Cùng là loài hoa cực kỳ xinh đẹp nhưng là hai hình thái sinh trưởng hoàn toàn khác nhau 

Lâm Tái Xuyên biết cậu muốn nói gì. Những đứa trẻ không được cảnh sát tìm thấy nhiều khả năng đã chết trong quá trình giết hại lẫn nhau.

Hầu kết Lâm Tái Xuyên hơi chuyển động một chút. Anh không nói gì.

Tín Túc nói tiếp: "Sở Xương Lê lúc ở phòng thẩm vấn từng nói, để huấn luyện con thỏ, bọn họ đã đặc biệt tạo ra một khu vực săn bắn. Thợ săn có thể đi săn giết con thỏ. Con thỏ có thể bán đứng đồng bạn để tự bảo vệ mình. Liệu tầng hầm kia có phải là khu vực săn bắn được nhắc đến hay không? Nhưng ở khu vực săn bắn không có thợ săn mà chỉ có hai con mồi? Đáng tiếc là, cuối cùng, chỉ có một con mồi có thể sống sót. Cho nên, con mồi biến thành thợ săn. Đứa nhỏ yếu đuối bị bắt nạt biến thành đao phủ cầm đao giết người. Đây mới là phương pháp huấn luyện thật sự của bọn họ".

Nghe Tín Túc dùng giọng không hề dao động nói ra những lời kia, hiệu quả hóng mát tăng gấp bội. Chương Phỉ nổi da gà toàn thân, cảm giác cột sống phía sau cũng lạnh lẽo.

Nhất thời, trong xe không có ai dám tiếp lời Tín Túc. Đó thật sự giống như viết tiếp một câu chuyện xưa đáng sợ. Một lúc lâu sau mới nghe Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói một câu: "Khả năng mấy đứa trẻ chưa tìm được còn sống rất nhỏ. Cho dù quá trình có thế nào thì đều không thể có kết cục tốt hơn".

Nửa giờ sau, Lâm Tái Xuyên chở mọi người về đến Cục Công an thành phố.

Lâm Tái Xuyên đi vào tòa nhà đội điều tra hình sự, nhìn thấy Giang Bùi Di một mình đứng ngoài văn phòng, tay chống lên lan can, giữa hai ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc.

Anh cùng Tín Túc đi lên tầng ba, đến cửa văn phòng đội điều tra hình sự, Giang Bùi Di xoay người, liếc mắt nhìn bọn họ: "Về rồi à?"

Lâm Tái Xuyên tiến lên, ra sức ôm Giang Bùi Di một cái thật chặt, thấp giọng nói: "Cảm ơn các cậu đã đến hỗ trợ".

Nếu không có Giang Bùi Di, thực hiện kế hoạch này cần tìm được một cảnh sát có thể tin tưởng vô điều kiện, Sở Xương Lê tuyệt đối không quen biết, am hiểu ngụy trang và năng lực cá nhân mạnh mẽ. Ở Cục Công an thành phố, thậm chí Sở Công an tỉnh, trong thời gian ngắn, rất khó tìm được một người như vậy.

Giang Bùi Di xoay người, dựa lưng vào lan can, giọng trầm ngâm: "Tổ chức này thoạt nhìn có vẻ càng khó đối phó hơn mười năm trước rồi".

Lúc trước, Tống Đình Lan dùng biệt danh "Chim Ngói" nằm vùng Bò cạp Sa mạc, Giang Bùi Di cũng có hiểu biết nhất định về tổ chức tội phạm này.

"5 năm trước, Bò cạp Sa mạc hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của cảnh sát, ngủ đông một thời gian dài... Hiện giờ, chúng tôi cũng không rõ bọn họ ở trong bóng tối đã phát triển đến quy mô gì rồi".

Lâm Tái Xuyên hỏi: "Lâm Phỉ Thạch đâu?"

Giang Bùi Di nhìn vào văn phòng, giọng dịu đi, "Em ấy ở bên trong".

