ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 123.
Bây giờ đã sạch chưa?
"Lại đây ngồi đi!" sau khi đi vào cửa, Phan Nguyên Đức nhìn cậu không chớp mắt, giọng như thể đã cực kỳ thân quen, "Sao nào? Thử vai thất bại nên tâm trạng không vui à?"
Tín Túc ngồi xuống sô pha, khách sáo gật gật đầu, "Mặc dù có thể đoán được kết quả từ trước, cũng không hi vọng gì nhiều nhưng vẫn thấy hơi thất vọng một chút".
Phan Nguyên Đức mỉm cười an ủi: "Sau này sẽ có cơ hội tốt hơn. Cậu vừa tiếp xúc giới điện ảnh và truyền hình, nhân vật như vậy với người mới mà nói có hơi quá sức, chưa chắc đã có thể diễn tốt. Nếu suy diễn chiều sâu không hợp lý, có thể sẽ bị dư luận cắn trả. Cá nhân tôi cũng không khuyên cậu diễn những vai như vậy ngay từ đầu. Tôi quen rất nhiều đạo diễn. Nếu bọn họ có phim nào hợp với cậu, tôi sẽ đề cử cậu".
Lời này mang đầy ý tốt, rất giống một bậc cha chú đức cao vọng trọng quan tâm dẫn dắt và chăm sóc thế hệ tương lai. Nghe không có bất kì vấn đề gì.
Nhưng lần này Tín Túc đến đây không phải để tán gẫu mấy chuyện vô ích. Hiện tại, Phan Nguyên Đức còn chưa hiện nguyên hình, đoán chừng còn muốn thả lưới ra xa để câu con cá lớn. Tín Túc không có thời gian và kiên nhẫn để chơi đùa cùng đối phương. Chỉ cần nhìn ông ta một lần, cậu đã thấy cả người khó chịu.
Tín Túc hơi rũ mắt, vẻ mặt mất mát, nói: "Tôi đã xem kịch bản rất nhiều lần. Tôi cảm nhận được nhân vật kia có cả một câu chuyện đằng sau. Ánh sáng của nhân vật cực kỳ đầy đủ. Mặc dù là nhân vật phản diện nhưng được đắp nặn rất sinh động. Tôi rất thích vai diễn này..."
Giọng cậu đầy vẻ tiếc nuối, hốc mắt hơi hồng hồng, lông mi dài cong vút hơi run lên, đúng là nhìn mà đau lòng.
Phan Nguyên Đức ngắm nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói: "Nếu cậu thật sự muốn diễn vai đó, tôi có thể giúp cậu giành được vai này".
Tín Túc như thể nhất thời không hiểu ý đối phương, ánh mắt mờ mịt nhìn Phan Nguyên Đức, sau đó, chần chờ hỏi: "Không phải đã chọn xong diễn viên hết rồi sao?"
Phan Nguyên Đức cười một tiếng: "Tôi là nhà sản xuất của bộ phim điện ảnh này. Dù thế nào thì cũng chỉ là một vai diễn mà thôi".
Tín Túc lắc đầu: "Lúc thử vai không được đạo diễn chọn chứng tỏ tôi vẫn có chỗ chưa thể hiện tốt. Không bằng để đàn anh... Thế này không hay lắm..."
Phan Nguyên Đức nhìn cậu với ánh mắt mang đầy vẻ yêu thích, cố ý trầm giọng nói khẽ: "Lúc thử vai, đúng là nói chuyện bằng thực lực. Nhưng loại chuyện thay đổi diễn viên này, rất phổ biến trong giới".
Nghe Phan Nguyên Đức nói như vậy, Tín Túc ngước mắt nhìn lên, giọng do dự: "Rất phổ biến sao..."
Phan Nguyên Đức không nói gì, chỉ vươn tay, cầm lấy bàn tay xinh đẹp, trắng muốt đang để trên sô pha của cậu, chậm rãi mở miệng, nói: "Lâm Thiền, chỉ cần cậu đồng ý ở bên tôi, cậu muốn gì cũng được".
"........."
Tín Túc như thể bị rắn độc bất ngờ cắn một cái, cậu đứng bật dậy khỏi sô pha, ánh mắt lảng tránh nhìn đi chỗ khác. Giống như cuối cùng cậu cũng hiểu được ẩn ý của Phan Nguyên Đức, sắc mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, lo sợ, cậu cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Tôi không muốn... Thật xin lỗi nhà sản xuất Phan... Tôi xin phép đi trước..."
Nói xong, cậu cũng không nhìn phản ứng của Phan Nguyên Đức, hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy khỏi phòng.
Nhìn dáng vẻ bỏ chạy đầy hoang mang, lo sợ của đối phương, Phan Nguyên Đức giống như nhớ tới hình ảnh tương tự nào đó nên ngồi dựa lưng trên sô pha, tâm trạng cực kỳ sung sướng, nở nụ cười.
Sau khi ra khỏi phòng, vẻ mặt Tín Túc lập tức thay đổi. Cậu đi vào toilet, mặt âm trầm như sắp nổi bão. Cậu dùng xà phòng rửa tay trái kĩ càng ba lần. Mãi cho đến khi bồn rửa tay tràn đầy bọt xà phòng, mu bàn tay trắng muốt bị cậu dùng sức xoa đỏ ửng lên, Tín Túc mới dùng khăn giấy lau tay. Cậu nhíu mày, trầm giọng nói: "Hừ, bẩn chết mất".
Tín Túc trước nay không thích người khác chạm vào mình, ngoại trừ Lâm Tái Xuyên. Cậu không muốn có tiếp xúc chân tay với bất kì ai. Lúc tay Phan Nguyên Đức chạm vào da cậu khiến cậu có phản ứng sinh lý cảm thấy cực kỳ ghê tởm, giống như tay cậu bị đầu lưỡi dính nhớp, ướt nhoẹt của con ếch xanh liếm qua. Cực kỳ ghê tởm!
Trong bãi đỗ xe tầng hầm khách sạn.
Cửa xe bị mở ra đột ngột. Một người ngồi vào trong xe, sau đó, đóng "rầm" cửa lại. Cố Hàn Chiêu đi theo hai người, ngồi cô đơn lẻ loi ở hàng ghế sau bị tiếng động lớn này làm giật bắn cả người.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà vị cảnh sát có ánh mắt như thể "nhìn ai, người đó chết" đã trở lại.
Lâm Tái Xuyên quay đầu chăm chú nhìn Tín Túc: "Sao vậy? Tình hình không tốt à?"
Tín Túc lại rút khăn giấy ướt trên xe lau tay hai lượt, mới cười lạnh, nói: "Rất tốt. Có người không giấu được đuôi cáo, muốn dùng quy tắc với em".
Cố Hàn Chiêu khẽ hít một hơi, không thể tin, nói: "Lá gan Phan Nguyên Đức lớn vậy sao? Không sợ cậu trở tay tố cáo ông ta tội quấy rối tình dục lên mạng à?"
Nghe thấy giọng Cố Hàn Chiêu, lúc này Tín Túc mới phát hiện phía sau xe đang có người. Cậu nhíu mày, chất vấn: "Sao anh vẫn chưa đi?"
Cố Hàn Chiêu: "........."
Cố Hàn Chiêu biết mình ở đây làm kỳ đà cản trở giữa hai người nên bị người ta ghét bỏ. Nhưng nói thẳng như vậy không phải quá tổn thương người khác à? Tín Túc liếc nhìn Cố Hàn Chiêu: "Dù sao anh cũng là người đại diện, ánh mắt nhìn xa một chút không có gì xấu. Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, vẫn có thể hỏi ra mấy câu vừa nghe đã thấy đại não có vấn đề. Đến giờ anh vẫn chưa bị ăn hết cả thịt lẫn xương đúng là hoàn toàn dựa vào số tốt".
Cố Hàn Chiêu: "........."
Vừa rồi Cố Hàn Chiêu không nên nói ra câu kia. Lúc người khác tâm trạng không vui còn chủ động đưa mình ra giữa họng súng của đối phương, cho nên đương nhiên phải chịu công kích. Anh không rên thêm tiếng nào, lẳng lặng ngồi nghe Tín Túc mắng chửi một cách rất có văn hóa.
"Một bên là người mới vừa gia nhập giới giải trí, không có tài nguyên, không có bối cảnh. Một bên là ông chủ trong giới phim ảnh, giá trị con người lên đến hàng tỉ. Truyền thông sẽ nghiêng về bên nào là chuyện đã quá rõ ràng. Chuyện này ban đầu có thể thu hút được một chút chú ý nhưng chiều hướng của dư luận sẽ nhanh chóng đổi chiều. Một nhà sản xuất đức cao vọng trọng sao có thể dùng quy tắc với một diễn viên nhỏ bé vô danh. Là vì "tôi" không được nhận vai diễn nên muốn "đi đường tắt" với nhà sản xuất. Sau khi bị nhà sản xuất từ chối, tôi mới thẹn quá hóa giận, cắn ngược lại, cố ý vu oan cho Phan Nguyên Đức mà thôi".
Cố Hàn Chiêu rơi vào trầm mặc.
Tín Túc nói rất đúng. Nếu thật sự công khai chuyện này ra như vậy, những lời này cũng chính là kết cục cuối cùng. Thời thế bây giờ, trắng đen đảo ngược.
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Em nói thế nào?"
Trên thực tế, đi được đến bước này cũng là kết quả do tự tay bọn họ thúc đẩy. Phan Nguyên Đức ngụy trang trước mặt người khác quá tốt. Tín Túc tiếp xúc với ông ta, tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta với người khác.
"Em giả vờ một chút, sau đó từ chối ông ta", Tín Túc dựa vào lưng ghế phía sau, cười lạnh, "Đàn ông đều như vậy. Thứ càng không chiếm được, càng muốn dùng đủ mọi cách để chiếm được".
Cố Hàn Chiêu: "............"
Có phải Tín Túc đã quên ba người đang ngồi ở đây hình như đều là "đàn ông" rồi không? Nhưng ngoại trừ Cố Hàn Chiêu, hai người còn lại hoàn toàn không có ý tự liên hệ những lời này với bản thân.
"Người mới như em không khác gì chiếc gối bông nhỏ trong giới giải trí, cái gì cũng không hiểu là kiểu dễ bị khống chế nhất". Tín Túc liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, giọng khẳng định chắc nịch: "Trong vòng 3 ngày, nhất định Phan Nguyên Đức sẽ lại chủ động liên hệ với em. Bây giờ chỉ cần chờ ông ta tự đưa tới cửa".
Cố Hàn Chiêu lần này đã học khôn, không nói gì thêm.
Tín Túc liếc mắt nhìn Cố Hàn Chiêu qua kính chiếu hậu, giọng lạnh lùng, "Anh nên về khách sạn đi".
Cố Hàn Chiêu vừa nghe câu này lập tức mở cửa, xuống xe, không chậm một phút, rất tự giác không tiếp tục cản trở cặp đôi đang yêu, bắt xe đi về khách sạn.
Lúc đứng chờ xe, Cố Hàn Chiêu gọi điện thoại cho Thiệu Từ.
"Những gì nên điều tra được hay không nên điều tra được, hai vị cảnh sát này đã điều tra xong cả rồi. Đoán chừng Phan Nguyên Đức sẽ không thoát được. Khi quay về, chỉ sợ bọn họ sẽ hỏi cậu về chuyện của Phó Thải nhiều hơn".
Cố Hàn Chiêu thở dài một cái, "Cậu suy nghĩ cho kĩ xem muốn nói thế nào với bọn họ đi. Nói cho bọn họ toàn bộ sự thật hay định tính toán thế nào... Dựa vào tiến độ điều tra hiện tại của bọn họ, khả năng chưa đầy một tuần có thể kết thúc".
Cố Hàn Chiêu trong lòng xúc động, nói: "Ngày mai tôi đi rồi. Cảm giác hai người họ cũng không cần đến tôi... Chủ yếu là Tổng giám đốc Tín quá đáng sợ".
*
* *
Cùng thời gian, "Tổng giám đốc Tín đáng sợ" đang ngồi trong xe chê trách người đàn ông đáng khinh với bạn trai. Giọng cậu nhão nhão dính dính, thủ thỉ, "Ông ta còn muốn sờ tay em. Thật đáng ghét!"
Sau khi lên xe, Tín Túc liên tục dùng khăn giấy ướt lau tay. Hai bàn tay bị cậu lau đến da đỏ ửng. Lâm Tái Xuyên vươn tay kéo lấy tay trái của cậu, dùng lòng bàn tay xoa xoa trên tay cậu, nhỏ giọng an ủi: "Lau khô là được rồi".
Mặt Tín Túc đầy vẻ khó chịu: "Đi thôi. Em phải về khách sạn tắm rửa".
Lâm Tái Xuyên lái xe chở cậu về khách sạn. Tín Túc lập tức đi vào phòng tắm, tắm đến gần nửa giờ mới khoác áo choàng tắm dáng dài đi ra. Nếu không phải Lâm Tái Xuyên ở ngoài gọi cậu ra ăn cơm tối, Tín Túc còn ở trong phòng tắm kì cọ lâu hơn nữa.
Tín Túc cầm máy sấy đi ra phòng khách, đưa cho Lâm Tái Xuyên để anh sấy tóc cho mình. Tóc cậu lại dài thêm một ít, lúc này đã gần bằng độ dài khi lần đầu cậu đến Cục Công an thành phố báo tên. Tóc cậu đen nhánh, hơi xoăn tự nhiên. Đuôi tóc ẩm ướt buông lòa xòa sau gáy, như thể lượn lờ trên làn da trắng như tuyết.
Lâm Tái Xuyên làm mấy món Tín Túc thích ăn. Ngày thường, người này trước giờ luôn ăn rất nhiều, cơ bản là ăn sạch hết bát đĩa. Nhưng tối nay, Tín Túc có vẻ ăn không ngon miệng lắm. Cậu chỉ ăn một chút đã dừng đũa.
Lâm Tái Xuyên cũng bỏ đũa xuống, hỏi cậu: "Em không muốn ăn à?"
Tín Túc nhìn chằm chằm mu bàn tay trái, lẩm bẩm: "Em rất bẩn".
Thật ra Tín Túc cũng không để ý chuyện này lắm. Cậu chỉ xuất phát từ phản ứng sinh lý ghét bỏ nên cảm giác kia qua đi thì cũng không có gì. Hiện giờ, cơ bản cậu đang cố ý làm nũng trước mặt Lâm Tái Xuyên. Quen được người đàn ông này chiều chuộng nên chuyện bé như con kiến, cậu cũng muốn xé ra cho to thành con voi, "Em không vui. Bạn trai em phải dỗ mới vui được".
Lâm Tái Xuyên đứng dậy, đi lại gần cậu. Anh cầm tay Tín Túc, nâng lên, đặt lên môi.
Tín Túc: "............"
Cậu nhìn thấy Lâm Tái Xuyên đứng trước mặt hơi cúi đầu, môi anh khẽ chạm vào mu bàn tay cậu. Sau đó, anh hôn nhẹ dọc từ đầu từng ngón tay xuống từng khớp xương ngón tay thon dài, rồi dừng lại ở xương cổ tay.
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng hỏi cậu: "Bây giờ đã sạch chưa?"
Tín Túc cảm giác bàn tay hơi tê tê, cảm giác tê dại này lan tràn đến trái tim nên không cố ý làm ra vẻ nữa, "Sạch rồi..."
"Vậy giờ em chịu ăn cơm tử tế chưa?"
Hầu kết Tín Túc hơi chuyển động. Cậu cầm đôi đũa lên, ăn cơm tối tiếp.
Hết chương 123
Đến chương 124
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 123.
Bây giờ đã sạch chưa?
"Lại đây ngồi đi!" sau khi đi vào cửa, Phan Nguyên Đức nhìn cậu không chớp mắt, giọng như thể đã cực kỳ thân quen, "Sao nào? Thử vai thất bại nên tâm trạng không vui à?"
Tín Túc ngồi xuống sô pha, khách sáo gật gật đầu, "Mặc dù có thể đoán được kết quả từ trước, cũng không hi vọng gì nhiều nhưng vẫn thấy hơi thất vọng một chút".
Phan Nguyên Đức mỉm cười an ủi: "Sau này sẽ có cơ hội tốt hơn. Cậu vừa tiếp xúc giới điện ảnh và truyền hình, nhân vật như vậy với người mới mà nói có hơi quá sức, chưa chắc đã có thể diễn tốt. Nếu suy diễn chiều sâu không hợp lý, có thể sẽ bị dư luận cắn trả. Cá nhân tôi cũng không khuyên cậu diễn những vai như vậy ngay từ đầu. Tôi quen rất nhiều đạo diễn. Nếu bọn họ có phim nào hợp với cậu, tôi sẽ đề cử cậu".
Lời này mang đầy ý tốt, rất giống một bậc cha chú đức cao vọng trọng quan tâm dẫn dắt và chăm sóc thế hệ tương lai. Nghe không có bất kì vấn đề gì.
Nhưng lần này Tín Túc đến đây không phải để tán gẫu mấy chuyện vô ích. Hiện tại, Phan Nguyên Đức còn chưa hiện nguyên hình, đoán chừng còn muốn thả lưới ra xa để câu con cá lớn. Tín Túc không có thời gian và kiên nhẫn để chơi đùa cùng đối phương. Chỉ cần nhìn ông ta một lần, cậu đã thấy cả người khó chịu.
Tín Túc hơi rũ mắt, vẻ mặt mất mát, nói: "Tôi đã xem kịch bản rất nhiều lần. Tôi cảm nhận được nhân vật kia có cả một câu chuyện đằng sau. Ánh sáng của nhân vật cực kỳ đầy đủ. Mặc dù là nhân vật phản diện nhưng được đắp nặn rất sinh động. Tôi rất thích vai diễn này..."
Giọng cậu đầy vẻ tiếc nuối, hốc mắt hơi hồng hồng, lông mi dài cong vút hơi run lên, đúng là nhìn mà đau lòng.
Phan Nguyên Đức ngắm nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói: "Nếu cậu thật sự muốn diễn vai đó, tôi có thể giúp cậu giành được vai này".
Tín Túc như thể nhất thời không hiểu ý đối phương, ánh mắt mờ mịt nhìn Phan Nguyên Đức, sau đó, chần chờ hỏi: "Không phải đã chọn xong diễn viên hết rồi sao?"
Phan Nguyên Đức cười một tiếng: "Tôi là nhà sản xuất của bộ phim điện ảnh này. Dù thế nào thì cũng chỉ là một vai diễn mà thôi".
Tín Túc lắc đầu: "Lúc thử vai không được đạo diễn chọn chứng tỏ tôi vẫn có chỗ chưa thể hiện tốt. Không bằng để đàn anh... Thế này không hay lắm..."
Phan Nguyên Đức nhìn cậu với ánh mắt mang đầy vẻ yêu thích, cố ý trầm giọng nói khẽ: "Lúc thử vai, đúng là nói chuyện bằng thực lực. Nhưng loại chuyện thay đổi diễn viên này, rất phổ biến trong giới".
Nghe Phan Nguyên Đức nói như vậy, Tín Túc ngước mắt nhìn lên, giọng do dự: "Rất phổ biến sao..."
Phan Nguyên Đức không nói gì, chỉ vươn tay, cầm lấy bàn tay xinh đẹp, trắng muốt đang để trên sô pha của cậu, chậm rãi mở miệng, nói: "Lâm Thiền, chỉ cần cậu đồng ý ở bên tôi, cậu muốn gì cũng được".
"........."
Tín Túc như thể bị rắn độc bất ngờ cắn một cái, cậu đứng bật dậy khỏi sô pha, ánh mắt lảng tránh nhìn đi chỗ khác. Giống như cuối cùng cậu cũng hiểu được ẩn ý của Phan Nguyên Đức, sắc mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, lo sợ, cậu cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Tôi không muốn... Thật xin lỗi nhà sản xuất Phan... Tôi xin phép đi trước..."
Nói xong, cậu cũng không nhìn phản ứng của Phan Nguyên Đức, hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy khỏi phòng.
Nhìn dáng vẻ bỏ chạy đầy hoang mang, lo sợ của đối phương, Phan Nguyên Đức giống như nhớ tới hình ảnh tương tự nào đó nên ngồi dựa lưng trên sô pha, tâm trạng cực kỳ sung sướng, nở nụ cười.
Sau khi ra khỏi phòng, vẻ mặt Tín Túc lập tức thay đổi. Cậu đi vào toilet, mặt âm trầm như sắp nổi bão. Cậu dùng xà phòng rửa tay trái kĩ càng ba lần. Mãi cho đến khi bồn rửa tay tràn đầy bọt xà phòng, mu bàn tay trắng muốt bị cậu dùng sức xoa đỏ ửng lên, Tín Túc mới dùng khăn giấy lau tay. Cậu nhíu mày, trầm giọng nói: "Hừ, bẩn chết mất".
Tín Túc trước nay không thích người khác chạm vào mình, ngoại trừ Lâm Tái Xuyên. Cậu không muốn có tiếp xúc chân tay với bất kì ai. Lúc tay Phan Nguyên Đức chạm vào da cậu khiến cậu có phản ứng sinh lý cảm thấy cực kỳ ghê tởm, giống như tay cậu bị đầu lưỡi dính nhớp, ướt nhoẹt của con ếch xanh liếm qua. Cực kỳ ghê tởm!
Trong bãi đỗ xe tầng hầm khách sạn.
Cửa xe bị mở ra đột ngột. Một người ngồi vào trong xe, sau đó, đóng "rầm" cửa lại. Cố Hàn Chiêu đi theo hai người, ngồi cô đơn lẻ loi ở hàng ghế sau bị tiếng động lớn này làm giật bắn cả người.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà vị cảnh sát có ánh mắt như thể "nhìn ai, người đó chết" đã trở lại.
Lâm Tái Xuyên quay đầu chăm chú nhìn Tín Túc: "Sao vậy? Tình hình không tốt à?"
Tín Túc lại rút khăn giấy ướt trên xe lau tay hai lượt, mới cười lạnh, nói: "Rất tốt. Có người không giấu được đuôi cáo, muốn dùng quy tắc với em".
Cố Hàn Chiêu khẽ hít một hơi, không thể tin, nói: "Lá gan Phan Nguyên Đức lớn vậy sao? Không sợ cậu trở tay tố cáo ông ta tội quấy rối tình dục lên mạng à?"
Nghe thấy giọng Cố Hàn Chiêu, lúc này Tín Túc mới phát hiện phía sau xe đang có người. Cậu nhíu mày, chất vấn: "Sao anh vẫn chưa đi?"
Cố Hàn Chiêu: "........."
Cố Hàn Chiêu biết mình ở đây làm kỳ đà cản trở giữa hai người nên bị người ta ghét bỏ. Nhưng nói thẳng như vậy không phải quá tổn thương người khác à? Tín Túc liếc nhìn Cố Hàn Chiêu: "Dù sao anh cũng là người đại diện, ánh mắt nhìn xa một chút không có gì xấu. Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, vẫn có thể hỏi ra mấy câu vừa nghe đã thấy đại não có vấn đề. Đến giờ anh vẫn chưa bị ăn hết cả thịt lẫn xương đúng là hoàn toàn dựa vào số tốt".
Cố Hàn Chiêu: "........."
Vừa rồi Cố Hàn Chiêu không nên nói ra câu kia. Lúc người khác tâm trạng không vui còn chủ động đưa mình ra giữa họng súng của đối phương, cho nên đương nhiên phải chịu công kích. Anh không rên thêm tiếng nào, lẳng lặng ngồi nghe Tín Túc mắng chửi một cách rất có văn hóa.
"Một bên là người mới vừa gia nhập giới giải trí, không có tài nguyên, không có bối cảnh. Một bên là ông chủ trong giới phim ảnh, giá trị con người lên đến hàng tỉ. Truyền thông sẽ nghiêng về bên nào là chuyện đã quá rõ ràng. Chuyện này ban đầu có thể thu hút được một chút chú ý nhưng chiều hướng của dư luận sẽ nhanh chóng đổi chiều. Một nhà sản xuất đức cao vọng trọng sao có thể dùng quy tắc với một diễn viên nhỏ bé vô danh. Là vì "tôi" không được nhận vai diễn nên muốn "đi đường tắt" với nhà sản xuất. Sau khi bị nhà sản xuất từ chối, tôi mới thẹn quá hóa giận, cắn ngược lại, cố ý vu oan cho Phan Nguyên Đức mà thôi".
Cố Hàn Chiêu rơi vào trầm mặc.
Tín Túc nói rất đúng. Nếu thật sự công khai chuyện này ra như vậy, những lời này cũng chính là kết cục cuối cùng. Thời thế bây giờ, trắng đen đảo ngược.
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng hỏi: "Em nói thế nào?"
Trên thực tế, đi được đến bước này cũng là kết quả do tự tay bọn họ thúc đẩy. Phan Nguyên Đức ngụy trang trước mặt người khác quá tốt. Tín Túc tiếp xúc với ông ta, tìm được chứng cứ phạm tội của ông ta với người khác.
"Em giả vờ một chút, sau đó từ chối ông ta", Tín Túc dựa vào lưng ghế phía sau, cười lạnh, "Đàn ông đều như vậy. Thứ càng không chiếm được, càng muốn dùng đủ mọi cách để chiếm được".
Cố Hàn Chiêu: "............"
Có phải Tín Túc đã quên ba người đang ngồi ở đây hình như đều là "đàn ông" rồi không? Nhưng ngoại trừ Cố Hàn Chiêu, hai người còn lại hoàn toàn không có ý tự liên hệ những lời này với bản thân.
"Người mới như em không khác gì chiếc gối bông nhỏ trong giới giải trí, cái gì cũng không hiểu là kiểu dễ bị khống chế nhất". Tín Túc liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, giọng khẳng định chắc nịch: "Trong vòng 3 ngày, nhất định Phan Nguyên Đức sẽ lại chủ động liên hệ với em. Bây giờ chỉ cần chờ ông ta tự đưa tới cửa".
Cố Hàn Chiêu lần này đã học khôn, không nói gì thêm.
Tín Túc liếc mắt nhìn Cố Hàn Chiêu qua kính chiếu hậu, giọng lạnh lùng, "Anh nên về khách sạn đi".
Cố Hàn Chiêu vừa nghe câu này lập tức mở cửa, xuống xe, không chậm một phút, rất tự giác không tiếp tục cản trở cặp đôi đang yêu, bắt xe đi về khách sạn.
Lúc đứng chờ xe, Cố Hàn Chiêu gọi điện thoại cho Thiệu Từ.
"Những gì nên điều tra được hay không nên điều tra được, hai vị cảnh sát này đã điều tra xong cả rồi. Đoán chừng Phan Nguyên Đức sẽ không thoát được. Khi quay về, chỉ sợ bọn họ sẽ hỏi cậu về chuyện của Phó Thải nhiều hơn".
Cố Hàn Chiêu thở dài một cái, "Cậu suy nghĩ cho kĩ xem muốn nói thế nào với bọn họ đi. Nói cho bọn họ toàn bộ sự thật hay định tính toán thế nào... Dựa vào tiến độ điều tra hiện tại của bọn họ, khả năng chưa đầy một tuần có thể kết thúc".
Cố Hàn Chiêu trong lòng xúc động, nói: "Ngày mai tôi đi rồi. Cảm giác hai người họ cũng không cần đến tôi... Chủ yếu là Tổng giám đốc Tín quá đáng sợ".
*
* *
Cùng thời gian, "Tổng giám đốc Tín đáng sợ" đang ngồi trong xe chê trách người đàn ông đáng khinh với bạn trai. Giọng cậu nhão nhão dính dính, thủ thỉ, "Ông ta còn muốn sờ tay em. Thật đáng ghét!"
Sau khi lên xe, Tín Túc liên tục dùng khăn giấy ướt lau tay. Hai bàn tay bị cậu lau đến da đỏ ửng. Lâm Tái Xuyên vươn tay kéo lấy tay trái của cậu, dùng lòng bàn tay xoa xoa trên tay cậu, nhỏ giọng an ủi: "Lau khô là được rồi".
Mặt Tín Túc đầy vẻ khó chịu: "Đi thôi. Em phải về khách sạn tắm rửa".
Lâm Tái Xuyên lái xe chở cậu về khách sạn. Tín Túc lập tức đi vào phòng tắm, tắm đến gần nửa giờ mới khoác áo choàng tắm dáng dài đi ra. Nếu không phải Lâm Tái Xuyên ở ngoài gọi cậu ra ăn cơm tối, Tín Túc còn ở trong phòng tắm kì cọ lâu hơn nữa.
Tín Túc cầm máy sấy đi ra phòng khách, đưa cho Lâm Tái Xuyên để anh sấy tóc cho mình. Tóc cậu lại dài thêm một ít, lúc này đã gần bằng độ dài khi lần đầu cậu đến Cục Công an thành phố báo tên. Tóc cậu đen nhánh, hơi xoăn tự nhiên. Đuôi tóc ẩm ướt buông lòa xòa sau gáy, như thể lượn lờ trên làn da trắng như tuyết.
Lâm Tái Xuyên làm mấy món Tín Túc thích ăn. Ngày thường, người này trước giờ luôn ăn rất nhiều, cơ bản là ăn sạch hết bát đĩa. Nhưng tối nay, Tín Túc có vẻ ăn không ngon miệng lắm. Cậu chỉ ăn một chút đã dừng đũa.
Lâm Tái Xuyên cũng bỏ đũa xuống, hỏi cậu: "Em không muốn ăn à?"
Tín Túc nhìn chằm chằm mu bàn tay trái, lẩm bẩm: "Em rất bẩn".
Thật ra Tín Túc cũng không để ý chuyện này lắm. Cậu chỉ xuất phát từ phản ứng sinh lý ghét bỏ nên cảm giác kia qua đi thì cũng không có gì. Hiện giờ, cơ bản cậu đang cố ý làm nũng trước mặt Lâm Tái Xuyên. Quen được người đàn ông này chiều chuộng nên chuyện bé như con kiến, cậu cũng muốn xé ra cho to thành con voi, "Em không vui. Bạn trai em phải dỗ mới vui được".
Lâm Tái Xuyên đứng dậy, đi lại gần cậu. Anh cầm tay Tín Túc, nâng lên, đặt lên môi.
Tín Túc: "............"
Cậu nhìn thấy Lâm Tái Xuyên đứng trước mặt hơi cúi đầu, môi anh khẽ chạm vào mu bàn tay cậu. Sau đó, anh hôn nhẹ dọc từ đầu từng ngón tay xuống từng khớp xương ngón tay thon dài, rồi dừng lại ở xương cổ tay.
Lâm Tái Xuyên nhỏ giọng hỏi cậu: "Bây giờ đã sạch chưa?"
Tín Túc cảm giác bàn tay hơi tê tê, cảm giác tê dại này lan tràn đến trái tim nên không cố ý làm ra vẻ nữa, "Sạch rồi..."
"Vậy giờ em chịu ăn cơm tử tế chưa?"
Hầu kết Tín Túc hơi chuyển động. Cậu cầm đôi đũa lên, ăn cơm tối tiếp.
Hết chương 123
Đến chương 124
Danh sách chương