Có lẽ vì câu trả lời kia của Doãn Việt, có lẽ vì những
thứ khác, tóm lại, trong thời gian tiếp theo, dạ dày Bình Phàm lần đầu tiên
chưa chém hết thức ăn trên mặt bàn đã lâm vào trạng thái chướng bụng .
Tính tiền xong, ra khỏi quán cơm, dựa theo lệ cũ của yêu đương, vẫn phải tản bộ, tiêu cơm.
Chỉ là trên đường Bình Phàm không yên lòng, thế nên đi đến trước một tiệm DIY chocolate cũng không có phản ứng.
Vẫn là Doãn Việt gọi cô lại: "Vào xem một chút đi."
Tuy tâm tình không tốt, nhưng chocolate dù sao cũng là chocolate, Bình Phàm gật đầu.
Tiến vào trong tiệm, mùi thơm ca-cao nồng đậm đập ngay vào mặt, không khí phảng phất cũng bị cảm giác mềm mại nhuộm lên. Các loại chocolate có tính chất, màu sắc, mùi vị khác nhau đều được đặt trong tủ gương, cái loại ngọt ngào hoa lệ này làm cho người ta cam tâm tình nguyện rơi vào Địa Ngục.
Lập tức, nhân viên cửa hàng liền tiến lên giới thiệu khuôn đúc cùng vật liệu nơi này cung cấp, khách có thể đem chocolate mình yêu thích tạo thành các loại hình dáng khác nhau.
Quả thật rất thú vị.
Hai người ngồi xuống, đợi nhân viên cửa hàng chuẩn bị xong, Doãn Việt chủ động đem công cụ đưa cho Bình Phàm.
"Anh làm đi, em làm thủ công không tốt lắm." Bình Phàm từ chối.
"Em làm đi, anh giúp cho." Doãn Việt nhẹ nhướng mắt, bổ sung: "Em vẽ tranh luôn luôn rất tốt."
Những lời này thật ra người ngoài có nghe thấy cũng không phát hiện ra một tia bất ổn nào, nhưng vào trong tai Bình Phàm, nó giống như con giun chui vào một hồi lâu, chờ phá tan tầng đất phù sa kia liền dậy sóng âm thầm xông lên mặt Bình Phàm.
Luôn luôn.
Doãn Việt nói luôn luôn.
Bình Phàm có một chỗ duy nhất không tầm thường đó là khiếu vẽ, khi còn bé cô đã học hội họa mấy năm, cộng thêm chút ít thiên phú ở phương diện này, cho dù vẫn kém hơn mọi người nhưng trong mắt quần chúng hoạ sĩ, Bình Phàm cũng xem như là vô cùng không tệ. Cho nên, mỗi lần làm báo bảng không thể nào thiếu cô.
Tuy nói bạn học trong lớp vô số lần thấy Bình Phàm bưng ghế ngồi sau bảng đen trong góc phòng bận rộn, nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ tới, Doãn Việt đã từng là một thành viên trong quần chúng khán giả xem báo bảng.
Thì ra là, ngay lúc đó cô đã ở trong mắt Doãn Việt, không chỉ là đại bóng đèn 250 vôn.
Ít nhất cũng là... đại bóng đèn 250 vôn biết vẽ tranh.
Bởi ý niệm trong đầu nên tâm tình Bình Phàm một lần nữa trở nên vui vẻ.
Hòa tan chocolate, chất lỏng mịn như nhung tơ, chậm chạp rót vào khuôn đúc, làm lạnh.
Nóc nhà, ống khói, vách tường, con đường, cây cối, không nhanh không chậm, một ngôi nhà chocolate nhỏ xinh ra đời dưới bàn tay khéo léo của Bình Phàm.
Làm việc chuyên chú, Bình Phàm có thể đạt đến trạng thái lòng tuyệt đối không có chuyện khác, những người xung quanh cô cũng đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Cho nên khi phục hồi lại tinh thần thì công việc đã hoàn thành toàn bộ.
Một ngôi nhà chocolate tinh xảo mộng ảo giống như đồng thoại bày ra trước mặt cô, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhịn không được khen ngợi một tiếng: "Tiểu thư, tay cô thật khéo léo."
Bình Phàm vốn định tuân thủ quy tắc khiêm nhường của xã hội nói một tiếng đâu có đâu có, không ngờ vừa ngẩng đầu lại đụng phải tầm mắt thẳng tắp của Doãn Việt.
Sâu thẳm như giếng xưa, nhưng nhiệt độ cũng không phải thấp.
Nếu như tầm mắt là xe cộ thì Bình Phàm hoàn toàn có lý do tin tưởng, chiếc xe Doãn Việt này cố ý đứng ngay giữa đường! ! !
Nhưng đầu năm nay, có nợ cũng là Hoàng Thế Nhân [13], đụng người cũng là phải bảy mươi mã lực.
Cho nên Bình Phàm ngược lại giống như làm việc trái với lương tâm, cúi đầu thấp xuống.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đem vật phẩm đã hoàn thành cho vào bao, đưa tới trong tay Doãn Việt.
Lúc đưa, nhân viên cửa hàng rất cẩn thận, Doãn Việt nhận lấy cũng như đang nín thở, thấy vậy Bình Phàm cười thầm.
Đi ra khỏi tiệm cô mới phát hiện thời gian đã trôi qua hai giờ, hít sâu một cái, không khí yên lặng lạnh lẽo thấm vào phổi, làm cho Bình Phàm thanh tĩnh không ít.
Bình Phàm phát giác, tối nay thị lực của mình không tệ, thật sự không tệ, bởi vì trong một trăm mét lại đây, cô nhìn thấy người quen.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, khí chất thoát tục, tóc quăn tự nhiên, áo khoác gió England ca rô.
Phương Nhan.
Song, do có quá nhiều người, rất nhanh liền che lấp cô ấy.
Bình Phàm không rõ vừa rồi là ảo giác của mình hay là thực sự phát sinh.
Phương Nhan tương đối cao cũng càng thêm mỹ lệ, càng thêm làm Bình Phàm tự ti mặc cảm.
Cô ấy vẫn mị lực như cũ, có thể làm cho người theo đuổi giao ra hết thảy, mà mục đích chỉ vì được cô ấy để mắt tới.
Phương Nhan, đã từ Singapore trở lại? Vậy, Doãn Việt có biết chuyện này hay không?
Nếu như biết, tại sao không nói với cô, nếu như không biết thì sau khi hắn biết sẽ như thế nào ?
Bình Phàm cảm thấy đầu óc mình biến thành một mê cung hỗn loạn, mặc kệ suy nghĩ ra sao thì cũng gặp phải ngõ cụt.
Dứt khoát ngẩng đầu, nhìn Doãn Việt.
Không ngoài ý muốn, tầm mắt lần nữa tông xe. Nhưng lần này, Bình Phàm dũng cảm thêm một chút, không trốn tránh, mà nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy kia.
Giờ, em muốn hỏi anh một chuyện. —— Bình Phàm dùng ánh mắt nhắn nhủ ý này.
Ừ, em hỏi đi. —— Doãn Việt cũng dùng ánh mắt trả lời như vậy.
Bình Phàm vẫn có chút kích động, dù sao toàn bộ phương diện này đều chứng minh giữa cô và Doãn Việt vẫn tồn tại tâm linh tương thông.
Bình Phàm hít sâu một cái, dùng ánh mắt trịnh trọng hỏi, anh cùng Phương Nhan, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào.
Doãn Việt hít sâu một cái, dùng ánh mắt rõ ràng hồi đáp... Được, chúng ta đi ăn.
Cái gì?
Đầu óc Bình Phàm mông lung không kịp phản ứng thì Doãn Việt đã kéo tay cô đi vào một quán ven đường rồi ngồi xuống, một hơi gọi nhiều món ăn đặc sắc.
"Vừa rồi ăn cơm tối anh thấy em ăn không được bao nhiêu." Doãn Việt nói như thế.
Bình Phàm xấu hổ, thẹn thùng.
Mộ Bình Phàm à Mộ Bình Phàm, tâm cái đầu ngươi ấy, linh cái đầu ngươi ấy, tương cái đầu ngươi ấy, thông cái đầu ngươi ấy, căn bản là mỗi người một nơi a.
Trong lòng có chuyện, khẩu vị Bình Phàm không được tốt, chỉ động động mấy đũa mấy món trên bàn rồi không ăn nữa.
Tính tiền rồi về nhà, hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện. Tâm sự Bình Phàm nặng nề, thậm chí không có tâm tình để nói chuyện, mà Doãn Việt thì cũng ít nói, như đang cưa miệng hồ lô, không có tiếng động.
Dọc theo đường đi, trầm mặc làm phông, không khí giữa hai người rất quái lạ.
Đi ngang qua siêu thị trước chung cư, Doãn Việt nói Bình Phàm chờ một chút còn mình đi vào.
Bình Phàm đứng dưới cây ngô đồng, ánh trăng xuyên thấu qua bóng cây chiếu vào da giày con cừu nhỏ của cô. Giày da mềm mại, ánh trăng mềm mại, mềm mại nhớ lại.
Người với người thật không giống nhau. Như Phương Nhan, vĩnh viễn xuất chúng, còn cô, vĩnh viễn bình thường.
Thật ra thì, có đôi khi cũng rất muốn nếm thử tư vị làm trung tâm được mọi người chú ý.
Có đôi khi, cũng muốn trở thành Phương Nhan, chỉ cần một ngày thôi.
Có thể là vì ý nghĩ như vậy, nên ban đầu mới sẽ theo sát cô ấy như thế.
Nghĩ loạn xạ rất nhiều, Doãn Việt đi ra, mang theo một túi đồ. Bình Phàm không để trong lòng, tiếp tục trầm mặc đi.
Đến nhà, Bình Phàm mở cửa, thật sự quá mệt mỏi, không có tâm tình đãi khách, chỉ có thể hướng Doãn Việt cười cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, hôm nay em mệt quá, không mời anh vào nhà được."
Doãn Việt không có dấu hiệu tức giận, vẻ mặt hắn từ trước cho tới bây giờ nhìn không ra biểu tình gì đột phá, chẳng qua chỉ đem túi đồ ăn vặt trong tay ra, nói: "Tối nay em ăn không bao nhiêu, ban đêm đói bụng thì dùng những thứ này lót bụng."
--------------
[13] Hoàng Thế Nhân, Bạch Mao Nữ: Tên hai nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ nổi tiếng độ mấy chục năm trước của Trung Quốc.
Tính tiền xong, ra khỏi quán cơm, dựa theo lệ cũ của yêu đương, vẫn phải tản bộ, tiêu cơm.
Chỉ là trên đường Bình Phàm không yên lòng, thế nên đi đến trước một tiệm DIY chocolate cũng không có phản ứng.
Vẫn là Doãn Việt gọi cô lại: "Vào xem một chút đi."
Tuy tâm tình không tốt, nhưng chocolate dù sao cũng là chocolate, Bình Phàm gật đầu.
Tiến vào trong tiệm, mùi thơm ca-cao nồng đậm đập ngay vào mặt, không khí phảng phất cũng bị cảm giác mềm mại nhuộm lên. Các loại chocolate có tính chất, màu sắc, mùi vị khác nhau đều được đặt trong tủ gương, cái loại ngọt ngào hoa lệ này làm cho người ta cam tâm tình nguyện rơi vào Địa Ngục.
Lập tức, nhân viên cửa hàng liền tiến lên giới thiệu khuôn đúc cùng vật liệu nơi này cung cấp, khách có thể đem chocolate mình yêu thích tạo thành các loại hình dáng khác nhau.
Quả thật rất thú vị.
Hai người ngồi xuống, đợi nhân viên cửa hàng chuẩn bị xong, Doãn Việt chủ động đem công cụ đưa cho Bình Phàm.
"Anh làm đi, em làm thủ công không tốt lắm." Bình Phàm từ chối.
"Em làm đi, anh giúp cho." Doãn Việt nhẹ nhướng mắt, bổ sung: "Em vẽ tranh luôn luôn rất tốt."
Những lời này thật ra người ngoài có nghe thấy cũng không phát hiện ra một tia bất ổn nào, nhưng vào trong tai Bình Phàm, nó giống như con giun chui vào một hồi lâu, chờ phá tan tầng đất phù sa kia liền dậy sóng âm thầm xông lên mặt Bình Phàm.
Luôn luôn.
Doãn Việt nói luôn luôn.
Bình Phàm có một chỗ duy nhất không tầm thường đó là khiếu vẽ, khi còn bé cô đã học hội họa mấy năm, cộng thêm chút ít thiên phú ở phương diện này, cho dù vẫn kém hơn mọi người nhưng trong mắt quần chúng hoạ sĩ, Bình Phàm cũng xem như là vô cùng không tệ. Cho nên, mỗi lần làm báo bảng không thể nào thiếu cô.
Tuy nói bạn học trong lớp vô số lần thấy Bình Phàm bưng ghế ngồi sau bảng đen trong góc phòng bận rộn, nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ tới, Doãn Việt đã từng là một thành viên trong quần chúng khán giả xem báo bảng.
Thì ra là, ngay lúc đó cô đã ở trong mắt Doãn Việt, không chỉ là đại bóng đèn 250 vôn.
Ít nhất cũng là... đại bóng đèn 250 vôn biết vẽ tranh.
Bởi ý niệm trong đầu nên tâm tình Bình Phàm một lần nữa trở nên vui vẻ.
Hòa tan chocolate, chất lỏng mịn như nhung tơ, chậm chạp rót vào khuôn đúc, làm lạnh.
Nóc nhà, ống khói, vách tường, con đường, cây cối, không nhanh không chậm, một ngôi nhà chocolate nhỏ xinh ra đời dưới bàn tay khéo léo của Bình Phàm.
Làm việc chuyên chú, Bình Phàm có thể đạt đến trạng thái lòng tuyệt đối không có chuyện khác, những người xung quanh cô cũng đều biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Cho nên khi phục hồi lại tinh thần thì công việc đã hoàn thành toàn bộ.
Một ngôi nhà chocolate tinh xảo mộng ảo giống như đồng thoại bày ra trước mặt cô, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhịn không được khen ngợi một tiếng: "Tiểu thư, tay cô thật khéo léo."
Bình Phàm vốn định tuân thủ quy tắc khiêm nhường của xã hội nói một tiếng đâu có đâu có, không ngờ vừa ngẩng đầu lại đụng phải tầm mắt thẳng tắp của Doãn Việt.
Sâu thẳm như giếng xưa, nhưng nhiệt độ cũng không phải thấp.
Nếu như tầm mắt là xe cộ thì Bình Phàm hoàn toàn có lý do tin tưởng, chiếc xe Doãn Việt này cố ý đứng ngay giữa đường! ! !
Nhưng đầu năm nay, có nợ cũng là Hoàng Thế Nhân [13], đụng người cũng là phải bảy mươi mã lực.
Cho nên Bình Phàm ngược lại giống như làm việc trái với lương tâm, cúi đầu thấp xuống.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đem vật phẩm đã hoàn thành cho vào bao, đưa tới trong tay Doãn Việt.
Lúc đưa, nhân viên cửa hàng rất cẩn thận, Doãn Việt nhận lấy cũng như đang nín thở, thấy vậy Bình Phàm cười thầm.
Đi ra khỏi tiệm cô mới phát hiện thời gian đã trôi qua hai giờ, hít sâu một cái, không khí yên lặng lạnh lẽo thấm vào phổi, làm cho Bình Phàm thanh tĩnh không ít.
Bình Phàm phát giác, tối nay thị lực của mình không tệ, thật sự không tệ, bởi vì trong một trăm mét lại đây, cô nhìn thấy người quen.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, khí chất thoát tục, tóc quăn tự nhiên, áo khoác gió England ca rô.
Phương Nhan.
Song, do có quá nhiều người, rất nhanh liền che lấp cô ấy.
Bình Phàm không rõ vừa rồi là ảo giác của mình hay là thực sự phát sinh.
Phương Nhan tương đối cao cũng càng thêm mỹ lệ, càng thêm làm Bình Phàm tự ti mặc cảm.
Cô ấy vẫn mị lực như cũ, có thể làm cho người theo đuổi giao ra hết thảy, mà mục đích chỉ vì được cô ấy để mắt tới.
Phương Nhan, đã từ Singapore trở lại? Vậy, Doãn Việt có biết chuyện này hay không?
Nếu như biết, tại sao không nói với cô, nếu như không biết thì sau khi hắn biết sẽ như thế nào ?
Bình Phàm cảm thấy đầu óc mình biến thành một mê cung hỗn loạn, mặc kệ suy nghĩ ra sao thì cũng gặp phải ngõ cụt.
Dứt khoát ngẩng đầu, nhìn Doãn Việt.
Không ngoài ý muốn, tầm mắt lần nữa tông xe. Nhưng lần này, Bình Phàm dũng cảm thêm một chút, không trốn tránh, mà nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy kia.
Giờ, em muốn hỏi anh một chuyện. —— Bình Phàm dùng ánh mắt nhắn nhủ ý này.
Ừ, em hỏi đi. —— Doãn Việt cũng dùng ánh mắt trả lời như vậy.
Bình Phàm vẫn có chút kích động, dù sao toàn bộ phương diện này đều chứng minh giữa cô và Doãn Việt vẫn tồn tại tâm linh tương thông.
Bình Phàm hít sâu một cái, dùng ánh mắt trịnh trọng hỏi, anh cùng Phương Nhan, đến tột cùng là có quan hệ như thế nào.
Doãn Việt hít sâu một cái, dùng ánh mắt rõ ràng hồi đáp... Được, chúng ta đi ăn.
Cái gì?
Đầu óc Bình Phàm mông lung không kịp phản ứng thì Doãn Việt đã kéo tay cô đi vào một quán ven đường rồi ngồi xuống, một hơi gọi nhiều món ăn đặc sắc.
"Vừa rồi ăn cơm tối anh thấy em ăn không được bao nhiêu." Doãn Việt nói như thế.
Bình Phàm xấu hổ, thẹn thùng.
Mộ Bình Phàm à Mộ Bình Phàm, tâm cái đầu ngươi ấy, linh cái đầu ngươi ấy, tương cái đầu ngươi ấy, thông cái đầu ngươi ấy, căn bản là mỗi người một nơi a.
Trong lòng có chuyện, khẩu vị Bình Phàm không được tốt, chỉ động động mấy đũa mấy món trên bàn rồi không ăn nữa.
Tính tiền rồi về nhà, hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện. Tâm sự Bình Phàm nặng nề, thậm chí không có tâm tình để nói chuyện, mà Doãn Việt thì cũng ít nói, như đang cưa miệng hồ lô, không có tiếng động.
Dọc theo đường đi, trầm mặc làm phông, không khí giữa hai người rất quái lạ.
Đi ngang qua siêu thị trước chung cư, Doãn Việt nói Bình Phàm chờ một chút còn mình đi vào.
Bình Phàm đứng dưới cây ngô đồng, ánh trăng xuyên thấu qua bóng cây chiếu vào da giày con cừu nhỏ của cô. Giày da mềm mại, ánh trăng mềm mại, mềm mại nhớ lại.
Người với người thật không giống nhau. Như Phương Nhan, vĩnh viễn xuất chúng, còn cô, vĩnh viễn bình thường.
Thật ra thì, có đôi khi cũng rất muốn nếm thử tư vị làm trung tâm được mọi người chú ý.
Có đôi khi, cũng muốn trở thành Phương Nhan, chỉ cần một ngày thôi.
Có thể là vì ý nghĩ như vậy, nên ban đầu mới sẽ theo sát cô ấy như thế.
Nghĩ loạn xạ rất nhiều, Doãn Việt đi ra, mang theo một túi đồ. Bình Phàm không để trong lòng, tiếp tục trầm mặc đi.
Đến nhà, Bình Phàm mở cửa, thật sự quá mệt mỏi, không có tâm tình đãi khách, chỉ có thể hướng Doãn Việt cười cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, hôm nay em mệt quá, không mời anh vào nhà được."
Doãn Việt không có dấu hiệu tức giận, vẻ mặt hắn từ trước cho tới bây giờ nhìn không ra biểu tình gì đột phá, chẳng qua chỉ đem túi đồ ăn vặt trong tay ra, nói: "Tối nay em ăn không bao nhiêu, ban đêm đói bụng thì dùng những thứ này lót bụng."
--------------
[13] Hoàng Thế Nhân, Bạch Mao Nữ: Tên hai nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ nổi tiếng độ mấy chục năm trước của Trung Quốc.
Danh sách chương