Không hiểu sao lại hay có cảm giác như đang hẹn hò

Hai người rời khỏi nghĩa trang đã là 7 rưỡi tối. Lâm Tái Xuyên lái xe chở Tín Túc về nhà, sau đó, mình anh trở lại Cục Công an thành phố.

Hôm nay, Tín Túc theo chân "lãnh đạo cấp cao" cả ngày bôn ba ở bệnh viện, tay chân đã tê rần. Cậu tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ lùng thùng, nhảy lên giường. Cậu kéo một thùng đồ ăn vặt để cạnh gối đầu, mở một bộ phim tình yêu ngọt ngào ngốc nghếch đang nổi, định xem tập phim mới nhất xong là đi ngủ luôn.

Tín Túc không cảm nhận được nhan sắc của nam nữ chính nhưng rất thích xem cốt truyện. Gu phim của cậu rất kì lạ, rất thích xem kiểu phim vừa nhìn liền biết là kiểu phim công nghiệp mỳ ăn liền làm ẩu.

Đang xem đến một nửa, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.

Tín Túc bò dậy, ấn loa ngoài: "Có chuyện gì?"

Giọng phía đầu bên kia trêu ghẹo: "Quan tâm trạng thái tinh thần của lãnh đạo nhỏ theo thông lệ một chút. Gần đây sao không có động tĩnh gì, không đến tìm tôi uống rượu?"

Tín Túc nhìn máy tính bảng chằm chằm, không chớp mắt, "Cục Công an thành phố mấy hôm nay phát hiện vài thứ thú vị, còn đang điều tra".

Giọng Tần Tề ngừng một chút: "Có cần bên chúng tôi hỗ trợ không?"

"Tạm thời chưa cần. Thứ các anh có thể tra được, Lâm Tái Xuyên cũng tra được".

Tín Túc tua qua hai phút quay cảnh nam nữ chính hôn nhau, thuận miệng hỏi: "Anh có ấn tượng với cái tên Sở Xương Lê không? Tôi chưa từng tiếp xúc với người này".

Tần Tề suy nghĩ: "Sở Xương Lê...... Người Bò cạp Sa mạc? Hình như trước đây tôi từng nghe thấy cái tên này nhưng chưa từng tiếp xúc với người này. Sao thế? Vụ án mạng hung thủ vị thành niên của Cục Công an thành phố các cậu có liên quan tới người này à?"

Tín Túc nói: "Người này hiện đang bị tạm giữ ở Cục Công an thành phố".

Tần Tề: "........."

Nhớ tới gì đó, Tín Túc lại nhướn mày, dựa lưng lên gối phía sau, giọng lười biếng: "Hôm nay, tôi đi cùng Lâm Tái Xuyên đến nghĩa trang thăm mộ Tống Đình Lan, thấy bọn họ còn lập mộ cho anh đấy, cảnh sát anh hùng nhân dân Tần ạ".

Phía bên Tần Tề an tĩnh kì lạ trong vài giây, sau đó, thở dài: "Vâng, nhờ phúc của ngài nên tôi còn chưa chết đâu. Lát nữa nhờ ngài nhớ đốt nhiều giấy cho tôi".

Anh không tám nhảm với Tín Túc lâu lắm, lại nói chuyện công: "Sở Xương Lê ở Cục Công an thành phố có khai gì không?"

Tín Túc vẻ mặt lãnh đạm: "Nói mấy lời vô ích, không có tác dụng gì. Về những manh mối liên quan đến Bò cạp Sa mạc, nửa chữ cũng không nói. Tuyên Trọng đúng là đã nuôi một con chó ngoan".

Tần Tề không biết hiện tại Cục Công an thành phố đã điều tra được gì rồi nhưng Tín Túc không nói, anh cũng rất biết điều không hỏi lại.

"Mệt rồi".

Tập phim cũng chiếu đến đoạn cuối. Tín Túc ngáp một cái, "Ngủ đây".

Tần Tề đối với chất lượng giấc ngủ của Tín Túc đúng là khâm phục sát đất. Anh trầm mặc hai giây, nói giọng tẻ ngắt: "Ngủ ngon".

Tín Túc ngắt điện thoại, chạy đi rửa mặt. Sau đó, cậu leo lại lên giường, trùm chăn kín đầu, cả người cuộn tròn trong chăn, ngủ.

**

Truyện được đăng tại Wattpad.com/Thanhdauquan và thanhdauquan.blogspot.vn

**

Lúc Lâm Tái Xuyên trở lại Cục Công an thành phố thì đã khuya. Rất nhiều cảnh sát đã tan làm về nhà. Chỉ còn hai, ba đồng sự còn ở văn phòng tăng ca. Thấy anh trở lại, Hạ Tranh lập tức đứng bật dậy, đem một chồng văn kiện đã đóng dấu giao cho anh, "Đội trưởng Lâm, đây là các vụ mất tích trong 5 năm gần đây mà chúng tôi đã thống kê. Rất có thể có liên quan đến thông tin các bé trai mất tích trong vụ án chúng ta đang điều tra".

Lâm Tái Xuyên nhận chồng tài liệu, lật xem một lượt. Trải qua sàng lọc bước đầu, vô cớ mất tích như Hà Phương, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, toàn bộ thành phố Phù Tụ có khoảng 5-60 người.

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, "Cậu vất vả rồi. Bên Hà Phương hiện giờ là ai đang trông coi?"

Những người đó có thể giết Phùng Nham Ngũ để bịt miệng, khó tránh việc sẽ nổi sát tâm với Hà Phương. Lâm Tái Xuyên vẫn giữ cậu lại, trông coi trong tầm mắt của Cục Công an thành phố.

Trừ bỏ Sở Xương Lê, Hà Phương là nhân chứng quan trọng nhất trong vụ án này, không thể để xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn.

Hạ Tranh nói: "Là lão Sa. Anh ấy là bệnh nhân, không thể vận động quá mạnh, ở cùng phòng với phạm nhân giết người trẻ tuổi kia cũng tiện thể được nghỉ ngơi một chút".

Lâm Tái Xuyên liên hệ Sa Bình Triết, xác nhận Hà Phương còn chưa ngủ, đi thẳng đến phòng tạm giam.

Sa Bình Triết thấy anh đi vào, đứng dậy nói: "Đội trưởng Lâm."

Lâm Tái Xuyên nhìn cánh tay băng bó trắng toát của đối phương, nhẹ giọng thăm hỏi: "Vết thương đã đỡ chưa?"

"Không việc gì." Sa Bình Triết quơ quơ cánh tay, "Cả người vẫn mạnh khỏe. Chỉ là, đôi khi đầu có cảm giác choáng váng. Còn lại không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ cũng để tôi xuất viện".

"Nếu không thoải mái thì không cần cố quá", Lâm Tái Xuyên vỗ nhẹ bờ vai lão Sa, "Anh về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tối nay để tôi ở đây".

Sa Bình Triết gật đầu một cái, ôm đầu đi ra khỏi phòng tạm giam.



Trong phòng chỉ còn lại hai người. Hà Phương mở to hai mắt trống rỗng, không hề có cảm xúc nhìn Lâm Tái Xuyên.

Có thể Tín Túc thẩm vấn lần trước để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho Hà Phương nên cậu không sợ người đàn ông trước mặt lắm. Ít ra, so với Tín Túc, người cảnh sát này có vẻ ôn hòa hơn nhiều.

Lâm Tái Xuyên đặt một tờ lệnh bắt giữ đã được phê duyệt lên bàn trước mặt Hà Phương, trầm giọng, nói: "Người này là Sở Xương Lê, hung thủ đã giết Phùng Nham Ngũ, chiều nay, sa lưới ở bệnh viện Nhân dân thành phố, đã bị cảnh sát khống chế".

Anh nhẹ giọng nói với Hà Phương: "Về sau, cậu không cần phải sợ ông ta nữa".

Hà Phương nhìn chằm chằm gương mặt hung hãn, lạnh băng của người đàn ông trên ảnh chụp, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, môi mấp máy mấy cái, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, vẫn không mở miệng.

Từ lúc nhìn thấy ảnh chụp của Sở Xương Lê, cả người Hà Phương rõ ràng có biểu hiện cứng đờ, hai tay chống lên đầu gối, ngồi thẳng tắp trên ghế.

Lâm Tái Xuyên biết cậu vẫn có nỗi sợ hãi ăn sâu bén rễ đối với người này. Mà loại sợ hãi này bị huấn luyện lặp đi lặp lại nên càng khắc sâu vào trong đầu Hà Phương, không phải có thể khắc phục trong thời gian ngắn. Anh không muốn gây áp lực quá mức đối với cậu nên chuyển đề tài, "Ăn chút đi".

Lúc anh đến đây có xách theo chút đồ ăn vặt cho Hà Phương. Do quá muộn, không kịp ra ngoài mua, anh lấy tạm một hộp bánh kem thanh dâu và một túi bắp rang trong tủ lạnh nhỏ của Tín Túc.

Hà Phương ngẩn người, sau đó yên lặng cúi đầu, dùng cái muỗng xúc bánh kem, máy móc nhét vào miệng.

Bánh kem kia chắc hẳn rất ngon nên vẻ mặt tẻ nhạt của Hà Phương hơi ngẩn ra, sau đó, ăn đến miếng cuối cùng, còn vét sạch kem dính trên vỏ hộp, không để lại chút vụn bánh nào.

Chờ cho Hà Phương ăn xong, Lâm Tái Xuyên mới ngồi xuống cạnh cậu, đưa một phần tài liệu khác trong tay cho cậu xem. Là ảnh chụp những thiếu niên bị mất tích.

"Xem thử một chút xem cậu có biết ai không?"

Nhìn thấy khuôn mặt những thiếu niên đó, Hà Phương hơi chần chờ, ngơ ngác giương mắt nhìn Lâm Tái Xuyên, tựa hồ không hiểu ý anh.

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: "Đây là những người sàn sàn tuổi cậu, đều mất tích trong khoảng thời gian gần với cậu".

Hà Phương hiểu ra, do dự vươn tay cầm những tấm ảnh chụp, xem từng tấm một.

Gương mặt các thiếu niên khác nhau nhưng thần thái đều tương tự, ánh mắt trong sáng ngây thơ, thoạt nhìn ngây ngô non nớt, giống những mầm trúc non chưa trải qua sự tàn phá của gió mưa.

Hà Phương chậm rãi xem từng tấm một, khi nhìn thấy một bức ảnh, động tác đột nhiên ngừng lại. Sau đó, cả người cậu bắt đầu run lên bần bật, giọng nói phát ra những tiếng mơ hồ, không rõ, gần như khóc lóc: "A... hu... hu!"

Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên hơi đổi, "Cậu từng gặp người này, phải không?"

Cả người Hà Phương co rúm lại, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, lăn xuống dưới, ngón tay không chịu khống chế mà dùng sức nắm chặt lại, tấm ảnh trong lòng bàn tay cậu bị vo lại.

Lâm Tái Xuyên đổi cách hỏi khác: "Bé trai này hiện giờ còn sống không?"

Hà Phương không nói gì. Cậu như rơi vào dòng ký ức đáng sợ, cả người co lại hết sức có thể, hai tay ra sức túm tóc, xoang mũi phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Hà Phương rõ ràng nhớ rõ thiếu niên này. Hơn nữa, tám, chín phần mười, người này đã gặp nạn.

Kết hợp phản ứng của Hà Phương, Lâm Tái Xuyên chợt nhớ đến lời Tín Túc từng nói với anh: "Bọn họ huấn luyện những sát thủ thiếu niên này giống cách nuôi sâu độc. Họ đặt các con sâu độc ở cùng nhau, để chúng giết hại lẫn nhau. Con sống sót cuối cùng trở thành vua".

Hà Phương làm sao có thể hoàn toàn chết lặng mà giết Ngô Xương Quảng? Kể cả là nhân cách chống xã hội Trời sinh, lần đầu tiên giết người, trong lòng luôn dao động.

Hay là nói, dưới sự huấn luyện của những người đó, Hà Phương đối với hành động "giết người" đã không còn phản ứng?

Trong đầu Lâm Tái Xuyên nhanh chóng xẹt qua một vài khả năng nhưng kết quả nào cũng không lạc quan.

Hà Phương gần như muốn cắm móng tay thật sâu vào trong da đầu. Đau đớn giúp cậu thanh tỉnh. Cậu chật vật lau nước mắt, thở hổn hển vì kinh ngạc, vừa nức nở, vừa lắc đầu, cuối cùng, từ trong cổ họng nghẹn ngào, cậu nói được mấy chữ: "Cậu... ấy... chết... rồi..."

Lâm Tái Xuyên không hỏi người này chết thế nào. Quá trình "huấn luyện" nhất định khiến Hà Phương không thể mở miệng trước mặt cảnh sát. Nếu không, cậu sẽ rơi vào tình trạng phản ứng kích thích như sau khi bị giật điện như lần trước.

Hà Phương không nói được. Nhưng nhất định Sở Xương Lê biết.

Lâm Tái Xuyên vẻ mặt trầm tĩnh, con ngươi lạnh băng.

Chờ đến khi cảm xúc Hà Phương dần bình tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi mở miệng: "Hà Phương, tôi biết mấy năm gần đây, cậu đã làm rất nhiều việc, có thể xuất phát từ ý muốn của cậu, hoặc phần lớn do người khác sai khiến".

Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn cậu chằm chằm, giọng nói dịu dàng lại mang theo vẻ nghiêm khắc: "Sau này, cậu sẽ trở lại cuộc sống bình thường. Những người đó sẽ không còn cơ hội khống chế cậu. Cả đời này, cậu còn con đường rất dài phía trước. Chẳng lẽ, cậu định để tương lai cũng sống vĩnh viễn chết lặng, hồ đồ, mơ màng sống mãi như vậy sao?"

Hà Phương cúi đầu không nói gì.

Cậu... đã không thể trở về.

Hai tay cậu đã dính đầy máu. Cậu không có khả năng trở lại xã hội, vĩnh viễn không thể trở lại là "người bình thường".

Cậu là "dị loại", là quái vật giết người. Cậu sẽ không thể dung nhập vào xã hội.



Không ai có thể tiếp nhận cậu. Vĩnh viễn không thể.

Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa. Cuối cùng, anh lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp. Đó là ảnh chụp Hà Phương ba năm trước, mỉm cười tươi rói trước ống kính máy ảnh.

Anh thấp giọng nói bên tai Hà Phương: "Nhớ lại bản thân trong quá khứ một chút. Ba năm trước, cậu từng mơ ước tương lai sẽ thế nào".

**

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad.com/Thanhdauquan và thanhdauquan.blogspot.vn

**

Ngày hôm sau, lúc Tín Túc đến văn phòng liền phát hiện bánh kem cậu vừa mua tối qua không thấy đâu. Mặc dù các loại đồ ăn vặt trong tủ lạnh nhỏ của cậu là tài sản chung của Cục Công an thành phố, ai đói bụng đều có thể mở ra, lấy cái bánh mỳ kẹp ăn lót dạ. Nhưng cảnh sát nam đều không thích ăn đồ ngọt. Cả Cục chỉ có một cảnh sát nữ duy nhất là Chương Phỉ, vì duy trì thân hình nên trước nay rời xa bánh kem bơ. Cho nên, đồ ngọt của cậu gần như chưa từng có người chạm vào.

Hơn nữa, cái bánh kem thanh dâu kia cậu mua định để ăn sáng nay!

Tín Túc vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm trước tủ lạnh, nghĩ mãi không ra ai là "kẻ tình nghi" đã cầm bánh ngọt của mình đi. Cậu đành lấy di động ra, định đặt một đơn mới nhưng cửa hàng thông báo phải sau 10 giờ mới bắt đầu giao hàng.

Niềm vui sáng sớm lập tức tắt ngấm.

Tín Túc vẻ mặt u oán ngồi lại bàn của mình, buồn bã, ỉu xỉu nằm bò ra bàn làm việc, quyết định chây ì đến khi kim giây chỉ đúng vào 8 giờ 30 phút mới bắt đầu làm việc.

Lúc này, Lâm Tái Xuyên từ ngoài đẩy cửa đi vào, trong tay giống như còn xách theo gì đó. Vừa vào cửa, anh liếc nhìn chỗ Tín Túc, sau đó, nâng bước lại gần, đặt túi đồ trên tay lên mặt bàn làm việc của cậu.

Tín Túc: "......?"

Cậu nhìn Lâm Tái Xuyên một cái, do dự duỗi tay mở túi ra, nhìn thấy bên trong có đủ loại đồ ngọt muôn hình muôn vẻ, bánh xoài ngàn lớp, hộp sữa đậu nành, bánh chocolate chẩy, khoai lát cay... Gần như có đủ các loại khẩu vị.

Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Tôi không mua được bánh ở cửa hàng bánh ngọt kia. Mấy thứ này có thể chứ?"

Tín Túc hiểu ra, ngước mặt lên, hỏi: "Hóa ra anh là người đã ăn bánh kem thanh dâu của tôi à?"

Lâm Tái Xuyên giải thích với cậu: "Đêm qua, tôi gặp Hà Phương để tìm hiểu vụ án nên lấy bánh kem mang cho cậu ấy".

Dừng một chút, anh lại nói: "Nếu cậu không thích mấy thứ này, chờ đến lúc cửa hàng bánh ngọt kia mở cửa, cậu muốn ăn gì, tôi sẽ bảo nhân viên giao đến đây".

"Hả", Tín Túc hiếm khi không kén chọn, mở ra hộp sữa đậu nành, sau đó lại được voi đòi tiên, nói: "Nhưng tôi vẫn muốn ăn bánh kem thanh dâu".

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, "Cậu muốn bọn họ làm xong giao qua đây ngay hay giờ nghỉ trưa, tôi chở cậu đi mua?"

Tín Túc thuận tay hủy đơn định đặt trên phần mềm điện thoại, không cần suy nghĩ, nói: "Nghỉ trưa đi mua".

"Được".

Chương Phỉ ngồi sau máy tính, tình cờ nghe cuộc nói chuyện của hai người, không biết tại sao, trong đầu lại hiện lên ảo giác kì lạ về hình ảnh của mấy cặp đôi yêu nhau đang lên lịch trình hẹn hò. Sau đó, cô bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, lòng sợ hãi, sờ sờ cánh tay sởn đầy gai ốc, "...."

Lâm Tái Xuyên dùng 5 phút đồng hồ thương lượng phương án bồi thường bánh kem thanh dâu với Tín Túc, sau đó mới xoay người, lãnh đạm, trầm giọng nói: "Chuẩn bị thẩm vấn Sở Xương Lê lần nữa".

Nghe xong những lời này, vẻ mặt cảnh sát trong văn phòng đều không tốt lắm.

Sở Xương Lê nhất định là nghi phạm ác liệt nhất mà bọn họ gặp phải mấy năm gần đây, ngang nhiên cầm súng bắn cảnh sát, không kiêng dè thú nhận hành vi phạm tội của mình, ở phòng thẩm vấn nói năng xằng bậy, không thèm che giấu ác ý đối với cảnh sát.

Đặc biệt, ông còn có liên quan đến "Chim Ngói", nói chuyện chuyên chọc thẳng vào tim người khác.

Nửa giờ sau, Sở Xương Lê bị dẫn vào phòng thẩm vấn Cục Công an thành phố.

Cuộc thẩm vấn chiều qua, từ đầu đến cuối, Lâm Tái Xuyên đều phản ứng vô cùng bình tĩnh, không cuồng loạn như dự đoán của Sở Xương Lê, ông không thấy được náo nhiệt như trong tưởng tượng nên lại muốn châm chọc anh vài câu.

Nhưng không chờ ông mở miệng, Lâm Tái Xuyên đã đi đến, đặt một tấm ảnh chụp trước mặt Sở Xương Lê, vẻ mặt thản nhiên, nói: "Anh có ấn tượng gì đối với người này không?"

Nhìn rõ gương mặt thiếu niên trên ảnh chụp, vẻ mặt Sở Xương Lê không thể không biến sắc. Người này rõ ràng đã chết lâu rồi, Cục Công an thành phố làm sao tra được đến trên đầu ông?!

Lâm Tái Xuyên như thể đọc được suy nghĩ của ông: "Không cần nghi ngờ. Là Hà Phương khai báo".

Chuyện đến nước này, Sở Xương Lê không thể xác định được cớm đã cậy ra được những thông tin gì từ miệng Hà Phương...

Tên cớm này đã moi ra được những sự thật nhiều cảnh sát khác không thể tra ra được, đặt trước mặt ông. Ông không dám tin Hà Phương nhất định sẽ giữ kín như bưng.

Đôi mắt đen nhánh của Lâm Tái Xuyên lạnh lùng nhìn ông chằm chằm: "Sở Xương Lê, hi vọng anh hiểu rõ rằng, không phải tôi đang thăm dò vụ án với anh mà chẳng qua muốn nghe anh kể lại một lần, để xác định xem anh có nói dối cảnh sát hay không, có đáng được nhận hai chữ "tự thú" hay không. Cho nên, anh không cần nói ra mấy lời nói dối cấp thấp, vụng về đó".

Mí mắt Sở Xương Lê hơi mở ra.

Cảnh sát trước mặt cứ thế lạnh như băng, không hề sơ hở, đứng trước mặt ông từ trên cao nhìn xuống, bất kể là 5 năm trước hay 5 năm sau, đều khiến người khác căm hận vì ngoan cố, cứng rắn đến vậy. Giống như, bất kể phá hủy thân xác người này đến thế nào, chỉ cần còn tinh thần, để lại cho người này một hơi thở thì anh có thể mạnh mẽ tiếp tục đứng lên, đứng ở nơi cao nhất mà ông phải ngẩng đầu mới có thể thấy được.

Lâm Tái Xuyên hỏi ngắn gọn, dứt khoát: "Tổ chức kia của anh đã huấn luyện Hà Phương thành sát thủ chuyên nghiệp thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện