Đính hôn? Tiêu Hòa giật mình, có chút phản ứng không kịp.

Mà đúng lúc này, thiếu niên bị xem nhẹ kia bỗng rên lên một tiếng, hơi khổ sổ nhìn hai người trước mặt.

Tiêu Hòa liếc mắt nhìn cậu ta, tim đập mãnh liệt.

Thiệt tình phải quỳ lạy cái nét sinh lý đặc thù ở đây, rõ ràng hắn không biết thiếu niên, rõ ràng không thích cậu ta, nhưng nhìn thấy cậu thì quả thật ngực như bị lửa nóng thiêu đốt.

Đúng là… đồ gây rối a phắc!

Trước kia Tiêu Hòa cho rằng tình yêu và tình dục có liên hệ chặt chẽ với nhau, nhưng hôm nay, tam quan của hắn bị gột rửa sạch a.

Cút mẹ nó cái quan hệ!

Căn bản là chút liên hệ cũng không có!

Tiêu Hòa xấu hổ, vài lần lén nhìn Phàn Thâm đang bị chọc giận, y kéo mạnh tay hắn, trực tiếp lôi hắn đi.

Tiêu Hòa bị kéo mà lảo đảo, cổ tay phát đau, nhưng chẳng dám phản bác, dù sao hắn xém chút nữa đã ngoại tình, còn bị bắt gian tại trận, khó tránh khỏi chột dạ.

Phàn Thâm dẫn hắn lên xe phi hành, nghênh ngang bay đi.

Cách xa cái người gây hoạ, rốt cuộc Tiêu Hòa có thể hít thở bình thường, đầu óc cũng không đầy ý nghĩ kiều diễm bậy bạ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Phàn Thâm, dè dặt nói: “Phàn Thâm… tôi không thích người kia, tôi chỉ là…”

“Không cần giải thích với tôi.” Thanh âm lạnh như băng.

Tim nhỏ của Tiêu Hòa run rẩy, lời nói ra càng thêm nhỏ nhẹ: “Anh đừng nóng giận, tôi chỉ là không quen, hắn… hắn…”

Tiêu Hòa nóng lòng muốn biện bạch, nhưng chung quy hắn không phải là người ở thế giới này, không sao thốt nên những lời kia.

Đánh chết hắn cũng không ngờ khi Omega phát tình lại nguy hiểm như vậy.

Dáng vẻ ấp úng của Tiêu Hòa không thể xoa dịu Phàn Thâm, mà chỉ khiến bản thân thêm buồn bực.

Tốc độ xe phi hành rất nhanh, chỉ vài phút sau liền tới đích đến, trước khi xuống xe, cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng, Tiêu Hoà cố gắng làm dịu nên định mở miệng trước.

Song không chờ hắn nói gì, Phàn Thâm liền quay đầu, đôi mắt xanh thẳm nhìn hắn chăm chú, rét lạnh tựa như mặt hồ đóng băng: “Tiêu Hòa, tôi nói rồi, cậu không cần giải thích với tôi, cũng không cần phải giải thích, cậu là người đã đính hôn, nên có ý thức chuẩn bị sẵn thuốc ức chế Alpha trên người. Tiểu Khanh là bạn đời của cậu, nó vì cậu mà chân không bước ra khỏi nhà, còn cậu thì sao? Cậu vừa làm gì? Nếu hôm nay tôi không chạy tới kịp, có phải cậu sẽ đánh dấu Omega kia?”

Phàn Thâm nói không tính là nhanh, nhưng Tiêu Hòa nghe mà sững sờ.

Đính hôn… Lại nữa… Nhưng…

Bọn họ xuống xe phi hành, còn chưa bước nửa bước, chợt nghe một thanh âm vui vẻ vang lên, một bóng dáng mảnh khảnh chạy ào tới.

Tiêu Hòa trở tay không kịp, bị người nọ ôm chầm lấy.

“Anh Tiêu Hòa! Anh đã về rồi!”

Chất giọng lanh lảnh êm tai, không chút che dấu cảm xúc vui sướng.

Tiêu Hòa cúi đầu nhìn, giật cả mình.

Đây… đây… là phiên bản thu nhỏ của Phàn Thâm sao!

Trải nghiệm nuôi con tại thế giới thứ hai nảy lên trong lòng, Tiêu Hòa nhớ tới thiếu niên Phàn Thâm mười mấy tuổi an tĩnh trầm lặng, tâm can đều run rẩy.

Hắn không nỡ đẩy đối phương ra, nhưng thiếu niên lại đột nhiên xoay người, nở nụ cười tươi rói với người đàn ông bên cạnh: “Anh hai! Anh Tiêu Hòa có ngoan không? Có nghe lời không vậy? Có bị người khác câu mất linh hồn không?”

Cậu nói xong, Phàn Thâm đã dời tầm mắt xuống người cậu.

Người đàn ông nãy giờ lạnh như băng vì nhìn thấy thiếu niên cực kỳ giống mình mà ánh mắt trở nên nhu hoà, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy luôn mong ngóng trở về gặp em.”

Nghe Phàn Thâm nói vậy, Phàn Khanh cao hứng tươi cười, quay đầu nhìn Tiêu Hòa, lại nhẹ nhàng chạm môi với hắn một cái: “Anh Tiêu Hòa, em cũng nhớ anh, rất rất nhớ.”

Hai anh em kẻ tung người hứng, còn Tiêu Hòa hoàn toàn ngu người.

Hắn có ngốc mấy cũng hiểu được.

Này… không phải thứ phá hoại tầm thường đâu a ta phắc!

Phàn Thâm bản thu nhỏ này chính là tiểu Khanh? Em trai ruột của Phàn Thâm? Một Omega xinh đẹp?

Mà Tiêu Hòa chính là vị hôn phu của Phàn Khanh?

Hai người đã đính hôn?

Một Alpha, một Omega.

Đúng là xứng đôi a!

Xứng đôi cái quỷ á!

Hắn có làm cũng là làm vị hôn phu của Phàn Thâm chớ! Vì sao thành hôn phu của em trai y?

Này… còn để yên cho người a chữa bệnh hay không a!

Một Tiêu Hòa ngơ ngác bị Phàn Khanh kéo vào nhà.

Hai thiếu niên đi đằng trước, Phàn Thâm theo phía sau, nhìn bóng dáng hai người họ, cố gắng thu lại cảm xúc đè nén nơi đáy mắt.

Chớ nên nghĩ, không thể nghĩ, cũng đừng nghĩ nữa.

Tiêu Hòa một đường bị Phàn Khanh tha vào nhà, đầu cũng liên tục nghĩ a nghĩ.

Ngu, rất ngu, quả thực ngu đến không thể ngu hơn được nữa!

Tiêu Hòa còn tưởng lần này mình và Phàn Thâm tiến triển thuận lợi, còn tưởng ở chung hai tháng qua tâm tư đã gợn sóng, chỉ kém bước tỏ tình thôi.

Kết quả… Phàn Thâm căn bản xem hắn thành ‘em rể’ mà săn sóc.

Người ta hoàn hoàn toàn toàn coi mình là chồng của đứa em trai.

Ngẫm lại hai tháng hòa thuận bên nhau kia, ngẫm lại thái độ sốt sắng của Phàn Thâm khi bản thân bị thương kia, vốn dĩ mở cờ trong bụng, nhưng lúc này lại thành cuồn cuộn tức giận.

Giỡn chơi à! Hai người đều là Alpha thì thôi, thế mà y còn cho mình thêm một thằng em trai, thế mà còn bắt họ đính hôn.

Nan đề khó vậy, Tiêu Hòa rốt cuộc phải tỏ tình với y thế nào a!

Nếu tỏ tình thật, nhất định giây tiếp theo sẽ bị đánh chết tươi!

Vốn tưởng bở kỳ này chữa trị rất dễ, nhưng hiện tại xem ra——

Là đường trường bao la, mới đi vài ba bước a phắc!

Tiêu Hòa một đường hốt hoảng, Phàn Khanh nhận ra được, hơi mất hứng gọi hắn: “Anh Tiêu Hòa… Anh đang nghĩ gì vậy?”

Tiêu Hòa hoàn hồn, quay đầu liền thấy khuôn mặt tinh xảo và mi mắt gọn ghẽ của thiếu niên, lòng bất giác lồng lộn cả.

Phàn Khanh… thật sự lớn lên quá giống Phàn Thâm, hoàn toàn khơi gợi lên hồi ức của Tiêu Hòa, khiến hắn nhịn không được muốn tới gần cậu.

“Không… đâu có nghĩ gì.” Tiêu Hòa đáp lời.

Phàn Khanh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, ngửa mặt dịu giọng: “Anh Tiêu Hòa, hôn em đi.”

Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, nhìn dung mạo quen thuộc lại có chút xa lạ, tim đập gia tốc.

Phàn Khanh thấy hắn bất động, dứt khoát tự mình kiễng chân khoá môi hắn.

Xúc cảm mềm mại, hơi thở thơm mát, tất cả như trải ra tấm lưới lớn, kéo thần trí Tiêu Hòa vào đó.

Tiểu Phàn Thâm… Phàn Thâm thời niên thiếu…

Trái tim Tiêu Hòa nhảy vang không ngừng, bàn tay bất giác nâng lên, ôm lấy eo cậu, trong lúc vô tình làm nụ hôn này thêm sâu.

Cho đến khi một thanh âm trầm thấp vang lên: “Được rồi, hai đứa vẫn chưa kết hôn đâu, thu liễm chút.”

Tiêu Hòa bừng tỉnh, bởi vì một câu bâng quơ nhẹ nhàng này, toàn bộ nhiệt tình đều rút đi.

Phàn Khanh bất mãn quay qua ông anh nhà mình: “Bảo thủ! Dù sao anh Tiêu Hòa sắp là của em rồi, hôn thì có sao đâu!”

-Hết chapter 82-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện