Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 48: Tháp Đen 2.0 (4)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

Tuy mọi giác quan của Đường Mạch nhạy bén hơn sau khi tố chất thân thể tăng lên, nhưng cái khiến cậu phát hiện ra sự tồn tại của Phó Văn Đoạt lại là nhờ viên đá phát sáng. Phó Văn Đoạt ẩn nấp rất kỹ, nhờ có viên đá lăn đến cây cột nơi hắn đứng, giác quan thứ sáu của Đường Mạch mới nhận ra có điều không đúng.

Khi đó Đường Mạch tỏ vẻ mình chưa biết, lúc cúi người nhặt viên đá liền nhanh tay rút Cây Dù Nhỏ đâm thẳng về hướng đối phương.

Có thể ẩn nấp lâu như vậy mà không bị phát hiện, đối phương tuyệt đối đã có mặt ở đây trước khi Đường Mạch tới. Vừa rồi Đường Mạch so chiêu với người này, cậu dần nhận ra một cảm giác quen thuộc, cho đến khi cơ thể hai người hoàn toàn tiếp xúc, trong đầu cậu chợt hiện lên một cái tên - Phó Văn Đoạt.

Nửa tháng trước, hai người đã từng liên thủ đối phó Pinocchio trong [Trò chơi lá bài trung thực]. Đường Mạch biết khi cậu ra đòn tấn công đầu tiên, Phó Văn Đoạt hẳn là chưa kịp phản ứng. Dưới tình huống khẩn cấp, hắn đã biến cơ thể mình thành kim loại để chặn lại đỉnh dù đâm tới. Âm thanh kim loại va chạm rất quen tai, chiêu thức tấn công khi hai bên so chiêu cũng rất lưu loát, trùng với ấn tượng mà Phó Văn Đoạt lưu lại cho Đường Mạch khi ở phó bản Pinocchio.

Có điều, biết đối phương là ai rồi cũng không có nghĩa Đường Mạch sẽ nơi lỏng phòng bị. Cậu nắm chặt Cây Dù Nhỏ, dùng thân dù chế trụ ngang cổ Phó Văn Đoạt, lạnh lùng nói: "Phó tiên sinh, sao anh lại ở đây?"

Cây Dù Nhỏ của Bà Ngoại Sói - Mở ra có thể làm vũ khí phòng ngự, thu lại có thể làm vũ khí tấn công, đây là phần giới thiệu đạo cụ của Cây Dù Nhỏ. Đường Mạch không có ý xúc phạm khi dùng Cây Dù Nhỏ chế trụ Phó Văn Đoạt, cũng giống như việc Phó Văn Đoạt dùng dao găm còn nguyên vỏ đặt dưới bụng Đường Mạch vậy.

"Tìm người." Giọng nói của Phó Văn Đoạt vang lên trong hầm để xe trống trải, có chút êm tai.

Ánh sáng từ viên đá không tới được chỗ này, trong bóng tối, tiếng hít thở của hai người quấn lấy nhau, dường như hợp nhất thành một thể.

Đường Mạch bình tĩnh hỏi: "Tìm người?"

Đường Mạch đương nhiên không nghĩ người Phó Văn Đoạt muốn tìm là mình, bởi nếu đối phương thật sự muốn tìm mình thì có thể dùng Trứng Gà Tây.

Trước khi rời khỏi phó bản Pinocchio, Đường Mạch có nói cho Phó Văn Đoạt biết mình ở Phổ Đông. Tuy rằng cậu cũng chẳng muốn gặp người này sau khi ra khỏi phó bản kia, nhưng theo lẽ thường mà nói, Đường Mạch tự nhiên nói ra vị trí của mình, Phó Văn Đoạt sẽ nghĩ là Đường Mạch muốn gặp hắn.

Việc Phó Văn Đoạt không sử dụng Trứng Gà Tây để liên lạc trước mà lặng lẽ lẻn vào đây, tám chín phần là muốn tìm một người khác, không phải Đường Mạch.

Phó Văn Đoạt thu lại dao găm trêи bụng Đường Mạch, giấu về bên hông. Đường Mạch trầm mặc một lát, sau mới đứng thẳng người, thu Cây Dù Nhỏ lại.

Phó Văn Đoạt phát hiện động tác của Đường Mạch, bên môi liền mang theo ý cười không dễ nhận ra: "Tôi tới tìm một người, có lẽ cậu cũng quen. Vì cậu ở đây, vậy cậu hẳn là thành viên của tổ chức."

Đường Mạch chợt thấy căng thẳng. Cậu biết Phó Văn Đoạt đang hiểu lầm mình là thành viên của Attack, thế nhưng cũng không phản bác mà chỉ nhàn nhạt nói: "Anh đang nói tới tổ chức Attack?"

"Phải."

Tổ chức Attack ở Thượng Hải cũng có chút tiếng tăm, một vài tổ chức hoặc tổ đội người chơi đã sớm biết thanh danh của bọn họ. Sau sự kiện khách lén qua sông ăn thịt người, ngay cả người chơi solo cũng dần dần biết đến Attack.

Không hiểu sao trong lòng Đường Mạch lại hiện ra một cái tên, cậu hỏi: "Anh tìm ai?"

Tuy ánh sáng lờ mờ không đủ để nhìn rõ nét mặt đối phương, nhưng Đường Mạch vẫn cảm nhận được đôi con ngươi đen nhánh hiện tại đang gắt gao khoá chặt trêи người mình.

Phó Văn Đoạt trả lời: "Tổ trưởng phân khu A – Viện nghiên cứu Tháp Đen Thượng Hải, Lạc Phong Thành."

Toàn bộ thành viên Attack, không ai biết thân phận thực sự của Lạc Phong Thành, chỉ biết hắn là tiến sĩ nghiên cứu Tháp Đen ở Thượng Hải. Có thể chuẩn xác nói ra thân phận của Lạc Phong Thành như vậy, rõ ràng Phó Văn Đoạt cũng chẳng hề đơn giản. Hơn nữa thực lực của người này cường đại như vậy, còn lẻn vào Attack mà không bị bất cứ ai phát hiện, nếu hắn kiên quyết muốn gặp Lạc Phong Thành, Đường Mạch cũng không cản nổi.

Đường Mạch suy tư một lát, ngẩng đầu nói: "Tôi dẫn anh đi gặp anh ta."

Phó Văn Đoạt khẽ cong lên khóe môi: "Được."

Đường Mạch nhét lại Cây Dù Nhỏ hồng phấn vào ba lô, xoay người dẫn Phó Văn Đoạt đến văn phòng của Lạc Phong Thành. Trước khi đi, cậu ra điều tuỳ tiện nhặt lên viên đá nằm lăn lóc dưới đất.

Dưới ánh sáng từ viên đá, bộ dạng Phó Văn Đoạt mới rõ ràng thu vào mắt Đường Mạch, thân hình cao lớn của hắn, nét mặt thâm sâu của hắn. Phó Văn Đoạt thấy Đường Mạch nhặt viên đá kia lên cũng không tỏ vẻ gì khác thường, sắc mặt vẫn như cũ.

Đường Mạch bình tĩnh nói: "Vừa rồi là đạo cụ, tôi có được sau khi thông quan một phó bản." Có một số việc cứ nên nói thẳng, tránh cho người khác suy đoán xa hơn.

Phó Văn Đoạt khẽ gật đầu, không hỏi nhiều, ra vẻ như mình không để ý việc Đường Mạch húc đầu vào tường.

Hai người cùng nhau đi tới chỗ cầu thang.

Đến khi sắp đặt chân xuống bậc thang, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt mới vang lên: "Lúc sử dụng đạo cụ kia, bắt buộc phải đâm đầu vào tường?"

Đường Mạch: "..."

Rõ ràng là anh có thấy!!! Đường Mạch không muốn để ý người này nữa, mặt không đổi sắc dẫn Phó Văn Đoạt xuống hầm 3, gõ cửa phòng Lạc Phong Thành.

Ở trong phòng, Lạc Phong Thành đang nghiên cứu phó bản hiện thực Thợ Giày Sắt mới tìm ra mấy ngày trước. Nhìn thấy Đường Mạch, hắn kinh ngạc hỏi: "Tôi cứ nghĩ trước khi nhóm của Jack rời khỏi phó bản tập kết, cậu sẽ không tới tìm tôi?"

"Vốn định như thế." Đường Mạch không phủ nhận, nói tiếp: "Nhưng có một người muốn gặp anh."

Lạc Phong Thành phát hiện có điều không đúng, "Ai?", đoạn đứng lên.

Đường Mạch dịch người sang một bên, một người cao lớn khác bước vào. Người này cao hơn Đường Mạch nửa cái đầu. Nhìn hai người đứng chung một chỗ, Đường Mạch giống như một thanh kiếm sắc, mũi kiếm bén nhọn, còn người kia lại như một thanh đao lớn, đại xảo bất công*, giấu đi bén nhọn.

(* Trong câu "Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công": Đại trí giả ngu)

Lạc Phong Thành khẽ siết lấy văn kiện trong tay. Tuy là quân dự bị thể chất kém cỏi nhưng lúc này hắn vẫn cảm nhận được, người này giống Đường Mạch, vô cùng nguy hiểm, thậm chí xét trêи phương diện vũ lực còn nguy hiểm hơn cả Đường Mạch.

Đường Mạch nhìn vẻ mặt cảnh giác của Lạc Phong Thành, ý thức được hắn rõ ràng không quen Phó Văn Đoạt. Vì quen biết với Lạc Phong Thành một thời gian rồi nên Đường Mạch chủ động lên tiếng giúp hắn: "Đây là Phó Văn Đoạt."

Nét mặt của Lạc Phong Thành trong nháy mắt trở nên vô cùng phong phú.

Đường Mạch nhìn vẻ mặt hắn chuyển từ kinh ngạc sang hoài nghi, sau lại nở nụ cười, đúng thật là phong phú.

Lạc Phong Thành nói: "Phó thiếu tá, nghe danh đã lâu. Sau Địa cầu online, tôi nghĩ tất cả Trung Quốc đều nhớ tên anh rồi."

Đường Mạch bắt được từ ngữ mấu chốt - Thiếu tá.

Phó Văn Đoạt đứng cạnh Đường Mạch, nói: "Anh biết tôi sẽ đến tìm anh?"

"Tôi nghĩ nếu ai đó còn sống, hẳn sẽ tới tìm tôi." Lạc Phong Thành nói, "Cho nên trước khi rời khỏi viện nghiên cứu, tôi mới cố tình bố trí lại văn phòng. Nếu có người tới viện nghiên cứu tìm tư liệu, để ý một chút là có thể phát hiện ra tôi vẫn còn sống. Đáng tiếc khi đó, tôi không biết Phó thiếu tá còn sống. Nếu anh kϊƈɦ hoạt Tháp Đen tầng 1 sớm hơn chút nữa, tôi sẽ sắp xếp cẩn thận hơn."

Đường Mạch bình tĩnh đứng một bên, giống như tuỳ tiện nghe hai người kia nói chuyện, không can thiệp.

Lạc Phong Thành nhìn cậu: "Đường Mạch, có vẻ như cậu đã sớm biết Phó thiếu tá?"

Đường Mạch: "Tất cả người chơi ở Trung Quốc ai chẳng biết tên anh ta. Tôi quen anh ta chẳng qua là đúng dịp phó bản đêm Giáng Sinh vào chung một trò chơi." Đường Mạch không định tiết lộ sự tồn tại của Mạch Mạch.

Lạc Phong Thành gật đầu: "Thì ra là vậy. Trò chơi của cậu khó như vậy bởi vì có một người chơi là Phó Văn Đoạt. Khó trách."

Phó Văn Đoạt là người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng 1 ở Trung Quốc, có mặt hắn, cấp độ của phó bản đương nhiên sẽ khó.

Đường Mạch đưa Phó Văn Đoạt tới đây, có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn dáng vẻ Lạc Phong Thành sớm đã biết đến Phó Văn Đoạt, ít nhất cũng không phải hoàn toàn xa lạ, Đường Mạch định rời đi, cậu không có hứng thú nghe hai người này nói chuyện.

Lạc Phong Thành: "Phó thiếu tá, tôi đại khái đoán được vì sao anh tới Thượng Hải."

Phó Văn Đoạt nhướng mày.

Phó Văn Đoạt đang đứng chắn ở cửa, Đường Mạch muốn ra ngoài, lại phát hiện người này chỉ chừa cho mình mỗi một khoảng 10cm, ra thế nào được. Cậu đang định lên tiếng, Lạc Phong Thành lại nói: "Đường Mạch, tôi nghĩ với năng lực của cậu, khả năng cậu cũng từng trải qua sự việc tương tự. Cậu có hứng thú ở lại nghe tôi nói về phát hiện duy nhất của Viện nghiên cứu Tháp Đen ở Thượng Hải trước khi có Địa cầu online không?"

Đường Mạch dừng bước, quay đầu: "Anh từng nói mình không nghiên cứu ra bất kỳ điều gì?"

"Phải. Chúng tôi không phát hiện ra bất cứ thứ gì có thể thay đổi Tháp Đen." Lạc Phong Thành thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng chúng tôi lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Hiện tượng này không ảnh hưởng đến Tháp Đen, cũng không thể dừng lại trò chơi của Tháp Đen."

Đường Mạch: "Hiện tượng gì?"

Lạc Phong Thành ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu: "Trước khi có Địa cầu online, cậu có thấy tâm tình mình bực bội, tim đập... nhanh hơn?"

Đường Mạch giật mình, trầm mặc hồi lâu, rút lại suy nghĩ muốn rời khỏi đây.

Lạc Phong Thành cười: "Đường Mạch, Phó thiếu tá, vào đi, mời ngồi."

Nghe thấy Lạc Phong Thành đồng loạt nhắc tên của mình và Phó Văn Đoạt, Đường Mạch tự nhiên thấy có gì đó quái quái. Cậu nâng mắt, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, sau đó chọn một cái ghế trong phòng, ngồi xuống trước. Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch, môi khẽ nhếch, cũng bước đến ngồi xuống một cái ghế khác.

Căn phòng nho nhỏ nương nhờ ánh sáng từ mỗi chiếc đèn bàn, Lạc Phong Thành thu lại văn kiện lộn xộn trêи bàn nhét vào ngăn tủ, kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Lạc Phong Thành cười nói: "Nếu cậu chọn ở lại, vậy thì Đường Mạch, xem ra trước Địa cầu online cậu cũng từng gặp hiện tượng tim đập nhanh. Trong Attack, chỉ có Nhϊế͙p͙ Phi bị như vậy. Đáng tiếc hiện tại Nhϊế͙p͙ Phi không còn nữa. Tôi nghĩ ngoài cậu ra, Phó thiếu tá hẳn cũng từng gặp hiện tượng như vậy, phải không?"

Đường Mạch và Lạc Phong Thành đồng thời quay sang nhìn Phó Văn Đoạt.

Sắc mặt Phó Văn Đoạt vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu.

Lạc Phong Thành: "Ngày 15 tháng 11, Tháp Đen tuyên bố Địa cầu online, dành ra ba ngày để tuyển chọn người chơi. Tối ngày 17, chúng tôi phát hiện có bốn bệnh nhân bị tim đập nhanh tại ba bệnh viện ở Thượng Hải. Bệnh trạng của họ tương tự nhau — Tim đập nhanh hơn, tâm tình bực bội, cáu kỉnh gắt gỏng, không tỉnh táo."

Đường Mạch nhớ lại khoảng thời gian ba ngày kia.

Lạc Phong Thành nhìn sắc mặt chẳng hề thay đổi của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nói tiếp: "Sau khi phát hiện có điều bất thường, thời gian để chúng tôi nghiên cứu bệnh trạng này quá ít, còn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào thì đã sang ngày 18, trò chơi chính thức bắt đầu. Thế nhưng sau khi trò chơi bắt đầu, tôi lại có thời gian để từ từ nghiên cứu hiện tượng này. Tôi gặp Nhϊế͙p͙ Phi, cậu ấy đưa tôi rất nhiều tư liệu và phương pháp nghiên cứu. Cuối cùng, tôi đã phát hiện ra vài thứ, tôi gọi hiện tượng này là..."

"Chọn lựa của Tháp Đen."

Tim Đường Mạch lập tức hẫng một nhịp.

Lạc Phong Thành nhìn về phía Phó Văn Đoạt, "Phó thiếu tá, hai người đã biết nhau từ trước, có lẽ còn quen thuộc hơn cả tôi, vậy tôi không cần giới thiệu Đường Mạch nữa."

Hắn lại nhìn Đường Mạch, cười nói: "Đường Mạch, giới thiệu với cậu. Thiếu tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc, đội trưởng đội A, quân khu đặc chủng Tây Nam Trung Quốc, biệt hiệu Kiêu Long - Phó Văn Đoạt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện