Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 55: Công tháp Tầng 2 (1)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mang lại giày rồi rời khỏi khu nhà xưởng, gã thợ giày mới kéo lê xích sắt, nghênh ngang đi tới gian tạp hoá lúc trước nhốt Phó Văn Đoạt. Đường Mạch tò mò quay lại nhìn, ánh mắt dừng ở dây xích trêи tay gã.
Tháp Đen đã từng nói, nếu bị trói bởi dây xích này thì không thể tự cởi bỏ, pháp lực của nó có lẽ còn lớn hơn cả Đôi Giày Thần Kỳ.
Trông thấy Thợ Giày Sắt đi càng lúc càng xa, Đường Mạch mới quay đầu, thấp giọng hỏi: "Có cướp được không?"
Phó Văn Đoạt không quay lại nhìn xiềng xích của Thợ Giày Sắt, thế nhưng hắn hiểu ý Đường Mạch: "Có lẽ không được."
Đường Mạch lộ ra vẻ mặt thất vọng, tiếp tục bước về phía trước.
Phó Văn Đoạt thấy bộ dạng của Đường Mạch, khẽ cong khoé môi, không nói gì.
Xích sắt của gã thợ giày đích thực là bảo bối, nhưng Phó Văn Đoạt đã có kinh nghiệm giao thủ với gã, hắn biết ngay cả khi mình và Đường Mạch hợp sức cũng không phải đối thủ của gã. Thợ Giày Sắt cao hơn Pinocchio một cấp, có lẽ chưa đạt tới cấp bậc của ông già Noel và Bà Ngoại Sói nhưng cũng không kém hơn là bao.
Hai người rất nhanh đi xuyên qua khu nhà máy trở lại trung tâm thương mại, chia tay ngay trước cửa toà nhà.
Trời đã tối đen, Phó Văn Đoạt tuỳ tiện tìm một chỗ trong khu nhà để qua đêm. Đường Mạch dõi theo bóng lưng hắn tới khi biến mất ở cầu thang, sau đó mới đi xuống hầm 2 bãi đỗ xe.
Cậu đi thẳng đến phòng y tế, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng của Liz và Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành hỏi: "Thật sự báo cho cậu ấy rồi?"
Liz nóng vội thốt lên: "Thật mà! Tôi vừa rời căn cứ không lâu thì gặp Đường Mạch đi cùng với một người áo đen, chính là Phó tiên sinh đó. Nghe tôi nói cô nhóc kia đã về, Đường rất vui, nói sẽ lập tức quay về ngay. Sau đó tôi mới chạy đi báo cho người khác, giờ chúng tôi về đủ cả nhưng lại không thấy Đường Mạch đâu. Tiến sĩ, có phải cậu ấy đã gặp chuyện không? Là đụng phải khách lén qua sông hoặc bị bắt vào phó bản?"
Lạc Phong Thành đang định trả lời thì có tiếng gõ cửa, mọi người đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cửa chính bị đẩy ra, Đường Mạch đứng bên ngoài mỉm cười nói: "Là tiến vào phó bản."
Nhìn thấy Đường Mạch đã trở lại, Liz lúc này mới thở phào, sau lại tự trách: "Sớm biết thế này thì lúc ấy tôi đã đi cùng hai người rồi, nếu không Đường cũng không phải vào phó bản. Mấy cửa vào phó bản quanh đây tôi đều biết."
Đường Mạch bước vào phòng: "Cái tôi vào là phó bản hiện thực." Dừng một chút, cậu nhìn về phía Lạc Phong Thành: "Chính là phó bảnThợ Giày Sắt. Tôi vào cùng Phó Văn Đoạt, vừa mới thông quan xong."
Kế tiếp, Đường Mạch đơn giản thuật lại những gì mình thấy trong phó bản Thợ Giày Sắt. Bỏ qua phần thưởng nhận được, trọng điểm trong lời kể của Đường Mạch chính là việc cấm sử dụng dị năng và đạo cụ trong phó bản. Đây là thông tin vô cùng quan trọng, Lạc Phong Thành nghe xong liền nói: "Đúng là vấn đề mấu chốt, chúng tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng cho việc này. Cảm ơn cậu!"
Đường Mạch: "Không có gì."
Lạc Phong Thành quan sát Đường Mạch từ trêи xuống dưới, sau một hồi mới cười, nói: "Được, vậy không cảm ơn nữa."
Hắn nhạy bén phát hiện Đường Mạch có chỗ nào đó thay đổi, tuy không quá lớn nhưng vẫn có. Nếu là trước kia, Đường Mạch tất nhiên vẫn sẽ nói mấy tin tức này cho Attack, bởi sau Địa cầu online, những người cậu biết dường như đều biến mất, còn lại mấy người tạm coi là bạn thì đều ở Attack. Thế nhưng có lẽ khi ấy, Đường Mạch sẽ không dứt khoát như hiện tại.
Liz rất nhanh rời đi cùng một thành viên khác. Lưu Thần ở lại hàn huyên với Trần San San mấy câu, đứng sụt sùi lau khoé mắt một hồi rồi cũng ra khỏi phòng y tế. Đường Mạch nhìn động tác lau nước mắt của Lưu Thần, mơ hồ phát giác có điểm không đúng, thế nhưng cậu không hỏi, chỉ nhìn theo nam sinh gầy như cây gậy này rời khỏi phòng.
Thoáng chốc, phòng y tế trống trải chỉ còn lại Đường Mạch, Lạc Phong Thành và Trần San San.
Rốt cuộc sau khi thoát khỏi phó bản hiện thực Thợ Giày Sắt, Đường Mạch mới gặp lại nhóc con này. Đường Mạch vẫn luôn muốn San San trở thành đồng đội của mình, cậu có nhiều dị năng như vậy nhưng chỉ có dị năng của Trần San San là khiến Sổ dị năng nhận xét - Đường Mạch đúng là "chó ngáp phải ruồi".
Đường Mạch đi đến trước giường bệnh, nhìn San San người gầy rộc nằm tựa trêи gối. Trêи trán, trêи cánh tay con nhóc đầy những vết thương, thế mà hai mắt vẫn sáng trong, nghiêm túc nhìn Đường Mạch và Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành: "San San mang về vài tin tức rất thú vị. Đường Mạch, tôi nghĩ chúng cũng rất quan trọng với cậu."
Đường Mạch nhìn Trần San San. Con nhóc gật đầu, không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề: "Em với Phỉ Phỉ tiến vào cùng một phó bản trong đêm Giáng sinh. Phó bản đó có tất cả mười người, nội dung trò chơi không cần nói nhiều, cũng dạng phân đội đối kháng giống anh Đường và Lạc lão sư. Phó bản chỗ em chia thành năm đội, nhưng em không cùng đội với Phỉ Phỉ. Khi trò chơi tới lượt thứ ba..." Trần San San chợt im lặng, mặt mũi đầy thương tích của con nhóc dù không lộ quá nhiều cảm xúc, ngữ điệu cũng không đổi, thế nhưng Đường Mạch lại cảm nhận được cô bé đang rất buồn.
"Phỉ Phỉ chết trong tay một người chơi nữ."
Đường Mạch lặng người, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt với nụ cười tươi rói lại hay thẹn thùng của Phỉ Phỉ. Cậu không nói gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ yên lặng nhìn San San trêи giường bệnh.
Trần San San tạm dừng trong chốc lát rồi tiếp tục: "Đến lượt chơi thứ năm, đội em bị loại, cả đội bị bắt đi công tháp. Trò chơi của bọn em diễn ra trong ngục giam của Vương Quốc Dưới Lòng Đất, bỏ qua quy tắc trò chơi, em đã phát hiện ra hai trọng điểm."
Đường Mạch hỏi: "Là gì?"
"Thứ nhất, một đội tham gia một trò chơi công tháp, thế nhưng chưa chắc tất cả người chơi ở đấy đang công lược cùng một tầng tháp."
Đường Mạch lập tức hiểu ý của San San, ngạc nhiên nói: "Ý em là, em vào Tháp Đen để công lược tầng thứ nhất, thế nhưng có người trong trò chơi của em lại đang tiến hành công lược tầng thứ hai?!" Thông tin này quá bất ngờ, Đường Mạch không nhịn được nhìn về phía Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành gật đầu với cậu, sắc mặt trầm xuống: "Ý của San San chính là như vậy. Trò chơi công tháp của cô bé có tất cả tám người chơi. Vừa tiến vào, bọn họ ngay lập tức biến thành phạm nhân bị giam giữ ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Nhiệm vụ của bảy người bao gồm cả San San là canh thời điểm được thả ra hóng gió, giết chết một tù nhân có cảm giác tồn tại thấp nhất. Trong khi đó, nhiệm vụ của người còn lại có vẻ khác với mọi người."
Trần San San: "Cử chỉ của người đó rất lạ khi mới tiến vào trò chơi. Thế nhưng sau đó cô ta thay đổi rất nhanh, tỏ vẻ như không biết gì cả, còn thảo luận với cả đội xem làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ. Thực tế là sau khi tám người bị đưa vào trò chơi, cô ta vừa nhìn thấy bảy người còn lại thì nét mặt lộ ra vẻ khϊế͙p͙ sợ. Từ đó về sau, em mới bắt đầu chú ý đến cô ta."
Trong trường hợp bị cưỡng chế tiến vào phó bản, đa phần ngươi chơi sẽ căng thẳng, lo âu. Trần San San có thể ngay lập tức bình tĩnh rồi quan sát những người khác đã là rất khó, hơn nữa còn phát hiện ra có điểm khác thường.
"Khϊế͙p͙ sợ khi bị bắt đi công tháp là hoàn toàn bình thường, sau đó bắt đầu giả vờ bình tĩnh cũng không có gì vô lý. Thế nhưng Lạc lão sư đã từng nói với em, người có thể trong chớp mắt che giấu chính mình, không phải trong lòng có quỷ thì cũng là người vô cùng thông minh. Trong trò chơi có nhiều người chơi như vậy, cái cần đề phòng nhất không phải đối thủ, cũng không phải quy tắc, mà là người thông minh cùng đội. Người thông minh thường cố chấp, nhất là khi tự cho mình là thông minh thì càng gây hại cho toàn đội. Nếu người thông minh có ý đồ khác thì đáng sợ hơn nữa, nguy hiểm hơn cả việc có đồng đội ngu. Tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước sẽ giành lợi thế)." Trần San San bình tĩnh nâng tay diễn tả hành động cắt cổ.
"..." Ánh mắt Đường Mạch lướt qua Trần San San rồi đến Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành còn dạy cả con nhóc cái này?!
Trần San San nghiêm túc nói: "Mới đầu em cũng nghĩ người này có vấn đề khác, thế nhưng sau đó, càng lúc em càng phát hiện những hành động kỳ quặc của cô ta. Trong lúc trò chơi đang diễn ra, em dần dần cảm thấy nhiệm vụ của cô ta khác với bảy người bọn em." Dừng một chút, con nhóc bổ sung: "Đó chỉ là nhận định của em, 30% suy đoán, 70% trực giác. Đương nhiên, em không biết nhiệm vụ của cô ta rốt cuộc là gì, bởi vì trước khi bọn em hoàn thành nhiệm vụ, cô ta đã bị thủ vệ ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất giết chết. Thủ vệ kéo cái xác thảm không nỡ nhìn của cô ta đến trước mặt bọn em để cảnh cáo, kết cục của việc vượt ngục chính là như vậy."
Đường Mạch: "Nhiệm vụ của người này là vượt ngục?"
"Có lẽ vậy, em không thể chắc chắn." Trần San San nói, "Ngục giam kia chỗ nào cũng ẩn giấu nguy hiểm, trong bảy người bọn em, chỉ có hai người thành công thông quan Tháp Đen Tầng 1. Sau khi giết được tên phạm nhân như yêu cầu, bọn em lập tức bị đưa trở lại trái đất. Cho nên nếu nhiệm vụ của cô ta là vượt ngục thì nhiệm vụ của bảy người bọn em so ra lại đơn giản hơn nhiều. Dựa theo suy đoán của em, nhiệm vụ của bảy người là nhiệm vụ để thông quan Tầng thứ nhất, còn vượt ngục của cô ả kia chỉ e là nhiệm vụ của Tầng thứ hai."
Lạc Phong Thành: "San San cũng không chắc người chơi nữ kia đã thông quan Tháp Đen Tầng 1 hay chưa, thế nhưng con nhóc khẳng định cô ta mạnh nhất trong cả tám người. Bất kể trí lực, sức phán đoán, khả năng ra quyết định hay dị năng đều vô cùng cường đại. Đường Mạch, người chơi ở trình độ khác nhau có thể cùng tiến vào một trò chơi công tháp, nhưng đó chỉ là suy đoán của San San, coi như cậu nghe để tham khảo."
Đường Mạch suy nghĩ hồi lâu, nói: "Tôi tin suy đoán này."
Lạc Phong Thành cười: "Tôi cũng tin."
San San nằm trêи giường bệnh, nghe được người thầy cùng người anh mình kính trọng đều tin tưởng vào phán đoán của mình thì thoáng nở nụ cười, cố giấu nỗi đau mất đi người bạn trân quý xuống tận đáy lòng.
Đường Mạch: "Trọng điểm còn lại thì sao?"
Trần San San cố vực dậy tinh thần, tiếp tục nói: "Chuyện còn lại, em có thể khẳng định. Lúc em rời khỏi trò chơi, Tháp Đen hỏi em có muốn tiếp tục công tháp hay không. Em chọn không. Nó lại nói trong vòng ba tháng, người chơi chủ động tới chỗ Tháp Đen lựa chọn công tháp, sau ba tháng mà không có động tĩnh gì, người chơi sẽ bị cưỡng ép công tháp."
"Có thể chủ động lựa chọn công tháp?!" Chuyện này càng khiến Đường Mạch kinh ngạc.
Trần San San gật đầu: "Vâng. Dựa theo lời của Tháp Đen, người chơi có thể chủ động công tháp vào bất kỳ thời điểm nào. Nhưng nếu quá ba tháng liên tiếp mà không tiến hành công tháp, người chơi sẽ bị cưỡng chế tiến vào Tháp Đen, dưới tình huống bị động công tháp, thời gian và cơ hội đều không kiểm soát được."
Lạc Phong Thành: "Nó nói người chơi đến Tháp Đen để lựa chọn công tháp, cho nên Đường Mạch,.." hắn quay sang nhìn Đường Mạch, "Tôi muốn đợi Jack và Triệu Tử Ngang trở về, sau đấy chúng ta sẽ biết rốt cuộc người chơi có thể chủ động công tháp hay không."
.
Trần San San mang về hai thông tin trọng yếu.
Thứ nhất, người chơi vào cùng một trò chơi công tháp nhưng chưa chắc đã cùng công lược một tầng tháp.
Thứ hai, người chơi có thể chủ động tiến hành công tháp.
Đường Mạch quan tâm tới thông tin thứ hai hơn. Người chơi nào cũng vậy, chẳng ai muốn dấn thân vào trò chơi công tháp nguy hiểm. Kể cả cấp độ đơn giản thì cũng là cửu tử nhất sinh nên hẳn sẽ rất ít người chủ động. Vậy vì sao Tháp Đen lại cấp cho người chơi lựa chọn này? Trừ phi chủ động tiến vào sẽ có ưu thế hơn là bị cưỡng chế.
Lợi thế này...
Đường Mạch đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt thực sự, cậu quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng nhìn lại cậu.
Thấy vẻ mặt như hiểu ra tất cả của Đường Mạch, Lạc Phong Thành nói: "Cậu hiểu nhanh vậy?! Trước khi cậu về, tôi đã thảo luận với San San. Người bình thường sẽ không chủ động công tháp, trừ khi việc này mang lại ưu thế. Có hai khả năng, một là chủ động tiến vào thì có thể lựa chọn nội dung và độ khó của trò chơi. Khả năng này rất thấp, Tháp Đen chưa bao giờ cho người chơi lựa chọn nội dung, cho nên khả năng còn lại ..."
Đường Mạch bình tĩnh nói: "Chủ động tiến vào công tháp có thể tự mình lựa chọn đồng đội."
.
Ở phòng y tế một lúc lâu, Đường Mạch hiện tại muốn rời đi để dưỡng thương, đồng thời suy ngẫm về hai tin tức vừa nhận được. Trước khi cậu đi, Lạc Phong Thành nói: "Cậu bị thương, có cần nhờ Liz giúp xử lý vết thương không?"
Đường Mạch lắc đầu: "Vết thương nhỏ thôi, không cần phiền phức."
Lạc Phong Thành không miễn cưỡng nữa.
Đến khi Đường Mạch sắp ra khỏi cửa, San San lại cất tiếng: "Đúng rồi, còn một tin nữa không biết có được tính là tin tốt hay không."
Đường Mạch cùng Lạc Phong Thành đều quay lại nhìn San San.
Trêи giường bệnh, con bé vốn xưa nay luôn trầm ổn lại chớp chớp hai mắt, mặt mày vui sướиɠ, hiếm khi nào lộ ra biểu cảm phù hợp với lứa tuổi của mình như vậy.
"Anh Đường, lão sư... Em trở thành người chơi chính thức rồi!"
Đường Mạch và Lạc Phong Thành đều sửng sốt.
Khi Đường Mạch lần đầu tiên gặp Lạc Phong Thành dưới hang chuột, Chuột Chũi Lớn đã nói với bọn họ: "Ngạch quân dự bị cũng có thể trở thành người chơi chính thức, chỉ cần hoàn thành trò chơi của Tháp Đen là được." Chuyện này đã sớm bị Đường Mạch bỏ ngoài tai.
Địa cầu online được hai tháng, cậu vẫn chưa nghe nói có ai từ quân dự bị thành người chơi chính thức. Có lẽ con chuột nói dối, dự bị không thể lên chính thức được.
Thế nhưng hiện tại Trần San San lại nói: "Em trở thành người chơi chính thức rồi!"
Yêu cầu để trở thành người chơi chính thức hoá ra không phải hoàn thành "Trò chơi của Tháp Đen" mà là "Trò chơi công tháp của Tháp Đen".
Nhận ra chân tướng, Đường Mạch thật đúng là dở khóc dở cười.
Đã là người chơi chính thức thì đều có dị năng, vậy nên cái mà Lạc Phong Thành quan tâm nhất hiện tại là Trần San San nhận được dị năng gì. Về điểm này, Trần San San cũng buồn bực. Con nhóc không cảm nhận được dị năng nào mới, không phải di chuyển đồ vật cũng chẳng phải tăng cường thể chất. Trở thành người chơi chính thức cũng không thấy gì khác so với khi làm ngạch quân dự bị.
Đường Mạch ngầm ám chỉ: "Có lẽ dị năng của em là dạng biến đổi ngầm (trong game có thể hiểu như passive skills), kiểu như đẩy nhanh tốc độ tự hồi phục hoặc tăng cường trí nhớ?"
Lạc Phong Thành và Trần San San đều lâm vào trầm tư.
Đường Mạch rời khỏi phòng y tế, rất nhanh tìm được chiếc xe quen thuộc trong hầm ngầm. Sau khi vào trong xe, cậu lấy Sổ dị năng từ trong không khí ra, vội vã lật tới trang thứ năm. Từng hàng chữ nhỏ màu đen ánh lên dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, tầm mắt Đường Mạch dừng ở dòng thứ hai —
[Người sở hữu: Trần San San (Ngạch quân dự bị)]
Đường Mạch nhìn chằm chằm dòng chữ không chớp mắt, thấy nó dần dần chuyển thành —
[Người sở hữu: Trần San San (Người chơi chính thức)]
Thật sự sẽ thay đổi!
Đường Mạch cẩn thận nhìn lại những dòng khác, ngoại trừ dòng "Người sở hữu" ra thì dị năng của Trần San San không có biến hoá nào khác. Vì vượt qua được Tháp Đen Tầng 1 nên cấp bậc dị năng của Trần San San chắc chắn sẽ tăng lên, Đường Mạch cũng nhận thấy điều này khi tiếp xúc với con nhóc, từ tư duy nhạy bén đến năng lực phân tích mạnh mẽ, cho đến khả năng liên kết thông tin.
Thế nhưng trong Sổ dị năng của Đường Mạch, cấp độ dị năng của Trần San San vẫn là cấp 3, không thay đổi gì.
"Có thể cấp bậc thực sự không đổi, cũng có thể sau khi mình thu được dị năng của San San, dị năng copy không còn liên quan gì đến bản thân con nhóc nữa. Kể cả dị năng của nguyên chủ có mạnh lên thì dị năng mình thu được vẫn không thay đổi?!"
Đường Mạch nghĩ nghĩ, cảm thấy suy đoán thứ hai có khả năng cao hơn.
Nếu dị năng mà Đường Mạch copy lại còn có thể tăng cấp theo dị năng của nguyên chủ, vậy thì Sổ dị năng của cậu cũng bàn tay vàng quá rồi, khác gì bug đâu. Hơn nữa, Đường Mạch cũng không tham, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cậu khép lại Sổ dị năng.
Sổ vừa đóng, trang sách lại phần phật liên hồi. Đường Mạch kinh ngạc "A" lên, mở sổ lật tới trang cuối cùng.
[Dị năng: Nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta
Người sở hữu: Hình Phong (Người chơi chính thức)
Loại hình: Đặc thù
Công năng: Có được một bộ mặt thuần hậu, có thể khiến bản thân thoạt nhìn rất vô hại, lời nói hay việc làm đều dễ dàng khiến người khác chấp nhận. Khí chất này cũng sẽ dần hình thành theo thời gian sở hữu dị năng, khiến cho kể cả khi không sử dụng dị năng, khuôn mặt nhìn vẫn vô hại.
Cấp bậc: Cấp 2
Hạn chế: Khi sử dụng dị năng cần phải dùng hai mắt nhìn chăm chú vào đối phương ít nhất năm giây
Ghi chú: Hello, mau nhìn ta ~ đôi mắt xanh to tròn , bling bling~]
[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần. Khi sử dụng cần phải nhìn đối phương ít nhất mười giây liên tục. Thời gian yêu cầu để khí chất này hình thành trêи người tốn gấp đôi. Ta biết Đường Mạch muốn nháy mắt đong đưa với người khác lâu rồi, hiện tại rốt cuộc có cơ hội rồi nhé.]
Đường Mạch đóng "xoạch" quyển sổ lại. Cậu nhìn Sổ dị năng chết tiệt, hiểu ra vì sao mình lại nhẫn nại như vậy khi đối mặt với Hình Phong ở phó bản hiện thực Thợ Giày Sắt.
Sau khi Đường Mạch tiến vào phó bản gặp được Hình Phong, hắn chẳng có lời nào là thật. Tuy Đường Mạch không biết trước đó đã có hai người bị Hình Phong giết chết, nhưng dựa theo tính cách của cậu, tính nhẫn nại với đồng đội heo đã hạ xuống âm vô cực, nhất là sau khi trải qua phó bản Pinocchio.
Hơn nữa gã Hình Phong kia luôn mập mờ không nói rõ quy tắc trò chơi, Đường Mạch hẳn nên sớm lấy dao dí vào cổ gã, đe doạ "Không nói thì chết!" mới phải.
Nhưng Đường Mạch lại không làm như vậy.
"Hoá ra là tại dị năng này..."
Dị năng [Nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta] - sau khi kϊƈɦ hoạt dị năng có thể khiến người khác tin tưởng, biến mình trở nên vô hại với mọi vật. Khi không dùng dị năng cũng có thể khiến người khác tin tưởng, bởi vì đây là dị năng biến đổi ngầm.
Nếu nói dị năng của Trần San San là tăng cường trí lực khiến con nhóc càng ngày càng thông minh, thì dị năng của Hình Phong chính là không ngừng thay đổi khí chất, biến hắn trở nên càng lúc càng vô hại. Cho dù không dùng dị năng, hắn thoạt nhìn cũng thấy đáng tin hơn người khác.
Có lẽ hắn đã dùng cách này để lấy lòng tin của những người chơi trước rồi thừa cơ sát hại bọn họ.
Kẻ như Hình Phong còn là người chơi chính thức, Phó Văn Đoạt thế mà lại chỉ là khách lén qua sông. Thiên ý trêu người!
Ngẫm nghĩ một hồi, Đường Mạch lại mở Sổ dị năng lật tới trang cuối, ngón tay lướt qua dòng chữ [Khí chất thay đổi].
"... Vậy dị năng này là bắt buộc, không thể lựa chọn từ bỏ sao?" Đường Mạch lẩm bẩm.
Tuy không biết [Khí chất thay đổi] có nghĩa là gì, có biến đổi diện mạo hay không, nhưng Đường Mạch tưởng tượng đến cảnh sau này mọi người nhìn mình rồi nghĩ "Ôi, thật là một người vô hại!", cả người liền phát rét.
So với giả nai ăn thịt hổ, cậu thích nói chuyện bằng thực lực hơn!
Đương nhiên, nếu dị năng này có thể giúp mình trở nên "chìm" hơn thì kể ra vẫn tốt, Đường Mạch tương đối hài lòng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Đường Mạch quay trở lại phòng y tế, thấy Lạc Phong Thành vô cùng nghiêm túc nói: "Thể chất của Trần San San không mạnh hơn được."
Đường Mạch kinh ngạc quay đầu nhìn con nhóc.
Trần San San mình đầy thương tích nằm trêи giường bệnh, tay nắm chặt một ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Đường Mạch thấy vậy mới nhớ, vào Đêm Giáng sinh nửa tháng trước, Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ dùng nhánh cây Noel để tiến vào trò chơi. Cả hai đều thất bại trong phó bản đó, vậy hiện tại có thể sử dụng nhánh cây Noel để tăng cường thể chất hay không?
Dường như phát hiện được suy nghĩ của Đường Mạch, Lạc Phong Thành nói: "Vốn dĩ tôi cho rằng nhánh cây Noel đã mất hiệu lực, nhưng mà đêm qua, nhánh cây của San San lại biến thành sao nhỏ bay tới trước mặt con bé. Ngôi sao lấp lánh chói lọi hệt như Đêm Giáng sinh, trở thành món quà giúp San San tăng cường thể chất. Thế nhưng nó thất bại. Ngôi sao vẫn ở đây, thể lực của Trần San San cũng chẳng khác gì."
Đường Mạch nhớ lại nội
dung trong Sổ dị năng.
[Dị năng: Siêu trí tuệ
...
Hạn chế: Độ chuẩn xác của phán đoán cao nhất là 50%, không thể tăng cường thể lực]
Có được trí lực siêu cường, đổi lại mất hết vũ lực.
Đường Mạch nhìn nữ sinh trêи giường, trầm mặc một hồi rồi bước tới, khẽ nói: "Có được sẽ có mất, nếu đã không thể bù đắp khuyết điểm, vậy cứ thẳng thắn đối mặt."
Nghe vậy, Lạc Phong Thành cùng Trần San San đều tỏ ra ngạc nhiên, cả hai suy tư nhìn Đường Mạch, im lặng không nói gì.
Một lúc sau, Lạc Phong Thành và Đường Mạch rời khỏi phòng y tế. Lạc Phong Thành: "Chờ khi nào hội Jack quay về, tôi sẽ báo cho cậu biết."
Đường Mạch: "Được."
Một lần chờ là chờ tận hai ngày.
.
Trưa ngày 6 tháng 1, nhóm Jack, Triệu Tử Ngang và Đường Xảo vội vã quay trở lại trung tâm thương mại. Lạc Phong Thành nhờ Jack gọi Đường Mạch đến.
Đường Mạch sau khi tiến vào văn phòng thì chỉ thấy hai người Jack và Triệu Tử Ngang.
Lạc Phong Thành: "Đường Xảo cùng thành viên khác bị thương, Liz đang chữa trị cho họ. Tôi lần này mời cậu tới là muốn hoàn thành lời hứa, để tiểu mập mạp kể lại sự tình phát sinh trong phó bản tập kết cho cậu nghe. Còn nữa... Đường Mạch, như Trần San San nói đấy, hiện tại người chơi có thể tự mình lựa chọn tiến vào công tháp."
Đường Mạch khẽ giật mình.
Sau đó, Triệu Tử Ngang thuật lại toàn bộ tình huống phát sinh trong phó bản tập kết [Quán rượu Hương Tiêu] cho Đường Mạch. Giống như Đường Mạch suy đoán, mỗi người sẽ phải đương đầu với nhiệm vụ có độ khó khác nhau. Bốn người Attack có thực lực thuộc hàng top ở Thượng Hải, nhiệm vụ của họ là ủ rượu cho quán rượu Hương Tiêu để phục vụ cho Lễ hội rượu Chuối.
Lễ hội rượu Chuối là sự kiện hàng năm ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, mà Hương Tiêu lại là quán rượu có tiếng ai nấy đều biết. Rất nhiều người và quái vật từ Vương Quốc Dưới Lòng Đất đều sẽ tề tựu tại quán rượu Hương Tiêu để thưởng thức thứ rượu Chuối ngon tuyệt, tiếng tăm lẫy lừng của quán.
Quán rượu Hương Tiêu năm nào cũng tổ chức Lễ hội rượu Chuối, nhiệm vụ của đa số người chơi là phải trà trộn vào lễ hội, giả làm khách khứa. Một số ít người có thực lực tốt giống như tổ chức Attack thì nhận nhiệm vụ ủ rượu, một số khác lại phải tìm cách phá hỏng lễ hội.
Bốn người Attack vô cùng vất vả, cuối cùng cũng ủ được rượu Chuối theo yêu cầu.
"Nguyên liệu chính của rượu là máu người. Bọn quái vật thích ăn thịt người chơi, người dưới lòng đất cũng thích ăn thịt người chơi. Cho nên thứ chúng nó thích uống nhất chính là máu người!" Triệu Tử Ngang lúc nói ra lời này, sắc mặt tái nhợt, hồn vía vẫn chưa thoát khỏi trò chơi tàn khốc, "Người dưới lòng đất gom các bộ phận thi thể người như cánh tay, cẳng chân ném vào thùng rượu để ủ. Chân tay người vặn vẹo xếp bên trong như nải chuối... mới gọi là rượu Chuối."
Jack nói: "Lúc rời khỏi Phổ Tây, tôi có nghe người ta đồn nhau rằng người chơi có thể tự mình lựa chọn tiến vào Tháp Đen. Đường Xảo nói tin tức này rất quan trọng nên chúng tôi quyết định chạy đi nghe ngóng sự tình. Rạng sáng nay sau khi ra khỏi phó bản tập kết, chúng tôi đến quan sát Tháp Đen. Kết quả là đến sáu giờ sáng, chúng tôi trông thấy ba người đến dưới Tháp Đen rồi thoáng cái biến mất. Hẳn bọn họ đã tiến vào Tháp Đen bắt đầu công tháp."
Trong lời kể của Jack, ngoài "Người chơi có thể chủ động tiến vào Tháp Đen", cái quan trọng hơn là...
"Ba người họ vào cùng nhau?" Đường Mạch hỏi.
Jack không hiểu vì sao Đường Mạch hỏi lại lần nữa, hắn gãi đầu, gật gật.
Lạc Phong Thành nhìn Đường Mạch: "Tôi tính ngày mai đi cùng nhóm Jack tới Phổ Tây tìm hiểu tình huống. Tháp Đen ở khu Phổ Tây, người chơi ở đấy có lẽ biết nhiều thông tin hơn."
Hắn mời Đường Mạch tham gia, Đường Mạch thực ra cũng có hứng thú, thế nhưng khi cậu chuẩn bị lên tiếng, trong đầu lại có âm thanh quen thuộc vang lên.
[Đinh Đoong! Trung Quốc Khu 2: Người chơi chính thức Đường Mạch đã đạt tới trình độ công lược Tầng thứ hai của Tháp Đen, năm ngày sau chuẩn bị công tháp!]
Khuôn mặt Đường Mạch cứng ngắc.
Jack và Triệu Tử Ngang chưa phát hiện có điều bất thường, vẫn ngây ngốc chờ Đường Mạch đồng ý. Lạc Phong Thành sau khi nhìn vẻ mặt Đường Mạch thì lại nhíu mày, im lặng quan sát. Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Sao vậy?"
Giọng trẻ con vui sướиɠ khi người gặp hoạ vang lên liên tục ba lần trong đầu Đường Mạch, giống hệt với hồi thông báo công tháp hai tháng trước, có điều thời gian chuẩn bị lần này không phải mười ngày mà là năm ngày.
Sau khi âm thanh trong đầu dừng lại, Đường Mạch quay sang nhìn ba người Lạc Phong Thành.
Ánh mắt của Lạc Phong Thành ánh lên sự quan tâm kèm chút ý tứ thăm dò, ngược lại, Jack và Triệu Tử Ngang thuần tuý là quan tâm.
Đường Mạch buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Mọi người đi đi, vừa rồi tôi được Tháp Đen nhắc nhở chuẩn bị công tháp."
.
Trong năm ngày chuẩn bị, Đường Mạch đã làm ba việc.
Việc thứ nhất, chuẩn bị một ít vũ khí.
Trải qua sự kiện Bà Ngoại Sói ở Sơn cốc Quái Vật, Đường Mạch đã nhận thức được thực lực của đám quái vật trong Tháp Đen mạnh thế nào. Lấy sức của Đường Mạch lúc này e vẫn chưa phải đối thủ của con sói, bởi vậy vẫn nên chuẩn bị thêm vũ khí, chẳng hạn như một ít ám khí tẩm độc giống gã Hình Phong, đề phòng mọi tình huống phát sinh.
Việc thứ hai, cậu bắt buộc phải tăng cường thực lực.
Thực lực này không phải thu thập thêm dị năng hay tăng cường thể chất. Bởi dị năng mạnh thì khó lấy, Đường Mạch đến bây giờ vẫn còn chưa lấy được dị năng của Triệu Tử Ngang. Thể chất thì lại càng không thể một sớm một chiều mà tăng lên được. Cái Đường Mạch cần bây giờ chính là nâng cao kỹ xảo chiến đấu.
Sau khi đối mặt với sói Xi Đánh Giày, Đường Mạch hiểu rõ thực lực của mình còn chưa đủ mạnh. Cậu có tố chất thân thể tốt, nhưng trong thế giới hiện tại, Đường Mạch vẫn chỉ như trẻ con cầm dao vung loạn xạ, không hề có kỹ xảo. Đã từng giao thủ với Phó Văn Đoạt dưới hầm để xe, Đường Mạch biết Phó Văn Đoạt cố ý nhường mình. Nếu không, dựa vào năng lực giao chiến của Phó Văn Đoạt, Đường Mạch tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Trong tổ chức Attack, chỉ có Đường Xảo là đã từng trải qua huấn luyện quyền anh, nhưng cô gái ấy hiện tại bị thương nên không thể hướng dẫn Đường Mạch. Hơn nữa trình độ của Đường Xảo mới chỉ dừng ở cấp độ nghiệp dư, tố chất thân thể so ra còn kém Đường Mạch, cho nên cái có thể chỉ dạy cho cậu cũng không nhiều lắm.
Đường Mạch nghĩ đến Phó Văn Đoạt.
Cúi xuống nhìn đôi giày dưới chân mình, Đường Mạch suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định đi tìm người kia.
Thế nhưng, tìm không thấy.
Phó Văn Đoạt giống như mất tích. Kể từ khi chia tay vào đêm hôm trước, Đường Mạch vẫn chưa gặp lại hắn. Lạc Phong Thành nói mình cũng có giao hẹn với Phó Văn Đoạt, sẽ thuật lại tình huống của phó bản tập kết cho Phó Văn Đoạt sau khi nhóm Triệu Tử Ngang rời khỏi Tháp Đen. Thế nhưng sau đó, thành viên của Attack tìm kiểu gì cũng không thấy người kia trong trung tâm thương mại.
Phó Văn Đoạt có thể đã rời đi, cũng có thể...
"Hắn đã tiến vào công tháp?"
Đường Mạch vội lấy ra Trứng Gà Tây, gõ nhẹ ba lần lên thân trứng. Trứng Gà Tây lập loè ánh sáng nhàn nhạt, Đường Mạch khẽ gọi: "Phó Văn...", chưa hết lời đã im bặt.
Tiếng va chạm kịch liệt từ bên kia quả trứng truyền tới, "bang bang bang" giống như tiếng vật nặng nện xuống mặt đất, tiếp đó là tiếng đánh đấm dồn dập.
Trong âm thanh hỗn loạn, giọng Phó Văn Đoạt cất lên: "Đường Mạch?" Hắn nói rất nhanh, nhưng giọng nói không hề chất chứa sự lo lắng.
Đường Mạch: "Anh đang công tháp?"
Phó Văn Đoạt: "Ừm."
"... Vậy, không quấy rầy anh nữa. Nếu cần lưu trữ thì nói tôi."
"Được."
Cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc.
Đường Mạch liên lạc với Phó Văn Đoạt thật ra có hai mục đích. Thứ nhất là muốn nhờ đối phương hướng dẫn cho mình chút kỹ xảo chiến đấu, thứ hai là muốn mời Phó Văn Đoạt cùng mình tiến vào công tháp. Đường Mạch đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định như vậy.
Phó bản Pinocchio và Thợ Giày Sắt đều đã chứng minh, khi cậu và Phó Văn Đoạt cùng nhau chơi trò chơi, độ khó sẽ gia tăng. Tuy phó bản Thợ Giày Sắt chưa thể hiện rõ điều này, nhưng phó bản Pinocchio lại rất rõ. Hơn nữa trong trò chơi, đạo cụ lưu trữ của hai người chỉ có thể sử dụng một lần.
Thế nhưng, Đường Mạch vẫn quyết định mời người kia, bởi vì so với độ khó trò chơi tăng cao, có một người đồng đội xuất sắc quan trọng hơn nhiều.
Đường Mạch không thể không thừa nhận mình cùng Phó Văn Đoạt vô cùng ăn ý, thời điểm hợp tác có thể tin tưởng nhau vô điều kiện để tối đa hoá lợi ích. Loại ăn ý như vậy rất khó tìm. Đường Mạch bị Tháp Đen thông báo công tháp, cậu đoán Phó Văn Đoạt mạnh như vậy, hẳn cũng đã nhận được nhắc nhở của Tháp Đen.
Thế nhưng lại không nghĩ tới Phó Văn Đoạt đã tiến vào trò chơi trước rồi.
"Vậy cũng tốt, không đi cùng hắn, trò chơi ít ra sẽ đơn giản hơn chút." Đường Mạch thầm nghĩ.
Buổi tối hôm sau, Đường Mạch biết được cách thức chủ động tiến vào công tháp từ chỗ Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành: "Hiện tại người chơi xác thật có thể chủ động tiến vào công tháp. Đó là đến dưới Tháp Đen, trong đầu lựa chọn tiến vào công tháp. Tháp Đen sẽ hỏi có chắc chắn vào hay không, hoặc có muốn vào cùng tổ đội hay không." Dừng một chút, hắn nhìn Đường Mạch: "Cậu định bao giờ công tháp, có đồng đội không?"
Đường Mạch: "Ngày mai, không có đồng đội."
Lạc Phong Thành: "Trước mắt, thực lực của thành viên Attack còn chưa đủ mạnh, tuỳ tiện vào công tháp có hơi mạo hiểm. Tôi tính trong vòng hai tháng tới để bọn họ chuẩn bị thêm chút, sau đó sẽ cùng nhau đi công tháp." Ý hắn là lần này Attack không thể trợ giúp Đường Mạch.
"Được." Đường Mạch cũng không có ý mời Attack đi cùng. Bởi cậu phải công lược Tháp Đen Tầng 2, thành viên của Attack chỉ có thể công lược Tầng 1, nếu cùng một tổ đội không biết nhiệm vụ sẽ thế nào. Sự tồn tại của Đường Mạch trong trò chơi có thể còn gia tăng độ khó, hại đến đồng đội.
Lạc Phong Thành yên lặng nhìn Đường Mạch, bỗng nhiên cười: "Cố gắng sống sót!"
Lần đầu tiên Đường Mạch bị bắt đi công tháp Tầng 1, có người cũng từng nói như vậy với cậu. Hiện tại nghe thấy những lời này, trong đầu nhịn không được lại hiện lên hình bóng của người kia.
Không biết Phó Văn Đoạt lúc này thế nào.
Đường Mạch cười nói: "Ừ, tôi sẽ sống."
Chạng vạng sáng hôm sau, Đường Mạch đến Phổ Tây, đứng bên bến Thượng Hải nhìn toà tháp sừng sững lơ lửng.
Mặt trời chiều ngả về tây, sông Hoàng Phố gợn sóng lấp lánh. Đường Mạch mặc quần áo bình thường, nhưng thực tế trêи đùi lại dắt bốn con dao nhỏ, trêи người mang hai con dao găm cùng một khẩu súng.
Cậu đứng trước Tháp Đen, ngẩng đầu nhìn lên, chuẩn bị công tháp.
Đúng lúc này, giọng trẻ con lanh lảnh vang vọng khắp địa cầu —
[Đinh Đoong! Trung Quốc Khu 2: Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thành công thông quan Tháp Đen Tầng 2!]
Đường Mạch sửng sốt.
Thật lâu sau, cậu cười một tiếng, thấp giọng tự nhủ: "Hắn ngay cả đạo cụ lưu trữ cũng không cần mà đã hoàn thành nhiệm vụ, mình hẳn cũng vậy đi."
Tháp Đen vừa kết thúc thông báo, ba giây sau lại tiếp tục —
[Đinh Đoong! Châu Âu Khu 1: Người chơi chính thức Lena Hopkins thành công thông quan Tháp Đen Tầng 2!]
Đường Mạch lúc này vừa lựa chọn "Xác định tiến vào trò chơi công tháp" trong đầu, nghe xong thông báo kia, cậu chưa kịp ngạc nhiên thì bên tai đã vang lên âm thanh quen thuộc khác.
[Đinh Đoong! Tháp Đen Tầng thứ hai (Cấp độ bình thường) chính thức mở ra, bắt đầu tiến hành tải về trò chơi nhiều người chơi...
Hoàn thành tạo sa hộp..
Hoàn thành tải dữ liệu...
Tiến hành tải dữ liệu đồng đội...
Hoan nghênh tiến vào Lâu đài Đá quý của Hậu Cơ*!]
(Hậu Cơ hay Queen of Hearts là nhân vật trong Alice in Wonderland, phía dưới là tạo hình Queen of Hearts trong bản phim năm 2010)
Chùm ánh sáng chói chang lập loè đập vào mắt Đường Mạch, đến khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang đứng trong một hành lang tối đen như mực.
Hành lang xây dựng theo phong cách Trung cổ Châu Âu, một bên dựng kính pha lê cao lớn, đủ màu rực rỡ. Xuyên qua tấm kính dày là mặt trăng hình trái tim màu đỏ, treo cao trêи bầu trời. Phía còn lại của hành lang trưng bày tác phẩm của các nhà danh hoạ lỗi lạc thời kỳ phục hưng. Bức "Darmstadt Madonna" của Hans Holbein, bức "La Belle Jardiniere" của Raphael cùng rất nhiều tuyệt tác đã thất truyền hoặc được bảo vệ nghiệm ngặt trong các viện bảo tàng đều tập hợp ở đây.
Đường Mạch kể từ khi mở mắt đã nắm chặt lấy Cây Dù Nhỏ, đề phòng bị đánh úp bất ngờ, thế nhưng bốn bề lại yên ả tĩnh lặng. Cậu quan sát tình huống xung quanh một chút, ánh mắt dừng ở hai người.
Một cô gái trẻ nhìn giống nhân viên văn phòng đang đứng dựa lưng vào tường, mơ hồ dụi mắt, có vẻ vẫn chưa kịp định thần.
Đường Mạch tiếp tục nhìn người còn lại.
Phía bên kia hành lang cách cậu chừng ba mét, một thanh niên mặt non choẹt đứng tựa vào vách kính pha lê, mỉm cười nhìn Đường Mạch.
Ánh trăng đỏ quạch xuyên qua cửa kính, hắt xuống thứ ánh sáng rực rỡ trêи mặt thanh niên. Hắn cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm Đường Mạch, phát hiện Đường Mạch nhìn mình, nét cười bên môi hắn càng thêm xán lạn.
Sau đó, hắn chầm chậm nghiêng đầu, tay phải giơ lên tạo thành hình khẩu súng, chỉ vào Đường Mạch.
"Pằng ~"
Đường Mạch nhíu mày. Thanh niên mặt baby vẫn nhìn cậu cười cười, cơ thể hắn dường như hoà cùng ánh trăng màu đỏ, nụ cười treo trêи môi càng thêm quỷ quyệt.
Cô nhân viên văn phòng giờ mới phản ứng, quay đầu trông thấy Đường Mạch và người thanh niên, ánh mắt dừng trêи đầu hai người một lúc. Hít sâu một hơi, cô gái này mới bình tĩnh nói: "Hai người chắc cũng nghe thấy câu [Tiến hành tải dữ liệu đồng đội] của Tháp Đen đúng không, cho nên giờ xác nhận lại chút... Hiện tại, hai người là đồng đội của tôi?"
Danh sách chương