Lâm Phỉ Thạch cả người đều là kỹ năng xã giao. Sau khi từ kho hàng về, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, anh đã hòa làm một với các cảnh sát trong văn phòng, dung nhập vào bầu không khí công tác của mọi người nơi đây.

Lâm Phỉ Thạch nghe tiếng mở cửa, quay đầu: "Đội trưởng Lâm về rồi à?! Chúc mừng các anh hành động thuận lợi!"

Sau đó, anh lại nói: "Tôi cùng Bùi Di lần này đến đây có xin Sở Công an tỉnh cho nghỉ phép, có thể ở bên này ba hôm, hỗ trợ mọi người giải quyêt công tác thẩm vấn".

Lực lượng ở Cục Công an thành phố hiện tại thiếu nghiêm trọng. Mấy chục tên tội phạm đang chờ thẩm vấn. Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch có thể ở lại hỗ trợ đúng là mưa rào khi nắng hạn.

Lâm Tái Xuyên gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo!"

Lâm Phỉ Thạch vốn ngồi ở chỗ của Tín Túc, thấy cậu về, liền kéo thêm cái ghế ngồi xuống cạnh bàn làm việc của cậu. Hai người này ngồi cạnh nhau chính là cảnh đẹp ý vui nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt.

Tín Túc là người "nam sinh nữ tướng", điển hình của người có khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng giữa chân mày lại mang vẻ tối tăm không thể xóa nhòa. Đẹp thì đẹp nhưng vừa nhìn liền thấy rõ là không dễ gần lắm.

Mà Lâm Phỉ Thạch là vẻ xinh đẹp rực rỡ nồng đậm. Trời sinh mặt mày lúc nào cũng như đang trêu ghẹo. Đôi mắt đào hoa giống như luôn mang theo ý cười, luôn tràn đầy ánh nắng tươi sáng.

Hai người cùng là loài hoa cực kỳ xinh đẹp nhưng là hai hình thái sinh trưởng hoàn toàn khác nhau. Một lớn lên rạng rỡ dưới ánh nắng ngập tràn. Một lại lớn lên trong bóng tối u ám.

Chương Phỉ vừa từ cửa đi vào liền nhìn hai người họ không chớp mắt, lập tức phát bệnh "mê trai". Cô thầm nghĩ quốc gia tùy tiện phân phối cảnh sát đẹp trai nào cho mình cũng được. Đáng tiếc, một người là hoa đã có chủ, người còn lại là đối tượng lãnh đạo trực tiếp của cô thầm mến, cùng việc cô là một phụ nữ đã kết hôn nên không thể có quan hệ gì. Cô dùng mắt thường chụp mấy tấm "tác phẩm hội họa thế giới" ngay trước mặt, sau đó mới đầy lưu luyến bắt đầu công tác thẩm vấn.

Bởi vì số lượng tội phạm bắt giữ lần này quá nhiều, Cục Công an thành phố cũng không có nhiều nơi bố trí bọn họ, chỉ có thể đưa bọn họ đến trại tạm giam, lần lượt tiến hành thẩm vấn theo từng nhóm một.

Chương Phỉ cùng một cảnh sát khác đi vào phòng khách, định nói chuyện với hơn hai mươi đứa trẻ kia. Lũ trẻ bị "nuôi dưỡng" nhiều năm trong các phòng giam khác nhau, chỉ có một chút nguồn sáng nhỏ yếu, hoàn cảnh áp lực nặng nề khó có thể tưởng tượng. Dù là cảnh sát giàu kinh nghiệm, làm công tác điều tra hình sự đã nhiều năm, nhìn thấy những đứa nhỏ đó, hai người đều thấy hơi ngạt thở. Mặc dù khó có thể thấy đồng cảm như bản thân cũng trải qua hoàn cảnh tương tự nhưng mọi người đều cảm nhận được nỗi đau khó có thể giải quyết. Bất kể hai người có nói gì cũng không được bọn trẻ đáp lại. Lời của bọn họ giống như đá chìm đáy biển. Hai cảnh sát nhìn đám nhỏ chất phác ít lời, không biết làm thế nào.

Công tác thẩm vấn bên Lâm Tái Xuyên lại có tiến bộ vượt bậc. Chỉ trong một buổi trưa, anh đã thu được lượng thông tin rất lớn. Một nghi phạm đã khai nhận là trùm sỏ của tổ chức và toàn bộ tội của tổ chức – giam giữ phi pháp, lừa bán trẻ em, cố ý giết người có tổ chức. Người này khác hẳn với các nghi phạm trước đây, đối với các câu hỏi của cảnh sát, gần như là hỏi gì đáp nấy, cũng thẳng thắn thừa nhận toàn bộ tội mà mình đã gây ra. Có điều, người này nói với giọng đầy lạnh lùng, tàn nhẫn, khiến người nghe giận sôi.

"Hừ, vì sao phải giam giữ mấy đứa nhóc đó? Đội trưởng Lâm, anh có biết một cỗ máy giết người hoàn mỹ như vậy có thể mang lại cho chúng tôi bao nhiêu lợi nhuận không? Khách hàng ngoài tỉnh mua một thành phẩm có bối cảnh sạch sẽ, không có tiền án tiền sự giá cao nhất có thể lên đến 3 triệu".

Người đàn ông kia nhún vai, giọng hiển nhiên, "Mà chúng tôi bồi dưỡng bọn chúng cũng không phải bỏ ra khoản chi nào. Cùng lắm là một đứa trẻ mồ côi bị biến mất trên thế gian không người phát hiện. Còn không bằng để chúng tôi lợi dụng khai thác giá trị của bọn chúng? Làm ăn ổn định có lãi mà không sợ lỗ, sao lại không làm?"

Người này đến tận bây giờ đều không hề thấy áy náy hay tự xét, hỏng hoàn toàn từ trong xương ra đến ngoài. Bất kể là tính người, đạo đức, pháp luật hay tính mạng của những người khác, trong mắt người này đều là những thứ không đáng nhắc tới. Có thể tác động đến quyết định của người này chỉ có lợi ích thuần túy.

Lâm Tái Xuyên giương mắt lạnh lùng nhìn đối phương: "Không phải bỏ ra khoản chi nào, đúng không? Bây giờ, anh sẽ phải trả giá".

Đôi tay mang còng tay của Hà Hoành Thạc run lên nhưng ông cười một tiếng, không thèm để ý: "Làm loại việc này chúng tôi cũng không mong có thể che giấu cả đời. Có thể làm ngày nào hay ngày đấy. Nếu may mắn không bị bắt thì có thể kiếm lời. Lần này, trong tổ chức của chúng tôi nảy ra mấy đứa ngu, chui vào họng súng của cảnh sát. Không gặp may, tôi đành nhận".

Hai mạng người Ngô Xương Quảng và Phùng Nham Ngũ đối với ông mà nói chỉ là một lần "không may". Cảnh sát bên ngoài nghe ông nói ra mấy từ này, tức giận muốn chửi đổng lên.

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Các anh đã làm gì mấy đứa trẻ dưới tầng hầm? Các anh đã huấn luyện lũ trẻ thành hung thủ giết người giống Hà Phương thế nào?"

Hà Hoành Thạc dựa lưng về phía sau, như nhớ lại việc gì vui vẻ, nheo mắt lại, hai tay giao nhau, nói: "Thật ra, cách làm rất đơn giản. Mấy đứa nhỏ khoảng 10 tuổi rất dễ khống chế. Chúng chưa trải qua chuyện gì, lá gan cũng nhỏ, chỉ cần hù dọa một chút là không dám phản kháng. Các anh cũng đã thấy tầng hầm của chúng tôi. Nhốt hai đứa một phòng nhưng cuối cùng chỉ để một đứa được đi ra. Đúng, chính là như các anh nghĩ, giống như để sâu độc giết nhau. Nếu hai đứa trong phòng đều không muốn ra tay, chúng tôi sẽ đưa chúng tới phòng khác, để chúng nhìn kết cục của những đứa khác. Lúc đó, có một phòng, hai đứa nhỏ đều không chịu ra tay, hình như đã bàn nhau, định cùng không ra khỏi phòng"

"Nên mới nói, trẻ nhỏ ngây thơ. Chúng cho rằng cách này dùng được. Cuối cùng, tôi cho người giúp bọn chúng một chút, một đứa nhỏ trong đó đã cầm đao trên tay, tự tay giết bạn tốt. Tôi đã nhốt hai đứa cùng nhau, chỉ cho nước, không cho đồ ăn. Đói bụng sẽ tự phải đi tìm đồ ăn".

Hạ Tranh nghe xong cậu này, suy nghĩ hai giây, bị nhốt trong "phòng giam", đồ có thể ăn chỉ có... Mặt cậu trắng bệch, dạ dày cồn cào ghê tởm. Kể cả lúc trước nhìn thấy hai thi thể ngâm nước trương phềnh thành người khổng lồ, cậu cũng không có cảm giác buồn nôn ghê tởm thế này.

"Nếu có đứa nào đặc biệt cứng đầu không chịu nghe lời, biện pháp thường dùng nhất là giật điện. Không tốn sức, không gây tổn thương lớn đến cơ thể, lại có thể để chúng nhớ lâu".

Lâm Tái Xuyên giống như không có bất kì phản ứng nào đối với lời kể lại quá trình phạm tội của đối phương, mặt không đổi sắc, tiếp tục thẩm vấn: "Thi thể người bị hại ở đâu?"

Hà Hoành Thạc cười với anh: "Thịt thì không còn. Nếu anh muốn tìm xương cốt thì để tôi nhớ lại xem ném chỗ nào rồi".

Nhân viên gõ biên bản ngồi bên cạnh mặt tái nhợt từ lúc bắt đầu thẩm vấn, lúc nghe được câu "thịt thì không còn", cuối cùng không nhịn được, đứng dậy, vội đẩy cửa chạy ra ngoài, chống tay vào tường nôn khan.

Cảnh sát bên ngoài phỏng thẩm vấn lại gần, quan tâm hỏi thăm: "Không sao chứ? Có sao không?"

Nhân viên ghi chép lắc lắc đầu, ngón tay vẫn run lên. Cô thậm chí thấy cảm giác tức giận áp đảo cả phản ứng sinh lý khó chịu, mặt tái nhợt, lẩm bẩm: "Quá ghê tởm, thật sự quá ghê tởm!"

Hà Hoành Thạc gây ra tội ác ngập Trời, nhiều nhất cũng chỉ bị tử hình một lần. Có thế nào cũng chỉ có một cái mạng. Còn lâu mới đủ đền cho những tội ác người này đã gây ra. Những đứa trẻ vô tội đó, dù còn sống hay lặng lẽ chết đi không ai biết, đã làm gì sai? Hà Hoành Thạc vô cùng phối hợp khai nhận toàn bộ quá trình vận hành của tổ chức, làm sao lựa chọn những đứa trẻ mồ côi, lang thang, hoặc mua những đứa trẻ tầm 10 tuổi, khống chế bọn họ, sau đó, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khó có thể tưởng tượng, từng bước bồi dưỡng chúng thành cỗ máy giết người hoàn hảo như Hà Phương.

Sau khi "thành hình", cuối cùng đem bán những "cỗ máy giết người" này với giá cao cho các tội phạm cần tay sai, giúp hung thủ thật sự tránh khỏi nghi ngờ, thoát tội.

Hà Hoành Thạc hoàn toàn thẳng thắn khai báo toàn bộ những tội đã gây ra, thậm chí, cả sự tồn tại của Bò cạp Sa mạc cũng không hề kiêng dè...

"Tôi đúng là người Bò cạp Sa mạc. Nhưng cũng không có gì để nói. Những việc các anh muốn biết, tôi đều đã nói. Còn cấp trên của chúng tôi khi biết tin căn cứ của chúng tôi xảy ra chuyện, giờ anh có bảo tôi liên hệ, tôi cũng không liên hệ được. Có lòng mà không có sức".

Ông nhìn Lâm Tái Xuyên ngồi đối diện, mặt không có biểu cảm gì, đột nhiên nói: "Lâm Tái Xuyên, thật ra tôi rất khâm phục anh. Tôi biết anh... Người Bò cạp Sa mạc chúng tôi cơ bản đều biết anh. Rất nhiều người muốn đánh chết anh nhưng tôi thì không".

Hà Hoành Thạc nhìn anh, giọng nói thế mà thật sự mang theo vẻ tán thưởng: "Tôi cảm thấy anh rất lợi hại. Cả người không có mấy cây xương lành lặn vẫn có thể sống sót, còn có thể tiếp tục làm đội trưởng đội điều tra hình sự, tiếp tục ra ngoài làm nhiệm vụ. Mạng anh đúng là cứng thật!".

Nói xong, ông tiếc nuối lắc đầu, "Chỉ có thể nói không cùng chí hướng không thể hợp tác. Nếu dưới tay tôi cũng có một người lợi hại như anh, hôm nay tôi sẽ không ngồi ở đây".

"Không cùng chí hướng không thể hợp tác? Hà Hoành Thạch, anh có tư cách gì đi cùng đường với tôi?" Đến cuối buổi thẩm vấn, Lâm Tái Xuyên rốt cuộc cũng trầm sắc mặt, nhìn chằm chằm đối phương, gằn từng chữ, lạnh lùng nói, "Anh cho rằng anh là ai? Lãnh tụ của tổ chức à? Chỉ là một kẻ cục súc không có nhân tính, chỉ biết nhằm đao vào những người yếu đuối, là một cái xác không hồn bị lợi ích chi phối hoàn toàn. Anh đúng là khiến người khác ghê tởm!"

Sắc mặt Hà Hoành Thạc hơi trầm xuống. Ông lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt như lang sói âm trầm, tản ra huyết khí.

Lâm Tái Xuyên đứng dậy, đối diện với Hà Hoành Thạc, giọng rõ ràng, phán xét: "Tham lam, độc ác, máu lạnh, không có nhân tính. Anh chính là người chết còn chưa hết tội!"

*****Truyện được đăng hoàn toàn miễn phí tại wattpad Thanhdauquan hoặc thanhdauquan.blogspot.com

*****

Mặc dù cảnh sát trong Cục Công an thành phố cả chiều chân vội không chạm dất nhưng cơm chiều vẫn phải ăn. Đặc biệt, Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch ngồi máy bay từ tỉnh khác ngàn dặm xa xôi đến hỗ trợ. Nói chung, không thể bắt bọn họ tăng ca còn đói bụng.

Sau khi thẩm vấn kết thúc, Lâm Tái Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn, tìm khắp trong văn phòng một lượt, không biết Tín Túc đã chạy đi đâu.

Anh lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tín Túc, "Em đi đâu rồi?"

Tín Túc đầu bên kia nói: "Tôi về nhà một chuyến. Buổi tối nếu Cục Công an thành phố có việc thì gọi tôi quay lại".

Lâm Tái Xuyên hỏi: "Em muốn cùng ăn cơm tối không?"

Tín Túc hơi nhướn mày: "Hai người chúng ta à?"

"Còn có hai người Bùi Di và Phỉ Thạch".

Dừng một chút, Tín Túc trả lời: "Anh ăn cơm với bạn thân của anh đi. Tôi không đi".

Thân phận Lâm Tái Xuyên và Giang Bùi Di đều đặc biệt, có vài lời có thể không tiện nói trước mặt cậu. Tín Túc không thích tự làm bản thân mất hứng.

Lâm Tái Xuyên nghĩ nghĩ, "Anh đã đặt trước nhà hàng trong khách sạn mười con tôm sú nhập khẩu từ Pháp và một con cua hai cân rưỡi. Em không đi à?"

Tín Túc: "........."

Hết chương 80
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện