Vui, là sau khi thi đỗ, gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa. Giận, là tài không gặp thời, nửa đêm trống chỗ ngồi trong điện, chẳng hỏi dân đen, hỏi quỷ thần. Yêu, là nỗi thương ly biệt, mây bay phú chốc biệt ly, Nước trôi thấm thoắt chẳng dè mười năm. Tham, là sự không kiềm chế, có rượu hôm nay xin hãy uống, Ngày mai sầu đến lại mai sầu ……

Đăng khoa hậu

Giả Sinh

Hoài thượng hỉ hội Lương Xuyên cố nhân

Tự khiển

Cảnh thơ ba nghìn, dục niệm ba nghìn, chưa từng thuyên giảm, cũng chưa từng đổi thay.

Chất thơ của ngày hôm qua vẫn tỏa chiếu thiên cổ, lưu giữ cho dến ngày nay mà dư vị vẫn không phai mờ.

Thơ từ tình phát ra, thất tình lục dục bắt đầu.

Tinh vực mênh mông, ngôi sao chỉ là một cái chấm nhỏ bé so với tinh vực, nhưng đột nhiên các ngôi sao xung quanh Cửu Hồi lại trở nên to lớn!

Cửu Hồi chính là hóa thân của quy tắc, là bản thân Thiên Đạo, có ván cờ với Đường Thời. Hôm nay Đường Thời đã bay ra ván cờ của mình!

Cảnh thơ bai ngàn ván, cũng là ván cờ thất tình lục dục.

Cửu Hồi tin chắc rằng, lúc này Đường Thời đã bị lời nói tùy tiện của nàng mà tan biết, còn người nói chuyện với nàng chỉlà thất tình lục dục ——

“Ngươi là hiện thân của thất tình lục dục, cũng giống như ta, vẫn là pháp tắc trong mười pháp giới. Lần này cũng quay về pháp tắc, cần gì phải giả thần giả quỷ?”

Mặc dù Cửu Hồi nói vậy, nhưng nhìn ngôi sao xoay tròn quanh mình, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ cảnh giác.

“Ngươi biết ta là hiện thân của vô tình, cũng nên biết cục diện thất tình lục dục của ngươi sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới ta hết!”

Đường Thời không trả lời nàng, nhưng lúc nàng vừa dứt lời, chín chín tám mươi mốt ngôi sao cô đơn, độ tnhieen kéo vô số sợi sáng đan xen nhau, dệt thành một tấm lưới không lồ!

Trời, có lưới trời, gọi là “lưới trời tuy thưa mà khó lọt”,  người, có lưới của người, gọi là “thất tình lục dục, chúng sinh đều khổ”.

Bàn tay mở ra, ánh sao trong tinh vực cõi trời mười một phía Đông bỗng bay ra ngưng tụ thành một đường cong, phác họa, ngón tay bỗng bóp quyết, giọng nói Đường Thời vang lên: “Rơi!”

Tấm lưới khổng lồ trong chớp mắt đã ụp lên đỉnh đầu Cửu Hồi, Cửu Hồi chỉ cười lạnh, “Không biết lượng sức!”

Trời nhìn người, như xem con kiến.

Kỳ thật ở trong mắt Cửu Hồi, mặc dù Đường Thời giết Tây Vương Mẫu, cũng chỉ là gióng hồi chuông cảnh báo cho Cửu Hồi thôi.

Nhưng lúc này, trong lòng nàng có một cảm giác nôn nao kỳ lạ, khiến nàng dùng thái độ thận trọng đối với tấm lưới khổng lồ này.

Một khối ánh sáng bảy màu kỳ lạ đột nhiên bùng phát từ xung quanh ngón tay được rạch bởi ánh sáng đó, màu sắc hòa trộn với nhau, ưu khuyết điểm lẫn lộn, lại khiến người ta mang cảm giác huyển ảo, mà cảm giác nguy hiểm trong lòng Cửu Hồi dâng tới đỉnh điểm khi ánh sáng bảy màu này xuất hiện!

Đây là bản thể của Đông Thi!

Trời đất cùng sinh ra với vũ trụ, mà thất tình lục dục sinh ra giữa trời đất. Thiên đạo, Đại đạo thấy thất tình lục dụng khai sinh, sau đó mới có người! Thất tình lục dục, chính là bản thân Đông Thi! Mới vừa rồi nàng nói tùy ý nói pháp dĩ nhiên là chỉ tiêu diệt thân thể phàn tục mà Đường Thời mang về từ cõi trần!

Sau khi tan xương nát thịt mà thần hủy hồn diệt, mới có thể trở về bản tướng!

Lúc này Đường Thời chính là luồng sáng này, đột nhiên vồ tới Cửu Hồi, bao phủ Cửu Hồi trong ánh sáng bảy màu hỗn tạm này

Trước mắt tối sầm, Cửu Hồi đã rơi vào trong một thế giới mê huyễn.

Trái tim Đường Thời lạnh lùng vô biên.

Lúc này hắn không phải là người, mà là Đạo –  Nhân Đạo.

Từ khi Thị Phi ngưng tụ thân thể cho hắn, dùng bia thơ làm thân thể, lúc ấy hắn cảm thấy mình không cần thân thể…bởi vì từ đầu đã không có thân thể.

Ánh sáng bảy màu từ người Cửu Hồi chia làm hai, trở lại tinh vực tầng trời mười một phía Đông, biến thành nửa người Đường Thời. Mặt hắn tái mét, vung tay lên, Trùng Nhị Bảo Giám bị hắn ném bay, Phong Nguyệt Thần Bút trong tay Phải rạch một dải giữa không khí, toàn bộ bảo giáp lập túc vỡ vụn thành vô số mảnh giấy, bay xung quanh Đường Thời!

Nghìn trang giấy thơ, bị hào quang trong tinh vực cuốn lấy, xoay quanh người Đường Thời.

Hắn cầm bút điểm, một trang giấy bay ra, trong chớp mắt kéo dài như quyển trục bay về phía Cửu Hồi đang bất động.

Văn tự trên Trùng Nhị Bảo Giám, khi tiếp cận Cửu Hồi liền tự động bay ra, từng chữ từng chữ, rơi vào ấn đường Cửu Hồi.

Mỗi một chữ đi vào, khí mực trên mặt Cửu Hồi tăng thêm, trang giấy liên miên không dứt, khí mực miên man chẳng dừng, trong chốc lát đã dày như mực.

Cuối cùng thì tinh vực cõi trời mười một phía Bắc, bóng ảnh tinh chủ Bắc Già La bỗng trở nên tối tăm, khí mực như mây đen bao phủ bóng ảnh tinh chủ kia.

Một chữ, hai chữ, ba chữ…

Đợi đến khi chữ thứ chín trăm chín mươi chín nhập vào ấn đường Cửu Hồi, Đường Thời dường như chịu hết nổi sự tiêu hao của thuật pháp này, cả người hắn vỡ vụn, giống như bị mây gió thổi bay, lần nữa trở thành máu sắc hỗn tạp trước đó.

Đây là bộ dáng lúc mới sinh của hắn, một đoàn ánh sáng đại biểu cho tính người.

Có màu đẹp, cũng có màu xấu, có tinh khiết, cũng có hỗn tạp, màu sắc đan xem, có nghĩa là sự phức tạp của con người.

“Ta là Thiên Đạo, không thể vây khốn vì tình, vô tình vô tình, nên thờ ơ với ván cờ của ngươi.”

Trên khuôn mặt Cửu Hồi phủ đầy mực, bỗng lộ ra nét cười, bỗng chốc bừng sáng.

Nhưng mà đáp lại nàng là nét cười trào lộng của Đường Thời: “Nếu đạo Thiên Địa thật sự vô tình, thì cần gì ta phải hủy thiên diệt địa? Nếu như các người thật sự tồn tại theo quy tắc trong mười pháp giới, thì sao phải hóa thành chủ của tinh vực ba mươi ba tầng trời, chống lại ta? Dục niệm vô hãn, ngay cả trời đất cũng không thể miễn nhiễm. Nếu ngươi là Thiên Đạo, hóa thành thân thể, thì chính là ý niệm của ngươi. Còn nếu ngươi không muốn, cần gì hóa thành thân thể, cần gì phải đánh nhau với ta?”

Mười pháp giới, chính là thế giới thuộc về Tinh Chủ trong truyền thuyết ba mươi ba cõi trời.

Nhưng mà đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, mười pháp giới chân chính, chỉ là thế giới của quy tắc.

Sự vận động của vạn vật trên thế gian đều dựa theo quy tắc, mà bản thân quy tắc thì lạnh băng băng. Quy tắc không nên có tình, lấy trạng thái hư vô như có như không mà tồn tại trong mười pháp giới ——

Nhưng, trời đất không nên sinh thất tình lục dục, bởi vì thất tình lục dục chính là căn bản tồn tại của “người” giữa thiên địa, tuy rằng thất tình lục dục cũng là pháp tắc, nhưng bản thân thất tình lục dục chính là pháp tắc cực tình, có đủ loại cảm xúc, vì thế hóa thành Đông Thi, mở  ra tinh vực cõi trời mười một phía Đông, cùng đứng ngang với đất trời.

“Lập Thiên Đạo, một âm và dương: lập Địa đạo, viết nhu và cương; lập Nhân Đạo, viết nhân và nghĩa. Trời ở trên, đất ở dưới, người đứng giữa đát trời, là chủ của vạn vận, là chí linh toàn tinh vực. Cho nên mặc dù Đông Thi ta sinh ra trong trời đất, mặc dù thời gian pháp tắc trôi qua, sau đó chiếm ưu thế, áp đất che trời! Cho nên Đông Thi ta – trước tiên giết Tây Vương Mẫu, sau đó diệt Bắc Già La!”

Lời nói cuồng vọng, trong nháy mắt thốt ra hỏi miệng hắn.

Lúc này, những gì Cửu Hồi thấy, là toàn bộ cảnh trong thơ.

Vô số cảm xúc của người hóa thành vô số câu thơ, vô số cảnh tượng, ý đồ xâm hấn vào thần thức của Cửu Hồi.

Cuộn trục kia, như một đoàn tay, bao bọc cả người nàng, kỳ cảnh thành xuất hiện trong tinh vực.

Ở giữa những ngôi sao lộng lẫy, bức tranh khổng lồ, hoặc là sơn thủy trập trùng, hoặc là vẽ chim hoa, hoặc viết thơ tả cây…Đầu giống như rồng cuộn cuốn mình đi bao vây Cửu Hồi.

Trận chiến này chính là trận chiến của Tinh Chủ!

Cửu Hồi nghe thấy lời Đường Thời, cũng từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền, hai mắt đã bị khí mực ăn mòn, nhưng sắc mặt vặn vẹo, chỉ nói: “Nói năng xằng bậy!”

Sau khi con người sinh ra trong trời đất, nên vĩnh viễn khuất phục dưới trời đất, người mưu toan phản kháng, đều bị lấy danh nghĩa nghịch thiên xử tử!

Một làn sóng tráng khổ lồ đột nhiên bốc lên trong tinh vực, lấy Cửu Hồi làm trung tâm, mở ra từng tầng, từng lớp, từng mảng, sắc bén mệnh mông, gió thổi xé toạc bức tranh Đường Thời đã phóng ra, nát bấy tan tành, như trời đổ tuyết trong tinh vực mênh mông này!

Ngón tay thon dài  của Cửu Hồi chụm lại, đặt lên ấn đường mình bẻ, rồi lồi ra ngàoi, từng chuỗi chữ lại bị nàng rút ra từ trong ấn đường, một chữ hai chữ ba chữ…

Đường Thời vừa rồi nhét chín trăm chín mươi chín chữ vào trong ấn đường của nàng, bị nàng kéo dài thành sợi xích, bay lượn trong hư không.

Nương theo chữ mực này rút ra, còn có khí mực nồng đậm bám trên người Cửu Hồi.

Nàng không đổi sắc nhìn Đường Thời, rút chữ và khí mực ra, rồi nhẹ nhàng vo thành một khối, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, không ngừng xoa tròn khí mực này bọc lấy chữ, dùng sức thong thả ép chặt bên trong.

Cửu Hồi từ từ làm chậm lại, ngón tay nàng giống như bóp lấy trái tin Đường Thời, chậm rãi đè ép, thu lại.

Vô số chữ mực giấu trong khí mực, cảm giác được hiểm nguy, đột nhiên cấp tốc quay tròn điên cuồng!

Nhưng mà, rốt cuộc vẫn không có đường thoát, tiếng “bụp” nhẹ vang lên, giống như đưa tay bóp nát quả bóng bay, vẻ mặt Cửu Hồi đột nhiên sung sướng.

Khí đen chữ đen như cát lún chảy ra từ kẽ tay nàng, khó sinh ra phần uy hiếp nào với Cửu Hồi!

Đường Thời và chữ mặc này đồng tâm tương liên, vật cực tất phản, nguyên bản là trạng thái pháp tắc của hắn, trong nháy mắt bị một tay Cửu Hồi bức trở về trạng thái hình người, khi bảy màu một lần nữa ngưng thành bóng người mặc áo xanh, một tya ấn ngực, nhưung trên ấn đường lại tứa ra tia máu.

Hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Cửu Hồi, tựa hồ như muốn nhìn ra sơ hở trong từng động tác của nàng.

Cửu Hồi nhẹ giọng cười: “Người không đấu với trời, ngươi còn không rõ sao?”

Đường Thời nói: “Là ngươi mới không rõ, trời không nên hữu tình, ngươi sửa mình thành Vô Tình Đạo là được. Cần gì phải rơi vào Cực Tình? ”

Lời này lọt vào tai Cửu Hồi, nàng thấy Đường Thời đúng là không biết sống chết.

Nàng là vô tình hay cực tình, há có thể để cho Đường Thời nghị luận? Vươn tay đến hàng vạn vạn ức vì sao dưới chân, năm ngón tay co thành trảo, nhẹ nhàng khép lại, một thành trường kiếm bạc được Cửu Hồi rút ra từ ánh sáng trăm tỷ vì sao.

Nàng giống như tiên nữ bay giữ chín tầng trười, áo choảng màu lam bạc phiểu diểu, vạt áo tung bay, giấy trước nàng còn ở giữa không trung, giấy sau đã ở trước mặt Đường Thời!

Vung tay lên đâm một kiếm vào ấn đường Đường Thười, sau đó đáy máy lóe lề sắc tàn nhẫn, sau lưng là sao phụ cõi trời mười một phía đông, điên cuồng rơi xuống đất, lao xuống ——

“Đùng” một tiếng nổ lớn, ánh kiếm như tuyết, kiếm quang như tuyết, đem Đường Thời đã siêu thoát khỏi phàm nhân, mà Đường Thời đã hóa thân pháp tắc, đóng đinh trên tinh bàn thật lớn đang xoay tròn!

Tinh bàn chính là hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ tinh vực, biến hóa cùng với tinh vực, chính là linh vật lúc Hỗn Độn mới sơ khai. Một kiếm này của Cửu Hồi, lại làm tinh bàn chưa bao giờ ảnh hưởng từ ngoại vật, tinh bàn vẫn xoay tròn, cũng vì một trong số đó chậm lại, sau khi kiệt lực giãy dụa xoay tròn một lát, rồi ngừng hẳn!

Tinh bàn tĩnh lặng, toàn bộ tinh vực cõi trời mười một phía đông cũng chìm trong yên tĩnh.

Hư ảnh cuối tinh vực, một chút ánh sáng trắng bỗng xuất hiện trên ấn đường, đang lặng lẽ mở rộng…

Trong tinh vực còn có vô số tu sĩ, thấy tinh chủ tranh đấu, sợ hãi vô cùng lại bất lực. Đây là chiến đấu giữa pháp tắc cùng pháp tắc mà bọn họ tín ngưỡng, là một trận chiến không cách nào tránh khỏi từ khi vũ trụ mới khai thiên lập địa tới nay.

Con người và trời đất, ai mạnh ai yếu?

Ta là tu sĩ, chỉ mang một chữ “nghịch”.

Nghịch thiên nghịch địa, lại thuận theo “ta” mà đi!

Ta, là sự tồn tại độc lập giữa trời và đất, khác với trời và đất, vì vậy “ta” không bị hạn chế bởi trời và đất, chỉ lắng nghe “ta” mà thôi!

Thân ảnh áo xanh bị một kiếm của Cửu Hồi đóng đinh trên bề mặt tinh cầu, tinh bàn nứt toác, mắt đất xuất hiện từng vết nứt lớn, núi lở, sông gãy, linh khí tứ phía hỗn loạn cuồng bạo, trong nháy mắt thổi ba nghìn sợi tơ của Cửu Hồi, nhưng ánh mắt nàng vẫn đạm mạc như nước.

Tiếng nước chảy bỗng ngân bên tai nàng, Đường Thời bị đóng đinh ở mặt ngoài tinh bàn, bỗng nhiên tan ra thành từng luồng không khí và thoát khỏi thanh kiếm này của nàng.

Sức mạnh vô hạn của vì sao, vũ khí của Cửu Hồi chính là sự ngưng tục toàn bộ tinh lực trong tinh vực cõi trời mười một ở phía Bắc, vò cùng vông tận. Mà Cửu Hồi chính là thiên đạo, không biết mệt mỏi, vận chuyển không ngừng. Một khi Đường Thời chạy thoát, sẽ bị Cửu Hồi dễ dàng đuổi theo, sau đó lại dùng một kiếm đóng đinh trên tinh bàn!

Lần lượt chạy trốn, lần lượt bị đóng đinh.

Trận chiến giữa trời và người, rơi vào trạng thái giằng co.

Nhưng mà theo lần lượt ra tay, Cửu Hồi lại phát hiện có điều không ổn.

Nàng càng giận mà xuất kiếm, càng phát hiện, theo số lần tăng lên và thời gian trôi qua, luồng khí bảy màu thoát ra mỗi lần cũng ngày càng nhiều.

“Bùm!”

Lần thứ hai kiếm xuyên thủng, toàn bộ tinh vực đều run rẩy, sức lực kiếm này thật lớn, thấu qua toàn bộ các vì sao nho nhỏ, từ một đầu sao rồi xuyên xuống phía dướng, toáng chốc xuyên qua toàn bộ tinh cầu, mà thân thể Đường Thời bị kiếm này xuyên thấu, vẫn chưa thoát ra!

Bởi vì giờ khắc này không cần phải chạy nữa!

Giơ tay lên vỗ một chưởng lên một ngôi sao hoang vu dưới thân, đất khô núi nứt, một dấu tay thật lớn ấn trên nham thạch xám trắng, tiếng “răng rắc” nứt ra, trước bị Cửu Hồ đâm thủng, lại bị một chưởng của Đường Thười đập nát tinh cầu, ầm ầm vỡ vụn, vô số vụ đá bay tán loạn khắp trong tinh vực, thập chí đánh bay mọi vật, nham thạch nóng chảy theo lực hấp dẫn biến mất bị kéo thành vô số điểm sao mang hỳ thù kì lạ, thậm chí lướt qua trước mặt Đường Thời…

Một cảnh tượng kỳ ảo như vậy không bao giờ có thể thấy trong hàng triệu năm nữa!

Đường Thời xuất thần nhớ tới lúc mình dùng kiếm vạch ra Xu Ẩn Tinh, lấy một cảnh này là đài Tứ Phương và mười hai ấn Thiên Các kiêu ngạo biết bao, khí phách dâng trào.  

Kiêu ngạo không phải là hắn, không phải Đường Thời, càng không phải Đông Thi, mà là người, là ta!

Hắn dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời hét lớn, ông tay áo rộng lớn mang theo gió thổi bùng lên từ nơi sâu thẳm nhất của vũ trụ, trong phút chốc bóng ảnh đã ngưng thành thật.

Khí thế hoành tráng của Đường Thười đẩy tay cầm kiếm của Cửu Hồi xa khỏi vô số ngôi sao xa xăm, đứng thật cao trên tinh vực, nhận lễ bái của vạn dân —— đây chính là Tinh Chủ, là tín ngưỡng của tu sĩ bình thường, cũng là quy luật vận hành của toàn bộ vũ trụ này!

Đôi tay của hắn dường như đang phát sáng, một ngón trỏ vươn ra, thần quang vẫn thịnh!

Nương theo ngón trỏ Đường Thời nâng lên, hư ảnh khổng lồ thuộc về Tinh chủ Đông Thi Đường Thời, cũng bỗng nhiên giơ ngón tay lên ——

Cái chỉ tay này, giữa sự tĩnh lặng đột ngột của vũ trụ, ấn vào trái tim mình.

Đồng tử Cửu Hồi co rụt lại, chỉ hỏi: “Chịu trăm kiếm của ta mà không chết, ngươi lấy bản lĩnh từ nơi nào?”

“Ta là thất tình lục dục, hàng tỷ tỷ ngôi sao trong ba mươi ba tầng trời này, chỉ cầm một tu sĩ không chết, thì ta sẽ không chết. Cửu Hồi, vừa rồi ngươi mới tức giận.”

Đường Thời nhếch môi, vẽ một độ cong say lòng người, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời!

Hắn là thất tình lục dục, mà Thiên Đạo vốn nên vô tình, nếu nàng thật vô tình, cần gì phải tức giận?

Huống chi, Cửu Hồi có sơ hở rất lớn!

Các ngón tay tiếp tục đặt vào vị trí của trái tim.

Phanh này, Đường Thời nhắm mắt lại, không biết là nghĩ tới cái gì, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.

Phật quang vạn trượng chợt tỏa sáng, trong nháy mắt biến mất…

Hắn và bóng ảnh Đông Thi vốn là một thể, bóng tùy thân động, hư ảnh kia cũng mở to rơi hai dòng lệ——

Cảnh tượng tráng lệ trong tinh vực mênh mông này cực kỳ hiếm thấy.

Ức vạn tu sĩ ghé mắt, mà giọng nói Đường Thời, vang vọng toàn bộ tinh vực, quanh quẩn không dứt.

“Trời đất vốn vô tình không động tình. Ngươi hóa thành hình người, lại hóa thành Ân Khương, ngàn vạn ức hóa thân có một chỗ sơ hở, khắp nơi đều là sơ hở. Trời không nên có tình, ngươi không nên hữu tình, cho nên ngươi hữu tình thì không nên tồn tại ba mươi ba tầng trời, trời hữu tình thì không nên tồn tại ba mươi ba cõi trời. ”

Cửu Hồi cuối cũng cũng biến sắc nói: “Ta là vô tình, không bao giờ nói chuyện tình cảm! ”

Nàng muốn nói Đường Thời yêu ngôn hoặc chúng, nhưng thời khắc này Đường Thời cực kỳ tự tin, đó là do bản thân hắn là tinh chủ, thân điều khiển vạn vật, là “người”, bản tình người không gì có thể xóa bỏ.

Ngón tay Đường Thời, rốt cục từ trong trái tim chậm rãi rút ra.

Xu Ẩn Tinh, một câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn rút hết tình cảm khắc sâu nhất trong trí nhớ mình, từ nơi thẳm thẳm nơi nội tâm, trút hết ra!

Cảnh tượng trước mắt biến ảo không thôi, là nụ cười trên bậc thang ngọc trắng của núi Thiên Hải, là bóng lưng rộng lớn trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, là chấp niệm “nhìn không ra” khi y quỳ xuống nơi Tiểu Tự Tại Tại Thiên, là quỷ lực Phật Đường của Đông Hải, là tăng y đỏ thắm đứng trước ngọn lửa dung nham bay tán loạn như đom đóm của Tội Uyên, là Phật châu vương vãi trên hương án khi hắn tức giận vô cùng, cũng là hư vô khi lao mình vào Đông Hải mà hóa thành sao để ngưng thành cầu sao…

Là một chuỗi tràng hạt, là một đóa hoa sen, là một luồng tình cảm không phai màu trên đầu ngón tay Đường Thời,——

Hắn từ từ mở mắt, mà hư ảnh hai mắt sau lưng thì chậm rãi khép lại.

Một mở một nhắm, vẫn yên tĩnh không tiếng động.

“Ta là thất tình lục dục, đương nhiên lấy chí tình làm vũ khí, diệt sát thiên đạo.”

Chỉ là lý do đơn giản như vậy mà thôi.

Thiên Đạo vốn vô tình, nhưng lại có một Ân Khương? Nếu có Ân Khương, Chí Tình liền trở thành sơ hở lớn nhất của Thiên Đạo.

Cho nên Đường Thời nhìn thẳng về phía Cửu Hồi: “Ân Khương…”

Đường Thời rút thứ vô tình từ trong tim mình ra, lại hóa thành một câu thơ, sau đó quấn thành chữ mực bay tán loạn, ngưng thành một thứ có gai rơi vào trong tay hắn.

Tiếng thở dài vang lên, hắn đứng phía xa trong tinh không, tiếng thở dài vang lên, hắn đã đưa thứ dài ba trượng này vào ngực Cửu Hồi.

Giờ phút này, hắn nhìn Cửu Hồi, sắc mặt Cửu Hồi thay đổi, vô số ảo ảnh ở phía sau nàng hóa thành vô số bóng người, chất chồng lên nhau, mỗi một cái đều là Cửu Hồi, mỗi một người đều không phải là nàng.

Thiên đạo có ngàn vạn ức hóa thân, pháp tắc có ngàn vạn loại lý giải, sơ hở chỉ có một!

Đường Thời thấy ngàn vạn khuôn mặt từ trước mắt mình thoáng hiện, chữ mặc hợp thành gai dài xuyên thấu thân thể Cửu Hồi, an tĩnh bình lặng, chỉ có khuôn mặt hỗ loạn này, ngàn vạn ức hóa thân hỗn loạn!

Cho đến khi Đường Thời nhìn thấy một người quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc, mở miệng quát một tiếng: “Ân Khương!”

Hàng chục triệu hóa thân đang nhấp nháy hỗn loạn không ngừng tách ra khỏi cơ thể của Cửu Hồi đột nhiên dừng lại, giống như bị Đường Thời cố định hai người này.

Ánh mắt tang thương mà ưu sầu, chỉ là một hiện thân của Cửu Hồi…nàng tên Ân Khương, không phải Cửu Hồi…

Cách nhau bao nhiêu năm gặp lại, Đường Thời bỗng sinh lòng cảm khái, chỉ mỉm cười: “Lại gặp mặt.”

Ân Khương khẽ gật đầu, nói: “Ván này, vốn nên là ngươi thắng. ”

Thiên Đạo vốn nên hoàn mỹ vô khuyết, nhưng bởi vì Cửu Hồi từng hạ giới huyễn thân là Ân Khương, cho nên sinh tình, chính nàng không biết, để Đường Thời chộp lấy cơ hội.

Khi những chiếc gai dài rơi vào cơ thể nàng, ngàn vạn ức hóa thân bị một câu thơ của Đường Thời kích hoạt, hỗn loạn hẳn lên, làm cho Cửu Hồi lạc lối!

Tằng kinh thương hải nan vi thủy

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

(Từng qua biển lớn, không gì nước,

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây)

Ly tứ kỳ 4

Tựa mộng như ảo, vũ trụ thiên địa, mây ai phân rõ?

Thiên đạo lạc mông, hóa thành Ân Khương, chung tình với Khô Diệp, đợi thần hồn nàng quay về ba mươi ba cõi trời rồi lại hóa thân trở về Thiên Đạo —— không phải chưa từng động tình, chỉ là quên mình đã động tình.

Nhưng mà tinh vực tàn nhẫn nhất, không ai khác chính là Đường Thời ——

“Thiên Đạo hữu tình, diệt, thì lập Thiên Đạo vô tình!”

Nương theo giọng núi lạnh lùng của hắn, từng hàng chữ mực vỡ ra, giống như sao lửa đốt cháy thân thể Ân Khương, phía sau nàng còn trải ra hóa thân ngàn vạn ức, giờ phút này lại theo Ân Khương bị đốt cháy mà bùng lên…

Trong tinh vực này, cảnh hỏa táng hoành tráng nhất, bắt đầu thiêu đốt!

Ta dùng hỏa chí tình chôn vùi Thiên Đạo hữu tình, biến nó thành tro tàn, lấy lực pháp tắc vô tình quy về chủ tinh là mười pháp giới.

Hư không, bị ngọn lửa này đốt cháy đến sôi trào, trong khoảnh khắc ngọn lửa dập tắt, Ân Khương hóa thân chỉ biến thành một khối đá rơi xuống, lửng lơ giữa tinh vực.

Đường Thời kiệt quệ, hào quang hỗn tạp bay tán loạn, mà ý thức cũng theo đó tiêu tán…

Hắn cũng muốn đi theo Thiên Đạo, cùng nhau hóa thành pháp tắc sao?

Hắn là thất tình lục dục, vì sao phải hóa thành pháp tắc vô tình? Trong lòng không cam lòng!

Nhưng mà dường như đã có định số từ trước, trong tinh vực ba mươi ba tầng trời, ngôi sao chính khổng lồ kia vẫn quay như thường lệ.

Ngàn ức ngôi sao trong ba mươi ba tầng trời đều đang vận chuyển xung quanh nó.

Khai phá sao chính, chỉ là thế giưới hư vô, thần quang tràn ngập các ngôi sao chính là mười pháp giới.

Mười pháp giới, thế hệ pháp tắc.

Trong nháy mắt Cửu Hồi tiêu tán bóng ảnh xa xa cũng bay theo. Cuối cùng trong tinh vực tầng trời mười một phía Đông này, một bóng ảnh kia cũng từ từ ẩn trong hư không vũ trụng, bay tán ra như bụi

Ngay thời khắc này, một ngọn đèn bỗng nhiên vụt sáng.

Một người cầm đèn, từ trong bóng tối ánh sáng biến mất đi tới, tăng y bay theo gió, khuôn mặt như ngọc không chút thay đổi vì siêu thoát và niết bàn.

Thị phi đứng lại, trong tinh vực trước mắt, đã tiêu tan dấu vết đại chiến, tinh chủ chi chiến chính là pháp tắc chi chiến, hắn tựa hồ hoàn toàn không cách nào nhúng tay vào.

Nhưng khi ánh mắt y đặt vào ngọn đèn Phật này, ánh lửa lay động, tựa như một khắc sau sẽ tắt mất.

Vào giờ phút này, trong vô số ngôi sao xếp gọn trong ba mươi ba tầng trời, vô số tu sĩ vô số người, từ ấn ấn dường, từ thần hồn, bay ra vô số điểm sáng như bụi, năm sắc sá sắc, hoặc sắc đơn, hoặc hỗn tạp, lúc đầu rất nhỏ, dần dần như nước lũ, mênh mông vô tận, giống như  hái ngân hà từ chín tầng trời xuống, toàn bộ hội tụ lại trước ngọn đèn của Thị Phi!

Cảnh tượng này bắt đầu từ rìa tinh vực, dần dần tràn đến giữa tinh vực, ngay vị trí của Thị Phi…

Từng dòng chảy xiết không thể ngăn cản.

Hạt đậu mờ nhạt của ngọn đèn, tựa như bị hủy diệt bởi dòng sông đầy bụi đang cuồn cuộn này, cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa rung động không thôi.

Từ xa đến gần, từ cực nhỏ đến cực lớn, từ suối nhỏ tụ thành sông, trăm sông thành một đường, như lốc xoáy uốn lượn!

Chỉ có dị tượng mênh mông, lại im lặng không tiếng động.

Dòng suối khổng lồ lặng im đến trước ngọn đèn Thị Phi, thoáng chống đứng yêu, đột nhiêt khép lại, biến thành một luồng sáng bảy màu hỗn tạp từng xuất hiện trước đó!

Thị Phi nhìn luồng ánh sáng này, vẫn cầm đèn như trước, tựa như lẳng lặng soi chiếu hắn.

Ánh sáng hỗn tạp này từ từ ngưng thành hình người, mái tóc buộc cao, đôi mắt dài, đôi môi khẽ nhếch, chiếc cổ thon dài…

Một lần nữa ngưng tụ bản thể, cũng không phải là chuyện đơn giản, quá trình cực kỳ chậm chạp, nhưng Đường Thời bỗng nhiên mang vài phần nhàn nhã.

Hắn nhìn khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa của hòa thượng trước mắt, bỗng vươn ngón tay, kéo cổ y, “Ta là hóa thân của thất tình lục dục, vĩnh viễn bất tử. Trong tinh vực phàm có tu sĩ, có thất tình lục dục, liền có ta. Cho nên ta là sự tồn tại vĩnh hằng trong vũ trụ này, ta có thiện có ác, lúc thiện lúc ác, khi thì thông tuệ, khi thì ngu xuẩn, khi thì vô tình, khi thì chí tình… Hòa thượng, ngươi đoán xem, bây giờ ta có tình hay vô tình?”

Thị Phi vỗn có Phật, lao mình vào Đông Hải Tội Uyên, thành tựu công đức, lại hóa thân thành cầu sao,, độ vô số tu sĩ đăng tiên.

Lấy thân hóa cầu, độ ách độ nạn, chịu hết muôn vàn khổ cực tra tấn trên thế gian này, tu thành chính quả, có được thân Phật…

Giờ phút này y nhìn Đường Thời, hắn chỉ lửng lơ giữa không trung, đứng trước ngọn đèn của y, còn đang thong dong ngưng tụ.

Hắn hỏi, y không trả lời.

Đường Thời xoay người, ngón tay đã ngưng tụ xong, nhẹ nhàng vẫy tay, đốt cháy tảng đá trong suốt mà Thiên Đạo lưu lại, đã bị hắn nắm trong tay.

Tảng đá này, tên là Tam Sinh, là do Ân Khương biến thành.

Hắn lơ lửng trên cao trong hư không này, phóng mắt nhìn vời vợi, thế giới Tiểu Tam Thiên như tinh trần, nhẹ nhàng buông tay, ném tảng đá trong suốt này vào Xu Ẩn Tinh mênh mông nơi Đông Hải, biến mất bóng dáng.

Vô số bọt nước nhỏ văng tung tóe trên mặt biển, tảng đá chìm sâu trong biển, trở về một mảnh xanh biếc.

Đường Thời quay đầu lại, sợi tóc kia phất qua hai má hắn, cúi đầu nhìn Thị Phi giữa không trung, mặt kề sát mặt, bốn mắt nhìn nhau, thời điểm Đường Thời nói chuyện, môi hắn và Thị Phi ma sát như có như không.

“Ngươi cho rằng mình tu thành thân Phật, phải có tâm Phật, thì có thể thoát khỏi ta sao? Trên đời này, ức vạn tu sĩ, đều không cách nào thoát khỏi ta. Ngươi thành Phật, chỉ là một ngoại lệ trong số nghìn ức người, là một ngoại lệ trong nghìn nghìn ức ta.”

Ngươi thành Phật, chỉ là một ngoại lệ trong số nghìn ức người, là một ngoại lệ trong nghìn nghìn ức ta.

“Thị Phi, ngươi tới tìm ta, không sợ đã thành Phật, sẽ ngã xuống thành tu sĩ bình thường mà không phải là ngoại lệ của ta sao?”

Hắn lại hỏi một câu, lúc này tay kia cũng ngưng tụ ra, liền nâng lên, hai tay nâng mặt Thị Phi, lại thấy hắn cười.

Thị Phi vẫn không trả lời, hai người nhìn nhau thật lâu.

Thần quang hỗn tạp, dần dần ngưng tụ thành áo xanh trên người Đường Thời,

Hắn mím môi, hôn y, nói: “Ngươi là Phật, là người không mang thất tình lục dục, nhưng ta là thất tình lục dục của người.”

Dường như hắn nói đúng rồi, Thị Phi nhẹ nhàng gật đầu, ngọn đèn Phật sáng mờ ảo, phủ sắc ấm lên đôi mắt y, cuối cùng cong môi cười, vì thế nghìn vạn ngôi sao đều hóa thành ánh sáng phản chiếu trong mắt y.

Tinh vực rộng lớn, cổ xưa tang thương, vẫn xoay tròn như trước, ngàn vạn năm không thay đổi.

Hết chính truyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện