Sao Phàn Thâm lại biết Al!
Trái tim vừa vững vàng của Tiêu Hoà lại nảy lên cao.
Quả nhiên… vẫn phát sinh chút chuyện gì đó sao? Phàn Thâm không ngẩng đầu, chỉ xắt một lát bánh mì, tiếp tục nói: “Lúc cha say luôn miệng gọi cái tên này”
Ra… là như vậy.
Tiêu Hòa lại thở phào nhẹ nhõm, gọi tên rất là bình thường, dù sao thân phận hắn bây giờ là cha của Phàn Thâm, tình cảm cha mẹ tốt đẹp cũng coi như một loại giáo dục tích cực nhỉ.
“Đó là mẹ con.” Tiêu Hòa hít sâu một hơi, vốn định làm công tác tư tưởng một hồi, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới Al, cả người liền bị nỗi nhớ bao trùm, hoàn toàn không cần cố ý chuẩn bị.
Phàn Thâm không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng thả dao nĩa xuống, chậm chạp hỏi: “Con có thể nhìn mẹ một chút không?”
Tiêu Hòa ngẩn ra, tiếp đó thấy hoảng hốt.
Nhìn… nhìn thế nào…
Phàn Thâm lại nhanh chóng nói tiếp: “Cha có ảnh của mẹ không?”
Tiêu Hòa lại về với cuộc đời.
Bất quá hắn không có ảnh của cô.
“Tình cảm hai người tốt như vậy, chắc cha có nhiều ảnh của mẹ lắm, sao con chưa từng thấy tấm nào.”
Cơ thể Tiêu Hòa cứng đờ, đột nhiên ý thức được mình quá sơ suất đi.
Theo lý thuyết một người cha đơn thân dẫn theo con trai nên mỗi ngày đặt ảnh vợ tại đầu giường nhỉ.
Hắn phải sửa sai thế nào đây? Hắn căn bản không có quan hệ gì với mẹ Phàn Thâm, hắn chỉ có Al… Nhưng Al…
Đúng rồi! Tiêu Hòa phản ứng lại, hắn không có ảnh nhưng hắn có bức họa!
Hắn từng vẽ một bức hoạ Al phiên bản nữ… Đương nhiên này không phải sở thích buồn nôn của hắn, chỉ là khi đó chú Ba cần hàng, mà ngày đó hắn quởn não, định bụng vẽ một phụ nữ nhưng vẽ vẽ một hồi lại thành gương mặt Al.
Sau đó dĩ nhiên là không thể giao bức hoạ đó ra, nhưng hắn không nỡ ném đi nên đem cất, không ngờ lúc này lại cần dùng tới.
Tiêu Hòa đặt nĩa xuống, đứng lên nói: “Chờ tí, ba ba đi tìm cho con.”
Con trai bắt đầu tò mò về mẹ cũng là chuyện tốt, dù sao cô đã vì con không tiếc hy sinh tính mạng, hắn không nên độc chiếm con trai một mình.
Tiêu Hòa vội chạy vào phòng ngủ, mở rương hành lý ra bắt đầu lục lọi.
Phàn Thâm lặng lẽ đứng dậy, không phát ra chút tiếng động, đi theo sau hắn.
Tiêu Hòa vốn tuỳ tiện, với con trai càng không chút đề phòng, vậy nên không có đóng cửa phòng mình lại.
Phàn Thâm tựa ở cạnh cửa, xuyên qua khe hở, vừa vặn nhìn thấy được bóng lưng hắn.
Cha y có một bí mật, chính là chiếc valy có sáu mật mã kia.
Y không biết bên trong có thứ gì, nhưng y biết Tiêu Hoà quý trọng nó bao nhiêu.
Quý trọng đến mức hận không thể ôm nó ngủ hàng đêm, quý trọng đến mức chỉ cần có người khác chạm vào, cha liền tỉnh dậy.
Phàn Thâm từng vô số lần đoán trong đó chứa thứ gì.
Nhưng hiện tại… y xác định.
Ở trong đó là tim của Tiêu Hoà.
Trái tim chứa đầy người phụ nữ tên Al kia.
Phàn Thâm lẳng lặng nhìn, mãi đến lúc Tiêu Hòa như muốn đứng dậy, y mới xoay người đi, về lại bàn ăn.
Tiêu Hòa khóa kỹ valy, cầm bức hoạ kia chạy nhanh về.
“Nhìn nhìn, đây là mẹ con, đẹp không?”
Phàn Thâm nhận lấy, vừa nhìn lướt qua liền khẽ cau mày.
Quá giống, cứ như là đang soi gương.
Y và mẹ y giống nhau đến mức này ư?
Tiêu Hòa cũng đang ngắm nhìn bức họa, trong mắt tràn đầy hoài niệm, vì thế âm thanh mềm mại đi rất nhiều: “Ưa nhìn lắm đúng không? Là người xinh đẹp nhất ba ba từng thấy.”
Phàn Thâm nghiêng đầu nhìn cha, cảm thấy trái tim như bị đâm mạnh: “Con lớn lên rất giống mẹ.”
“Đúng! Đúng!” Tiêu Hòa cười đến cong mắt, “Quả thực giống nhau như đúc.”
Phàn Thâm nhìn cha mình, không lên tiếng.
Y đã biết vì sao tối qua cha lại thoả tình như vậy.
Bởi dung mạo y và mẹ giống hệt nhau, cha say rượu nhận lầm y thành bà cũng là chuyện thường tình.
Nghĩ đến tối hôm qua triền miên quấn quýt, trong đầu cha đều là hình ảnh của người phụ nữ này, lòng y ngập tràn tuyệt vọng.
Sự tình tuyệt vời nhất y từng huyễn tưởng, đối với một người khác lại là một huyễn tưởng khác.
Có điều gì tàn nhẫn hơn điều này không?
Phàn Thâm nhắm chặt hai mắt, ngọn lửa cuối cùng trong lòng triệt để tắt ngấm.
Trong lòng cha quả nhiên không hề có y.
Cha con cha con, tại sao họ lại là cha con!
Bàn tay Phàn Thâm không thể khống chế mà siết chặt làm nhàu bức hoạ, phải cố áp chế lắm mới giữ cho giọng nói trấn định vững vàng: “Cha, có thể cho con bức họa này không?”
Tiêu Hòa ngẩn ra.
Phàn Thâm không nhìn hắn, khẽ nói: “Bà là mẹ con, tuy con không nhớ rõ, nhưng cũng nên có thứ để làm kỷ niệm.”
Cũng phải, Tiêu Hòa hoàn hồn lập tức đáp: “Được, con giữ đi, sau này có thời gia ba ba sẽ vẽ thêm vài tấm ảnh của mẹ trước kia cho con.”
Tim Phàn Thâm chợt khựng lại, rồi nhanh chóng nói: “Không cần.”
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn con trai.
Phàn Thâm ngẩng đầu đối diện hắn: “Con không muốn ba thương tâm, mẹ mất lâu rồi, mỗi lần cha vẽ mẹ hẳn phải nhớ mẹ rất nhiều, cảm giác đó không dễ chịu.”
Không ngờ con trai sẽ nói như vậy, giây phút này Tiêu Hòa rất không tiền đồ mà đỏ mắt.
Bởi vì bị nói trúng tâm sự rồi.
Mỗi một lần hắn vẽ Al, hồi ức đều là ngọt ngào, nhưng sau khi vẽ xong, nhìn bức hoạ không chút sức sống hắn lại phải đối mặt hiện thực tàn khốc.
Đối mặt với sự thực hắn đã mất y.
Nhưng không dừng lại được.
Không vẽ thì lạc lõng, vẽ thì tuyệt vọng, vòng đi vòng lại không tìm thấy đâu là bờ.
Nhưng Tiêu Hòa rất may mắn, may mà hắn có tiểu Phàn Thâm, nếu hắn trở về thẳng hiện thực luôn e là sẽ bị nỗi tuyệt vọng kia nuốt chửng từ nay về sau không gượng dậy nổi.
Nhìn gương mặt tái trắng, viền mắt ửng đỏ kia, Phàn Thâm không kiềm lòng được mà đau lòng cho cha.
Y đứng dậy, vòng qua bàn ăn, ôm lấy cha y.
“Cha, không sao đâu, có con ở đây, con sẽ ở bên cha.”
Cái ôm của đứa con rộng lớn mà ấm áp, Tiêu Hòa có chút vui mừng, lại có chút cay đắng nhàn nhạt.
Phàn Thâm trưởng thành vô cùng tốt, có nghĩa là hắn sắp phải rời khỏi đây?
Mất đi Al, phải rời khỏi Phàn Thâm, đột nhiên Tiêu Hòa thấy sợ hãi, sợ cái sự thật vốn là lẽ dĩ nhiên kia.
Bởi vì hoảng sợ trong lòng, Tiêu Hòa mở miệng thốt ra một câu không thích hợp: “Tối nay cha con mình ngủ chung có được không?”
Hắn thực hoài niệm Phàn Thâm lúc nhỏ, khi đó con trai thời thời khắc khắc kề cận bên hắn, buổi tối sẽ gối lên cánh tay hắn ngủ, sẽ ôm hắn, sẽ dùng thân thể nho nhỏ cho hắn hơi ấm lớn lao.
Khi đó hắn vẫn mất ngủ, nhưng không đến mức mở to mắt đến hai ba giờ sáng.
Nhưng từ khi Phàn Thâm lớn rồi tách ra ngủ riêng, hắn không còn dễ ngủ nữa.
Trời tối, hắn sẽ không ngừng hồi tưởng, không ngăn được nhớ nhung, sau đó không nhắm được mắt.
Nếu là trước đây, hắn sẽ không yêu cầu như thế.
Nhưng Tiêu Hòa có trực giác nhiệm vụ của hắn sắp hoàn thành, hắn phải rời khỏi, vậy nên… để hắn tùy hứng một lần đi.
Phàn Thâm ôm chặt cha mình, sau hồi lâu, y khẽ nói: “Được.”
-Hết chapter 31-
Trái tim vừa vững vàng của Tiêu Hoà lại nảy lên cao.
Quả nhiên… vẫn phát sinh chút chuyện gì đó sao? Phàn Thâm không ngẩng đầu, chỉ xắt một lát bánh mì, tiếp tục nói: “Lúc cha say luôn miệng gọi cái tên này”
Ra… là như vậy.
Tiêu Hòa lại thở phào nhẹ nhõm, gọi tên rất là bình thường, dù sao thân phận hắn bây giờ là cha của Phàn Thâm, tình cảm cha mẹ tốt đẹp cũng coi như một loại giáo dục tích cực nhỉ.
“Đó là mẹ con.” Tiêu Hòa hít sâu một hơi, vốn định làm công tác tư tưởng một hồi, nhưng chỉ cần vừa nhắc tới Al, cả người liền bị nỗi nhớ bao trùm, hoàn toàn không cần cố ý chuẩn bị.
Phàn Thâm không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng thả dao nĩa xuống, chậm chạp hỏi: “Con có thể nhìn mẹ một chút không?”
Tiêu Hòa ngẩn ra, tiếp đó thấy hoảng hốt.
Nhìn… nhìn thế nào…
Phàn Thâm lại nhanh chóng nói tiếp: “Cha có ảnh của mẹ không?”
Tiêu Hòa lại về với cuộc đời.
Bất quá hắn không có ảnh của cô.
“Tình cảm hai người tốt như vậy, chắc cha có nhiều ảnh của mẹ lắm, sao con chưa từng thấy tấm nào.”
Cơ thể Tiêu Hòa cứng đờ, đột nhiên ý thức được mình quá sơ suất đi.
Theo lý thuyết một người cha đơn thân dẫn theo con trai nên mỗi ngày đặt ảnh vợ tại đầu giường nhỉ.
Hắn phải sửa sai thế nào đây? Hắn căn bản không có quan hệ gì với mẹ Phàn Thâm, hắn chỉ có Al… Nhưng Al…
Đúng rồi! Tiêu Hòa phản ứng lại, hắn không có ảnh nhưng hắn có bức họa!
Hắn từng vẽ một bức hoạ Al phiên bản nữ… Đương nhiên này không phải sở thích buồn nôn của hắn, chỉ là khi đó chú Ba cần hàng, mà ngày đó hắn quởn não, định bụng vẽ một phụ nữ nhưng vẽ vẽ một hồi lại thành gương mặt Al.
Sau đó dĩ nhiên là không thể giao bức hoạ đó ra, nhưng hắn không nỡ ném đi nên đem cất, không ngờ lúc này lại cần dùng tới.
Tiêu Hòa đặt nĩa xuống, đứng lên nói: “Chờ tí, ba ba đi tìm cho con.”
Con trai bắt đầu tò mò về mẹ cũng là chuyện tốt, dù sao cô đã vì con không tiếc hy sinh tính mạng, hắn không nên độc chiếm con trai một mình.
Tiêu Hòa vội chạy vào phòng ngủ, mở rương hành lý ra bắt đầu lục lọi.
Phàn Thâm lặng lẽ đứng dậy, không phát ra chút tiếng động, đi theo sau hắn.
Tiêu Hòa vốn tuỳ tiện, với con trai càng không chút đề phòng, vậy nên không có đóng cửa phòng mình lại.
Phàn Thâm tựa ở cạnh cửa, xuyên qua khe hở, vừa vặn nhìn thấy được bóng lưng hắn.
Cha y có một bí mật, chính là chiếc valy có sáu mật mã kia.
Y không biết bên trong có thứ gì, nhưng y biết Tiêu Hoà quý trọng nó bao nhiêu.
Quý trọng đến mức hận không thể ôm nó ngủ hàng đêm, quý trọng đến mức chỉ cần có người khác chạm vào, cha liền tỉnh dậy.
Phàn Thâm từng vô số lần đoán trong đó chứa thứ gì.
Nhưng hiện tại… y xác định.
Ở trong đó là tim của Tiêu Hoà.
Trái tim chứa đầy người phụ nữ tên Al kia.
Phàn Thâm lẳng lặng nhìn, mãi đến lúc Tiêu Hòa như muốn đứng dậy, y mới xoay người đi, về lại bàn ăn.
Tiêu Hòa khóa kỹ valy, cầm bức hoạ kia chạy nhanh về.
“Nhìn nhìn, đây là mẹ con, đẹp không?”
Phàn Thâm nhận lấy, vừa nhìn lướt qua liền khẽ cau mày.
Quá giống, cứ như là đang soi gương.
Y và mẹ y giống nhau đến mức này ư?
Tiêu Hòa cũng đang ngắm nhìn bức họa, trong mắt tràn đầy hoài niệm, vì thế âm thanh mềm mại đi rất nhiều: “Ưa nhìn lắm đúng không? Là người xinh đẹp nhất ba ba từng thấy.”
Phàn Thâm nghiêng đầu nhìn cha, cảm thấy trái tim như bị đâm mạnh: “Con lớn lên rất giống mẹ.”
“Đúng! Đúng!” Tiêu Hòa cười đến cong mắt, “Quả thực giống nhau như đúc.”
Phàn Thâm nhìn cha mình, không lên tiếng.
Y đã biết vì sao tối qua cha lại thoả tình như vậy.
Bởi dung mạo y và mẹ giống hệt nhau, cha say rượu nhận lầm y thành bà cũng là chuyện thường tình.
Nghĩ đến tối hôm qua triền miên quấn quýt, trong đầu cha đều là hình ảnh của người phụ nữ này, lòng y ngập tràn tuyệt vọng.
Sự tình tuyệt vời nhất y từng huyễn tưởng, đối với một người khác lại là một huyễn tưởng khác.
Có điều gì tàn nhẫn hơn điều này không?
Phàn Thâm nhắm chặt hai mắt, ngọn lửa cuối cùng trong lòng triệt để tắt ngấm.
Trong lòng cha quả nhiên không hề có y.
Cha con cha con, tại sao họ lại là cha con!
Bàn tay Phàn Thâm không thể khống chế mà siết chặt làm nhàu bức hoạ, phải cố áp chế lắm mới giữ cho giọng nói trấn định vững vàng: “Cha, có thể cho con bức họa này không?”
Tiêu Hòa ngẩn ra.
Phàn Thâm không nhìn hắn, khẽ nói: “Bà là mẹ con, tuy con không nhớ rõ, nhưng cũng nên có thứ để làm kỷ niệm.”
Cũng phải, Tiêu Hòa hoàn hồn lập tức đáp: “Được, con giữ đi, sau này có thời gia ba ba sẽ vẽ thêm vài tấm ảnh của mẹ trước kia cho con.”
Tim Phàn Thâm chợt khựng lại, rồi nhanh chóng nói: “Không cần.”
Tiêu Hòa nghi hoặc nhìn con trai.
Phàn Thâm ngẩng đầu đối diện hắn: “Con không muốn ba thương tâm, mẹ mất lâu rồi, mỗi lần cha vẽ mẹ hẳn phải nhớ mẹ rất nhiều, cảm giác đó không dễ chịu.”
Không ngờ con trai sẽ nói như vậy, giây phút này Tiêu Hòa rất không tiền đồ mà đỏ mắt.
Bởi vì bị nói trúng tâm sự rồi.
Mỗi một lần hắn vẽ Al, hồi ức đều là ngọt ngào, nhưng sau khi vẽ xong, nhìn bức hoạ không chút sức sống hắn lại phải đối mặt hiện thực tàn khốc.
Đối mặt với sự thực hắn đã mất y.
Nhưng không dừng lại được.
Không vẽ thì lạc lõng, vẽ thì tuyệt vọng, vòng đi vòng lại không tìm thấy đâu là bờ.
Nhưng Tiêu Hòa rất may mắn, may mà hắn có tiểu Phàn Thâm, nếu hắn trở về thẳng hiện thực luôn e là sẽ bị nỗi tuyệt vọng kia nuốt chửng từ nay về sau không gượng dậy nổi.
Nhìn gương mặt tái trắng, viền mắt ửng đỏ kia, Phàn Thâm không kiềm lòng được mà đau lòng cho cha.
Y đứng dậy, vòng qua bàn ăn, ôm lấy cha y.
“Cha, không sao đâu, có con ở đây, con sẽ ở bên cha.”
Cái ôm của đứa con rộng lớn mà ấm áp, Tiêu Hòa có chút vui mừng, lại có chút cay đắng nhàn nhạt.
Phàn Thâm trưởng thành vô cùng tốt, có nghĩa là hắn sắp phải rời khỏi đây?
Mất đi Al, phải rời khỏi Phàn Thâm, đột nhiên Tiêu Hòa thấy sợ hãi, sợ cái sự thật vốn là lẽ dĩ nhiên kia.
Bởi vì hoảng sợ trong lòng, Tiêu Hòa mở miệng thốt ra một câu không thích hợp: “Tối nay cha con mình ngủ chung có được không?”
Hắn thực hoài niệm Phàn Thâm lúc nhỏ, khi đó con trai thời thời khắc khắc kề cận bên hắn, buổi tối sẽ gối lên cánh tay hắn ngủ, sẽ ôm hắn, sẽ dùng thân thể nho nhỏ cho hắn hơi ấm lớn lao.
Khi đó hắn vẫn mất ngủ, nhưng không đến mức mở to mắt đến hai ba giờ sáng.
Nhưng từ khi Phàn Thâm lớn rồi tách ra ngủ riêng, hắn không còn dễ ngủ nữa.
Trời tối, hắn sẽ không ngừng hồi tưởng, không ngăn được nhớ nhung, sau đó không nhắm được mắt.
Nếu là trước đây, hắn sẽ không yêu cầu như thế.
Nhưng Tiêu Hòa có trực giác nhiệm vụ của hắn sắp hoàn thành, hắn phải rời khỏi, vậy nên… để hắn tùy hứng một lần đi.
Phàn Thâm ôm chặt cha mình, sau hồi lâu, y khẽ nói: “Được.”
-Hết chapter 31-
Danh sách chương