Nửa giờ trước, ba người Đường Mạch tiến vào trạm xăng dầu. Phó Văn đoạt đi tìm xăng xe, Đường Mạch quyết định đi sang nhà trệt ở phía đối diện tìm kiếm trong chốc lát. Bọn họ cần thiết phải tìm thêm nhu yếu phẩm. Sau khi chính thức tiến vào Bắc Kinh, đồ ăn có thể tìm được ngày càng ít. Trước mắt, nhu cầu của ba người bọn họ đối với đồ ăn nước uống cực thấp, nhưng cũng không phải không có. Đường Mạch trước tiên sẽ chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, tránh cho sau này phát sinh việc ngoài ý muốn.
“Dị năng quay ngược thời gian khẳng định là có, bọn họ nhất định đã quay ngược thời gian. Bởi vì phía sau ki – ốt bán sách báo có một kệ sách bị đốt cháy rụi. Kệ sách cháy đen thui, nhưng trên giá sách……” Đường Mạch dừng một chút, nói: “Lại có một cuốn tạp chí nguyên vẹn, không bị hư hại gì.”
Ba người đi sang phía đối diện đường cái, rất nhanh liền tìm được kệ sách bị đốt cháy kia.
Từ vị trí nhà trệt mà bốn tên Khách lén qua sông vừa mai phục, quả thật nhìn không thấy kệ sách ở phía sau ki – ốt bán sách báo. Nhưng chỉ cần vòng qua ki – ốt, liền có thể thấy được nó. Kệ sách này đã bị thiêu rụi hoàn toàn, gần như chỉ còn lại cái giá sắt. Vậy mà cố tình lại có một cuốn tạp chí ở mặt trên, một chút cũng đều không có dấu tích bị cháy xém.
Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị, nhưng đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng có người nhàm chán đến đốt cháy kệ sách này, sau đó còn không thể hiểu được mà đem một cuốn tạp chí để ở mặt trên.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Tại một nơi trống trải không người, đột nhiên nhìn thấy một kệ sách cháy đen thui, mặt trên còn đặt thêm một cuốn tạp chí nguyên vẹn không hao tổn gì……Là anh thì anh sẽ nghĩ gì đây? Đường Mạch không biết Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh sẽ nghĩ như thế nào, nhưng bản thân hắn thì sẽ cảm thấy, đây là có người cố ý lưu lại cho hắn một ám hiệu gì đó.
Tựa như trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính đi tới một nơi nào đó, liền nhất định sẽ thấy được những đồ vật đặc biệt khác thường. Mà đã khác thường liền tất có quỷ, hắn trong lúc nhất thời còn chưa đoán ra rốt cuộc là ai đã lưu lại manh mối, là đang muốn nói đến điều gì. Nhưng hắn nghĩ tới một khả năng: “Cuốn tạp chí này có lẽ không phải sau khi kệ sách bị thiêu hủy mới được đặt lên đây.”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Sao cơ ạ?”
Kệ sách này bị người thiêu cháy chỉ còn lại cái khung, nhẹ nhàng chạm vào đều sẽ rời ra. Cuốn tạp chí để trên kệ sách lại không có một chút dấu vết bị đốt cháy nào, rõ ràng là được đặt lên sau khi kệ sách bị người thiêu hủy. Nhưng nếu không phải sau này mới được đặt lên, vậy chẳng lẽ……Trước khi kệ sách bị đốt cháy, nó đã được đặt ở trên đó?
Phó Văn Đoạt nghe thấy lời này của Đường Mạch liền hơi nhướn mày, ánh mắt nhìn sâu về phía hắn. Lúc trước bởi vì phải nắm chặt thời gian để giải quyết bốn tên Khách lén qua sông kia, Đường Mạch cũng không quan sát kĩ kệ sách này. Hắn đi lên trước ngồi xổm trên mặt đất, lấy cuốn tạp chí trên kệ xuống. Bởi vì động tác của hắn, kệ sách rất nhanh liền sụp đổ.
Đường Mạch nhìn tiêu đề và ngày tháng trên cuốn tạp chí, hắn xoay người, vẫy vẫy tạp chí: “Cuốn tạp chí này rất nổi tiếng, trên cả nước đều có bán. Mặt trên là ngày 18 tháng 11 năm 2017.”
Phó Văn Thanh lập tức nghĩ đến: “Ngày Hắc tháp chính thức bắt đầu trò chơi?”
Đường Mạch gật đầu: “Đúng vậy. Đặt trên kệ sách này thường là những loại sách báo tạp chí tương đối phổ biến. Ông chủ đem những thứ bán chạy nhất đặt trên đây, mang nó để bên ngoài ki – ốt, giúp người qua đường có thể dễ dàng nhìn thấy nó hơn. Cuốn tạp chí này có khả năng đã ở trên kệ sách từ rất lâu, có lẽ trước cả hôm nay, nó vẫn luôn ở trên đó, trải qua năm tháng.”
Phó Văn Thanh vẫn không thể hiểu được mọi chuyện rốt cuột là thế nào, mà Đường Mạch lại như đã nghĩ thông suốt toàn bộ hết thảy.
Lúc trước hắn hoài nghi có người mai phục ở phụ cận, là bởi vì kệ sách này quá mức quỷ dị. Hắn từ đầu tới cuối đều không thể xác định thật sự có người mai phục hay không, nếu có thì mai phục ở đâu. Nhưng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ. Vì thế sau khi tiến vào ki – ốt bán sách báo hắn liền dùng trứng gà tây liên hệ với Phó Văn Đoạt, đem tình huống bên mình nói cho Phó Văn Đoạt biết. Hai người dùng tốc độ cực nhanh làm ra quyết định: Một người đi kiểm tra nhà trệt, một người đi kiểm tra nhà hàng ăn. Bởi vì đây là hai nơi ẩn mình tốt nhất.
Có lẽ căn bản không có người mai phục, có lẽ kệ sách kỳ quái này chỉ là trò đùa dai của người nào đó, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ không bỏ qua bất kì điểm đáng ngờ nào.
Có một chuyện Phó Văn Đoạt không biết, nhưng Phó Văn Thanh lại rất rõ ràng. Đường Mạch nói: “Tiểu Thanh, em hẳn là biết thứ gì đã thiêu cháy kệ sách này.”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Em biết?”
“Đúng vậy, em biết.”
Phó Văn Thanh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên cả kinh nói: “……Là que diêm khủng bố kia ạ?!”
Không sai, chính là Que Diêm Lớn của Mosaic.
Hai tháng trước, trong Hành Lang Đá Quý của Vương hậu Hồng Đào, Đường Mạch đã từng dùng Que Diêm Lớn thiêu cháy cánh tay của Bạch Nhược Dao, hơn nữa còn vô tình nói cho đối phương biết: Không chém đứt cánh tay kia đi, anh sẽ bị ngọn lửa này thiêu sống đến chết.
【 Đạo cụ: Que Diêm Lớn của Mosaic】
【 Người sở hữu: Đường Mạch 】
……
【 Công năng: Ngọn lửa không thể bị dập tắt. Có thể tùy ý quẹt diêm đánh lửa, một khi que diêm đốt cháy vật thể nào đó, theo tác dụng của luật nhân quả, chỉ khi vật thể bị thiêu rụi hoàn toàn thì ngọn lửa mới dừng lại, hiệu quả chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. 】
Kệ sách này là bị Que Diêm Lớn đốt cháy.
Chỉ có đồ vật bị Que Diêm Lớn đốt cháy, mới có thể bởi vì tác dụng của luật nhân quả, mà bị thiêu rụi như vậy.
“Mỗi lần quay ngược thời gian, anh nhất định đã phát hiện ra sự lặp lại của thời gian, nhưng lại không biết nên làm thế nào để nhắc nhở chính mình có người mai phục ở phụ cận. Cho nên anh liền dùng Que Diêm Lớn đốt cháy kệ sách này, hơn nữa còn cầm đi cuốn tạp chí đặt trên đó.” Đường Mạch để cuốn tạp chí lên phần còn sót lại của kệ sách, “Bởi vì cuốn tạp chí này bị đem đi, cho nên nó không bị Que Diêm Lớn đốt cháy. Sau khi quay ngược thời gian, nó lại lần nữa về với kệ sách. Nhưng kệ sách lần này đã bị thiêu hủy.”
Phó Văn Thanh nhìn kệ sách và tạp chí trên mặt đất: “Cho nên trên kệ sách cháy đen, mới có thể xuất hiện một cuốn tạp chí nguyên vẹn không bị hao tổn gì như vậy.”
Sau khi xác định nguyên nhân sự việc đã xảy ra, ba người trở lại trạm xăng dầu, xử lý thi thể của bốn tên Khách lén qua sông kia.
Đường Mạch vươn tay, lấy ra Sổ dị năng từ không trung. Hắn mở đến trang thứ hai từ dưới đếm lên, nhìn hàng chữ ở mặt trên.
【 Dị năng: *Cực khoái luôn tới rất nhanh. 】
【 Người sở hữu: Triệu Khắc Vĩ ( Khách lén qua sông) 】
【 Loại hình: Nguyên tử hình 】
【 Công năng: Khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật chất trong một khu vực nhất định về lại thời điểm một phút trước. 】
【 Cấp bậc: Cấp 3 】
【 Hạn chế: Không gian dành cho gia tăng thể lực là bằng 0 (vì dị năng này quá nghịch thiên nên hạn chế này cũng giống như dị năng siêu trí tư duy của Trần San San, không thể gia tăng sức mạnh vật lý). Từ khi bắt đầu sử dụng, cần thiết phải trải qua đủ thời lượng 60 giây vật chất biến hóa, mới có thể sử dụng dị năng quay ngược thời gian. Thời điểm sử dụng dị năng, tất cả các vật thể sống trong khu vực chịu ảnh hưởng đều sẽ cảm nhận được nhu cầu sinh lý mãnh liệt. Mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng bảy lần, khôi phục trạng thái vật lý của vật thể đồng thời sẽ tiêu hao tuổi thọ tế bào tương ứng của người sử dụng, khôi phục càng nhiều đối tượng, tiêu hao càng nhiều tuổi thọ tế bào. 】
【 ghi chú: Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần. 】
【 Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, tiêu hao gấp đôi tuổi thọ tế bào. Có 5% khả năng không thể khôi phục trạng thái vật lý của vật thể sống. Đối với Đường Mạch mà nói, một phút đồng hồ cực khoái…… Từ từ, cơn cực khoái của Đường Mạch có thể kéo dài tới một phút đồng hồ cơ á? Hời quá rồi nha!
*高潮: cao trào, cực khoái, hay còn gọi là lên đỉnh ấy =)) Đây chính là lí do tsao khi bị dị năng này ảnh hưởng lại thấy “ấy ấy” đấy =)) Ui thề, cái tên Dị năng nghe chẳng liên quan mẹ gì tới tác dụng quay ngược thời gian hay khôi phục trạng thái vật lí của vật thể luôn. Cơ mà đọc đến câu “Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần” tự nhiên lại thấy cũng hợp lý vs liên quan vãi ra đéo hiểu kiểu gì =)))))))))
…… Hóa ra cảm giác kì quái mà hắn cảm nhận được khi băng qua đường kia, lại là do dị năng này ảnh hưởng?!
Đường Mạch sớm đã quen với khả năng nói nhảm của Sổ dị năng, mí mắt hắn giật giật, ánh mắt dừng lại trên công năng và hạn chế của dị năng này.
Hóa ra không phải trực tiếp quay ngược thời gian, mà là khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật thể về lại thời điểm một phút trước?
Đường Mạch nghĩ đến: “Như vậy thật ra càng có thể giải thích tại sao kệ sách kia lại không thể trở lại bình thường, mà trạng thái của cuốn tạp chí và những đồ vật khác lại có thể được khôi phục.”
Quay ngược không phải thời gian, mà là trạng thái vật lý của vật chất. Cho nên cuốn tạp chí bị cầm đi sẽ trở về nằm trên kệ sách, nhưng kệ sách thì lại vì tác dụng của luật nhân quả mà không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Cậu có lấy được dị năng của người kia không?”
Đường Mạch gật gật đầu, hắn theo bản năng muốn trực tiếp đưa Sổ dị năng cho Phó Văn Đoạt xem, nhưng vừa mới vươn tay, hắn nháy mắt liền rụt trở về. Đường Mạch ho khan một tiếng, đem cuốn sổ không biết xấu hổ này vất lại vào trong không khí. Hắn giải thích nói: “Đó không phải là quay ngược thời gian theo nghĩa khách quan, mà dị năng của anh ta ……” Dừng một chút, Đường Mạch sửa sang lại lý do thoái thác: “Dị năng của anh ta là khôi phục lại trạng thái vật lý của tất cả các vật thể trong một phạm vi nhất định, quay ngược thời gian trở về lại thời điểm một phút trước đó.”
Ví dụ như mưa trên bầu trời. Một phút trước giọt nước mưa này vẫn còn đang ở thể hỗn hợp – sự ngưng tụ của hơi nước, sau đó nó từ trong đám mây chậm rãi rơi xuống, đến giây thứ 59 tách một tiếng rơi trên mặt đất, tạo thành vũng nước. Nhưng khi sử dụng dị năng này, hết thảy đều xoay chuyển. Trạng thái vật lý của giọt nước mưa lại trở về dạng ngưng kết, tồn tại ở trạng thái hỗn hợp hơi nước, đồng thời vị trí của nó cũng được khôi phục, quay về trong mây đen.
Kiến thức khoa học tự nhiên của Đường Mạch cũng không được tốt cho lắm, hắn cẩn thận nhớ lại những giải thích trong Sổ dị năng, cuối cùng đưa ra một kết luận đại khái: “Nói một cách ngắn gọn, dị năng này quả thật có thể coi như dị năng quay ngược thời gian, nhưng nó không thể quay ngược gian của những đồ vật chịu tác dụng của luật nhân quả. Ví dụ như kệ sách bị lửa đốt cháy kia.”
Phó Văn Đoạt: “Dị năng này có hạn chế không?”
Đường Mạch: “Hạn chế rất nhiều, ví dụ như tôi mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa sẽ tiêu hao sinh mệnh.”
Phó Văn Đoạt nhíu mày: “Tiêu hao sinh mệnh?”
Đường Mạch liền đơn giản giải thích lại một chút. Loại dị năng khi sử dụng liền tiêu hao sinh mệnh của người sử dụng hắn còn có —— Một người đàn ông rất nhanh. Đường Mạch sau khi có được dị năng này liền cố gắng không sử dụng đến nó. Bởi vì nó quá lợi hại. Một khi sử dụng nhiều, sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, hắn sẽ cầm lòng không đậu mà liên tục sử dụng.
Một dị năng mạnh như vậy, đối mặt với loại cám dỗ cực độ này, Đường Mạch cũng không dám bảo đảm chính mình có thể nhịn xuống không dùng tới nó hay không.
“Loại dị năng này tựa như ma túy vậy.” Đường Mạch cảm khái nói, “Nhưng tôi đoán người chơi sử dụng nó có lẽ cũng sẽ không biết về tác dụng phụ này. Giống như anh và Tiểu Thanh đều chỉ biết sử dụng dị năng, chứ không hề biết chính xác công năng và hạn chế của chúng.”
Phó Văn Đoạt: “Đến bây giờ vẫn chưa biết được dị năng của tôi là cái gì nữa.”
Đường Mạch ngẩn người, hắn quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt đứng cạnh cửa sổ, hơi hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn Đường Mạch.
Từ khi bọn họ xuất phát từ Nam Kinh, cho tới sau khi đến được Bắc Kinh, Đường Mạch trước là xem xét dị năng của Phó Văn Thanh. Dị năng “Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào” có ba ngày thời gian làm lạnh, trong vòng 3 ngày này Đường Mạch không thể lại tiếp tục xem xét dị năng của Phó Văn Đoạt. Nhưng mà ngay sau đó, Đường Mạch vẫn luôn thử cố gắng sờ tay Phó Văn Đoạt khi đối phương lái xe. Hai người sờ soạng suốt sáu tiếng đồng hồ, Đường Mạch cuối cùng từ bỏ, rốt cuộc cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
“Nếu thu lấy dị năng của một người khó đến mức này, người phụ nữ kia làm thế nào lại có thể đạt được dị năng của cậu trong thời gian ngắn như vậy?”
Đường Mạch trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
Hai mắt Phó Văn Đoạt gắt gao nhìn về phía Đường Mạch. Đường Mạch mơ hồ cảm thấy đối phương có khả năng đã đoán được điều gì đó, với năng lực phán đoán cực mạnh của người này, có lẽ thật sự đã bị đoán được chân tướng rồi. Nhưng Đường Mạch thần sắc bất biến, hắn bình tĩnh nói: “Những dị năng tôi phục chế được đều sẽ bị suy yếu. Đây là dị năng của cô ta, cho nên khi cô ta sử dụng đương nhiên sẽ thuận tiện hơn tôi rồi.”
“Là như vậy à.” Phó Văn Đoạt ý vị thâm trường “Nga” một tiếng, “Vừa rồi khi người kia sử dụng dị năng quay ngược thời gian, tôi dường như cảm thấy…… Có cái gì đó rất lạ, ừm, chính là nơi nào đó cực kì không thích hợp. Đường Mạch, cậu có cảm giác được không?”
Vừa dứt lời, Phó Văn Thanh cũng cao giọng nói: “À đúng rồi, anh họ, em vừa rồi cũng cảm thấy thân thể nóng nóng, kỳ quái cực nha. Anh có cảm thấy vậy không, anh Đường Mạch?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Em mới 12 tuổi.”
Phó Văn Thanh: “Sao ạ? Cái này thì liên quan gì đến việc em mới 12 tuổi?”
Em mới 12 tuổi, đại khái còn chưa tới độ tuổi có thể sinh ra khoái cảm.
Đường Mạch ở trong lòng yên lặng tiếp lời Phó Văn Đoạt, sau đó: “……”
…… Con mẹ nó, người này là chó nghiệp vụ đấy à! Tại sao cứ có thứ gì không tốt là anh ta lại có thể ngửi thấy được ngay vậy!
Đường Mạch nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Kiểm tra một chút thi thể bọn họ đi, có lẽ sẽ tìm được manh mối hữu dụng đấy.”
Phó Văn Thanh đang chuẩn bị hỏi lại mình 12 tuổi thì làm sao chứ, Phó Văn Đoạt nghe thấy lời này liền quay đầu liếc mắt nhìn Đường Mạch, sau đó khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
Chỉ cần Đường Mạch không thừa nhận, Phó Văn Đoạt cho dù có nói nhiều hơn nữa, cũng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.
Đường Mạch cũng không hiểu tại sao một thẳng nam như Phó Văn Đoạt lại có nhiều phỏng đoán cổ quái kì lạ đến vậy, đã thế đối phương còn luôn cảm thấy có hứng thú đối với cuốn Sổ dị năng hay nói nhảm kia nữa, cố tình mỗi lần…… đều có thể đoán được một ít nội dung không hay ho chút nào đối với thẳng nam. Nhớ tới những dòng nhảm nhí trên Sổ dị năng, Đường Mạch âm thầm quyết định: Đời này tuyệt không thể để bất kì kẻ nào nhìn thấy nội dung trong đó, cả đời này đều không thể!
Đột nhiên xuất hiện bốn người xa lạ nhảy ra đánh lén chính mình, Đường Mạch cũng không cảm thấy đây là trùng hợp.
“Thực lực của những người này không thấp, không phải người chơi bình thường, hơn nữa hình như đều là người chơi có được dị năng. Có đến 70% bọn họ sớm đã mai phục tốt, cố ý ở chỗ này chờ chúng ta, thậm chí có lẽ còn đã truy lùng chúng ta từ rất lâu, chỉ là đối phương quá mức lợi hại, chúng ta ai cũng đều không phát hiện ra. 30% còn lại, bọn họ thật sự chỉ là đi ngang qua đánh cướp.” Dừng một chút, Đường Mạch nói: “Anh và anh họ em kiểm tra ba cỗ thi thể này, Tiểu Thanh, em đi xem thi thể người kia đi.”
Phó Văn Thanh gật gật đầu.
Ba người phân công nhau hành động.
Người mà Đường Mạch kiểm tra chính là thi thể người đàn ông sở hữu dị năng quay ngược thời gian.
Trên nền xi măng lạnh lẽo, người này chết không nhắm mắt, hai mắt anh ta trợn to nhìn chằm chằm trần nhà. Sau khi địa cầu online Đường Mạch đã nhìn thấy rất nhiều thi thể, bộ dáng khủng bố cũng gặp qua không ít, hắn mặt không cảm xúc khép lại hai mắt của người này, bắt đầu lục tìm đồ vật trên người đối phương.
Giết chết người này thật ra là ngoài ý muốn, nhưng cũng là lẽ đương nhiên. Không giết người này, đối phương sẽ tiếp tục quay ngược thời gian, hết thảy sẽ bắt đầu lại.
Bốn người chơi này rất thông minh, ngay khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chủ động tiến công, bọn họ liền tự mình hiểu rõ: Dị năng quay ngược thời gian khẳng định đã bị phát hiện. Có thể quay ngược thời gian không phải đạo cụ mà là dị năng, cho nên bọn họ trực tiếp làm ra quyết định, để ba người kéo dài thời gian với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, giúp cho người còn lại chạy trốn.
“Dị năng quay ngược thời gian khẳng định là có, bọn họ nhất định đã quay ngược thời gian. Bởi vì phía sau ki – ốt bán sách báo có một kệ sách bị đốt cháy rụi. Kệ sách cháy đen thui, nhưng trên giá sách……” Đường Mạch dừng một chút, nói: “Lại có một cuốn tạp chí nguyên vẹn, không bị hư hại gì.”
Ba người đi sang phía đối diện đường cái, rất nhanh liền tìm được kệ sách bị đốt cháy kia.
Từ vị trí nhà trệt mà bốn tên Khách lén qua sông vừa mai phục, quả thật nhìn không thấy kệ sách ở phía sau ki – ốt bán sách báo. Nhưng chỉ cần vòng qua ki – ốt, liền có thể thấy được nó. Kệ sách này đã bị thiêu rụi hoàn toàn, gần như chỉ còn lại cái giá sắt. Vậy mà cố tình lại có một cuốn tạp chí ở mặt trên, một chút cũng đều không có dấu tích bị cháy xém.
Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị, nhưng đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng có người nhàm chán đến đốt cháy kệ sách này, sau đó còn không thể hiểu được mà đem một cuốn tạp chí để ở mặt trên.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Tại một nơi trống trải không người, đột nhiên nhìn thấy một kệ sách cháy đen thui, mặt trên còn đặt thêm một cuốn tạp chí nguyên vẹn không hao tổn gì……Là anh thì anh sẽ nghĩ gì đây? Đường Mạch không biết Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh sẽ nghĩ như thế nào, nhưng bản thân hắn thì sẽ cảm thấy, đây là có người cố ý lưu lại cho hắn một ám hiệu gì đó.
Tựa như trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính đi tới một nơi nào đó, liền nhất định sẽ thấy được những đồ vật đặc biệt khác thường. Mà đã khác thường liền tất có quỷ, hắn trong lúc nhất thời còn chưa đoán ra rốt cuộc là ai đã lưu lại manh mối, là đang muốn nói đến điều gì. Nhưng hắn nghĩ tới một khả năng: “Cuốn tạp chí này có lẽ không phải sau khi kệ sách bị thiêu hủy mới được đặt lên đây.”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Sao cơ ạ?”
Kệ sách này bị người thiêu cháy chỉ còn lại cái khung, nhẹ nhàng chạm vào đều sẽ rời ra. Cuốn tạp chí để trên kệ sách lại không có một chút dấu vết bị đốt cháy nào, rõ ràng là được đặt lên sau khi kệ sách bị người thiêu hủy. Nhưng nếu không phải sau này mới được đặt lên, vậy chẳng lẽ……Trước khi kệ sách bị đốt cháy, nó đã được đặt ở trên đó?
Phó Văn Đoạt nghe thấy lời này của Đường Mạch liền hơi nhướn mày, ánh mắt nhìn sâu về phía hắn. Lúc trước bởi vì phải nắm chặt thời gian để giải quyết bốn tên Khách lén qua sông kia, Đường Mạch cũng không quan sát kĩ kệ sách này. Hắn đi lên trước ngồi xổm trên mặt đất, lấy cuốn tạp chí trên kệ xuống. Bởi vì động tác của hắn, kệ sách rất nhanh liền sụp đổ.
Đường Mạch nhìn tiêu đề và ngày tháng trên cuốn tạp chí, hắn xoay người, vẫy vẫy tạp chí: “Cuốn tạp chí này rất nổi tiếng, trên cả nước đều có bán. Mặt trên là ngày 18 tháng 11 năm 2017.”
Phó Văn Thanh lập tức nghĩ đến: “Ngày Hắc tháp chính thức bắt đầu trò chơi?”
Đường Mạch gật đầu: “Đúng vậy. Đặt trên kệ sách này thường là những loại sách báo tạp chí tương đối phổ biến. Ông chủ đem những thứ bán chạy nhất đặt trên đây, mang nó để bên ngoài ki – ốt, giúp người qua đường có thể dễ dàng nhìn thấy nó hơn. Cuốn tạp chí này có khả năng đã ở trên kệ sách từ rất lâu, có lẽ trước cả hôm nay, nó vẫn luôn ở trên đó, trải qua năm tháng.”
Phó Văn Thanh vẫn không thể hiểu được mọi chuyện rốt cuột là thế nào, mà Đường Mạch lại như đã nghĩ thông suốt toàn bộ hết thảy.
Lúc trước hắn hoài nghi có người mai phục ở phụ cận, là bởi vì kệ sách này quá mức quỷ dị. Hắn từ đầu tới cuối đều không thể xác định thật sự có người mai phục hay không, nếu có thì mai phục ở đâu. Nhưng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ. Vì thế sau khi tiến vào ki – ốt bán sách báo hắn liền dùng trứng gà tây liên hệ với Phó Văn Đoạt, đem tình huống bên mình nói cho Phó Văn Đoạt biết. Hai người dùng tốc độ cực nhanh làm ra quyết định: Một người đi kiểm tra nhà trệt, một người đi kiểm tra nhà hàng ăn. Bởi vì đây là hai nơi ẩn mình tốt nhất.
Có lẽ căn bản không có người mai phục, có lẽ kệ sách kỳ quái này chỉ là trò đùa dai của người nào đó, nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ không bỏ qua bất kì điểm đáng ngờ nào.
Có một chuyện Phó Văn Đoạt không biết, nhưng Phó Văn Thanh lại rất rõ ràng. Đường Mạch nói: “Tiểu Thanh, em hẳn là biết thứ gì đã thiêu cháy kệ sách này.”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Em biết?”
“Đúng vậy, em biết.”
Phó Văn Thanh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên cả kinh nói: “……Là que diêm khủng bố kia ạ?!”
Không sai, chính là Que Diêm Lớn của Mosaic.
Hai tháng trước, trong Hành Lang Đá Quý của Vương hậu Hồng Đào, Đường Mạch đã từng dùng Que Diêm Lớn thiêu cháy cánh tay của Bạch Nhược Dao, hơn nữa còn vô tình nói cho đối phương biết: Không chém đứt cánh tay kia đi, anh sẽ bị ngọn lửa này thiêu sống đến chết.
【 Đạo cụ: Que Diêm Lớn của Mosaic】
【 Người sở hữu: Đường Mạch 】
……
【 Công năng: Ngọn lửa không thể bị dập tắt. Có thể tùy ý quẹt diêm đánh lửa, một khi que diêm đốt cháy vật thể nào đó, theo tác dụng của luật nhân quả, chỉ khi vật thể bị thiêu rụi hoàn toàn thì ngọn lửa mới dừng lại, hiệu quả chắc chắn sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của ngươi. 】
Kệ sách này là bị Que Diêm Lớn đốt cháy.
Chỉ có đồ vật bị Que Diêm Lớn đốt cháy, mới có thể bởi vì tác dụng của luật nhân quả, mà bị thiêu rụi như vậy.
“Mỗi lần quay ngược thời gian, anh nhất định đã phát hiện ra sự lặp lại của thời gian, nhưng lại không biết nên làm thế nào để nhắc nhở chính mình có người mai phục ở phụ cận. Cho nên anh liền dùng Que Diêm Lớn đốt cháy kệ sách này, hơn nữa còn cầm đi cuốn tạp chí đặt trên đó.” Đường Mạch để cuốn tạp chí lên phần còn sót lại của kệ sách, “Bởi vì cuốn tạp chí này bị đem đi, cho nên nó không bị Que Diêm Lớn đốt cháy. Sau khi quay ngược thời gian, nó lại lần nữa về với kệ sách. Nhưng kệ sách lần này đã bị thiêu hủy.”
Phó Văn Thanh nhìn kệ sách và tạp chí trên mặt đất: “Cho nên trên kệ sách cháy đen, mới có thể xuất hiện một cuốn tạp chí nguyên vẹn không bị hao tổn gì như vậy.”
Sau khi xác định nguyên nhân sự việc đã xảy ra, ba người trở lại trạm xăng dầu, xử lý thi thể của bốn tên Khách lén qua sông kia.
Đường Mạch vươn tay, lấy ra Sổ dị năng từ không trung. Hắn mở đến trang thứ hai từ dưới đếm lên, nhìn hàng chữ ở mặt trên.
【 Dị năng: *Cực khoái luôn tới rất nhanh. 】
【 Người sở hữu: Triệu Khắc Vĩ ( Khách lén qua sông) 】
【 Loại hình: Nguyên tử hình 】
【 Công năng: Khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật chất trong một khu vực nhất định về lại thời điểm một phút trước. 】
【 Cấp bậc: Cấp 3 】
【 Hạn chế: Không gian dành cho gia tăng thể lực là bằng 0 (vì dị năng này quá nghịch thiên nên hạn chế này cũng giống như dị năng siêu trí tư duy của Trần San San, không thể gia tăng sức mạnh vật lý). Từ khi bắt đầu sử dụng, cần thiết phải trải qua đủ thời lượng 60 giây vật chất biến hóa, mới có thể sử dụng dị năng quay ngược thời gian. Thời điểm sử dụng dị năng, tất cả các vật thể sống trong khu vực chịu ảnh hưởng đều sẽ cảm nhận được nhu cầu sinh lý mãnh liệt. Mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng bảy lần, khôi phục trạng thái vật lý của vật thể đồng thời sẽ tiêu hao tuổi thọ tế bào tương ứng của người sử dụng, khôi phục càng nhiều đối tượng, tiêu hao càng nhiều tuổi thọ tế bào. 】
【 ghi chú: Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần. 】
【 Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, tiêu hao gấp đôi tuổi thọ tế bào. Có 5% khả năng không thể khôi phục trạng thái vật lý của vật thể sống. Đối với Đường Mạch mà nói, một phút đồng hồ cực khoái…… Từ từ, cơn cực khoái của Đường Mạch có thể kéo dài tới một phút đồng hồ cơ á? Hời quá rồi nha!
*高潮: cao trào, cực khoái, hay còn gọi là lên đỉnh ấy =)) Đây chính là lí do tsao khi bị dị năng này ảnh hưởng lại thấy “ấy ấy” đấy =)) Ui thề, cái tên Dị năng nghe chẳng liên quan mẹ gì tới tác dụng quay ngược thời gian hay khôi phục trạng thái vật lí của vật thể luôn. Cơ mà đọc đến câu “Cực khoái luôn tới rất nhanh, cho nên muốn nếm thử nhiều lần” tự nhiên lại thấy cũng hợp lý vs liên quan vãi ra đéo hiểu kiểu gì =)))))))))
…… Hóa ra cảm giác kì quái mà hắn cảm nhận được khi băng qua đường kia, lại là do dị năng này ảnh hưởng?!
Đường Mạch sớm đã quen với khả năng nói nhảm của Sổ dị năng, mí mắt hắn giật giật, ánh mắt dừng lại trên công năng và hạn chế của dị năng này.
Hóa ra không phải trực tiếp quay ngược thời gian, mà là khôi phục trạng thái vật lý của tất cả các vật thể về lại thời điểm một phút trước?
Đường Mạch nghĩ đến: “Như vậy thật ra càng có thể giải thích tại sao kệ sách kia lại không thể trở lại bình thường, mà trạng thái của cuốn tạp chí và những đồ vật khác lại có thể được khôi phục.”
Quay ngược không phải thời gian, mà là trạng thái vật lý của vật chất. Cho nên cuốn tạp chí bị cầm đi sẽ trở về nằm trên kệ sách, nhưng kệ sách thì lại vì tác dụng của luật nhân quả mà không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Cậu có lấy được dị năng của người kia không?”
Đường Mạch gật gật đầu, hắn theo bản năng muốn trực tiếp đưa Sổ dị năng cho Phó Văn Đoạt xem, nhưng vừa mới vươn tay, hắn nháy mắt liền rụt trở về. Đường Mạch ho khan một tiếng, đem cuốn sổ không biết xấu hổ này vất lại vào trong không khí. Hắn giải thích nói: “Đó không phải là quay ngược thời gian theo nghĩa khách quan, mà dị năng của anh ta ……” Dừng một chút, Đường Mạch sửa sang lại lý do thoái thác: “Dị năng của anh ta là khôi phục lại trạng thái vật lý của tất cả các vật thể trong một phạm vi nhất định, quay ngược thời gian trở về lại thời điểm một phút trước đó.”
Ví dụ như mưa trên bầu trời. Một phút trước giọt nước mưa này vẫn còn đang ở thể hỗn hợp – sự ngưng tụ của hơi nước, sau đó nó từ trong đám mây chậm rãi rơi xuống, đến giây thứ 59 tách một tiếng rơi trên mặt đất, tạo thành vũng nước. Nhưng khi sử dụng dị năng này, hết thảy đều xoay chuyển. Trạng thái vật lý của giọt nước mưa lại trở về dạng ngưng kết, tồn tại ở trạng thái hỗn hợp hơi nước, đồng thời vị trí của nó cũng được khôi phục, quay về trong mây đen.
Kiến thức khoa học tự nhiên của Đường Mạch cũng không được tốt cho lắm, hắn cẩn thận nhớ lại những giải thích trong Sổ dị năng, cuối cùng đưa ra một kết luận đại khái: “Nói một cách ngắn gọn, dị năng này quả thật có thể coi như dị năng quay ngược thời gian, nhưng nó không thể quay ngược gian của những đồ vật chịu tác dụng của luật nhân quả. Ví dụ như kệ sách bị lửa đốt cháy kia.”
Phó Văn Đoạt: “Dị năng này có hạn chế không?”
Đường Mạch: “Hạn chế rất nhiều, ví dụ như tôi mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa sẽ tiêu hao sinh mệnh.”
Phó Văn Đoạt nhíu mày: “Tiêu hao sinh mệnh?”
Đường Mạch liền đơn giản giải thích lại một chút. Loại dị năng khi sử dụng liền tiêu hao sinh mệnh của người sử dụng hắn còn có —— Một người đàn ông rất nhanh. Đường Mạch sau khi có được dị năng này liền cố gắng không sử dụng đến nó. Bởi vì nó quá lợi hại. Một khi sử dụng nhiều, sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại, hắn sẽ cầm lòng không đậu mà liên tục sử dụng.
Một dị năng mạnh như vậy, đối mặt với loại cám dỗ cực độ này, Đường Mạch cũng không dám bảo đảm chính mình có thể nhịn xuống không dùng tới nó hay không.
“Loại dị năng này tựa như ma túy vậy.” Đường Mạch cảm khái nói, “Nhưng tôi đoán người chơi sử dụng nó có lẽ cũng sẽ không biết về tác dụng phụ này. Giống như anh và Tiểu Thanh đều chỉ biết sử dụng dị năng, chứ không hề biết chính xác công năng và hạn chế của chúng.”
Phó Văn Đoạt: “Đến bây giờ vẫn chưa biết được dị năng của tôi là cái gì nữa.”
Đường Mạch ngẩn người, hắn quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt đứng cạnh cửa sổ, hơi hơi cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn Đường Mạch.
Từ khi bọn họ xuất phát từ Nam Kinh, cho tới sau khi đến được Bắc Kinh, Đường Mạch trước là xem xét dị năng của Phó Văn Thanh. Dị năng “Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào” có ba ngày thời gian làm lạnh, trong vòng 3 ngày này Đường Mạch không thể lại tiếp tục xem xét dị năng của Phó Văn Đoạt. Nhưng mà ngay sau đó, Đường Mạch vẫn luôn thử cố gắng sờ tay Phó Văn Đoạt khi đối phương lái xe. Hai người sờ soạng suốt sáu tiếng đồng hồ, Đường Mạch cuối cùng từ bỏ, rốt cuộc cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
“Nếu thu lấy dị năng của một người khó đến mức này, người phụ nữ kia làm thế nào lại có thể đạt được dị năng của cậu trong thời gian ngắn như vậy?”
Đường Mạch trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
Hai mắt Phó Văn Đoạt gắt gao nhìn về phía Đường Mạch. Đường Mạch mơ hồ cảm thấy đối phương có khả năng đã đoán được điều gì đó, với năng lực phán đoán cực mạnh của người này, có lẽ thật sự đã bị đoán được chân tướng rồi. Nhưng Đường Mạch thần sắc bất biến, hắn bình tĩnh nói: “Những dị năng tôi phục chế được đều sẽ bị suy yếu. Đây là dị năng của cô ta, cho nên khi cô ta sử dụng đương nhiên sẽ thuận tiện hơn tôi rồi.”
“Là như vậy à.” Phó Văn Đoạt ý vị thâm trường “Nga” một tiếng, “Vừa rồi khi người kia sử dụng dị năng quay ngược thời gian, tôi dường như cảm thấy…… Có cái gì đó rất lạ, ừm, chính là nơi nào đó cực kì không thích hợp. Đường Mạch, cậu có cảm giác được không?”
Vừa dứt lời, Phó Văn Thanh cũng cao giọng nói: “À đúng rồi, anh họ, em vừa rồi cũng cảm thấy thân thể nóng nóng, kỳ quái cực nha. Anh có cảm thấy vậy không, anh Đường Mạch?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Em mới 12 tuổi.”
Phó Văn Thanh: “Sao ạ? Cái này thì liên quan gì đến việc em mới 12 tuổi?”
Em mới 12 tuổi, đại khái còn chưa tới độ tuổi có thể sinh ra khoái cảm.
Đường Mạch ở trong lòng yên lặng tiếp lời Phó Văn Đoạt, sau đó: “……”
…… Con mẹ nó, người này là chó nghiệp vụ đấy à! Tại sao cứ có thứ gì không tốt là anh ta lại có thể ngửi thấy được ngay vậy!
Đường Mạch nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Kiểm tra một chút thi thể bọn họ đi, có lẽ sẽ tìm được manh mối hữu dụng đấy.”
Phó Văn Thanh đang chuẩn bị hỏi lại mình 12 tuổi thì làm sao chứ, Phó Văn Đoạt nghe thấy lời này liền quay đầu liếc mắt nhìn Đường Mạch, sau đó khẽ cười một tiếng, cũng không nói thêm nữa.
Chỉ cần Đường Mạch không thừa nhận, Phó Văn Đoạt cho dù có nói nhiều hơn nữa, cũng vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.
Đường Mạch cũng không hiểu tại sao một thẳng nam như Phó Văn Đoạt lại có nhiều phỏng đoán cổ quái kì lạ đến vậy, đã thế đối phương còn luôn cảm thấy có hứng thú đối với cuốn Sổ dị năng hay nói nhảm kia nữa, cố tình mỗi lần…… đều có thể đoán được một ít nội dung không hay ho chút nào đối với thẳng nam. Nhớ tới những dòng nhảm nhí trên Sổ dị năng, Đường Mạch âm thầm quyết định: Đời này tuyệt không thể để bất kì kẻ nào nhìn thấy nội dung trong đó, cả đời này đều không thể!
Đột nhiên xuất hiện bốn người xa lạ nhảy ra đánh lén chính mình, Đường Mạch cũng không cảm thấy đây là trùng hợp.
“Thực lực của những người này không thấp, không phải người chơi bình thường, hơn nữa hình như đều là người chơi có được dị năng. Có đến 70% bọn họ sớm đã mai phục tốt, cố ý ở chỗ này chờ chúng ta, thậm chí có lẽ còn đã truy lùng chúng ta từ rất lâu, chỉ là đối phương quá mức lợi hại, chúng ta ai cũng đều không phát hiện ra. 30% còn lại, bọn họ thật sự chỉ là đi ngang qua đánh cướp.” Dừng một chút, Đường Mạch nói: “Anh và anh họ em kiểm tra ba cỗ thi thể này, Tiểu Thanh, em đi xem thi thể người kia đi.”
Phó Văn Thanh gật gật đầu.
Ba người phân công nhau hành động.
Người mà Đường Mạch kiểm tra chính là thi thể người đàn ông sở hữu dị năng quay ngược thời gian.
Trên nền xi măng lạnh lẽo, người này chết không nhắm mắt, hai mắt anh ta trợn to nhìn chằm chằm trần nhà. Sau khi địa cầu online Đường Mạch đã nhìn thấy rất nhiều thi thể, bộ dáng khủng bố cũng gặp qua không ít, hắn mặt không cảm xúc khép lại hai mắt của người này, bắt đầu lục tìm đồ vật trên người đối phương.
Giết chết người này thật ra là ngoài ý muốn, nhưng cũng là lẽ đương nhiên. Không giết người này, đối phương sẽ tiếp tục quay ngược thời gian, hết thảy sẽ bắt đầu lại.
Bốn người chơi này rất thông minh, ngay khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chủ động tiến công, bọn họ liền tự mình hiểu rõ: Dị năng quay ngược thời gian khẳng định đã bị phát hiện. Có thể quay ngược thời gian không phải đạo cụ mà là dị năng, cho nên bọn họ trực tiếp làm ra quyết định, để ba người kéo dài thời gian với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, giúp cho người còn lại chạy trốn.
Danh sách chương