Câu hỏi này của Chương Phỉ đương nhiên không nhận được câu trả lời. Trước khi Lâm Tái Xuyên mở miệng, cô tự vãn hồi tự tôn của bản thân, vờ như không có việc gì, nói sang chủ đề khác.

Hôm sau, Lâm Tái Xuyên và Tín Túc cùng nhau ra viện. Lâm Tái Xuyên vốn muốn để Tín Túc ở nhà mình nghỉ ngơi, giữa trưa và buổi tối, anh có thể chạy về chăm sóc cậu. Nhưng có thể Tín Túc thấy nhàm chán, lại không muốn ngồi ở nhà Lâm Tái Xuyên, mắt to trừng mắt nhỏ với đàn anh chó cảnh sát nên năn nỉ ỉ ôi Lâm Tái Xuyên để anh mang mình đi Cục Công an thành phố. Trên đầu cậu còn dán một miếng băng gạc màu trắng, chờ tuần sau cắt chỉ, thay thuốc là cơ bản khỏi hẳn.

Tín Túc vừa đến văn phòng liền nhận được quan tâm hỏi thăm của tất cả đồng sự ở đây. Thùng đồ ăn vặt và tủ lạnh nhỏ vốn dĩ sắp thấy đáy lại lần nữa được đồng sự nhét tràn đầy.

Ở phía khác, Hạ Tranh noi gương thuộc tính cuồng làm việc của lãnh đạo, báo cáo tiến triển công việc mấy hôm nay với Lâm Tái Xuyên, "Đội trưởng Lâm, đây là ghi chép thẩm vấn của ba nghi phạm. Bọn họ đã khai ra thông tin của chủ thuê, còn có thời gian và cách thức giao dịch. Hiện tại, chúng tôi đang truy vết và điều tra theo manh mối này. Mặt khác, các văn kiện cần kí tên đều đặt trên bàn làm việc trong phòng anh".

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, nhận tập tài liệu trên tay Hạ Tranh, "Cậu vất vả rồi. Tôi biết rồi".

Lâm Tái Xuyên trở lại văn phòng, lượng công việc chồng chất ba ngày, xử lý tương đối mất thời gian và phiền phức. Chờ đến khi anh xử lý xong, đã gần chạng vạng.

Tín Túc về nhà một mình. Cậu nói vì khoảng thời gian này muốn đến nhà Lâm Tái Xuyên "ở tạm" nên cần về nhà thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân.

Có điều, Tín Túc không nói thật.

Cậu ở bệnh viện ba ngày không được tắm rửa, cả người khó chịu ngứa ngáy. Lâm Tái Xuyên nói miệng vết thương của cậu chưa lành, cơ thể còn chưa bình phục nên không cho cậu tắm rửa. Tín Túc một mình lén lút lái xe về biệt thự ngoại thành, vừa vào cửa, chuyện đầu tiên là chui vào phòng tắm kì cọ, ngâm người trong nước ấm.

Kết quả, sáng hôm sau, không thấy Tín Túc đến Cục Công an thành phố, gọi điện cho cậu cũng không được.

Lần thứ ba gọi vẫn không ai nghe máy, Lâm Tái Xuyên hơi cau mày.

Anh đứng dậy, ra khỏi văn phòng, đi xuống tầng, "Tín Túc không ở đây à?"

Các cảnh sát trong văn phòng mấy mắt nhìn nhau, "Tín Túc? Buổi sáng chưa thấy cậu ấy tới. Tôi còn nghĩ cậu ấy xin nghỉ ốm".

Chương Phỉ nói: "Cậu ấy muốn xin nghỉ nhất định sẽ thông báo. Gọi điện thoại cho cậu ta hỏi xem sao?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Không gọi được."

Hạ Tranh hơi lo lắng, hỏi, "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Dù sao Tín Túc cũng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, vết thương trên đầu còn chưa khỏi hẳn, hôm qua lúc tới Cục Công an thành phố cũng không phải dáng vẻ đã bình phục hoàn toàn.

Lâm Tái Xuyên cầm áo khoác gió, quay người rời khỏi văn phòng, "Tôi đến nhà Tín Túc xem sao. Trong Cục nếu có việc thì gọi điện cho tôi".

Hạ Tranh vẻ mặt lo lắng sốt ruột: "Tín Túc sẽ không phải có di chứng gì đi?"

Chương Phỉ dẫm lên chân cậu ở dưới gầm bàn một cái, "Này! Cậu có thể nói câu nào may mắn một chút được không?"

Hạ Tranh nhớ tới thể chất miệng quạ đen của bản thân, lập tức ngậm miệng lại.

Lâm Tái Xuyên lái xe một giờ, đến trước cửa biệt thự của Tín Túc, anh giơ tay ấn chuông cửa. Đợi hai, ba phút, bên trong không có người ra mở cửa.

Lâm Tái Xuyên không thể xác định Tín Túc có ở bên trong hay không. Lâm Tái Xuyên biết bất động sản đứng tên cậu có bốn căn biệt thự và rất nhiều căn chung cư có dùng tiền cũng không mua được. Không chừng, hôm qua, Tín Túc căn bản không về đây.

Lâm Tái Xuyên đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc. Sau đó, anh lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bam công tầng hai. Anh dậm mũi chân lên gờ cửa sổ hơi nhô ra ở tầng một, bám vào ban công gần như làm bằng kính ở tầng hai. Anh duỗi tay bắt lấy vòng bảo hộ bên trên, nâng người lên, rướn người về phía trước, trực tiếp nghiêng người nhảy vào ban công tầng hai.

Người này thế mà không khóa cửa ban công.

Có thể vì không gian rộng lớn lại trống trải, biệt thự của Tín Túc luôn có vẻ lạnh lẽo, không người ở. Lâm Tái Xuyên từ ban công tầng hai đi vào phòng khách, lại lên phòng ngủ tầng ba.

Anh giơ tay, khẽ đẩy cửa phòng ngủ...

Gối đầu màu đen lẻ loi để trên giường. Trên giường cũng không thấy người, chỉ thấy chăn hơi phồng lên một đường cong nhỏ. Tín Túc lúc ngủ thích vùi cả mặt vào trong chăn. Thông thường, khi ngủ trên sô pha ở văn phòng, cậu luôn quấn chăn kín mít thành một con nhộng rồi ngủ.

Lâm Tái Xuyên đi đến mép giường, nhỏ giọng gọi một câu: "Tín Túc?"



Bên trong chăn không có tiếng trả lời.

Lâm Tái Xuyên do dự một lúc, duỗi tay ôm ổ chăn đến mép giường. Nhìn đống chăn cuộn tròn, nhất thời anh không biết ra tay từ đâu. Anh cầm lấy một góc chăn, luồn tay vào bên trong, cuối cùng kéo được Tín Túc ra khỏi chăn.

Tín Túc không mặc quần, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm nhăn nhúm, tóc tán loạn, ướt át, không cần chạm cũng có thể cảm giác được da cậu nóng rực, cả người mang vẻ đỏ ửng không bình thường.

"Tín Túc."

Lâm Tái Xuyên kéo ổ chăn, hai tay bế đặt cậu lên gối đầu. Cậu sốt rất cao. Đêm qua, lúc ngủ ở nhà anh, Tín Túc vẫn còn khá tốt. Kết quả, một đêm không đặt trong tầm mắt, người này có thể tự mình lăn lộn đến sốt cao. Lâm Tái Xuyên xoay người đi vào phòng tắm, thấm ướt khăn bông, gấp lại, đặt lên trán cậu.

Tín Túc nằm trong chăn ra rất nhiều mồ hôi, cả người đều ướt sũng, lông mi đen nhánh cũng ướt dầm dề. Bị khăn lông ẩm lạnh chạm vào da, Tín Túc giống như bị lạnh bất ngờ, vô thức né tránh, cổ họng "hừ" một tiếng.

Lâm Tái Xuyên lại từ quầy bar dưới tầng lấy một chai rượu trắng không biết bao nhiêu tiền, từ trong chăn, lấy ra tay phải của Tín Túc, lau rượu trắng, tiến hành giảm nhiệt độ bằng phương pháp vật lý.

Cơ thể Tín Túc có một vẻ gầy gò bệnh tật, cách làn da mỏng manh, có thể sờ đến xương cốt. Lâm Tái Xuyên dùng một tay nắm lấy cổ tay cậu. Thoạt nhìn, cậu có vẻ yếu ớt, mong manh.

Ý thức của Tín Túc còn chưa tỉnh táo hẳn. Cậu không nhận ra người bên cạnh là ai. Loáng thoáng cảm thấy có người vượt qua khoảng cách thông thường, chạm vào mình, cậu rụt tay về, dùng giọng nói vô cùng âm u, lạnh lẽo đầy vẻ lạnh lùng quát: "Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!"

Lâm Tái Xuyên nhìn lên, thấy vẻ mặt lạnh lùng, không kiên nhẫn của đối phương, anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Anh là Lâm Tái Xuyên".

"........." Nghe thấy giọng Lâm Tái Xuyên, vòng bảo vệ sắc bén xung quanh Tín Túc lập tức vỡ tan. Cậu cố gắng mở mắt, hàng mi dài rậm hơi run lên, khóe mắt vì sốt cao nên phiếm hồng.

"Đội trưởng Lâm...? Sao anh đến đây?"

Giọng Tín Túc chần chờ, khàn khàn, phản ứng hiếm khi chậm chạp, hai mắt mờ mịt hơi nước nhìn lên trần nhà, "Tôi lại ngủ quên sao?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Em bị sốt."

Tín Túc cuối cùng cũng cảm nhận được cả người không thoải mái. Hình như cậu thật sự bị sốt. Cậu mang theo giọng mũi "Ừm" một tiếng, nói chậm rì rì: "Vậy hiện giờ, xin phép lãnh đạo cho tôi nghỉ ốm".

Lâm Tái Xuyên vươn tay vén sợi tóc ướt sũng ra sau tai cậu, để lộ ra cái trán trắng nõn, trơn bóng. Anh thấp giọng nói: "Chiều hôm qua em còn đến Cục Công an thành phố đi làm, anh đã nghĩ em thật sự không sao. Tại sao đột nhiên phát sốt?"

Tín Túc chột dạ mấp máy môi, im lặng trong hai giây, quyết định thành thật khai báo: "Buổi tối về nhà tắm rửa".

Lâm Tái Xuyên: "........."

Anh thở dài, nói: "Miệng vết thương có chạm vào nước không?"

Tín Túc nói ỉu xìu: "Không có. Tôi bọc đầu tắm".

"Em sốt rất cao, muốn anh chở đến bệnh viện khám không?"

Tín Túc kháng cự nói: "Không đi."

Lâm Tái Xuyên biết cậu không thích đi bệnh viện, "Vậy chút nữa dậy ăn một chút rồi uống thuốc hạ sốt".

Tín Túc uể oải hơi gật đầu, lại ỉu xìu chui vào ổ chăn. Mặt cậu đỏ ửng suy yếu, nhìn hơi đáng thương.

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng hỏi cậu, "Lạnh không?"

Tín Túc nhỏ giọng nói: "Không lạnh."

Không lâu sau, Tín Túc lại mơ mơ màng màng ngủ. Cậu gần như không có bất kì đề phòng nào với Lâm Tái Xuyên, bị anh đùa nghịch thế nào cũng không tỉnh.

Lâm Tái Xuyên ngồi ở mép giường, cởi băng gạc trên đầu cậu, bôi thuốc lên miệng vết thương lần nữa. Miệng vết thương thoạt nhìn khá dài, có vết khâu rõ ràng. Làn da trắng nõn đan xen hai vết chỉ khâu nhô lên trông giống vết rách dữ tợn trên miếng ngọc đẹp hoàn mỹ không tỳ vết. Vì thế, càng nhìn càng khiến người khác thấy sợ.

Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm miệng vết thương của cậu một lúc lâu. Sau đó, anh nhắm hai mắt lại, giữa hai chân mày để lộ vẻ đau đớn cố gắng kiềm nén.

Lâm Tái Xuyên đi vào bếp làm bữa sáng cho Tín Túc. Bởi vì Tín Túc bị ốm nên anh nấu mấy món dễ tiêu – một bát trứng hấp tôm bóc vỏ, một bát canh nấm hải sản.



Xong xuôi, anh gọi Tín Túc dậy: "Dậy ăn chút gì đi".

Tín Túc vẻ mặt không tình nguyện rời khỏi ổ chăn, đầu nặng trịch, cả người mềm như bông, ngồi không hề có sức. Nếu không phải xoang mũi còn lưu lại khả năng ngửi, ngửi được mùi hương thơm ngon của đồ ăn, cậu căn bản không thể bò dậy.

Lúc này, Tín Túc hít hít mũi mấy cái, cố gắng ngồi dậy ăn, lấp đầy dạ dày trống rỗng. Cậu ngồi ăn trong nửa giờ, sau đó, lại thành thành thật thật bóp mũi uống thuốc hạ sốt. Nếu không, Lâm Tái Xuyên sẽ trực tiếp dẫn cậu vào thẳng bệnh viện.

Lâm Tái Xuyên ngồi ở mép giường, không có ý rời đi.

Tín Túc nằm lại giường, giương hai mắt nhìn anh, giọng thì thào, hỏi: "Anh không về trong đội à?"

Hiện tại, đội điều tra hình sự hẳn không ít việc.

Lâm Tái Xuyên nói: "Buổi chiều sẽ về."

Tín Túc đại khái sẽ không để người khác đến chăm sóc. Cậu còn đang sốt cao. Lâm Tái Xuyên không dám, cũng không muốn để lại cậu ở nhà một mình.

"Mấy người hôm qua nói gì không? Có điều, không nói cũng không sao, có thể theo dõi xe. Trừ bỏ Bò cạp Sa mạc, tôi không thể nghĩ đến ai khác", Tín Túc ho khan một tiếng, giọng nghe hơi lãnh đạm, "Lần trước, anh xử lý Hình Chiêu trước khi bọn họ hành động, rút ra một cái đinh quan trọng của tổ chức. Chỉ sợ những người đó đã sớm muốn đẩy anh vào chỗ chết".

Ân oán giữa Lâm Tái Xuyên và Bò cạp Sa mạc có từ lâu. Đừng nói bây giờ còn có một cái Sở Xương Lê, theo hiểu biết của Tín Túc đối với Tuyên Trọng, chỉ sợ ông ta muốn diệt trừ Lâm Tái Xuyên từ lâu cho sảng khoái.

Lâm Tái Xuyên không bình luận gì, chỉ nói: "Ngủ một giấc đi, chờ lúc tỉnh sẽ hạ sốt".

Tín Túc vốn không có tinh thần, uống xong thuốc hạ sốt, đầu càng thêm mơ màng. Hai mắt vừa nhắm, cậu liền ngủ. Cậu lại ngủ hơn hai giờ, ổ chăn ngấm rất nhiều mồ hôi. Ga trải giường và đệm đều bị ẩm, cả người cũng dính dính, nằm rất khó chịu.

Tín Túc tỉnh vì nóng. Cậu vốn không phải người sẽ để bản thân thiệt thòi, vừa tỉnh đã bắt đầu đưa ra yêu cầu, nói vọng ra ngoài cửa, "Lâm Tái Xuyên, tôi muốn đi tắm."

Lâm Tái Xuyên nghe thấy tiếng động, đi vào phòng rất nhanh, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên trán cậu. Nhiệt độ cơ thể Tín Túc rõ ràng giảm rất nhiều, không còn nóng như buổi sáng nữa.

Tín Túc thấy anh thờ ơ, lại nhắc lại một lần: "Tôi muốn đi tắm".

Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn cậu, "Cậu đang sốt, còn muốn làm gì?"

Tín Túc: "........."

Cậu biết điều lùi lại vào ổ chăn, giọng hơi mang theo giọng mũi, oán giận nói: "Người tôi dính dớp, nằm không thoải mái".

Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc, cuốn cậu vào trong chăn kín mít, sau đó, ôm cả người và chăn lên, đặt xuống sô pha bên cạnh.

Tín Túc vốn ốm đau bệnh tật, gần như không có sức chống cự, cả người không thèm động đậy, chỉ đành bị cuốn thành một con nhộng rất dài, chỉ thò đầu ra ngoài. Cậu yếu ớt nằm phịch trên sô pha, cố gắng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt.

Lâm Tái Xuyên đổi một bộ ga gối mới khô ráo thơm tho, lại trải một chiếc chăn mới lên giường, 'Đợi hạ sốt rồi hẵng tắm".

Mặc dù nằm vẫn không thoải mái lắm nhưng so với khi nãy tốt hơn rất nhiều. Tín Túc biết Lâm Tái Xuyên nhất định không đồng ý để cậu đi tắm. Người cớm này nhìn bên ngoài có vẻ ôn hòa, dễ nói chuyện nhưng trên thực tế, những chuyện Lâm Tái Xuyên đã quyết, bất kể là ai, cũng không thể thay đổi được.

Lâm Tái Xuyên ôm vỏ ga gối và chăn vừa thay ra cho vào máy giặt. Bộ chăn đệm này Tín Túc nằm ngủ cả đêm, sờ lên ướt sũng, mặt ngoài còn có mùi hương đàn ông như có như không. Lâm Tái Xuyên chạm vào một lúc, ngón tay, lòng bàn tay, thậm chí khe hở ngón tay đều nhuộm mùi hương này.

Lâm Tái Xuyên vốn định buổi chiều quay lại đội điều tra hình sự nhưng Tín Túc không hạ sốt hẳn mà gần như cứ ba, bốn tiếng lại sốt cao một lần, khiến anh không yên tâm. Anh xin nghỉ một ngày phép. Cục Công an thành phố còn có Trịnh Trị Quốc trấn giữ. Những việc không quá quan trọng khác, anh có thể chỉ đạo từ xa.

Cả ngày Tín Túc đều không tỉnh táo, nằm bẹp trên giường, cơm dâng tận miệng, thuốc đưa tận tay. Mãi đến qua giờ cơm chiều, cậu cuối cùng mới khá hơn một chút, nhiệt độ cơ thể hạ xuống 37 độ.

Kết quả, khó khăn lắm mới hết sốt, Tín Túc lại bắt đầu đau eo. Vết thương trên eo vốn là "bệnh cũ năm xưa". Ngâm nước biển nửa giờ đồng hồ trong cái lạnh buốt giá của mùa đông khắc nghiệt, cái lạnh ăn vào xương cốt. Cậu còn không dám để Lâm Tái Xuyên biết chuyện này.

Tín Túc không thể chấp nhận trên cơ thể có bất kì điểm gì không đẹp nên sau này đã làm giải phẫu xóa sẹo. Mặc dù phía sau eo không nhìn rõ vết thương do bị súng bắn nhưng dựa vào suy nghĩ tỉ mỉ của Lâm Tái Xuyên, nói không chừng, anh có thể phát hiện ra gì đó.

Tín Túc lặng lẽ xoay người, nằm nghiêng trên giường. Cậu xoa xoa sau eo, đột nhiên lại nghĩ đến vết thương của Lâm Tái Xuyên. Cậu chỉ bị thương một vết đã nằm trên giường trăn trở, không biết Lâm Tái Xuyên làm sao có thể hành động như người thường, không nhìn ra chỗ nào không khỏe. Có thể, nhiều năm như vậy, anh có thể đã sớm quen, thích ứng với đau đớn như vậy. Tín Túc từ bụng ta suy bụng người, phát hiện bản thân hơi đau lòng anh.

Cậu từ trong ổ chăn, thò đầu ra, hỏi: "Tối nay, anh định ngủ ở đây à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện