Editor: Pingpong1105

Năm 2017, Trung Quốc, ở thành phố Tô Châu.

Đang là đầu mùa hè, ánh mặt trời dần trở nên chói chang. Thư viện Tô Châu nằm ở nội thành, dạo gần đây đã mở thêm một số hoạt động có ích cho mọi người, dựng lên rất nhiều "điểm nhận sách". Chỉ cần đặt trước trên mạng bằng điện thoại, buổi tối đi tới điểm nhận sách gần nhất là có thể mượn được cuốn sách mình muốn.

Một thanh niên tóc đen trẻ tuổi bước từ trên xe bus xuống, trong tay hắn là một bọc giấy rất lớn. Cái bọc khá nặng khiến vai hắn nghiêng đi một cách mất tự nhiên. Hắn đi tới một điểm nhận sách, lấy hai quyển sách từ trong bọc ra cất lên kệ.

Đường Mạch xoa xoa vai, lại quay về trạm xe bus để chuẩn bị tới điểm nhận sách kế tiếp.

Đáng ra việc này là do nhân viên công tác chuyên môn phụ trách, nhưng hôm nay người mượn sách lại nhiều đến bất ngờ, chủ nhiệm cũng ném cho hắn một cái bao lớn, nói hay một chút thì là tan trước giờ làm, nhưng thật ra lại là tăng ca đến tận bây giờ.

Những ngọn đèn neon đủ màu sắc sáng rực rỡ giữa đêm tối. Đường Mạch đang trên đường tới trạm xe bus thì bỗng nhiên cảm thấy điện thoại rung lên, hắn liền lấy ra xem.

【 Victor: Chưa onl sao? 】

Đường Mạch nhìn đồng hồ trên điện thoại.

【 Ma Đường: Hôm nay tăng ca muộn. Anh chuẩn bị chơi rồi à?】

【 Victor: Không. 】

Sau một lúc lâu, đối phương lại nhắn thêm một tin:【 Tôi nhớ cậu là nhân viên công vụ mà. 】

Ý là: nhân viên công vụ mà cũng phải tăng ca? Hóa ra người này cũng hiểu lầm về nhân viên công vụ rồi.

Đường Mạch cong môi, đang định nhắn lại thì ánh mắt liền lướt qua một chiếc xe thể thao màu đỏ. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, không thấy rõ biển số xe, chỉ thấy được một ký hiệu hình vương miện rõ là ngạo mạn ở đuôi xe.

Đó là một con xe thể thao hãng Maserati rất đẹp.

Đường Mạch nghĩ ngợi rồi nhắn lại:【 Nhân viên công vụ cũng phải tăng ca thôi, chẳng qua cấp trên lại dùng một cách cổ quái đến bất ngờ để khiến người ta tự giác tăng ca *bất đắc dĩ* 】

Hai người tiếp tục trò chuyện, Đường Mạch đến trạm xe. Hắn tùy tiện liếc nhìn xung quanh, vậy mà lại thấy cái xe thể thao đỏ kia một lần nữa. Một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên xe, phất tay với người bên trong: "Thật sự không đi chơi chút sao Lê Văn? Mới có mấy giờ chứ, đủ thời gian để làm thêm tăng hai mà?"

Một giọng nam trẻ tuổi đáp lời cô ta: "Ba tôi lại gọi điện giục quay về Thượng Hải rồi, đi đi, lần sau sẽ kêu hết đám anh em đến, chúng ta lại nhậu một ván."

"Được thôi."

Mỹ nữ cao gầy xoay người tiến vào một tiểu khu xa hoa, chiếc xe thể thao kia quay đầu, điên cuồng phóng đi. Như một ngọn lửa rực cháy giữa màn đêm, chiếc xe cao cấp này thu hút sự chú ý của những người đang đứng trong trạm xe bus. Đường Mạch đang cúi đầu nhắn tin với Phó Văn Đoạt, bỗng nhiên lại ngẩng lên nhìn về phía trước.

Chiếc xe thể thao Maserati kia đúng lúc chạy vèo qua mọi người, thanh niên trẻ đang lái xe cười ha ha, nghịch ngợm tặng cho những "người hâm mộ" trong trạm xe bus một nụ hôn gió.

Tầm mắt cậu ta hoàn toàn đối diện với Đường Mạch. Hai người đều hơi sửng sốt.

Chờ đến khi Đường Mạch phản ứng lại, chiếc xe kia đã chạy xa.

"......Bây giờ phú nhị đại đều thích đùa như vậy sao."

Xe bus chạy một lúc, Đường Mạch đã về đến nhà. Hắn mở máy tính đăng nhập vào trò chơi đánh bài, xác nhận tổ đội với Victor. Trong lúc chờ hệ thống tìm đối thủ cho bọn họ, Đường Mạch vào phòng bếp hâm nóng chút cháo, lúc quay lại vừa kịp lúc trò chơi bắt đầu.

Đường Mạch ngồi thẳng lưng, chơi vô cùng nghiêm túc.

Đến khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Đường Mạch mới duỗi người phát hiện đã muộn rồi. Nhưng hắn cũng nhớ tới một việc: 【 Ngày mai anh không phải đi làm sao? 】

Victor cực kỳ bí ẩn, vẫn luôn xuất quỷ nhập thần.

Đường Mạch không biết danh tính hay công việc của người này, thậm chí tuổi cũng chỉ có thể đoán đại khái một chút. Nhưng từ lúc quen tới giờ Victor đều đi ngủ rất sớm, cứ như ngày nào anh cũng phải dậy sớm làm việc, có khi tận một hai tháng vẫn không thấy tăm hơi. Đương nhiên trước khi lặn mất thì anh vẫn nhắn một tin thông báo với Đường Mạch.

【 Victor: Sắp tới tôi sẽ về nước, có một kỳ nghỉ dài ngày. 】

Ngày nghỉ chính là một từ mới lạ, toàn bộ thế giới đều có ngày nghỉ, nhưng Victor dường như chưa từng có nó.

【 Kẻ bận rộn như anh cũng có ngày nghỉ sao? 】 Đường Mạch nhắn xong liền tay chống cằm nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Victor ở bên kia soạn tin rất lâu, có vẻ đã xóa đi gõ lại nhiều lần, cuối cùng nhắn lại.

【......Ừ, thăng quan tiến chức xong, cấp trên thuận tay cho một kỳ nghỉ? 】

Hai mắt Đường Mạch sáng ngời, trêu chọc nói: 【 Thăng quan tiến chức thế nào vậy, anh có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa sao. 】 Hắn vừa gửi qua liền cảm thấy hơi quá, vì vậy vội nhắn thêm một câu: 【 Nghe bảo thường thì sau khi thăng chức người ta sẽ rước một cô vợ về nhà, anh đã chuẩn bị xong chưa? 】

Chỉ là một câu đùa vui nhưng Victor mãi không nhắn lại.

Đường Mạch bắt đầu hơi nôn nóng. Hắn gõ ngón tay trên mặt bàn, sau một lúc suy nghĩ thì quyết định nhắn thêm một câu "Nói đùa thôi anh đừng để ý", nhưng lúc này chỉ thấy màn hình máy tính đã nhảy thêm vài dòng chữ.

【Thăng quan tiến chức như thế nào sao, đại khái chính là trên vai mang thêm một ngôi sao. Ngôi hoàng đế chắc chắn là không có rồi, phồn vinh, dân chủ, văn minh, hòa hợp. 】

Nhìn thấy dòng hồi đáp này, Đường Mạch nghẹn họng không nói được gì, bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.

Trên vai mang thêm một ngôi sao nghĩa là gì, chẳng lẽ......Victor là quân nhân?

Còn chưa phản ứng kịp, đối phương đã nhắn thêm vài chữ.

【 Về chuyện rước vợ...... 】

【 Ma Đường, tôi thích đàn ông. 】

Đường Mạch lập tức giật mình, yên lặng nhìn câu cuối cùng trên màn hình. Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng lung linh, bên trong căn phòng, thanh niên tóc đen xoa xoa cằm, ngón tay gõ nhẹ trên gương mặt thanh tú. Sau một lúc lâu, hắn cười nhẹ lẩm bẩm "Thích thầm tôi thì nói luôn đi", lời nói khẽ vô cùng, cứ như một ảo giác chưa từng xuất hiện vậy.

【Ma Đường: Giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội của anh chỉ có một phần ba, đảng viên không đủ tư cách như vậy liệu có thể gánh thêm một ngôi sao trên vai không. 】

(*Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội bên TQ là phồn vinh, dân chủ, văn minh, hòa hợpđối với cả quốc gia; tự do, bình đẳng, công bằng và pháp quyền là đối với xã hội; yêu nước, cống hiến, liêm chính và thân thiện là đối với mỗi cá nhân. PVĐ chỉ đọc bốn cái đầu nên ĐM trêu là anh không nhớ những cái còn lại. Mình tìm thông tin trên mạng, có thể dịch không sát nghĩa lắm.)

Người đàn ông ở bên kia màn hình đợi lâu như vậy cũng chỉ để chờ một câu này.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một ý cười bất đắc dĩ, Phó Văn Đoạt nhắn lại:【Tôi đã thuộc hết các điều lệ của Đảng rồi, có cần đọc cho cậu nghe không. 】

Đường Mạch không có hứng thú nghe mấy cái đó, hắn cũng chẳng phải đảng viên danh dự.

【 Có chơi nữa không, tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm. 】

【 Victor: Ừm, ngủ đi, ngủ ngon. 】Dừng một chút rồi nhắn thêm:【 Có lẽ sau này tôi sẽ tìm được một cơ hội để đọc cho cậu nghe, đọc làu làu. 】

【 Ma Đường:...... 】

【 Ma Đường: Tha cho tôi đi ngài thiếu tá.】 Hắn vừa bớt thời giờ đi tra Baidu, trên vai thiếu tá đúng là có ngôi sao.

Ai ngờ Victor còn nghiêm túc sửa lại:【 Là trung tá. 】

Đường Mạch: "......"

【 Ngủ ngon nhé, trung tá Victor. 】

【 Ngủ ngon, Ma Đường. 】

Đường Mạch ngủ một giấc thật ngon, hôm sau lại đến thư viện. Giữa trưa, Tiểu Triệu lén lút tới tìm hắn, nhỏ giọng nói: "Đường Mạch, anh có phát hiện dạo này có gì đó không đúng không?"

Đường Mạch nghĩ ngợi: "Hai ngày trước chủ nhiệm soát lại kho sách thêm một lần nữa."

Tiểu Triệu khoát tay: "Không phải cái đó, em thấy thiếu thiếu người nào ấy."

Đường Mạch suy tư một lúc, đáp lại: "Thần côn."

"Đúng rồi! Chính là thần côn, chúng ta tuần tra một vòng vẫn không nhìn thấy ông ta, rốt cuộc là đi đâu rồi? Trước đây ngày nào ông ta cũng đúng giờ đến thư viện của chúng ta để xem sách gì đó, lần này lại đi một lèo không ra......" Giọng nói khựng lại, Tiểu Triệu nuốt nước miếng cái ực: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Không phải trước đây bên nước ngoài cũng có vụ tương tự sao, một ông lão luôn đặt pizza đến tận nhà, ngày nào cũng đặt. Đột nhiên có hai ngày ổng không đặt nữa, cửa hàng pizza cử người đến ngó thử, quả nhiên ông lão đã bị ngã trọng thương bên trong nhà. Anh nghĩ thần côn có đột nhiên phát bệnh tại nhà không?"

Đường Mạch giúp một người phụ nữ trả sách, bình tĩnh nói: "Vậy em có thể thử đến nhà ông ta kiểm tra."

Tiểu Triệu: "......"

Cô gái trẻ đi xa, Đường Mạch vẫn có thể nghe được tiếng lầm bầm của cô: "Chẳng có chút ý tứ gì cả, chán chết."

Đường Mạch nhướng mày không nói gì, tiếp tục giúp mọi người trả sách và tìm sách.

Hắn đến thư viện Tô Châu từ năm ngoái. Do mang khuôn mặt ưa nhìn nên không ít cô gái trẻ ở thư viện đều thường xuyên đến tìm hắn tám chuyện, nhưng rất nhanh đã bị thái độ lạnh nhạt không hiểu phong tình của hắn đánh lui. Hắn không có hứng thú với những cô gái đó, cũng không muốn kìm hãm đối phương nên đã trực tiếp từ chối tất cả bằng cách lạnh lùng, đỡ cho có người lại giới thiệu đủ đối tượng yêu đương cho hắn.

Những bác gái lớn tuổi trong thư viện rất thích mai mối cho người trẻ tuổi, ngay từ đầu họ đã giới thiệu rất nhiều đối tượng cho Đường Mạch, nhưng cũng do hắn cực kỳ lạnh nhạt khiến người ta không biết khẩu vị ra sao, dần dần cũng không giới thiệu ai nữa, hắn cũng vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Cách đây mấy phút Tiểu Triệu còn nói đến Thần côn lâu không thấy xuất hiện, Đường Mạch vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước tới. Nhìn thấy đối phương, Đường Mạch đã không thể nhận ra ngay lập tức, hắn vội nói: "Trần tiên sinh?"

Thần côn còn nhìn Đường Mạch với vẻ vội vã hơn, ông ta xoa xoa tay: "Cậu thấy tôi mặc như này có được không?"

Đường Mạch: "......"

Chỗ làm của bọn họ là thư viện, không phải cửa hàng quần áo!

Thần côn: "Ấy cậu đừng hiểu lầm, chẳng qua bạn bè của tôi quá ít, tôi không biết phải đi hỏi ý kiến ai. Tôi......Chiều nay tôi sẽ tới Thượng Hải gặp con gái, mẹ nó rốt cuộc cũng đã đồng ý để tôi gặp nó rồi. Cậu thấy tôi mặc như này có được không, có phải như vậy sẽ khiến mẹ con bé thấy tôi nghiêm chỉnh hơn, sau này......Sau này cũng cho phép tôi gặp con gái nhiều hơn?"

Đường Mạch nhìn Thần côn nhưng không nói gì, Thần côn cũng nắm chặt vạt áo.

Đường Mạch thở dài, cười nói: "Trần tiên sinh, ông mặc như này đẹp lắm, rất có sức sống. Nhưng mà xin mời tránh sang đã, đằng sau còn có người muốn mượn sách."

Biểu tình của Thần côn lập tức bay bổng vui sướng, liên tiếp nói: "Tốt, tốt rồi, tốt lắm! Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu. Tôi đi đây, tôi đi đây." Nói xong, ông ta liền xoay người bỏ chạy, chắc là đến nhà ga.

Đường Mạch: "......"

Không còn thời gian để quản chuyện của Thần côn, Đường Mạch bận bịu cả ngày. Đến lúc tan làm mới đột nhiên nghĩ: "Cũng không biết chuyện của ông ta ra sao rồi." Nhưng cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua, không nán lại lâu lắm. Thần côn là một người chuyên đến thư viện của bọn họ đọc sách, cũng quen biết với nhân viên quản lý sách, nhưng ông ta vẫn như bao người đọc khác, bọn họ không thể hiểu hết ông ta.

Thượng Hải, trường trung học cơ sở Thị Bắc.

Một người đàn ông gầy gò mang sắc mặt xanh xao mặc bộ vest, căng thẳng đi qua đi lại trước cổng trường. Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên, người này giật mình một cái, hồi hộp đến mức tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Từng tốp học sinh ùa ra, gần một phút sau, hai cô bé và một cậu nhóc mập mạp cùng rảo bước trò chuyện vui vẻ.

Nhóc mập vươn tay làm dấu X: "Xin cậu đó San San, mình căn bản không hiểu gì hết, bài tập toán hôm nay khó kinh khủng, cậu cho mình mượn vở chép đi."

Một cô bé tóc ngắn trong đó thản nhiên nói: "Thầy sẽ mắng đấy."

Triệu Tử Ngang nhanh nhẹn bảo: "Mình không nói cậu không nói, ai mà biết được!" Sau đó lại bắt đầu lấy lòng: "Đi mà San San."

Bước chân Trần San San bỗng nhiên dừng lại.

Triệu Tử Ngang nhìn theo tầm mắt cô bé, kinh ngạc nói: "Ô, đó là ai vậy nhỉ, ăn mặc kỳ quái thật đấy."

Thật ra trông Thần côn cũng không kỳ quái lắm, nhưng cái vẻ mặt đứng ngồi không yên cùng với tâm trạng căng thẳng kia lại không hề hợp với một người trưởng thành như ông ta.

Trần San San bình tĩnh nói: "Ba mình đấy."

Triệu Tử Ngang: "......"

Cô bé đeo ba lô đi đến bên Thần côn, điềm nhiên nói: "Ba."

Thần côn cảm động rơi nước mắt: "Ba đây!"

Nhóc mập Triệu Tử Ngang: "......" Hu hu hu, chắc chắn không mượn vở chép bài được nữa rồi.

Cậu nhóc ủ rũ xách cặp về nhà, đi đến ngã tư rốt cuộc không nhìn nổi mà khóc hu hu: "Vậy là hết rồi, vì sao cái ông kỳ lạ kia lại là ba của San San chứ. Phải làm sao với bài tập toán của mình đây hu hu hu......"

Cậu nhóc cứ chốc lát lại như vậy, phát tiết xong liền tiếp tục đi. Cậu cũng không biết mấy lời mình nói vừa rồi đã dọa tới một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ gần đó. Đây chỉ là một chiếc xe mười hai chỗ bình thường, nhưng không ai biết bên trong là vô số những dụng cụ tinh xảo bí mật cùng với một nhà nghiên cứu đang được ba cảnh sát vũ trang bảo vệ.

Ba cảnh sát với súng thật đạn thật đột nhiên thấy một thằng nhóc mập đứng trước cửa xe, lại còn đột nhiên khóc rống. Bọn họ cả kinh nắm chặt súng trong tay. Sau khi quan sát một lát, phát hiện thằng nhóc đó đã đi xa, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhà khoa học được bảo vệ cười một tiếng: "Chỉ là một đứa trẻ thôi."

Một cảnh sát thấp giọng nói: "Giáo sư Lạc, chúng tôi phụ trách việc bảo vệ sự an toàn của anh, mong anh phối hợp."

Lạc Phong Thành đẩy kính mắt, không nói nữa.

Tô Châu, công viên.

Hôm nay chủ nhiệm không tìm cớ ép mấy người Đường Mạch tăng ca, hắn về đến nhà khi mặt trời đã ngả về phía tây. Hắn nấu một bát mì, mở máy tính lên rồi phát hiện hóa ra người kia cũng online.

Khóe miệng hắn cong lên, lạch cạch gõ vài chữ.

【 Ma Đường: Mấy ngày nay nhàn rỗi quá nhỉ? 】

【 Victor: Hình như hôm qua tôi nói rồi, kỳ nghỉ dài hạn ấy? 】

Đường Mạch:【 Đánh một ván không. 】

Victor đáp lại rất nhanh:【 Không được rồi, tôi phải lên máy bay. 】

Sắp khởi hành rồi sao?

Đường Mạch:【 Được, hẹn gặp lại. 】

Còn chưa kịp đóng QQ thì một thông báo tin nhắn đã nhảy ra, Đường Mạch mở tin nhắn, ngón tay hơi khựng lại.

【 Victor: Là chuyến bay đến Thượng Hải. 】

【 Tôi nhớ cậu đang ở Tô Châu. 】

【......Ma Đường, gặp nhau không? 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện