Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 52: Phó bản Thợ Giày Sắt (3)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

—————–

Giống như mèo, sói cũng có khả năng nhìn trong đêm tối.

Đường Mạch khẽ khàng bước tới gần cửa, tay phải cầm chặt bình hoa, áp sát người vào vách tường cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếng ken két nặng nề truyền vào, giống như con dã thú ngoài kia đang dùng sức nghiến răng, chuẩn bị nổi điên.

Hình Phong trong phòng sợ tới mức run bần bật, cố gắng thu mình vào góc giảm bớt cảm giác tồn tại.

Bên trong, Đường Mạch áp tai nghe động tĩnh; phía ngoài, sói già cũng lom lom nhìn trừng trừng cánh cửa. Đôi bên bất động. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, Đường Mạch vung tay trái, ném viên đá phát sáng lên bệ cửa sổ. Góc độ ném vô cùng chuẩn khiến viên đá vừa vặn kẹt ở khe hở giữa cánh cửa và khung cửa.

Viên đá đập vào khung cửa phát ra tiếng "cạch", châm ngòi cho cuộc chiến. Sói Xi Đánh Giày rống lên một tiếng lao về phía cửa phòng, cùng lúc đó, Đường Mạch mở cửa chính. Sói Xi Đánh Giày một đường phi tới, Đường Mạch không nhìn rõ chuyển động của con sói, trực tiếp giơ chân, đạp con thú mình dài thân thon kia đập vào vách tường.

Sói Xi Đánh Giày tức giận tru lên, sau đó đạp chân lấy đà, một lần nữa phóng tới Đường Mạch.

Đường Mạch nghiêng người né tránh, chạy ra hành lang. Viên đá phát sáng chiếu rọi được một vùng nhỏ, ánh sáng tuy ảm đạm nhưng có còn hơn không. Đường Mạch chẳng rõ liệu sói Xi Đánh Giày có sở hữu khả năng nhìn trong đêm đáng sợ như sói địa cầu hay không, nhưng dù thế nào, cậu cũng không thể đánh nhau với nó trong bóng tối được. Vì thế ngay từ đầu, Đường Mạch ra tay trước, tự tạo nguồn sáng cho chính mình.

Tốc độ của con sói rất nhanh lại thêm thân mình thon dài, nó tạp tứ chi lên vách tường, liên tục thay đổi phương hướng tấn công Đường Mạch. Đường Mạch giơ cao bình hoa nện xuống đầu nó, tạo ra một vết thương rỉ máu ngay đỉnh đầu. Sói Xi Đánh Giày nổi điên, tuy sức nó không lớn nhưng tốc độ lại quá nhanh, nó đạp chân lên tường nhảy vọt lên không, hòng vồ lấy Đường Mạch.

Đường Mạch nhanh chóng cúi người lăn một vòng dưới đất, hai bên tráo đổi vị trí.

Con sói đen rú lên điên cuồng, Đường Mạch thở dốc, tay phải nắm chặt phần cổ bình sứ Thanh Hoa đã vỡ.

Một người một sói đứng trừng nhau trong hành lang chật hẹp.

Ngay sau đó, sói Xi Đánh Giày đột nhiên xông lên, Đường Mạch cũng vọt tới, hai bóng đen giao hội trêи vách tường. Đường Mạch cầm nửa bình sứ vỡ nhắm vào mắt sói, con thú kia phòng bị từ trước nên dễ dàng nghiêng đầu, há cái mồm đầy răng nhọn hoắt đớp lấy bình hoa.

Rắc một tiếng, bình hoa vốn đã vỡ nát lại hoá thành bốn, năm mảnh trêи không.

Ngay lúc này, sói Xi Đánh Giày vung móng phải vào mắt Đường Mạch, Đường Mạch tránh kịp, đồng thời duỗi tay bắt lấy một mảnh sứ vỡ, ánh mắt lạnh băng đảo qua phần cổ con sói, tay dùng sức cứa một đường.

Con thú bị cắt cổ, một đường sâu hoắm ngang cổ họng lên tận gáy .

Đường Mạch theo đà ngã về phía trước, cậu nâng tay quệt đi máu tươi chảy xuống trêи má phải. Vừa rồi tránh được một vuốt của con sói, thế nhưng vẫn bị cái móng sắc nhọn của nó vẽ cho một đường dài trêи mặt. Ở phía sau, sói Xi Đánh Giày bị văng xa, nằm sõng soài trêи mặt đất.

Đường Mạch thật nhanh chạy lại. Phần cổ con thú gần như bị đứt lìa thành hai nửa, chỉ còn ít da thịt nối liền, máu đen đặc sệt không ngừng ứa ra. Con sói thoi thóp rêи hừ hừ, cặp mắt xanh lục sâu hoắm ghim chặt lấy Đường Mạch. Đường Mạch mặt không đổi sắc nhìn nó, sau đó cúi người, dùng mảnh sứ vỡ liên tục giã xuống đầu nó. Sói Xi Đánh Giày chết hẳn.

Trêи thân sói Xi Đánh Giày bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lục, đến khi ánh sáng tiêu tán hết, xác con sói lẫn máu me chảy đầy đất toàn bộ biến mất, thay vào đó là một giọt chất lỏng màu đen như viên trân châu xuất hiện ở ngay vị trí con sói vừa chết.

Đường Mạch nhặt xi đánh giày lên, cảm giác kết cấu của nó rất kỳ lạ, sệt như thuỷ ngân, có thể cầm trong tay được.

Tháp Đen nói giết chết sói Xi Đánh Giày có thể thu được một giọt xi đánh giày, Đường Mạch thật sự chỉ lấy được đúng một giọt. Cậu có thử tách một giọt này thành hai, thế nhưng vừa dứt tay thì hai lại hợp thành một ngay lập tức.

Hình Phong thấy Đường Mạch trở về, kϊƈɦ động đến run người: "Cậu... cậu cứ thế giết chết sói Xi Đánh Giày à? Chúng ta được cứu, thật sự được cứu rồi!"

Vết thương trêи mặt Đường Mạch đã ngừng chảy máu tuy vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, cậu lạnh giọng hỏi: "Chuyện sói Xi Đánh Giày rốt cuộc là sao? Hai người kia chết như thế nào? Vết thương trêи người anh là do ai gây ra?"

Ba câu hỏi liên tiếp khiến Hình Phong á khẩu, hắn không trả lời được.

Đường Mạch kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh Hình Phong, đối phương lại run rẩy chống tay, gian nan dịch người ra xa khỏi Đường Mạch.

Đường Mạch bất ngờ đạp chân lên tường, ruỳnh một tiếng chặn ngay trước mặt Hình Phong. Gã người chơi cáo già, mình đầy vết thương kia thế mà lại bị doạ cho ngã ngửa ra sau.

Đường Mạch chưa buông tha, tiếp tục nhấc chân đạp vào tường khiến cả căn phòng như rung lên. Cậu nhếch miệng cười lạnh: "Ba câu hỏi, trả lời tôi!"

Hình Phong khϊế͙p͙ đảm nhìn người trước mắt, rốt cuộc mở miệng: "Sói Xi Đánh Giày chính là... chính là thứ cậu vừa giết. Cứ mỗi ba giờ, nó sẽ xuất hiện một lần. Lần đầu tiên xuất hiện một con, lần thứ hai xuất hiện hai con, sau đó là ba con. Giết chết một con sói Xi Đánh Giày có thể thu được một giọt xi đánh giày. Nếu giết... giết mãi không chết sói Xi Đánh Giày thì năm phút sau, nó sẽ tự động biến mất."

Đường Mạch: "Tự động biến mất?" Vậy chỉ cần trụ qua năm phút thì có thể tránh được một hồi tương tàn với bọn sói? Hình Phong sợ hãi gật đầu: "Đúng... đúng. Nhưng mà, mười phút sau sau khi sói Xi Đánh Giày xuất hiện, Thợ Giày Sắt... Thợ Giày Sắt sẽ xuất hiện. Gã sẽ hỏi cậu, hỏi cậu có ..."

"Rầm —"

Một tiếng động nặng nề cắt ngang lời Hình Phong, hắn nghe thấy âm thanh này, mặt tràn ngập vẻ sợ hãi nhìn về phía cánh cửa. Đường Mạch cũng nghe thấy tiếng đập bang bang bang phía ngoài hành lang cùng với tiếng xích sắt lê đất loẹt quẹt.

Âm thành càng lúc càng gần, chứng tỏ thứ này rất nhanh đã đến cửa phòng.

Đường Mạch nắm chặt mảnh sứ vỡ, đứng lên. Cậu ý thức được thứ này là gì.

Ba giây sau, một bóng người khổng lồ, mình đầy cơ bắp xuất hiện ở cửa. Gã quấn xích sắt ở tay phải, tay trái cầm cây đinh dài, ánh mắt hung ác của gã đảo qua Hình Phong đang rúm ró dưới đất. Hình Phong bị doạ sợ, rụt người ra phía sau Đường Mạch, nhìn Đường Mạch vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Thợ Giày Sắt cười gằn, hung tợn cầm đinh sắt nện xuống mặt bàn, gào lên: "Xi đánh giày của ta đâu?! Các ngươi một đám cặn bã, tìm được xi đánh giày chưa?"

Tiếng rống giận, không kiên nhẫn quanh quẩn, dội vang trong căn phòng.

.

Phó Văn Đoạt đứng trong gian tạp hoá chật hẹp, ngẩng đầu nhìn TV nhỏ treo tường.

Trêи màn hình, Lọ Lem mặc váy xanh, không biết lôi đâu ra được một cái ghế xoay. Nó ngồi phịch xuống ghế, cười tươi rói: "Hôm nay là chuyên mục [Hỏi đáp vui vẻ] số đặc biệt, chúng ta chỉ mời mỗi một vị khách tới thôi. Ta xem nào... Úi cha! Vị khách hôm nay nổi tiếng cực kỳ, tên của hắn chắc chắn các ngươi ai cũng biết."

Phó Văn Đoạt nhíu mày. Hắn chỉ thấy mỗi mình Lọ Lem trêи màn ảnh, thế nhưng Lọ Lem vừa dứt câu, hắn lại nghe được cả tiếng hoan hô ầm ĩ phát ra, hệt như hiệu ứng âm thanh hay được lồng ghép ở mấy chương trình giải trí.

Lọ Lem: "Thế... hắn là ai nào?"

Phó Văn Đoạt lạnh lùng nhìn TV, trêи đó bắt đầu lập loè kỹ xảo ba xu, tiếp đến là một hàng chữ màu đen thật to đột ngột xuất hiện.

[Hắn — là người chơi đầu tiên trêи toàn thế giới mở ra Tầng 1 của Tháp Đen.]

Hàng chữ sau đó giống như bị ai xoá đi, đổi thành một hàng khác.

[Hắn — là người chơi đầu tiên trêи toàn thế giới thông quan Tầng 1 của Tháp Đen.]

Sau khi hàng chữ thứ hai biến mất, mãi lâu sau chưa thấy hàng chữ thứ ba xuất hiện. Phó Văn Đoạt đợi một lúc, màn hình TV bỗng nhiên lại phát ra tiếng nuốt nước bọt ừng ực. Là tiếng của Lọ Lem! Phó Văn Đoạt từng trải qua huấn luyện đặc thù, hắn nghe được âm thanh phát ra chính là từ Lọ Lem.

Tiếp theo lại có hai chữ xuất hiện, sau đó là bốn chữ đỏ sậm như máu, thậm chí còn có máu tươi tí tách nhỏ giọt.

[Hắn là — khách lén qua sông!]

TV tiếp tục chuyển cảnh, khuôn mặt hoạt hình của Lọ Lem chềnh ềnh ngay giữa khung hình. Nước miếng Lọ Lem còn đang ứa ra khỏi mồm, phát hiện mình lên sóng, nó lập tức giơ tay quệt sạch sau đó trưng ra nụ cười ngọt ngào: "Xin mời người chơi mà tất cả công dân ở Vương quốc Dưới Lòng Đất đều si mê, ba lần liên tiếp được bình chọn là "Người ta muốn ăn thịt nhất!" ở [Tuần san Quái Vật] —"

"Phó Văn Đoạt!"

Phó Văn Đoạt thấy trêи TV lại có thêm một nhân vật hoạt hình mặc đồ đen nhảy ra, đi đến ghế đối diện Lọ Lem ngồi xuống, cúi đầu, không không nói gì. Trêи đầu nó hiện ra ba chữ — [Phó Văn Đoạt].

Lọ Lem: "Phó tuyển thủ của chúng ta trầm mặc vậy, có lời gì muốn nói với quý khán giả yêu mến ngươi không?"

"Phó Văn Đoạt" vẫn im lặng.

Lọ Lem đảo mắt qua "Phó Văn Đoạt", sau đó quay đầu, như có như không liếc ra bên ngoài màn hình. Nó ra vẻ mình đang ngó máy quay, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng quỷ dị, chiếu thẳng vào Phó Văn Đoạt. Nó quệt quệt nước miếng, kỳ quặc cười cười: "Nếu Phó tuyển thủ không muốn nói chuyện, vậy chúng ta bắt đầu thôi. Câu hỏi thứ nhất... ồ, đây là một câu hỏi vô cùng đơn giản."

Giọng nói nghịch ngợm của nó vang vọng khắp gian tạp hoá, "Phó tuyển thủ kiểu gì cũng sẽ trả lời được câu hỏi dễ ợt này. Nào, mời nghe câu hỏi!"

"Câu hỏi thứ nhất: Ở tầng thứ nhất của Tháp Đen, thích chòng ghẹo khách lén qua sông nhất chính là?"

"A. Pinocchio, B. Cô bé lọ lem... Á, sao lại nhét ta vào đây, Lọ Lem ta chưa bao giờ chòng ghẹo khách lén qua sông nhá."

Lọ Lem ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại làm lố bịt mồm lại, "Ai nha, không cẩn thận loại trừ một phương án hộ Phó tuyển thủ mất rồi. Chúng ta tiếp tục... C. Ngài Martin, D. Bác Tinh Tinh. Phó tuyển thủ, ngươi chọn cái nào? Đâu mới là đáp án chính xác?"

"Phó tuyển thủ của chúng ta sẽ có hai mươi giây suy nghĩ, đây chỉ là câu hỏi phụ, Phó tuyển thủ có đáp được không nà?"

Cùng lúc đó, trước mặt Phó Văn Đoạt xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu xanh.

Hàng chữ xanh này lơ lửng giữa không trung, nội dung là câu hỏi Lọ Lem vừa đọc. Phía dưới còn có bốn phương án để lựa chọn. Trong màn hình TV, trêи đầu "Phó Văn Đoạt" hoạt hình hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Phó Văn Đoạt nhìn câu hỏi, lại ngẩng đầu nhìn Lọ Lem đang khoa trương diễn trò, mặt không cảm xúc ấn chọn đáp án B.

Lọ Lem: "Ai?!!! Sao lại là ta? Phó tuyển thủ, đây chỉ là một câu hỏi phụ, ngươi có cân nhắc lại đáp án không?"

"Phó Văn Đoạt" trong TV đương nhiên không thể trả lời, Lọ Lem lặp lại vài lần câu kia, cuối cùng bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, chúc mừng câu trả lời đúng! Đạo diễn, ta muốn kháng nghị, ta thích trêu ghẹo khách lén qua sông bao giờ?! Ta chỉ thỉnh thoảng, thỉnh thoảng trêu một tí, một tí ti thôi!"

Lọ Lem cứ thế nói vài câu vô nghĩa, "Phó Văn Đoạt" vẫn không nói chuyện, âm thanh ồn ào, nhốn nháo của khán giả vang lên. Thấy "Phó Văn Đoạt" không phản ứng, nó tỏ ra buồn chán, hỏi câu thứ hai.

"Câu hỏi thứ hai, trong Thế giới Quái vật, quái vật nào ăn thịt nhiều khách lén qua sông nhất?"

"A. Shrek, B. Người khổng lồ xanh, C. Bà Ngoại Sói, D. Chuột chũi to."

"Này này đạo diễn, có phải ngươi trợ giúp Phó tuyển thủ không hả, đây là gian lận! Câu hỏi này quá dễ rồi! Ta muốn thay mặt khán giả, phản đối! Phản đối!"

Người dưới đài hú hét vô cùng phối hợp.

Phó Văn Đoạt nhìn câu hỏi, sắc mặt trầm xuống.

Cái tên Shrek này Phó Văn Đoạt đã từng thấy trêи một tấm biển quảng cáo khi hắn lẻn vào Thế giới Quái Vật, nó là ngôi sao lớn ở Thế giới Quái Vật cho nên đáp án có lẽ không phải nó. Người khổng lồ xanh hắn chưa từng gặp, Bà Ngoại Sói với Chuột chũi to cũng vậy.

... Câu hỏi gian lận sao, hắn thật sự không biết đáp án!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện