Căn nhà gỗ cạnh bến tàu.
Ngay khi Hắc tháp vừa kết thúc nhắc nhở, toàn bộ bốn người trong phòng đều đứng yên tại chỗ kinh ngạc nhìn nhau. Bốn người vừa rồi đang định ra ngoài. Trời đã sáng, ngoại trừ Lâm Nghệ sớm đã ẩn núp ở xung quanh đoàn xiếc thú, tùy thời theo dõi động tĩnh bên trong, bốn người còn lại chuẩn bị chia thành hai đường, tìm kiếm cẩn thận một lần nữa nơi B tiên sinh đã biến mất ngày hôm qua. Ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa, liền đã nghe được nhắc nhở của Hắc tháp.
Người đàn ông đeo kính bình tĩnh lại, nhìn về phía đồng đội nói: “Vừa rồi Hắc tháp nhắc nhở, các cậu đều nghe thấy cả rồi chứ?”
Ba người đồng thời gật đầu.
Người đàn ông đeo kính tiếp lời: “Hôm nay là ngày thứ hai, sáu ngày sau chính là Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái. Hắc tháp nói chúng ta kích phát ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám ’, cách mỗi ba ngày sẽ công bố vị trí của quái vật một lần, nói cách khác, sáu ngày tới, nó sẽ công bố hai lần.”
Lão Lý lập tức nói: “Đội trưởng, nếu đã như vậy, chúng ta hôm nay còn cần đi tìm con quái vật kia không?”
Người đàn ông đeo kính suy tư hồi lâu, nói: “Không được. Hắc tháp nhắc nhở chúng ta điều này, thật ra tổng cộng ám chỉ ba điểm. Thứ nhất, chúng ta sở dĩ có thể kích phát hiệu quả này, là bởi vì trước mắt chúng ta đang ở vào tình thế bất lợi, không thể chống lại hai Boss game của Hắc tháp. Vì trò chơi là công bằng, nên nó mới có thể cho người chơi sự ưu tiên. Thứ hai, Hắc tháp chủ động đưa ra vị trí của quái vật, điều này này rất có khả năng là……”
Người đàn ông đeo kính đi tới bên cạnh hộp cát đang đặt giữa nhà. Ba người đồng đội kia cũng sôi nổi đi tới. Chỉ thấy hắn ta vươn tay, chỉ về phía vòng tròn hắn vẽ tối hôm qua. Tối qua khi năm người bọn họ thảo luận đối sách, hắn đã vẽ hai vòng trong ở xung quanh vị trí nơi B tiên sinh biến mất. Vòng tròn thứ nhất tương đối nhỏ, suy xét đến việc B tiên sinh có lẽ thực lực kinh người, người đàn ông đeo kính xóa đi vòng tròn thứ nhất, vẽ ra vòng tròn thứ hai lớn hơn một chút.
Bốn người bọn họ hôm nay đúng thật là đi định tìm kiếm A tiên sinh, B tiên sinh trong phạm vi vòng tròn thứ hai đó.
Người đàn ông đeo kính trầm tư nói: “Nếu Hắc tháp đã chủ động nói ra vị trí tọa độ của quái vật cho chúng ta biết, vậy điều đó chứng minh một việc. Có đến 80% chúng ta không thể tự mình tìm được vị trí của nó.” Nói xong, hắn nện một quyền xuống vòng tròn do chính mình vẽ ra kia, “Con quái vật kia căn bản không ở nơi này. Thực lực của B tiên sinh có lẽ đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi, tên ấy biến mất ở chỗ này cũng không phải bởi vì hắn giấu quái vật ở gần đó, mà là bởi vì nơi này có thể giúp hắn biến mất.”
Những người khác mờ mịt nhìn người đàn ông đeo kính: “Đội trưởng, anh nói vậy là có ý gì?”
Người đàn ông đeo kính: “Lão Lý, ngày hôm qua là cậu và Tiểu Nghệ cùng đi truy lùng tung tích B tiên sinh. Tại bến tàu tất cả mọi người chúng ta đều thấy, xe ngựa chở quái vật cực kỳ nặng, sau mỗi bước đi B tiên sinh đều sẽ lưu lại dấu chân rất sâu, vết bánh xe cũng khảm trên mặt đất, liếc mắt một cái liền có thể phát hiện. Đúng không?”
Lão Lý gật gật đầu: “Đúng vậy. Con quái vật kia thật sự vừa to vừa nặng, lúc ấy tất cả Người dưới lòng đất ở bến tàu đều đứng đó vây xem.”
Người đàn ông đeo kính duỗi tay chỉ về phía vòng tròn vừa bị mình đập nát: “B tiên sinh bởi vì kéo theo một chiếc xe ngựa rất nặng, khiến cho tất cả trọng lượng đều đè lên người hắn, cho nên hắn mới lưu lại dấu chân. Hắn chạy trốn dù nhanh đến đâu, dấu chân và vết bánh xe trên mặt đất cũng sẽ không biến mất. Cho nên từ bến tàu đến nơi đây……” Ngón tay người đàn ông đeo kính dùng sức vẽ trên cát, “Cả một đường hắn đều chưa từng chạy trốn. Con đường nơi hắn biến mất là một trong số ít những con đường bằng đá ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, chứ không phải là đường đất như lúc đầu.”
Lão Lý lập tức phản ứng lại: “Mẹ nó, hắn đi đến nơi này mới đột nhiên biến mất, là bởi vì không muốn để chúng ta lần theo dấu chân tìm được hắn.”
Bọn họ đáng lý nên chú ý tới điều này sớm hơn mới phải, nhưng chỉ bởi vì câu nói “nơi B tiên sinh lẩn trốn là ở gần đây” cho nên mới bỏ qua điểm mấu chốt này.
“Là do tôi đã quá xem nhẹ thực lực của B tiên sinh.” Người đàn ông đeo kính tự trách nói, “Nếu tôi đoán không sai, hắn có thể kéo xe ngựa chở quái vật đến bất kì chỗ nào trong đô thành này, cho nên Hắc tháp mới cho rằng chúng ta khẳng định sẽ không thể tìm thấy hắn trong vòng 3 ngày. Đương nhiên, điều này thật ra cũng có chỗ tốt, trước mắt nơi ẩn thân của B tiên sinh nhất định là từ đây đi tới một con đường bằng đá. Hắn không đi đường đất, nếu đi liền sẽ lưu lại dấu chân và vết bánh xe. Lão Lý, Tiểu Trần, Hạo ca, ba ngày tới chúng ta sẽ đi tìm kiếm tất cả các con đường bằng đá trong đô thành này, có lẽ sẽ tìm được A tiên sinh, B tiên sinh và con quái vật kia.”
“Được!”
Phân công xong nhiệm vụ ba ngày kế tiếp, Tiểu Trần hiếu kỳ hỏi: “Đội trưởng, anh nói ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám’ ám chỉ ba điểm. Anh vừa rồi mới nói hai điểm. Hắc tháp cho rằng người chơi đang ở vào thế bất lợi, B tiên sinh có khả năng giấu quái vật ở bất kì con đường đá nào trong đô thành …… vậy điểm còn lại là gì?”
Người đàn ông đeo kính giơ tay chỉnh lại mắt kính, sắc mặt bình tĩnh: “Cậu không nghe thấy Hắc tháp nói, “A tiên sinh, B tiên sinh đem 21 người chơi xoay đến quay vòng sao?”
Ba người còn lại toàn bộ đều sửng sốt.
Người đàn ông đeo kính thở dài: “23 người chơi, qua một đêm, lại chỉ còn lại 21 người, thiếu mất hai người. Điều này chứng minh cái gì? Nó chứng minh…… Gã đàn ông trên bến tàu ngày hôm qua còn có một tên đồng đội, gã và tên đồng đội kia, đã bị A tiên sinh, B tiên sinh giết chết.”
*Giải thích đoạn này một chút: Phần 21 vs 23 này là dịch y nguyên từ bản raw. Đường Mạch vs Phó Văn Đoạt thì chắc chắn đã biết là có 23 người chơi tham gia phó bản này tính cả bản thân hai ông í. Còn về những người chơi khác, ban đầu mình cũng không biết Hắc tháp nhắc nhở những người khác có giống như nói Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, kiểu là có 23 người tham gia, 21 người tầng 1, 2 người tầng hai nhưng không nói toẹt thân phận của 2 ông í ra hay chỉ nhắc nhở là có 21 người chơi tham gia phó bản này mà thôi. Và ở chương trước, khi đội ngũ 5 người này nói chuyện cũng chỉ nói về toàn thể người chơi là 21 người nên mình nghiêng về suy đoán thứ hai. Nhưng đến chương này thì ông đeo kính lại nói như này vậy nên có thể thấy là tác giả đang có chút nhầm lẫn. Nhưng không biết là nhầm theo kiểu nào. Nếu con số 23 là đúng thì mấy đoạn nói chuyện trong chương 66 vừa rồi phải đổi thành 23 hết, còn nếu 21 người là đúng thì đoạn nhắc nhở của Hắc tháp ở cuối chương trước khi kích phát hiệu quả “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám” và đoạn nói chuyện trên phải đổi thành 19. Mình nhớ trước đọc QT ở cuối mỗi chương bạn đăng QT cũng có trích cả lời bình của tác giả ở cuối mỗi chương, và đến tầm chương 70 gì đấy bà ấy nói rằng cũng có mấy bạn bên trung thắc mắc đoạn 21 23 này nè. Xong hình như bà ấy bảo bà ấy nhầm hay là bạn ấy nhầm gì đó, nói chung tui không nhớ nữa. Đại loại vấn đề cũng không có gì, chắc càng đọc về sau sẽ biết được cái nào đúng thui nhưng chắc phải mấy chương nữa lận mà tui thì lười quá nên tui cứ note lại cho các má đỡ thắc mắc. Sau này đọc ra thấy cái nào đúng hơn hoặc là tui nhầm thì tui confirm và sửa lại sau nha.
Tòa nhà bỏ hoang, tầng hai.
Khi Vương Anh Quế tỉnh lại, trước mắt gã là một mảnh tối tăm. Vương Anh Quế sợ tới mức té ngã lộn nhào muốn đứng lên chạy trốn, nhưng khi gã vừa dùng tay chống đỡ thân thể muốn đứng dậy, đột nhiên đầu gã đụng vào thứ gì đó. Gã ai da một tiếng rồi lại ngã xuống. Rất nhanh sau đó, gã nhớ tới những chuyện trước khi bị hôn mê.
Gã đã bị A tiên sinh bắt được! Ngày hôm qua ở bến tàu bị B tiên sinh đột nhiên trừng mắt nhìn một cái, Vương Anh Quế sợ tới mức xoay người liền chạy, gã đi bộ dọc bến tàu năm phút đồng hồ mới tìm đến tên đồng đội kia. Gã cho rằng B tiên sinh đã quên gã, ai ngờ gã và đồng đội mới vừa gặp nhau, liền đã bị A tiên sinh bắt được.
Vương Anh Quế nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, bản thân gã căn bản không hề làm chuyện gì khác người, A tiên sinh và B tiên sinh tại sao vừa liếc mắt một cái liền đã phát hiện ra thân phận của gã. Chẳng lẽ nói, bọn họ cũng giống như A tiên sinh, B tiên sinh, thân phận của bản thân đều bị hiện trên đỉnh đầu? Nhưng mà trên đỉnh đầu bọn hắn không có gì mà.
Vương Anh Quế nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. Sau khi bị A tiên sinh phát hiện, gã và đồng đội căn bản không có khả năng đánh trả, không đến một phút đồng hồ đã bị A tiên sinh chế trụ rồi che đầu ném tới nơi này.
“Không đúng a, mình và lão Điểu vẫn luôn tỏ vẻ không biết bọn chúng là ai, cũng cố không nhìn tới chữ cái trên đỉnh đầu bọn chúng, bọn chúng tại sao vừa liếc mắt liền đã khẳng định mình là người chơi, là ăn trộm vậy?” Vương Anh Quế suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ý thức được: “Từ từ, nơi này là chỗ nào. Mình đã chết rồi sao? Không, mình không chết, mình vẫn còn sống mà!”
Trong bóng tối, Vương Anh Quế sờ soạng bốn phía, rất nhanh gã liền sờ tới điểm cuối của nơi này. Đây là một chiếc lồng sắt rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể nhốt được một người, gã ngay cả đứng dậy cũng đều không đứng được. Gã bị cầm tù ở chỗ này, hoàn toàn không thể làm gì được. Gã do dự một lát, nhỏ giọng gọi: “Lão Điểu?”
Đáp lại lời gã là một mảnh không gian yên tĩnh.
Vương Anh Quế hỏi lại: “Lão Điểu, lão Điểu, anh ở đâu? Lão Điểu……”
Gọi hồi lâu, một tiếng hừ nặng nề ở bên cạnh gã vang lên. Vương Anh Quế lập tức thò đầu lại gần, gã bị lồng sắt chặn lại. Gã liên tiếp hô lên vài câu “Lão Điểu”, đồng đội của gã rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi. Vương Anh Quế nói tình huống trước mắt mình với lão Điểu, lão Điểu sờ soạng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Tôi cũng đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt rất nhỏ, ngay cả đứng dậy cũng đều không được.”
Vương Anh Quế: “Anh nói cái gì, chúng ta rốt cuộc đang ở đâu vậy. A tiên sinh, B tiên sinh tại sao lại không giết chúng ta?”
“…… Hai tên đó không giết chúng ta, khẳng định là vì chúng ta vẫn còn hữu dụng!” Lão Điểu vắt hết óc mà phân tích nói, “Đúng rồi, Người dưới lòng đất và Quái vật không phải đều rất thích ăn người chơi sao. Bọn chúng khẳng định là muốn đem chúng ta bán đi, bán đi lấy tiền! Phó bản tập kết Quán rượu Hương Tiêu tháng trước, rượu Hương Tiêu kia còn không phải là lấy thi thể người chơi để sản xuất ra sao. Xong rồi, bọn chúng khẳng định là muốn đem chúng ta bán tới chỗ đó. Chúng ta phải làm sao đây lão Điểu.”
Bản thân Vương Anh Quế đã sầu muốn chết, gã đang định mở miệng an ủi đồng đội, bỗng nhiên liền nghe được một tiếng động kỳ quái. Giống như có thứ gì đó đang thùng thùng mà nện lên trên mặt đất, hướng về phía bọn hắn. Chỉ nghe âm thanh liền đã biết đây tuyệt đối là một con quái vật khổng lồ, bước chân nó nện trên mặt đất vậy mà lại có thể khiến lồng sắt hơi hơi chấn động.
Vương Anh Quế nuốt nước miếng một cái: “Anh có nghe thấy không?”
Giọng Lão Điểu run run: “Có”
“Anh nghe thấy gì?”
Lão Điểu: “Tôi cũng không biết, đây đều là chuyện gì vậy chứ……”
“Kỉ!”
Một tiếng kêu bất ngờ vang lên. Âm thanh này thật sự quá gần, gần đến mức thứ kia như đang đứng trước mặt hai gã vậy. Nhưng trước mắt Vương Anh Quế và Lão Điểu đều là một mảnh tối tăm, thị lực của cả hai còn chưa tiến hóa đến mức dưới tình huống không có chút ánh sáng nào mà vẫn có thể nhìn rõ hết thảy. Vương Anh Quế và Lão Điểu hoảng sợ kêu lên thảm thiết, tiếng kêu của hai gã làm cho thứ kia càng thêm kích động, bắt đầu coi lồng sắt như một quả bóng đồ chơi vui nhộn, hết vứt lên rồi lại thả xuống giữa không trung.
Trong lồng sắt, tiếng kêu thảm thiết của Vương Anh Quế và tên đồng đội kéo dài không dứt.
Ngoài lồng sắt, khi Đường Mạch nghe thấy lão Điểu nói “A tiên sinh, B tiên sinh không giết chúng ta là muốn đem chúng ta bán lấy tiền”, trên mặt hắn liền hiện ra thần sắc cổ quái. Chờ đến sau lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai gã khi bị quái vật đùa bỡn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sau khi Địa cầu online mà vẫn còn người chơi ngu ngốc…… Người chơi ngây thơ đến thế này, đã vậy còn thông qua được Hắc tháp tầng thứ nhất. Vậy thì vận khí phải tốt đến cỡ nào đây.”
Không thể không nói, hai tên này thật sự quá may mắn.
Đường Mạch nghe Phó Văn Đoạt nói, thực sự của hai gã đều không quá mạnh, nếu đặt trong tổ chức Attack cũng chỉ là trình độ trung bình. Trước mắt Attack chỉ có một mình San San đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, những người khác ( bao gồm Jacks và Đường Xảo) đều bị Lạc Phong Thành nghiêm khắc yêu cầu, qua hai tháng nữa mới được đi khiêu chiến Hắc tháp tầng thứ nhất, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn.
Thực lực không mạnh, nghe xong đoạn nói chuyện vừa rồi của hai gã cũng nhìn ra được cả hai đều không quá thông minh. Việc thông qua được Hắc tháp tầng thứ nhất, rất có khả năng là thật giả lẫn lộn. Tỷ như sau khi tiến vào trò chơi liền gặp được đồng đội giỏi, sau đó lại may mắn thoát chết vài lần, cứ như vậy liền có thể đi theo đồng đội trực tiếp thông qua rồi.
Ngoại trừ điều này, Vương Anh Quế và Lão Điểu còn may mắn hơn một chút, đó là A tiên sinh, B tiên sinh trong trò chơi này không phải Người dưới lòng đất, mà là Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Đổi lại nếu bọn họ thực sự là Người dưới lòng đất, căn bản sẽ không nhốt hai gã lại, mà là trực tiếp ăn tươi nuốt sống cả hai rồi.
Thật ra giết hai tên này là biện pháp giải quyết tốt nhất. Giết đối phương, liền sẽ ít đi hai kẻ địch, lại không có nỗi lo về sau. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng vẫn chưa làm ra loại lựa chọn này, mà chỉ nhốt hai gã trong lồng sắt, hiện tại còn phải tiêu hao tinh lực để trông coi nữa.
Trong lồng sắt trước sau vẫn là tiếng kêu thảm thiết của Vương Anh Quế và Lão Điểu, Đường Mạch đứng dựa vào cột cân nhắc nói: “Vẫn là nên giết chết đi, sẽ được yên tĩnh hơn một chút.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Đường Mạch vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không di chuyển.
Giữa trưa, Phó Văn Đoạt từ bên ngoài trở về, Đường Mạch lập tức đi lên.
“Thế nào rồi?”
Giọng nói của Phó Văn Đoạt truyền ra từ dưới mũ giáp nặng trịch: “Có người, ước chừng khoảng ba nhóm. Có hai nhóm ẩn mình rất kĩ, không thể nhìn ra được số lượng cụ thể và vị trí ẩn náu, nhóm còn lại là một người đàn ông trung niên.” Phó Văn Đoạt nhặt lên một cục đá từ trên mặt đất, nhanh chóng vẽ ra một tấm bản đồ ở trên tường. Tốc độ hắn vẽ rất nhanh, tuy rằng chỉ là một tấm bản đồ đơn giản, nhưng mỗi vị trí đều được vẽ ra rành mạch.
Đây là bản đồ của khu vực ở xunh quanh Đoàn xiếc thú Kỳ Quái.
“Nơi này và nơi này, có hai nhóm người đang ẩn náu.” Phó Văn Đoạt lấy cục đá đánh dấu lên một tòa nhà ba tầng nhỏ ở phía sau đoàn xiếc thú, “Nơi này, người đàn ông trung niên kia đang trốn trên lầu ba.”
Đường Mạch nói: “Bọn họ có nhìn thấy anh không?”
Phó Văn Đoạt: “Những người đang ẩn mình ở nơi này rất có thể đã thấy được.” Hắn chỉ vào một bụi cỏ ở bên cạnh quảng trường, “Thời điểm tôi rời khỏi đoàn xiếc thú, cô ta muốn theo dõi tôi, nhưng bị tôi cắt đuôi rồi.”
Ban đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tính toán an ổn vượt qua sáu ngày trước, chờ đến ngày thứ bảy sẽ đi tới đoàn xiếc thú giao ra con giun kia. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, Hắc tháp đưa cho người chơi hiệu quả “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”, khiến toàn bộ kế hoạch của Đường Mạch đều bị xáo trộn. Vì thế Đường Mạch liền thay đổi kế hoạch, để Phó Văn Đoạt đi tới phụ cận đoàn xiếc thú xem xét một chút, khẳng định có người chơi giấu mình ở nơi đó giám thị nhất cử nhất động trong đoàn xiếc thú
“Chỉ có ba nhóm người, ngoại trừ hai tên kia, đã chỉ còn lại 19 người chơi.” Đường Mạch nói rất khẽ, Vương Anh Quế và lão Điểu bị nhốt trong lồng sắt vừa bị quái vật coi như đồ chơi mà nghịch cũng không có khả năng nghe được, “Giả thiết ba nhóm người này trung bình mỗi nhóm có 3 đến 4 cá nhân, như vậy bọn họ tổng cộng ước chừng có khoảng 10 người. Còn dư lại 9 người không đi theo dõi ở phụ cận đoàn xiếc thú. Bọn họ là đang suy nghĩ cái gì đây?”
Phó Văn Đoạt: “Có lẽ tồn tại một đội ngũ không chỉ có bốn người, nhân số rất nhiều, có thể có tới năm, sáu cá nhân.”
“Năm người còn có khả năng, chứ sáu thì hơi khó. Có thể tiến vào phó bản này đều là người chơi đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, lập tức muốn để sáu người chơi tạo thành một đội ngũ, toàn bộ đều thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, khó khăn quá lớn.” Đường Mạch suy tư nói, “Có thể là có đội ngũ năm người, cũng có thể là còn có hai đội ngũ đã từ bỏ việc theo dõi phụ cận đoàn xiếc thú.”
Đường Mạch cầm cục đá, vẽ lên trên tường.
“Ba nhóm người kia, có thể tính là 11 người. Còn dư lại 8 người. Hẳn là có 2 đến 3 đội ngũ đã từ bỏ đoàn xiếc thú, không đi theo dõi.” Đường Mạch nhìn những con số phân loại trên tường, lâm vào trầm tư. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt thân mặc áo giáp giày, đầu đội mũ giáp bạc, Đường Mạch căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Văn Đoạt, nhưng hắn cảm nhận được Phó Văn Đoạt lúc này cũng đang nhìn mình. Hai người đối diện trong giây lát, Đường Mạch hỏi: “Tình huống như thế nào, sẽ khiến bọn họ từ bỏ việc đi theo dõi một nơi quan trọng như vậy.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Không thể tự do hành động, hoặc là đã chết.”
Đường Mạch trầm mặc.
“Nếu có khoảng 2 đến 3 đội ngũ đã từ bỏ việc theo dõi phụ cận đoàn xiếc thú, như vậy quá nhiều. Nếu là tôi, tôi khẳng định sẽ an bài người đi nơi đó trước tiên, suốt đêm ẩn núp quan sát.” Phó Văn Đoạt nâng tay, vẽ một vòng tại 1 km xung quanh đoàn xiếc thú, “Một hai người không đi theo dõi còn có khả năng, bảy tám người đều không đi, thật không bình thường.”
Đường Mạch nói: “Anh cảm thấy họ bị bắt giữ, hay đã chết rồi?”
Phó Văn Đoạt cúi đầu, trên khuôn mặt kiên nghị của hắn không có lấy một tia dao động, lời hắn nói ra cũng giống như sắc mặt hắn lúc này.
Giọng nói hắn trầm thấp, ngữ khí khẳng định: “Đã chết.”
Người đàn ông đeo kính và lão Lý đã cẩn thận tìm kiếm dọc theo mỗi con đường bằng đá trong đô thành, mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đường xá ở Vương quốc Dưới Lòng Đất đại đa số đều là đường đất, tìm kiếm cả ngày cũng chỉ tìm được 18 con đường bằng đá. Nhưng những con đường này đều là những tuyến đường chính ở đô thành, hai bên đường người đến người đi tương đối nhiều, rất khó phát hiện dị thường. Sau khi tìm suốt cả một ngày, người đàn ông đeo kính và đồng bạn trở lại căn nhà gỗ, đợi thêm nửa giờ, Tiểu Trần và Hạo ca cũng đã trở về. Lại thêm nửa giờ nữa, Lâm Nghệ cũng phong trần mệt mỏi nhảy vào trong phòng từ lối cửa sổ.
Năm người trao đổi tình báo.
Lão Lý: “Tôi và đội trưởng đã tìm kiếm cẩn thận ở ba con đường, nhưng cũng không phát hiện ra bất kì điều gì khác thường. Hiện tại tuy rằng chúng ta đang tham gia trò chơi, mấy kẻ Người dưới lòng đất kia chưa nhận ra thân phận của chúng ta. Nhưng bọn tôi cũng không dám thân cận quá mức để hỏi thăm tin tức từ bọn chúng. Cho nên cũng chưa tìm được gì. Các cậu thì sao?”
Tiểu Trần lắc đầu: “Tôi cũng không tìm được gì.”
Một giọng nữ vang lên: “Tôi đã nhìn thấy A tiên sinh.”
Ánh mắt bốn người đồng thời nhìn về phía Lâm Nghệ.
Lâm Nghệ bình tĩnh nói: “A tiên sinh thân mặc áo giáp, trên đầu đội mũ bạc, nhìn không rõ diện mạo. Buổi sáng hôm nay tên ấy tới đoàn xiếc thú, lặng lẽ đi vào từ lối cửa sau, hẳn là không có ai phát hiện ra hắn, ít nhất người chơi ẩn nấp ở hai địa điểm theo dõi xung quanh đoàn xiếc thú đều không chú ý tới hắn. Tôi cũng là may mắn mới thấy được. Dị năng của tôi thiên về che giấu ẩn mình, vậy nên tôi quyết định đi theo sau tên đó, muốn xem xem hắn rốt cuộc định đi tới đâu. Nhưng A tiên sinh lại phát hiện ra, hắn rất nhanh đã cắt đuôi được tôi.”
Người đàn ông đeo kính hỏi: “A tiên sinh tới đoàn xiếc thú làm gì, con quái vật kia đâu?”
Lâm Nghệ: “Tôi không nhìn thấy con quái vật nào cả, chỉ có một mình A tiên sinh tới đó thôi.”
Ngón tay người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Lão Lý suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu hỏi: “Đội trưởng, A tiên sinh nếu không đem quái vật đưa tới đoàn xiếc thú, vậy hắn tới đó làm gì? Chữ cái trên đỉnh đầu hắn rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn không biết người chơi chúng ta có thể nhìn thấy chữ cái kia, cho nên muốn lén trà trộn vào đoàn xiếc thú làm chuyện gì đó?”
Người đàn ông đeo kính: “Nếu A tiên sinh thật sự không biết, vậy thì hắn đã không cần phải lén lút lẻn vào từ cửa sau, tránh đi tầm mắt người khác.”
“Vậy hắn rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Động tác gõ lên mặt bàn của người đàn ông đeo kính càng lúc càng nhanh.
Trong gian phòng chỉ vang lên tiếng lộc cộc, toàn bộ bốn người còn lại đều ngừng thở, chờ đợi đội trưởng trả lời. Ba phút sau, người đàn ông đeo kính thở dài, nhìn về phía Lâm Nghệ: “Tiểu Nghệ, ngày mai cô đừng đi đoàn xiếc thú nữa. A tiên sinh đã phát hiện ra cô. Hắn hôm nay đi tới đoàn xiếc thú, là vì muốn nhìn xem có bao nhiêu người chơi muốn trộm đi quái vật. Hai tên đó muốn thu thập tin tức về người chơi.”
Lâm Nghệ cả kinh: “Đội trưởng, tôi bị bại lộ rồi sao?”
Người đàn ông đeo kính: “Đúng vậy, cho nên cô đừng đi theo dõi đoàn xiếc thú nữa. Ngày mai chúng ta tiếp tục lần theo những con đường bằng đá kia, nhìn xem có thể phát hiện được gì hay không. Ngày kia chính là ngày Hắc tháp báo cho người chơi biết vị trí của quái vật, hai ngày chúng ta này nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, hôm đó hẳn sẽ là một hồi đại chiến đấy.”
Lâm Nghệ nói: “Thực lực của A tiên sinh thật sự rất mạnh, sau khi phát hiện ra bị tôi theo dõi, thời điểm hắn cắt đuôi tôi tốc độ cũng cực kỳ nhanh. Là một kẻ địch rất lợi hại.”
“Kẻ thù của chúng ta, có lẽ không chỉ là A tiên sinh và B tiên sinh.”
Mọi người nhìn về phía người đàn ông đeo kính.
Động tác gõ lên mặt bàn của hắn đột nhiên dừng lại: “Nếu tính cả chúng ta, tổng cộng chỉ có ba nhóm người giám thị đoàn xiếc thú, số lượng người thật sự quá ít rồi. Ngày đầu tiên theo dõi B tiên sinh tổng cộng có bốn nhóm người, hiện tại lại chỉ còn ba nhóm. Như vậy ít nhất còn khoảng 10 người chơi không đi theo dõi đoàn xiếc thú. Số lượng người không đi theo dõi quá nhiều, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên mới có thể chỉ có ba nhóm người đi theo dõi như vậy.”
Tiểu Trần khẩn trương hỏi: “Đội trưởng, có thể đã phát sinh chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng cảm giác…… Không phải chuyện tốt.”
Ngày thứ ba tiến vào phó bản, chỉ còn bốn ngày nữa là tới đêm tiệc bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái.
Khi người đàn ông đeo kính và lão Lý đang đi tìm kiếm ở con đường đá thứ bảy trong đô thành, bọn họ bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía một nhóm người đang tụ tập ở nơi xa. Hai người nhìn nhau, sau đó lén lút đi qua muốn nhìn xem một chút rốt cuộc là có chuyện gì. Xung quanh đều là Người dưới lòng đất, bọn họ cần phải che dấu thân phận của mình, làm ra bộ dáng để trông giống với những người khác. Nhưng mà lúc này, người đàn ông đeo kính và lão Lý còn không chưa kịp bắt đầu diễn kịch, liền đã thấy được một thứ….
Người đàn ông đeo kính ngẩng đầu, nhìn về phía ba thi thể người chơi bị treo trên mái hiên, chậm rãi há to miệng.
Lão Lý cũng không dám tin tưởng mà nhìn sang. Khi nhìn đến ba người chơi bị mổ bụng lòi cả nội tạng ở bên trong ra, sắc mặt Lão Lý chợt biến đổi. Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy ruột gan của một người trong đó rơi xuống đất, chỉ còn lại một đoạn nối liền với dạ dày, gió lạnh thổi qua, phần ruột kia cứ như vậy mà đung đưa trong không trung.
Lão Lý cảm giác trong bụng một trận sóng cuộn biển gầm, anh ta thiếu chút nữa đã muốn nôn ra, nhưng rất nhanh liền nhịn xuống được.
Người dưới lòng đất nhìn ba cổ thi thể này, đều sôi nổi nuốt nước miếng ừng ực.
“Ba người chơi nhân loại, đáng tiếc đã chết, thịt đều không còn mới nữa.”
“Không mới nữa thì ngươi đừng ăn, ta là người đầu tiên nhìn thấy, ta muốn ăn trước!”
Nhưng chỉ một lúc sau, đám Người dưới lòng đất đã đem ba cổ thi thể hạ xuống. Bọn chúng rút sạch tứ chi ba người này, sau đó cắn nuốt rồn rột. Lão Lý buồn nôn đi đến bên cạnh không dám nhìn tiếp, người đàn ông đeo kính vốn đang định đi lên kiểm tra một chút, nhưng khi thấy ba cỗ thi thể đang bị cắn nuốt không ngừng, sắc mặt hắn trắng bệch, rốt cuộc cũng quyết định xoay người rời đi.
Lão Lý khó chịu nói: “Đội trưởng, anh không buồn nôn sao?”
Người đàn ông đeo kính không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước. Chờ đến khi rời khỏi con phố, đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, người đàn ông đeo kính mới ào ào phun ra.
Lão Lý cũng nôn một hồi, nôn đến cuối cùng chỉ còn lại toàn nước. Anh ta cả giận nói: “Con mẹ nó, mấy tên Người dưới lòng đất kia muốn giết hay ăn thịt gì thì làm luôn đi, tại sao còn mổ bụng người ta ra rồi treo lên mái hiên thị chúng toàn dân như vậy! Mấy kẻ đó chỉ trông giống con người thôi, chứ căn bản không phải con người, bọn chúng đều là một lũ quái vật!”
“Không phải là Người dưới lòng đất.”
Lão Lý sửng sốt: “Cái gì?”
Người đàn ông đeo kính lau miệng, hai mắt hơi nheo lại: “Tôi sớm đã phát hiện, Người dưới lòng đất tuy rằng rất giống quái vật Hắc tháp, thích ăn thịt người, nhưng bọn chúng lại ít khi chủ động tấn công con người. Đặc biệt là hiện tại, chúng ta đang tham gia trò chơi với tư cách là người chơi, năm người chúng ta gặp qua rất nhiều Người dưới lòng đất ở đô thành, nhưng bọn chúng cũng không hề phát hiện ra thân phận của chúng ta rồi chủ động tấn công.”
Lão Lý: “Đội trưởng, ý anh là…”
“Là người chơi, giết bọn họ.”
12 giờ trưa ngày thứ tư, Vương quốc Dưới Lòng Đất.
Mắt trời lên cao, Đường Mạch đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một giọng trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai hắn ——
“Leng keng! Kích phát ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám’.”
Một ánh sáng xanh lục từ trung tâm mặt trời chia thành 18 phần, bắn ra bốn phương tám hướng. Những luồng sáng này bắn ra rất nhanh, với thị lực sau khi tố chất thân thể được gia tăng của Đường Mạch cũng không thể thấy rõ 16 ánh sáng kia đã bắn về nơi nào, đây rõ ràng là Hắc tháp đang che dấu vị trí của những người chơi khác.
Đường Mạch quay đầu hỏi: “Anh có thấy rõ không?”
Phó Văn Đoạt: “Không thấy.”
Hai người không hề nhiều lời, không lâu sau hai luồng sáng xanh lục bắn về phía tòa nhà bỏ hoang bọn họ đang trú ngụ. Hai luồng sáng kia là bắn về phía hai tên người chơi đang bị nhốt trong lồng sắt. Bên trong truyền đến từng đợt nức nở. Hai ngày trôi qua, hai gã đã bị quái vật đùa đến kiệt sức, đến kêu cũng đều kêu không ra tiếng nữa rồi, chỉ có thể thống khổ rên hừ hừ, căn bản không có sức lực mà đi xem cái gì gọi là “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”
Hai luồng sáng xanh còn chưa kịp bay vào trong lồng sắt đã bị Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bắt lấy.
Đường Mạch cúi đầu nhìn luồng sáng xanh trong tay mình, hắn cẩn thận quan sát một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Tiếp theo, hai người cùng nhau mở nó ra.
Chỉ một thoáng, hai luồng sáng xanh đã bay đến đỉnh đầu hai người, bao phủ trên đầu bọn họ. Đường Mạch có chút sửng sốt, hắn nhìn đến luồng sáng xanh đang ngự trên đỉnh đầu Phó Văn Đoạt, ẩn ẩn nhận thấy có chút gì đó hơi sai sai?Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp ý thức được mọi chuyện, một tấm bản đồ rất nhanh liền xuất hiện trước mắt hai người. Ở giữa bản đồ có một hình trái tim màu xanh, nơi trái tim hiện ra đang chỉ vào vị trí của tòa nhà bỏ hoang này.
Một hàng chữ nhỏ chậm rãi hiện ra trên bản đồ ——
Đạo cụ: Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám
Người sở hữu: Vương Anh Quế
Phẩm chất: Không
Cấp bậc: Không
Lực công kích: Không
Công năng: Cung cấp thông tin về vị trí của quái vật đoàn xiếc thú.
Hạn chế: Là đạo cụ dùng một lần, chỉ xuất hiện ba giây, ngay sau đó sẽ biến mất. Thỉnh người chơi cẩn thận nhớ kỹ vị trí.
Ghi chú: Không trả tiền mà muốn có được tin tức ư? Các bạn nhỏ, nếu muốn xem bản đồ, trên đầu phải mang một chút sắc xanh nha.
Ba giây sau, luồng sáng trên đỉnh đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt biến mất. Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Đã chuẩn bị tốt chưa?”
Phó Văn Đoạt dường như vẫn đang đắm chìm trong việc vừa rồi toàn thân mình đều biến thành màu xanh, im lặng không nói gì.
Đường Mạch hỏi lại: “Phó…… Đường Cát?”
Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã chuẩn bị xong.”
Đường Mạch nắm chặt tay, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn đeo mặt nạ lên, cười nói: “Vậy cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm …… Đường Cát, ba giờ sau gặp lại.”
Ngay sau đó, hai người đi về hai hướng khác nhau, nhanh chóng biến mất. Ở giữa nhà, một chiếc lồng sắt to lớn cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững tại chỗ, không người hỏi đến.
Ngay khi Hắc tháp vừa kết thúc nhắc nhở, toàn bộ bốn người trong phòng đều đứng yên tại chỗ kinh ngạc nhìn nhau. Bốn người vừa rồi đang định ra ngoài. Trời đã sáng, ngoại trừ Lâm Nghệ sớm đã ẩn núp ở xung quanh đoàn xiếc thú, tùy thời theo dõi động tĩnh bên trong, bốn người còn lại chuẩn bị chia thành hai đường, tìm kiếm cẩn thận một lần nữa nơi B tiên sinh đã biến mất ngày hôm qua. Ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa, liền đã nghe được nhắc nhở của Hắc tháp.
Người đàn ông đeo kính bình tĩnh lại, nhìn về phía đồng đội nói: “Vừa rồi Hắc tháp nhắc nhở, các cậu đều nghe thấy cả rồi chứ?”
Ba người đồng thời gật đầu.
Người đàn ông đeo kính tiếp lời: “Hôm nay là ngày thứ hai, sáu ngày sau chính là Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái. Hắc tháp nói chúng ta kích phát ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám ’, cách mỗi ba ngày sẽ công bố vị trí của quái vật một lần, nói cách khác, sáu ngày tới, nó sẽ công bố hai lần.”
Lão Lý lập tức nói: “Đội trưởng, nếu đã như vậy, chúng ta hôm nay còn cần đi tìm con quái vật kia không?”
Người đàn ông đeo kính suy tư hồi lâu, nói: “Không được. Hắc tháp nhắc nhở chúng ta điều này, thật ra tổng cộng ám chỉ ba điểm. Thứ nhất, chúng ta sở dĩ có thể kích phát hiệu quả này, là bởi vì trước mắt chúng ta đang ở vào tình thế bất lợi, không thể chống lại hai Boss game của Hắc tháp. Vì trò chơi là công bằng, nên nó mới có thể cho người chơi sự ưu tiên. Thứ hai, Hắc tháp chủ động đưa ra vị trí của quái vật, điều này này rất có khả năng là……”
Người đàn ông đeo kính đi tới bên cạnh hộp cát đang đặt giữa nhà. Ba người đồng đội kia cũng sôi nổi đi tới. Chỉ thấy hắn ta vươn tay, chỉ về phía vòng tròn hắn vẽ tối hôm qua. Tối qua khi năm người bọn họ thảo luận đối sách, hắn đã vẽ hai vòng trong ở xung quanh vị trí nơi B tiên sinh biến mất. Vòng tròn thứ nhất tương đối nhỏ, suy xét đến việc B tiên sinh có lẽ thực lực kinh người, người đàn ông đeo kính xóa đi vòng tròn thứ nhất, vẽ ra vòng tròn thứ hai lớn hơn một chút.
Bốn người bọn họ hôm nay đúng thật là đi định tìm kiếm A tiên sinh, B tiên sinh trong phạm vi vòng tròn thứ hai đó.
Người đàn ông đeo kính trầm tư nói: “Nếu Hắc tháp đã chủ động nói ra vị trí tọa độ của quái vật cho chúng ta biết, vậy điều đó chứng minh một việc. Có đến 80% chúng ta không thể tự mình tìm được vị trí của nó.” Nói xong, hắn nện một quyền xuống vòng tròn do chính mình vẽ ra kia, “Con quái vật kia căn bản không ở nơi này. Thực lực của B tiên sinh có lẽ đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi, tên ấy biến mất ở chỗ này cũng không phải bởi vì hắn giấu quái vật ở gần đó, mà là bởi vì nơi này có thể giúp hắn biến mất.”
Những người khác mờ mịt nhìn người đàn ông đeo kính: “Đội trưởng, anh nói vậy là có ý gì?”
Người đàn ông đeo kính: “Lão Lý, ngày hôm qua là cậu và Tiểu Nghệ cùng đi truy lùng tung tích B tiên sinh. Tại bến tàu tất cả mọi người chúng ta đều thấy, xe ngựa chở quái vật cực kỳ nặng, sau mỗi bước đi B tiên sinh đều sẽ lưu lại dấu chân rất sâu, vết bánh xe cũng khảm trên mặt đất, liếc mắt một cái liền có thể phát hiện. Đúng không?”
Lão Lý gật gật đầu: “Đúng vậy. Con quái vật kia thật sự vừa to vừa nặng, lúc ấy tất cả Người dưới lòng đất ở bến tàu đều đứng đó vây xem.”
Người đàn ông đeo kính duỗi tay chỉ về phía vòng tròn vừa bị mình đập nát: “B tiên sinh bởi vì kéo theo một chiếc xe ngựa rất nặng, khiến cho tất cả trọng lượng đều đè lên người hắn, cho nên hắn mới lưu lại dấu chân. Hắn chạy trốn dù nhanh đến đâu, dấu chân và vết bánh xe trên mặt đất cũng sẽ không biến mất. Cho nên từ bến tàu đến nơi đây……” Ngón tay người đàn ông đeo kính dùng sức vẽ trên cát, “Cả một đường hắn đều chưa từng chạy trốn. Con đường nơi hắn biến mất là một trong số ít những con đường bằng đá ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, chứ không phải là đường đất như lúc đầu.”
Lão Lý lập tức phản ứng lại: “Mẹ nó, hắn đi đến nơi này mới đột nhiên biến mất, là bởi vì không muốn để chúng ta lần theo dấu chân tìm được hắn.”
Bọn họ đáng lý nên chú ý tới điều này sớm hơn mới phải, nhưng chỉ bởi vì câu nói “nơi B tiên sinh lẩn trốn là ở gần đây” cho nên mới bỏ qua điểm mấu chốt này.
“Là do tôi đã quá xem nhẹ thực lực của B tiên sinh.” Người đàn ông đeo kính tự trách nói, “Nếu tôi đoán không sai, hắn có thể kéo xe ngựa chở quái vật đến bất kì chỗ nào trong đô thành này, cho nên Hắc tháp mới cho rằng chúng ta khẳng định sẽ không thể tìm thấy hắn trong vòng 3 ngày. Đương nhiên, điều này thật ra cũng có chỗ tốt, trước mắt nơi ẩn thân của B tiên sinh nhất định là từ đây đi tới một con đường bằng đá. Hắn không đi đường đất, nếu đi liền sẽ lưu lại dấu chân và vết bánh xe. Lão Lý, Tiểu Trần, Hạo ca, ba ngày tới chúng ta sẽ đi tìm kiếm tất cả các con đường bằng đá trong đô thành này, có lẽ sẽ tìm được A tiên sinh, B tiên sinh và con quái vật kia.”
“Được!”
Phân công xong nhiệm vụ ba ngày kế tiếp, Tiểu Trần hiếu kỳ hỏi: “Đội trưởng, anh nói ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám’ ám chỉ ba điểm. Anh vừa rồi mới nói hai điểm. Hắc tháp cho rằng người chơi đang ở vào thế bất lợi, B tiên sinh có khả năng giấu quái vật ở bất kì con đường đá nào trong đô thành …… vậy điểm còn lại là gì?”
Người đàn ông đeo kính giơ tay chỉnh lại mắt kính, sắc mặt bình tĩnh: “Cậu không nghe thấy Hắc tháp nói, “A tiên sinh, B tiên sinh đem 21 người chơi xoay đến quay vòng sao?”
Ba người còn lại toàn bộ đều sửng sốt.
Người đàn ông đeo kính thở dài: “23 người chơi, qua một đêm, lại chỉ còn lại 21 người, thiếu mất hai người. Điều này chứng minh cái gì? Nó chứng minh…… Gã đàn ông trên bến tàu ngày hôm qua còn có một tên đồng đội, gã và tên đồng đội kia, đã bị A tiên sinh, B tiên sinh giết chết.”
*Giải thích đoạn này một chút: Phần 21 vs 23 này là dịch y nguyên từ bản raw. Đường Mạch vs Phó Văn Đoạt thì chắc chắn đã biết là có 23 người chơi tham gia phó bản này tính cả bản thân hai ông í. Còn về những người chơi khác, ban đầu mình cũng không biết Hắc tháp nhắc nhở những người khác có giống như nói Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, kiểu là có 23 người tham gia, 21 người tầng 1, 2 người tầng hai nhưng không nói toẹt thân phận của 2 ông í ra hay chỉ nhắc nhở là có 21 người chơi tham gia phó bản này mà thôi. Và ở chương trước, khi đội ngũ 5 người này nói chuyện cũng chỉ nói về toàn thể người chơi là 21 người nên mình nghiêng về suy đoán thứ hai. Nhưng đến chương này thì ông đeo kính lại nói như này vậy nên có thể thấy là tác giả đang có chút nhầm lẫn. Nhưng không biết là nhầm theo kiểu nào. Nếu con số 23 là đúng thì mấy đoạn nói chuyện trong chương 66 vừa rồi phải đổi thành 23 hết, còn nếu 21 người là đúng thì đoạn nhắc nhở của Hắc tháp ở cuối chương trước khi kích phát hiệu quả “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám” và đoạn nói chuyện trên phải đổi thành 19. Mình nhớ trước đọc QT ở cuối mỗi chương bạn đăng QT cũng có trích cả lời bình của tác giả ở cuối mỗi chương, và đến tầm chương 70 gì đấy bà ấy nói rằng cũng có mấy bạn bên trung thắc mắc đoạn 21 23 này nè. Xong hình như bà ấy bảo bà ấy nhầm hay là bạn ấy nhầm gì đó, nói chung tui không nhớ nữa. Đại loại vấn đề cũng không có gì, chắc càng đọc về sau sẽ biết được cái nào đúng thui nhưng chắc phải mấy chương nữa lận mà tui thì lười quá nên tui cứ note lại cho các má đỡ thắc mắc. Sau này đọc ra thấy cái nào đúng hơn hoặc là tui nhầm thì tui confirm và sửa lại sau nha.
Tòa nhà bỏ hoang, tầng hai.
Khi Vương Anh Quế tỉnh lại, trước mắt gã là một mảnh tối tăm. Vương Anh Quế sợ tới mức té ngã lộn nhào muốn đứng lên chạy trốn, nhưng khi gã vừa dùng tay chống đỡ thân thể muốn đứng dậy, đột nhiên đầu gã đụng vào thứ gì đó. Gã ai da một tiếng rồi lại ngã xuống. Rất nhanh sau đó, gã nhớ tới những chuyện trước khi bị hôn mê.
Gã đã bị A tiên sinh bắt được! Ngày hôm qua ở bến tàu bị B tiên sinh đột nhiên trừng mắt nhìn một cái, Vương Anh Quế sợ tới mức xoay người liền chạy, gã đi bộ dọc bến tàu năm phút đồng hồ mới tìm đến tên đồng đội kia. Gã cho rằng B tiên sinh đã quên gã, ai ngờ gã và đồng đội mới vừa gặp nhau, liền đã bị A tiên sinh bắt được.
Vương Anh Quế nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, bản thân gã căn bản không hề làm chuyện gì khác người, A tiên sinh và B tiên sinh tại sao vừa liếc mắt một cái liền đã phát hiện ra thân phận của gã. Chẳng lẽ nói, bọn họ cũng giống như A tiên sinh, B tiên sinh, thân phận của bản thân đều bị hiện trên đỉnh đầu? Nhưng mà trên đỉnh đầu bọn hắn không có gì mà.
Vương Anh Quế nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. Sau khi bị A tiên sinh phát hiện, gã và đồng đội căn bản không có khả năng đánh trả, không đến một phút đồng hồ đã bị A tiên sinh chế trụ rồi che đầu ném tới nơi này.
“Không đúng a, mình và lão Điểu vẫn luôn tỏ vẻ không biết bọn chúng là ai, cũng cố không nhìn tới chữ cái trên đỉnh đầu bọn chúng, bọn chúng tại sao vừa liếc mắt liền đã khẳng định mình là người chơi, là ăn trộm vậy?” Vương Anh Quế suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên ý thức được: “Từ từ, nơi này là chỗ nào. Mình đã chết rồi sao? Không, mình không chết, mình vẫn còn sống mà!”
Trong bóng tối, Vương Anh Quế sờ soạng bốn phía, rất nhanh gã liền sờ tới điểm cuối của nơi này. Đây là một chiếc lồng sắt rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể nhốt được một người, gã ngay cả đứng dậy cũng đều không đứng được. Gã bị cầm tù ở chỗ này, hoàn toàn không thể làm gì được. Gã do dự một lát, nhỏ giọng gọi: “Lão Điểu?”
Đáp lại lời gã là một mảnh không gian yên tĩnh.
Vương Anh Quế hỏi lại: “Lão Điểu, lão Điểu, anh ở đâu? Lão Điểu……”
Gọi hồi lâu, một tiếng hừ nặng nề ở bên cạnh gã vang lên. Vương Anh Quế lập tức thò đầu lại gần, gã bị lồng sắt chặn lại. Gã liên tiếp hô lên vài câu “Lão Điểu”, đồng đội của gã rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi. Vương Anh Quế nói tình huống trước mắt mình với lão Điểu, lão Điểu sờ soạng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Tôi cũng đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt rất nhỏ, ngay cả đứng dậy cũng đều không được.”
Vương Anh Quế: “Anh nói cái gì, chúng ta rốt cuộc đang ở đâu vậy. A tiên sinh, B tiên sinh tại sao lại không giết chúng ta?”
“…… Hai tên đó không giết chúng ta, khẳng định là vì chúng ta vẫn còn hữu dụng!” Lão Điểu vắt hết óc mà phân tích nói, “Đúng rồi, Người dưới lòng đất và Quái vật không phải đều rất thích ăn người chơi sao. Bọn chúng khẳng định là muốn đem chúng ta bán đi, bán đi lấy tiền! Phó bản tập kết Quán rượu Hương Tiêu tháng trước, rượu Hương Tiêu kia còn không phải là lấy thi thể người chơi để sản xuất ra sao. Xong rồi, bọn chúng khẳng định là muốn đem chúng ta bán tới chỗ đó. Chúng ta phải làm sao đây lão Điểu.”
Bản thân Vương Anh Quế đã sầu muốn chết, gã đang định mở miệng an ủi đồng đội, bỗng nhiên liền nghe được một tiếng động kỳ quái. Giống như có thứ gì đó đang thùng thùng mà nện lên trên mặt đất, hướng về phía bọn hắn. Chỉ nghe âm thanh liền đã biết đây tuyệt đối là một con quái vật khổng lồ, bước chân nó nện trên mặt đất vậy mà lại có thể khiến lồng sắt hơi hơi chấn động.
Vương Anh Quế nuốt nước miếng một cái: “Anh có nghe thấy không?”
Giọng Lão Điểu run run: “Có”
“Anh nghe thấy gì?”
Lão Điểu: “Tôi cũng không biết, đây đều là chuyện gì vậy chứ……”
“Kỉ!”
Một tiếng kêu bất ngờ vang lên. Âm thanh này thật sự quá gần, gần đến mức thứ kia như đang đứng trước mặt hai gã vậy. Nhưng trước mắt Vương Anh Quế và Lão Điểu đều là một mảnh tối tăm, thị lực của cả hai còn chưa tiến hóa đến mức dưới tình huống không có chút ánh sáng nào mà vẫn có thể nhìn rõ hết thảy. Vương Anh Quế và Lão Điểu hoảng sợ kêu lên thảm thiết, tiếng kêu của hai gã làm cho thứ kia càng thêm kích động, bắt đầu coi lồng sắt như một quả bóng đồ chơi vui nhộn, hết vứt lên rồi lại thả xuống giữa không trung.
Trong lồng sắt, tiếng kêu thảm thiết của Vương Anh Quế và tên đồng đội kéo dài không dứt.
Ngoài lồng sắt, khi Đường Mạch nghe thấy lão Điểu nói “A tiên sinh, B tiên sinh không giết chúng ta là muốn đem chúng ta bán lấy tiền”, trên mặt hắn liền hiện ra thần sắc cổ quái. Chờ đến sau lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của hai gã khi bị quái vật đùa bỡn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sau khi Địa cầu online mà vẫn còn người chơi ngu ngốc…… Người chơi ngây thơ đến thế này, đã vậy còn thông qua được Hắc tháp tầng thứ nhất. Vậy thì vận khí phải tốt đến cỡ nào đây.”
Không thể không nói, hai tên này thật sự quá may mắn.
Đường Mạch nghe Phó Văn Đoạt nói, thực sự của hai gã đều không quá mạnh, nếu đặt trong tổ chức Attack cũng chỉ là trình độ trung bình. Trước mắt Attack chỉ có một mình San San đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, những người khác ( bao gồm Jacks và Đường Xảo) đều bị Lạc Phong Thành nghiêm khắc yêu cầu, qua hai tháng nữa mới được đi khiêu chiến Hắc tháp tầng thứ nhất, phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn.
Thực lực không mạnh, nghe xong đoạn nói chuyện vừa rồi của hai gã cũng nhìn ra được cả hai đều không quá thông minh. Việc thông qua được Hắc tháp tầng thứ nhất, rất có khả năng là thật giả lẫn lộn. Tỷ như sau khi tiến vào trò chơi liền gặp được đồng đội giỏi, sau đó lại may mắn thoát chết vài lần, cứ như vậy liền có thể đi theo đồng đội trực tiếp thông qua rồi.
Ngoại trừ điều này, Vương Anh Quế và Lão Điểu còn may mắn hơn một chút, đó là A tiên sinh, B tiên sinh trong trò chơi này không phải Người dưới lòng đất, mà là Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Đổi lại nếu bọn họ thực sự là Người dưới lòng đất, căn bản sẽ không nhốt hai gã lại, mà là trực tiếp ăn tươi nuốt sống cả hai rồi.
Thật ra giết hai tên này là biện pháp giải quyết tốt nhất. Giết đối phương, liền sẽ ít đi hai kẻ địch, lại không có nỗi lo về sau. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng vẫn chưa làm ra loại lựa chọn này, mà chỉ nhốt hai gã trong lồng sắt, hiện tại còn phải tiêu hao tinh lực để trông coi nữa.
Trong lồng sắt trước sau vẫn là tiếng kêu thảm thiết của Vương Anh Quế và Lão Điểu, Đường Mạch đứng dựa vào cột cân nhắc nói: “Vẫn là nên giết chết đi, sẽ được yên tĩnh hơn một chút.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Đường Mạch vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, không di chuyển.
Giữa trưa, Phó Văn Đoạt từ bên ngoài trở về, Đường Mạch lập tức đi lên.
“Thế nào rồi?”
Giọng nói của Phó Văn Đoạt truyền ra từ dưới mũ giáp nặng trịch: “Có người, ước chừng khoảng ba nhóm. Có hai nhóm ẩn mình rất kĩ, không thể nhìn ra được số lượng cụ thể và vị trí ẩn náu, nhóm còn lại là một người đàn ông trung niên.” Phó Văn Đoạt nhặt lên một cục đá từ trên mặt đất, nhanh chóng vẽ ra một tấm bản đồ ở trên tường. Tốc độ hắn vẽ rất nhanh, tuy rằng chỉ là một tấm bản đồ đơn giản, nhưng mỗi vị trí đều được vẽ ra rành mạch.
Đây là bản đồ của khu vực ở xunh quanh Đoàn xiếc thú Kỳ Quái.
“Nơi này và nơi này, có hai nhóm người đang ẩn náu.” Phó Văn Đoạt lấy cục đá đánh dấu lên một tòa nhà ba tầng nhỏ ở phía sau đoàn xiếc thú, “Nơi này, người đàn ông trung niên kia đang trốn trên lầu ba.”
Đường Mạch nói: “Bọn họ có nhìn thấy anh không?”
Phó Văn Đoạt: “Những người đang ẩn mình ở nơi này rất có thể đã thấy được.” Hắn chỉ vào một bụi cỏ ở bên cạnh quảng trường, “Thời điểm tôi rời khỏi đoàn xiếc thú, cô ta muốn theo dõi tôi, nhưng bị tôi cắt đuôi rồi.”
Ban đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tính toán an ổn vượt qua sáu ngày trước, chờ đến ngày thứ bảy sẽ đi tới đoàn xiếc thú giao ra con giun kia. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, Hắc tháp đưa cho người chơi hiệu quả “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”, khiến toàn bộ kế hoạch của Đường Mạch đều bị xáo trộn. Vì thế Đường Mạch liền thay đổi kế hoạch, để Phó Văn Đoạt đi tới phụ cận đoàn xiếc thú xem xét một chút, khẳng định có người chơi giấu mình ở nơi đó giám thị nhất cử nhất động trong đoàn xiếc thú
“Chỉ có ba nhóm người, ngoại trừ hai tên kia, đã chỉ còn lại 19 người chơi.” Đường Mạch nói rất khẽ, Vương Anh Quế và lão Điểu bị nhốt trong lồng sắt vừa bị quái vật coi như đồ chơi mà nghịch cũng không có khả năng nghe được, “Giả thiết ba nhóm người này trung bình mỗi nhóm có 3 đến 4 cá nhân, như vậy bọn họ tổng cộng ước chừng có khoảng 10 người. Còn dư lại 9 người không đi theo dõi ở phụ cận đoàn xiếc thú. Bọn họ là đang suy nghĩ cái gì đây?”
Phó Văn Đoạt: “Có lẽ tồn tại một đội ngũ không chỉ có bốn người, nhân số rất nhiều, có thể có tới năm, sáu cá nhân.”
“Năm người còn có khả năng, chứ sáu thì hơi khó. Có thể tiến vào phó bản này đều là người chơi đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, lập tức muốn để sáu người chơi tạo thành một đội ngũ, toàn bộ đều thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, khó khăn quá lớn.” Đường Mạch suy tư nói, “Có thể là có đội ngũ năm người, cũng có thể là còn có hai đội ngũ đã từ bỏ việc theo dõi phụ cận đoàn xiếc thú.”
Đường Mạch cầm cục đá, vẽ lên trên tường.
“Ba nhóm người kia, có thể tính là 11 người. Còn dư lại 8 người. Hẳn là có 2 đến 3 đội ngũ đã từ bỏ đoàn xiếc thú, không đi theo dõi.” Đường Mạch nhìn những con số phân loại trên tường, lâm vào trầm tư. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt thân mặc áo giáp giày, đầu đội mũ giáp bạc, Đường Mạch căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Văn Đoạt, nhưng hắn cảm nhận được Phó Văn Đoạt lúc này cũng đang nhìn mình. Hai người đối diện trong giây lát, Đường Mạch hỏi: “Tình huống như thế nào, sẽ khiến bọn họ từ bỏ việc đi theo dõi một nơi quan trọng như vậy.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Không thể tự do hành động, hoặc là đã chết.”
Đường Mạch trầm mặc.
“Nếu có khoảng 2 đến 3 đội ngũ đã từ bỏ việc theo dõi phụ cận đoàn xiếc thú, như vậy quá nhiều. Nếu là tôi, tôi khẳng định sẽ an bài người đi nơi đó trước tiên, suốt đêm ẩn núp quan sát.” Phó Văn Đoạt nâng tay, vẽ một vòng tại 1 km xung quanh đoàn xiếc thú, “Một hai người không đi theo dõi còn có khả năng, bảy tám người đều không đi, thật không bình thường.”
Đường Mạch nói: “Anh cảm thấy họ bị bắt giữ, hay đã chết rồi?”
Phó Văn Đoạt cúi đầu, trên khuôn mặt kiên nghị của hắn không có lấy một tia dao động, lời hắn nói ra cũng giống như sắc mặt hắn lúc này.
Giọng nói hắn trầm thấp, ngữ khí khẳng định: “Đã chết.”
Người đàn ông đeo kính và lão Lý đã cẩn thận tìm kiếm dọc theo mỗi con đường bằng đá trong đô thành, mà vẫn không thu hoạch được gì.
Đường xá ở Vương quốc Dưới Lòng Đất đại đa số đều là đường đất, tìm kiếm cả ngày cũng chỉ tìm được 18 con đường bằng đá. Nhưng những con đường này đều là những tuyến đường chính ở đô thành, hai bên đường người đến người đi tương đối nhiều, rất khó phát hiện dị thường. Sau khi tìm suốt cả một ngày, người đàn ông đeo kính và đồng bạn trở lại căn nhà gỗ, đợi thêm nửa giờ, Tiểu Trần và Hạo ca cũng đã trở về. Lại thêm nửa giờ nữa, Lâm Nghệ cũng phong trần mệt mỏi nhảy vào trong phòng từ lối cửa sổ.
Năm người trao đổi tình báo.
Lão Lý: “Tôi và đội trưởng đã tìm kiếm cẩn thận ở ba con đường, nhưng cũng không phát hiện ra bất kì điều gì khác thường. Hiện tại tuy rằng chúng ta đang tham gia trò chơi, mấy kẻ Người dưới lòng đất kia chưa nhận ra thân phận của chúng ta. Nhưng bọn tôi cũng không dám thân cận quá mức để hỏi thăm tin tức từ bọn chúng. Cho nên cũng chưa tìm được gì. Các cậu thì sao?”
Tiểu Trần lắc đầu: “Tôi cũng không tìm được gì.”
Một giọng nữ vang lên: “Tôi đã nhìn thấy A tiên sinh.”
Ánh mắt bốn người đồng thời nhìn về phía Lâm Nghệ.
Lâm Nghệ bình tĩnh nói: “A tiên sinh thân mặc áo giáp, trên đầu đội mũ bạc, nhìn không rõ diện mạo. Buổi sáng hôm nay tên ấy tới đoàn xiếc thú, lặng lẽ đi vào từ lối cửa sau, hẳn là không có ai phát hiện ra hắn, ít nhất người chơi ẩn nấp ở hai địa điểm theo dõi xung quanh đoàn xiếc thú đều không chú ý tới hắn. Tôi cũng là may mắn mới thấy được. Dị năng của tôi thiên về che giấu ẩn mình, vậy nên tôi quyết định đi theo sau tên đó, muốn xem xem hắn rốt cuộc định đi tới đâu. Nhưng A tiên sinh lại phát hiện ra, hắn rất nhanh đã cắt đuôi được tôi.”
Người đàn ông đeo kính hỏi: “A tiên sinh tới đoàn xiếc thú làm gì, con quái vật kia đâu?”
Lâm Nghệ: “Tôi không nhìn thấy con quái vật nào cả, chỉ có một mình A tiên sinh tới đó thôi.”
Ngón tay người đàn ông đeo kính nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Lão Lý suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu hỏi: “Đội trưởng, A tiên sinh nếu không đem quái vật đưa tới đoàn xiếc thú, vậy hắn tới đó làm gì? Chữ cái trên đỉnh đầu hắn rõ ràng như vậy, chẳng lẽ hắn không biết người chơi chúng ta có thể nhìn thấy chữ cái kia, cho nên muốn lén trà trộn vào đoàn xiếc thú làm chuyện gì đó?”
Người đàn ông đeo kính: “Nếu A tiên sinh thật sự không biết, vậy thì hắn đã không cần phải lén lút lẻn vào từ cửa sau, tránh đi tầm mắt người khác.”
“Vậy hắn rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Động tác gõ lên mặt bàn của người đàn ông đeo kính càng lúc càng nhanh.
Trong gian phòng chỉ vang lên tiếng lộc cộc, toàn bộ bốn người còn lại đều ngừng thở, chờ đợi đội trưởng trả lời. Ba phút sau, người đàn ông đeo kính thở dài, nhìn về phía Lâm Nghệ: “Tiểu Nghệ, ngày mai cô đừng đi đoàn xiếc thú nữa. A tiên sinh đã phát hiện ra cô. Hắn hôm nay đi tới đoàn xiếc thú, là vì muốn nhìn xem có bao nhiêu người chơi muốn trộm đi quái vật. Hai tên đó muốn thu thập tin tức về người chơi.”
Lâm Nghệ cả kinh: “Đội trưởng, tôi bị bại lộ rồi sao?”
Người đàn ông đeo kính: “Đúng vậy, cho nên cô đừng đi theo dõi đoàn xiếc thú nữa. Ngày mai chúng ta tiếp tục lần theo những con đường bằng đá kia, nhìn xem có thể phát hiện được gì hay không. Ngày kia chính là ngày Hắc tháp báo cho người chơi biết vị trí của quái vật, hai ngày chúng ta này nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, hôm đó hẳn sẽ là một hồi đại chiến đấy.”
Lâm Nghệ nói: “Thực lực của A tiên sinh thật sự rất mạnh, sau khi phát hiện ra bị tôi theo dõi, thời điểm hắn cắt đuôi tôi tốc độ cũng cực kỳ nhanh. Là một kẻ địch rất lợi hại.”
“Kẻ thù của chúng ta, có lẽ không chỉ là A tiên sinh và B tiên sinh.”
Mọi người nhìn về phía người đàn ông đeo kính.
Động tác gõ lên mặt bàn của hắn đột nhiên dừng lại: “Nếu tính cả chúng ta, tổng cộng chỉ có ba nhóm người giám thị đoàn xiếc thú, số lượng người thật sự quá ít rồi. Ngày đầu tiên theo dõi B tiên sinh tổng cộng có bốn nhóm người, hiện tại lại chỉ còn ba nhóm. Như vậy ít nhất còn khoảng 10 người chơi không đi theo dõi đoàn xiếc thú. Số lượng người không đi theo dõi quá nhiều, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi, cho nên mới có thể chỉ có ba nhóm người đi theo dõi như vậy.”
Tiểu Trần khẩn trương hỏi: “Đội trưởng, có thể đã phát sinh chuyện gì?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng cảm giác…… Không phải chuyện tốt.”
Ngày thứ ba tiến vào phó bản, chỉ còn bốn ngày nữa là tới đêm tiệc bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái.
Khi người đàn ông đeo kính và lão Lý đang đi tìm kiếm ở con đường đá thứ bảy trong đô thành, bọn họ bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía một nhóm người đang tụ tập ở nơi xa. Hai người nhìn nhau, sau đó lén lút đi qua muốn nhìn xem một chút rốt cuộc là có chuyện gì. Xung quanh đều là Người dưới lòng đất, bọn họ cần phải che dấu thân phận của mình, làm ra bộ dáng để trông giống với những người khác. Nhưng mà lúc này, người đàn ông đeo kính và lão Lý còn không chưa kịp bắt đầu diễn kịch, liền đã thấy được một thứ….
Người đàn ông đeo kính ngẩng đầu, nhìn về phía ba thi thể người chơi bị treo trên mái hiên, chậm rãi há to miệng.
Lão Lý cũng không dám tin tưởng mà nhìn sang. Khi nhìn đến ba người chơi bị mổ bụng lòi cả nội tạng ở bên trong ra, sắc mặt Lão Lý chợt biến đổi. Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy ruột gan của một người trong đó rơi xuống đất, chỉ còn lại một đoạn nối liền với dạ dày, gió lạnh thổi qua, phần ruột kia cứ như vậy mà đung đưa trong không trung.
Lão Lý cảm giác trong bụng một trận sóng cuộn biển gầm, anh ta thiếu chút nữa đã muốn nôn ra, nhưng rất nhanh liền nhịn xuống được.
Người dưới lòng đất nhìn ba cổ thi thể này, đều sôi nổi nuốt nước miếng ừng ực.
“Ba người chơi nhân loại, đáng tiếc đã chết, thịt đều không còn mới nữa.”
“Không mới nữa thì ngươi đừng ăn, ta là người đầu tiên nhìn thấy, ta muốn ăn trước!”
Nhưng chỉ một lúc sau, đám Người dưới lòng đất đã đem ba cổ thi thể hạ xuống. Bọn chúng rút sạch tứ chi ba người này, sau đó cắn nuốt rồn rột. Lão Lý buồn nôn đi đến bên cạnh không dám nhìn tiếp, người đàn ông đeo kính vốn đang định đi lên kiểm tra một chút, nhưng khi thấy ba cỗ thi thể đang bị cắn nuốt không ngừng, sắc mặt hắn trắng bệch, rốt cuộc cũng quyết định xoay người rời đi.
Lão Lý khó chịu nói: “Đội trưởng, anh không buồn nôn sao?”
Người đàn ông đeo kính không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước. Chờ đến khi rời khỏi con phố, đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, người đàn ông đeo kính mới ào ào phun ra.
Lão Lý cũng nôn một hồi, nôn đến cuối cùng chỉ còn lại toàn nước. Anh ta cả giận nói: “Con mẹ nó, mấy tên Người dưới lòng đất kia muốn giết hay ăn thịt gì thì làm luôn đi, tại sao còn mổ bụng người ta ra rồi treo lên mái hiên thị chúng toàn dân như vậy! Mấy kẻ đó chỉ trông giống con người thôi, chứ căn bản không phải con người, bọn chúng đều là một lũ quái vật!”
“Không phải là Người dưới lòng đất.”
Lão Lý sửng sốt: “Cái gì?”
Người đàn ông đeo kính lau miệng, hai mắt hơi nheo lại: “Tôi sớm đã phát hiện, Người dưới lòng đất tuy rằng rất giống quái vật Hắc tháp, thích ăn thịt người, nhưng bọn chúng lại ít khi chủ động tấn công con người. Đặc biệt là hiện tại, chúng ta đang tham gia trò chơi với tư cách là người chơi, năm người chúng ta gặp qua rất nhiều Người dưới lòng đất ở đô thành, nhưng bọn chúng cũng không hề phát hiện ra thân phận của chúng ta rồi chủ động tấn công.”
Lão Lý: “Đội trưởng, ý anh là…”
“Là người chơi, giết bọn họ.”
12 giờ trưa ngày thứ tư, Vương quốc Dưới Lòng Đất.
Mắt trời lên cao, Đường Mạch đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một giọng trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai hắn ——
“Leng keng! Kích phát ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám’.”
Một ánh sáng xanh lục từ trung tâm mặt trời chia thành 18 phần, bắn ra bốn phương tám hướng. Những luồng sáng này bắn ra rất nhanh, với thị lực sau khi tố chất thân thể được gia tăng của Đường Mạch cũng không thể thấy rõ 16 ánh sáng kia đã bắn về nơi nào, đây rõ ràng là Hắc tháp đang che dấu vị trí của những người chơi khác.
Đường Mạch quay đầu hỏi: “Anh có thấy rõ không?”
Phó Văn Đoạt: “Không thấy.”
Hai người không hề nhiều lời, không lâu sau hai luồng sáng xanh lục bắn về phía tòa nhà bỏ hoang bọn họ đang trú ngụ. Hai luồng sáng kia là bắn về phía hai tên người chơi đang bị nhốt trong lồng sắt. Bên trong truyền đến từng đợt nức nở. Hai ngày trôi qua, hai gã đã bị quái vật đùa đến kiệt sức, đến kêu cũng đều kêu không ra tiếng nữa rồi, chỉ có thể thống khổ rên hừ hừ, căn bản không có sức lực mà đi xem cái gì gọi là “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”
Hai luồng sáng xanh còn chưa kịp bay vào trong lồng sắt đã bị Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bắt lấy.
Đường Mạch cúi đầu nhìn luồng sáng xanh trong tay mình, hắn cẩn thận quan sát một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Tiếp theo, hai người cùng nhau mở nó ra.
Chỉ một thoáng, hai luồng sáng xanh đã bay đến đỉnh đầu hai người, bao phủ trên đầu bọn họ. Đường Mạch có chút sửng sốt, hắn nhìn đến luồng sáng xanh đang ngự trên đỉnh đầu Phó Văn Đoạt, ẩn ẩn nhận thấy có chút gì đó hơi sai sai?Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp ý thức được mọi chuyện, một tấm bản đồ rất nhanh liền xuất hiện trước mắt hai người. Ở giữa bản đồ có một hình trái tim màu xanh, nơi trái tim hiện ra đang chỉ vào vị trí của tòa nhà bỏ hoang này.
Một hàng chữ nhỏ chậm rãi hiện ra trên bản đồ ——
Đạo cụ: Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám
Người sở hữu: Vương Anh Quế
Phẩm chất: Không
Cấp bậc: Không
Lực công kích: Không
Công năng: Cung cấp thông tin về vị trí của quái vật đoàn xiếc thú.
Hạn chế: Là đạo cụ dùng một lần, chỉ xuất hiện ba giây, ngay sau đó sẽ biến mất. Thỉnh người chơi cẩn thận nhớ kỹ vị trí.
Ghi chú: Không trả tiền mà muốn có được tin tức ư? Các bạn nhỏ, nếu muốn xem bản đồ, trên đầu phải mang một chút sắc xanh nha.
Ba giây sau, luồng sáng trên đỉnh đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt biến mất. Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Đã chuẩn bị tốt chưa?”
Phó Văn Đoạt dường như vẫn đang đắm chìm trong việc vừa rồi toàn thân mình đều biến thành màu xanh, im lặng không nói gì.
Đường Mạch hỏi lại: “Phó…… Đường Cát?”
Phó Văn Đoạt ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã chuẩn bị xong.”
Đường Mạch nắm chặt tay, khóe môi hơi nhếch lên. Hắn đeo mặt nạ lên, cười nói: “Vậy cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta mà làm …… Đường Cát, ba giờ sau gặp lại.”
Ngay sau đó, hai người đi về hai hướng khác nhau, nhanh chóng biến mất. Ở giữa nhà, một chiếc lồng sắt to lớn cứ lẳng lặng mà đứng sừng sững tại chỗ, không người hỏi đến.
Danh sách chương