“Tiêu tiên sinh, anh khẳng định đó là cậu chủ ư?” Tần Túc hỏi lại lần nữa.

Tiêu Hòa tựa như chim sợ cành cong, đột nhiên hoàn hồn, cấp bách nói: “Tất nhiên là phải! Sao có thể không phải…” Miệng hắn nói xong, sắc mặt lại trắng như tờ giấy.

“Tên cậu ấy là Phàn Thâm, dung mạo y chang, mà ngay cả tính tình cũng…” Tiêu Hòa miêu tả, trái tim căng chặt thư thả hơn một ít, sẽ không sai đâu, tuyệt đối không sai đâu, hắn không thể nào nhận lầm Phàn Thâm.

Ở thế giới trước đó, sở dĩ tách biệt Hồng Thanh với Vân Thanh nguyên nhân lớn nhất là do hắn mất trí nhớ. Nhưng lần này hắn không mất trí nhớ, hắn rất tỉnh táo, hắn có thể phân biệt được.

Tần Túc khẽ nhíu mày, nói tiếp: “Nhưng dụng cụ sẽ không mắc lỗi, hôm nay tiếng báo động kêu vang liên tục, chỉ khi mảnh vỡ nhân cách liền kề thời điểm huy mới có thể vang lên cảnh báo.”

Tiêu Hòa thật sự không thể tin người nọ không phải là Phàn Thâm, có điều hắn không giải thích được vấn đề của Tần Túc, đành kiên trì hỏi: “Có thể cho tôi biết anh ấy còn cầm cự được bao lâu không?”

Tần Túc nói: “Bốn giờ.”

Trái tim Tiêu Hòa siết chặt.

Tỷ lệ thời gian ở hiện thực và thế giới tinh thần ước chừng là 1:30, một ngày tương đương một tháng, như vậy bốn giờ là khoảng năm sáu ngày trong đó.

Năm ngày, hắn có thể làm gì? Không… Mặc kệ là gì, hắn đều phải làm!

Tiêu Hòa cắn răng: “Được, ta sẽ tranh thủ thời gian, tra rõ ngọn nguồn sự tình.”

Tần Túc gật đầu: “Tiêu tiên sinh, đã làm phiền anh.”

Thời điểm phải giành giật từng giây, Tiêu Hòa không quản nói lời khách sáo gì gì, vội vã nằm xuống, sau khi kết nối thiết bị, nhanh chóng về đến thế giới tinh thần.

Tiêu Hòa không muốn tin Phàn Thâm không phải là Phàn Thâm, nên hắn nghĩ tới một vấn đề khác, có lẽ thân thể Phàn Thâm có chỗ khó chịu? Có lẽ ngoài mặt Phàn Thâm  tỏ ra khỏe mạnh, kỳ thật sau lưng dấu diếm bệnh tình gì đó?

Nói thật, lý do này gượng ép vô cùng, nhưng Tiêu Hòa không muốn buông tha khả năng này.

Nếu Phàn Thâm thật không phải là Phàn Thâm, hắn phải làm thế nào?

Căn bản không dám tưởng tượng.

Hít một hơi lạnh, Tiêu Hòa đi lấy quang não, ra việc đầu tiên hắn nghĩ đến là lục lọi tư liệu của ‘Tiêu Hoà’ gốc, xem coi có đầu mối gì không.

Chỉ là vừa tìm ra quang não, còn chưa kết nối thì ngoài cổng truyền đến yêu cầu xin vào.

Ai đến vậy? Chẳng lẽ là Lâm Phỉ?

Nghĩ tới nhóc bánh bao khóc kia, cặp mắt Tiêu Hòa sáng rực tâm sự với nhóc đó có thể moi ra thông tin gì đó.

Vì quá sốt ruột, hơn nữa bị tin tức này hù doạ trong lòng hoảng loạn, nên không suy xét hắn liền mở cửa ra, thế nên trong nháy mắt thấy người đến hắn liền tức tốc đóng sập cửa.

Lý Lưu Vân không có hắn cơ hội đó, nghiêng người xông vào chặn cửa.

Tiêu Hòa mắt lạnh nhìn cậu ta: “Có gì không? Không có việc gì mời đi cho, tôi rất bận.”

Đâu chỉ vội thường mà là vội đến mức giành giật từng giây đó.

Lý Lưu Vân vốn là đến tìm ngược, giờ phút này bị Tiêu Hòa lạnh nhạt, tức thì xù lông: “Tiêu Hoà, ông đúng là không biết xấu hổ cùng cực. Đời này có thể gặp một người cặn bã như ông, tôi thật sự được mở mang tầm mắt mà.”

Cậu ta mắng sung sướng, Tiêu Hòa vẫn bất vi sở động: “Nói xong rồi? Nói xong thì tôi đóng cửa đây.”

“Ông! Ông” Lý Lưu Vân tức giận đến nứt gan “Ông giả đò đi, cố mà giả đò đi, tôi cho ông biết, Phàn Sâm sắp chết rồi, Phàn Sâm sắp sửa xuống địa ngục, cái tên mà ông chịu nhiều cay đắng nâng lên đã bước một chân vào phần mộ…”

Một câu của Lý Lưu Vân tựa như một đạo tia chớp, nổ tung trong óc Tiêu Hòa.

Phàn Sâm… Phàn Sâm?

Sao quen tai như vậy…

Đúng rồi, lần đầu tiên Lý Lưu Vân tới từng đề cập cái tên này, cậu ta nói ông và Phàn Sâm… Nhưng vì Phàn Thâm trở về mà bị ngắt ngang, chữ ‘Sâm’ và ‘Thâm’ dưới tình huống phát âm không chuẩn và không lưu ý, rất khó phân biệt.

Lúc đó Tiêu Hòa không nghĩ nhiều, nhưng giờ phút này lại sốt ruột đến tâm tư khủng hoảng.

“Phàn Sâm… hắn bị sao vậy?”

Mắt thấy vẻ mặt Tiêu Hòa biến sắc, Lý Lưu Vân đắc ý: “Ông còn quan tâm hắn? Không phải đang bò lên giường Phàn Thâm ư? Còn quản cái người tiền nhiệm kia? Dù sao hắn sắp mất ngôi hoàng đế rồi, sắp sửa chết rồi, mà ông chiếm được tình cảm của Phàn Thâm lần nữa, còn quản Phàn Sâm làm cái gì?”

Giọng điệu đầy châm chọc của Lý Lưu Vân không chọc giận Tiêu Hòa, nội dung của nó chỉ khiến đầu hắn vang ong ong.

Tiền nhiệm… Hoàng đế… Phàn Sâm… Phàn Thâm…

Lẽ nào tân đế ngồi lên ngai vàng là Phàn Sâm?

Lúc trước Tiêu Hòa lợi dụng Phàn Thâm, phản bội Phàn Thâm, là vì để Phàn Sâm lên ngôi sao?

Phàn Thâm và Phàn Sâm…

Chẳng lẽ người sau mới là mảnh vỡ nhân cách chính?

Suy nghĩ của Tiêu Hòa loạn thành một nùi, quả thực có cảm giác đầu váng mắt hoa.

Lý Lưu Vân chán ghét hắn cùng cực, vừa nghĩ ổng làm nhiều chuyện xấu như vậy mà cuối cùng vẫn được tha thứ, liền phẫn hận không thôi.

Nhất định Phàn Thâm đã bị ổng lừa!

Lý Lưu Vân âm thầm siết chặt bàn tay, mình phải giúp Phàn Thâm, mình phải chọc thủng mặt nạ của tên đàn ông này.

“Tiêu Hòa, Phàn Sâm sắp chết, ông có muốn cứu hắn không?”

Lời Lý Lưu Vân khiến Tiêu Hòa giật mình.

Hắn quay đầu nhìn thanh niên trước mặt.

Kỳ thật ý đồ của Lý Lưu Vân, Tiêu Hòa liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Thanh niên này không xấu, chỉ là một người bình thường thôi.

Dù sao ‘Tiêu Hòa’ quả thật rất tra, bất kỳ người nào được cho là bạn bè của Phàn Thâm đều sẽ lo lắng như thế, đều sẽ  khát vọng hắn lộ ra dấu vết.

Tiêu Hòa không thích cậu ta, nhưng không tính là chán ghét, nếu là trước đó, hắn tuyệt không để ý đến Lý Lưu Vân, nhưng hiện tại… hắn phải cảm tạ cậu ta.

Lý Lưu Vân muốn lợi dụng Phàn Sâm phá công Tiêu Hòa, tiến tới vạch trần hắn diễn kịch, nhưng hiện Tiêu Hòa chỉ muốn mau chóng gặp Phàn Sâm, chỉ muốn mau chóng cứu y.

Bất kể thế nào… Phàn Sâm không thể chết được, nếu y chết, mảnh vỡ nhân cách sẽ tan tiến… Phàn Thâm trong hiện thực cũng phải chịu ảnh hưởng to lớn.

Tương kế tựu kế!

Tiêu Hòa nhìn Lý Lưu Vân: “Cậu biết y ở đâu ư?”

Đáy mắt Lý Lưu Vân đầy châm chọc và cười nhạo, hừ lạnh: “Đương nhiên là biết!”

Tiêu Hòa bỗng tiến lên, ngón tay khẽ động, một mũi đao rất nhỏ đặt bên hông Lý Lưu Vân: “Dẫn tôi tới đó!”

Lý Lưu Vân trợn to mắt: “Tiêu Hòa, ông!”

Tiêu Hòa ở phía sau cậu ta nói khẽ: “Đừng lộn xộn, lấy máy truyền tin của cậu ra.”

Lý Lưu Vân nghiến răng nghiến lợi, đánh chết cũng không chịu.

Tiêu Hòa đã kế thừa ký ức của Tiêu Hòa gốc, ung dung sờ soạng hông cậu, lấy ra một vật to cỡ hạt gạo, đặt vào rãnh lõm trên quang não, khiến vật này mất đi tác dụng.

Lý Lưu Vân chợt trợn to mắt, trên mặt đầy hoảng sợ.

Thế mà cậu quên mất thân phận người đàn ông này.

Cái người tâm địa như rắn rết này chính là đệ nhất Nguyên soái ngạo nghễ sừng sững khắp dải ngân hà.

Cậu… cậu quá khinh địch …

Tiêu Hòa căn cứ vào tư liệu trong quang não, tiêu huỷ hết đồ vật có tính uy hiếp trên người Lý Lưu Vân, rồi mới lên tiếng: “Cậu dẫn tôi đi gặp Phàn Sâm, tôi sẽ không tổn thương cậu.”

Lý Lưu Vân vẫn còn quá trẻ, bị oán hận che mắt, giờ phút này cảm thấy nhục nhã vô cùng, tức tối vô cùng, sao mà thuận theo: “Cứ giết tôi đi, tôi không dẫn ông đi tìm hắn đâu.”

Tiêu Hòa không rất ngờ, tiến đến gần tai Lý Lưu Vân nói nhỏ: “Tại sao không chứ? Chẳng phải cậu muốn vạch trần bộ mặt thật của tôi sao? Cậu không muốn Phàn Thâm nhìn rõ tôi à? Dẫn tôi đi gặp Phàn Sâm, gặp được y, tôi sẽ cho cậu được như ý.”

Một lời nhắc nhở khiến Lý Lưu Vân ngẩn ra.

Cậu tức đến mụ đầu, quên mất mục đích mình tới đây.

Đúng vậy, chỉ cần dẫn Tiêu Hòa đi tìm Phàn Sâm, chỉ cần Tiêu Hòa đi cứu Phàn Sâm, hết thảy chân tướng đều rõ ràng.

Tiêu Hòa là đang lừa gạt Phàn Thâm, Tiêu Hòa muốn Phàn Thâm lơ là, trước giờ người ông ta quan tâm chỉ có tên Phàn Sâm kia.

Như vậy, Phàn Thâm sẽ không bị ông ta lừa gạt nữa.

Hơn nữa Tiêu Hòa có đi gặp  Phàn Sâm cũng vô ích, ổng không cứu được tên đó, chỉ có thể chết chung với hắn.

Lý Lưu Vân nghĩ thông suốt xong, cắn răng nói: “Ông quả thật là người tôi thấy ghê tởm nhất.”

Tiêu Hòa không để ý.

Hai người một trước một sau ra khỏi nhà, Lý Lưu Vân không nuốt lời, lên phi hành khí, dẫn hắn đi gặp Phàn Sâm.

Dọc theo đường đi, tâm Tiêu Hòa hoảng loạn cùng cực.

Một mặt, hắn hy vọng Phàn Sâm không phải là mảnh vỡ nhân cách, mặt khác lại khẳng định chính là Phàn Sâm.

Hắn lo lắng nên làm sao để cứu được Phàn Sâm, càng khiến hắn khổ sở hơn là phải đối mặt với Phàn Thâm kia thế nào.

Phản bội mười năm trước làm người đàn ông kia ngã vào vực sâu địa ngục, hóa thành ác ma quay về báo thù.

Hiện tại, vất vả lắm mới hoà hợp trở lại, cho y hy vọng lần nữa.

Chỉ là… hắn lại sắp giẫm lên vết xe đổ.

Té ngã hai lần trên cùng một người, Tiêu Hòa căn bản không dám tưởng tượng hậu quả của nó.

Này không chỉ tuyệt vọng, căn bản sẽ khiến tinh thần người ta sụp đổ á!

Nhưng… hắn không có cách nào.

Tiêu Hòa dọc đường đều thấp thỏm khẩn trương, càng sợ tới gần, nhưng thực tế họ đến nơi rất nhanh.

Lý Lưu Vân dẫn Tiêu Hòa tới một hầm giam.

Hoàn cảnh ẩm ướt u lãnh, lồng giam canh giữ nghiêm ngặt, khi Tiêu Hòa nhìn thấy người đàn ông thân đầy vết thương nằm trong góc tối ảm đạm, trái tim như bị giáng một đòn mạnh.

Dung mạo giống hệt như đúc, khí tức giống hệt như đúc, hoàn toàn… hoàn toàn không cảm thấy có điểm nào khác biệt.

Tại thế giới thứ hai, Tiêu Hòa từng gặp Al giả.

Nhưng khi đó Tiêu Hòa nhận biết rất rõ, người nọ không phải Phàn Thâm, người nọ chẳng qua chỉ là nhân vật hư cấu.

Còn lần này, hắn không cách nào phân rõ.

Hắn cảm thấy… người đàn ông bị thương đang bên bờ tử vong kia chính là Phàn Thâm, không hề nghi ngờ.

Đau đớn lan tràn trong ngực, bước chân Tiêu Hòa có chút lảo đảo.

“Phàn… Phàn…”

Cả tên cũng chưa thốt ra, người đàn ông máu me đầm đìa đã mở mắt.

Một đôi con ngươi đen nhánh tựa chim ưng, dẫu thương tích chất chồng, vẫn sâu thẳm như đêm, xa xăm như sao, dường như có thể dung chứa cả bầu trời đất bao la.

Tâm Tiêu Hòa chấn động mạnh.

Phàn Sâm khàn khàn mở miệng: “Tôi cho rằng… anh sẽ không muốn gặp tôi nữa.”

-Hết chapter 72-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện