Tiêu Hòa ngẩn người, sau đó (╯‵□′)╯︵┴─┴.

Đờ mờ, này là ăn xong không muốn chịu trách nhiệm?!

Còn nói đường hoàng như vậy, hiên ngang lẫm liệt như vậy, cứ như uất ức lắm ấy! Kỳ thật… là đồ bội tình bạc nghĩa.

Tiêu Hòa ủ một bụng lửa, xốc chăn ra, túm chặt Phàn Thâm.

Chẳng thèm khoác thêm một cái áo,  trên người vì phóng túng đêm qua mà lốm đốm chi chít, trong căn phòng mờ tối, chỉ khiến người huyết khí dâng trào, bụng dưới xao động.

Phàn Thâm chỉ nhìn thoáng qua liền như bị bỏng, vội vã dời mắt đi.

Nhưng Tiêu Hòa không cho y cơ hội trốn tránh: “Ý anh là sao? Muốn bỏ đi? Nghĩ thế là xong xuôi mọi chuyện?”

Phàn Thâm không nhìn hắn, nhíu mày khẽ nói: “Vậy cậu muốn tôi làm gì? Cần bồi thường? Cậu cứ nói, cái gì cũng có thể.”

Y nói một cách bình tĩnh, khiến Tiêu Hòa giận muốn nổ phổi.

Coi hắn là gì chứ? Dù là ở trong thế giới tinh thần, y cũng không thể sỉ nhục hắn như vậy!

Tiêu Hòa tức đau gan, giọng điệu cũng lạnh đi, mang theo lửa giận hừng hực: “Tôi muốn gì anh cũng cho nổi sao?”

“Bất cứ thứ gì.” Phàn Thâm rũ mắt, thanh âm rất nhẹ “Chỉ cần là cậu muốn, tôi đều có thể cho.”

Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhìn bóng dáng lờ mờ của người đàn ông trong phòng tối, bởi vì thấy không rõ, nên không bị thị giác khách quan ảnh hưởng, cũng vì thấy không rõ khuôn mặt, mới dễ dàng cảm nhận tâm tình người nọ.

Mất mát… Tuyệt vọng… Cam chịu.

Vốn đang lửa giận công tâm, lập tức mềm lòng trở lại.

Y yêu mình, Tiêu Hòa biết.

Song, cũng đang không ngừng cự tuyệt hắn.

Tiêu Hòa đứng ngửa đầu nhìn y, thanh âm trầm tĩnh, gằn từng tiếng: “Tôi muốn anh.”

Ba chữ vô cùng đơn giản, Phàn Thâm chợt giương mắt lên.

Tiêu Hòa nhìn y chằm chằm, không cho phép ánh mắt y né tránh, lời tỏ tình không hề ngắt quãng không chút do dự thốt ra khỏi miệng, rung động lòng người tựa như khúc nhạc hoa lệ nhất trần đời.

“Phàn Thâm, tôi chỉ muốn anh, tôi vốn không có say, rất rõ ràng tối qua xảy ra chuyện gì, là tôi nguyện ý! Mặc cho tôi là một Alpha, mặc cho thân thể này không thích hợp làm cái chuyện kia, mặc cho chúng ta không nên ở bên nhau, nhưng tôi  không sợ! Không sợ gì cả! Phàn Thâm, anh nhìn thẳng tôi này, đừng trốn tránh nữa có được không, tôi thích anh, rất thích anh, nếu không có tình cảm thì sao tôi phải cố chịu đựng… cố chịu đựng … đau đớn thế chớ.”

Càng nói, tiếng Tiêu Hòa càng nghẹn ngào.

Không phải hắn đắm chìm quá mức vào thế giới này, mà là chợt liên tưởng đến hiện thực.

Nếu không phải thích Phàn Thâm, nếu không yêu y sâu sắc, hắn cần gì ăn hết đau khổ từ thế giới này sang thế giới kia, cần gì nhiều lần gặp gỡ cùng độc một người.

Vui vẻ có, song bi thương cũng quá nhiều.

Nếu không yêu y, hắn cần gì phải chịu đựng chứ.

Nhưng dù yêu đến đâu, y vẫn tỏ rõ, y không muốn tỉnh.

Y nói với hắn: Thật xin lỗi… Tiêu Hòa, dừng lại đi.

Vì sao, rốt cuộc là vì sao?

Kỳ thật Tiêu Hòa không ngại khổ, cũng chẳng sợ chịu chút tra tấn, mà là sợ… sợ… Phàn Thâm không thật sự thích hắn.

Như vậy hắn sẽ…



Dáng vẻ Tiêu Hòa quá mức bi thương, Phàn Thâm kinh ngạc nhìn, một mặt cảm thấy lồng ngực siết chặt phát đau, mặt khác lại có cảm giác vui sướng khó hiểu.

Vui sướng là… không ngờ đối phương cũng ôm thứ tình cảm kia với mình.

Phàn Thâm vẫn cứ đứng yên bất động, Tiêu Hòa lại sáp qua hôn y.

Môi khẽ chạm môi, liệt hỏa thiêu đốt.

Lúc Phàn Thâm hoàn hồn trở lại, đã đem Tiêu Hòa đặt ở dưới thân, đôi con ngươi nóng cháy, tình cảm bị áp chế trào ra, hận không thể theo nụ hôn lửa nóng  này truyền đến đáy lòng hắn, truyền khắp toàn thân hắn: “Tiêu Hòa… Tiêu Hòa…”

Y khẽ gọi tên hắn, mê muội hôn liếm hắn.

Trong lòng Tiêu Hòa ngũ vị tạp trần, một mặt sợ hãi không biết sự thật, mặt khác lại tham luyến khoảnh khắc tình nồng này.

Đến cuối cùng, có chút phân không rõ.

Thân thể giao triền cả đêm, đã sớm thích ứng.

Tuy mới đầu hơi đau, nhưng rất nhanh, Tiêu Hòa liền hưởng thụ khoái lạc ngọt ngào, từng tiếng ngâm nga, hận không thể cứ mãi mãi như thế.

***

Sau cơn mặn nồng, hai người đều khó nén nổi tình cảm, say đắm hôn môi, như muốn bộc lộ hết tình ý ấp ủ bấy lâu.

Một buổi sáng, cứ như vậy trôi qua trong ôm ấp mơ màng.

Mãi đến giữa trưa, bụng Tiêu Hòa réo vang, bọn họ mới nỡ tách ra.

Phàn Thâm nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài trước.”

Tiêu Hòa ngớ ra, hiểu ý đối phương, nhất thời… có chút sầu muộn.

Đúng là khó khăn muôn trùng a.

Bất quá từ từ rồi tính… Dù sao Phàn Khanh chỉ là một mảnh vụn tinh thần, chỉ cần thu phục Phàn Thâm, tất cả đều dễ giải quyết.

Phàn Thâm đứng dậy ra ngoài, Tiêu Hòa cũng đứng lên theo.

Do phóng túng quá độ, dù thể chất Tiêu Hòa tốt đến mấy thì vẫn hơi nhũn chân, Phàn Thâm nhanh tay lẹ mắt chặn ngang đỡ hông hắn.

Tiêu Hòa ngước đầu nhìn y, trong lòng khẽ động, chợt rướn lên hôn y một cái.

Ánh mắt Phàn Thâm đong đầy tình cảm, bởi vì cái chạm khẽ khàng này, y liền cúi đầu làm sâu thêm nụ hôn.

Không khí trong phòng dần nóng bỏng trở lại, Tiêu Hòa rên nhẹ một tiếng, hai tay bất giác vòng qua cổ Phàn Thâm.

Tình nồng, hứng khởi.

Mắt thấy sắp khống chế không nổi, đột nhiên truyền đến tiếng vặn mở ổ khoá.

Hai người đang hôn môi đều giật nảy cả người.

Ngay sau đó, không chờ họ có bất cứ phản ứng nào, cửa phòng đã mở rộng.

Ánh sáng chói mắt lọt vào, làm bừng sáng cả căn phòng rối tung bừa bãi.

Tiêu Hòa, Phàn Thâm gần như quay đầu cùng lúc, nhìn về phía cửa.

Tại nơi đó, một thiếu niên đang đứng đờ người ra, giống như thước phim bị ngừng hình.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu vẫn chưa rút đi vẻ hoạt bát nghịch ngợm, nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả đều bị đóng băng.



Cửa luôn bị khoá, Phàn Khanh đợi đến trưa vẫn không đợi được Tiêu Hòa, hơi mất kiên nhẫn.

Dứt khoát đi tìm cái chìa khoá dự bị, cho Tiêu Hòa một kinh hỉ.

Lại không ngờ bắt gặp một màn như vầy.

Hai người ôm nhau, người quần áo lộn xộn, người không một mảnh vải.

Mà họ… giờ phút này đang vong tình hôn môi.

Phàn Khanh ngây ngẩn, ngơ ngác, đầu óc thật hỗn loạn.

Hai người quan trọng nhất đời cậu, đồng thời phản bội cậu.

Còn gì đáng sợ hơn điều này nữa chứ?

Mặt mày tái nhợt, Phàn Khanh không có động tác ngừng ngắt nào, xoay người lập tức bỏ chạy, tốc độ cực nhanh cứ như muốn đào thoát khỏi vực sâu địa ngục đáng sợ.

Trái tim Tiêu Hòa lộp bộp một tiếng, vội ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hối hận và đau lòng trong mắt Phàn Thâm.

Hỏng bét hỏng bét… Đây là tín hiệu duy nhất chớp loé lên trong đầu Tiêu Hoà.

Hắn vốn định từ từ rồi tính, nhưng hiện tại…

Phàn Thâm đã buông hắn ra, túm lấy áo khoác, choàng lên người rồi vội vã đuổi theo.

Tiêu Hòa không dám chậm trễ, đành cấp tốc mặc xong quần áo, cũng đuổi theo…
  • Hết chapter 85-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện