Bấm tay tính toán, hắn đã đến Tẩy Mặc Các bao lâu rồi? Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết từ nhiều năm trước, khi đó hắn là một đệ tử bình thường của Thiên Diễn Tông, lúc trước đã từng ở Nam sơn, cũng biết danh tiếng của Tẩy Mặc Các.
Nhưng nhiều năm sau, Tẩy Mặc Các trên núi Chiêu Diêu đã cháy đen xì, nhìn thấy một khuôn mặt.
Mặt của Đường Thời.
Vào lúc đó, hắn biết, có lẽ Thiên Diễn Tông sẽ ra về công cốc.
Không, thậm chí có thể sẽ bị nhấn chìm luôn, ngay cả toàn bộ tông môn phải bồi thường.
Nhìn lại, hắn kỳ thật khá nhạy bén, thời điềm đó cũng biết rõ tình thế, cuối cùng có thể nở mặt nở mày một phen.
Những đệ tử ở Tẩy Mặc Các vốn biến mất tăm, bỗng nhiên trở về toàn bộ, rồi lại đột nhiên rời đi.
Chờ đến lúc họ trở về, lại làm thành đại sự.
Những người này, ra ngoài diệt Thiên Ma Thiên Giác.
Triệu Bộ Phàm cảm thấy, những người này không phải là người thường.
Không có người ngoài tham dự lễ tái thiết Tẩy Mặc Các, chỉ có sư huynh đệ bọn họ, đứng trước những phần mộ phía sau núi, không hề rêu rao.
Khi đó, Triệu Bộ Phàm đứng ở trên sườn núi, nhìn phía dưới, luôn cảm thấy kỳ diệu khôn tả.
Hắn chỉ là người bình thường, nhưng cách truyền thuyết rất gần.
Không có “Đỗ Sương Thiên”, cũng không có nhị sư tỷ Tống Kỳ Hân, những người còn lại còn phải chống đỡ toàn bộ Tẩy Mặc Các.
Đường Thời là các chủ của Tẩy Mặc Các, nhưng Triệu Bộ Phàm thấy, rốt cuộc ai làm các chủ Tẩy Mặc Các cũng thế thôi. Bởi vì toàn bộ Tẩy Mặc Các cũng chỉ có mấy người này.
Đường Thời, Bạch Ngọc, Âu Dương Tuấn, Diệp Thuấn, Ứng Vũ, có lẽ…
Còn thêm một con thú cưng kỳ lạ?
Ngồi trên tảng đá lớn trước núi suy nghĩ thật lâu, Triệu Bộ Phàm cảm thấy thời gian hồi tưởng của mình hôm nay đã tới, bây giờ muốn đi xem tình huống của tông môn.
Thiên phú của hắn cũng không cao, chỉ siêng năng, hơn ba trăm năm qua, cũng chậm rãi đến Độ Kiếp kỳ.
Nhưng khi nào độ kiếp thì không rõ.
Từ khi Đường Thời mở cầu sao, toàn bộ sinh cơ được rót vào Xu Ẩn Tinh, trong nháy mắt biến chuyển đến nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ Thiên Chuẩn Phù Đảo năm ở Bắc Hải cực băng, và Tiểu Tự Tại Thiên năm ở Nam Hải cực lạnh, nhưng trong Đại Hoang có thêm Tự Tại Các.
Ranh giới giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang chính là núi tuyết hình vành giữa Đại Hoang, nhưng đó là do Đông Nhàn đạo nhân tận lực phân chia, mượn thuyệt pháp của mươi hai ấn Thiên Các mà thay đổi địa thế. Sau khi Đông Nhàn bị Bắc Tạng lão nhân giết chết, ngã xuống, ranh giới lúc đầu dần dần biến mất, hiện tại mười ba Các Đại Hoang chỉ là một danh từ lớn, không còn nghiêm trang như trước đây.
Mặc kệ tu sĩ Tiểu Hoang có tu vi cấp độ gì đều có thể đến Đại Hoang, nhưng không nhất định có thể sống sót.
Sự cạnh tranh trong Đại Hoang vẫn khốc liệt hơn bao giờ hết.
Cỏ Chúc Dư của núi Chiêu Diêu đang ở thời điểm tươi tốt nhất, Tẩy Mặ cCasc đã sản sinh ra nhiều thiên tài trong những năm qua.
Đây là một môn phái có nhân số ít nhất Nam Sơn, nhưng cũng là một môn phái tạo cơ hội cho nhiều người nhất.
Trước khi Đường Thời rời di, đã sắp xếp vô số trận pháp bậc thang trước núi, có bản lĩnh thì đến bậc trên cùng rung chuông, tự động trở thành đệ tử Tẩy Mặc Các. Bao nhiêu năm qua, bao nhiêu người ngưỡng mộ đến đây, rồi thất bại trở về.
Nhưng không đảm bảo không có người kiên trì, hết lần này đến lần khác đều đến đây. Sau khi Đường Thời mở cầu sao đăng tiên được vài năm, nhiều người vẫn thường lui tới. Mặc dù trong mười năm liên tiếp, không có đệ tử mới nhập môn.
Ba trăm năm qua, bởi vì Đường Thời năm đó đặt tiêu chuẩn quá cao, cho nên số lượng đệ tử Tẩy Mặc Các nhiều nhất không quá mười người.
Hiện tại nội môn có năm đệ tử, tu vi thiên phú thuộc hàng nhất nhì, mặc dù ra khỏi Tẩy Mặc Các, đến bốn vùng núi Tiểu Hoang thập chí là mười ba Các Đại Hoang, cũng rất được chú ý.
“Triệu tiên sinh.”
“Triệu tiên sinh.”
“Chào Triệu tiên sinh…”
Qua lại gặp được vài người, từng người đều chào hỏi Triệu Bộ Phàm.
“Tiểu Nhị đâu rồi?”
Triệu Bộ Phàm bỗng nhiên thuận miệng hỏi một câu.
Đệ tử trước kia, ba năm trước mình đi lên gia nhập Tẩy Mặc Các, xem như thiên phú dị bẩm. Hắn cũng biết hai người trong môn xưa nay có danh xưng bảo vật sống.
Một là tiểu sư thúc Ứng Vũ, một người chính là Giao Trùng Tiểu Nhị.
“Không biết, chắc là đang đùa với Ứng Vũ sư thúc?”
Triệu Bộ Phàm nghĩ thầm cũng đúng, vừa mới rẽ qua núi, liền nhìn thấy trên quảng trường nhỏ phía trước, vóc người Ứng Vũ không cao ấn một đứa nhỏ mặc yếm đỏ, buộc tóc cao lên vách tường kia, “Ta nói cho ngươi biết, làm sâu nhất định không thể quá đắc ý, ta là núi, ngươi là trùng, hai chúng ta có thể so sánh sao? Để ngươi đi hái quả Thất Châu thì người phải đi, nói nhảm nữa ta chém ngươi đó!”
“……”
Triệu Bộ Phàm trầm mặc một lúc lâu, suy nghĩ nửa ngày vẫn không đi qua, lẳng lặng xoay người.
Không trêu vào bà nội nhỏ này được, lúc trước Triệu Bộ Phàm đã chứng kiến phương thức ở chung giữa Ứng Vũ và Đường Thời, bây giờ sẽ không lên vuốt râu cọp.
Mấy năm nay Tiểu Nhị cũng ra ngoài lăn lộn, làm một con trùng, bây giờ hắn đã hóa thnafh giao, vỗn tưởng rằng lần trước lúc Đường Thời bị Đỗ Sương Thiên ám sát, may mắn thoát chết, đã là hạnh phúc trong kiếp làm giao, chính là trong họa có phúc. Tiểu Nhị hắn cũng có phúc báo về sau nhỉ? Chậc, kết quả là hắn kêu áu áu, từ khi lên núi Chiêu Diêu này đã bị bà nội điên tên Ứng Vũ bắt được, cả ngày bị sai tới sai lui, vô cùng vất vả. Tiểu Nhị tỏ vẻ kiếp giao sinh của hắn quá gian khổ!
Hắn bị coi là khổ sai ép buộc dến ba trăm năm!
Đậu mọe, ngọn núi này rốt cuộc là thứ gì, dựa vào cái gì mà cô dám ngang ngược như vậy!
Hàng tỷ người lao động hãy vùng lên phản kháng, phản đối, phản đối!
“Bốp!”
Ứng Vũ vỗ trán hắn, “Nghĩ gì vậy? Còn ngươi thì sao? Ngươi đi hay không.”
Từ khi Đường Thời đăng tiên, Ứng Vũ sải chân giang tay chạy vui vẻ, không ai thỉnh thoảng cầm đao đâm mặt cô chảy máu, cũng sẽ không có người bỗng cầm bút cắm vào ấn đường cô, đóng đinh cô vào vách đá, cảm giác kia thật sự là chua xót đến không nói nổi. Chỉ là…
Cẩn thận nhớ lại, cảm thấy mất mát lạ thường.
Nhưng mà, từ khi gặp được Tiểu Nhị thì vấn đề này giải quyết dễ như bỡn!
Không việc gì thú vị hơn việc bắt nạt Tiểu Nhị!
A, ta là người bán báo qua đường thồi, mỗi ngày còn bị ăn đòn? Đánh Tiểu Nhị sao, há há. Triệu Bộ Phàm đã lẻn thật xa, đứng bên sườn núi nhìn nhìn hai người kia, không đúng, là một núi một giao cãi nhau…
Than ôi, cuộc sống quá khó khăn
“Ai, nhân sinh thật gian khổ!”
Một tiếng thở dài khe khẽ đột nhiên vang bên tai Triệu Bộ Phàm. Giọng nói xa lạ mang theo sự quen thuộc, hắn sững người, hai mắt mở to quay lại, môi mấp máy hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.
Người đứng bên cạnh hắn phát ra cảm thán vừa rồi, mặc áo xanh, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ chỉ nhìn Ứng Vũ và Tiểu Nhị đang đùa giỡn “trao đổi tình cảm” ở phía dưới.
“Các, các, các——”
Ấp úng nửa ngày, Triệu Bộ Phàm sững sờ không nói rõ mấy chữ này.
Đường Thời giống như năm đó vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi cười, nói: “Ta… Trở về dạo một vòng…”
Triệu Bộ Phàm cũng không biết tại sao, nước mắt kia thoáng cái liền rơi xuống, lúc này mới cười nói: “Các chủ ngài đã trở lại…”
Có lẽ là quá lâu không trở lại nơi này, Đường Thời cũng cảm thấy có chút cảm thán chăng?
Sau khi đại chiến tinh vực cõi trời ba mươi ba, hắn vẫn còn phải xử lý một vài chuyện. Tín ngưỡng trong tinh vực đã biến mất, bị hắn nuốt chửng từng chút một, kỳ thật chuyện cũng không quá khóa, dù sao trong tinh vực ba mươi ba tầng tròi còn rất nhiều người.
Phàm là có người tồn tại, đều nên tín ngưỡng Đông Thi hắn.
Nhưng dù sao quá trình này cũng dài dằng dặc, cứ ăn mòn như thế từ từ trôi qua…
Thoáng cái đã ba trăm năm.
Làm thủ thế im lặng với Triệu Bộ Phàm, Đường Thười cầm bút lõi cây Tam Chu của mình, ngón tay nhẹ nhàng phóng ra, động tác đó giống như năm đó nhấc bút kinh long du phụng.
Ngón tay chỉ bắn một cái, xuyên qua thân bút màu lam bay thẳng về phía vách đá phía dưới, ánh lam vỡ ra, kết thành một luồng hào quang rơi vào sau gáy Ứng Vũ.
Loại cảm giác chua xót quen thuộc này…
Ứng Vũ mặt không thay đổi mang máu đầy ót quay đầu, nhìn thấy tiện nhân kia vẻ mặt tươi cười, híp mắt vẫy tay với nàng. Hoàn toàn không để ý đến biểu tình khiếp sợ khó hiểu của Tiểu Nhị, nhào tới trước người Đường Thời, Triệu Bộ Phàm nhìn cô hùng hổ, hoảng sợ, còn tưởng rằng muốn làm gì, ai ngờ Ứng Vũ đứng trước mặt Đường Thời, lúc này, đột nhiên đâm đầu vào ngực Đường Thời, gắt gao ôm lấy hắn không chịu buông tay: “Hu hu hu…”
“…… Núi, ngươi khóc được, đừng có trét nước mắt nước mũi lên người ta được không…”
Khóe miệng Đường Thời co giật, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng trắng ở trước núi kia, chỉ có thể đẩy Ứng Vũ ra, “Ta cảnh cáo ngươi, lại lau lên người là ta đánh về nguyên hình đấy!”
Ứng Vũ vô cùng đáng thương, đầu năm nay lau nước mắt nước mũi đều có tội.
Cô đỏ hốc mắt nói: “Ngươi không nhớ ta sao?”
Chao ôi, xương cốt khắp người ta nhũn hết cả ra rồi, bị sét đánh mất…
Gấu chính là gấu mà…
Trong lòng Đường Thời còn đang cảm thán, đang muốn chộp con rắm thối đang chạy loạn xạ lên. Không ngờ tên kia vừa nhìn thấy người đứng phía trước, lại thấy Thị Phi bên này, liền hoan hô, trong chớp mắt xông tới ôm đùi Thị phi, ngước mắt chờ mong.
Thị Phi và Đường Thời trở về xem một chút, lúc trước y đã từng thấy núi Chiêu Diêu ở phía xa, cũng biết bộ dáng của nó, đã từng cõng Đường Thời từ Đông sơn tới đây, quang cảnh vẫn như cũ.
Chỉ là núi Chiêu Diêu dường như không thay đổi nhiều trong ba trăm năm qua.
Thoạt nhìn thấy Tiểu Nhị, y suýt khong nhận ra, suy nghĩ một hồi mới hiểu được, đây không phải là con giao trùng nhỏ năm đó sao?
Bây giờ nó giống như một con búp bê béo…
Nhìn thấy Tiểu Nhị chảy nước miếng nhìn y, Thị Phi cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ hơi nhếch môi cười, lấy hộp hương ra, bẻ một đoạn Vạn Phật Hương đưa cho nó.
Đầu tiên Tiểu Nhị sợ hãi rụt rè nhìn Đường Thời bên kia, tựa hồ cảm thấy Đường Thời rất đáng sợ, lại giống như muốn ăn vụng mà sợ bị phụ huynh phát hiện, kết quả vừa nhìn thấy Đường Thười chỉ liếc bọn họ, nước miếng chảy ròng ròng, cũng chẳng quna tâm, ngoạn lấy đoạn Vạn Phật Hương kia, cười ngây ngô với Thị Phi.
Đường Thời từ xa mắng một tiếng “Dùng hương mua chuộc lòng người! “
Nói đến đây, Thị Phi còn nợ hắn một nén hương.
Năm đó trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, một đoạn hương cứu mạng kia..
Nhưng nói cho cùng, đâu phải Thị Phi nợ hắn? Rõ ràng là tấ cả đã được trả lại…
Đường Thời nhắm mắt lại, đan tay sau đầu, chỉ bước về phía trước, gió lay núi động, thổi qua cỏ Chúc Dương, cũng mang theo hương thơm ngát của quả Thất Châu…
“Triệu Bộ Phàm, đi sắp xếp chỗ của ta và hòa thượng một chút, ta sẽ nghỉ ở đây vài năm.”
“Vâng.”
Sắp xếp thì không cần, nhưng hòa thượng kia…hình như là pháp sư Thị Phi ba trăm trước ở Tiểu Tự Tại Thiên?
Trong lòng Triệu Bộ Phàm thấy lạ, đi dọn dẹp chỗ ở trước đây của Đường Thời.
Lúc trở về trước núi xem, đã thấy Đường Thời ngồi xổm trên vô số bậc thang kia, bên cạnh là Thị Phi đang đứng cầm tràng hạt trong tay, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nói thử xem tên ngốc phía dưới kia bao giờ lên được?”
Mỗi ngày đều có người đến leo lên bậc thang này, đây là quy củ năm đó Đường Thời đặt ra, không lên được thang không thể thu làm đệ tử Tẩy Mặc Các, người có thể lên được bậc thang cuối, tự động trở thành đệ tử Tẩy Mặc các.
Người phía dưới này…
Triệu Bộ Phàm tò mò, cũng nhìn xuống, là một thiếu niên kiên định nhìn rất bình thường.
Thị Phi nói: “Một khắc sau.”
Đường Thời quay đầu, nở nụ cười: “Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Tu vi đứa nhóc phía dưới không thấp, mà Thị Phi tính toán hoàn toàn đúng.
Đường Thời tươi cười này nhìn cứ là lạ, còn người phía dưới leo lên bậc thang kia hoàn toàn không để ý.
Chỉ là Triệu Bộ Phàm đột nhiên nhìn thấy nụ cười này, toát mồ hôi.
Thị Phi không nói, chỉ nhìn.
Y từ từ nắm Phật châu trong tay mình, trên mặt thấp thoáng nét cười.
Một khắc sau, đệ tử kia quả thật đi lên.
Đường Thời ngồi xổm trên bậc thang, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái nhìn đệ tử thật vất vả mới bò lên được, môi hắn vừa động, liền phun ra một câu: “Ta nói hắn lúc này không tới được. ”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, đứng dậy, lúc đệ tử này sắp đi lên, đạp người này ngã xuống dưới bậc thang.
Thiếu niên kia cực kỳ tức giận, lại nghe giọng nói người mặc áo xanh trên thư thả vọng xuống: “Ngươi đi xuống rồi lại đi lên, ta nhận ngươi làm đồ đệ! ”
Được rồi…
Không biết xấu hổ…
Triệu Bộ Phàm ngẫm lại, yên lặng lui đi.
Thị Phi nhìn Đường Thời, Đường Thời lại nhún nhún vai: “Trong vòng một khắc, hắn ta không đến, ngươi thua.”
“Quả nhiên là tiểu nhân.” Thị phi không để ý tới hắn, xoay người muốn rời đi. Đường Thời bước lên nắm tay y, cời chuỗi hạt kia xuống, nắm trong tay mình.
Hắn chỉ nói: “Quân tử là ta, tiểu nhân cũng là ta, thiên biến vạn hóa, vẫn là một Đường Thời… Hòa thượng, cá với ta, ngươi chưa từng thắng…”
“Thắng hay thua không có nguyên nhân không có kết quả, thắng hay bại thì cũng nơi miệng mà thôi, cần gì phải vơ đũa cả nắm?”
“Hừ, cổ hủ…”
Hắn cũng lười nói, tung chuỗi hạt kia vào trong tay mình, lại đi về phía trước hai bước, lại hô to: “Triệu Bộ Phàm, người đâu! ”
Thật lâu sau, Triệu Bộ Phàm chỉ nhớ một dòng trong quyển sổ của Tẩy Mặc Các: Người nào đó không thể nói trở về với một hòa thượng, chỉ là các chủ tương lai Minh Dụ, lần đầu tiên bị người này đá xuống núi, lần thứ hai lúc leo lên được thu làm đồ đệ, từ đó bắt đầu cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Tẩy Mặc Các.
Khép quyển sổ lai, Triệu Bộ Phàm nghĩ đến thiếu niên bị đá xuống bậc thang kia lại nói: “Kỳ thật là một người may mắn…”
Có thể lọt vào mắt xanh của Đường Thời, đây không phải là tạo hóa sao?
Nhưng nhiều năm sau, Tẩy Mặc Các trên núi Chiêu Diêu đã cháy đen xì, nhìn thấy một khuôn mặt.
Mặt của Đường Thời.
Vào lúc đó, hắn biết, có lẽ Thiên Diễn Tông sẽ ra về công cốc.
Không, thậm chí có thể sẽ bị nhấn chìm luôn, ngay cả toàn bộ tông môn phải bồi thường.
Nhìn lại, hắn kỳ thật khá nhạy bén, thời điềm đó cũng biết rõ tình thế, cuối cùng có thể nở mặt nở mày một phen.
Những đệ tử ở Tẩy Mặc Các vốn biến mất tăm, bỗng nhiên trở về toàn bộ, rồi lại đột nhiên rời đi.
Chờ đến lúc họ trở về, lại làm thành đại sự.
Những người này, ra ngoài diệt Thiên Ma Thiên Giác.
Triệu Bộ Phàm cảm thấy, những người này không phải là người thường.
Không có người ngoài tham dự lễ tái thiết Tẩy Mặc Các, chỉ có sư huynh đệ bọn họ, đứng trước những phần mộ phía sau núi, không hề rêu rao.
Khi đó, Triệu Bộ Phàm đứng ở trên sườn núi, nhìn phía dưới, luôn cảm thấy kỳ diệu khôn tả.
Hắn chỉ là người bình thường, nhưng cách truyền thuyết rất gần.
Không có “Đỗ Sương Thiên”, cũng không có nhị sư tỷ Tống Kỳ Hân, những người còn lại còn phải chống đỡ toàn bộ Tẩy Mặc Các.
Đường Thời là các chủ của Tẩy Mặc Các, nhưng Triệu Bộ Phàm thấy, rốt cuộc ai làm các chủ Tẩy Mặc Các cũng thế thôi. Bởi vì toàn bộ Tẩy Mặc Các cũng chỉ có mấy người này.
Đường Thời, Bạch Ngọc, Âu Dương Tuấn, Diệp Thuấn, Ứng Vũ, có lẽ…
Còn thêm một con thú cưng kỳ lạ?
Ngồi trên tảng đá lớn trước núi suy nghĩ thật lâu, Triệu Bộ Phàm cảm thấy thời gian hồi tưởng của mình hôm nay đã tới, bây giờ muốn đi xem tình huống của tông môn.
Thiên phú của hắn cũng không cao, chỉ siêng năng, hơn ba trăm năm qua, cũng chậm rãi đến Độ Kiếp kỳ.
Nhưng khi nào độ kiếp thì không rõ.
Từ khi Đường Thời mở cầu sao, toàn bộ sinh cơ được rót vào Xu Ẩn Tinh, trong nháy mắt biến chuyển đến nghiêng trời lệch đất.
Bây giờ Thiên Chuẩn Phù Đảo năm ở Bắc Hải cực băng, và Tiểu Tự Tại Thiên năm ở Nam Hải cực lạnh, nhưng trong Đại Hoang có thêm Tự Tại Các.
Ranh giới giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang chính là núi tuyết hình vành giữa Đại Hoang, nhưng đó là do Đông Nhàn đạo nhân tận lực phân chia, mượn thuyệt pháp của mươi hai ấn Thiên Các mà thay đổi địa thế. Sau khi Đông Nhàn bị Bắc Tạng lão nhân giết chết, ngã xuống, ranh giới lúc đầu dần dần biến mất, hiện tại mười ba Các Đại Hoang chỉ là một danh từ lớn, không còn nghiêm trang như trước đây.
Mặc kệ tu sĩ Tiểu Hoang có tu vi cấp độ gì đều có thể đến Đại Hoang, nhưng không nhất định có thể sống sót.
Sự cạnh tranh trong Đại Hoang vẫn khốc liệt hơn bao giờ hết.
Cỏ Chúc Dư của núi Chiêu Diêu đang ở thời điểm tươi tốt nhất, Tẩy Mặ cCasc đã sản sinh ra nhiều thiên tài trong những năm qua.
Đây là một môn phái có nhân số ít nhất Nam Sơn, nhưng cũng là một môn phái tạo cơ hội cho nhiều người nhất.
Trước khi Đường Thời rời di, đã sắp xếp vô số trận pháp bậc thang trước núi, có bản lĩnh thì đến bậc trên cùng rung chuông, tự động trở thành đệ tử Tẩy Mặc Các. Bao nhiêu năm qua, bao nhiêu người ngưỡng mộ đến đây, rồi thất bại trở về.
Nhưng không đảm bảo không có người kiên trì, hết lần này đến lần khác đều đến đây. Sau khi Đường Thời mở cầu sao đăng tiên được vài năm, nhiều người vẫn thường lui tới. Mặc dù trong mười năm liên tiếp, không có đệ tử mới nhập môn.
Ba trăm năm qua, bởi vì Đường Thời năm đó đặt tiêu chuẩn quá cao, cho nên số lượng đệ tử Tẩy Mặc Các nhiều nhất không quá mười người.
Hiện tại nội môn có năm đệ tử, tu vi thiên phú thuộc hàng nhất nhì, mặc dù ra khỏi Tẩy Mặc Các, đến bốn vùng núi Tiểu Hoang thập chí là mười ba Các Đại Hoang, cũng rất được chú ý.
“Triệu tiên sinh.”
“Triệu tiên sinh.”
“Chào Triệu tiên sinh…”
Qua lại gặp được vài người, từng người đều chào hỏi Triệu Bộ Phàm.
“Tiểu Nhị đâu rồi?”
Triệu Bộ Phàm bỗng nhiên thuận miệng hỏi một câu.
Đệ tử trước kia, ba năm trước mình đi lên gia nhập Tẩy Mặc Các, xem như thiên phú dị bẩm. Hắn cũng biết hai người trong môn xưa nay có danh xưng bảo vật sống.
Một là tiểu sư thúc Ứng Vũ, một người chính là Giao Trùng Tiểu Nhị.
“Không biết, chắc là đang đùa với Ứng Vũ sư thúc?”
Triệu Bộ Phàm nghĩ thầm cũng đúng, vừa mới rẽ qua núi, liền nhìn thấy trên quảng trường nhỏ phía trước, vóc người Ứng Vũ không cao ấn một đứa nhỏ mặc yếm đỏ, buộc tóc cao lên vách tường kia, “Ta nói cho ngươi biết, làm sâu nhất định không thể quá đắc ý, ta là núi, ngươi là trùng, hai chúng ta có thể so sánh sao? Để ngươi đi hái quả Thất Châu thì người phải đi, nói nhảm nữa ta chém ngươi đó!”
“……”
Triệu Bộ Phàm trầm mặc một lúc lâu, suy nghĩ nửa ngày vẫn không đi qua, lẳng lặng xoay người.
Không trêu vào bà nội nhỏ này được, lúc trước Triệu Bộ Phàm đã chứng kiến phương thức ở chung giữa Ứng Vũ và Đường Thời, bây giờ sẽ không lên vuốt râu cọp.
Mấy năm nay Tiểu Nhị cũng ra ngoài lăn lộn, làm một con trùng, bây giờ hắn đã hóa thnafh giao, vỗn tưởng rằng lần trước lúc Đường Thời bị Đỗ Sương Thiên ám sát, may mắn thoát chết, đã là hạnh phúc trong kiếp làm giao, chính là trong họa có phúc. Tiểu Nhị hắn cũng có phúc báo về sau nhỉ? Chậc, kết quả là hắn kêu áu áu, từ khi lên núi Chiêu Diêu này đã bị bà nội điên tên Ứng Vũ bắt được, cả ngày bị sai tới sai lui, vô cùng vất vả. Tiểu Nhị tỏ vẻ kiếp giao sinh của hắn quá gian khổ!
Hắn bị coi là khổ sai ép buộc dến ba trăm năm!
Đậu mọe, ngọn núi này rốt cuộc là thứ gì, dựa vào cái gì mà cô dám ngang ngược như vậy!
Hàng tỷ người lao động hãy vùng lên phản kháng, phản đối, phản đối!
“Bốp!”
Ứng Vũ vỗ trán hắn, “Nghĩ gì vậy? Còn ngươi thì sao? Ngươi đi hay không.”
Từ khi Đường Thời đăng tiên, Ứng Vũ sải chân giang tay chạy vui vẻ, không ai thỉnh thoảng cầm đao đâm mặt cô chảy máu, cũng sẽ không có người bỗng cầm bút cắm vào ấn đường cô, đóng đinh cô vào vách đá, cảm giác kia thật sự là chua xót đến không nói nổi. Chỉ là…
Cẩn thận nhớ lại, cảm thấy mất mát lạ thường.
Nhưng mà, từ khi gặp được Tiểu Nhị thì vấn đề này giải quyết dễ như bỡn!
Không việc gì thú vị hơn việc bắt nạt Tiểu Nhị!
A, ta là người bán báo qua đường thồi, mỗi ngày còn bị ăn đòn? Đánh Tiểu Nhị sao, há há. Triệu Bộ Phàm đã lẻn thật xa, đứng bên sườn núi nhìn nhìn hai người kia, không đúng, là một núi một giao cãi nhau…
Than ôi, cuộc sống quá khó khăn
“Ai, nhân sinh thật gian khổ!”
Một tiếng thở dài khe khẽ đột nhiên vang bên tai Triệu Bộ Phàm. Giọng nói xa lạ mang theo sự quen thuộc, hắn sững người, hai mắt mở to quay lại, môi mấp máy hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.
Người đứng bên cạnh hắn phát ra cảm thán vừa rồi, mặc áo xanh, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ chỉ nhìn Ứng Vũ và Tiểu Nhị đang đùa giỡn “trao đổi tình cảm” ở phía dưới.
“Các, các, các——”
Ấp úng nửa ngày, Triệu Bộ Phàm sững sờ không nói rõ mấy chữ này.
Đường Thời giống như năm đó vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi cười, nói: “Ta… Trở về dạo một vòng…”
Triệu Bộ Phàm cũng không biết tại sao, nước mắt kia thoáng cái liền rơi xuống, lúc này mới cười nói: “Các chủ ngài đã trở lại…”
Có lẽ là quá lâu không trở lại nơi này, Đường Thời cũng cảm thấy có chút cảm thán chăng?
Sau khi đại chiến tinh vực cõi trời ba mươi ba, hắn vẫn còn phải xử lý một vài chuyện. Tín ngưỡng trong tinh vực đã biến mất, bị hắn nuốt chửng từng chút một, kỳ thật chuyện cũng không quá khóa, dù sao trong tinh vực ba mươi ba tầng tròi còn rất nhiều người.
Phàm là có người tồn tại, đều nên tín ngưỡng Đông Thi hắn.
Nhưng dù sao quá trình này cũng dài dằng dặc, cứ ăn mòn như thế từ từ trôi qua…
Thoáng cái đã ba trăm năm.
Làm thủ thế im lặng với Triệu Bộ Phàm, Đường Thười cầm bút lõi cây Tam Chu của mình, ngón tay nhẹ nhàng phóng ra, động tác đó giống như năm đó nhấc bút kinh long du phụng.
Ngón tay chỉ bắn một cái, xuyên qua thân bút màu lam bay thẳng về phía vách đá phía dưới, ánh lam vỡ ra, kết thành một luồng hào quang rơi vào sau gáy Ứng Vũ.
Loại cảm giác chua xót quen thuộc này…
Ứng Vũ mặt không thay đổi mang máu đầy ót quay đầu, nhìn thấy tiện nhân kia vẻ mặt tươi cười, híp mắt vẫy tay với nàng. Hoàn toàn không để ý đến biểu tình khiếp sợ khó hiểu của Tiểu Nhị, nhào tới trước người Đường Thời, Triệu Bộ Phàm nhìn cô hùng hổ, hoảng sợ, còn tưởng rằng muốn làm gì, ai ngờ Ứng Vũ đứng trước mặt Đường Thời, lúc này, đột nhiên đâm đầu vào ngực Đường Thời, gắt gao ôm lấy hắn không chịu buông tay: “Hu hu hu…”
“…… Núi, ngươi khóc được, đừng có trét nước mắt nước mũi lên người ta được không…”
Khóe miệng Đường Thời co giật, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng trắng ở trước núi kia, chỉ có thể đẩy Ứng Vũ ra, “Ta cảnh cáo ngươi, lại lau lên người là ta đánh về nguyên hình đấy!”
Ứng Vũ vô cùng đáng thương, đầu năm nay lau nước mắt nước mũi đều có tội.
Cô đỏ hốc mắt nói: “Ngươi không nhớ ta sao?”
Chao ôi, xương cốt khắp người ta nhũn hết cả ra rồi, bị sét đánh mất…
Gấu chính là gấu mà…
Trong lòng Đường Thời còn đang cảm thán, đang muốn chộp con rắm thối đang chạy loạn xạ lên. Không ngờ tên kia vừa nhìn thấy người đứng phía trước, lại thấy Thị Phi bên này, liền hoan hô, trong chớp mắt xông tới ôm đùi Thị phi, ngước mắt chờ mong.
Thị Phi và Đường Thời trở về xem một chút, lúc trước y đã từng thấy núi Chiêu Diêu ở phía xa, cũng biết bộ dáng của nó, đã từng cõng Đường Thời từ Đông sơn tới đây, quang cảnh vẫn như cũ.
Chỉ là núi Chiêu Diêu dường như không thay đổi nhiều trong ba trăm năm qua.
Thoạt nhìn thấy Tiểu Nhị, y suýt khong nhận ra, suy nghĩ một hồi mới hiểu được, đây không phải là con giao trùng nhỏ năm đó sao?
Bây giờ nó giống như một con búp bê béo…
Nhìn thấy Tiểu Nhị chảy nước miếng nhìn y, Thị Phi cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ hơi nhếch môi cười, lấy hộp hương ra, bẻ một đoạn Vạn Phật Hương đưa cho nó.
Đầu tiên Tiểu Nhị sợ hãi rụt rè nhìn Đường Thời bên kia, tựa hồ cảm thấy Đường Thời rất đáng sợ, lại giống như muốn ăn vụng mà sợ bị phụ huynh phát hiện, kết quả vừa nhìn thấy Đường Thười chỉ liếc bọn họ, nước miếng chảy ròng ròng, cũng chẳng quna tâm, ngoạn lấy đoạn Vạn Phật Hương kia, cười ngây ngô với Thị Phi.
Đường Thời từ xa mắng một tiếng “Dùng hương mua chuộc lòng người! “
Nói đến đây, Thị Phi còn nợ hắn một nén hương.
Năm đó trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, một đoạn hương cứu mạng kia..
Nhưng nói cho cùng, đâu phải Thị Phi nợ hắn? Rõ ràng là tấ cả đã được trả lại…
Đường Thời nhắm mắt lại, đan tay sau đầu, chỉ bước về phía trước, gió lay núi động, thổi qua cỏ Chúc Dương, cũng mang theo hương thơm ngát của quả Thất Châu…
“Triệu Bộ Phàm, đi sắp xếp chỗ của ta và hòa thượng một chút, ta sẽ nghỉ ở đây vài năm.”
“Vâng.”
Sắp xếp thì không cần, nhưng hòa thượng kia…hình như là pháp sư Thị Phi ba trăm trước ở Tiểu Tự Tại Thiên?
Trong lòng Triệu Bộ Phàm thấy lạ, đi dọn dẹp chỗ ở trước đây của Đường Thời.
Lúc trở về trước núi xem, đã thấy Đường Thời ngồi xổm trên vô số bậc thang kia, bên cạnh là Thị Phi đang đứng cầm tràng hạt trong tay, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi nói thử xem tên ngốc phía dưới kia bao giờ lên được?”
Mỗi ngày đều có người đến leo lên bậc thang này, đây là quy củ năm đó Đường Thời đặt ra, không lên được thang không thể thu làm đệ tử Tẩy Mặc Các, người có thể lên được bậc thang cuối, tự động trở thành đệ tử Tẩy Mặc các.
Người phía dưới này…
Triệu Bộ Phàm tò mò, cũng nhìn xuống, là một thiếu niên kiên định nhìn rất bình thường.
Thị Phi nói: “Một khắc sau.”
Đường Thời quay đầu, nở nụ cười: “Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Tu vi đứa nhóc phía dưới không thấp, mà Thị Phi tính toán hoàn toàn đúng.
Đường Thời tươi cười này nhìn cứ là lạ, còn người phía dưới leo lên bậc thang kia hoàn toàn không để ý.
Chỉ là Triệu Bộ Phàm đột nhiên nhìn thấy nụ cười này, toát mồ hôi.
Thị Phi không nói, chỉ nhìn.
Y từ từ nắm Phật châu trong tay mình, trên mặt thấp thoáng nét cười.
Một khắc sau, đệ tử kia quả thật đi lên.
Đường Thời ngồi xổm trên bậc thang, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái nhìn đệ tử thật vất vả mới bò lên được, môi hắn vừa động, liền phun ra một câu: “Ta nói hắn lúc này không tới được. ”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay, đứng dậy, lúc đệ tử này sắp đi lên, đạp người này ngã xuống dưới bậc thang.
Thiếu niên kia cực kỳ tức giận, lại nghe giọng nói người mặc áo xanh trên thư thả vọng xuống: “Ngươi đi xuống rồi lại đi lên, ta nhận ngươi làm đồ đệ! ”
Được rồi…
Không biết xấu hổ…
Triệu Bộ Phàm ngẫm lại, yên lặng lui đi.
Thị Phi nhìn Đường Thời, Đường Thời lại nhún nhún vai: “Trong vòng một khắc, hắn ta không đến, ngươi thua.”
“Quả nhiên là tiểu nhân.” Thị phi không để ý tới hắn, xoay người muốn rời đi. Đường Thời bước lên nắm tay y, cời chuỗi hạt kia xuống, nắm trong tay mình.
Hắn chỉ nói: “Quân tử là ta, tiểu nhân cũng là ta, thiên biến vạn hóa, vẫn là một Đường Thời… Hòa thượng, cá với ta, ngươi chưa từng thắng…”
“Thắng hay thua không có nguyên nhân không có kết quả, thắng hay bại thì cũng nơi miệng mà thôi, cần gì phải vơ đũa cả nắm?”
“Hừ, cổ hủ…”
Hắn cũng lười nói, tung chuỗi hạt kia vào trong tay mình, lại đi về phía trước hai bước, lại hô to: “Triệu Bộ Phàm, người đâu! ”
Thật lâu sau, Triệu Bộ Phàm chỉ nhớ một dòng trong quyển sổ của Tẩy Mặc Các: Người nào đó không thể nói trở về với một hòa thượng, chỉ là các chủ tương lai Minh Dụ, lần đầu tiên bị người này đá xuống núi, lần thứ hai lúc leo lên được thu làm đồ đệ, từ đó bắt đầu cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Tẩy Mặc Các.
Khép quyển sổ lai, Triệu Bộ Phàm nghĩ đến thiếu niên bị đá xuống bậc thang kia lại nói: “Kỳ thật là một người may mắn…”
Có thể lọt vào mắt xanh của Đường Thời, đây không phải là tạo hóa sao?
Danh sách chương