Đại Hoang xảy ra một chuyện kỳ lạ, Đường Thời ở Tàng Các chạy đến Tự Tại Các.

Nguyên bản Đường Thời chỉ âm thầm ra tay che chở Tiểu Tự Tại Thiên, nhưng lần trước ra tay giải quyết việc Ma tu tấn công, chẳng biết sao đã truyền khắp Đại Hoang.

Tất cả mọi người đều đoán nhất định là Đường Thời ra tay, nếu nói trong Đại Hoang ai có giao tình sâu nhất với Tiểu Tự Tại Thiên, câu trả lời chỉ có thể là Đường Thời.

Mà hôm nay Thiên Chuẩn Phù Đảo ở phái bắc, Tiểu Tự Tại Thiên ở phía nam, một số người thì vào Đại Hoang, số còn lại thì vẫn ở Tiểu Tự Tại Thiên.

Mà tội lực không còn phát ra khỏi Đông Hải Tội Uyên nữa, mặc dù Đường Thười chưa từng đi xem nhưng cũng biết. Tội Uyên vùng trung tâm kia, đã bị cột đá lấp đầy.

Sau khi Thị Phi vào Đông Hải tội uyên chín trăm chín mươi chín ngày, hai bờ giới tuyến đông tây, Bán Luân Nguyệt của Xu Ẩn Tinh trong sương mù bỗng xuất hiện một tượng đá cao lớn. Đứng từ hai bên bờ đại lục Linh Xu là có thề thấy được.

Khi sương mù dày đặc giăng kín biển, một cái bóng mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện. Nếu thời tiết tốt, ánh mắt trời tỏa xuống, gió biển cuốn lớp sương mù đi, tượng đã sẽ xuất hiện ở cuối tuyến đường.

Vô số người phát hiện bức tượng đá này, chỉ biết đó là một tăng nhân trẻ tuổi, tay trái nửa hợp thập, tay phải cầm Phật châu, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt ôn hòa, bao nhiêu cảm xúc xao động đều sẽ bình yên khi liếc mắt nhìn bức tượng này.

Nhiều người ngưỡng mộ đi chiêm ngưỡng, thừa dịp thuyền lớn thuyền nhỏ nối đuối ra biển, hoặc ngự kiếm ngự không mà đi, thẳng về phía Đông Hải, thận chí xuyên qua Tội Uyên, cũng chưa từng nhìn thấy bức tượng đá này thật sự. Bức tượng đá dường như chỉ là một cái bóng, chỉ khi cách xa mới có thể nhìn thấy, đôi khi rõ ràng, đôi khi mơ hồ. Khi thật sự đến gần, lại biến thành trăng trong bóng nước, hoa trong mặt gương.

Đường Thời biết dị tượng này, cũng biết tăng nhân kia là ai, nhưng hắn chưa bao giờ đi xem.

Chỉ là một người đã chết, hắn còn để ý làm gì.

Hắn đứng trên đỉnh núi thật lâu, vốn tưởng rằng nhóm Phật tu tiểu tự tại thiên đã đi xa, nhưng hắn thật không ngờ, Ấn Không sẽ xuất hiện.

Cuối cùng hắn vẫn đến Tự Tại Các, lên thẳng tầng thứ mười.

Đối với loại hành vi tùy ý xông cửa này của Đường Thời, nhận rất nhiều chỉ trích từ Đai Hoang, nhưng không ai dám ra mặt nói hắn cả.

Ai dám chỉ trích? Có đôi khi, phong cách làm việc và thủ đoạn của một người, đã ắn sâu vào lòng người, cho dù người đó có làm chuyện khác thường thì người khác cũng xem như đó là chuyện bình thường.  

Đường Thời chính là dạng này.

So với chuyện này, chuyện hắn làm còn quá đáng hơn đã vượt số rồi, hiển nhiên không ai lên án hắn.

Người có tư cách lên án Đường Thời là Thang Nhai, các chủ Tàng Các, còn không đi trách cứ Đường Thời.

Mọi thứ liên quan tới Thị Phi, có lẽ là điều cấm kỵ của Đường Thời chăng?

Hắn vẫn nhớ, Đường Thời nói thích Thị Phi.

Có lẽ ở trong mắt người khác, hai người này chỉ có quan hệ tốt hơn chút, đi gần hơn chút, nhưng lúc trước chính miệng Đường Thời nói ra, quan hệ của Thị Phi và Đường Thời đã khác trong mắt Thang Nhai rồi..

Chỉ tiếc, cuối cùng lại là kết cục như vậy.

Thang Nhai để mặc Đường Thời làm bậy, người khác cũng lười quan tâm, các chủ Tàng Các người ta còn không nói gì, Tiểu Tự Tại Thiên còn không có ý kiến, bọn họ quan tâm gì?

Cho nên có bị chỉ trích khắp nơi đi nữa, thì dần dà chẳng ai để tâm nữa.

Đường Thời hiện tại còn đang bế quan.

Tu hành Trùng nhị bảo giám, cảnh thơ, trải qua đủ loại bi hoan ly hợp trên thế gian này, cảm ngộ của Đường Thời tựa như sâu hơn một tầng.

Lúc tiến vào gác xép nho nhỏ tầng thứ mười trong Tự Tại Các, toàn bộ khu vự Tự Tại Các vẫn rất hoang sơ, nhưng khi hắn mở mắt bước ra, nhìn gian phòng không một vết bụi, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia ra, liền ngửi thấy mùi Phật hương nhàn nhạt.

Đứng trên tháp cao, đỉnh đầu chính là chuông cổ, lúc hoàng hôn từ đường chân trời rọi xuống, toàn bộ khu vực Tự Tại Các đã mọc ra vô số cây cối, tuy rằng vẫn còn khác các phiến khu khác, nhưng đã tốt hơn nhiều.

Nhất là ở chung quanh Tự Tại Các, hoa cỏ cây cối kia, kỳ thật đều không khác mấy Tiểu Tự Tại Thiên ở trên đảo cả.  

Trước khi bế quan nghe Ấn Không nói, lúc các tăng nhân đến, mang theo rất nhiều đồ vật từ Tiểu Tự Tại Thiên, cho dù có chuyển sang nơi mới cũng sẽ không quên mình từ nơi nào đến, duy trì vài thói quen cũ. Đại lục Linh Xu thì hẳn nhiên là nơi tốt, nhưng bản thân Tiểu Tự Tại Thiên không giống với phương thức tu luyện của đại lục Linh Xu, cũng không đi chung đường, có đôi khi việc giữ vững bản tâm rất quan trọng.

Hắn đứng trước cửa, nhìn tăng nhân ở phía dưới, đạp hoàng hôn trở về.

Bấm ngón tay tính toán, vậy mà bế quan đã lâu thế rồi.

Lúc quay đầu lại nhìn, toàn bộ Tự tại Các đã không còn dáng vẻ mới xây, loáng thoáng mang theo cảm giác nặng nề tang thương.

Hắn biết, loại cảm giác này không phải đến từ năm tháng ngắn ngủi trôi qua, mà là do tu vi thấp kém của tăng nhân Tiểu Tự Tại Thiên mang lại.

Lịch sử và di sản dày dặn, đi đến đâu thì cảm giác nặng nề này sẽ không biến mất.

Cho dù là lần thứ hai có biến ảo khôn lường, thì các cảm giác não nùng này đã in hằn trong tâm trí Phật tu Tiểu Tự Tại Thiên, vĩnh viễn không xóa nhòa.

Giống như Đường Thời, vô số lần nghĩ đến Thị Phi, luôn kèm với cảm giác khắc khoải này.

Cho dù là Phật tu trẻ tuổi, cũng không thể nào cởi bỏ cảm giác này khỏi người.

Đường Thời vừa nghĩ tới đây, lúc quay đầu lại nhìn thấy, thứ treo bên cạnh cột trụ kia.

Một chuỗi tràng hạt.

Một chuỗi tràng hạt rất quen thuộc.

Đường Thời hơi giật mình, biết Thị Phi không thể trở về. Hắn chỉ nhìn thấynhuwngx thứ cũ kỹ thuộc về Thị Phi…

Trên cột này, khắc những kinh Phật mà Đường Thời từng thấy lúc đó, ngay phía trên treo một chuỗng tràng hạt bằng gỗ tử đàn.

Mười tám viên châu bằng gỗ, vọt gọn gàng, trong đó có một viên chạm rỗng, bên trong lại bọc một viên nhỏ hơn, không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng trên Phật châu kia khắc hai chữ “Thị Phi”.

Đây là thứ Phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên đều có, đây là tràng hạt của Thị Phi.

Đường Thời vươn tay ra, muốn lấy nó xuống, nhưng mà tay kia vừa vươn ra, lúc gần chạm vào, chợt dừng lại..

Đầu ngón tay, khoảng cách tới chuỗi hạt này, chỉ còn một khoảng nữa thôi.

Nhưng Đường Thời vẫn rút tay về, để tràng hạt này treo trên đó, chưa từng chạm vào.

Hắn xuất quan, Ấn Không biết, từ tầng thứ chín đi lên, xuất hiện ở tầng thứ mười.

Đường Thời chắp tay sau lưng, không quay đầu lại, hỏi: “Chuỗi hạt này đến từ đâu?”

Đây rõ ràng là chuỗi hạt mà Đường Thời bứt đứt trong cơn giận trên Tam Trọng Thiên. Ngày đó, chuỗi hạt đụng phải hương án, va chạm rơi xuống đát, tựa hồ còn vấn vít bên tai, nhưng khi nhìn lại thì chuỗi hạt này đã ở trước mắt.

Ấn Không nói: “Từ đại điện Tam Trọng Thiên.”

Thị Phi chỉ dặn dò bọn họ, ngày hôm sau lên thu dọn đại điện, khi đó Thị Phi đã biến mất, trên hương án trong điện, chỉ đặt một chuỗi hạt này.

“Lúc các ngươi nhìn thấy, là…”

Thực tế thì không cần phải hỏi.

Đường Thời nhắm mắt lại, nhìn chữ Thị Phi khắc trên đó, chữ mình khắc, trong lòng đã lâu chưa từng dao động bỗng nhiên run lên.

Hắn lại đẩy cửa đi vào, không nhìn chuỗi hạt kia nữa, xoay người đóng cửa lại, mặc kệ mọi thứ bên ngoài.

Ánh mắt Ấn Không dừng trên chuỗi hạt, chắp tay một cái, xoay người đi xuống.

Nếu chuỗi hạt đã tan biến giờ thành như cũ chắc là y đã nhặt từng viên rồi xâu lại đặt trở về.  

Ý của người này là gì đây?

Đường Thời không muốn nghĩ nữa.

Thứ hắn muốn làm chỉ là bế quan mà thôi.

Độ Kiếp kỳ đối với Đường Thời không hề có vấn đề gì, nhưng hắn thật không ngờ, đã quên hết mọi chuyện từ lâu, vào ngày đột phá này, mọi thứ bỗng xuất hiện.

Cảm giác như tất cả mọi thứ trở về điểm xuất phát.

Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai tay bóp thủ quyết kỳ laj, Thái Cực Đan Thanh Ấn xoay tròn trên ấn đường, khí mực dày đặc tản ra khắp thân thể.

Mở Trùng Nhị Bảo Giám ra, lời mở đầu lại xuất hiện.

Đường Thời mở mắt, nhìn hành chữ trước mặt.

Cảnh đầu tiên, vọng cảnh, là “Tạc dạ thu phong điêu bích thụ, Độc thướng cao lâu, Vọng tận thiên nhai lộ” (Đêm qua gió tây, cây biếc rụng, Lần bước lên lầu, Nẻo chân trời xa ngóng), cảnh thứ hai cảnh khổ đau, là “Y đới tiệm khoan chung bất hối. Vị y tiêu đắc nhân tiều tụy” (Rượu đầy ca hát đều vui gượng, Tiều tụy vui chăng, một bóng hồng).

Điệp luyến hoa

Điệp luyến hoa

Phật nói bảy khổ, Phật nói bát khổ.

Từ “khổ” này, nghĩa là gì?

Đường Thời bỗng thảng thốt, toàn bộ phòng thiên chợt biến đổi, hắn nhắm hai mắt lại.

Trong lời mở đầu có một chữ “Khổ”, bỗng nhiên bay lên trời, trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành mây khói tán thành khí mực, dung nhập vào ấn đường của Đường Thời.

Mười ngón tay lấp lánh ánh mực, đen kịt.

Trong khi tất cả mọi động tĩnh biến mất, một loại khí tức lặng yên và xưa cũ tỏa ra từ người Đường Thời.

Hắn mở mắt đồng thời nghe được một câu: “Đạo thơ kỳ cảnh Trung Hoa ta há là thứ để tên như cậu khua môi múa mép? Kỳ này cậu thi lại đi!”

Thi lại.

Đã lâu lắm rồi, Đường Thời mới nghe lại câu nói này.

Trong lúc bàng hoàng, hắn nhìn thấy giáo sư già kia, tay cẩm quyển “Trùng Nhị Bảo Giám”, ra dáng thầy giáo.

Hắn nhớ khi mình mới tới đây, thứ đầu tiên hắn cảm nhận, là thời tiết rất đẹp.

“Nếu ngươi đã lĩnh ngộ được đạo thơ, thì trở về đi.”

Giáo sư già vẻ mặt hiền lành nhìn hắn, nói câu này với hắn.

Đường Thời nhìn ông, không nói gì.

“Ngươi đã thấu hiểu toàn bộ cảnh thơ này, từ một hiểu ba, từ một rõ vạn, rồi toàn bộ ý cảnh này đã dung hòa vào trong tâm ngươi, vậy thì còn lo gì nữa? Quay về đây.”

Lại đang dồn dập thúc ép.

Vị giáo sư già với cặp kính cận dày cộp, ánh mắt nhân hậu.

Đường Thời chỉ nói: “Cút!”

Sắc mặt giáo sư gia kia lập tức trở nên dữ tợn, “Ta đang dù thơ đạo để dạy dỗ ngươi, ngơi lại bảo ta cút, trên đời này làm gì có chuyện như vậy, nộp mạng đi!”

Nói xong, bóng người này liền nhào tới Đường Thời.

“Chướng mắt…”

Trong trí nhớ Đường Thời, tất cả đều bắt đầu từ xuyên không, lúc này hắn đột phá, vấn đề lớn nhất cũng là “nhân” của tất cả.

Phật nói nhân quả nghiệp báo, có nhân có quả.

Trồng nhân ra sao thì sau này sẽ gặt quả như vậy.

Cho nên dường như, Đường Thời đến từ nơi nào thì đi từ nơi đó.

Khi vị giáo sư già lao về phía hắn, Đường Thời chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, thở dài, vô số hình ảnh tráng lệ trước kia lướt qua trong đầu hắn.

Khẽ cong môi cười: “Ngươi chỉ là ảo tưởng do ta thiết lập ra ván này, chưa từng tồn tại, hiện giờ hóa chướng tâm của ta, có nhân quả thật đấy như không phải là nhân qua trong miệng ngươi.”

Cái bóng kia bỗng trở nên mờ ảo, bị Đường Thời dùng một ngón ấn lên, bật thốt thảm thiết.

Vô số, vô số, vô số hình ảnh, vào giờ khắc này giống như ánh đèn chớp lóe trong đầu Đường Thời.

Lớp học, luận án, thi lại …

Tất cả mọi thứ, trong lúc Đường Thời ấn trúng cái bóng kia, tiếng kêu thảm thiết biến mất, đều hiển bày hết thảy.

Một đoạn thời gian rất dài, ký ức về quá khứ của Đường Thời bắt đầu mờ mịt, giống như hắn vốn là tu sĩ của Xu Ẩn Tinh.

Nhưng hôm nay hắn nhớ tới nguồn gốc của mình, lại nhìn thấy, ngay cả những chuyện này đều là giả tạo.

Đó chỉ là ký ức mà hắn tự đặt ra cho mình mà thôi.

Mí mắt hơi rũ xuống, Đường Thời chìm vào giấc ngủ vô tận.

Tinh bàn xoay tròn, bản đồ sao mênh mông, thần hồn của hắn thoát khỏi trói buộc của Xu Ẩn Tinh, phiêu diêu về vũ trụ vô tận, vì thế ý thức cao ngất ngưởng, nhìn thấy vô số ngôi sao, lớn nhỏ, sáng tối.

Vực sao ở ba mươi ba tầng trời, chia làm ba nhánh, mỗi nhánh có một tinh chủ liên tiếp xuất ra ba ngôi sao phụ, kết từng chuỗi từng ngôi sao trong vũ trụ này, vận chuyện theo quỹ đạo huyền ảo đã định sẵn. Tơ sáng màu vàng giữa các ngôi sao và sao thần, với luồng năng lượng dao động giữa vũ trụ, giữa ánh sáng và bóng tối.

Vực sao khổng lồ nằm giữa vũ trụ, một ngôi sao chính, nhìn cô độc mà rộng khắp.

Phía mé của cũ trụ chính là vực sao, ba bức tượng khổng lồ sừng sững, chỉ là cái bóng tụ thành.

Bỗng nhiên hư ảnh của một phương hướng trong đó tản đi như mây khói.

Sau đó, một phương hướng khác, phát ra ánh hào quang vô tận, bao trùng toàn bộ mười một tinh vực ở phía Đông, lại giống sao băng tản ra.

Cái bóng kia hơi mờ đi, một bóng hư ảnh màu xanh từ trong bóng đen thoát ra, đưa tay vồ lấy tinh vực vô tận, ngôi sao chính kia, chính là trái đất. Cái bóng này chộp lấy vài sợi sáng, tách ra vô số ánh sáng xanh, hợp lại thành một.

Ánh sáng xanh này bát đầu từ nôi sao phụ lớn nhất trong tầng trời thứ mười một ở phía đông, lập tức xuyên qua vô số cầu sao như điện xẹt, thông qua vầu sao bên ngoài Xu Ẩn Tinh yếu ớt. Mỗi lần lướt qua, thì cầu sao lại biến mất một đoạn.

Nhìn kỹ, tựa hồ có thể cảm giác được, phái sau ánh xanh này có thứ đang truy đuổi, chỉ là tốc độ chạy đi của ánh sáng xanh cực nhanh, trong nháy mắt khi cầu sao biến mất thì sợi sáng này cũng biến mất sạch sẽ!

Lực lượng vô hình phía sau, trong khoảnh khắc này, cuối cùng cũng đánh trúng ánh sáng xanh này, vì thế ánh sáng xanh này tóe ra vô số đốm xanh rải rác, tở thành một tia sáng nhỏ rơi vào vô số tinh vân xung quanh bên ngoài Xu Ẩn Tinh, không chút dấu vết.

Trong tinh vực khổng lồ, đường cong khổng lồ của tinh vực tầng thứ mười một phía đông bỗng trở nên mỏng manh, không còn phát ra ánh sáng, chỉ là một luồng hư ảnh mờ ảo. Trong ba mươi ba tầng trời chỉ còn bóng dáng ở phái bắc, vẫn tỏa ra thần quang cạn cợt, siêu nhiên hơn cả tinh vực.

Thăng trầm tuế nguyệt biến đổi, năm đó vô số ánh sáng xanh rải rác, cuối cùng từ từ kết lại, tụ thành một giọt mưa nơi chân trời, sau sáu mươi hoa giáp rơi xuống Đông sơn Tiểu Hoang.

“Tí tách.”

Đường Thời bỗng mở to mắt, ảo ảnh tinh vực mênh mông còn lưu lại trong đầu hắn.

Tất cả, đột nhiên rõ ràng.

Đưa mắt nhìn, tất cả kiến trúc và vật che khuất trước mặt đều trở nên trong suốt khi hắn liếc qua, làm tan biến mái che của phòng thiền này, tháp cao Tự Tại Các, cổ mộ thần chung phía trên, u mặc tĩnh không, cùng với những ngôi sao tang tóc kia…

Trong tinh vực vô tận, tinh vực tầng trời mười một phía Bắc, hư ảnh của bức tượng, bỗng mở mắt, cách hàng tỷ ngôi sao giữa tinh vực rộng lớn bạt ngàn này, và Đường Thời, nhìn nhau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện