Tác giả: Thương Nghiên

Căn phòng bí mật

Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn về phía Tín Túc.

Tín Túc thu tay lại: "Lúc đó em cảm thấy tàn hương ở đó hơi kỳ lạ, sờ vào có cảm giác không giống với tàn hương ở nhà. Trong bát hương có nhiều hạt nhỏ cứng. Nhưng lúc đó em không để ý nhiều".

Tín Túc vốn là người không thường xuyên thắp hương lễ Phật nên cậu không biết tàn của những loại hương rẻ tiền đốt xong trông thế nào.

Cậu hơi nhíu mày: "Nếu Càn Tương có phản ứng như vậy... Có thể là vỏ thuốc phiện bị nghiền nát".

Dù nhà Triệu Bồi Xương có giàu có đến thế nào cũng không thể bỏ thứ đắt đỏ như ma túy vào bát hương. Cậu cảm giác khi chạm vào tàn hương ở nhà Triệu Bồi Xương rất giống chạm vào phế liệu sau khi đã xử lý.

Tín Túc vốn rất nhạy cảm trong lĩnh vực này. Cậu có thể dùng mũi phân được mùi của nhiều loại ma túy... Lúc đó, cậu không ngửi thấy mùi gì bất thường, cậu nghĩ mình đã nghĩ nhiều nên không quan tâm lắm. Tuy nhiên, khứu giác của chó nghiệp vụ chứng minh nghi ngờ thoáng qua của Tín Túc là đúng. Tàn hương thật sự có vấn đề.

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng: "Ý em là trong tàn hương có thể có vỏ thuốc phiện?"

Tín Túc gật đầu: "Ừm. Hàm lượng không nhiều. Có thể chỉ trộn một chút. Vỏ thuốc phiện sau khi khô có vị đắng hơi chua. Nếu hàm lượng nhiều, em có thể ngửi ra được".

Lâm Tái Xuyên nhìn cậu chằm chằm, không hỏi gì thêm. Chính phủ vốn cấm người dân trồng thuốc phiện. Nếu bị bắt sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Một ngôi làng nông thôn bình thường sao có thể có thứ như vỏ thuốc phiện? Điều này thực sự khiến người khác nghĩ mà lạnh sống lưng.

Tín Túc vẻ mặt lạnh nhạt, hơi cụp mắt xuống, "Triệu Bồi Xương này miệng thì nói không tin thần sông nhưng khi em hỏi ông ta lễ vật cho thần sông là gì, ông ta lộ rõ vẻ tức giận giống như bị xúc phạm. Nhà nghèo đến mức trống rỗng không có gì nhưng vẫn có tâm trí thờ bức tượng của một vị thần kỳ dị.... Đây không phải phản ứng của người bình thường".

Truyền thuyết về thần sông che chở vùng đất này, niềm tin tập thể kỳ quái của dân làng, những nguồn thu nhập không rõ nguồn gốc từ hoa màu... Nếu thôn Đào Nguyên cũng dính líu đến buôn bán ma túy thì mọi thứ sẽ có lý. Hơn nữa, thuốc phiện và vỏ thuốc phiện chỉ là nguyên liệu. Muốn sản xuất ma túy để đưa ra thị trường, còn phải qua tinh chế. Trong thôn này, có lẽ còn giấu nhiều bí mật hơn nữa.

Lâm Tái Xuyên thở dài một hơi, "Em ngủ trước đi. Anh quay lại Cục Công an thành phố một chuyến. Sáng mai, anh sẽ về đón em".

Tín Túc nhìn anh chằm chằm, "Anh định đến nhà Triệu Bồi Xương lần nữa để thu thập chứng cứ, đúng không?"

"Ừm," Lâm Tái Xuyên cũng không định giấu cậu. Anh mặc thêm một chiếc áo khoác gió màu đen, "Anh sẽ về ngay".

Tín Túc cười khẽ, tựa người vào cửa, giọng uể oải: "Đây là manh mối em phát hiện ra. Đội trưởng định cướp công của em à?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Ừm. Lúc viết báo cáo vụ án, anh sẽ để tên của mình em".

Tín Túc: "..."

Người này đúng là thật sự không hiểu ý của cậu hay đang giả vờ ngốc với cậu? Tín Túc bĩu môi, nói: "Em đi cùng anh."

"Đã muộn rồi." Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, nhỏ giọng thương lượng. "Em có vẻ mệt rồi. Em ở nhà nghỉ đi. Anh sẽ bảo đồng nghiệp trực ban ở Cục Công an thành phố đi cùng anh. Sẽ không có nguy hiểm gì đâu".

Tín Túc ôm anh từ phía sau, giọng than thở như cố ý làm nũng: "Không có anh ở bên cạnh, em không ngủ được".

Sau khi yêu Lâm Tái Xuyên, Tín Túc đã từ một người đàn ông trưởng thành độc lập biến thành một cây leo tầm gửi bám lấy người khác, dĩ nhiên chỉ giới hạn trước mặt Lâm Tái Xuyên. Trong khoảng thời gian mới xác định quan hệ, rõ ràng cậu vẫn chưa dính người đến thế. Đừng nói là trước khi cậu biết Lâm Tái Xuyên.

Nếu nói Lâm Tái Xuyên không giỏi điều gì, thì có lẽ đó là việc anh không thể từ chối Tín Túc. Cuối cùng, hai người về nhà chưa được bao lâu lại cùng nhau lái xe rời khỏi khu dân cư.

Lâm Tái Xuyên đến Cục Công an thành phố trước, mang theo hai cảnh sát hình sự đang trực cùng hành động. Anh để họ ngồi trong xe, nếu phát hiện điều gì bất thường, hai người mới xuống xe hành động.

Khi cả đoàn người đến thôn Đào Nguyên đã là nửa đêm, tiếng gõ cửa "cộc cộc" trong đêm nghe rất rõ. Triệu Bồi Xương khoác một chiếc áo bông bẩn thỉu, mặt đầy vẻ tức giận vì bị đánh thức, đẩy cửa ra mắng: "Ai thế? Nửa đêm có để cho người ta ngủ không hả!? Đến trước cửa nhà tao gào khóc cái gì?"

Lâm Tái Xuyên: "Là tôi."

Nhìn rõ mặt Lâm Tái Xuyên, vẻ tức giận trên mặt Triệu Bồi Xương lập tức tiêu tan. Ông cười gượng một cái rồi hỏi đầy vẻ nghi ngờ: "Cảnh sát Lâm? Sao hai người lại quay lại? Có vấn đề gì sao?"

Lâm Tái Xuyên nói bình thản: "Vâng. Chúng tôi cần hỏi chuyện anh một chút".

Triệu Bồi Xương mặt đầy nghi ngờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Tái Xuyên và Tín Túc. Sau đó, ông để hai người vào nhà.

Lâm Tái Xuyên vừa vào cửa đã thấy lư hương mà Tín Túc đã nói đến. Phía sau bát hương là một bức tượng đồng cổ cao nửa mét. Anh thò tay vào bát hương sờ thử. Quả đúng là tàn hương trong bát không giống với tàn hương bình thường. Trong bát hương, chỉ có lớp trên cùng là tro mịn do tàn hương rơi xuống, phía dưới lót nhiều thứ giống cát mịn.

Là vỏ thuốc phiện à?

Triệu Bồi Xương nhìn động tác của anh, nói: "Nhà chỉ mua hương đốt vào dịp lễ tết. Ngày thường cũng không hay đốt. Có vấn đề gì sao?"

Lâm Tái Xuyên ngước mắt hỏi ông: "Tro trong bát hương đều là tàn hương của hương loại thường đốt ra à?"

"Đốt hương sao đốt ra nhiều tro thế được. Vả lại, tro hương mềm quá, không giữ được hương, cắm vào cũng không đứng được", Triệu Bồi Xương cười một cái, giải thích, "Lớp đất cát bên dưới là mấy năm trước tôi đào từ chỗ khác mang về. Có chuyện gì vậy, cảnh sát Lâm? Trong tro hương này có vấn đề gì sao?"

Lời giải thích này nghe cũng hợp tình hợp lý, không hề có sơ hở.

Triệu Bồi Xương là thật sự không biết "vấn đề" trong đó hay đang diễn kịch trước mặt hai người bọn họ?

Lâm Tái Xuyên và Tín Túc lặng lẽ liếc nhìn nhau. Anh hơi nhíu mày, "Lớp đất cát bên dưới này, anh lấy từ đâu?"

Triệu Bồi Xương nhăn mặt, vẻ khó xử nói: "Chuyện này đã lâu lắm rồi. Tôi không nhớ rõ bao lâu rồi chưa thay mấy thứ bên trong nữa".

Lâm Tái Xuyên nói vẻ lạnh nhạt: "Vậy anh nên cố nhớ kỹ lại đi".

Nhân lúc hai người nói chuyện, Tín Túc đã đi vòng quanh nhà Triệu Bồi Xương xem xét nhưng không phát hiện điều gì bất thường khác. Đúng là một căn nhà nông thôn điển hình. Hay việc bỏ vỏ thuốc phiện vào bát hương cũng là một cách thờ phụng thần sông của người trong thôn?

Khi quay lại, cậu nghe thấy Triệu Bồi Xương nói với Lâm Tái Xuyên: "Thôn chúng tôi trước đây có một nhà máy xi măng nhưng đã bỏ hoang khá lâu rồi. Thỉnh thoảng ở đó còn thừa đất cát, xi măng gì đó dùng không hết. Nếu trong lòng có nhà ai cần thì đến lấy về dùng. Tôi nhớ mấy thứ phía dưới bát hương hình như cũng là tiện tay bốc trong bao cát ở đó. Cũng là chuyện mấy năm trước rồi".

Lâm Tái Xuyên: "Chỗ cát đó giờ còn không?"

Triệu Bồi Xương giậm chân xuống đất: "Đều ở dưới sàn nhà rồi. Khi đó trời mưa to, nền xi măng nhà tôi bị nứt một khe nên tôi có lấy bao cát đó để sửa nhà. Đều dùng hết rồi. Chỉ còn lại một ít trong bát hương thôi".

Triệu Bồi Xương hỏi vẻ khó hiểu: "Cảnh sát Lâm, trong cát này có vấn đề gì sao?"

Lâm Tái Xuyên không nói gì.

Lời Triệu Bồi Xương nói nghe không có gì sai. Lời giải thích cũng hợp tình hợp lý nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Thấy anh không nói gì, Triệu Bồi Xương chủ động nói: "Nhà máy cũ đó giờ vẫn bỏ hoang. Nếu cậu quan tâm, tôi có thể dẫn cậu đến đó xem. Biết đâu trong đó còn sót lại chút đất cát gì đó".

Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lát: "Anh dẫn đường đi."

Triệu Bồi Xương cầm đèn pin, dẫn hai người đi về phía nhà máy.

Trong thôn tối đen như mực, xung quanh vắng lặng không một tiếng động. Buổi đêm đi lại trong nơi này giống một thôn ma không có hơi người.

Lâm Tái Xuyên gửi một tin nhắn cho đồng nghiệp đang đợi ở ngoài thôn, báo hai người họ đã chuyển địa điểm.

Phía sau thôn Đào Nguyên, có thể thấy một nhà máy không lớn lắm bên đường. Đó là vài gian nhà xi măng cũ kỹ.

Triệu Bồi Xương đẩy cửa lớn ra. Dưới ánh đèn pin, một đám bụi tích tụ nhiều năm bay tứ tung.

Ông ta quay người lại nói: "Chính là ở đây."

Lâm Tái Xuyên dùng đèn pin chiếu sáng, nắm tay Tín Túc, dẫn cậu đi vào bên trong nhà máy.

Nhiệt độ ban đêm vốn đã thấp, có lẽ vì lâu không có người lui tới, trong nhà máy tràn ngập cảm giác lạnh lẽo khó tả.

Đây đúng là một nhà máy xi măng cũ. Trên sàn nhà, cát mịn chất đống. Lâm Tái Xuyên ngồi xuống, dùng bàn tay đeo găng đen gom đất cát ở góc lại một chỗ, chiếu đèn pin quan sát. Chỉ là loại cát bình thường nhất, màu nâu nhạt, không giống với "tàn hương" ở nhà Triệu Bồi Xương.

Bên trong nhà máy không có cửa, các gian nhà xi măng được ngăn bằng gạch. Ở vị trí lẽ ra phải lắp cửa thì trống trơn, chỉ còn một đường viền.

Lâm Tái Xuyên đi vào một căn phòng nhỏ hẹp, ở góc phòng có một bao cát mịn chưa dùng hết. Tín Túc đi tới, ngồi xuống, dùng ngón tay bóp nhẹ những hạt nhỏ đó, lắc đầu với Lâm Tái Xuyên, khẽ nói: "Không có."

Cậu dùng giọng cực nhỏ chỉ hai người có thể nghe thấy: "Cát ở đây hình như đều "sạch". Những thứ ở nhà Triệu Bồi Xương có lẽ do ông ta tự thêm gì đó vào. Vừa rồi, ông ta cố ý đóng kịch trước mặt chúng ta."

Lâm Tái Xuyên nghĩ: Nếu Triệu Bồi Xương biết rõ về thứ trong bát hương thì mục đích ông ta dẫn hai người họ đến nhà máy này là gì?

Có lẽ là do sự cảnh giác về nguy hiểm tồn tại từ lâu, trong lòng Lâm Tái Xuyên chợt dâng lên một cảm giác không tốt.

Cùng lúc đó, phía sau hai người vang lên một tiếng ầm ầm, trong căn phòng nhỏ hẹp gần như rung chuyển. Sắc mặt Lâm Tái Xuyên thay đổi. Anh lập tức quay người lại. Trưởng thôn Đào Nguyên Triệu Bồi Xương đứng từ bên ngoài nhìn vào hai người với ánh mắt vô cảm, lạnh lẽo. Sau đó, gương mặt ông ta nhanh chóng bị một tấm đá dày che khuất.

"Cửa phòng" vốn trống trơn đột nhiên từ vách tường thò ra. Trong tích tắc tiếp theo, tấm đá đó rơi xuống với tốc độ cực nhanh!

Trong khoảnh khắc đột ngột này, phản ứng của Lâm Tái Xuyên đã là rất nhanh. Anh nhanh chóng lao hai bước về phía cửa phòng thì tấm đá đã rơi xuống cách mặt đất chưa đầy một mét. Lâm Tái Xuyên dùng hai tay chống tấm đá lên, cảm thấy một sức nặng khủng khiếp như chục nghìn cân đè lên cánh tay. Nhưng tấm đá đang rơi xuống đã bị ép phải dừng lại.

Lâm Tái Xuyên nghiến chặt răng: "Tín Túc, em..."

Ngay giây tiếp theo, ở bên ngoài, một con dao thái chém xuống. Nếu không phải Lâm Tái Xuyên nghe thấy tiếng gió rít của lưỡi dao sắc bén mà kịp rút tay về thì ngón tay của anh đã bị chém đứt rồi!

Nhát dao đó chém mạnh vào cạnh dưới của cánh cửa đá, phát ra một tiếng "cách".

Ầm!

Mất đi lực cản, tấm đá đập ầm một tiếng xuống đất.

Lúc này Tín Túc vừa mới đứng dậy ở góc phòng, vẻ mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ. Thậm chí, mặt cậu còn mang theo vẻ lạnh lùng khó tả.

Đây là một không gian nhỏ và kín hoàn toàn, nếu không phải dưới tấm đá còn một khe hở nhỏ thì có lẽ không lâu nữa, hai người họ sẽ chết ngạt ở đây.

"Kẻ xúc phạm thần sông..."

Giọng nói rờn rợn của người đàn ông vang lên bên ngoài tấm đá.

"Đều. Phải. Chết."

Hết chương 151

Đến chương 152
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện