ở mười hai các ngoại hoang này gần như đối nghịch với Đông Nhàn, mà giờ Đông Nhàn còn muốn náo loạn lớn đến vậy, nếu không có âm mưu mới là lạ.
Nhưng bây giờ, y thấy Đường Thời tới đây chợt hiểu âm mưu này rốt cuộc là gì.
Cho nên y nói, Đường Thời hãy buông Vô Tình Đạo.
Chỉ là, Đường Thời hiện tại, sao biết được đây?
Thị Phi đè vị đắng trong miệng, lại nói: “Ta gặp Doãn Xuy Tuyết trên đường, sau khi nói chuyện với hắn vài câu thì không đi theo, lúc quay đầu đã cảm thấy có chuyện không hay, hắn đã bị hại. Đây là đoạn kiếm hắn giao cho ta, nói có lẽ ngươi thích, cho nên đưa cho ngươi.”
Chỉ là một đoạn kiếm.
Đoạn kiếm của Xuy Tuyết Kiếm.
Đầu ngón tay Thị Phi chợt lóe sáng, kiếm lập tức xuất hiện trong tay Thi Phi. Nhưng kiếm và mũi kiếm đã tách rồi, vết gãy cũng không ngay ngắn, nhưng vẫn rất sắc bén, chắc bị người dùng lực lớn bẻ gãy. Đường Thời nhìn đoạn kiếm này, trong đầu hiện ra hình ảnh —— trong nháy mắt Doãn Xuy Tuyết xuất kiếm, ngón tay kia cũng phóng như daim cắt đứt Xuy Tuyết Kiếm, sau đó gập một cái, nhẹ nhàng như mây bay gió thổi,
Chuôi kiếm vẫn còn trên tay Doãn Xuy Tuyết, nhưng mũi kiếm của đoạn kiếm đã ở giữa ngón tay đối thủ, sau đó nhẹ nhàng bắn vào thân thể Doãn Xuy Tuyết. Kiếm khí sắc bén cắt nát tất cả kinh mạch, đi thẳng một đường, Nguyên Anh cũng đang khiếp sợ chạy thoát…
Sau ánh sao vụt tắt, chỉ còn sự im lặng chết chóc.
Đối thủ của Doãn Xuy Tuyết có tu vi rất cao.
Đường Thời hiển nhiên rất thích thanh kiếm này, lúc trước hắn rất không muốn trả nó cho Doãn Xuy Tuyết.
Đây dù sao cũng là thanh kiếm do Đường Thời nhặt về từ dưới giếng đầm đen sau núi Hạo Nhiên, tuy rằng hắn biết nó không thuộc về mình, nhưng một thanh kiếm tuyệt thế như vậy, thật sự không phải là kiếm bình thường có thể làm được.
Một chút khí hạo nhiên, gió thổi nhanh ngàn dặm..
Hồi đấy hắn chẳng để ý tới, nhưng bây giờ nghĩ lại, Xuy Tuyết Kiếm xuất chiêu cũng xem như là Doãn Xuy Tuyết.
Mặc dù vô số người trong thiên hạ cảm thấy hắn ác, nhưng hắn cảm thấy, người này vẫn được xem như là người lương thiện
“Thiện ác do tâm, tựa ác mà không phải ác.”
Doãn Xuy Tuyết này, mang niềm khổ gì đây?
Hắn nhân đoạn kiếm này từ tay Thị Phi, Đường Thơi im lặng thật lâu, không lên tiếng.
Bên ngoài đột nhiên nổ vang, toàn bộ trận pháp dao động.
Lúc trước ở bên ngoài, Đường Thời từng nói, trong trận pháp không nghe cũng không thấy gì hết, nhưng bây giờ——
Một cỗ linh lực kịch liệt dao động truyền tới, Đường Thời và Thị Phi đều có thể cảm giác được.
Hắn nhìn Thị Phi bỗng dùng một tay siết chặt chuỗi châu kia, cơ hồ muốn bóp nát viên phật châu kia, tay kia nâng lên đè lại vị trí ba tấc trên đan điền của y, ngón tay chuyển thành màu xanh trắng do dùng sức quá độ.
Đường Thời nhíu mày theo bản năng, hắn đưa tay ấn bả vai y, đồng thời để linh lực tiến vào thân thể Thị Phi dò xét, nhưng trong mắt bị hoảng sợ.
Linh lực trong thân thể Thị Phi đặc biệt hỗn tạp, có một cỗ sức mạnh vô cùng bá đạo khó chơi chiếm giữ trong thân thể y, không xua đi nổi, linh lực Đường Thời cảm giác được lực lượng này, cơ hồ bị đông cứng.
Giờ phút này, Đường Thời ớn lạnh, khó thu tay lại.
Hắn gần như không thể rụt tay về, nếu Thị Phi không dùng thần thông búng ngón tay hắn ra xa, e rằng toàn bộ linh lực trên người hắn đã bị Thị Phi rút đi. Các ngón tay của hắn đã bị đóng băng và hầu như không thể cử động. Trong mắt Đường Thời thoáng hiện lên vài phần hoảng sở, chỉ muốn rút tay về.
Thị Phi dường như do dự một lát, vươn tay mình về phía hắn nói: “Một lời khó nói hết, ngồi xuống.”
Ấn sát này hung ác cực kỳ, Đường Thời vừa rồi không cẩn thận, e đã bị sát khí xâm nhập, y bảo hắn ngồi xuống chỉ vì muốn áp chế sát khí cho hắn thôi.
Thị Phi cũng vừa mới nghĩ ra phương pháp này đây thôi, mặc dù không trị hết phần gốc rễ, nhưng cũng đủ để áp chế sát khí trong cơ thể Đường Thời.
Lúc đầu Đường Thời cũng không hiểu, nhưng khi hắn tiếp xúc với ánh mắt Thị Phi đã rõ hơn vài phần.
Hắn ngồi xuống, Thị Phi mở bàn tay mình đưa về phía hắn, Đường Thời hơi giật mình, rồi mới vươn tay mình qua.
Lòng bàn tay Thi Phi hương lên, lòng bàn tay Đường Thời hướng xuống, nửa bàn tay đặt chung một chỗ. Phật lực tỏa ra từ bàn tay Thị Phi, chậm rãi tiến vào lòng bàn tay Đường Thời, ngón tay mới bị đông lạnh đến xanh trắng, bắt đầu dần dần lưu thông máu.
Máu tươi mơ hồ kia chảy qua huyết mạch của Đường Thời. Hắn có cảm giác râm ran ở đầu ngón tay, giống như bị điện giật, hắn mím môi, ngón tay không khỏi run rẩy, đụng như có như không vào giữa lòng bàn tay Thị Phi, hắn run một chút rồi ổn định lại.
Bàn tay Thị Phi di chuyển xuống, sau đó kết ấn, sau đó ấn kết ấy rơi vào lòng bàn tay y, một đóa sen vàng nở rộ từ đầu ngón tay y rồi tu nhỏ lại, hóa thành một dấu ấn, khắc vào lòng bàn tay Đường Thời, một sát na sau biến mất không hay.
Làm xong tất cả, ngón tay Thị Phi lại càng xanh trắng.
Y từ từ thu tay mình về, khép trong ống tay áo, ánh mắt Đường Thời di chuyển theo ngón tay y, bỗng nhếch môi: “Ngươi giúp ta, ta cũng không tới giúp ngươi. Cứ luôn không cần báo đáp, khó trách Phật tu các ngươi có kết cục như bây giờ.”
Đường Thời là người lấy lợi ích làm đầu, mặc dù hắn thích bầu không khí như Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng không thể tránh khỏi bản thân Đường Thời là một gã đánh thuê, Có lợi thì làm, không thì biến. Mỗi lựa chọn hắn đưa ra, đều phải suy xét đến mình hoặc người có liên quan tới mình, lợi ích là trên hết. Đối với chuyện bất lợi thì ít khi ngẫm lại, nhưng lựa chọn của Thị Phi thì thường xuyên trái ngược với hắn.
Từ góc độ này mà nói, Đường Thời nhìn Thị Phi thật sự không vừa mắt tí nào.
Nhưng có đôi khi Đường Thời ngẫm lại, cảm thấy cuộc sống Thị Phi như vậy cũng rất có cảm giác, tự ngược … Không ngừng tự ngược đãi, chưa bao giờ có một ngày muốn mình sống thoải mái.
—— Không đúng, có lẽ tên này cảm thấy mình rất vui vẻ chứ nhể?
Môi Thị Phi có vài phần xanh tím, nhắm mắt lại, nói: “Tử Phi Ngư.”
Câu chuyện điển tích về “Từ Phi Ngư”: Trong cuốn “Thu Thuỷ”, Trang Tử có nói về chú cá thứ 2, tên là Thúc, là cá ở sông Hào Hà. Một hôm, Trang Tử và Huệ Tử đi lên trên cầu Hào Thuỷ. Trang Tử nói: “Ông xem những chú cá Thúc kia bơi lội dưới nước mới vui vẻ làm sao.”
Huệ Tử lại nói: “Ông không phải là cá, sao biết rằng cá vui hay không?” Trang Tử lập tức đáp rằng: “Ông cũng đâu phải là tôi, sao lại biết tôi không biết về niềm vui của cá?”
Cuộc sống như một vở kịch, chúng ta không ở trong khúc nhạc của người khác sao có thể biết người vui buồn của họ. Niềm vui của cá là tự do bơi lội trong dòng nước, niềm vui của con người là được sinh trưởng tự nhiên trong cõi thế gian.
Trong trí huệ của Trang Tử, cảnh giới thứ hai của đời người là: Đừng lo phiền vì bình luận của người khác, hãy chọn cách sống mình thích.
Đường Thời suýt chút nữa cười lạnh khi nghe lời này, hắn rũ mắt nhìn bàn tay mình, duỗi ngón tay ra rồi nắm chặt, tựa hồ đang co giãn nó xem sao, nhưng hơi nheo mắt lại quét qua Thị Phi nói: “Ngươi thích chết thế nào thì cứ việc chết thế đi, nhưng ta và Doãn Xuy Tuyết còn có cá cược, hắn nợ ta một lời hứa còn chưa hoàn thành. Bây giờ hắn chết, còn ta phải truy tìm hung thủ. Huống chi Chương tầng chủ của Nghịch Các và Thang tiên sinh Tàng Các đều cảm thấy kỳ lạ, tốt nhất ngươi nên kể mấy chuyện ngươi gặp phải cho ta đi.”
Nói cho cùng, Đường Thời thật sự tới điều tra sự tình.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị tới cứu Thị Phi, nhưng nhìn vẻ mặt muốn tìm đường chết này của y, rõ ràng biết cửa sinh của trận bát quái và lối ra thế mà còn ở trong này. Một mặt Đường Thời biết Thị Phi không ngốc, nhưng cũng đã hết hy vọng, y sẽ không tự để mình vào thế không đặng đừng, huống chi y còn có chuyện lớn hơn phải làm, chết ở chỗ này đúng là chẳng lời lãi gì. Mặt khác, hắn cảm thấy tâm thí Thị Phi vẫn vững vàng, rơi vào tình cảnh như hôm nay mà mặt không đổi sắc.
Y có kế hoạch của mình, Đường Thời cũng theo y vậy.
Chỉ là hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình—— đợi lát nữa đi ra ngoài, còn phải cho Thang Nhai và Chương Huyết Trần một lời giải thích.
Đường Thời hỏi cụ thể chuyện Thị Phi trải qua lúc đó.
Chuyện này thật ra rất tẻ nhạt, đơn giản là Thị Phi vừa cầm kiếm lên, vừa vặn có người tới ngăn cản y, không muốn y đi, phía sau thậm chí xuất hiện một người thần bị đánh sát ấn trên người y, gân như lập tức đã làm cho Thị Phi không có lực phản kháng. Huống chi Phật môn không đánh nhau, cũng không ham giết, cho nên dù bọn họ không ra tay nặng, Thị Phi cũng sẽ không hạ độc thủ.
Sau đó Thị Phi lập tức bị nhốt vào trận pháp này.
Như vậy nghi vấn lớn nhất, chính là ai ra tay.
Đường Thời đang cố gắng suy đoán, nhưng Thị Phi đã nói thẳng câu trả lời cho hắn: “Đông Nhàn đại sĩ. ”
Da đầu hắn tê dại, còn phải hỏi lại, dưới chân lại rung chuyển, không ngừng có linh lực dao động xuyên qua. Đường Thời đoán chuyện không hay rồi, hắn đứng dậy muốn ra ngoài xem, không ngờ Thị Phi mở đôi mắt mang kim quang kia, đưa tay đè hắn, nói: “Bọn họ không nhìn thấy ngươi, ngồi xuống trước, bên ngoài nguy hiểm.”
Ưu điểm của trận pháp bát quái này chính là có tác dụng phòng hộ, ngồi ở bên trong tỷ lệ bị làm hại rất nhỏ.
Thị Phi thậm chí còn để Đường Thời ngồi bên trong, có lẽ đã biết bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi.
Ngón tay xanh trắng của y quơ trước mắt Đường Thời, sau đó nói: “Thuật pháp này, ta đã dạy ngươi rồi.”
Đường Thời nhớ kỹ, rồi bắt thủ quyết kia, trong mắt ánh lên chút kim quang, sau đó bỗng thấy rõ tình huống bên ngoài.
“Ngươi vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài?”
Tất nhiên là không.
Nhưng Thị Phi không trả lời, y không thể nói cho Đường Thời biết, bởi vì sát khí ăn mòn, cho nên y chỉ có thể dựa vào đồng tử Liên Hoa để nhìn vật. Y chỉ giả vờ như thể không sao, thông qua khe hở rất nhỏ của trận pháp và mức độ ảnh hưởng để suy đoán khoảng cách công kích của bọn họ bao xa.
Bên ngoài, tình hình đã loạn cào cào, đêm đã buông, nhưng chẳng hiểu sao người chia thành hai phái, lao vào chỏi nhau.
Thang Nhai đánh Thanh Viễn đạo nhân, Chương Huyết Trần thì đang đánh nhau với một gã tu sĩ tầng thứ tám của Đạo các.
Ngươi tới ta lui, linh quang bay vèo vèo, sát khí lạnh thấu xương.
Bọn họ ở trong phòng đang nói chuyện hòa hảo, còn tên Chương Huyết Trần cứ luôn mồm luôn miệng, không muốn ở chỗ Đạo Các mấy người đấu võ mồm. Lời qua tiếng lại, còn chưa được dăm câu, một lát sau Chương Huyết Trần đã nóng máu.
Người bên kia Đạo Các đúng là cao thủ chuyền bóng, nói qua nói lại một hòi cũng chỉ có một ý—— nếu Thị Phi chứng minh mình không giết người, thì phải đưa ra được chứng cứ, không đưa ra được thì nhất định là do Thị Phi ra tay.
Mà xuất phát điểm của bọn Thang Nhai là hoàn toàn khác. Lúc Thang Nhai tính toán với họ, chỉ cần không có chứng cứ Thị Phi giết người, Thị Phi không giết người, cho nên Đạo Các nhất định phải thả người.
Về điểm này, sự khác biệt giữa hai bên rất lớn.
Trên cơ bản Đạo Các là mục tiêu của mọi người, mọi người không muốn thảo luận với Đạo Các. Chương Huyết Trần vừa nói xong đã tức nổ phổi, chỉ sợ trì hoãn việc của Đường Thời, còn ép buộc mình, sau đó để Thang Nhai tiếp tục, còn hắn lao vào cấu xé đối phương.
Dù sao đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, huông hồ bọn họ mới đàm phán được một nửa, thì bên ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Các chủ Đạo Các là Hư Đạo Huyền vẫn còn ở đây, chỉ là tầng thứ tu vi của người nếu không bế quan thì chỉ có bế quan—— rất đơn giản, một câu, bình thường đều đang bế quan.
Loại cấp bậc này đều là nhân vật cấp bậc huyền thoại, sẽ không xuất hiện.
Nhưng lúc đó, Hư Đạo Huyền lại đi ra từ tầng thứ mười, đứng ở đỉnh chóp cao nhất của tòa nhà hình tròn, chắp tay sau lưng nói: “Nếu Bắc lão và pháp sư Minh Luân đã
Rồi trong bóng đêm vang lên một tiếng cười rất nhạt nhẽo tang thương: “Ta đã già rồi, lúc trước các ngươi chỉ mới là tu sĩ Nguyên Anh, Xuất Khiếu nho nhỏ, bây giờ hầu hết đã trở thành bá chủ một phương. Lão phu già rồi, không dọa người nữa. Nhưng nếu ngươi đã nhận ra ta, chắc đã đoán được chủ ý của ta rồi.”
Người nói chuyện chính là Bắc Tạng lão nhân ở Bồng Lai Tây Hải.
Chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, Bắc Tạng không muốn hiện thân.
Lão chính là tán tu ở Bồng Lai, bình thường không muốn đặt chân vào đây, nhưng lúc này đây ngay cả Thị Phi cũng liên lụy, tu sĩ Bồng Lại không nhịn nổi.
Đông Hải Tây Hải kỳ thật chỉ các nhau có bất quá chỉ cách nhau bởi Bán Luân Nguyệt. Đông Hải Tội Uyên chính là Bán Luân Nguyệt, thật ra cách nhau rất gần, giữa hai nơi đông tây chính là quan hệ cùng vinh cùng nhục, vừa kiềm chế lẫn nhau. Bắc Tạng không thể trơ mắt nhìn Tôi Uyên ở Đông Hải xảy ra chuyện, cuối cùng vẫn phải xem bản lĩnh Thị Phi đến đâu. Một người mang ý nghĩa lớn lao như vậy nhưng cứ lần này đến lần khác có người ngăn cản Thị Phi cứu Đông Hải và Tây Hải.
Nói cách khác, có người ước Bồng Lai Tiên Đảo, Tiểu Tự Tại Thiên, thậm chí là Thiên Chuẩn Phù Đảo xảy ra chuyện.
Cho nên lúc này, Bắc Tạng không thể ngồi yên.
Tại sao pháp sư Minh Luân đến đây thì chưa rõ, nhưng có điều khẳng định, hắn tới đây là để phá đám.
Hiện tại người đã hiện thân rồi, nói vài câu là lao vào chiến luôn.
Toàn bộ Đạo Các bỗng nhiên tràn ngập hào quang biến ảo, trong bóng tối, các lầu cao hình tròn của Đạo Các tóe ra linh quang chập chờn, quang ảnh biến ảo, ở trong bóng tối, trong đạo các vòng tròn cao lầu lóe ra từng chút linh quang, đồng thời bắt đầu một trận hỗn chiến.
Hư Đạo Huyền kia cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, ra tay với Bắc Tạng, có thể xem như kinh thiên động địa, hai người trong nháy mắt đã đánh ra xa.
Đường Thời ở đây không nghe thấy âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy vô số linh quang chiếu rọi toàn bộ Đạo Các, không biết bao nhiêu người đang đánh nhau.
Vô số tu sĩ trong Đạo Các túa ra, mười tầng trên cùng của tòa nhà, càng gần phía dưới càng nhiều người, theo lý mà nói mấy người này hằn là trực tiếp nhào vào tham gia cuộc chiến. Nhưng nay còn không phân nổi đâu là địch đâu là bạn thì đúng là ra tay tẩn quá nhiều người ngoài, đối tượng cần đánh cũng rất nhiều, nếu không phân biệt nổi, thì đánh kiểu gì? Lỡ đâu đánh phải người mình thì sao?
Còn chưa kể, đúng là có tên ngu thế đấy.
Tuy rằng Đường Thời không nghe thấy, nhưng cũng nhìn ra được mấy phần.
Hắn ngồi tại chỗ, chỉ điều tức một lát, đã thấy cảnh tượng hề hước kia.
Trong tầng thứ bảy Đạo Các có người không hiểu chuyện lắm, nhìn thấy Ma tu bên Ngục Các có người đang đánh với Nghịch Các, liên xông lên giúp người Nghịch Các tẩn Ngục Các. Ma tu Ngục Các này tên là Tu Viễn, vốn nghĩ bọn họ đến đục nước béo cò, lúc này phải phát huy bản lĩnh quấy rối của mình, ra sức khuấy nước cho đục. Nào ngờ đang đấu hăng say với Chương Huyết Trần, vui sướng đầm đìa, bỗng nhiên có một con tôm nhỏ đi lên, liền đánh hắn, khiên Tu Viễn buồn bực: Mẹ nó, tên ngu này chui đâu ra vậy?
Đạo các?!
Tu Viễn sửng sốt một chút, “Ủa dậu mòe, cái con mịe ngươi đánh ai đấy?!”
Ở trong mắt người bình thường, Ma tu và Đạo tu chính là nước sông không phạm nước cống.
Nghịch Các bên này xử Đạo Các thế nào không quan trọng, dù sao cũng là một trong tám các của Đạo tu, nhưng mà Đạo tu đánh Ma tu, thì cũng có thể trợ giúp Đạo tu, cho nên gã tu sĩ tầng bảy này trực tiếp xông lên đánh Ma tu.
Bên kia Chương Huyết Trần bị nhiều người vây công, lúc này suýt nữa nằm trên đất cười bò.
Thật sự con mẹ nó đánh tốt đến mức Đạo Các sắp khóc rồi kìa.
Tu Viễn đáng thương, hiếm khi mà khuấy được cái vũng nước bẩn này một lần, lại vi phạm ý nguyện vốn có của mình đánh Nghịch Các trợ giúp Đạo Các, vậy mà còn không biết ơn. Địu cả lò nhà ngươi, khốn nạn, có biết đạo lý là gì không vậy?
Đệt mịe người, ngươi không để ta giúp, việc đéo gì ta phải giúp ngươi?
Trong nháy mắt, Tu Viễn không làm —— địu, ông đách làm nữa!
Lập tức, Tu Viễn vung ma đao lên, hung hăng nên vào đùi mình, quát về tu sĩ kia, “Địu mợ ngươi đánh ai!”
“Cái đám Ma tu mất nết kia, đừng có tầm bậy!” Tu sĩ Đạo Các này còn chưa kịp hiểu, chỉ cho rằng đối phương đang tức giận bọn Đạo tu bên này lòi ra thêm một trợ thủ, mọi người đều bu xem trận chiến, còn quang minh nghiêm chính phun ra câu vậy nữa chứ.
Nào ngờ, chính câu này đã khiến Tu Viễn hoàn toàn bùng nổ.
Tính tình của đám Ma tu vốn đặc biệt tùy ý, mặc kệ lúc trước ngươi có kế hoạch gì, chọc đến ta, trước tiên ta tẩn ngươi đã, quan tâm đ*o lý là cái đéo gì? Ông đây chính là đạo lý!
Phang Đạo Các đã rồi tính sau!
Một đao “xoèn xoẹt”, lúc ánh Đao xuất hiện mang theo sát khí nồng đậm, khiến người ta sởn tóc gáy.
Đủ loại linh quang đan xen hội tụ rồi phân tán, tiếng quát mắng không dứt bên tai, toàn bộ Đạo Các đã loạn.
“Giết!”
“Bên kia!”
“Ngươi dám ra tay với ta!”
“Ngươi là người bên kia?”
“Đệt mẹ, ngươi quan tâm ông đây người bên nào làm giề, ngươi ở bên nào?”
“Mẹ kiếp, rốt cuộc phải đánh thế nào đây?”
“Quản mẹ nó ở bên nào, tóm được bên nào thì xúc tên đó!”
Thị Phi đột nhiên nhướng mắt, tia máu đỏ sẫm dưới mắt tản ra, vị trí người trước mặt mình đã trống không, vừa nãy Đường Thời đã đi ra ngoài theo vị trí mà y dặn lúc trước.
Bây giờ, Đường Thời đang vui vẻ khuấy nước.
Hắn bây giờ cũng là tu vi Xuất Khiếu kỳ, chỉ tùy tiện biến ra một bộ quần áo tu sĩ Đạo Các, rồi trà trộn và đám người hô loạn xạ.
“Ngươi không phải là Nghịch Các sao? Nghịch Các đánh với Đạo Các chúng ta! Các anh em, đánh hắn!”
“Mẹ, ông đây không phải là Nghịch Các, ông là Đạo Các!”
Đường Thời vừa nghe, lập tức phun nguyên xô máu chó vào người này, mắng:: “Vừa rồi ta mới thấy ngươi lột quần áo đệ tử Đạo Các chúng ta xuống, còn dám ngụy biện?! Ngươi nhìn chữ ‘Nghịch’ trên tay áo trái của ngươi, sao lại thành Đạo Các rồi?!”
Lúc Đường Thời giơ ngón tay sang, chữ đã theo ánh sáng ngón tay hắn, lặng lẽ khắc trên ống tay áo người nọ, mọi người vừa nhìn, vậy mà được à? Còn bị người Nghịch Các trà trộn vào, bà mịe nó, Đạo Các còn cần mặt mũi không vậy? Đậu phụng, mật mặt cũng không thể mất thế được!
** hắn đi!
Đường Thời vung tay, mọi người đồng loạt xông lên.
Chen chúc trong đám người, Đường Thời phất tay đánh ngất xỉu tên ngốc kia, rồi hắn lại chạy đi tẩn người khác, chỉ vào người khác nói hắn là tế, thêm hai tên Tần Khê và Thành Thư hợp lực lên phá, chỉ chốc lát sau tình huống đã hoàn toàn thay đổi.
Toàn bộ mười tầng Đạo Các loạn thành cái chợ, mấy vị tu sĩ đại năng đang đánh hăng hái sung sức, nào ngờ nhìn thấy phía dưới đang loạn cào cào, đánh đến mức khó hiểu, sau đó có cảm giác xấu hổ không diễn giải nổi.
Em gái ngươi á, Đạo Các nói đánh là đánh, ngay cả người nhà mình mà cũng đánh được!
Lặng lẽ đâm lén vào đao, Đường Thời bơi ra từ đám người thấy Tần Khê cũng đang mặc quần áo Đạo Các, đi sang bày biểu tình “Anh em tốt, ta hiểu mà”, vỗ vỗ ngực Tần Khê, vẻ mặt cực kỳ đê tiện, hắn quay lại vỗ tay với Thành Thư phát.
Đứng trong bóng tối, nhìn người ta đã náo loạn bởi vì chiêu khích tướng nho nhỏ, Đường Thời sờ sờ mũi mình: “Có phải quá đơn giản rồi không nhỉ?”
Tần Khê lắc đầu: “Vừa rồi ngươi không để ý đấy chí, mấy người này vừa nghe ngươi khích tướng đã ra tay với người mình luôn rồi, ta nghĩ chắc nhân cơ hội báo thủ thôi, dù sao cũng chẳng biết ai ra tay nên lúc này xuống tay thì sẽ quy kết do bị xúi giục thôi. Thứ nhất, đây là thời điểm báo thù; thứ hai, mặc dù có người cảm thấy có gì đó không ổn, ngươi nhìn xem ——”
“Điều này không đúng! Mọi người bình tĩnh một chút, ta không phải Ma tu cũng không phải Nghịch Các!”
“Ngươi không phải sao? Vậy trên tay áo ngươi là thứ gì? Ta là gì? Ta thấy ngươi sai sai rồi á!”
“Nếu ngươi không phải, thì cứ bắt trước tính sau, mau đưa tay chịu trói!”
“Lắm lời với hắn thế làm gì, đánh trước nói sau!”
“Đúng rồi!”
“Thật sự là mẹ nó không nói đạo lý! Muốn đánh thì đánh, sợ đách gì các ngươi!”
Vậy nên, hỗn chiến bắt đầu.
Nội chiến bỗng bắt đầu, cả trong lẫn ngoài, chỉ bắt đầu từ một người.
Mỗi một tu sĩ hẳn đều có bạn bè, xét từ Đường Thời mà ra, nếu có người đánh Tần Khê thì Đường Thời khẳng định sẽ giúp Tần Khê tẩn người đó. Lúc này ngươi đánh ta tẩn thì cũng phải có người mới lao vào múc nhau được, vì thế quy mô của trận này lớn y như quả cầu tuyết.
Tần Khê buông tay, nghe thấy bên kia đã kéo bè kết phái ra giúp.
Đường Thời cười, đây đúng là hiệu ứng bươm bướm.
Hắn sờ sờ mũi mình, nhìn Đạo Các đã rối thành một cục.
Trên trời dưới đất đánh thành một cục, gần đang đánh, xa xa đang đánh, còn mẹ nó đánh đến không lưu tình, cho dù là đồng môn cũng xuống tay luôn.
Ma tu và Yêu tu không hề có miếng nào cảm tình với Dạo tu, lúc này đúng là thừa dịp hỏa hoạn mà hôi của. Dù sao các tu sĩ đang đấu với Đạo Các thì toàn là hai người bên Nghịch Các và Tàng Các, còn loại ngoại trừ người đang đánh Đạo Các, thì mấy người khác chỉ có thể đứng nhìn.
Mà Chúc Phi kia chỉ đứng ở dưới cùng, nhìn cả người Chương Huyết Trần thấm đầy máu, còn Thang Nhai lại đột nhiên rút ra một cây roi dài màu xanh bạc, nắm trong tay, xem ra là muốn xử gọn rồi.
Nàng nắm mái tóc đỏ lửa của mình, vẻ mặt cũng rực như lửa, hơi mím môi, thầm nghĩ mấy tên Tàng Các này đúng là cơ hội. Giương mắt nhìn Thị Phi ngồi ở giữa, nàng hỏi một gã thanh niên tu sĩ Âm Các đứng ở bên cạnh mình, “Thiên Tình, ngươi có chắc mình có thể cứu được y không?”
Thanh niên tên Thiên Tình kia chính là tu sĩ Âm Các, hắn lắc đầu: “Trong cơ thể y có sát khí, ta nghe nói Thị Phi tinh thông tất cả trận pháp của đại lục Linh Xu, tuy trận pháp này huyền nhiệm. Nhưng hắn không ngăn được y. Y không thể động đậy, có khi là vì sát ấn trong cơ thể y. Ta thấy thủ pháp này không thích hợp cho lắm.”
Thủ pháp trồng ấn có gì không đúng à?
Chúc Phi vẫn muốn cứu Thị Phi ra, hiện tại ngay cả người của Bồng Lai Tây Hải cũng đã tham dự vào —— bên tai bỗng nhiên vẳng lại tiếng nổ vang, nhấc mắt đã thấy toàn bộ lầu trên cùng Đạo Các nổ tung,vòng quay sắc vàng tỏa ra, lúc chuyển động từ từ hạ xuống, áp lực kinh người.
Phía trên kim luân kia có một hòa thượng, chính là pháp sư Minh Luân.
Nhưng khiến người ta hoảng sợ chính là, ánh sáng của vòng quay này từ từ hạ xuống, trong vòng quay, giống như một lưỡi dao bén lẹm cắt qua khe hở tầng lầu, máu trong cơ thể vô sổ người bắn ra, vốn tỏa ánh thần quang, sau khi nhiễm máu tươi đỏ rói thì đã thêm vài phần yêu dị!
Giờ phút này, không mấy người có thể ngồi yên.
Đường Thời đang đứng ở tầng hai, da đầu hắn cũng tê rần, không ngờ pháp sư Minh Luân lại giết người!
Tất cả mọi người đều quên mất, hắn không phải là hòa thượng, hắn chính là tán tu Bồng Lai!
Lúc này hắn có thể giết người, đã không phải phá giới, hắn có thân Phật nhưng không có tâm Phật.
Đường Thời âm thầm kinh hãi, mắt thấy pháp luận kia dần dần áp lực đến dưới lòng đất, vô số người lại sắp gặp nạn, hắn nhìn xuống, bỗng phát hiện Thị Phi trong mắt không thích hợp, “Đệt mợ!”
Nếu Thị Phi đã biết vị trí cửa sinh, lúc này vẫn không động đậy, ánh đỏ nơi mắt y giống như đã động sát niệm.
Trong cơ thể Thị Phi có âm hàn sát khí, chính là thứ do người cấy vào cơ thể y, muốn mê hoặc y.
Lúc này y ngửi thấy vô số máu tươi, trên trụ lớn nhất đã rơi đầy máu của các tu sĩ Đạo Các, vòng xoay màu vàng từng bước áp dưới đất, kim quang nhuộm đỏ, trong vẻ thần thánh lại mang theo cảm giác nhìn xuống chúng sinh —— chính là cảm giác như vậy, phương thức tu luyện cao cao tại thượng.
Đây là Phật tu xuất thế, cho dù nhìn ngàn vạn người mất mạng, cũng thờ ơ!
Pháp sư Minh Luân tu Phật khác hoàn toàn với Thị Phi.
Cho tới giờ Thị Phi còn không phân biệt rõ được Đại Thừa và Tiểu Thừa.
Phật chính là Phật, phân cái gì mà Đại thừa với Tiểu thừa?
Trong mắt y xẹt qua vài phần do dự và chật vật, ánh đỏ kia đột nhiên giăng kín.
Trong thân thể đều là sát khí, máu tươi chung quanh đang dụ dỗ y —— khát vọng chảy trong mạch máu, khát vọng phá giới, cùng…giết chóc.
Bàn tay y vốn hơi mở ra, chậm rãi thu lại, hai mắt bắt đầu mờ mịt bởi tia máu.
Không biết vì sao, sát khí trong thân thể bắt đầu trong cơ thể lại bùng lên dữ dội.
Xa xa, một bóng xanh đã xét xuống, trong lúc quần áo đang tung bay, người đã đến trước mặt y, Thị Phi hơi cúi đầu, tay vươn ra nhanh như chớp, bóp cổ Đường Thời.
—— Đường Thời cũng không ngờ Thị Phi lại làm vậy.
Hắn tạm thời không giãy dụa, chỉ nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía Thị Phi.
Đôi mắt Liên Hoa trong mắt Thị Phi chợt sáng lên một cánh, còn lại là màu đỏ vàng quỷ dị, môi mím chặt vẫn xanh tím như cũ.
Đường Thời hiểu ngay, thì ra người vu oan hãm hại y đang ở chỗ này chờ người!
Nếu Thị Phi mở sát giới ngay tại đây, sao có thể chứng minh mình trong sạch?
Đường Thời giơ tay lên, kéo bàn tay Thị Phi ra, chỉ nhìn chăm chăm đôi mắt kia của y, dùng sức —— bật ra!
Thị Phi nhíu mày, dưới ánh sáng tối đan xen, sát khí và Phật quang bắt đầu trào dâng, sau đó lại bao trùm sắc máu.
Giống như có người nói trong lòng y, vì sao Phật tu phải độ người? Trả giá nhiều như vậy, trên đời này có người đến độ các ngươi không? Vô số cao tăng Tiểu Tự Tại Thiên đều đã hóa thành xương khô, thế nhân đã từng biết…
Chưa từng biết.
“Hòa thượng ——”
Có ai đó đang gọi y.
Một tay Thị Phi bỗng đặt trên đất, y cảm thấy mình đã xảy ra vấn đề, giữa tim và phổi nóng sực, vừa lạnh vừa nóng, trong mảnh âm hàn thì mang theo nóng giẫy…
Đường Thời nhìn y thật lâu, bộ dáng này của Thị Phi, nhìn thật sự khiến người ta khó chịu, nên hắn giơ tay lên cho y một cái tát.
Danh sách chương